Chương 7: Dòng Sông Nguyên Thuỷ
Đến chiều, một chiếc xe Suv đỗ trước cổng nhà ông Lâm. Cửa mở, một người đàn ông bước xuống. Đó là Tường, người quen của ông Lâm. Tường đến mang theo tờ giấy phép thám hiểm. Tường ngoài ba mươi tuổi, dáng nhanh nhẹn hoạt bát. Nước da ngăm đen khoẻ mạnh. Vừa bắt tay chào hỏi mọi người, anh vừa hồ hởi:
"Chú Lâm nhờ vừa đúng lúc cũng có một đoàn thám hiểm chuyên nghiệp người Nga muốn khảo sát hang động. Cháu đã nói cho họ về việc lần này của Nam Anh, họ rất sẵn lòng giúp đỡ."
Nam Anh xúc động:
"Cám ơn anh nha. Thật may anh nắm được lịch trình của họ mà ghép cho tụi em cùng đi."
"Anh chỉ đề nghị nhờ họ giúp đỡ thôi, anh nghĩ họ là những nhà chuyên nghiệp, nếu hỗ trợ mình thì khả năng sẽ tìm kiếm được dấu vết của cha em là rất lớn."
Anh Tường mỉm cười trả lời. Rồi quay sang ông Lâm, anh nói:
"Cháu đã tìm được căn nhà cũ lần trước chú nhờ cháu tìm. Nó nằm trong rừng phía nam hang Sơn Đòong. Cũng không cách xa nơi này. Chú có muốn tới thăm lại bây giờ không?"
Ông Lâm nghe vậy tỏ ra rất xúc động. Ông nắm tay anh Tường nói:
"Cám ơn cháu nhiều. Điều này rất có ý nghĩa với chú. Nếu được, chú muốn tới đó ngay bây giờ?"
Tường cười nói:
"Thế thì cháu sẽ chở chú đi luôn."
Ông Lâm vui vẻ quay sang nhóm Nam Anh và nói:
"Mấy đứa có muốn đi thăm nhà cũ của chú luôn không? Chú đã nhờ Tường tìm từ lần trước. Thật tốt là đến hôm nay đã có kết quả. Ôi chú rất háo hức muốn biết được nơi sinh ra của mình ra sao."
Nghe ông Lâm hỏi thế, Phong Xoăn và Tôm đang ngồi test lại cơ chế hoạt động của bản đồ số, cũng vội vàng chạy lại:
"Chúng cháu đi nữa nhé chú Lâm."
Thậm chí Phong Xoăn còn cho luôn máy tính vào ba lô, đeo vào lưng hăm hở lên đường. Ông Lâm nói:
"Nếu thế tất cả cùng đi. Nhờ Tường lái xe chở chúng ta một chuyến luôn nhé. Chú cũng không cần nhờ ông Chánh nữa."
Mọi người nhanh chóng vào chiếc SUV của Tường. Ông Lâm lên ngồi cạnh ghế lái còn cả nhóm vào hai hàng ghế sau. Chiếc xe rất rộng rãi, đủ chỗ cho mọi người. Chiếc xe chạy tầm mười lăm phút trên con đường ven hồ. Đường đi bắt đầu xấu hơn khi đi tới con đường đất dẫn vào rừng. Tuy nhiên trong rừng mát mẻ và cây cối xanh ngút ngàn khiến cho tâm trạng mọi người đều vui vẻ và háo hức. Một lát sau, chiếc xe chồm qua một con dốc lớn, sau đó từ từ bò lên trên một sườn đồi cao. Tường cho chiếc xe chạy chậm rồi dừng hẳn lại. Anh bấm nút mở kính xe ra, chỉ tay xuống phía dưới chân đồi, nói:
"Từ đây chúng ta đi bộ xuống dưới kia. Chú Lâm nhìn xem, vách nhà nhỏ dựa vào núi đá đó chính là nhà cũ của chú đấy."
Bỗng nhiên từ gương chiếu hậu, Khôi nhìn thấy phía sau có ba bốn chiếc xe bán tải màu đen lao ra từ một góc rừng. Những chiếc xe đó tăng tốc khi nhìn thấy xe của Tường. Khôi đập tay vào Nam Anh, nói:
"Nam Anh. Chúng ta bị theo dõi."
Nam Anh quay người nhìn về phía sau. Cô ngay lập tức nhận ra nhóm người ngồi trên những chiếc xe bán tải đó chính là bọn áo đen. Nam Anh vội vàng bảo Tường.
"Chúng ta phải chạy thôi anh Tường. Bọn áo đen kia là nhóm truy đuổi em hôm trước. Chúng có vũ khí."
Tường vội cầm lấy điện thoại, lắp bắp nói:
"Để anh gọi công an."
"Không kịp đâu anh. Chạy thôi."
Nhìn thấy vẻ mặt đầy lo sợ của Nam Anh, hơn nữa qua kính chiếu hậu, Tường cũng quan sát thấy những chiếc xe đen đang càng lúc càng tới gần. Anh liền kéo cần số, đạp mạnh ga. Chiếc SUV của Tường lao vụt đi.
Con đường đất rất gập ghềnh, nhiều ổ gà ổ voi khiến chiếc xe liên tục nhảy chồm chồm. Phía sau, một tên áo đen nhoài người qua ô kính ghế phụ, đưa súng ra bắn đoàng đoàng. Phong Xoăn và nhóc Tôm la lớn, vội vàng cúi người sát vào băng ghế. Rất may loạt đạn đó không trúng vào chiếc xe. Có vẻ nhóm áo đen mới chỉ bắn thị uy. Tường bặm môi, đánh lái hết sức sang bên trái, chiếc xe lao ào ào xuống bờ dốc, thẳng vào khu rừng trước mặt. Tường nói:
"Trong này có nhiều lối rẽ. Hy vọng chúng ta có thể thoát. Bọn chúng sẽ không quen đường bằng cháu."
Quả nhiên, khi chiếc SUV của Tường bất ngờ rẽ trái lao xuống, những chiếc xe đen phải giảm tốc để xuống theo. Lợi dụng điều này, Tường cho xe lao nhanh về phía trước, rẽ luôn vào khu rừng. Mọi người chưa kịp vui mừng vì cắt đuôi được những chiếc xe truy đuổi thì đột nhiên từ bên trái xe Tường, một chiếc xe đen khác lao nhanh ra, chớp nhoáng đã chạy song song với xe của anh. Khôi nhìn sang, thấy trong xe ngoài những người áo đen còn có một người toàn thân mặc đồ da màu trắng. Chính là Mắt Sói. Họ đã bị rơi vào bẫy phục kích của hắn rồi. Tường cũng thấy sự xuất hiện của chiếc xe đó, anh đánh lái cho chiếc xe của mình thay đổi hướng đi, rẽ luôn sang hướng khác. Chiếc xe đen của Mắt Sói cũng lập tức quay theo. Tiếng động cơ gầm rú, tiếng bánh xe nghiến vào mặt đất rào rào. Hai chiếc xe vẽ thành hai đám lốc bụi đuổi sát theo nhau.
Tường mặc dù quen đường ở đây, song chiếc xe của anh không phải dòng xe mạnh khi vận hành ở địa hình đồi núi phức tạp. Nếu không phải do Tường liên tục đổi hướng chạy thì hẳn anh đã bị chặn lại rồi. Ngoài xe của Mắt Sói, những chiếc xe đen lúc đầu cũng đã bắt kịp, chia làm hai gọng kìm từ từ vây xe của Tường vào. Đột nhiên, xe của Mắt Sói đánh lái lao mạnh vào xe của Tường. Ầm một tiếng, chiếc xe chao đảo. Tường nghiến chặt răng, cố giữ cho vô lăng thẳng lại. Mọi người trên xe đều bị rung lắc nghiêng ngả. Tường đạp mạnh ga, chiếc xe vụt lên tránh được cú tạt thứ hai của xe Mắt Sói, song vẫn bị đập mạnh vào bánh sau.
Cú tạt rất mạnh. Chiếc xe của Tường liền bị đẩy văng ra khỏi đường chạy. Bánh sau nổ lốp khiến cho cả xe mất thăng bằng. Tường kêu lên:
"Cẩn thận. Xe nổ lốp rồi."
Chiếc xe lắc ngang đuôi thêm vài lần rồi trượt hẳn khỏi con đường mòn, lao vào một vùng toàn cỏ gai rậm rạp. Bỗng nhiên, mọi người trên xe đều cảm thấy bị hụt xuống một cái, sau đó thấy trời đất quay cuồng cùng với những âm thanh ầm ầm đinh tai.
Thì ra chiếc xe đã bị lăn xuống sườn dốc, xoay vài vòng rồi mắc kẹt luôn ở một khe nứt khá lớn. Mọi người đều bị choáng. Mất một lúc sau khi bớt chóng mặt, Tường mới quay xuống hỏi:
"Mọi người ổn cả chứ."
Cũng may toàn bộ đều đeo dây an toàn, thêm nữa, khu vực này rất nhiều cỏ gai như một tấm đệm cây nên dù đều bị choáng váng nhưng không ai bị thương cả. Khôi nói:
"Có mùi xăng. Chúng ta phải ra khỏi xe thôi."
Mọi người nhanh chóng dìu nhau ra khỏi chiếc xe đang lật ngang. Lúc này bọn Mắt Sói đã dừng xe. Chúng đang đứng phía trên ngó xuống, thấy cả nhóm bên dưới đã ra khỏi xe thì lập tức định lao xuống đuổi tiếp.
Phong Xoăn bủn rủn cả chân tay, kêu to:
"Thôi xong rồi. Bọn chúng vẫn đuổi kìa."
Nam Anh nhìn quanh, cô quan sát thấy chiếc xe đang nằm ngang bên một khe nứt chạy dài quanh sườn đồi. Cạnh khe nứt có một cửa hang khá lớn, từ trong hang có gió thổi ra ào ào. Cô nói:
"Chúng ta chạy vào trong hang kia. Hang này có gió thông, có thể sẽ dẫn đến một lối thoát khác."
