Chương 29: Người muốn gặp…
Về đến nhà Tố Thanh Thanh đã thấy các con đang chơi vui vẻ cùng với một người phụ nữ trung niên.
Thấy cô, Zi và Bo vui vẻ chạy ra ôm lấy mẹ, người phụ nữ đó cũng đi tới, cất lời nhẹ nhàng, khẽ giới thiệu:
“Chào cô, tôi là Giang Châu. Tôi được cậu Cố Nguỵ thuê đến để làm bảo mẫu theo giờ.”
Người phụ nữ tên Giang Châu có dáng người nhỏ bé, ước chừng đã ngoài 50 tuổi, khuôn mặt phúc hậu, cười lên vô cùng dịu dàng. Đứng trước mặt Tố Thanh Thanh vô cùng khép nép, cẩn trọng cúi người.
Tố Thanh Thanh trước giờ vốn không quen với việc để người lớn tuổi phải nhún nhường mình thế này thì vội đáp:
“Dì à, Dì không cần phải dùng kính ngữ với tôi đâu…. Dì cứ gọi tôi là Thanh.”
Thấy cô cương quyết Giang Châu đành gật đầu đồng ý.
“Vậy nếu cô không có yêu cầu gì thì tôi xin phép được tan làm. ” Dì Giang vui vẻ, “Bữa tối tôi đã chuyển bị xong rồi, cô và hai con vào ăn cho nóng.”
Tố Thanh Thanh khẽ gật đầu, sau đó tiễn Giang Châu đến cổng.
Trở lại nhà, lòng cô lại hẫng đi một nhịp….
Cố Nguỵ giúp cô quá nhiều….bây giờ hắn lại thuê người trông con giúp cô….Tố Thanh Thanh sợ…. sợ bản thân sẽ vì thế mà dựa dẫm vào hắn.
Trên bàn ăn.
Zi nghịch chiếc thìa trên bàn, ánh mắt thì chăm chú nhìn cô. Thấy vậy Tố Thanh Thanh mỉm cười nhìn con.
“Mẹ ơi, sao dạo này không thấy ba đến chơi với mẹ con mình…có phải ba hết thương mẹ rồi không?” Zi buồn rầu, cặp mắt to tròn có chút long lanh.
Nụ cười trên môi Tố Thanh Thanh phút chốc trở nên cứng nhắc, cô đưa tay xoa nhẹ lên đầu con.
“Zi ngoan, mẹ và ba không còn sống cùng nhau nữa nhưng ba rất thương hai con…chắc dạo này ba con có nhiều việc bận, đợi mấy hôm nữa xong việc, ba sẽ tới.” Tố Thanh Thanh giải thích, thoạt rồi an ủi con.
Zi tuy bé nhưng đã rất hiểu chuyện, nghe mẹ nói vậy tuy không hiểu rõ hết ý nhưng cô nhóc vẫn vui vẻ gật đầu.
Tố Thanh Thanh nhìn sang bé Bo, cậu nhóc vẫn đang tập trung ngồi tập gắp mấy cọng rau….cô khẽ cười.
“Bo, con nên cầm như thế này…” Tố Thanh Thanh đưa tay mình ra, phụ hoạ cho Bo bắt chước.
Bo thấy tay mẹ thì tủm tỉm cười, chỉnh sao cho thật giống mẹ, được một lúc nhóc con cười phá lên.
“Mẹ…bo gắp được rồi!”
“Bo của mẹ giỏi lắm!” Dáng vẻ ngây ngô của con khiến Tố Thanh Thanh nhịn không được mà bật cười, cô xoa đầu con, tấm tắc khen.
Sau khi hai nhóc thiên thần đã ngủ say, Tố Thanh Thanh cũng trở lại phòng. Cầm điện thoại trong tay, Tố Thanh Thanh lưỡng lự mãi cuối cùng mới mở danh bạ lên.
Việc hắn thuê bảo mẫu….ít ra cô cũng nên cảm ơn hắn một tiếng.
Tố Thanh Thanh gọi cho hắn ba cuộc, đầu dây bên kia đổ chuông rất lâu nhưng không ai bắt máy.
Rất có thể hắn không muốn nghe điện thoại của cô….
Hay hắn giận cô rồi sao?
Tố Thanh Thanh không nghĩ nhiều nữa, nếu hắn đã không muốn nghe, cô gọi nhiều như vậy sẽ là làm phiền hắn.
