Chương 18
Khi chiếc xe chạy đến dưới chung cư Liêm Hoa, Vương Bắc Thiên xuống xe, xách đồ đi về phía ghế đá gần đó, mở điện thoại lên tim anh đột nhiên đập mạnh, anh chậm chạm nhấn vào dãy số đã lâu không gọi
Ninh An Tuyết đang ngủ thì bị âm thanh của cuộc gọi đánh thức, đầu cô nặng trĩu vùi vào trong chăn, tiếng chuông ngưng lại rồi bắt đầu vang lên lần nữa, cô lười nhác trườn người đến đầu giường, khó khăn vươn tay chụp lấy điện thoại nhấn nút trả lời mà quên không nhìn dãy số đang gọi đến. Bên kia yên lặng không nói gì, cô hơi khó hiểu cau mày lên tiếng: "Cho hỏi ai vậy?"
Bắc Thiên nghe giọng cô vang lên chợt bừng tĩnh, lúc nãy do anh không biết nên mở lời như thế nào nên không lên tiếng, lúc này anh nuốt nước bọt một cái rồi cất giọng: "An Tuyết, em sống ở phòng nào vậy, anh mang đồ ăn và thuốc cho em"
Nghe thấy giọng nói vang lên cô tỉnh ngủ luôn, nhíu mày nhìn vào dãy số đang hiện trên màn hình há hốc miệng, nhưng nhanh chóng nói: "Không cần, anh mang về đi"
"Anh đang ở dưới chung cư rồi, đừng để anh tay xách nách mang ở đây", anh mặt dày nói
"Tôi có nhờ anh mang đến đâu, đừng có mà vô lý", cô gắt lên
"Được rồi anh sai, nhưng em cũng đừng tuyệt tình như vậy", anh nhỏ nhẹ vỗ về
Cô nghe vậy tim nhói lên một cái rồi trầm trọng: "Đừng có bày trò nữa, định quay về đá tôi thêm một cái nữa sao"
Anh rơi vào đau đớn sau câu nói ấy, hít thở sâu một cái rồi nói: "Anh lo cho sức khỏe của em, đừng cứng đầu nữa An Tuyết"
"Tôi không cần, anh mau cút đi", cô thở hổn hển đáp
"Xin em, anh hứa sau lần này sẽ không đến tìm em nữa hãy để anh mang đồ lên rồi anh sẽ đi liền", giọng anh như đang nỉ non
Cô im lặng không đáp, thấy cô không phản ứng gay gắt như lúc nãy nữa anh mạnh dạn tiếp lời: "An Tuyết, anh hứa mà, hãy cho anh mang đồ lên cho em nhé"
"Tầng 3, phòng 137", cô nói rồi tắt điện thoại
Vương Bắc Thiên mỉm cười, thở ra rồi chóng đi lên theo địa chỉ cô nói
Đến trước cửa phòng, anh loay hoay chuyển cách túi thức ăn qua một tay, tay kia thì lấy điện thoại gọi cô ra mở cửa, tiếng chuông vang lên không ai đáp nhưng cánh cửa nhanh chóng mở ra. Ninh An Tuyết bước ra với vẻ mặt lạnh tanh thiếu sức sống lên tiếng: "Làm phiền chủ tịch Vương nhiều rồi, tiền thuốc và thức ăn hết bao nhiêu tôi chuyển lại cho anh"
"Em không mời anh vào nhà sao", anh buồn bã hỏi cô
"Không phải chỉ lên đây đưa đồ thôi sao", cô nhướng mày hỏi
"Ít nhất hãy để anh mang vào chứ", anh đáp
"Tôi có tay", lời nói của cô lạnh lùng đến cực độ
"An Tuyết à...", anh chớp đôi mắt bi thương nhìn cô
"Đừng tùy tiện gọi tên tôi, mau đưa đồ đây rồi tôi chuyển tiền lại cho anh không thì tôi vào nhà đây", dùng giọng điệu thiếu kiên nhẫn cô nói
Đến đây anh thở dài bất lực nhìn cô một cái, anh cất điện thoại vào túi rồi trả lời: "Vậy thì xin thứ lỗi cho anh, An Tuyết"
Cô khó hiểu nhìn anh, đột nhiên cả người cô bị bế, anh thuận thế đẩy cánh cửa đang được mở đi vào trong rồi đưa chân đóng cửa lại, vào trong anh nhẹ nhàng thả cô xuống, Ninh An Tuyết trừng mắt nhìn anh định nói gì đó nhưng anh lên tiếng: "Đừng nói gì cả, hãy để anh chăm sóc em dù là lần cuối cũng được", nói rồi anh bỏ giày ra đi vào trong bếp hâm lại cháo cho cô, cô trầm ngâm đi đến bàn ăn ngồi xuống
Hâm xong anh bưng cháo ra đặt trước mặt cô: "Sáng giờ chưa ăn gì phải không"
Cô nhìn anh một cái không đáp, anh thấy vậy cũng biết rõ câu trả lời, liền nói: "Biết ngay mà, em vẫn như ngày nào, vẫn không lo tốt cho sức khỏe của bản thân gì cả"
Cô vẫn không nói gì, chỉ cầm muỗng múc cháo ăn từ từ, rồi chợt dừng lại ngẩn mặt lên nhìn anh: "Sau này đừng tìm tôi nữa, tôi có bạn trai rồi"
Lỗ tai anh ù đi không tin vào những gì mình đã nghe, anh nuốt nước bọt nói: "Em.."