Mọi người thấy bọn áo đen đang hò hét trượt xuống thì cũng không nghĩ nhiều, liền dìu nhau chạy luôn vào trong hang. Tường với tay cầm theo chiếc điện thoại, vừa chạy vừa bấm gọi điện nói:
"Chúng ta cứ vào nấp tạm đã. Anh sẽ gọi cho công an đến giải cứu."
Bên trong hang động rộng hơn cửa hang rất nhiều. Lòng động bằng phẳng, sâu hun hút. Chỉ có ông Lâm có vẻ vẫn còn chấn động sau cú lật xe vừa rồi nên Khôi và Tường phải dìu ông cho nhanh, còn mọi người hầu như đều rất ổn. Khôi bật đèn pin điện thoại, thấy bên trong sâu hun hút, lại có gió thổi khá mạnh thì cũng vững tâm hơn, nói:
"Chúng ta cứ vào sâu bên trong."
Mọi người dìu nhau chạy nhanh vào, được hơn hai mươi mét thấy trước mặt có những dãy thạch nhũ rất lớn, chia luôn lòng hang thành ba phần. Mọi người nhìn nhau hội ý, rồi đi luôn vào cửa bên trái, nghĩ thầm. Thế này dù sao cũng khiến cho cơ hội chạy thoát tăng lên nhiều hơn. Bọn áo đen có tới đây cũng nhất thời không biết đuổi theo hướng nào. Lại tiếp tục chạy tới, bỗng nhiên trước mặt hiện ra một cánh cửa đá rất lớn. Cánh cửa đá đã mở rộng sang một phía, bên trong là một đường hầm tối om. Điều này khiến cho mọi người đều cảm thấy bất ngờ. Tại sao trong hang động này lại có một cánh cửa đá. Khôi thấy gió từ bên trong cánh cửa thổi ra mát rượi. Chắc chắn bên trong có thông sang một nơi thoáng nên cũng hơi yên tâm. Khôi nói:
"Nơi này thật kỳ lạ. Ai đã làm cánh cửa đá này ở đây nhỉ?"
Phong Xoăn cuống quít giục giã.
"Cứ chạy vào thôi làm gì còn thời gian mà nghĩ ngợi."
Cậu ta vừa nói xong thì mọi người nghe thấy xung quanh vang lên những tiếng bước chân lộp cộp khi xa khi gần. Nam Anh thì thào:
"Nói nhỏ thôi. Có thể bọn chúng ở một nhánh khác. Tiếng bước chân của bọn chúng vang lên rất gần đây."
Mọi người cũng cảm thấy như thế, nên cố gắng giữ im lặng hết mức, cùng nhau bước qua cánh cửa đá, đi vào bên trong. Ngay sau cánh cửa đá có một tay nắm to cỡ cẳng tay người lớn chìa ra. Phong Xoăn cảm thấy ngứa tay, cậu ta không kìm được liền kéo xuống một cái. Không ngờ sau đó hàng loạt tiếng động ken két vang lên, khói bụi mù mịt. Cánh cửa đá to lớn từ từ đóng chặt lại khiến cho ai nấy đều hoảng sợ. Không những thế, tay nắm bằng đá không biết từ lúc nào cũng tụt hẳn vào trong vách hang, liền lạc như một khối vậy. Phong Xoăn liếm môi:
"Không sao.. Chắc là không sao đâu. Đóng lại càng hay, có lẽ bọn chúng sẽ không đuổi theo được chúng ta."
"Rồi làm sao chúng ta ra được?"
Khôi tức giận nói. Nhưng nhận thấy dưới ánh sáng lờ mờ của đèn pin điện thoại, gương mặt Phong Xoăn đang tái xanh lại. Biết là thằng bạn thân đang hoảng sợ lắm rồi nên cậu cũng chẳng buồn tức giận nữa. Khôi vội soi đèn vào cánh cửa đá, xem có cách nào khác để mở ra không. Bỗng nhiên phía ngoài vang lên những tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch. Mọi người không ai bảo ai đều lập tức yên lặng. Bọn áo đen đã đuổi đến đây. Nam Anh kéo tay Khôi nói nhỏ.
"Chúng ta đi tiếp thôi."
Đường hầm bên trong cánh cửa khá vuông vắn, bề ngang chỉ khoảng hơn một mét nhưng trần rất cao. Ánh đèn pin trên điện thoại của Khôi cũng không soi tới trần được. Đi vào trong được một lúc thì Khôi áp tai vào vách nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Nhưng vẫn chỉ thấy những tiếng bước chân đã rất nhỏ.
Phong Xoăn chạy lại thì thào:
"Có nghe thấy gì không? Bọn chúng liệu có vào được trong này không?"
Khôi lắc lắc đầu, ý là "Tao cũng không biết."
Nam Anh cũng bật đèn pin trên điện thoại lên, chiếu quanh lòng hang. Cô nhận ra trong lòng đường hầm khá ẩm ướt. Dưới đất lại còn có vài vũng nước nhỏ. Chắc hẳn gần đây có mạch nước ngầm chảy qua, khiến cho một số mạch nước rỉ ra chảy sang nơi này. Nam Anh nói nhỏ:
"Đường hầm này có nước."
Tường cũng đã nhìn thấy. Anh nói:
"Gần đây hẳn có các hang khác có nước ngầm. Thường là những hang động có sự lưu thông không khí, chắc chắn sẽ có nhiều lối ra. Hơn nữa địa hình hang động ở khu vực này rất rộng lớn, các hang động có liên thông với nhau không phải là hiếm."
Tường là người địa phương. Từ nhỏ anh đã quen với việc thám hiểm và dẫn những khách du lịch muốn khám phá hang động rồi nên rất có kinh nghiệm.
Phong Xoăn nghe Tường nói thì yên tâm hơn vài phần. Cậu ta liền tháo chiếc ba lô xuống, mở máy tính ra thử xác định vị trí. Không ngờ sau khi khởi động bản đồ, Phong Xoăn như bị điện giật, đơ cứng cả người. Khôi phải vỗ vai hỏi mấy cái, Phong Xoăn mới như chợt tỉnh giấc. Cậu ta nói:
"Mọi người tin nổi không. Xem tôi vừa có phát hiện gì đây?"
Giọng Phong Xoăn vô cùng háo hức khiến cho ai nấy không khỏi tò mò. Mọi người liền vây quanh chiếc máy tính, chú tâm theo dõi. Phong Xoăn lấy ngón tay chỉ vào một khu vực được máy tính vẽ thành hình vuông nhấp nháy, nói:
"Chúng ta đang ở đây."
Rồi cậu ta thao tác xoay bản đồ sang một góc khác, từ trên xuống dưới, nói tiếp:
"Sao nào, đã thấy điều bất ngờ chưa?"
Mọi người đồng thanh kêu "Ồ" lên. Chỉ thấy khu vực mà mọi người đang đứng đã chồng lên điểm đầu tiên của bản đồ Hoàng Kim Thành. Ông Lâm thốt lên:
"Chẳng phải nơi này còn cách xa khu vực bản đồ ban đầu chúng ta xác định sao? Sao bây giờ lại ở đây?"
Ai nấy đều quay sang nhìn Phong Xoăn, đợi cậu ta giải đáp. Thấy mọi người nhìn mình đầy kinh ngạc, Phong Xoăn cũng không trả lời ngay mà xoa tay xoa cằm mấy lượt mới "Ừm" một tiếng:
"Đây nè, cháu vừa cho máy tính update vị trí cuối cùng của chúng ta lúc còn ở bên ngoài, không ngờ lại khớp vào phần rìa của bản đồ Hoàng Kim Thành. Tuy nhiên, thực ra vị trí của chúng ta vẫn cách lối vào bản đồ đó khoảng một ki lô mét nữa."
"Cách một ki lô mét nữa à? Thế sao ở đây lại hiển thị là chúng ta đã vào khu vực Hoàng Kim Thành rồi?"
Nhóc Tôm cũng thắc mắc. Nãy giờ nó còn không ngớt hoảng hốt do bị bọn Mắt Sói bắt kịp, đến thở mạnh cũng không dám. Nhưng vừa nghe tới thông tin nóng hổi từ Phong Xoăn thì cảm thấy hồ hởi hẳn lên, quên cả sợ hỏi.
"Cách một ki lô mét nhưng là khoảng cách của chiều cao nên hai vị trí mới trùng lên nhau. Phải không mày?"
Khôi trả lời thay cho Phong Xoăn. Mặt cậu đăm chiêu ngẫm nghĩ.
Ai nấy nghe thấy Khôi nói thế đều thở hắt ra. Thì ra nơi này lại phải đi xuống dưới tới một ki lô mét mới vào khu vực Hoàng Kim Thành. Để mà nói một ki lô mét nếu theo đường ngang tất nhiên không xa, nhưng tính theo độ sâu thì lại là một câu chuyện khác hoàn toàn. Mọi người không ai bảo ai đều cảm thấy không lạnh mà run.
Phong Xoăn khẽ gật đầu, thay cho câu trả lời. Không khí liền chùng ngay xuống. Mọi người đều hiểu rằng, đi xuống dưới lòng đất một ki lô mét cũng ngang với đi vào địa ngục. Giây lát, Nam Anh nói phá tan bầu không khí im lặng.
"Có lẽ chúng ta sẽ tìm cách trở ra, rồi quay lại sau với những trang bị đầy đủ. Tin tốt là nhờ chuyện này mà tình cờ tìm ra được một lối vào khác."
Lúc này, đột nhiên một tràng tiếng động rất lớn từ phía ngoài vang tới. Sau đó là những mảnh đá nhỏ bị xung động làm rơi xuống rào rào. Ông Lâm hoảng hốt nói:
"Bọn chúng đã biết chúng ta trốn vào đây rồi sao?"
