Chương : 38
Mùa Đông ở Pari rất lạnh, đặt biệt là gần Giáng Sinh, nhiệt độ hạ thấp đến gần 1 độ, tuyết cũng bắt đầu rơi. Những cửa hàng và những trung tâm mua sắm đã chuẩn bị đón một Giáng Sinh an lành. Ven đường có những cây thông lấp lánh ánh đèn, những thư sinh trong bộ đồ ông già Noen phát tờ rơi hoặc phát bánh kẹo, không khí tuyệt đến không còn gì để nói, chỉ có cái hơi lạnh.
Cố Thiên Vũ và Lâm Nguyệt Y đã sang Pari định cư, bắt đầu một cuộc sống mới cùng đứa con trai bảo bối - Cố Lục Nam.
Ánh đèn lấp lánh ở ngoài đường, những trung tâm mua sắm vang lên những giai điệu piano, violin êm dịu làm nền cho bài hát Jingle Bells. Âm thanh náo nhiệt của tiếng cười rộn ràng cùng những bông tuyết rơi - thật là lãng mạn.
Cố Thiên Vũ bế Cố Lục Nam trên tay, tay còn lại nắm lấy tay Lâm Nguyệt Y tản bộ trên con đường dẫn tới Cổng Khải hoàn môn ( Art de Triomphe).
Những bông tuyết thay nhau rơi xuống khiến Cố Lục Nam thích thú chìa bàn tay ra hứng. Nhưng những bông tuyết vừa chạm tới tay cậu thì đã tan đi, làm cho cậu thoáng chút buồn và thắc mắc.
- " bố ơi, tại sao những bông tuyết này lại tan thế, con không nắm được nó ". Cố Lục Nam kéo vạt áo cổ của Cố Thiên Vũ hỏi.
Cố Thiên Vũ cưng chiều véo một bên má của Cố Lục Nam rồi cất tiếng cười nhỏ: -" nếu bông tuyết không tan thì chẳng phải chúng ta sẽ chìm trong tuyết sao? ".
- " vậy là bông tuyết nhất định phải tan ạ? ". Cậu lại tròn xoe đôi mắt hỏi.
- " ừ, đúng rồi ". Cố Thiên Vũ lại cười.
Lâm Nguyệt Y đứng một bên xem cuộc đối thoại nghộ nghĩnh mà bật cười, niềm hạnh phúc này đã lang tràn và làm ấm trái tim của nàng. Một người chồng tốt, một đứa con đáng yêu. Đây chắc hẳn là ước ao của bao người phụ nữ.
Lâm Nguyệt Y bỗng thoáng qua một ý nghĩ. Năm xưa nàng chưa từng nghĩ mình sẽ có một hạnh phúc êm đềm, bởi vì thanh xuân của nàng chưa bao giờ trọn vẹn. Nhưng người đàn ông đang đứng cạnh nàng đây, đã không ngại khó khăn và kiêng trì đưa nàng thoát khỏi quá khứ tối tăm, cùng nàng sánh bước quãng đời còn lại.
- " Cố Thiên Vũ ". Lâm Nguyệt Y đột nhiên những bước, gọi tên anh.
- " hửm ". Cố Thiên Vũ đứng lại nhìn nàng.
- " anh nói xem, kiếp này em không cúng lạy bồ tát, làm sao có thể gặp được một người như anh chứ ". Lâm Nguyệt Y nắm lấy vạt áo len của anh, nhìn anh bằng ánh mắt cười như không cười.
- " người nói câu nói đó là anh mới đúng ". Cố Thiên Vũ cười, anh để Cố Lục Nam xuống, sau đó kéo tay Lâm Nguyệt Y cho nàng rơi vào lòng anh rồi ôm nàng thật chặt. -" đồ ngốc ". Anh thì thầm bên tay nàng.
Cố Lục Nam ở một bên mếu máo -" con cũng muốn ôm, con cũng muốn ôm ".
- " con tự kiếm vợ mình mà ôm, đây là vợ của bố ". Cố Thiên Vũ càng ôm chặt Lâm Nguyệt Y hơn, khóe miệng anh cười càng rộng hơn.
- " không chịu, không chịu, con muốn ôm mẹ ". Cố Lục Nam uất ức muốn khóc đến nơi, cậu nhảy tưng tưng như con chuột túi.
