Chương 49
Đi được hoen 1km, Kỳ Diêm bỗng nhận được tin nhắn của Cố Nguỵ, cậu ta cau mày, không đi về hướng Toà Dân Chính nữa mà rẽ sang một đường khác.
—————
Bên trong hòm tư là một chiếc điện thoại gập cũ. Cố Nguỵ nhìn xung quanh cũng không thấy ai khả nghi, hắn cầm điện thoại lên sau đó vào phần tin rác.
Bên trong là địa chỉ của một công trường, hướng ngược lại, cách đây khoảng 25km. Từ đây đến đó ít nhất cũng phải mất 35-45 phút, hơn nữa bây giờ đã là 7:20 tối.
Không nói gì nhiều, cả cô và hắn nhanh chóng lên xe.
Trên đường cao tốc, chiếc xe Benz cứ thế mà lao vun vút với tốc độ 120km/h. Tố Thanh Thanh nắm chặt tay vào dây an toàn, tưởng chừng chỉ một sơ xuất nhỏ thôi chiếc xe cũng có thể lật khỏi quốc lộ.
Đến đoạn đường lớn, Cố Nguỵ bẻ lái, đi sang một con đường nhỏ khác.
“Không phải là đi thẳng sao, Cố Nguỵ anh có nhầm không?” Thấy hắn đột nhiên chuyển hướng Tố Thanh Thanh bèn lo lắng hỏi.
“Không nhầm, đây là đường nhanh nhất để đến đó.”
Cố Nguỵ trả lời, sắc mặt căng thẳng nhìn đường đi.
Rất nhanh, chỉ mất 30 phút cả hai đã tới được điểm hẹn. Nhưng có điều đường đến đây rất xấu, sau một hồi, Cố Nguỵ cho xe dừng tại trước một con hẻm.
Đường vào nhỏ nên xe của Cố Nguỵ chỉ có thể đỗ ở bên ngoài.
Tố Thanh Thanh cầm theo vali bước xuống xe. Cố Nguỵ đi trước, để cô đi phía sau.
Nơi đây rất vắng, chủ yếu là những khu đất trống, xung quanh là những bụi cây rậm rạp. Đường vào trong hẻm khá sâu, Tố Thanh Thanh và hắn đi mất 4-5 phút mới có thể ra khỏi con ngõ.
Một công trình xập xệ, cao đến 5 tầng hiện ra trước mắt cô. Có lẽ do bị bỏ hoang quá lâu nên công trình này gần như bị bao phủ bởi lớp dây leo dài. Ánh đèn vàng lay lắt hắt ra từ bên trong hoà cùng ánh trăng nhàn nhạt khiến công trình trước mặt trở lên u ám đến đáng sợ.
Lúc này điện thoại trên tay Tố Thanh Thanh đổ chuông.
Cố Nguỵ cầm lấy điện thoại từ tay cô, dứt khoát lên tiếng: “Không có cảnh sát, tiền mang đủ.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười quái dị: “Mở ra!”
Cố Nguỵ đặt vali xuống đất, sau đó mở ra.
“Mang lên căn phòng cuối dãy ở tầng 2.”
Cố Nguỵ gập máy lại sao đó quay sang nhìn Tố Thanh Thanh, dịu dàng nói: “Em ở yên ngoài này đợi anh, nhất định phải đợi Kỳ Diêm đến.”
Một cảm giác bất an dâng lên, Tố Thanh Thanh lắc đầu, hai tay giữ chặt tay hắn: “Cố Nguỵ…em theo anh vào được không?”
“Ngoan, đợi anh.” Nói rồi Cố Nguỵ xách vali đi vào bên trong, còn cô đứng yên ở đó, nhìn bóng hắn khuất dần vào bóng tối.
———
Cố Nguỵ theo ánh đèn nhàn nhạt đi lên tầng hai, xung quanh yên lĩnh đến lạ, ngoài tiếng bước chân của hắn thì không còn bất kì âm thanh nào khác. Cố Nguỵ cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó đi vào căn phòng cuối dãy.
Bên trong được ngăn cách bởi nhiều tấm bạt loang lổ, y như một khu giết mổ động vật, rất khó có thể đoán được căn phòng này rộng tới bao nhiêu mét vuông, một vài chiếc ghế bằng gỗ được đặt ngổn ngang càng khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo và nguy hiểm.
Cố Nguỵ từng bước đi vào trong, hắn đặt chiếc vali xuống chiếc ghế ngay cạnh đó.