Đến đêm khi Tố Thanh Thanh đang mơ màng bỗng điện thoại đổ chuông liên tục, cô uể oải, nương theo âm thanh mà đưa tay tìm chiếc điện thoại.
“Alo…sao anh gọi vào giờ này?” Nhìn cái trên hiển thị trên màn hình, Tố Thanh Thanh có chút ngạc nhiên, giờ là 2 giờ sáng, cô không hiểu sao muộn vậy hắn lại gọi cho cô.
Tố Thanh Thanh vừa dứt lời, đầu dâu bên kia đã vội nói:
“Xin lỗi chồng cô vừa gặp tai nạn, hiện đang cấp cứu tại bệnh viện T…”
Đầu cô lúc này mới nảy số, Tố Thanh Thanh giật mình ngồi dậy, cơn buồn ngủ vừa rồi phút chốc liền biến mất…. Tố Thanh Thanh sợ bản thân nghe nhầm, nhìn lại tên hiển thị trên màn hình….là ‘Cố Nguỵ’
“Tai nạn? Cô nói gì….”
Tố Thanh Thanh vội lao xuống giường, tiện tay lấy bừa một chiếc áo khoác lên người.
Bên ngoài thỉnh thoảng vẫn còn vài chiếc xe chạy qua, Tố Thanh Thanh đảo mắt nhìn quanh một lượt, vừa hay thấy một chiếc taxi đang đỗ bên đường.
“Bác…phiền bác trở cháu đến bệnh viện T” Tố Thanh Thanh thở không ra hơi, hối hả lên tiếng.
Vì là rạng sáng nên đường khá vắng, chiếc taxi lao rất nhanh chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện T. Sau khi trả tiền, Tố Thanh Thanh liền quay người chạy vào trong.
“Cho hỏi bệnh nhân vừa gặp tai nạn hiện đang cấp cứu ở đâu?”
“Dạ đã chuyển vào phòng phẫu thuật khẩn cấp ở tầng hai ạ!” Nữ y tá nói.
Tố Thanh Thanh cúi đầu cảm ơn sau đó chạy đến thang máy.
Nhìn con số màu đỏ đang giảm dần hiển thị trên thang máy, Tố Thanh Thanh đợi không được, trực tiếp chạy lên bằng cầu thang bộ.
Vừa chạy Tố Thanh Thanh vừa cảm nhận được từng đợt thắt lại dưới bụng, cơn đau như bị kim đâm khiến trán cô thấm đẫm mồ hôi. Cô không nghĩ gì nhiều, chỉ biết người cô muốn gặp lúc này chính là Cố Nguỵ!
Tố Thanh Thanh thấp thỏm đứng trước cửa phòng cấp cứu, cả người vừa nóng vừa lạnh….
Một lúc sau đèn phòng cấp cứu tắt, thấy bác sĩ đi ra, Tố Thanh Thanh ấp úng hỏi:
“Bác…bác sĩ…bệnh nhân bên trong thế nào rồi…”
Vị bác sĩ lắc đầu đầy bất lực.
“Xin lỗi…chúng tôi đã cố gắng hết sức…người nhà hãy chuẩn bị tinh thần.”
Từng câu từng chữ bác sĩ nói ra, Tố Thanh Thanh không nghe thiếu một từ nào, cô ngồi sụp xuống, hai mắt sớm đã trở nên vô hồn…
“Xin cô hãy bình tĩnh…” bác sĩ vội đỡ cô đứng dậy, lại giật mình thấy cả người cô lạnh ngắt….
Tố Thanh Thanh không biết gì nữa hết, đầu óc cô hiện giờ như muốn nổ tung, lồng ngực đau như sắp vỡ ra….
Cho dù bản thân không muốn dính líu tới hắn nữa…nhưng cô không muốn hắn chết…không muốn hắn xảy ra chuyện gì…cô muốn hắn sống hạnh phúc….cô…. Lo còn chưa nói cho hắn biết một chuyện….
Là tại cô….tất cả những điều tồi tệ xảy ra với hắn đều là do cô… đáng ra lúc chiều cô không nói những lời làm tổn thương hắn….
Là cô hại chết hắn…
Trước mắt Tố Thanh Thanh trời đất bỗng tối sầm lại….trong giấc mơ….cô nghe thấy tiếng bược chân vội vã, khuôn mặt tuấn tú nhìn cô với cặp mắt hốt hoảng cùng với đau lòng….
—————————
“Ha, không ngờ chị lại thê thảm đến vậy!” người con gái cười lớn.
