Chương 55
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Bo từ ngoài chạy tới ôm trầm lấy cô:
“Mẹ….mẹ ơi” nhóc con thút thít lên tiếng.
Tố Thanh Thanh nhìn con, hình như Bo đã gầy đi nhiều, cô ôm con mà nước mắt cứ chảy mãi:
“Mẹ đây, Bo của mẹ mấy ngày qua có ngoan không?”
Bo gật đầu lia thịa, thoạt rồi nhìn sang anh, vẻ mặt nhóc con lúc này lạ lắm.
“Bo, lại đây ba ôm một cái nào.” Sở Đông Quân cười, anh dang tay về phía Bo.
Cậu nhóc nhìn Tố Thanh Thanh một lúc, sau đó đi tới sà vào lòng anh. Có vẻ như lâu ngày không gặp, nhóc con của cô nhút nhát hơn thì phải.
Tố Thanh Thanh nhìn hai ba con, trong lòng có chút ấm áp.
Dì Giang đứng nép ở cửa, không giấu nổi sự áy náy, ánh mắt đượm buồn nhìn Zi đang ngủ trên giường.
“Dì Giang, cảm ơn Dì vì đã đưa Bo tới đây giúp tôi. Không còn chuyện gì nữa Dì có thể an tâm về rồi.”
Tố Thanh Thanh biết những lời này nói ra có thể sẽ khiến Dì Giang buồn, nhưng dứt khoát một lần cho xong, cô thật sự không muốn dây dưa với những người xung quanh hắn nữa.
Dì Giang nghẹn ngào: “Thanh à, Dì biết con vẫn còn giận Dì, ta cũng chẳng biện minh gì cả, tất cả là do ta trồng nom không tốt nên mới xảy ra cớ sự này. Thanh, Dì xin con tha thứ cho Dì. Con biết không, thấy Zi an toàn trở về Dì rất vui…”
Tố Thanh Thanh quay mặt nhìn sang hướng khác, cố kìm nước mắt đang sắp không chịu được nữa mà rơi xuống, hận không thể ôm lấy Dì và nói ‘Không sao, con không trách Dì!’. Chỉ tiếc là bản thân vạn lần không làm được.
Im lặng một lúc, cô mới lên tiếng: “Chuyện qua rồi, Dì quên đi. Để tôi tiễn Dì ra ngoài.”
Dì Giang nghe vậy không nói thêm gì nữa.
Tố Thanh Thanh tiễn Dì đến cửa bệnh viện, cả một đoạn cũng không ai nói với nhau lời nào. Mãi cho đến khi cô quay người chuẩn bị rời vào trong thì Dì Giang mới ngập ngừng lên tiếng:
“Thanh à, có chuyện này Dì muốn nói con biết.”
“Dì nói đi.” Cô đáp
Dì Giang lúng túng một lúc, suy nghĩ một hồi liền nói tiếp: “Dì không biết giữa con và cậu Cố Nguỵ xảy ra chuyện gì, nhưng Thanh à, cậu ấy là người tốt. Tuy vẻ ngoài có chút lạnh lùng, thậm trí nhiều khi tâm tư còn khó đoán nhưng con người ngay thẳng, cậu ấy…”
“Dì nói xong chưa?” Chưa để Dì nói hết Tố Thanh Thanh liền cắt ngang. Người tên ‘Cố Nguỵ’ ấy cô không muốn nghe đến nữa, cũng không quan tâm hắn là người tốt trong mắt mọi người như thế nào. Chuyện gì đến thì cũng đến rồi, con người hắn ra sao, bản thân cô đã hiểu rõ.
“Dì không cần nói tôi nghe những lời này. Chuyện của anh ta không liên quan đến tôi. Sau này tôi và Dì Giang Châu đây cũng không còn liên lạc gì nữa….vậy nên Dì Giang à, tôi không muốn ghét Dì, không muốn tức giận lên Dì.”
Lời vừa dứt Tố Thanh Thanh liền quay người nhanh chân bước vào trong. Nước mắt không kìm được lại tràn ra.
