Chương 20
Đến ngày hôm sau, anh tỉnh dậy đã là 10 giờ hơn, mệt mỏi đi vào phòng tắm. Hôm nay anh mặc nguyên một set đồ đen, mang đến vẻ lãnh khốc đi xuống nhà. Quản gia Vũ thấy anh xuống cung kính chào hỏi: "Chào buổi sáng thiếu gia, thiếu gia sẽ dùng bữa chứ tôi sẽ kêu người hâm lại cho cậu"
"Ừm", anh trả lời rồi nhớ lại hôm nay có hẹn đi ăn trưa nên quay lại nói: "À không cần, trưa nay tôi có hẹn đi ăn bên ngoài rồi"
"Vâng, thưa thiếu gia", ông đáp
Đi đến sofa ngồi phịch xuống, anh lấy tờ báo trên bàn lên đọc, bỗng điện thoại thông báo có tin nhắn gửi đến, đó là mẹ anh nội dung đại khái là địa chỉ và thời gian của cuộc hẹn hôm nay: 'Quán cà phê Khâm Thiên, 11 giờ 30', anh nhìn tin nhắn nhưng không trả lời, rồi lên tiếng nói: "Kêu người pha một ly cà phê cho tôi", anh đi ra sofa ngồi rồi nói vọng vào
"Vâng, cà phê sẽ được nhanh chóng mang lên thưa thiếu gia", quản gia Vũ nói
Một lát sau, một nữ hầu mang cà phê đến đặt nhẹ nhàng xuống, cất giọng nhỏ nhẹ nói: "Thưa thiếu gia, cà phê của ngài"
Anh đang đọc báo nghe vậy, buông xuống không nhìn cô gái liền cầm cà phê lên uống, cô gái thoáng sửng sốt vì nhìn thấy gương mặt của anh, cô chưa từng thấy ai đẹp như vậy hết. Anh cảm thấy bị nhìn chằm chằm thật khó chịu nên giọng trầm khàn cất lên mang theo ý tứ nhắc nhở: "Xong việc rồi thì đi xuống đi"
Cô gái hầu đỏ mặt cuối đầu: "Thành thật xin lỗi thiếu gia, tôi không cố ý đâu ạ", nói rồi cô ngước đôi mắt ươn ướt cùng đôi má đỏ ửng lên nhìn anh
"Biến đi, không cần nói nhiều như vậy", anh lạnh giọng đáp
Cô gái một lần nữa xấu hổ vội vàng gật đầu rồi chạy lẹ vào trong bếp, thấy cô như sắp khóc quản gia Vũ nhắc nhở: "Thiếu gia không thích người phiền phức, xong nhiệm vụ nên rời đi ngay, cô nên chú ý"
"Vâng, tôi hiểu rồi thưa quản gia", cô gái kìm nén cảm xúc lên tiếng
"Ừm, đi làm việc của cô đi", ông nói rồi cũng rời đi
Vương Bắc Thiên uống xong ly cà phê cũng đã là 11 giờ, anh nhấc người rời khỏi sofa đi ra bên ngoài, đi về phía gara lấy một chiếc Maybach sang trọng rời đi. Từ đây đến quán cà phê mất tầm 15 phút đi xe, khi đến nơi anh đi vào trong, bỗng một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên: "Chủ tịch Vương, bên này", cô gái giơ tay ra hiệu
Anh đưa mắt nhìn về hướng âm thanh vang lên, đó là một cô gái trẻ với gương mặt tươi sáng,mái tóc dài xoăn nhẹ, cô mặc một chiếc váy màu be xinh xắn nhưng thanh lịch trông thực sự xinh đẹp, nhưng với anh nó cũng thật bình thường. Vương Bắc Thiên bước về phía chiếc bàn của cô ngồi xuống phía đối diện, cô dùng ánh mắt long lanh mỉm cười lên tiếng: "Xin chào, xin tự giới thiệu tôi là Khẩm Lệ Nhu, rất hân hạnh được gặp anh"
Anh lịch sự đáp: "Xin chào, tôi là Vương Bắc Thiên"
