Chương 1
Nửa đêm, trong căn phòng xa hoa, Vương Bắc Thiên rủ mắt nhìn vào bức ảnh một cô gái đang mỉm cười xinh đẹp, nụ cười mang lại cho người khác cảm giác dịu dàng bình yên, người trong ảnh là Ninh An Tuyết người yêu hiện tại của anh, nhưng có lẽ trong vài phút nữa sẽ không còn như vậy nữa
Bỗng anh nhấc máy lên gọi cho ai đó. Đầu dây bên kia: " Bắc Thiên à? Có chuyện gì vậy anh, đã tối rồi anh vẫn chưa ngủ nữa sao? "
Nghe giọng nói êm tai, dịu dàng quen thuộc lòng anh đột nhiên dâng lên cảm xúc ấm áp nhưng nhoi nhói khó tả. Im lặng được tầm vài giây thì bên kia gấp gáp hỏi tiếp: "Anh sao vậy? Anh bị làm sao à". Cô gái lo lắng hỏi
Cuối cùng anh quyết định cất tiếng: " An Tuyết, chúng ta dừng lại em nhé!"
An Tuyết ở đầu dây bên kia cảm thấy tim như dừng đi một nhịp sau khi câu nói của anh cất lên. Cô lo lắng hỏi: "Anh đang nói gì vậy, sao lại..."
Chưa kịp đợi cô nói hết câu Bắc Thiên đã lên tiếng: "Anh biết 3 năm qua là một khoảng thời gian dài, đó là thanh xuân quý giá của em nhưng hiện tại anh cảm thấy không còn yêu em nữa nên anh nghĩ chúng ta nên dừng lại đi"
Ninh An Tuyết cảm thấy đầu óc trống rỗng cất tiếng: "Bắc Thiên à, anh đừng đùa nữa, hôm nay đâu phải là cá tháng tư đâu anh"
Bắc Thiên hít thở nhẹ nói: "Anh không đùa, thật sự là như vậy. Em đừng cố chấp thay đổi sự thật nữa"
"Anh à có chuyện gì mình từ từ nói nhé. Anh đừng làm em sợ". Cô cố kìm nén cảm giác khó thở nói
Rồi cô nói tiếp: "Ngày mai, 6 giờ chúng ta hãy gặp nhau ở công viên gần gần trường cùng nhau giải quyết vấn đề nhé"
Vương Bắc Thiên như sợ mình sẽ bị mềm lòng vội vã nói: "Anh đã nói rồi mà, mình chẳng còn gì để giải quyết với nhau nữa hết. Em có hiểu không?"
"Em không hiểu gì cả, ngày mai chúng ta không gặp không về!", nói rồi cô nhanh chóng cúp máy như để anh không thể từ chối việc này
Sau khi cúp máy xong cô vẫn chưa hoàn hồn lại, thả dài cơ thể xuống giường. Cánh tay bấu víu vào drap giường, tim khẽ nhói lên, lòng khó hiểu vì sao hôm nay anh lại nói những lời khó hiểu như vậy trong khi hôm qua còn nói sẽ mãi yêu cô. Mãi suy nghĩ lăn tăn một lúc cô khẽ vỗ vỗ hai bên mặt để tự trấn an mình rằng đó chỉ là một sự hiểu lầm gì đó. Nếu là đùa thì ngày mai cô sẽ cho anh một trận no đòn cho coi. Sau khi tự trấn an mình xong cô dần chìm vào giấc ngủ vì hôm nay cô đã học rất nhiều vì là năm cuối đại hoc lại còn chuyên ngành quản trị kinh doanh của trường top nên học vất vả như vậy cũng dễ hiểu
Còn bên này, Bắc Thiên cũng khẽ thở dài nằm lên giường. Đôi mắt mệt mỏi trầm tư hồi lâu rồi cũng nhẹ nhàng chìm vào giấc mộng
_______________
Đến chiều tối hôm sau, như đúng hẹn cô đi đến công viên gần trường. Khi đi đến ghế đá gần chỗ đài phun nước cô và anh hay ngồi thì đã thấy anh ngồi ở đấy rồi
Thấy thế An Tuyết nhanh chóng đi đến ngồi xuống kế bên anh cười rạng rỡ đang định hỏi anh đợi lâu chưa thì anh đã cất tiếng trước: "Có gì thì mau nói nhanh đi tôi không phải là người có sự kiên nhẫn quá đâu"
Bất ngờ trước thái độ chưa từng thấy này của anh, Ninh An Tuyết ngập ngừng nói: " Bắc Thiên...ừm..chuyện đêm qua anh nói là như thế nào vậy"