Cô không biết tại sao mình lại khóc…khóc vì phải chia tay người đã giúp cô chăm sóc các con haykhóc vì khi nghe thấy tên của người đàn ông đó…
————-
Ba ngày sau Zi xuất viện, Sở Đông Quân theo Tố Thanh Thanh đến ngôi nhà trước đây cô và các con ở, giúp cô sắp xếp lại đồ đạc, tiện ra ngoài mua giúp cô vài món đồ linh tinh.
Sau những chuyện xảy ra, Bo luôn sấn bên cạnh chị Zi, có vẻ thằng nhóc đang sợ chị đi mất.
Thấy hai con chơi vui vẻ ngoài phòng khách, tâm trạng Tố Thanh Thanh cũng tốt hơn, quay lại phòng bếp làm vài món ăn nhẹ cho hai con.
Sở Đông Quân vừa hay mua đồ về, thấy cô đang loay hoay với mấy cái đĩa trên lóc tủ thì nhanh chân đi tới.
“Để anh!” Sở Đông Quân nhẹ nhàng nói.
Tố Thanh Thanh‘ờ’ một tiếng sau đó tránh sang một bên để anh lấy mấy cái đĩa xuống.
Sở Đông Quân đặt đĩa xuống bàn, giọng điệu có chút trách móc: “Sao không đợi anh về cùng làm, nhỡ đâu lấy đồ không cẩn thận lại bị rơi trúng thì sao?”
Thấy sắc mặt anh trở nên nghiêm túc, Tố Thanh Thanh khẽ cười. “Làm như em mới lần đầu vào bếp ý, mấy chuyện đơn giản như vậy em làm một chút là xong. Trước đây anh đâu có…” nói đến đây Tố Thanh Thanh liền im bặt, biết bản thân đã lỡ lời bèn vội đánh trống lảng. “Thôi, anh ra ngoài chơi với các con đi, em bày ra đĩa một lúc rồi ra ngay.”
Sở Đông Quân không phản đối, dặn dò cô một lúc rồi ra ngoài chơi với hai con.
Đến tối, trời bỗng đổ mưa rất to mang theo từng đợt sấm chớp. Cũng may hai nhóc cả ngày chơi mệt nên giờ đều đã ngủ say. Tố Thanh Thanh ra ngoài phòng khách cất dọn chút đồ đạc thì thấy anh đang đi giày.
Cô nhìn bóng lưng anh, lại nhìn ra ngoài.
“Hay anh đợi ngớt mưa rồi hẵng về.” Cô nói.
Sở Đông Quân quay lại nhìn cô, cười đáp: “Mưa càng ngày càng lớn, anh không về thì lúc nữa cũng thế thôi. Muộn rồi em nghỉ sớm đi, về tới nhà anh sẽ nhắn cho em.”
“Nhưng xe anh đỗ ngoài cổng?”
“Không sao, anh chạy tới là ra.”
Tố Thanh Thanh gật đầu sau đó bảo anh: “Đợi em, em vào phòng lấy cho anh cái áo gió.”
Nói xong cô liền đi vào lấy áo gió của mình đưa cho anh. Tuy nhỏ nhưng đủ để anh không bị ướt khi chạy ra xe.
Sở Đông Quân nhận lấy áo, vừa định bước ra khỏi của thì tia sét đánh xuống ngay sân, tia sáng loé lên khiến Tố Thanh Thanh không khỏi giật mình sợ hãi.
Bấy giờ Tố Thanh Thanh mới vội kéo Sở Đông Quân vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại:
“Anh ở lại đi, bây giờ bên ngoài nguy hiểm lắm.”
“Anh sợ phiền em.”
“Không phiền!” Tố Thanh Thanh đáp.
Sau đó cô đi về phòng của mình, vừa định lấy chăn và gối còn dư mang ra ngoài cho anh thì phát hiện anh đã theo cô vào trong. Sợ anh hiểu lầm, cô liền dúi chăn và gối vào người anh: “Nhà em chỉ có hai phòng thôi, hôm nay anh ở lại, vậy thì đành ngủ tạm ngoài phòng khách rồi.”