Vì người qua đường ngày càng đông, Lâm Nguyệt Y ngại ngùng đến đỏ cả mặt, nàng đẩy Cố Thiên Vũ ra: -" đang ở ngoài đường mà ".
Sau đó quay sang Cố Lục Nam, dỗ dành cậu:-" ngoan, lại đây mẹ bế ".
Cố Thiên Vũ sầm mặt nhìn hai mẹ con....
- -----
Giáng Sinh đến rồi.
Căn biệt thự màu trắng tinh khiết lại trở nên vui tươi náo nhiệt trong đêm Giáng Sinh an lành. Những bông tuyết bắt đầu rơi nhanh hơn, những mảng tuyết dày đặc hơn.
Đêm nay Cố Gia rất nhộn nhịp, vì....
*Tần Khuynh Dương - Băng Nghi, *Trương Nghiêu - Vi Yên, Phong Tư - Lưu Vy, thanh niên hay hóng hớt - Phỉ Ngạn. Đều có mặt, đây là những vị khách đặt biệt mà Cố Thiên Vũ dùng phi cơ riêng để đón.
* những nhân vật trong truyện Vĩnh hằng? Là bao lâu?.
Lò sưởi trong phòng khách biệt thự đã nhen lên ngọn lửa ấm áp. Đối diện với cầu thang là cây thông Noen cỡ lớn cao hai tầng, trên đó ngoại trừ treo rất nhiều đèn màu và các đồ vật trang trí còn có rất nhiều hộp quà lớn nhỏ đầy màu sắc chồng chất xung quanh. Cây thông - wonderful.
Giai điệu nhộn nhịp của bài hát Giáng Sinh nhẹ nhàng vang lên, lang tỏa khắp những góc nhỏ trong biệt thự.
Mọi người đều có mặt ở biệt thự Cố Gia rất sớm. Ai nấy cũng mang đến những món quà tuyệt vời. Bầu không khí ngập tràn sự vui vẻ.
Cố Lục Nam cầm trên tay con robot iron man, trên đầu đội chiếc mũ của ông già noen vui mừng chạy quanh khắp phòng khách.
Trong phòng bếp, Lâm Nguyệt Y và Lưu Vy đang bận rộn làm *Bánh quy gừng ( gingerbread cookies). Món ăn được chế biến từ nhiều nguyên liệu rất phức tạp nên Lâm Nguyệt Y và Lưu Vy tranh thủ thời gian làm nhanh nhất có thể.
* món ăn truyền thống trong dịp Giáng sinh của các nước Phương Tây. Được làm từ: gừng, đinh hương, quế và hạt nhục đậu khấu. Đủ loại hình dáng: hình người, đoàn tàu, con tuần lộc, bông tuyết. ( theo #baomoi. Com).
Vi Yên và Trương Nghiêu thì bận rộn chuẩn bị hoa quả, đồ uống.
Băng Nghi vì mang thai nên Tần Khuynh Dương không cho nàng làm công việc gì cả, chỉ ngồi sofa xem hắn trang trì bàn ăn lớn bằng những bông hoa hồng đỏ thẫm lãng mạn, đẹp đến say lòng người.
Mỗi người một công việc, không cần nhờ đến phục vụ bên ngoài. Chỉ có riêng Phỉ Ngạn đơ ra đó nhìn mọi người ai nấy đều đang bận rộn với công việc của mình. Không phải vì anh không muốn giúp mà là anh chẳng giúp được gì.
Nấu ăn anh không biết nấu, sắp xếp trái cây hoa quả anh không biết làm, trang trí bàn ăn sao cho bắt mắt anh cũng chẳng biết nốt. Đây là lần đầu tiên Phỉ Ngạn thấy mình thừa tay thừa chân như vậy. Anh ủ rủ ngồi xuống sofa đôi diện Băng Nghi.
- " Băng Nghi tiểu thư, tôi chả giúp gì được cả ". Phỉ Ngạn ủ rũ nói.
- " tôi cũng vậy ". Băng Nghi đồng cảm.
- " đó là vì cô mang thai ". Phỉ Ngạn tiếp câu.
- ".... ".
Khi mọi công việc của người nào người nấy xong. Party bắt đầu.