Vẫn giữ nét mặt lạnh tanh ấy anh trả lời: "Đã nói rõ như thế rồi còn không chịu hiểu à? Vậy để tôi nhắc lại một lần nữa tôi đã hết tình cảm với em rồi. Đừng cố chấp bám víu tôi nữa, thật sự phiền phức đó Ninh An Tuyết"
Cô gái nghe thế lại càng sửng sốt: "Anh đừng hòng lừa em. Anh đã nói sẽ luôn bên cạnh em mà", An Tuyết dùng chút sự bình tĩnh cuối cùng lên tiếng
Anh trầm ngâm khoảng 2 giây rồi nói: "Em tin lời nói của tôi thật à? Nực cười thật đấy từng tuổi này rồi mà ai nói gì cũng tin thế. Đúng là ngu ngốc mà", lời nói của anh mang theo giọng châm biếm, cười cợt
Đến đây An Tuyết đã không chịu được nữa bỗng xông tới hôn lên môi Bắc Thiên, rồi hướng đôi mắt ngập nước long lanh đối diện anh, lời nói ngắt quãng: "Bắc Thiên..anh..h..hãy nói với..em t..tất cả chỉ là trò đùa đi anh"
Vương Bắc Thiên bất chợt bị hôn phút chốt ngây ngốc cảm nhận sự ấm áp, dịu ngọt từ môi cô nhưng nhanh chóng lấy lạnh bình tĩnh đáp: "Haha, cô nghĩ gì vậy tôi đây có dư nhiều thời gian để nói đùa vậy à? Thời gian qua tôi nghĩ cô sẽ đem lại cảm giác mới mẻ cho tôi nên tôi mới quen cô thôi. Đừng tự ảo tưởng nữa"
Đến đây cô không còn sức lực gì nữa ngây người nhìn Vương Bắc Thiên lắp bắp: "Anh nói dối, anh nói dối!", cô khóc lóc đáp lời
Trái tim anh nhói lên trong giây lát rồi lên tiếng: "Em vẫn không muốn rời xa tôi à? Nhưng đáng tiếc giờ tôi tìm được thú vui mới rồi. Nhưng nếu...", nói tới đây anh cười khẩy nhìn cô tiếp tục: "Nhưng nếu em muốn để lại kỉ niệm sâu sắc cho tôi thì đêm nay vào khách sạn với tôi đi. Vì dù sao nhìn em cũng được đó. Tôi sẽ trả tiền thêm cho em, như vậy có được không?"
Bỗng anh nhấc máy lên gọi cho ai đó. Đầu dây bên kia: " Bắc Thiên à? Có chuyện gì vậy anh, đã tối rồi anh vẫn chưa ngủ nữa sao? "
Nghe giọng nói êm tai, dịu dàng quen thuộc lòng anh đột nhiên dâng lên cảm xúc ấm áp nhưng nhoi nhói khó tả. Im lặng được tầm vài giây thì bên kia gấp gáp hỏi tiếp: "Anh sao vậy? Anh bị làm sao à". Cô gái lo lắng hỏi
Cuối cùng anh quyết định cất tiếng: " An Tuyết, chúng ta dừng lại em nhé!"
An Tuyết ở đầu dây bên kia cảm thấy tim như dừng đi một nhịp sau khi câu nói của anh cất lên. Cô lo lắng hỏi: "Anh đang nói gì vậy, sao lại..."
Chưa kịp đợi cô nói hết câu Bắc Thiên đã lên tiếng: "Anh biết 3 năm qua là một khoảng thời gian dài, đó là thanh xuân quý giá của em nhưng hiện tại anh cảm thấy không còn yêu em nữa nên anh nghĩ chúng ta nên dừng lại đi"
Ninh An Tuyết cảm thấy đầu óc trống rỗng cất tiếng: "Bắc Thiên à, anh đừng đùa nữa, hôm nay đâu phải là cá tháng tư đâu anh"
Bắc Thiên hít thở nhẹ nói: "Anh không đùa, thật sự là như vậy. Em đừng cố chấp thay đổi sự thật nữa"
"Anh à có chuyện gì mình từ từ nói nhé. Anh đừng làm em sợ". Cô cố kìm nén cảm giác khó thở nói
Rồi cô nói tiếp: "Ngày mai, 6 giờ chúng ta hãy gặp nhau ở công viên gần gần trường cùng nhau giải quyết vấn đề nhé"
Vương Bắc Thiên như sợ mình sẽ bị mềm lòng vội vã nói: "Anh đã nói rồi mà, mình chẳng còn gì để giải quyết với nhau nữa hết. Em có hiểu không?"