Phong Xoăn lại rất tự tin cười hề hề:
"Cháu nghĩ bọn chúng có biết thì cũng không vào được trong này đâu. Những vách đá rất dày. May ra chúng phải dùng thuốc nổ để phá vách mới vào được trong này chứ có dùng súng cũng không ăn thua."
Cậu ta vừa nói dứt câu, có những tiếng lao xao từ bên ngoài vách đá vọng vào.
"Dùng chất nổ dẻo đi, cánh cửa đá này khá dày."
Nghe thế, không ai bảo ai, cả nhóm lè lưỡi vội vàng dìu nhau chạy sâu vào trong lòng hang. Lúc này chẳng ai nghĩ đường hầm này dẫn tới đâu nữa, mặc kệ tất cả mà chạy thôi, kể cả có dẫn vào địa ngục. Bởi vì nếu không chạy nhanh, bọn áo đen cho nổ cánh cửa, chắc chắn áp suất vụ nổ trong hang động kín sẽ rất mạnh. Nếu ở quá gần không ai nói trước được điều gì sẽ xảy ra.
Quả nhiên mọi người chạy vào trong được khoảng một trăm mét thì một tiếng động khủng khiếp vang lên, kèm theo một luồng áp lực cực mạnh đẩy mọi người văng về phía trước. Đất đá xung quanh rào rào rơi xuống khiến cho ai nấy đều xây xẩm mặt mày.
"Bọn chúng dùng thuốc nổ rồi. Chết tiệt thật. Bọn này định giết hết chúng ta hay sao?"
Khôi nhăn nhó ngồi dậy. Lúc ngã xuống, cậu che cho ông Lâm nên bị một mảnh đá to bằng cái bát rơi xuống trúng vào mạng sườn đau nhói. May mắn là vết đau chỉ ở ngoài da, không bị gẫy xương sườn. Tuy nhiên cũng làm cho Khôi ê hết cả một bên người. Phong Xoăn lồm cồm bò dậy, cậu ta bị chính chiếc balo đè lên ngang đầu, mãi mới gỡ dây ra được. Phong Xoăn vừa ngồi dậy lại nhìn quanh rồi cười hề hề nói:
"May rồi may rồi. Bị sức ép ngã như thế này thì ăn thua gì. Tôi còn sợ đường hầm mà sụt xuống mới là chết toi."
Phong Xoăn còn chưa dứt lời, bỗng nhiên mặt đất như rung chuyển, kèm theo những tiếng lách cách lách cách kéo dài. Khôi vội vàng bịt chặt mồm Phong Xoăn nhưng có vẻ không còn kịp nữa. Tiếng lách cách cứ thế vang lên dồn dập.
Nam Anh chiếu đèn pin về hướng tiếng động, kinh hoàng phát hiện ra từ phía cửa đường hầm có một vết nứt lớn trên vách hang, dần dần nứt về phía mọi người. Tiếng lách cách dồn dập chính là tiếng động của vách đá bị nứt toạc.
"Chạy mau lênnn."
Nam Anh hét lớn.
Tất cả lại dùng hết sức bình sinh, chạy bán sống bán chết về phía trước. Cố gắng tránh càng xa khu vực có vết nứt càng tốt. Cũng may đường hầm này khá bằng phẳng và không có ngã rẽ nào, nên mọi người dù chỉ có nguồn sáng từ chiếc đèn pin điện thoại của Khôi và Nam Anh nhưng vẫn theo kịp nhau.
Đột nhiên, ánh đèn pin như bị nuốt chửng, như tan biến vào không gian. Nam Anh theo phản xạ giơ điện thoại ra xung quanh nhưng chỉ thấy một màn đen đặc quánh. Nam Anh vội vàng ra hiệu cho mọi người dừng lại. Thì ra cả nhóm đã chạy ra khỏi đường hầm. Nơi họ đang đứng là một vòm hang vô cùng rộng lớn, lớn đến mức ánh sáng đèn của chiếc điện thoại dù chiếu hết mức cũng không thấy được trần hang. Chính điều đó tạo ra cảm giác ánh sáng như bị nuốt chửng.
Mọi người chạy ra đến nơi cùng lúc trong lòng đường hầm bụi khói mù mịt tràn ra. Kéo theo là những âm thanh ầm ầm và những rung chấn dữ dội. Có lẽ một phần đường hầm đã bị sập xuống. Phong Xoăn vừa thở hồng hộc, vừa nói:
"Sao lại dừng lại thế. May quá, may quá.."
Cậu ta mới vừa nói đến đó liền bị cả Khôi lẫn Nam Anh giơ tay bịt chặt mồm lại, không cho nói tiếp. Khôi còn bồi thêm một cú đấm vào mạng sườn Phong Xoăn, quát:
"Mày có bớt bớt cái mồm lại không hả. Mỗi lần mày lên tiếng là mọi người được phen tập thể dục. Tao còn có một nửa mạng sống thôi nè."
Nhóc Tôm thì vừa thở vừa chắp tay nói:
"Em xin anh Phong, em bị chuột rút nãy giờ mà không dám dừng lại nè. Anh đừng nói may quá, may quá nữa. Ui da."
Nói rồi thằng nhóc ngồi huỵch luôn xuống đất, hai tay không ngừng xoa nắn phần bắp chân bị co cơ. Nam Anh liền ngồi xuống kéo chân cho em, vừa hỏi nó xem còn bị đau chỗ nào không.
Ông Lâm và Tường cũng thê thảm không kém. Ông Lâm tóc tai bù xù thở đến mức không kịp hít vào. Có lẽ việc lâu lắm rồi mới phải vận động mạnh khiến cho ông xơ xác, đánh mất hoàn toàn dáng vẻ lịch lãm ngày thường. Tường vốn có sức khoẻ khá tốt, nhưng gần đây chủ yếu làm việc ở văn phòng cũng làm cho thể lực của anh giảm sút. Lần này phải chạy vắt sức đúng là trăm cay ngàn đắng.
Một lát sau khi được nghỉ ngơi, mọi người mới có thể quan sát kĩ không gian xung quanh. Thì ra đây là một hang động tuyệt đẹp. Kể cả Tường là một người đã rất quen với những hang động, anh cũng không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp nơi đây.
Vòm hang cao vút không biết đến đâu là cùng, ẩn trong một tầng đen thăm thẳm như trời đêm. Nhưng những khu vực được ánh đèn chiếu tới là hàng ngàn thạch nhũ lớn nhỏ rủ xuống. Một vài thạch nhũ khi ánh đèn pin chiếu vào thậm chí còn phát ra ánh sáng lấp lánh đủ màu sắc. Phía dưới đất cũng không bằng phẳng như khu vực đường hầm mà có vô vàn những tảng đá lớn nhỏ đủ hình thù. Hầu hết đều trơn nhẵn. Đặc biệt hơn dưới những khe đá còn có từng khóm tinh thể màu sắc rực rỡ, như những búp măng đâm lên. Khi có ánh đèn chiếu tới, các khóm tinh thể tỏa ra ánh sáng lấp lánh như kim cương. Ai nấy đều cảm thấy ngây ngất trước vẻ đẹp của vòm hang này đến mức quên mất cả sự lo lắng ban đầu.
Phong Xoăn chỉ vào những khóm tinh thể, lắp bắp:
"Nó là kim cương à? Chúng.. chúng ta giàu to rồi."
Ông Lâm mỉm cười nói:
"Nó rất có giá trị nhưng không phải là kim cương đâu. Có thể là tinh thể thạch anh."
Phong Xoăn thở hắt ra tỏ vẻ thất vọng. Tường thì không ngớt cầm điện thoại giơ lên xuống khắp các hướng để bắt sóng nhưng không có kết quả. Nơi này nằm sâu dưới mặt đất không biết là bao nhiêu mét nên điện thoại của mọi người giờ chỉ sử dụng chức năng bật đèn flash mà thôi. Khôi là người thực tế nên cậu còn nhắc mọi người chỉ nên sử dụng lần lượt từng điện thoại đề phòng phải ở dưới này lâu hơn dự định. Khôi vừa nói ra lập tức kéo mọi người trở về với thực tại. Ai nấy không khỏi lo lắng, đường vào giờ đây đã bị lấp lại, chỉ có thể tiếp tục đi sâu trong lòng hang để tìm lối ra khác. Hơn nữa, vì không phải chủ động để vào hang nên mọi người chẳng có một chút lương thực hay nước uống nào. Việc ở lâu dưới này cũng rất nguy hiểm. Nhưng để mà đi trong một khu vực rộng đến như thế này mà không có thiết bị định vị khiến cho việc tìm đường càng thêm phần khó khăn.
Phong Xoăn mở bản đồ số ra tìm cách xác định vị trí hiện tại của mọi người. Nhóc Tôm chỉ tay vào khu vực ban đầu được vẽ hình vuông rồi hỏi:
"Chỗ lúc nãy chúng ta ở đây phải không anh Phong?"
Phong Xoăn gật đầu, trả lời:
"Lúc nãy ở đây nhưng vừa rồi chúng ta chạy trong đường hầm, không biết là hiện tại đang ở khu vực nào rồi. Hệ thống định vị đang hoạt động nhưng nơi này có thể không bắt được sóng vệ tinh."
Nam Anh ngồi xuống cạnh Phong Xoăn hỏi:
"Ban đầu đã xác định được khu vực này nằm trên diện tích Hoàng Kim Thành. Vậy có đường nào để vào được không?"
Phong Xoăn nhăn tít cặp lông mày sâu róm:
"Tôi cũng đang cho máy tính chạy giả lập để xác định lối đi. Tin tốt là nếu vào được khu vực Hoàng Kim Thành, sẽ có một lối ra khác ở đó. Đây này."
Mọi người tập trung vào nơi ngón tay Phong Xoăn chỉ. Đúng là theo bản đồ, nếu đến được vị trí xây dựng Hoàng Kim Thành, có một lối dẫn ra ngoài. Đây cũng chính là lối ban đầu mọi người xác định sẽ đi vào.