Như đoán trước được ý anh cô nói: "Tôi nói thật, do một số việc nên chúng tôi chưa công khai, tôi rất yêu anh ấy, không muốn để anh ấy hiểu lầm về tôi và anh"
Đây có lẽ là câu nói dài nhất mà cô đã nói với anh từ lúc gặp lại, nhưng nó lại khiến tim anh thực sự đau đớn. Anh cảm thấy lòng ngực mình nặng trĩu, bỗng cô lại hỏi tiếp: "Sao anh biết tôi bệnh"
"Vô tình biết do chiều có nghe Bách Nhuận nói", ánh mắt anh vô hồn trả lời
"Ừm, được rồi không còn gì nữa thì anh đi đi, à quên mấy cái này bao nhiêu cho tôi số tài khoản tôi gửi lại cho", cô nói
"Không cần đâu, anh về đây, tạm biệt em", anh nặng nề lê thân xác đi ra
"Ừm, cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi từ nay về sau không cần như vậy nữa", cô không nhanh không chậm nói
"Ừm", Vương Bắc Thiên nén nỗi đau khó khăn trả lời
Anh rời đi thật nhanh như muốn trốn tránh đi nỗi đau này, còn Ninh An Tuyết ngồi nhìn bóng lưng anh rời đi, rồi quay vào ăn hết tô cháo mỉm cười chua xót
Ninh An Tuyết đang ngủ thì bị âm thanh của cuộc gọi đánh thức, đầu cô nặng trĩu vùi vào trong chăn, tiếng chuông ngưng lại rồi bắt đầu vang lên lần nữa, cô lười nhác trườn người đến đầu giường, khó khăn vươn tay chụp lấy điện thoại nhấn nút trả lời mà quên không nhìn dãy số đang gọi đến. Bên kia yên lặng không nói gì, cô hơi khó hiểu cau mày lên tiếng: "Cho hỏi ai vậy?"
Bắc Thiên nghe giọng cô vang lên chợt bừng tĩnh, lúc nãy do anh không biết nên mở lời như thế nào nên không lên tiếng, lúc này anh nuốt nước bọt một cái rồi cất giọng: "An Tuyết, em sống ở phòng nào vậy, anh mang đồ ăn và thuốc cho em"
Nghe thấy giọng nói vang lên cô tỉnh ngủ luôn, nhíu mày nhìn vào dãy số đang hiện trên màn hình há hốc miệng, nhưng nhanh chóng nói: "Không cần, anh mang về đi"
"Anh đang ở dưới chung cư rồi, đừng để anh tay xách nách mang ở đây", anh mặt dày nói
"Tôi có nhờ anh mang đến đâu, đừng có mà vô lý", cô gắt lên
"Được rồi anh sai, nhưng em cũng đừng tuyệt tình như vậy", anh nhỏ nhẹ vỗ về
Cô nghe vậy tim nhói lên một cái rồi trầm trọng: "Đừng có bày trò nữa, định quay về đá tôi thêm một cái nữa sao"
Anh rơi vào đau đớn sau câu nói ấy, hít thở sâu một cái rồi nói: "Anh lo cho sức khỏe của em, đừng cứng đầu nữa An Tuyết"
"Tôi không cần, anh mau cút đi", cô thở hổn hển đáp
"Xin em, anh hứa sau lần này sẽ không đến tìm em nữa hãy để anh mang đồ lên rồi anh sẽ đi liền", giọng anh như đang nỉ non
Cô im lặng không đáp, thấy cô không phản ứng gay gắt như lúc nãy nữa anh mạnh dạn tiếp lời: "An Tuyết, anh hứa mà, hãy cho anh mang đồ lên cho em nhé"
"Tầng 3, phòng 137", cô nói rồi tắt điện thoại
Vương Bắc Thiên mỉm cười, thở ra rồi chóng đi lên theo địa chỉ cô nói
