Chương 3
Sau một lúc cô giật mình tỉnh dậy chớp chớp mắt vài cái cô bàng hoàng nhận ra mình đang tựa vào vai của người khác. Vội rời khỏi bờ vai rắn chắn ấy cô bối rối cất lời: "Thành thật xin lỗi vì hôm nay khá mệt nên tôi ngủ quên mất", ánh mắt đầy lo lắng nhìn sang bên cạnh
Cậu chợt cười xoà lên tiếng: "À không..", đang nói giữa chừng cậu bỗng dừng lại một giây rồi nhanh chóng tiếp lời: "Hmmm...vậy bữa nào cậu mời tôi đi ăn đi coi đi chuộc lỗi", anh cười tinh nghịch
An Tuyết ngơ người một lúc thầm nghĩ *ôi thôi chết rồi*, đang suy nghĩ nên từ chối khéo như thế nào vì cô khá hướng nội nên rất sợ dính vào mấy chuyện như này, bỗng giọng cậu bạn tỏ vẻ tuổi thân nói: "Cậu ghét mình sao, chỉ là đi ăn một bữa thôi mà.."
Thấy thế Ninh An Tuyết hoảng sợ hơn nữa cô đáp: "Ờm.. ý tôi không phải vậy nhưng chúng ta chỉ là người lạ nên.."
"À", cậu chưa đợi cô nói hết thì vội nói "Tôi hiểu rồi, vậy giờ chúng ta kết bạn nhé. Tên cậu là gì", cậu hớn hở híp mắt hỏi
*rồi xong* cô tự nhủ với lòng mình. Cô cười qua loa nói: "Tôi là Ninh An Tuyết rất vui được làm quen"
"Ồ tên hay thật đấy!", Thuận Trì cười nhìn cô, đợi vài giây thấy cô không có ý định hỏi tiếp anh xụ mặt hỏi: "Ơ, cậu không hỏi tên tôi sao?"
Lúc này nhận thức được tình hình cô ậm ừ đáp: "Đâu đâu có tôi hỏi chứ, tên cậu là gì? "
Cậu nhanh nhảu nói: "Châu Thuận Trì là tên của tôi, cậu cứ gọi là Thuận Trì hay A Trì cũng được ", suy nghĩ một lúc anh nói tiếp: "Cậu có mạng xã hội không chúng ta kết bạn đi để cậu mời tôi đi ăn nữa chứ"
Cô nghe thế mặc dù không muốn lắm nhưng vì lịch sự nên cũng cho cậu tài khoản mạng xã hội. Trao đổi xong Thuận Trì định hỏi chừng nào An Tuyết mời cậu đi ăn thì bỗng xe buýt dừng lại một trạm rồi An Tuyết nhanh hơn nói: "Tạm biệt nha, tôi phải đi rồi"
Cậu chưa kịp nói gì thì đã thấy cô vội vã rời đi, lòng hờn dỗi vì cô không nhắc gì về việc mời mình đi ăn hay cô ấy không muốn gặp lại mình nhỉ nhưng cậu cười nhếch mép tự nói với lòng *An Tuyết à tôi nhất định sẽ làm cậu hết xa lánh tôi, vì ai rồi cũng phải mê tôi thôi, haha*, cậu tự cười thầm như một người kém bình thường, dù cậu là hotboy nhà giàu. Nhắc đến đây tác giả xin ít phút than nhẹ gia cảnh nhà Châu Thuận Trì cũng có 'chút ít của cải', trắng ra là nhà kinh doanh có vài ba cái nhà hàng năm sao, vài cái khách sạn hạng sang, vài ba khu resort, tiền tiêu cũng vừa đủ dùng, một tháng có thể đi du lịch Châu Âu mấy chục lần, mua được vài chiếc xe ô tô,.. chứ cũng không có gì đáng chú ý nhỉ.. Nhưng Thuận Trì à cậu thấy gì không cái nết của cậu đã rơi đi đâu rồi kìa đúng là 'Ông trời sẽ không cho ai tất cả mà'..
Thấy vài người trên xe nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu cậu ho khụ khụ vài cái lấy lại vẻ điềm tĩnh như chưa có gì rồi tiếp tục ngắm đường phố về đêm cho đến khi về nhà
Bên phía An Tuyết cho đến khi về nhà cô lục tủ lạnh rồi nấu cái gì đó ăn lót bụng rồi đi tắm rửa sạch sẽ, lên giường định bật nhạc chill chill để thanh tẩy đi những phiền phức hôm nay thì khi bật điện thoại lên cô thấy tin nhắn của ai đó vừa gửi đến ít phút
"- An Tuyết à, cậu về tới nhà chưa?"