"Còn tin xấu là từ nhà cũ của chú Lâm tới lối ra đấy chúng ta sẽ phải đi bộ khoảng hai mươi ki lô mét, trong lòng đất."
Phong Xoăn liếm môi nói tiếp.
"Cũng không quá tệ mà, đúng không?"
"Hai mươi ki lô mét. Trong lòng hang. Trời đất. Anh đùa em đấy à anh Phong."
Nhóc Tôm nhăn nhó thốt lên.
Nam Anh lên tiếng.
"Ít ra thì vẫn có một lối ra. Còn hơn là bị nhốt chết ở trong này."
Cô nhún vai nhoẻn miệng cười nói.
Khôi đồng tình.
"Đúng vậy. Việc trước mắt là đợi Phong Xoăn có thể xác định được lối đi trong này, rồi chúng ta sẽ ra được thôi."
Quay sang Phong Xoăn đang lách cách gõ máy tính, Khôi hỏi tiếp:
"Mất khoảng bao lâu nữa thì có được bản đồ đường đi hả mày?"
Phong Xoăn im lặng một lát rồi nhát gừng trả lời:
"Hai ngày."
"Hai ngày?"
Không chỉ Khôi và tất cả mọi người đồng thanh lặp lại câu trả lời của Phong Xoăn. Không ai tin được mất tới hai ngày để có thể xác định được đường đi khi đã có bản đồ trong tay. Chưa kể trong hai ngày đó, nếu không có thực phẩm và nước uống, liệu mọi người có thể cầm cự được không?
Khôi nhăn nhó hỏi lại:
"Sao lại mất tới hai ngày. Mày là cao thủ máy tính cơ mà?"
"Cao thủ thì cũng chịu khi không có thiết bị hỗ trợ. Mày nghĩ đây là phòng máy tính của tao à? Có mỗi cái laptop thôi, hơn nữa lại không kết nối được vệ tinh để có tín hiệu GPS. Máy tính nó đang phải chạy lệnh loại trừ, tao nghĩ cũng không thể nhanh hơn hai ngày mới có kết quả."
Phong Xoăn làm một tràng dài khiến cho ai nấy đều hoang mang. Nam Anh thở dài:
"Thôi thì chúng ta cứ phải thử vậy. Nhưng mà laptop của cậu có đủ pin đến lúc tính ra kết quả không Phong?"
"Đương nhiên là không. Nó chỉ chạy được khoảng tám tiếng liên tiếp thôi. Đấy là trong điều kiện hoàn hảo, còn với điều kiện bây giờ, tôi cũng không chắc lắm. Ờ, có thể là bốn, hoặc năm tiếng gì đó."
Phong Xoăn tiếp tục xoáy vỡ niềm hy vọng của mọi người. Nghe cậu ta nói thế, mọi người liền nghĩ tới phương án cổ điển hơn, đó là phải đi bừa thôi. Đột nhiên nhóc Tôm nói:
"Nếu có GPS thì có tìm được đường luôn không anh Phong Xoăn?"
"Nếu có thì còn nói làm gì. Anh chỉ cần một phút thôi. Nhưng lấy đâu ra thiết bị GPS ở đây bây giờ?"
Phong Xoăn gãi gãi cái đầu bù xù, nhỏm người định đóng cái laptop lại cho đỡ tốn pin. Biết đâu sẽ lại có lúc cần đến nó, phải tiết kiệm mọi nguồn lực lúc này.
"Em có nè."
Nhóc Tôm trả lời tỉnh bơ, nhưng ba từ nó nói lọt vào tai Phong Xoăn nghe không khác gì sấm nổ giữa trời quang. Cậu ta trợn mắt, hỏi lại:
"Thật à. Ở đâu?"
Nhóc Tôm chỉ vào cái đồng hồ ở cổ tay, nói:
"Đây này. Cái đồng hồ này có GPS liên tục và có kết nối bluetooth. Anh kết nối nó với máy tính của anh là được."
Phong Xoăn nghe vậy mừng húm lên, không đợi thằng nhóc nói thêm, cậu ta lập tức bật lại máy tính để kết nối với cái đồng hồ của nhóc Tôm. Vốn chiếc đồng hồ của Tôm là một thiết bị GPS vệ tinh chuyên dụng, thằng nhóc luôn mang nó bên mình để vẽ bản đồ hành trình cá nhân khi tập luyện. Tín hiệu GPS của cái đồng hồ này nhạy không kém những thiết bị đắt tiền, thường được những nhà thám hiểm sử dụng. Không ngờ trong lúc này lại là vật cứu tinh của mọi người.
Phong Xoăn nhanh chóng kết nối được với đồng hồ của nhóc Tôm. Có kết nối GPS, chỉ một vài phút là chiếc laptop đã xác định được vị trí của mọi người trong hang động này, sau đó nó tính toán ra đường đi chính xác để đến khu vực Hoàng Kim Thành. Phong Xoăn nói:
"Ngon rồi. Từ đây chúng ta đi theo hướng bẩy giờ, cứ đi thẳng thêm khoảng hai trăm mét, sau đó rẽ trái là đến Cổng Vòm. Đi qua đó, là ra khỏi lòng hang này, bắt đầu vào khu vực Hoàng Kim Thành. Tuy nhiên ở đây lại báo có sự chênh lệch độ cao khá lớn. Có lẽ chúng ta sẽ phải leo trèo đây."
Mọi người nghe cậu ta chỉ được đường đi thì ai cũng cảm thấy phấn chấn. Việc leo trèo cũng không khiến mọi người cảm thấy lo lắng gì nhiều. Chỉ cần ra được bên ngoài, thì có phải trèo cũng là việc nên làm. Cứ có đường đi cụ thể dù sao cũng tốt hơn việc đi lung tung trong lòng hang rộng lớn tối om này.
Mọi người tiếp tục lên đường. Đi trong hang động khá dễ chịu. Chắc do có gió thổi đều nên không khí không bị ngột ngạt. Những khóm tinh thể khi được ánh đèn chiếu vào đều phản xạ ánh sáng khiến cho không gian lung linh mờ ảo, mọi người như đi trong một dòng sông ngân hà vậy. Nhiệt độ dưới này rất mát cũng khiến cho thể lực của mọi người tốt hơn. Phong Xoăn quay sang Khôi nói:
"Này, mày nghĩ bọn áo đen Mắt Sói có đuổi theo nữa không?"
"Chắc là có đấy. Bọn chúng đã theo đuôi chúng ta tới tận đây thì không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Nhưng chắc còn phải mất nhiều thời gian lắm mới qua được đường hầm lúc nãy. Tao thấy vụ nổ làm sụp khá nhiều đất đá."
"Tên Mắt Sói là một sát thủ chuyên nghiệp nên việc theo vết hắn cực kì rành. Mình chỉ không nghĩ là hắn lại tới sớm thế."
Nam Anh nói trong lúc cầm đèn pin soi sang một góc thạch nhũ. Ánh sáng chiếu vào, mọi người thấy những thạch nhũ này hầu hết đều có vệt nước chảy xuống. Điều đó cũng không có gì là khó hiểu. Càng sâu dưới lòng đất càng có những luồng nước ngầm len lỏi qua mạch đá. Thậm chí nhiều khi còn là hẳn một dòng sông. Nam Anh trầm tư rồi nói tiếp, giọng cô pha chút lo lắng:
"Không hiểu cha mình nắm giữ bí mật gì khiến cho bọn chúng phải thèm khát đến thế. Chẳng lẽ chúng thực sự cho rằng, Hoàng Kim Thành được xây dựng từ vàng khối."
Ông Lâm nói:
"Rất nhiều truyền thuyết cho rằng Hoàng Kim Thành được người dân Alanpa xây dựng hoàn toàn bằng vàng khối. Nếu thế đó sẽ là một kho vàng khổng lồ ngoài sức tưởng tượng. Nhưng chú nghĩ, bọn chúng có sự quan tâm tới một vật khác lớn hơn."
"Là Ngọc Vạn Hồn hả chú?"
Nhóc Tôm vội vàng kêu lên.
"Đúng vậy. Theo truyền thuyết Ngọc Vạn Hồn là nguồn gốc tri thức của người Alanpa. Có thể nó có những quyền năng vô hạn khác nữa mà bọn chúng muốn chiếm hữu. Ví dụ như khả năng biến kim loại thành vàng. Chỉ cần một phép màu đó thôi thì Hoàng Kim Thành đã thật nhỏ bé so với viên ngọc rồi. Nhưng mọi thứ đều là phỏng đoán mà thôi. Nếu cha cháu đã vào Hoàng Kim Thành từ hai năm trước thì hiện tại chỉ mình anh ấy biết câu trả lời chính xác."
Ông Lâm khẳng định.
Tường cũng nói, giọng vô cùng hồ hởi:
"Cháu nghĩ điều đó chỉ có trong truyền thuyết thôi. Nhưng nếu thật sự có Hoàng Kim Thành, cho dù nó không phải bằng vàng đi nữa thì chúng ta cũng sẽ có một phát hiện lịch sử to lớn chưa từng có. Không chỉ với đất nước chúng ta mà còn đối với cả thế giới."
"Cha cháu đã vào trong đó gần hai năm rồi và ông có bản đồ Hoàng Kim Thành. Nếu vậy sao ông vẫn chưa trở ra. Không lẽ ông đã gặp phải nguy hiểm gì ở trong đó?"
Nam Anh thắc mắc. Dưới ánh sáng mờ ảo được phản chiếu từ các khóm tinh thể đá, gương mặt cô lóng lánh như thể được tạc từ thuỷ tinh, nhưng đôi mắt sâu trong veo của cô tràn ngập vẻ lo lắng, đăm chiêu.
Đột nhiên, Khôi tóm lấy cánh tay của Nam Anh kéo mạnh trở lại. Cậu hét to:
"Dừng lại Nam Anh."