Lúc này một người kéo tấm bạt từ trong bóng tối đi ra, tay cầm một thanh sắt dài 2 thước*. Dáng vẻ cao lớn. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, ba chiếc cúc trước ngực được nới ra, dưới ánh đèn lộ rõ nước da màu đồng. Trên mặt trái có vết sẹo dài, đôi mắt một mí kết hợp với hõm mắt sâu hoắm hiện lên tia ớn lạnh, đoán chừng không quá 40 tuổi.
Đối diện với người đang bình tĩnh trước mặt người đàn ông vô cùng khó chịu.
Cố Nguỵ cười lạnh, “Người đâu?”
Người đàn ông khẽ nuốt nước bọt, giọng nói kia khiến hắn cảm thấy bí bách vô cùng, vết sẹo lâu năm trên mặt cũng vì thế mà đột nhiên đau nhức. Chỉ là một câu hỏi nhưng lại khiến người nghe toát mồ hôi. Hắn mở túi, lấy một điếu thuốc lên châm lửa, sau đó rít một hơi mạnh rồi nhả khói ra: “Bĩnh tĩnh nào, tao nhớ là bảo con đàn bà kia mang tiền đến mà, sao đổi lại là mày rồi?”
Cố Nguỵ hừ một tiếng, khoé môi khẽ nhếch lên: “Lại? Mày biết tao?”
Người đàn ông như nghe được chuyện hài, cười phá lên. Sự oán hận suốt bao năm qua chợt ùa về: “Mới có 6 năm mà mày đã quên tao rồi sao? Trí nhớ mày có gọi là kém quá không?”
Cố Nguỵ cau mày, ánh mắt rà soát lại một lượt người đang đứng trước mặt, cơ hồ vẫn không nhớ đã từng gặp kẻ này.
“THẰNG CHÓ!” Người đàn ông ném mạnh điếu thuốc lá trên tay xuống đất. Tức giận rít lên: “Không nhớ là đúng rồi, năm đó mày cùng thằng chó oắt con kia đánh tao đến mặt mũi biến dạng. Mày nói xem, vết sẹo trên mặt tao có nên tìm mày tính sổ? Phải rồi, sau mày tao còn phải tìm thằng ôn con kia nữa. Món nợ này, nhất định phải đòi đủ!”
Nghe đến đây, Cố Nguỵ chợt nhớ ra sự kiện năm nào, nếu không nhầm thì đó là khi hắn đặt chân tới Luân Đôn không lâu.
—————
Bên trong hòm tư là một chiếc điện thoại gập cũ. Cố Nguỵ nhìn xung quanh cũng không thấy ai khả nghi, hắn cầm điện thoại lên sau đó vào phần tin rác.
Bên trong là địa chỉ của một công trường, hướng ngược lại, cách đây khoảng 25km. Từ đây đến đó ít nhất cũng phải mất 35-45 phút, hơn nữa bây giờ đã là 7:20 tối.
Không nói gì nhiều, cả cô và hắn nhanh chóng lên xe.
Trên đường cao tốc, chiếc xe Benz cứ thế mà lao vun vút với tốc độ 120km/h. Tố Thanh Thanh nắm chặt tay vào dây an toàn, tưởng chừng chỉ một sơ xuất nhỏ thôi chiếc xe cũng có thể lật khỏi quốc lộ.
Đến đoạn đường lớn, Cố Nguỵ bẻ lái, đi sang một con đường nhỏ khác.
“Không phải là đi thẳng sao, Cố Nguỵ anh có nhầm không?” Thấy hắn đột nhiên chuyển hướng Tố Thanh Thanh bèn lo lắng hỏi.
“Không nhầm, đây là đường nhanh nhất để đến đó.”
Cố Nguỵ trả lời, sắc mặt căng thẳng nhìn đường đi.
Rất nhanh, chỉ mất 30 phút cả hai đã tới được điểm hẹn. Nhưng có điều đường đến đây rất xấu, sau một hồi, Cố Nguỵ cho xe dừng tại trước một con hẻm.
Đường vào nhỏ nên xe của Cố Nguỵ chỉ có thể đỗ ở bên ngoài.
Tố Thanh Thanh cầm theo vali bước xuống xe. Cố Nguỵ đi trước, để cô đi phía sau.
Nơi đây rất vắng, chủ yếu là những khu đất trống, xung quanh là những bụi cây rậm rạp. Đường vào trong hẻm khá sâu, Tố Thanh Thanh và hắn đi mất 4-5 phút mới có thể ra khỏi con ngõ.