Cô thở dài chợt nhớ ra đã cho cậu bạn kia tài khoản của mình, bây giờ cô thật sự hối hận rồi. Haizz thôi kệ trả lời cho lịch sự cô đáp lại:.
||||| Truyện đề cử: |||||
"- À, cảm ơn tôi đã về rồi"
Thấy cô trả lời nhạt nhẽo như vậy mà không nói gì thêm cậu nhắn tiếp:
"- Quan trọng ở đây là cậu còn nhớ gì không đấyy"
Bên đây An Tuyết nhăn mặt khó hiểu rồi trả lời:
"- Quên gì cơ?"
"- Biết ngay mà, đồ tồi tệ cậu đã không nhớ việc mời tôi đi ăn để hối lỗi saoooo", gửi kèm icon dỗi
Đến đây cô à một tiếng rồi thầm nghĩ thôi kệ đi ăn một lần để dứt hẳn cái tên này đi đi nên cô đáp:
"- À, vậy khi nào cậu rảnh?"
Thấy được dòng tin nhắn đợi mòn mỏi nãy giờ cậu nhanh chóng rep lại:
"- Vậy trưa mai cậu thấy sao"
"- Ừm, vậy nhé, tôi bận rồi, bye", đến dây cô thở phào nhẹ nhõm rồi trùm chăn bật nhạc rồi chìm vào giấc ngủ, hôm nay mới hơn 8 giờ tối một chút cô đã buồn ngủ lắm rồi có lẽ vì hôm nay thật sự mệt mỏi
Còn bên đây về phía cậu bạn kia vừa mới vui vẻ chưa được mấy giấy cậu lại cảm thấy như rơi xuống địa ngục nhưng cũng chả thể làm gì cậu đáp:
"- Oke, bye buổi tối vui vẻ nhé!"
Nhắn rồi cậu đợi vài phút không thấy cô đáp nữa, lòng gào thét dữ dội * gì cơ không chúc mình buổi tối vui vẻ lại sao??? đúng là đồ trái tim sắt đá người ta đã nhiệt tình tới vậy rồi màaaa, chắc là chán ghét tôi lắm chứ gì đồ tệ bạc*, không biết từ khi nào hotboy của chúng ta đã bị mắc chứng overlinhtinh rồi nè. À mà cũng đúng 'Đâu ai là người bình thường khi yêu' phải không các bạn
Cậu chợt cười xoà lên tiếng: "À không..", đang nói giữa chừng cậu bỗng dừng lại một giây rồi nhanh chóng tiếp lời: "Hmmm...vậy bữa nào cậu mời tôi đi ăn đi coi đi chuộc lỗi", anh cười tinh nghịch
An Tuyết ngơ người một lúc thầm nghĩ *ôi thôi chết rồi*, đang suy nghĩ nên từ chối khéo như thế nào vì cô khá hướng nội nên rất sợ dính vào mấy chuyện như này, bỗng giọng cậu bạn tỏ vẻ tuổi thân nói: "Cậu ghét mình sao, chỉ là đi ăn một bữa thôi mà.."
Thấy thế Ninh An Tuyết hoảng sợ hơn nữa cô đáp: "Ờm.. ý tôi không phải vậy nhưng chúng ta chỉ là người lạ nên.."
"À", cậu chưa đợi cô nói hết thì vội nói "Tôi hiểu rồi, vậy giờ chúng ta kết bạn nhé. Tên cậu là gì", cậu hớn hở híp mắt hỏi
*rồi xong* cô tự nhủ với lòng mình. Cô cười qua loa nói: "Tôi là Ninh An Tuyết rất vui được làm quen"
"Ồ tên hay thật đấy!", Thuận Trì cười nhìn cô, đợi vài giây thấy cô không có ý định hỏi tiếp anh xụ mặt hỏi: "Ơ, cậu không hỏi tên tôi sao?"