Sở Đông Quân cười cười, ôm theo đồ rồi ra ngoài.
“Mẹ….mẹ ơi” nhóc con thút thít lên tiếng.
Tố Thanh Thanh nhìn con, hình như Bo đã gầy đi nhiều, cô ôm con mà nước mắt cứ chảy mãi:
“Mẹ đây, Bo của mẹ mấy ngày qua có ngoan không?”
Bo gật đầu lia thịa, thoạt rồi nhìn sang anh, vẻ mặt nhóc con lúc này lạ lắm.
“Bo, lại đây ba ôm một cái nào.” Sở Đông Quân cười, anh dang tay về phía Bo.
Cậu nhóc nhìn Tố Thanh Thanh một lúc, sau đó đi tới sà vào lòng anh. Có vẻ như lâu ngày không gặp, nhóc con của cô nhút nhát hơn thì phải.
Tố Thanh Thanh nhìn hai ba con, trong lòng có chút ấm áp.
Dì Giang đứng nép ở cửa, không giấu nổi sự áy náy, ánh mắt đượm buồn nhìn Zi đang ngủ trên giường.
“Dì Giang, cảm ơn Dì vì đã đưa Bo tới đây giúp tôi. Không còn chuyện gì nữa Dì có thể an tâm về rồi.”
Tố Thanh Thanh biết những lời này nói ra có thể sẽ khiến Dì Giang buồn, nhưng dứt khoát một lần cho xong, cô thật sự không muốn dây dưa với những người xung quanh hắn nữa.
Dì Giang nghẹn ngào: “Thanh à, Dì biết con vẫn còn giận Dì, ta cũng chẳng biện minh gì cả, tất cả là do ta trồng nom không tốt nên mới xảy ra cớ sự này. Thanh, Dì xin con tha thứ cho Dì. Con biết không, thấy Zi an toàn trở về Dì rất vui…”
Tố Thanh Thanh quay mặt nhìn sang hướng khác, cố kìm nước mắt đang sắp không chịu được nữa mà rơi xuống, hận không thể ôm lấy Dì và nói ‘Không sao, con không trách Dì!’. Chỉ tiếc là bản thân vạn lần không làm được.
Im lặng một lúc, cô mới lên tiếng: “Chuyện qua rồi, Dì quên đi. Để tôi tiễn Dì ra ngoài.”
Dì Giang nghe vậy không nói thêm gì nữa.
Tố Thanh Thanh tiễn Dì đến cửa bệnh viện, cả một đoạn cũng không ai nói với nhau lời nào. Mãi cho đến khi cô quay người chuẩn bị rời vào trong thì Dì Giang mới ngập ngừng lên tiếng:
“Thanh à, có chuyện này Dì muốn nói con biết.”
“Dì nói đi.” Cô đáp
Dì Giang lúng túng một lúc, suy nghĩ một hồi liền nói tiếp: “Dì không biết giữa con và cậu Cố Nguỵ xảy ra chuyện gì, nhưng Thanh à, cậu ấy là người tốt. Tuy vẻ ngoài có chút lạnh lùng, thậm trí nhiều khi tâm tư còn khó đoán nhưng con người ngay thẳng, cậu ấy…”
“Dì nói xong chưa?” Chưa để Dì nói hết Tố Thanh Thanh liền cắt ngang. Người tên ‘Cố Nguỵ’ ấy cô không muốn nghe đến nữa, cũng không quan tâm hắn là người tốt trong mắt mọi người như thế nào. Chuyện gì đến thì cũng đến rồi, con người hắn ra sao, bản thân cô đã hiểu rõ.
“Dì không cần nói tôi nghe những lời này. Chuyện của anh ta không liên quan đến tôi. Sau này tôi và Dì Giang Châu đây cũng không còn liên lạc gì nữa….vậy nên Dì Giang à, tôi không muốn ghét Dì, không muốn tức giận lên Dì.”
Lời vừa dứt Tố Thanh Thanh liền quay người nhanh chân bước vào trong. Nước mắt không kìm được lại tràn ra.