Cô mỉm cười nhưng không biết nói gì nữa liền ngại ngùng hỏi: "Anh muốn ăn gì, chúng ta gọi món nhé"
"Cứ gọi những món Khẩm tiểu thư thích là được", anh nhẹ nhàng đáp lại
Khẩm Lệ Nhu nhanh chóng kêu phụ vụ gọi món, gọi món xong cô ngượng ngùng nhìn anh: "Tôi có thể gọi chủ tịch Vương là anh Bắc Thiên có được không "
"Khẩm tiểu thư cứ gọi theo cách mà cô muốn", anh vẫn giữ nét điềm đạm nói
Cô gái khẽ chần chừ nói: "Vâng, nhưng anh có thể gọi em là Lệ Nhu hay tiểu Nhu đi ạ, Khẩm tiểu thư nghe thật xa cách", nói rồi cô ngước lên nhìn vẻ mặt của anh
Nét mặt lạnh tanh của anh vẫn không hề biến đổi dù chỉ một chút, nó khiến cô hơi thất vọng nhưng rồi anh nói: "Được, Lệ Nhu", cô thoáng hạnh phúc nỗi thất vọng vơi đi khá nhiều do anh đã gọi tên cô, giọng anh nghe thật hay nhất là khi gọi tên cô
Tiếp đó, thức ăn được mang lên, trên bàn ăn cô chủ động hỏi chuyện anh, cô hỏi rất nhiều từ sở thích, hình mẫu lí tưởng, khẩu vị, và rất nhiều thứ khác, còn anh chỉ trả lời những câu của cô chưa không hỏi gì hết. Cô thấy vậy thì xụ mặt hỏi: "Anh Bắc Thiên, anh không thích em sao, sao anh không hỏi gì về em hết vậy"
"Xin lỗi cô Lệ Nhu, tôi không phải người giỏi giao tiếp", anh nói
"Anh đừng thêm chữ cô vào cách gọi được không, và gọi là em nhé anh", cô nhìn vào mắt anh chân thành nói
Bắc Thiên ngưng đọng khoảng vài giây rồi trả lời: "Được"
Cô mỉm cười hạnh phúc nhìn anh, đến đây cô bạo dạn hỏi anh về chuyện kết hôn: "Anh Bắc Thiên này, anh đã có ý trung nhân chưa"
"Để làm gì", anh hỏi
"Vì em muốn biết", cô nhìn vào mắt anh
"Nghe nói em thích tôi", anh dừng đũa nói
Gương mặt thiếu nữ đỏ ửng: "Sao..sao anh hỏi thẳng như thế vậy"
"Em muốn kết hôn với tôi?", anh hỏi tiếp
"Em..em tất nhiên muốn, lấy được anh là ước mơ của rất nhiều cô gái", cô đưa ánh mắt mong chờ câu nói tiếp theo của anh
"Em sẽ chấp nhận lấy một người không yêu em sao", anh lạnh lùng nhìn vào mắt cô
Nghe câu nói xong tất cả những mong chờ của cô như sụp đổ, nhưng rồi cô nhanh lấy lại tinh thần nói: "Thời gian sẽ thay đổi được"
Vương Bắc Thiên cong môi: "Chắc chắn không thay đổi được tôi, em nên suy nghĩ lại"
"Anh đã có người trong lòng sao", cô nuốt khan ngụm nước bọt hỏi
"Ừm có lẽ vậy ", anh thản nhiên lên tiếng
Cô bức xúc nói: "Vậy sao anh còn tới đây gặp em"
"Không phải vì em muốn sao", anh hỏi
"Em..em", cô cứng họng, phải rồi là cô muốn mà nhưng cô không biết anh đã có người trong lòng, nghĩ rồi cô nói: "Vậy sao anh vẫn đến, mấy lần trước rõ ràng không đến"
"Vì tôi và cô ấy không thể đến bên nhau", anh thành thật đáp
Lời nói thành thật của anh làm trái tim Khẩm Lệ Nhu tan vỡ, hốc mắt cô đỏ hoe nói: "Anh xem tôi là người thay thế sao"