Lúc này nhận thức được tình hình cô ậm ừ đáp: "Đâu đâu có tôi hỏi chứ, tên cậu là gì? "
Cậu nhanh nhảu nói: "Châu Thuận Trì là tên của tôi, cậu cứ gọi là Thuận Trì hay A Trì cũng được ", suy nghĩ một lúc anh nói tiếp: "Cậu có mạng xã hội không chúng ta kết bạn đi để cậu mời tôi đi ăn nữa chứ"
Cô nghe thế mặc dù không muốn lắm nhưng vì lịch sự nên cũng cho cậu tài khoản mạng xã hội. Trao đổi xong Thuận Trì định hỏi chừng nào An Tuyết mời cậu đi ăn thì bỗng xe buýt dừng lại một trạm rồi An Tuyết nhanh hơn nói: "Tạm biệt nha, tôi phải đi rồi"
Cậu chưa kịp nói gì thì đã thấy cô vội vã rời đi, lòng hờn dỗi vì cô không nhắc gì về việc mời mình đi ăn hay cô ấy không muốn gặp lại mình nhỉ nhưng cậu cười nhếch mép tự nói với lòng *An Tuyết à tôi nhất định sẽ làm cậu hết xa lánh tôi, vì ai rồi cũng phải mê tôi thôi, haha*, cậu tự cười thầm như một người kém bình thường, dù cậu là hotboy nhà giàu. Nhắc đến đây tác giả xin ít phút than nhẹ gia cảnh nhà Châu Thuận Trì cũng có 'chút ít của cải', trắng ra là nhà kinh doanh có vài ba cái nhà hàng năm sao, vài cái khách sạn hạng sang, vài ba khu resort, tiền tiêu cũng vừa đủ dùng, một tháng có thể đi du lịch Châu Âu mấy chục lần, mua được vài chiếc xe ô tô,.. chứ cũng không có gì đáng chú ý nhỉ.. Nhưng Thuận Trì à cậu thấy gì không cái nết của cậu đã rơi đi đâu rồi kìa đúng là 'Ông trời sẽ không cho ai tất cả mà'..
Thấy vài người trên xe nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu cậu ho khụ khụ vài cái lấy lại vẻ điềm tĩnh như chưa có gì rồi tiếp tục ngắm đường phố về đêm cho đến khi về nhà
Bên phía An Tuyết cho đến khi về nhà cô lục tủ lạnh rồi nấu cái gì đó ăn lót bụng rồi đi tắm rửa sạch sẽ, lên giường định bật nhạc chill chill để thanh tẩy đi những phiền phức hôm nay thì khi bật điện thoại lên cô thấy tin nhắn của ai đó vừa gửi đến ít phút
"- An Tuyết à, cậu về tới nhà chưa?"
Cô thở dài chợt nhớ ra đã cho cậu bạn kia tài khoản của mình, bây giờ cô thật sự hối hận rồi. Haizz thôi kệ trả lời cho lịch sự cô đáp lại:.
||||| Truyện đề cử: |||||
"- À, cảm ơn tôi đã về rồi"
Thấy cô trả lời nhạt nhẽo như vậy mà không nói gì thêm cậu nhắn tiếp:
"- Quan trọng ở đây là cậu còn nhớ gì không đấyy"
Bên đây An Tuyết nhăn mặt khó hiểu rồi trả lời:
"- Quên gì cơ?"
"- Biết ngay mà, đồ tồi tệ cậu đã không nhớ việc mời tôi đi ăn để hối lỗi saoooo", gửi kèm icon dỗi
Đến đây cô à một tiếng rồi thầm nghĩ thôi kệ đi ăn một lần để dứt hẳn cái tên này đi đi nên cô đáp:
"- À, vậy khi nào cậu rảnh?"
Thấy được dòng tin nhắn đợi mòn mỏi nãy giờ cậu nhanh chóng rep lại:
"- Vậy trưa mai cậu thấy sao"
"- Ừm, vậy nhé, tôi bận rồi, bye", đến dây cô thở phào nhẹ nhõm rồi trùm chăn bật nhạc rồi chìm vào giấc ngủ, hôm nay mới hơn 8 giờ tối một chút cô đã buồn ngủ lắm rồi có lẽ vì hôm nay thật sự mệt mỏi
Còn bên đây về phía cậu bạn kia vừa mới vui vẻ chưa được mấy giấy cậu lại cảm thấy như rơi xuống địa ngục nhưng cũng chả thể làm gì cậu đáp:
"- Oke, bye buổi tối vui vẻ nhé!"
Nhắn rồi cậu đợi vài phút không thấy cô đáp nữa, lòng gào thét dữ dội * gì cơ không chúc mình buổi tối vui vẻ lại sao??? đúng là đồ trái tim sắt đá người ta đã nhiệt tình tới vậy rồi màaaa, chắc là chán ghét tôi lắm chứ gì đồ tệ bạc*, không biết từ khi nào hotboy của chúng ta đã bị mắc chứng overlinhtinh rồi nè. À mà cũng đúng 'Đâu ai là người bình thường khi yêu' phải không các bạn