Tố Thanh Thanh mơ hồ nhìn ra đó là Hạ Tuyết, còn chưa kịp phản ứng, cả người cô đã bị đẩy mạnh xuống đường. Sau đó cô ta đi đến khoác lấy tay người đàn ông đứng cách đó không xa - là Sở Đông Quân.
Tố Thanh Thanh bị đẩy ngã đến trầy hết cả cánh tay, chân cũng bị chệch khớp.
“Đứng lên đi!” Lúc này một giọng nói trầm ấm bất ngờ vang tới. Tố Thanh Thanh ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, hắn đưa tay về phía cô, trên khuôn mặt tuấn tú ấy là nụ cười sáng hơn cả vì sao….
Cô nắm lấy tay hắn, nước mắt lăn dài.
“Ngoan, anh về rồi… sẽ không để em bị ức hiếp nữa!” hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang thi nhau trào ra nơi khoé mắt xinh đẹp của cô, an ủi nói.
Tố Thanh Thanh mỉm cười ôm lấy hắn, bao nhiêu uỷ khuất cũng dần vơi đi…
Cố Nguỵ…Cố Nguỵ của cô đã trở về rồi!
“Tiểu Thanh chúng ta có thể quay lại như trước được không?” Hắn nhẹ nhàng hỏi cô.
Trên đường xe cộ tấp nập….
Tố Thanh Thanh giật mình hất tay hắn ra…
“Không…chuyện của chúng ta đã kế thúc từ 7 năm trước rồi….đừng xen vào chuyện của tôi nữa…”
Phải rồi, sao cô lại quên mất chứ, chuyện giữa cô và hắn đã kết thúc rồi…
Tố Thanh Thanh vô thức lùi lại….tránh xa người con trai ấy….
Đúng lúc này, bên tai cô vang lên tiếng còi xe inh ỏi, ngay theo đó là tiếng hét chói tai của hắn….nhanh như cắt, cả người cô bị hắn đẩy mạnh ra xa…
Lực đẩy mạnh khiến cô ngất đi, khi tỉnh lại, đập vào mắt cô là hình ảnh người đàn ông đang nằm trên một vũng máu, chiếc xe ô tô vừa gây tai nạn đã bỏ trốn, xung quanh không một bóng người….
Cả con đường lớn chỉ còn mỗi cô và hắn.
“Cố Nguỵ! Cố Nguỵ!” Cô thất thanh gào lên, chạy nhanh về phía hắn.
“Tỉnh lại đi…đừng chết…xin anh đừng chết…” Tố Thanh Thanh giữ chặt lấy đầu hắn, đưa bàn tay đang run rẩy che lấy miệng vết thương trên đầu hắn, ngăn dòng máu không chảy…. nhưng máu vẫn không ngừng tuôn ra.
Lúc này trời bỗng đổ mưa lớn, sắc mặt hắn đã trở lên trắng bệch, nhiệt độ cơ thể cũng dần trở nên lạnh ngắt….
Không biết là do trời mưa…hay vì lý do gì mà khuôn mặt Tố Thanh Thanh sớm đã trở nên ướt đẫm, hai mắt đỏ hoe sưng húp….
“Có ai không…làm ơn hãy gọi cấp cứu…anh ấy chết mất…xin hãy gọi cấp cứu đi…tôi cầu xin các người…”
Trong cơn mưa, Tố Thanh Thanh gào đến mức giọng nghe không còn rõ… nhưng đáp lại lời cầu xin của tôi chỉ là tiếng mưa rơi xuống mặt đường, tiếng gió rít theo từng cơn….
“T….Thanh….đ….ừng….khóc….”
“Nguỵ….em không khóc…đừng bỏ em…xin anh đừng bỏ mẹ con em….” Tố Thanh Thanh cắn chặt môi, cười tươi nhìn hắn nhưng khuôn mặt đã đẫm lệ.
“Xin…lỗi…”
“Không! Đừng nói nữa….đừng nói gì hết…em sẽ đưa anh đến bệnh viện…anh sẽ không sao đâu…”
“Thật…sự rất…yêu em….” Hắn đưa tay sờ lên mặt đang tái mét của cô. Tố Thanh Thanh nức nở nắm chặt lấy tay hắn.
“Em….cũng yêu anh…vẫn rất yêu anh…làm ơn đừng xảy ra chuyện gì….cầu xin anh đừng rời bỏ em.”
Đáp lại lời thỉnh cầu của côc Cố Nguỵ chỉ khẽ mỉm cười, đôi tay lạnh ngắt đó từ từ tuột khỏi tay cô rồi rơi xuống.