"Cô không thể thay thế, đơn giản là vì không phải cô ấy thì ai cũng không quan trọng nữa", anh nói với vẻ mặt tỉnh bơ
"Anh...anh", cô nức nở không thể nói thêm gì nữa, trái tim hoàn toàn gục ngã
"Ừm", anh trả lời rồi nhớ lại hôm nay có hẹn đi ăn trưa nên quay lại nói: "À không cần, trưa nay tôi có hẹn đi ăn bên ngoài rồi"
"Vâng, thưa thiếu gia", ông đáp
Đi đến sofa ngồi phịch xuống, anh lấy tờ báo trên bàn lên đọc, bỗng điện thoại thông báo có tin nhắn gửi đến, đó là mẹ anh nội dung đại khái là địa chỉ và thời gian của cuộc hẹn hôm nay: 'Quán cà phê Khâm Thiên, 11 giờ 30', anh nhìn tin nhắn nhưng không trả lời, rồi lên tiếng nói: "Kêu người pha một ly cà phê cho tôi", anh đi ra sofa ngồi rồi nói vọng vào
"Vâng, cà phê sẽ được nhanh chóng mang lên thưa thiếu gia", quản gia Vũ nói
Một lát sau, một nữ hầu mang cà phê đến đặt nhẹ nhàng xuống, cất giọng nhỏ nhẹ nói: "Thưa thiếu gia, cà phê của ngài"
Anh đang đọc báo nghe vậy, buông xuống không nhìn cô gái liền cầm cà phê lên uống, cô gái thoáng sửng sốt vì nhìn thấy gương mặt của anh, cô chưa từng thấy ai đẹp như vậy hết. Anh cảm thấy bị nhìn chằm chằm thật khó chịu nên giọng trầm khàn cất lên mang theo ý tứ nhắc nhở: "Xong việc rồi thì đi xuống đi"
Cô gái hầu đỏ mặt cuối đầu: "Thành thật xin lỗi thiếu gia, tôi không cố ý đâu ạ", nói rồi cô ngước đôi mắt ươn ướt cùng đôi má đỏ ửng lên nhìn anh
"Biến đi, không cần nói nhiều như vậy", anh lạnh giọng đáp
Cô gái một lần nữa xấu hổ vội vàng gật đầu rồi chạy lẹ vào trong bếp, thấy cô như sắp khóc quản gia Vũ nhắc nhở: "Thiếu gia không thích người phiền phức, xong nhiệm vụ nên rời đi ngay, cô nên chú ý"
"Vâng, tôi hiểu rồi thưa quản gia", cô gái kìm nén cảm xúc lên tiếng
"Ừm, đi làm việc của cô đi", ông nói rồi cũng rời đi
Vương Bắc Thiên uống xong ly cà phê cũng đã là 11 giờ, anh nhấc người rời khỏi sofa đi ra bên ngoài, đi về phía gara lấy một chiếc Maybach sang trọng rời đi. Từ đây đến quán cà phê mất tầm 15 phút đi xe, khi đến nơi anh đi vào trong, bỗng một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên: "Chủ tịch Vương, bên này", cô gái giơ tay ra hiệu
Anh đưa mắt nhìn về hướng âm thanh vang lên, đó là một cô gái trẻ với gương mặt tươi sáng,mái tóc dài xoăn nhẹ, cô mặc một chiếc váy màu be xinh xắn nhưng thanh lịch trông thực sự xinh đẹp, nhưng với anh nó cũng thật bình thường. Vương Bắc Thiên bước về phía chiếc bàn của cô ngồi xuống phía đối diện, cô dùng ánh mắt long lanh mỉm cười lên tiếng: "Xin chào, xin tự giới thiệu tôi là Khẩm Lệ Nhu, rất hân hạnh được gặp anh"
Anh lịch sự đáp: "Xin chào, tôi là Vương Bắc Thiên"
Cô mỉm cười nhưng không biết nói gì nữa liền ngại ngùng hỏi: "Anh muốn ăn gì, chúng ta gọi món nhé"
"Cứ gọi những món Khẩm tiểu thư thích là được", anh nhẹ nhàng đáp lại