Thì ra vì mải suy nghĩ, Nam Anh cứ thế bước đi. Đến lúc Khôi giữ tay kéo lại, cô mới nhận ra phía trước chân mình là một khoảng không vô tận.
"Chú Lâm nhờ vừa đúng lúc cũng có một đoàn thám hiểm chuyên nghiệp người Nga muốn khảo sát hang động. Cháu đã nói cho họ về việc lần này của Nam Anh, họ rất sẵn lòng giúp đỡ."
Nam Anh xúc động:
"Cám ơn anh nha. Thật may anh nắm được lịch trình của họ mà ghép cho tụi em cùng đi."
"Anh chỉ đề nghị nhờ họ giúp đỡ thôi, anh nghĩ họ là những nhà chuyên nghiệp, nếu hỗ trợ mình thì khả năng sẽ tìm kiếm được dấu vết của cha em là rất lớn."
Anh Tường mỉm cười trả lời. Rồi quay sang ông Lâm, anh nói:
"Cháu đã tìm được căn nhà cũ lần trước chú nhờ cháu tìm. Nó nằm trong rừng phía nam hang Sơn Đòong. Cũng không cách xa nơi này. Chú có muốn tới thăm lại bây giờ không?"
Ông Lâm nghe vậy tỏ ra rất xúc động. Ông nắm tay anh Tường nói:
"Cám ơn cháu nhiều. Điều này rất có ý nghĩa với chú. Nếu được, chú muốn tới đó ngay bây giờ?"
Tường cười nói:
"Thế thì cháu sẽ chở chú đi luôn."
Ông Lâm vui vẻ quay sang nhóm Nam Anh và nói:
"Mấy đứa có muốn đi thăm nhà cũ của chú luôn không? Chú đã nhờ Tường tìm từ lần trước. Thật tốt là đến hôm nay đã có kết quả. Ôi chú rất háo hức muốn biết được nơi sinh ra của mình ra sao."
Nghe ông Lâm hỏi thế, Phong Xoăn và Tôm đang ngồi test lại cơ chế hoạt động của bản đồ số, cũng vội vàng chạy lại:
"Chúng cháu đi nữa nhé chú Lâm."
Thậm chí Phong Xoăn còn cho luôn máy tính vào ba lô, đeo vào lưng hăm hở lên đường. Ông Lâm nói:
"Nếu thế tất cả cùng đi. Nhờ Tường lái xe chở chúng ta một chuyến luôn nhé. Chú cũng không cần nhờ ông Chánh nữa."
Mọi người nhanh chóng vào chiếc SUV của Tường. Ông Lâm lên ngồi cạnh ghế lái còn cả nhóm vào hai hàng ghế sau. Chiếc xe rất rộng rãi, đủ chỗ cho mọi người. Chiếc xe chạy tầm mười lăm phút trên con đường ven hồ. Đường đi bắt đầu xấu hơn khi đi tới con đường đất dẫn vào rừng. Tuy nhiên trong rừng mát mẻ và cây cối xanh ngút ngàn khiến cho tâm trạng mọi người đều vui vẻ và háo hức. Một lát sau, chiếc xe chồm qua một con dốc lớn, sau đó từ từ bò lên trên một sườn đồi cao. Tường cho chiếc xe chạy chậm rồi dừng hẳn lại. Anh bấm nút mở kính xe ra, chỉ tay xuống phía dưới chân đồi, nói:
"Từ đây chúng ta đi bộ xuống dưới kia. Chú Lâm nhìn xem, vách nhà nhỏ dựa vào núi đá đó chính là nhà cũ của chú đấy."
Bỗng nhiên từ gương chiếu hậu, Khôi nhìn thấy phía sau có ba bốn chiếc xe bán tải màu đen lao ra từ một góc rừng. Những chiếc xe đó tăng tốc khi nhìn thấy xe của Tường. Khôi đập tay vào Nam Anh, nói:
"Nam Anh. Chúng ta bị theo dõi."
Nam Anh quay người nhìn về phía sau. Cô ngay lập tức nhận ra nhóm người ngồi trên những chiếc xe bán tải đó chính là bọn áo đen. Nam Anh vội vàng bảo Tường.
"Chúng ta phải chạy thôi anh Tường. Bọn áo đen kia là nhóm truy đuổi em hôm trước. Chúng có vũ khí."
Tường vội cầm lấy điện thoại, lắp bắp nói:
"Để anh gọi công an."
"Không kịp đâu anh. Chạy thôi."
Nhìn thấy vẻ mặt đầy lo sợ của Nam Anh, hơn nữa qua kính chiếu hậu, Tường cũng quan sát thấy những chiếc xe đen đang càng lúc càng tới gần. Anh liền kéo cần số, đạp mạnh ga. Chiếc SUV của Tường lao vụt đi.
Con đường đất rất gập ghềnh, nhiều ổ gà ổ voi khiến chiếc xe liên tục nhảy chồm chồm. Phía sau, một tên áo đen nhoài người qua ô kính ghế phụ, đưa súng ra bắn đoàng đoàng. Phong Xoăn và nhóc Tôm la lớn, vội vàng cúi người sát vào băng ghế. Rất may loạt đạn đó không trúng vào chiếc xe. Có vẻ nhóm áo đen mới chỉ bắn thị uy. Tường bặm môi, đánh lái hết sức sang bên trái, chiếc xe lao ào ào xuống bờ dốc, thẳng vào khu rừng trước mặt. Tường nói:
"Trong này có nhiều lối rẽ. Hy vọng chúng ta có thể thoát. Bọn chúng sẽ không quen đường bằng cháu."
Quả nhiên, khi chiếc SUV của Tường bất ngờ rẽ trái lao xuống, những chiếc xe đen phải giảm tốc để xuống theo. Lợi dụng điều này, Tường cho xe lao nhanh về phía trước, rẽ luôn vào khu rừng. Mọi người chưa kịp vui mừng vì cắt đuôi được những chiếc xe truy đuổi thì đột nhiên từ bên trái xe Tường, một chiếc xe đen khác lao nhanh ra, chớp nhoáng đã chạy song song với xe của anh. Khôi nhìn sang, thấy trong xe ngoài những người áo đen còn có một người toàn thân mặc đồ da màu trắng. Chính là Mắt Sói. Họ đã bị rơi vào bẫy phục kích của hắn rồi. Tường cũng thấy sự xuất hiện của chiếc xe đó, anh đánh lái cho chiếc xe của mình thay đổi hướng đi, rẽ luôn sang hướng khác. Chiếc xe đen của Mắt Sói cũng lập tức quay theo. Tiếng động cơ gầm rú, tiếng bánh xe nghiến vào mặt đất rào rào. Hai chiếc xe vẽ thành hai đám lốc bụi đuổi sát theo nhau.
Tường mặc dù quen đường ở đây, song chiếc xe của anh không phải dòng xe mạnh khi vận hành ở địa hình đồi núi phức tạp. Nếu không phải do Tường liên tục đổi hướng chạy thì hẳn anh đã bị chặn lại rồi. Ngoài xe của Mắt Sói, những chiếc xe đen lúc đầu cũng đã bắt kịp, chia làm hai gọng kìm từ từ vây xe của Tường vào. Đột nhiên, xe của Mắt Sói đánh lái lao mạnh vào xe của Tường. Ầm một tiếng, chiếc xe chao đảo. Tường nghiến chặt răng, cố giữ cho vô lăng thẳng lại. Mọi người trên xe đều bị rung lắc nghiêng ngả. Tường đạp mạnh ga, chiếc xe vụt lên tránh được cú tạt thứ hai của xe Mắt Sói, song vẫn bị đập mạnh vào bánh sau.
Cú tạt rất mạnh. Chiếc xe của Tường liền bị đẩy văng ra khỏi đường chạy. Bánh sau nổ lốp khiến cho cả xe mất thăng bằng. Tường kêu lên:
"Cẩn thận. Xe nổ lốp rồi."
Chiếc xe lắc ngang đuôi thêm vài lần rồi trượt hẳn khỏi con đường mòn, lao vào một vùng toàn cỏ gai rậm rạp. Bỗng nhiên, mọi người trên xe đều cảm thấy bị hụt xuống một cái, sau đó thấy trời đất quay cuồng cùng với những âm thanh ầm ầm đinh tai.
Thì ra chiếc xe đã bị lăn xuống sườn dốc, xoay vài vòng rồi mắc kẹt luôn ở một khe nứt khá lớn. Mọi người đều bị choáng. Mất một lúc sau khi bớt chóng mặt, Tường mới quay xuống hỏi:
"Mọi người ổn cả chứ."
Cũng may toàn bộ đều đeo dây an toàn, thêm nữa, khu vực này rất nhiều cỏ gai như một tấm đệm cây nên dù đều bị choáng váng nhưng không ai bị thương cả. Khôi nói:
"Có mùi xăng. Chúng ta phải ra khỏi xe thôi."
Mọi người nhanh chóng dìu nhau ra khỏi chiếc xe đang lật ngang. Lúc này bọn Mắt Sói đã dừng xe. Chúng đang đứng phía trên ngó xuống, thấy cả nhóm bên dưới đã ra khỏi xe thì lập tức định lao xuống đuổi tiếp.
Phong Xoăn bủn rủn cả chân tay, kêu to:
"Thôi xong rồi. Bọn chúng vẫn đuổi kìa."
Nam Anh nhìn quanh, cô quan sát thấy chiếc xe đang nằm ngang bên một khe nứt chạy dài quanh sườn đồi. Cạnh khe nứt có một cửa hang khá lớn, từ trong hang có gió thổi ra ào ào. Cô nói:
"Chúng ta chạy vào trong hang kia. Hang này có gió thông, có thể sẽ dẫn đến một lối thoát khác."
