Chương 356: C356: Chương 356
Tuy chỉ còn lại bốn người nhưng bốn người này như những con thú dữ đang tranh đấu trong lồng nhốt, ngược lại còn kϊƈɦ thích sức mạnh to lớn hơn.Tôi và Triệu Thư Hằng cũng là nỏ mạnh hết đà, nhiều lần bị thương, may là kỹ năng của chúng tôi còn cao hơn chúng không biết bao nhiêu lần, rất nhanh sau đó bốn tên đàn em đã ngã trêи mặt đất.Tôi và Triệu Thư Hằng thì ngồi xuống thở hổn hển.Tôi nói: “Chúng ta đừng nghỉ ngơi vội, không thể lãng phí công sức một cách vô ích được, đi tìm La Nhất Chính cái đã.Tôi thấy căn phòng này không có chỗ nào có thể giấu người được.Nếu chỗ này được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy thì thiết nghĩ La Nhất Chính ở cách đây không xa”.Triệu Thư Hằng gật đầu, vừa lẩm bẩm vừa đứng dậy: “Mẹ kiếp, nếu không phải anh cứu tôi…”Tuy giọng anh ta khá nhỏ nhưng giờ trong tòa nhà chỉ có giọng của hai chúng tôi và cả tiếng rêи rỉ thảm thiết của mấy tên đàn em, giọng lầm bầm của anh ta vẫn chui tọt vào tai tôiTôi cười: “Làm xong chuyện này cái đã, anh muốn làm gì thì bàn sau”.Triệu Thư Hằng đứng dậy tìm kiếm ở dưới tầng, tôi thì xem xét ở tầng trêи.Tòa nhà bé nhỏ này mà có tận mười tên bảo vệ, nếu nói ở đây không có gì mờ ám thì tôi không tin.Nếu không thì phe thứ ba đã bị tổn thất khá nghiêm trọng, vốn mấy tên lâu la tiểu tốt này đã không còn lại nhiều lắm, giờ còn tới bảo vệ nơi này?Nhưng chúng tôi không ngờ được, cho dù chúng tôi tìm kiếm thế nào thì đây cũng chỉ là một tòa nhà nhỏ bé bình thường đến mức không thể bình thường hơn.Tôi nhíu mày đi lên tầng, túm lấy một tên đàn em vẫn còn ý thức để hỏi: “La Nhất Chính bị các người giấu ở đâu?”Tên đàn em đó căm thù nhìn tôi rồi quay đầu đi, không hề có ý trả lời tôi.Có thể là do quá lo lắng cho an nguy của La Nhất Chính, hoặc cũng có thể là do hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nên tôi không thể nào thả lỏng được, không biết nên làm thế nào để phát tiết ra sự giận dữ trong lòng.Tôi chửi một câu “fuck”, sau đó giẫm mạnh lên ngực tên đàn em đó.Tên đó khàn giọng kêu lên, nhưng ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được.Hai mắt hắn ta mở to, hai tay giữ chặt chân tôi.Tôi lạnh lùng hỏi: “La Nhất Chính đâu? Nếu không nói thì các người sẽ chết hết ở đây.Dù sao thì đây cũng là nơi ngoại ô hẻo lánh, các người chết cũng không ai biết”.Nhưng có lẽ là do tôi dùng lực mạnh quá gây khó thở nên hai mắt tên đó nổi đầy tơ máu, miệng vô lực mở ra, dường như muốn hít thở.Cảm thấy hai tay hắn ta yếu dần, tôi cũng hơi thả lỏng ra.Tên đàn em đó lập tức há to mồm hít thở.Tôi híp mắt hỏi: “Lần cuối cùng, La Nhất Chính đang ở đâu?”Mà tên đàn em đó chỉ lo hít thở, dường như không hề có ý trả lời tôi.Tôi lại giơ chân ra dáng định đạp, tên đàn em đó không biết lấy sức ở đâu ra lùi mạnh về phía sau.Sau đó hắn ta sợ hãi nhìn tôi, lắp bắp: “Ở…ở hầm ngầm dưới tầng. ||||| Truyện đề cử: Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng |||||Dưới bàn thờ của căn phòng có một hầm ngầm, chúng tôi…chúng tôi sẽ đưa cơm tới theo giờ…”Triệu Thư Hằng cũng rất tự giác chạy xuống dưới tìm cái gọi là hầm ngầm, tôi nhìn chằm chằm vào mắt tên đàn em đó, muốn nhìn xem hắn ta có nói dối hay không.Tôi nhìn xung quanh, những tên đàn em còn lại tên thì ngất, tên thì kêu, tên đàn em này cuối cùng cũng hồi phục lại, nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Là..là thật”.Tôi không nói gì, chỉ cố gắng khiến bản thân bình tĩnh.Tôi nhận ra sau khi căng thẳng suốt cả ngày hôm nay, tôi rất dễ tức giận.Tôi