“Aaaaaa….KHÔNGGGG….ggg…”
Thấy cô, Zi và Bo vui vẻ chạy ra ôm lấy mẹ, người phụ nữ đó cũng đi tới, cất lời nhẹ nhàng, khẽ giới thiệu:
“Chào cô, tôi là Giang Châu. Tôi được cậu Cố Nguỵ thuê đến để làm bảo mẫu theo giờ.”
Người phụ nữ tên Giang Châu có dáng người nhỏ bé, ước chừng đã ngoài 50 tuổi, khuôn mặt phúc hậu, cười lên vô cùng dịu dàng. Đứng trước mặt Tố Thanh Thanh vô cùng khép nép, cẩn trọng cúi người.
Tố Thanh Thanh trước giờ vốn không quen với việc để người lớn tuổi phải nhún nhường mình thế này thì vội đáp:
“Dì à, Dì không cần phải dùng kính ngữ với tôi đâu…. Dì cứ gọi tôi là Thanh.”
Thấy cô cương quyết Giang Châu đành gật đầu đồng ý.
“Vậy nếu cô không có yêu cầu gì thì tôi xin phép được tan làm. ” Dì Giang vui vẻ, “Bữa tối tôi đã chuyển bị xong rồi, cô và hai con vào ăn cho nóng.”
Tố Thanh Thanh khẽ gật đầu, sau đó tiễn Giang Châu đến cổng.
Trở lại nhà, lòng cô lại hẫng đi một nhịp….
Cố Nguỵ giúp cô quá nhiều….bây giờ hắn lại thuê người trông con giúp cô….Tố Thanh Thanh sợ…. sợ bản thân sẽ vì thế mà dựa dẫm vào hắn.
Trên bàn ăn.
Zi nghịch chiếc thìa trên bàn, ánh mắt thì chăm chú nhìn cô. Thấy vậy Tố Thanh Thanh mỉm cười nhìn con.
“Mẹ ơi, sao dạo này không thấy ba đến chơi với mẹ con mình…có phải ba hết thương mẹ rồi không?” Zi buồn rầu, cặp mắt to tròn có chút long lanh.
Nụ cười trên môi Tố Thanh Thanh phút chốc trở nên cứng nhắc, cô đưa tay xoa nhẹ lên đầu con.
“Zi ngoan, mẹ và ba không còn sống cùng nhau nữa nhưng ba rất thương hai con…chắc dạo này ba con có nhiều việc bận, đợi mấy hôm nữa xong việc, ba sẽ tới.” Tố Thanh Thanh giải thích, thoạt rồi an ủi con.
Zi tuy bé nhưng đã rất hiểu chuyện, nghe mẹ nói vậy tuy không hiểu rõ hết ý nhưng cô nhóc vẫn vui vẻ gật đầu.
Tố Thanh Thanh nhìn sang bé Bo, cậu nhóc vẫn đang tập trung ngồi tập gắp mấy cọng rau….cô khẽ cười.
“Bo, con nên cầm như thế này…” Tố Thanh Thanh đưa tay mình ra, phụ hoạ cho Bo bắt chước.
Bo thấy tay mẹ thì tủm tỉm cười, chỉnh sao cho thật giống mẹ, được một lúc nhóc con cười phá lên.
“Mẹ…bo gắp được rồi!”
“Bo của mẹ giỏi lắm!” Dáng vẻ ngây ngô của con khiến Tố Thanh Thanh nhịn không được mà bật cười, cô xoa đầu con, tấm tắc khen.
Sau khi hai nhóc thiên thần đã ngủ say, Tố Thanh Thanh cũng trở lại phòng. Cầm điện thoại trong tay, Tố Thanh Thanh lưỡng lự mãi cuối cùng mới mở danh bạ lên.
Việc hắn thuê bảo mẫu….ít ra cô cũng nên cảm ơn hắn một tiếng.
Tố Thanh Thanh gọi cho hắn ba cuộc, đầu dây bên kia đổ chuông rất lâu nhưng không ai bắt máy.
Rất có thể hắn không muốn nghe điện thoại của cô….
Hay hắn giận cô rồi sao?
Tố Thanh Thanh không nghĩ nhiều nữa, nếu hắn đã không muốn nghe, cô gọi nhiều như vậy sẽ là làm phiền hắn.
Đến đêm khi Tố Thanh Thanh đang mơ màng bỗng điện thoại đổ chuông liên tục, cô uể oải, nương theo âm thanh mà đưa tay tìm chiếc điện thoại.