Mọi người thấy bọn áo đen đang hò hét trượt xuống thì cũng không nghĩ nhiều, liền dìu nhau chạy luôn vào trong hang. Tường với tay cầm theo chiếc điện thoại, vừa chạy vừa bấm gọi điện nói:
"Chúng ta cứ vào nấp tạm đã. Anh sẽ gọi cho công an đến giải cứu."
Bên trong hang động rộng hơn cửa hang rất nhiều. Lòng động bằng phẳng, sâu hun hút. Chỉ có ông Lâm có vẻ vẫn còn chấn động sau cú lật xe vừa rồi nên Khôi và Tường phải dìu ông cho nhanh, còn mọi người hầu như đều rất ổn. Khôi bật đèn pin điện thoại, thấy bên trong sâu hun hút, lại có gió thổi khá mạnh thì cũng vững tâm hơn, nói:
"Chúng ta cứ vào sâu bên trong."
Mọi người dìu nhau chạy nhanh vào, được hơn hai mươi mét thấy trước mặt có những dãy thạch nhũ rất lớn, chia luôn lòng hang thành ba phần. Mọi người nhìn nhau hội ý, rồi đi luôn vào cửa bên trái, nghĩ thầm. Thế này dù sao cũng khiến cho cơ hội chạy thoát tăng lên nhiều hơn. Bọn áo đen có tới đây cũng nhất thời không biết đuổi theo hướng nào. Lại tiếp tục chạy tới, bỗng nhiên trước mặt hiện ra một cánh cửa đá rất lớn. Cánh cửa đá đã mở rộng sang một phía, bên trong là một đường hầm tối om. Điều này khiến cho mọi người đều cảm thấy bất ngờ. Tại sao trong hang động này lại có một cánh cửa đá. Khôi thấy gió từ bên trong cánh cửa thổi ra mát rượi. Chắc chắn bên trong có thông sang một nơi thoáng nên cũng hơi yên tâm. Khôi nói:
"Nơi này thật kỳ lạ. Ai đã làm cánh cửa đá này ở đây nhỉ?"
Phong Xoăn cuống quít giục giã.
"Cứ chạy vào thôi làm gì còn thời gian mà nghĩ ngợi."
Cậu ta vừa nói xong thì mọi người nghe thấy xung quanh vang lên những tiếng bước chân lộp cộp khi xa khi gần. Nam Anh thì thào:
"Nói nhỏ thôi. Có thể bọn chúng ở một nhánh khác. Tiếng bước chân của bọn chúng vang lên rất gần đây."
Mọi người cũng cảm thấy như thế, nên cố gắng giữ im lặng hết mức, cùng nhau bước qua cánh cửa đá, đi vào bên trong. Ngay sau cánh cửa đá có một tay nắm to cỡ cẳng tay người lớn chìa ra. Phong Xoăn cảm thấy ngứa tay, cậu ta không kìm được liền kéo xuống một cái. Không ngờ sau đó hàng loạt tiếng động ken két vang lên, khói bụi mù mịt. Cánh cửa đá to lớn từ từ đóng chặt lại khiến cho ai nấy đều hoảng sợ. Không những thế, tay nắm bằng đá không biết từ lúc nào cũng tụt hẳn vào trong vách hang, liền lạc như một khối vậy. Phong Xoăn liếm môi:
"Không sao.. Chắc là không sao đâu. Đóng lại càng hay, có lẽ bọn chúng sẽ không đuổi theo được chúng ta."
"Rồi làm sao chúng ta ra được?"
Khôi tức giận nói. Nhưng nhận thấy dưới ánh sáng lờ mờ của đèn pin điện thoại, gương mặt Phong Xoăn đang tái xanh lại. Biết là thằng bạn thân đang hoảng sợ lắm rồi nên cậu cũng chẳng buồn tức giận nữa. Khôi vội soi đèn vào cánh cửa đá, xem có cách nào khác để mở ra không. Bỗng nhiên phía ngoài vang lên những tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch. Mọi người không ai bảo ai đều lập tức yên lặng. Bọn áo đen đã đuổi đến đây. Nam Anh kéo tay Khôi nói nhỏ.
"Chúng ta đi tiếp thôi."
Đường hầm bên trong cánh cửa khá vuông vắn, bề ngang chỉ khoảng hơn một mét nhưng trần rất cao. Ánh đèn pin trên điện thoại của Khôi cũng không soi tới trần được. Đi vào trong được một lúc thì Khôi áp tai vào vách nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Nhưng vẫn chỉ thấy những tiếng bước chân đã rất nhỏ.
Phong Xoăn chạy lại thì thào:
"Có nghe thấy gì không? Bọn chúng liệu có vào được trong này không?"
Khôi lắc lắc đầu, ý là "Tao cũng không biết."
Nam Anh cũng bật đèn pin trên điện thoại lên, chiếu quanh lòng hang. Cô nhận ra trong lòng đường hầm khá ẩm ướt. Dưới đất lại còn có vài vũng nước nhỏ. Chắc hẳn gần đây có mạch nước ngầm chảy qua, khiến cho một số mạch nước rỉ ra chảy sang nơi này. Nam Anh nói nhỏ:
"Đường hầm này có nước."
Tường cũng đã nhìn thấy. Anh nói:
"Gần đây hẳn có các hang khác có nước ngầm. Thường là những hang động có sự lưu thông không khí, chắc chắn sẽ có nhiều lối ra. Hơn nữa địa hình hang động ở khu vực này rất rộng lớn, các hang động có liên thông với nhau không phải là hiếm."
Tường là người địa phương. Từ nhỏ anh đã quen với việc thám hiểm và dẫn những khách du lịch muốn khám phá hang động rồi nên rất có kinh nghiệm.
Phong Xoăn nghe Tường nói thì yên tâm hơn vài phần. Cậu ta liền tháo chiếc ba lô xuống, mở máy tính ra thử xác định vị trí. Không ngờ sau khi khởi động bản đồ, Phong Xoăn như bị điện giật, đơ cứng cả người. Khôi phải vỗ vai hỏi mấy cái, Phong Xoăn mới như chợt tỉnh giấc. Cậu ta nói:
"Mọi người tin nổi không. Xem tôi vừa có phát hiện gì đây?"
Giọng Phong Xoăn vô cùng háo hức khiến cho ai nấy không khỏi tò mò. Mọi người liền vây quanh chiếc máy tính, chú tâm theo dõi. Phong Xoăn lấy ngón tay chỉ vào một khu vực được máy tính vẽ thành hình vuông nhấp nháy, nói:
"Chúng ta đang ở đây."
Rồi cậu ta thao tác xoay bản đồ sang một góc khác, từ trên xuống dưới, nói tiếp:
"Sao nào, đã thấy điều bất ngờ chưa?"
Mọi người đồng thanh kêu "Ồ" lên. Chỉ thấy khu vực mà mọi người đang đứng đã chồng lên điểm đầu tiên của bản đồ Hoàng Kim Thành. Ông Lâm thốt lên:
"Chẳng phải nơi này còn cách xa khu vực bản đồ ban đầu chúng ta xác định sao? Sao bây giờ lại ở đây?"
Ai nấy đều quay sang nhìn Phong Xoăn, đợi cậu ta giải đáp. Thấy mọi người nhìn mình đầy kinh ngạc, Phong Xoăn cũng không trả lời ngay mà xoa tay xoa cằm mấy lượt mới "Ừm" một tiếng:
"Đây nè, cháu vừa cho máy tính update vị trí cuối cùng của chúng ta lúc còn ở bên ngoài, không ngờ lại khớp vào phần rìa của bản đồ Hoàng Kim Thành. Tuy nhiên, thực ra vị trí của chúng ta vẫn cách lối vào bản đồ đó khoảng một ki lô mét nữa."
"Cách một ki lô mét nữa à? Thế sao ở đây lại hiển thị là chúng ta đã vào khu vực Hoàng Kim Thành rồi?"
Nhóc Tôm cũng thắc mắc. Nãy giờ nó còn không ngớt hoảng hốt do bị bọn Mắt Sói bắt kịp, đến thở mạnh cũng không dám. Nhưng vừa nghe tới thông tin nóng hổi từ Phong Xoăn thì cảm thấy hồ hởi hẳn lên, quên cả sợ hỏi.
"Cách một ki lô mét nhưng là khoảng cách của chiều cao nên hai vị trí mới trùng lên nhau. Phải không mày?"
Khôi trả lời thay cho Phong Xoăn. Mặt cậu đăm chiêu ngẫm nghĩ.
Ai nấy nghe thấy Khôi nói thế đều thở hắt ra. Thì ra nơi này lại phải đi xuống dưới tới một ki lô mét mới vào khu vực Hoàng Kim Thành. Để mà nói một ki lô mét nếu theo đường ngang tất nhiên không xa, nhưng tính theo độ sâu thì lại là một câu chuyện khác hoàn toàn. Mọi người không ai bảo ai đều cảm thấy không lạnh mà run.
Phong Xoăn khẽ gật đầu, thay cho câu trả lời. Không khí liền chùng ngay xuống. Mọi người đều hiểu rằng, đi xuống dưới lòng đất một ki lô mét cũng ngang với đi vào địa ngục. Giây lát, Nam Anh nói phá tan bầu không khí im lặng.
"Có lẽ chúng ta sẽ tìm cách trở ra, rồi quay lại sau với những trang bị đầy đủ. Tin tốt là nhờ chuyện này mà tình cờ tìm ra được một lối vào khác."
Lúc này, đột nhiên một tràng tiếng động rất lớn từ phía ngoài vang tới. Sau đó là những mảnh đá nhỏ bị xung động làm rơi xuống rào rào. Ông Lâm hoảng hốt nói:
"Bọn chúng đã biết chúng ta trốn vào đây rồi sao?"
Phong Xoăn lại rất tự tin cười hề hề:
"Cháu nghĩ bọn chúng có biết thì cũng không vào được trong này đâu. Những vách đá rất dày. May ra chúng phải dùng thuốc nổ để phá vách mới vào được trong này chứ có dùng súng cũng không ăn thua."