"Em không hiểu gì cả, ngày mai chúng ta không gặp không về!", nói rồi cô nhanh chóng cúp máy như để anh không thể từ chối việc này
Sau khi cúp máy xong cô vẫn chưa hoàn hồn lại, thả dài cơ thể xuống giường. Cánh tay bấu víu vào drap giường, tim khẽ nhói lên, lòng khó hiểu vì sao hôm nay anh lại nói những lời khó hiểu như vậy trong khi hôm qua còn nói sẽ mãi yêu cô. Mãi suy nghĩ lăn tăn một lúc cô khẽ vỗ vỗ hai bên mặt để tự trấn an mình rằng đó chỉ là một sự hiểu lầm gì đó. Nếu là đùa thì ngày mai cô sẽ cho anh một trận no đòn cho coi. Sau khi tự trấn an mình xong cô dần chìm vào giấc ngủ vì hôm nay cô đã học rất nhiều vì là năm cuối đại hoc lại còn chuyên ngành quản trị kinh doanh của trường top nên học vất vả như vậy cũng dễ hiểu
Còn bên này, Bắc Thiên cũng khẽ thở dài nằm lên giường. Đôi mắt mệt mỏi trầm tư hồi lâu rồi cũng nhẹ nhàng chìm vào giấc mộng
_______________
Đến chiều tối hôm sau, như đúng hẹn cô đi đến công viên gần trường. Khi đi đến ghế đá gần chỗ đài phun nước cô và anh hay ngồi thì đã thấy anh ngồi ở đấy rồi
Thấy thế An Tuyết nhanh chóng đi đến ngồi xuống kế bên anh cười rạng rỡ đang định hỏi anh đợi lâu chưa thì anh đã cất tiếng trước: "Có gì thì mau nói nhanh đi tôi không phải là người có sự kiên nhẫn quá đâu"
Bất ngờ trước thái độ chưa từng thấy này của anh, Ninh An Tuyết ngập ngừng nói: " Bắc Thiên...ừm..chuyện đêm qua anh nói là như thế nào vậy"
Vẫn giữ nét mặt lạnh tanh ấy anh trả lời: "Đã nói rõ như thế rồi còn không chịu hiểu à? Vậy để tôi nhắc lại một lần nữa tôi đã hết tình cảm với em rồi. Đừng cố chấp bám víu tôi nữa, thật sự phiền phức đó Ninh An Tuyết"
Cô gái nghe thế lại càng sửng sốt: "Anh đừng hòng lừa em. Anh đã nói sẽ luôn bên cạnh em mà", An Tuyết dùng chút sự bình tĩnh cuối cùng lên tiếng
Anh trầm ngâm khoảng 2 giây rồi nói: "Em tin lời nói của tôi thật à? Nực cười thật đấy từng tuổi này rồi mà ai nói gì cũng tin thế. Đúng là ngu ngốc mà", lời nói của anh mang theo giọng châm biếm, cười cợt
Đến đây An Tuyết đã không chịu được nữa bỗng xông tới hôn lên môi Bắc Thiên, rồi hướng đôi mắt ngập nước long lanh đối diện anh, lời nói ngắt quãng: "Bắc Thiên..anh..h..hãy nói với..em t..tất cả chỉ là trò đùa đi anh"
Vương Bắc Thiên bất chợt bị hôn phút chốt ngây ngốc cảm nhận sự ấm áp, dịu ngọt từ môi cô nhưng nhanh chóng lấy lạnh bình tĩnh đáp: "Haha, cô nghĩ gì vậy tôi đây có dư nhiều thời gian để nói đùa vậy à? Thời gian qua tôi nghĩ cô sẽ đem lại cảm giác mới mẻ cho tôi nên tôi mới quen cô thôi. Đừng tự ảo tưởng nữa"
Đến đây cô không còn sức lực gì nữa ngây người nhìn Vương Bắc Thiên lắp bắp: "Anh nói dối, anh nói dối!", cô khóc lóc đáp lời
Trái tim anh nhói lên trong giây lát rồi lên tiếng: "Em vẫn không muốn rời xa tôi à? Nhưng đáng tiếc giờ tôi tìm được thú vui mới rồi. Nhưng nếu...", nói tới đây anh cười khẩy nhìn cô tiếp tục: "Nhưng nếu em muốn để lại kỉ niệm sâu sắc cho tôi thì đêm nay vào khách sạn với tôi đi. Vì dù sao nhìn em cũng được đó. Tôi sẽ trả tiền thêm cho em, như vậy có được không?"