“Alo…sao anh gọi vào giờ này?” Nhìn cái trên hiển thị trên màn hình, Tố Thanh Thanh có chút ngạc nhiên, giờ là 2 giờ sáng, cô không hiểu sao muộn vậy hắn lại gọi cho cô.
Tố Thanh Thanh vừa dứt lời, đầu dâu bên kia đã vội nói:
“Xin lỗi chồng cô vừa gặp tai nạn, hiện đang cấp cứu tại bệnh viện T…”
Đầu cô lúc này mới nảy số, Tố Thanh Thanh giật mình ngồi dậy, cơn buồn ngủ vừa rồi phút chốc liền biến mất…. Tố Thanh Thanh sợ bản thân nghe nhầm, nhìn lại tên hiển thị trên màn hình….là ‘Cố Nguỵ’
“Tai nạn? Cô nói gì….”
Tố Thanh Thanh vội lao xuống giường, tiện tay lấy bừa một chiếc áo khoác lên người.
Bên ngoài thỉnh thoảng vẫn còn vài chiếc xe chạy qua, Tố Thanh Thanh đảo mắt nhìn quanh một lượt, vừa hay thấy một chiếc taxi đang đỗ bên đường.
“Bác…phiền bác trở cháu đến bệnh viện T” Tố Thanh Thanh thở không ra hơi, hối hả lên tiếng.
Vì là rạng sáng nên đường khá vắng, chiếc taxi lao rất nhanh chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện T. Sau khi trả tiền, Tố Thanh Thanh liền quay người chạy vào trong.
“Cho hỏi bệnh nhân vừa gặp tai nạn hiện đang cấp cứu ở đâu?”
“Dạ đã chuyển vào phòng phẫu thuật khẩn cấp ở tầng hai ạ!” Nữ y tá nói.
Tố Thanh Thanh cúi đầu cảm ơn sau đó chạy đến thang máy.
Nhìn con số màu đỏ đang giảm dần hiển thị trên thang máy, Tố Thanh Thanh đợi không được, trực tiếp chạy lên bằng cầu thang bộ.
Vừa chạy Tố Thanh Thanh vừa cảm nhận được từng đợt thắt lại dưới bụng, cơn đau như bị kim đâm khiến trán cô thấm đẫm mồ hôi. Cô không nghĩ gì nhiều, chỉ biết người cô muốn gặp lúc này chính là Cố Nguỵ!
Tố Thanh Thanh thấp thỏm đứng trước cửa phòng cấp cứu, cả người vừa nóng vừa lạnh….
Một lúc sau đèn phòng cấp cứu tắt, thấy bác sĩ đi ra, Tố Thanh Thanh ấp úng hỏi:
“Bác…bác sĩ…bệnh nhân bên trong thế nào rồi…”
Vị bác sĩ lắc đầu đầy bất lực.
“Xin lỗi…chúng tôi đã cố gắng hết sức…người nhà hãy chuẩn bị tinh thần.”
Từng câu từng chữ bác sĩ nói ra, Tố Thanh Thanh không nghe thiếu một từ nào, cô ngồi sụp xuống, hai mắt sớm đã trở nên vô hồn…
“Xin cô hãy bình tĩnh…” bác sĩ vội đỡ cô đứng dậy, lại giật mình thấy cả người cô lạnh ngắt….
Tố Thanh Thanh không biết gì nữa hết, đầu óc cô hiện giờ như muốn nổ tung, lồng ngực đau như sắp vỡ ra….
Cho dù bản thân không muốn dính líu tới hắn nữa…nhưng cô không muốn hắn chết…không muốn hắn xảy ra chuyện gì…cô muốn hắn sống hạnh phúc….cô…. Lo còn chưa nói cho hắn biết một chuyện….
Là tại cô….tất cả những điều tồi tệ xảy ra với hắn đều là do cô… đáng ra lúc chiều cô không nói những lời làm tổn thương hắn….
Là cô hại chết hắn…
Trước mắt Tố Thanh Thanh trời đất bỗng tối sầm lại….trong giấc mơ….cô nghe thấy tiếng bược chân vội vã, khuôn mặt tuấn tú nhìn cô với cặp mắt hốt hoảng cùng với đau lòng….
—————————
“Ha, không ngờ chị lại thê thảm đến vậy!” người con gái cười lớn.
Tố Thanh Thanh mơ hồ nhìn ra đó là Hạ Tuyết, còn chưa kịp phản ứng, cả người cô đã bị đẩy mạnh xuống đường. Sau đó cô ta đi đến khoác lấy tay người đàn ông đứng cách đó không xa - là Sở Đông Quân.