Cậu ta vừa nói dứt câu, có những tiếng lao xao từ bên ngoài vách đá vọng vào.
"Dùng chất nổ dẻo đi, cánh cửa đá này khá dày."
Nghe thế, không ai bảo ai, cả nhóm lè lưỡi vội vàng dìu nhau chạy sâu vào trong lòng hang. Lúc này chẳng ai nghĩ đường hầm này dẫn tới đâu nữa, mặc kệ tất cả mà chạy thôi, kể cả có dẫn vào địa ngục. Bởi vì nếu không chạy nhanh, bọn áo đen cho nổ cánh cửa, chắc chắn áp suất vụ nổ trong hang động kín sẽ rất mạnh. Nếu ở quá gần không ai nói trước được điều gì sẽ xảy ra.
Quả nhiên mọi người chạy vào trong được khoảng một trăm mét thì một tiếng động khủng khiếp vang lên, kèm theo một luồng áp lực cực mạnh đẩy mọi người văng về phía trước. Đất đá xung quanh rào rào rơi xuống khiến cho ai nấy đều xây xẩm mặt mày.
"Bọn chúng dùng thuốc nổ rồi. Chết tiệt thật. Bọn này định giết hết chúng ta hay sao?"
Khôi nhăn nhó ngồi dậy. Lúc ngã xuống, cậu che cho ông Lâm nên bị một mảnh đá to bằng cái bát rơi xuống trúng vào mạng sườn đau nhói. May mắn là vết đau chỉ ở ngoài da, không bị gẫy xương sườn. Tuy nhiên cũng làm cho Khôi ê hết cả một bên người. Phong Xoăn lồm cồm bò dậy, cậu ta bị chính chiếc balo đè lên ngang đầu, mãi mới gỡ dây ra được. Phong Xoăn vừa ngồi dậy lại nhìn quanh rồi cười hề hề nói:
"May rồi may rồi. Bị sức ép ngã như thế này thì ăn thua gì. Tôi còn sợ đường hầm mà sụt xuống mới là chết toi."
Phong Xoăn còn chưa dứt lời, bỗng nhiên mặt đất như rung chuyển, kèm theo những tiếng lách cách lách cách kéo dài. Khôi vội vàng bịt chặt mồm Phong Xoăn nhưng có vẻ không còn kịp nữa. Tiếng lách cách cứ thế vang lên dồn dập.
Nam Anh chiếu đèn pin về hướng tiếng động, kinh hoàng phát hiện ra từ phía cửa đường hầm có một vết nứt lớn trên vách hang, dần dần nứt về phía mọi người. Tiếng lách cách dồn dập chính là tiếng động của vách đá bị nứt toạc.
"Chạy mau lênnn."
Nam Anh hét lớn.
Tất cả lại dùng hết sức bình sinh, chạy bán sống bán chết về phía trước. Cố gắng tránh càng xa khu vực có vết nứt càng tốt. Cũng may đường hầm này khá bằng phẳng và không có ngã rẽ nào, nên mọi người dù chỉ có nguồn sáng từ chiếc đèn pin điện thoại của Khôi và Nam Anh nhưng vẫn theo kịp nhau.
Đột nhiên, ánh đèn pin như bị nuốt chửng, như tan biến vào không gian. Nam Anh theo phản xạ giơ điện thoại ra xung quanh nhưng chỉ thấy một màn đen đặc quánh. Nam Anh vội vàng ra hiệu cho mọi người dừng lại. Thì ra cả nhóm đã chạy ra khỏi đường hầm. Nơi họ đang đứng là một vòm hang vô cùng rộng lớn, lớn đến mức ánh sáng đèn của chiếc điện thoại dù chiếu hết mức cũng không thấy được trần hang. Chính điều đó tạo ra cảm giác ánh sáng như bị nuốt chửng.
Mọi người chạy ra đến nơi cùng lúc trong lòng đường hầm bụi khói mù mịt tràn ra. Kéo theo là những âm thanh ầm ầm và những rung chấn dữ dội. Có lẽ một phần đường hầm đã bị sập xuống. Phong Xoăn vừa thở hồng hộc, vừa nói:
"Sao lại dừng lại thế. May quá, may quá.."
Cậu ta mới vừa nói đến đó liền bị cả Khôi lẫn Nam Anh giơ tay bịt chặt mồm lại, không cho nói tiếp. Khôi còn bồi thêm một cú đấm vào mạng sườn Phong Xoăn, quát:
"Mày có bớt bớt cái mồm lại không hả. Mỗi lần mày lên tiếng là mọi người được phen tập thể dục. Tao còn có một nửa mạng sống thôi nè."
Nhóc Tôm thì vừa thở vừa chắp tay nói:
"Em xin anh Phong, em bị chuột rút nãy giờ mà không dám dừng lại nè. Anh đừng nói may quá, may quá nữa. Ui da."
Nói rồi thằng nhóc ngồi huỵch luôn xuống đất, hai tay không ngừng xoa nắn phần bắp chân bị co cơ. Nam Anh liền ngồi xuống kéo chân cho em, vừa hỏi nó xem còn bị đau chỗ nào không.
Ông Lâm và Tường cũng thê thảm không kém. Ông Lâm tóc tai bù xù thở đến mức không kịp hít vào. Có lẽ việc lâu lắm rồi mới phải vận động mạnh khiến cho ông xơ xác, đánh mất hoàn toàn dáng vẻ lịch lãm ngày thường. Tường vốn có sức khoẻ khá tốt, nhưng gần đây chủ yếu làm việc ở văn phòng cũng làm cho thể lực của anh giảm sút. Lần này phải chạy vắt sức đúng là trăm cay ngàn đắng.
Một lát sau khi được nghỉ ngơi, mọi người mới có thể quan sát kĩ không gian xung quanh. Thì ra đây là một hang động tuyệt đẹp. Kể cả Tường là một người đã rất quen với những hang động, anh cũng không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp nơi đây.
Vòm hang cao vút không biết đến đâu là cùng, ẩn trong một tầng đen thăm thẳm như trời đêm. Nhưng những khu vực được ánh đèn chiếu tới là hàng ngàn thạch nhũ lớn nhỏ rủ xuống. Một vài thạch nhũ khi ánh đèn pin chiếu vào thậm chí còn phát ra ánh sáng lấp lánh đủ màu sắc. Phía dưới đất cũng không bằng phẳng như khu vực đường hầm mà có vô vàn những tảng đá lớn nhỏ đủ hình thù. Hầu hết đều trơn nhẵn. Đặc biệt hơn dưới những khe đá còn có từng khóm tinh thể màu sắc rực rỡ, như những búp măng đâm lên. Khi có ánh đèn chiếu tới, các khóm tinh thể tỏa ra ánh sáng lấp lánh như kim cương. Ai nấy đều cảm thấy ngây ngất trước vẻ đẹp của vòm hang này đến mức quên mất cả sự lo lắng ban đầu.
Phong Xoăn chỉ vào những khóm tinh thể, lắp bắp:
"Nó là kim cương à? Chúng.. chúng ta giàu to rồi."
Ông Lâm mỉm cười nói:
"Nó rất có giá trị nhưng không phải là kim cương đâu. Có thể là tinh thể thạch anh."
Phong Xoăn thở hắt ra tỏ vẻ thất vọng. Tường thì không ngớt cầm điện thoại giơ lên xuống khắp các hướng để bắt sóng nhưng không có kết quả. Nơi này nằm sâu dưới mặt đất không biết là bao nhiêu mét nên điện thoại của mọi người giờ chỉ sử dụng chức năng bật đèn flash mà thôi. Khôi là người thực tế nên cậu còn nhắc mọi người chỉ nên sử dụng lần lượt từng điện thoại đề phòng phải ở dưới này lâu hơn dự định. Khôi vừa nói ra lập tức kéo mọi người trở về với thực tại. Ai nấy không khỏi lo lắng, đường vào giờ đây đã bị lấp lại, chỉ có thể tiếp tục đi sâu trong lòng hang để tìm lối ra khác. Hơn nữa, vì không phải chủ động để vào hang nên mọi người chẳng có một chút lương thực hay nước uống nào. Việc ở lâu dưới này cũng rất nguy hiểm. Nhưng để mà đi trong một khu vực rộng đến như thế này mà không có thiết bị định vị khiến cho việc tìm đường càng thêm phần khó khăn.
Phong Xoăn mở bản đồ số ra tìm cách xác định vị trí hiện tại của mọi người. Nhóc Tôm chỉ tay vào khu vực ban đầu được vẽ hình vuông rồi hỏi:
"Chỗ lúc nãy chúng ta ở đây phải không anh Phong?"
Phong Xoăn gật đầu, trả lời:
"Lúc nãy ở đây nhưng vừa rồi chúng ta chạy trong đường hầm, không biết là hiện tại đang ở khu vực nào rồi. Hệ thống định vị đang hoạt động nhưng nơi này có thể không bắt được sóng vệ tinh."
Nam Anh ngồi xuống cạnh Phong Xoăn hỏi:
"Ban đầu đã xác định được khu vực này nằm trên diện tích Hoàng Kim Thành. Vậy có đường nào để vào được không?"
Phong Xoăn nhăn tít cặp lông mày sâu róm:
"Tôi cũng đang cho máy tính chạy giả lập để xác định lối đi. Tin tốt là nếu vào được khu vực Hoàng Kim Thành, sẽ có một lối ra khác ở đó. Đây này."
Mọi người tập trung vào nơi ngón tay Phong Xoăn chỉ. Đúng là theo bản đồ, nếu đến được vị trí xây dựng Hoàng Kim Thành, có một lối dẫn ra ngoài. Đây cũng chính là lối ban đầu mọi người xác định sẽ đi vào.
"Còn tin xấu là từ nhà cũ của chú Lâm tới lối ra đấy chúng ta sẽ phải đi bộ khoảng hai mươi ki lô mét, trong lòng đất."