Đến trước cửa phòng, anh loay hoay chuyển cách túi thức ăn qua một tay, tay kia thì lấy điện thoại gọi cô ra mở cửa, tiếng chuông vang lên không ai đáp nhưng cánh cửa nhanh chóng mở ra. Ninh An Tuyết bước ra với vẻ mặt lạnh tanh thiếu sức sống lên tiếng: "Làm phiền chủ tịch Vương nhiều rồi, tiền thuốc và thức ăn hết bao nhiêu tôi chuyển lại cho anh"
"Em không mời anh vào nhà sao", anh buồn bã hỏi cô
"Không phải chỉ lên đây đưa đồ thôi sao", cô nhướng mày hỏi
"Ít nhất hãy để anh mang vào chứ", anh đáp
"Tôi có tay", lời nói của cô lạnh lùng đến cực độ
"An Tuyết à...", anh chớp đôi mắt bi thương nhìn cô
"Đừng tùy tiện gọi tên tôi, mau đưa đồ đây rồi tôi chuyển tiền lại cho anh không thì tôi vào nhà đây", dùng giọng điệu thiếu kiên nhẫn cô nói
Đến đây anh thở dài bất lực nhìn cô một cái, anh cất điện thoại vào túi rồi trả lời: "Vậy thì xin thứ lỗi cho anh, An Tuyết"
Cô khó hiểu nhìn anh, đột nhiên cả người cô bị bế, anh thuận thế đẩy cánh cửa đang được mở đi vào trong rồi đưa chân đóng cửa lại, vào trong anh nhẹ nhàng thả cô xuống, Ninh An Tuyết trừng mắt nhìn anh định nói gì đó nhưng anh lên tiếng: "Đừng nói gì cả, hãy để anh chăm sóc em dù là lần cuối cũng được", nói rồi anh bỏ giày ra đi vào trong bếp hâm lại cháo cho cô, cô trầm ngâm đi đến bàn ăn ngồi xuống
Hâm xong anh bưng cháo ra đặt trước mặt cô: "Sáng giờ chưa ăn gì phải không"
Cô nhìn anh một cái không đáp, anh thấy vậy cũng biết rõ câu trả lời, liền nói: "Biết ngay mà, em vẫn như ngày nào, vẫn không lo tốt cho sức khỏe của bản thân gì cả"
Cô vẫn không nói gì, chỉ cầm muỗng múc cháo ăn từ từ, rồi chợt dừng lại ngẩn mặt lên nhìn anh: "Sau này đừng tìm tôi nữa, tôi có bạn trai rồi"
Lỗ tai anh ù đi không tin vào những gì mình đã nghe, anh nuốt nước bọt nói: "Em.."
Như đoán trước được ý anh cô nói: "Tôi nói thật, do một số việc nên chúng tôi chưa công khai, tôi rất yêu anh ấy, không muốn để anh ấy hiểu lầm về tôi và anh"
Đây có lẽ là câu nói dài nhất mà cô đã nói với anh từ lúc gặp lại, nhưng nó lại khiến tim anh thực sự đau đớn. Anh cảm thấy lòng ngực mình nặng trĩu, bỗng cô lại hỏi tiếp: "Sao anh biết tôi bệnh"
"Vô tình biết do chiều có nghe Bách Nhuận nói", ánh mắt anh vô hồn trả lời
"Ừm, được rồi không còn gì nữa thì anh đi đi, à quên mấy cái này bao nhiêu cho tôi số tài khoản tôi gửi lại cho", cô nói
"Không cần đâu, anh về đây, tạm biệt em", anh nặng nề lê thân xác đi ra
"Ừm, cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi từ nay về sau không cần như vậy nữa", cô không nhanh không chậm nói
"Ừm", Vương Bắc Thiên nén nỗi đau khó khăn trả lời
Anh rời đi thật nhanh như muốn trốn tránh đi nỗi đau này, còn Ninh An Tuyết ngồi nhìn bóng lưng anh rời đi, rồi quay vào ăn hết tô cháo mỉm cười chua xót