Tố Thanh Thanh bị đẩy ngã đến trầy hết cả cánh tay, chân cũng bị chệch khớp.
“Đứng lên đi!” Lúc này một giọng nói trầm ấm bất ngờ vang tới. Tố Thanh Thanh ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, hắn đưa tay về phía cô, trên khuôn mặt tuấn tú ấy là nụ cười sáng hơn cả vì sao….
Cô nắm lấy tay hắn, nước mắt lăn dài.
“Ngoan, anh về rồi… sẽ không để em bị ức hiếp nữa!” hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang thi nhau trào ra nơi khoé mắt xinh đẹp của cô, an ủi nói.
Tố Thanh Thanh mỉm cười ôm lấy hắn, bao nhiêu uỷ khuất cũng dần vơi đi…
Cố Nguỵ…Cố Nguỵ của cô đã trở về rồi!
“Tiểu Thanh chúng ta có thể quay lại như trước được không?” Hắn nhẹ nhàng hỏi cô.
Trên đường xe cộ tấp nập….
Tố Thanh Thanh giật mình hất tay hắn ra…
“Không…chuyện của chúng ta đã kế thúc từ 7 năm trước rồi….đừng xen vào chuyện của tôi nữa…”
Phải rồi, sao cô lại quên mất chứ, chuyện giữa cô và hắn đã kết thúc rồi…
Tố Thanh Thanh vô thức lùi lại….tránh xa người con trai ấy….
Đúng lúc này, bên tai cô vang lên tiếng còi xe inh ỏi, ngay theo đó là tiếng hét chói tai của hắn….nhanh như cắt, cả người cô bị hắn đẩy mạnh ra xa…
Lực đẩy mạnh khiến cô ngất đi, khi tỉnh lại, đập vào mắt cô là hình ảnh người đàn ông đang nằm trên một vũng máu, chiếc xe ô tô vừa gây tai nạn đã bỏ trốn, xung quanh không một bóng người….
Cả con đường lớn chỉ còn mỗi cô và hắn.
“Cố Nguỵ! Cố Nguỵ!” Cô thất thanh gào lên, chạy nhanh về phía hắn.
“Tỉnh lại đi…đừng chết…xin anh đừng chết…” Tố Thanh Thanh giữ chặt lấy đầu hắn, đưa bàn tay đang run rẩy che lấy miệng vết thương trên đầu hắn, ngăn dòng máu không chảy…. nhưng máu vẫn không ngừng tuôn ra.
Lúc này trời bỗng đổ mưa lớn, sắc mặt hắn đã trở lên trắng bệch, nhiệt độ cơ thể cũng dần trở nên lạnh ngắt….
Không biết là do trời mưa…hay vì lý do gì mà khuôn mặt Tố Thanh Thanh sớm đã trở nên ướt đẫm, hai mắt đỏ hoe sưng húp….
“Có ai không…làm ơn hãy gọi cấp cứu…anh ấy chết mất…xin hãy gọi cấp cứu đi…tôi cầu xin các người…”
Trong cơn mưa, Tố Thanh Thanh gào đến mức giọng nghe không còn rõ… nhưng đáp lại lời cầu xin của tôi chỉ là tiếng mưa rơi xuống mặt đường, tiếng gió rít theo từng cơn….
“T….Thanh….đ….ừng….khóc….”
“Nguỵ….em không khóc…đừng bỏ em…xin anh đừng bỏ mẹ con em….” Tố Thanh Thanh cắn chặt môi, cười tươi nhìn hắn nhưng khuôn mặt đã đẫm lệ.
“Xin…lỗi…”
“Không! Đừng nói nữa….đừng nói gì hết…em sẽ đưa anh đến bệnh viện…anh sẽ không sao đâu…”
“Thật…sự rất…yêu em….” Hắn đưa tay sờ lên mặt đang tái mét của cô. Tố Thanh Thanh nức nở nắm chặt lấy tay hắn.
“Em….cũng yêu anh…vẫn rất yêu anh…làm ơn đừng xảy ra chuyện gì….cầu xin anh đừng rời bỏ em.”
Đáp lại lời thỉnh cầu của côc Cố Nguỵ chỉ khẽ mỉm cười, đôi tay lạnh ngắt đó từ từ tuột khỏi tay cô rồi rơi xuống.
“Aaaaaa….KHÔNGGGG….ggg…”