Không khí vui mừng hân hoan chào đón một Giáng sinh an lành, tiếng cười hòa chung với tiếng nhạc du dương, tiếng ly cụng vào nhau. Tạo nên buổi Giáng sinh vui vẻ.
Merry Christmas.
Cố Thiên Vũ và Lâm Nguyệt Y đã sang Pari định cư, bắt đầu một cuộc sống mới cùng đứa con trai bảo bối - Cố Lục Nam.
Ánh đèn lấp lánh ở ngoài đường, những trung tâm mua sắm vang lên những giai điệu piano, violin êm dịu làm nền cho bài hát Jingle Bells. Âm thanh náo nhiệt của tiếng cười rộn ràng cùng những bông tuyết rơi - thật là lãng mạn.
Cố Thiên Vũ bế Cố Lục Nam trên tay, tay còn lại nắm lấy tay Lâm Nguyệt Y tản bộ trên con đường dẫn tới Cổng Khải hoàn môn ( Art de Triomphe).
Những bông tuyết thay nhau rơi xuống khiến Cố Lục Nam thích thú chìa bàn tay ra hứng. Nhưng những bông tuyết vừa chạm tới tay cậu thì đã tan đi, làm cho cậu thoáng chút buồn và thắc mắc.
- " bố ơi, tại sao những bông tuyết này lại tan thế, con không nắm được nó ". Cố Lục Nam kéo vạt áo cổ của Cố Thiên Vũ hỏi.
Cố Thiên Vũ cưng chiều véo một bên má của Cố Lục Nam rồi cất tiếng cười nhỏ: -" nếu bông tuyết không tan thì chẳng phải chúng ta sẽ chìm trong tuyết sao? ".
- " vậy là bông tuyết nhất định phải tan ạ? ". Cậu lại tròn xoe đôi mắt hỏi.
- " ừ, đúng rồi ". Cố Thiên Vũ lại cười.
Lâm Nguyệt Y đứng một bên xem cuộc đối thoại nghộ nghĩnh mà bật cười, niềm hạnh phúc này đã lang tràn và làm ấm trái tim của nàng. Một người chồng tốt, một đứa con đáng yêu. Đây chắc hẳn là ước ao của bao người phụ nữ.
Lâm Nguyệt Y bỗng thoáng qua một ý nghĩ. Năm xưa nàng chưa từng nghĩ mình sẽ có một hạnh phúc êm đềm, bởi vì thanh xuân của nàng chưa bao giờ trọn vẹn. Nhưng người đàn ông đang đứng cạnh nàng đây, đã không ngại khó khăn và kiêng trì đưa nàng thoát khỏi quá khứ tối tăm, cùng nàng sánh bước quãng đời còn lại.
- " Cố Thiên Vũ ". Lâm Nguyệt Y đột nhiên những bước, gọi tên anh.
- " hửm ". Cố Thiên Vũ đứng lại nhìn nàng.
- " anh nói xem, kiếp này em không cúng lạy bồ tát, làm sao có thể gặp được một người như anh chứ ". Lâm Nguyệt Y nắm lấy vạt áo len của anh, nhìn anh bằng ánh mắt cười như không cười.
- " người nói câu nói đó là anh mới đúng ". Cố Thiên Vũ cười, anh để Cố Lục Nam xuống, sau đó kéo tay Lâm Nguyệt Y cho nàng rơi vào lòng anh rồi ôm nàng thật chặt. -" đồ ngốc ". Anh thì thầm bên tay nàng.
Cố Lục Nam ở một bên mếu máo -" con cũng muốn ôm, con cũng muốn ôm ".
- " con tự kiếm vợ mình mà ôm, đây là vợ của bố ". Cố Thiên Vũ càng ôm chặt Lâm Nguyệt Y hơn, khóe miệng anh cười càng rộng hơn.
- " không chịu, không chịu, con muốn ôm mẹ ". Cố Lục Nam uất ức muốn khóc đến nơi, cậu nhảy tưng tưng như con chuột túi.
Vì người qua đường ngày càng đông, Lâm Nguyệt Y ngại ngùng đến đỏ cả mặt, nàng đẩy Cố Thiên Vũ ra: -" đang ở ngoài đường mà ".