Khẩm Lệ Nhu nhanh chóng kêu phụ vụ gọi món, gọi món xong cô ngượng ngùng nhìn anh: "Tôi có thể gọi chủ tịch Vương là anh Bắc Thiên có được không "
"Khẩm tiểu thư cứ gọi theo cách mà cô muốn", anh vẫn giữ nét điềm đạm nói
Cô gái khẽ chần chừ nói: "Vâng, nhưng anh có thể gọi em là Lệ Nhu hay tiểu Nhu đi ạ, Khẩm tiểu thư nghe thật xa cách", nói rồi cô ngước lên nhìn vẻ mặt của anh
Nét mặt lạnh tanh của anh vẫn không hề biến đổi dù chỉ một chút, nó khiến cô hơi thất vọng nhưng rồi anh nói: "Được, Lệ Nhu", cô thoáng hạnh phúc nỗi thất vọng vơi đi khá nhiều do anh đã gọi tên cô, giọng anh nghe thật hay nhất là khi gọi tên cô
Tiếp đó, thức ăn được mang lên, trên bàn ăn cô chủ động hỏi chuyện anh, cô hỏi rất nhiều từ sở thích, hình mẫu lí tưởng, khẩu vị, và rất nhiều thứ khác, còn anh chỉ trả lời những câu của cô chưa không hỏi gì hết. Cô thấy vậy thì xụ mặt hỏi: "Anh Bắc Thiên, anh không thích em sao, sao anh không hỏi gì về em hết vậy"
"Xin lỗi cô Lệ Nhu, tôi không phải người giỏi giao tiếp", anh nói
"Anh đừng thêm chữ cô vào cách gọi được không, và gọi là em nhé anh", cô nhìn vào mắt anh chân thành nói
Bắc Thiên ngưng đọng khoảng vài giây rồi trả lời: "Được"
Cô mỉm cười hạnh phúc nhìn anh, đến đây cô bạo dạn hỏi anh về chuyện kết hôn: "Anh Bắc Thiên này, anh đã có ý trung nhân chưa"
"Để làm gì", anh hỏi
"Vì em muốn biết", cô nhìn vào mắt anh
"Nghe nói em thích tôi", anh dừng đũa nói
Gương mặt thiếu nữ đỏ ửng: "Sao..sao anh hỏi thẳng như thế vậy"
"Em muốn kết hôn với tôi?", anh hỏi tiếp
"Em..em tất nhiên muốn, lấy được anh là ước mơ của rất nhiều cô gái", cô đưa ánh mắt mong chờ câu nói tiếp theo của anh
"Em sẽ chấp nhận lấy một người không yêu em sao", anh lạnh lùng nhìn vào mắt cô
Nghe câu nói xong tất cả những mong chờ của cô như sụp đổ, nhưng rồi cô nhanh lấy lại tinh thần nói: "Thời gian sẽ thay đổi được"
Vương Bắc Thiên cong môi: "Chắc chắn không thay đổi được tôi, em nên suy nghĩ lại"
"Anh đã có người trong lòng sao", cô nuốt khan ngụm nước bọt hỏi
"Ừm có lẽ vậy ", anh thản nhiên lên tiếng
Cô bức xúc nói: "Vậy sao anh còn tới đây gặp em"
"Không phải vì em muốn sao", anh hỏi
"Em..em", cô cứng họng, phải rồi là cô muốn mà nhưng cô không biết anh đã có người trong lòng, nghĩ rồi cô nói: "Vậy sao anh vẫn đến, mấy lần trước rõ ràng không đến"
"Vì tôi và cô ấy không thể đến bên nhau", anh thành thật đáp
Lời nói thành thật của anh làm trái tim Khẩm Lệ Nhu tan vỡ, hốc mắt cô đỏ hoe nói: "Anh xem tôi là người thay thế sao"
"Cô không thể thay thế, đơn giản là vì không phải cô ấy thì ai cũng không quan trọng nữa", anh nói với vẻ mặt tỉnh bơ
"Anh...anh", cô nức nở không thể nói thêm gì nữa, trái tim hoàn toàn gục ngã