Phong Xoăn liếm môi nói tiếp.
"Cũng không quá tệ mà, đúng không?"
"Hai mươi ki lô mét. Trong lòng hang. Trời đất. Anh đùa em đấy à anh Phong."
Nhóc Tôm nhăn nhó thốt lên.
Nam Anh lên tiếng.
"Ít ra thì vẫn có một lối ra. Còn hơn là bị nhốt chết ở trong này."
Cô nhún vai nhoẻn miệng cười nói.
Khôi đồng tình.
"Đúng vậy. Việc trước mắt là đợi Phong Xoăn có thể xác định được lối đi trong này, rồi chúng ta sẽ ra được thôi."
Quay sang Phong Xoăn đang lách cách gõ máy tính, Khôi hỏi tiếp:
"Mất khoảng bao lâu nữa thì có được bản đồ đường đi hả mày?"
Phong Xoăn im lặng một lát rồi nhát gừng trả lời:
"Hai ngày."
"Hai ngày?"
Không chỉ Khôi và tất cả mọi người đồng thanh lặp lại câu trả lời của Phong Xoăn. Không ai tin được mất tới hai ngày để có thể xác định được đường đi khi đã có bản đồ trong tay. Chưa kể trong hai ngày đó, nếu không có thực phẩm và nước uống, liệu mọi người có thể cầm cự được không?
Khôi nhăn nhó hỏi lại:
"Sao lại mất tới hai ngày. Mày là cao thủ máy tính cơ mà?"
"Cao thủ thì cũng chịu khi không có thiết bị hỗ trợ. Mày nghĩ đây là phòng máy tính của tao à? Có mỗi cái laptop thôi, hơn nữa lại không kết nối được vệ tinh để có tín hiệu GPS. Máy tính nó đang phải chạy lệnh loại trừ, tao nghĩ cũng không thể nhanh hơn hai ngày mới có kết quả."
Phong Xoăn làm một tràng dài khiến cho ai nấy đều hoang mang. Nam Anh thở dài:
"Thôi thì chúng ta cứ phải thử vậy. Nhưng mà laptop của cậu có đủ pin đến lúc tính ra kết quả không Phong?"
"Đương nhiên là không. Nó chỉ chạy được khoảng tám tiếng liên tiếp thôi. Đấy là trong điều kiện hoàn hảo, còn với điều kiện bây giờ, tôi cũng không chắc lắm. Ờ, có thể là bốn, hoặc năm tiếng gì đó."
Phong Xoăn tiếp tục xoáy vỡ niềm hy vọng của mọi người. Nghe cậu ta nói thế, mọi người liền nghĩ tới phương án cổ điển hơn, đó là phải đi bừa thôi. Đột nhiên nhóc Tôm nói:
"Nếu có GPS thì có tìm được đường luôn không anh Phong Xoăn?"
"Nếu có thì còn nói làm gì. Anh chỉ cần một phút thôi. Nhưng lấy đâu ra thiết bị GPS ở đây bây giờ?"
Phong Xoăn gãi gãi cái đầu bù xù, nhỏm người định đóng cái laptop lại cho đỡ tốn pin. Biết đâu sẽ lại có lúc cần đến nó, phải tiết kiệm mọi nguồn lực lúc này.
"Em có nè."
Nhóc Tôm trả lời tỉnh bơ, nhưng ba từ nó nói lọt vào tai Phong Xoăn nghe không khác gì sấm nổ giữa trời quang. Cậu ta trợn mắt, hỏi lại:
"Thật à. Ở đâu?"
Nhóc Tôm chỉ vào cái đồng hồ ở cổ tay, nói:
"Đây này. Cái đồng hồ này có GPS liên tục và có kết nối bluetooth. Anh kết nối nó với máy tính của anh là được."
Phong Xoăn nghe vậy mừng húm lên, không đợi thằng nhóc nói thêm, cậu ta lập tức bật lại máy tính để kết nối với cái đồng hồ của nhóc Tôm. Vốn chiếc đồng hồ của Tôm là một thiết bị GPS vệ tinh chuyên dụng, thằng nhóc luôn mang nó bên mình để vẽ bản đồ hành trình cá nhân khi tập luyện. Tín hiệu GPS của cái đồng hồ này nhạy không kém những thiết bị đắt tiền, thường được những nhà thám hiểm sử dụng. Không ngờ trong lúc này lại là vật cứu tinh của mọi người.
Phong Xoăn nhanh chóng kết nối được với đồng hồ của nhóc Tôm. Có kết nối GPS, chỉ một vài phút là chiếc laptop đã xác định được vị trí của mọi người trong hang động này, sau đó nó tính toán ra đường đi chính xác để đến khu vực Hoàng Kim Thành. Phong Xoăn nói:
"Ngon rồi. Từ đây chúng ta đi theo hướng bẩy giờ, cứ đi thẳng thêm khoảng hai trăm mét, sau đó rẽ trái là đến Cổng Vòm. Đi qua đó, là ra khỏi lòng hang này, bắt đầu vào khu vực Hoàng Kim Thành. Tuy nhiên ở đây lại báo có sự chênh lệch độ cao khá lớn. Có lẽ chúng ta sẽ phải leo trèo đây."
Mọi người nghe cậu ta chỉ được đường đi thì ai cũng cảm thấy phấn chấn. Việc leo trèo cũng không khiến mọi người cảm thấy lo lắng gì nhiều. Chỉ cần ra được bên ngoài, thì có phải trèo cũng là việc nên làm. Cứ có đường đi cụ thể dù sao cũng tốt hơn việc đi lung tung trong lòng hang rộng lớn tối om này.
Mọi người tiếp tục lên đường. Đi trong hang động khá dễ chịu. Chắc do có gió thổi đều nên không khí không bị ngột ngạt. Những khóm tinh thể khi được ánh đèn chiếu vào đều phản xạ ánh sáng khiến cho không gian lung linh mờ ảo, mọi người như đi trong một dòng sông ngân hà vậy. Nhiệt độ dưới này rất mát cũng khiến cho thể lực của mọi người tốt hơn. Phong Xoăn quay sang Khôi nói:
"Này, mày nghĩ bọn áo đen Mắt Sói có đuổi theo nữa không?"
"Chắc là có đấy. Bọn chúng đã theo đuôi chúng ta tới tận đây thì không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Nhưng chắc còn phải mất nhiều thời gian lắm mới qua được đường hầm lúc nãy. Tao thấy vụ nổ làm sụp khá nhiều đất đá."
"Tên Mắt Sói là một sát thủ chuyên nghiệp nên việc theo vết hắn cực kì rành. Mình chỉ không nghĩ là hắn lại tới sớm thế."
Nam Anh nói trong lúc cầm đèn pin soi sang một góc thạch nhũ. Ánh sáng chiếu vào, mọi người thấy những thạch nhũ này hầu hết đều có vệt nước chảy xuống. Điều đó cũng không có gì là khó hiểu. Càng sâu dưới lòng đất càng có những luồng nước ngầm len lỏi qua mạch đá. Thậm chí nhiều khi còn là hẳn một dòng sông. Nam Anh trầm tư rồi nói tiếp, giọng cô pha chút lo lắng:
"Không hiểu cha mình nắm giữ bí mật gì khiến cho bọn chúng phải thèm khát đến thế. Chẳng lẽ chúng thực sự cho rằng, Hoàng Kim Thành được xây dựng từ vàng khối."
Ông Lâm nói:
"Rất nhiều truyền thuyết cho rằng Hoàng Kim Thành được người dân Alanpa xây dựng hoàn toàn bằng vàng khối. Nếu thế đó sẽ là một kho vàng khổng lồ ngoài sức tưởng tượng. Nhưng chú nghĩ, bọn chúng có sự quan tâm tới một vật khác lớn hơn."
"Là Ngọc Vạn Hồn hả chú?"
Nhóc Tôm vội vàng kêu lên.
"Đúng vậy. Theo truyền thuyết Ngọc Vạn Hồn là nguồn gốc tri thức của người Alanpa. Có thể nó có những quyền năng vô hạn khác nữa mà bọn chúng muốn chiếm hữu. Ví dụ như khả năng biến kim loại thành vàng. Chỉ cần một phép màu đó thôi thì Hoàng Kim Thành đã thật nhỏ bé so với viên ngọc rồi. Nhưng mọi thứ đều là phỏng đoán mà thôi. Nếu cha cháu đã vào Hoàng Kim Thành từ hai năm trước thì hiện tại chỉ mình anh ấy biết câu trả lời chính xác."
Ông Lâm khẳng định.
Tường cũng nói, giọng vô cùng hồ hởi:
"Cháu nghĩ điều đó chỉ có trong truyền thuyết thôi. Nhưng nếu thật sự có Hoàng Kim Thành, cho dù nó không phải bằng vàng đi nữa thì chúng ta cũng sẽ có một phát hiện lịch sử to lớn chưa từng có. Không chỉ với đất nước chúng ta mà còn đối với cả thế giới."
"Cha cháu đã vào trong đó gần hai năm rồi và ông có bản đồ Hoàng Kim Thành. Nếu vậy sao ông vẫn chưa trở ra. Không lẽ ông đã gặp phải nguy hiểm gì ở trong đó?"
Nam Anh thắc mắc. Dưới ánh sáng mờ ảo được phản chiếu từ các khóm tinh thể đá, gương mặt cô lóng lánh như thể được tạc từ thuỷ tinh, nhưng đôi mắt sâu trong veo của cô tràn ngập vẻ lo lắng, đăm chiêu.
Đột nhiên, Khôi tóm lấy cánh tay của Nam Anh kéo mạnh trở lại. Cậu hét to:
"Dừng lại Nam Anh."
Thì ra vì mải suy nghĩ, Nam Anh cứ thế bước đi. Đến lúc Khôi giữ tay kéo lại, cô mới nhận ra phía trước chân mình là một khoảng không vô tận.