Sau đó quay sang Cố Lục Nam, dỗ dành cậu:-" ngoan, lại đây mẹ bế ".
Cố Thiên Vũ sầm mặt nhìn hai mẹ con....
- -----
Giáng Sinh đến rồi.
Căn biệt thự màu trắng tinh khiết lại trở nên vui tươi náo nhiệt trong đêm Giáng Sinh an lành. Những bông tuyết bắt đầu rơi nhanh hơn, những mảng tuyết dày đặc hơn.
Đêm nay Cố Gia rất nhộn nhịp, vì....
*Tần Khuynh Dương - Băng Nghi, *Trương Nghiêu - Vi Yên, Phong Tư - Lưu Vy, thanh niên hay hóng hớt - Phỉ Ngạn. Đều có mặt, đây là những vị khách đặt biệt mà Cố Thiên Vũ dùng phi cơ riêng để đón.
* những nhân vật trong truyện Vĩnh hằng? Là bao lâu?.
Lò sưởi trong phòng khách biệt thự đã nhen lên ngọn lửa ấm áp. Đối diện với cầu thang là cây thông Noen cỡ lớn cao hai tầng, trên đó ngoại trừ treo rất nhiều đèn màu và các đồ vật trang trí còn có rất nhiều hộp quà lớn nhỏ đầy màu sắc chồng chất xung quanh. Cây thông - wonderful.
Giai điệu nhộn nhịp của bài hát Giáng Sinh nhẹ nhàng vang lên, lang tỏa khắp những góc nhỏ trong biệt thự.
Mọi người đều có mặt ở biệt thự Cố Gia rất sớm. Ai nấy cũng mang đến những món quà tuyệt vời. Bầu không khí ngập tràn sự vui vẻ.
Cố Lục Nam cầm trên tay con robot iron man, trên đầu đội chiếc mũ của ông già noen vui mừng chạy quanh khắp phòng khách.
Trong phòng bếp, Lâm Nguyệt Y và Lưu Vy đang bận rộn làm *Bánh quy gừng ( gingerbread cookies). Món ăn được chế biến từ nhiều nguyên liệu rất phức tạp nên Lâm Nguyệt Y và Lưu Vy tranh thủ thời gian làm nhanh nhất có thể.
* món ăn truyền thống trong dịp Giáng sinh của các nước Phương Tây. Được làm từ: gừng, đinh hương, quế và hạt nhục đậu khấu. Đủ loại hình dáng: hình người, đoàn tàu, con tuần lộc, bông tuyết. ( theo #baomoi. Com).
Vi Yên và Trương Nghiêu thì bận rộn chuẩn bị hoa quả, đồ uống.
Băng Nghi vì mang thai nên Tần Khuynh Dương không cho nàng làm công việc gì cả, chỉ ngồi sofa xem hắn trang trì bàn ăn lớn bằng những bông hoa hồng đỏ thẫm lãng mạn, đẹp đến say lòng người.
Mỗi người một công việc, không cần nhờ đến phục vụ bên ngoài. Chỉ có riêng Phỉ Ngạn đơ ra đó nhìn mọi người ai nấy đều đang bận rộn với công việc của mình. Không phải vì anh không muốn giúp mà là anh chẳng giúp được gì.
Nấu ăn anh không biết nấu, sắp xếp trái cây hoa quả anh không biết làm, trang trí bàn ăn sao cho bắt mắt anh cũng chẳng biết nốt. Đây là lần đầu tiên Phỉ Ngạn thấy mình thừa tay thừa chân như vậy. Anh ủ rủ ngồi xuống sofa đôi diện Băng Nghi.
- " Băng Nghi tiểu thư, tôi chả giúp gì được cả ". Phỉ Ngạn ủ rũ nói.
- " tôi cũng vậy ". Băng Nghi đồng cảm.
- " đó là vì cô mang thai ". Phỉ Ngạn tiếp câu.
- ".... ".
Khi mọi công việc của người nào người nấy xong. Party bắt đầu.
Không khí vui mừng hân hoan chào đón một Giáng sinh an lành, tiếng cười hòa chung với tiếng nhạc du dương, tiếng ly cụng vào nhau. Tạo nên buổi Giáng sinh vui vẻ.
Merry Christmas.