Một công trình xập xệ, cao đến 5 tầng hiện ra trước mắt cô. Có lẽ do bị bỏ hoang quá lâu nên công trình này gần như bị bao phủ bởi lớp dây leo dài. Ánh đèn vàng lay lắt hắt ra từ bên trong hoà cùng ánh trăng nhàn nhạt khiến công trình trước mặt trở lên u ám đến đáng sợ.
Lúc này điện thoại trên tay Tố Thanh Thanh đổ chuông.
Cố Nguỵ cầm lấy điện thoại từ tay cô, dứt khoát lên tiếng: “Không có cảnh sát, tiền mang đủ.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười quái dị: “Mở ra!”
Cố Nguỵ đặt vali xuống đất, sau đó mở ra.
“Mang lên căn phòng cuối dãy ở tầng 2.”
Cố Nguỵ gập máy lại sao đó quay sang nhìn Tố Thanh Thanh, dịu dàng nói: “Em ở yên ngoài này đợi anh, nhất định phải đợi Kỳ Diêm đến.”
Một cảm giác bất an dâng lên, Tố Thanh Thanh lắc đầu, hai tay giữ chặt tay hắn: “Cố Nguỵ…em theo anh vào được không?”
“Ngoan, đợi anh.” Nói rồi Cố Nguỵ xách vali đi vào bên trong, còn cô đứng yên ở đó, nhìn bóng hắn khuất dần vào bóng tối.
———
Cố Nguỵ theo ánh đèn nhàn nhạt đi lên tầng hai, xung quanh yên lĩnh đến lạ, ngoài tiếng bước chân của hắn thì không còn bất kì âm thanh nào khác. Cố Nguỵ cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó đi vào căn phòng cuối dãy.
Bên trong được ngăn cách bởi nhiều tấm bạt loang lổ, y như một khu giết mổ động vật, rất khó có thể đoán được căn phòng này rộng tới bao nhiêu mét vuông, một vài chiếc ghế bằng gỗ được đặt ngổn ngang càng khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo và nguy hiểm.
Cố Nguỵ từng bước đi vào trong, hắn đặt chiếc vali xuống chiếc ghế ngay cạnh đó.
Lúc này một người kéo tấm bạt từ trong bóng tối đi ra, tay cầm một thanh sắt dài 2 thước*. Dáng vẻ cao lớn. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, ba chiếc cúc trước ngực được nới ra, dưới ánh đèn lộ rõ nước da màu đồng. Trên mặt trái có vết sẹo dài, đôi mắt một mí kết hợp với hõm mắt sâu hoắm hiện lên tia ớn lạnh, đoán chừng không quá 40 tuổi.
Đối diện với người đang bình tĩnh trước mặt người đàn ông vô cùng khó chịu.
Cố Nguỵ cười lạnh, “Người đâu?”
Người đàn ông khẽ nuốt nước bọt, giọng nói kia khiến hắn cảm thấy bí bách vô cùng, vết sẹo lâu năm trên mặt cũng vì thế mà đột nhiên đau nhức. Chỉ là một câu hỏi nhưng lại khiến người nghe toát mồ hôi. Hắn mở túi, lấy một điếu thuốc lên châm lửa, sau đó rít một hơi mạnh rồi nhả khói ra: “Bĩnh tĩnh nào, tao nhớ là bảo con đàn bà kia mang tiền đến mà, sao đổi lại là mày rồi?”
Cố Nguỵ hừ một tiếng, khoé môi khẽ nhếch lên: “Lại? Mày biết tao?”
Người đàn ông như nghe được chuyện hài, cười phá lên. Sự oán hận suốt bao năm qua chợt ùa về: “Mới có 6 năm mà mày đã quên tao rồi sao? Trí nhớ mày có gọi là kém quá không?”
Cố Nguỵ cau mày, ánh mắt rà soát lại một lượt người đang đứng trước mặt, cơ hồ vẫn không nhớ đã từng gặp kẻ này.
“THẰNG CHÓ!” Người đàn ông ném mạnh điếu thuốc lá trên tay xuống đất. Tức giận rít lên: “Không nhớ là đúng rồi, năm đó mày cùng thằng chó oắt con kia đánh tao đến mặt mũi biến dạng. Mày nói xem, vết sẹo trên mặt tao có nên tìm mày tính sổ? Phải rồi, sau mày tao còn phải tìm thằng ôn con kia nữa. Món nợ này, nhất định phải đòi đủ!”
Nghe đến đây, Cố Nguỵ chợt nhớ ra sự kiện năm nào, nếu không nhầm thì đó là khi hắn đặt chân tới Luân Đôn không lâu.