tin rằng nếu vừa nãy tên đàn em nãy vẫn cứng miệng thì tôi sẽ tăng thêm lực không hề do dự, mãi đến khi hắn ta tắt thở mà chết.Rất nhiều người đều biết, để khiến người ta tắt thở thì trừ việc dùng nước dìm và bóp cổ thì dùng ngoại lực đè lên lồng ngực cũng có thể đạt được kết quả tương tự.Vì lồng ngực bao lấy tim, nên ngạt thở sẽ đi cùng với chóng mặt.Tất nhiên là nếu ngất đi thì e là không thể tỉnh lại được nữa.Tôi hít sâu một hơi, tìm một cái dây thừng rồi trói chúng lại dựa vào góc tường.Lúc này ở dưới tầng cũng có giọng nói mừng rỡ của Triệu Thư Hằng: “Phương Dương, ở dưới này quả thực có một người!”“Anh…Phương Dương? Dương Tử, các anh đến cứu em sao?”Anh ta nói xong thì trong hầm ngầm có một giọng nói cực kỳ trầm vang lên, nhưng giọng nói ấy vô cùng quen thuộc, không phải La Nhất Chính thì còn ai?”Tôi cực kỳ mừng rỡ, vừa chạy xuống dưới vừa nhắn tin cho Trịnh Cường báo cho hắn vị trí của chúng tôi, để phòng ngừa người của phe thứ ba chặn giữa đường, dặnđể khi hắn qua đây thì cẩn thận chút để phòng ngừa người của phe thứ ba chặn giữa đường..Tôi phi mấy bước đã đến hầm ngầm.Tôi bảo Triệu Thư Hằng đi lên trêи để xem mấy người kia, thuận tiên quan sát tình hình xung quanh giúp tôi luôn, nhỡ đâu mấy tên này còn có chi viện chưa biết chừng.Không chừng chúng còn có cách liên lạc nội bộ khác, cách một khoảng thời gian lại liên lạc một lần để chắc chắn bảo đảm an toàn.Nếu quả thực như vậy thì to chuyện.Tôi nhìn xuống hầm ngầm, hỏi: “La Nhất Chính? Cậu ở dưới đó sao?”Tôi vừa dứt lời thì bên trong vang lên một giọng nói kϊƈɦ động: “Dương Tử? Dương Tử, anh đến rồi sao? Em ở dưới này”.Nghe thấy vậy, tôi cũng không còn quan tâm những cái khác nữa, nhanh chóng đi xuống theo tay vịn cầu thang đi xuống, sau đó dùng điện thoại để chiếu sáng, cuối cùng cũng nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch, cơ thể gầy gò, không phải La Nhất Chính thì là ai?Mà thấy cậu ta như vậy, trong lòng tôi dâng lên cảm xúc khó tả.Lần trước khi hai chúng tôi uống rượu ở Thịnh Hải, khuôn mặt La Nhất Chính vẫn vô cùng hồng hào, tuy không hẳm là béo lắm nhưng cũng tuyệt đối không gầy gò như thế này, càng không trắng bệch như thế này.Tôi thầm thề, nếu để tôi bắt được kẻ sai khiến đứng đằng sau, cho dù hắn ta là ai tôi cũng nhất định bắt hắn ta nợ máu trả bằng máu!Nghĩ đến tình cảnh hiện nay, tôi nói: “Giờ cậu có thể đi lại không?”Nói rồi tôi đỡ La Nhất Chính dậy, cậu ta cười nói: “Thật là coi thường người ta quá mà, anh đây vẫn còn khỏe mạnh lắm”.Kết quả còn chưa nói xong, La Nhất Chính đã suýt nữa ngã trêи mặt đất.Trong lúc bất đắc dĩ, tôi chỉ đành cõng cậu ta sau lưng sau đó bò lên theo tay vịn cầu thang, nếu không với tình hình của La Nhất Chính hiện giờ thì e là ngay cả níu l cổ của tôi cũng khá khó khăn.Sau khi đi lên nhờ ánh đèn tôi mới chú ý đến bộ quần áo La Nhất Chính mặc hơi quen, dường như là bộ lần trước của cậu ta, nhưng giờ đã rách rát, còn có mùi thối.Mà chính cậu ta thì còn tả tơi hơn, sắc mặt thì trắng bệch, cơ thể cực kỳ tiều tụy.Tôi cắn răng nói: “Đám người đó đã làm gì với cậu?”La Nhất Chính cười lộ da hàm răng trắng bóc: “Chẳng có gì, anh đây chỉ là không được ăn cơm tử tế thôi, cơ thể tôi rất tốt, chịu được.”Tuy nói vậy nhưng không thể nào che giấu được sư yếu ớt mạnh liệt trong giọng nói của cậu ta.Tôi bảo Triệu Thư Hằng xuống dưới trông La Nhất Chính, còn tôi thì đi lên tầng hai.Thấy tôi đi lên, khuôn mặt mấy người chưa ngất đi hiện lên sự sợ hãi, tôi lạnh nhạt hỏi: “Ai phụ trách trông coi La Nhất Chính?”.