Cô không biết tại sao mình lại khóc…khóc vì phải chia tay người đã giúp cô chăm sóc các con haykhóc vì khi nghe thấy tên của người đàn ông đó…
————-
Ba ngày sau Zi xuất viện, Sở Đông Quân theo Tố Thanh Thanh đến ngôi nhà trước đây cô và các con ở, giúp cô sắp xếp lại đồ đạc, tiện ra ngoài mua giúp cô vài món đồ linh tinh.
Sau những chuyện xảy ra, Bo luôn sấn bên cạnh chị Zi, có vẻ thằng nhóc đang sợ chị đi mất.
Thấy hai con chơi vui vẻ ngoài phòng khách, tâm trạng Tố Thanh Thanh cũng tốt hơn, quay lại phòng bếp làm vài món ăn nhẹ cho hai con.
Sở Đông Quân vừa hay mua đồ về, thấy cô đang loay hoay với mấy cái đĩa trên lóc tủ thì nhanh chân đi tới.
“Để anh!” Sở Đông Quân nhẹ nhàng nói.
Tố Thanh Thanh‘ờ’ một tiếng sau đó tránh sang một bên để anh lấy mấy cái đĩa xuống.
Sở Đông Quân đặt đĩa xuống bàn, giọng điệu có chút trách móc: “Sao không đợi anh về cùng làm, nhỡ đâu lấy đồ không cẩn thận lại bị rơi trúng thì sao?”
Thấy sắc mặt anh trở nên nghiêm túc, Tố Thanh Thanh khẽ cười. “Làm như em mới lần đầu vào bếp ý, mấy chuyện đơn giản như vậy em làm một chút là xong. Trước đây anh đâu có…” nói đến đây Tố Thanh Thanh liền im bặt, biết bản thân đã lỡ lời bèn vội đánh trống lảng. “Thôi, anh ra ngoài chơi với các con đi, em bày ra đĩa một lúc rồi ra ngay.”
Sở Đông Quân không phản đối, dặn dò cô một lúc rồi ra ngoài chơi với hai con.
Đến tối, trời bỗng đổ mưa rất to mang theo từng đợt sấm chớp. Cũng may hai nhóc cả ngày chơi mệt nên giờ đều đã ngủ say. Tố Thanh Thanh ra ngoài phòng khách cất dọn chút đồ đạc thì thấy anh đang đi giày.
Cô nhìn bóng lưng anh, lại nhìn ra ngoài.
“Hay anh đợi ngớt mưa rồi hẵng về.” Cô nói.
Sở Đông Quân quay lại nhìn cô, cười đáp: “Mưa càng ngày càng lớn, anh không về thì lúc nữa cũng thế thôi. Muộn rồi em nghỉ sớm đi, về tới nhà anh sẽ nhắn cho em.”
“Nhưng xe anh đỗ ngoài cổng?”
“Không sao, anh chạy tới là ra.”
Tố Thanh Thanh gật đầu sau đó bảo anh: “Đợi em, em vào phòng lấy cho anh cái áo gió.”
Nói xong cô liền đi vào lấy áo gió của mình đưa cho anh. Tuy nhỏ nhưng đủ để anh không bị ướt khi chạy ra xe.
Sở Đông Quân nhận lấy áo, vừa định bước ra khỏi của thì tia sét đánh xuống ngay sân, tia sáng loé lên khiến Tố Thanh Thanh không khỏi giật mình sợ hãi.
Bấy giờ Tố Thanh Thanh mới vội kéo Sở Đông Quân vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại:
“Anh ở lại đi, bây giờ bên ngoài nguy hiểm lắm.”
“Anh sợ phiền em.”
“Không phiền!” Tố Thanh Thanh đáp.
Sau đó cô đi về phòng của mình, vừa định lấy chăn và gối còn dư mang ra ngoài cho anh thì phát hiện anh đã theo cô vào trong. Sợ anh hiểu lầm, cô liền dúi chăn và gối vào người anh: “Nhà em chỉ có hai phòng thôi, hôm nay anh ở lại, vậy thì đành ngủ tạm ngoài phòng khách rồi.”
Sở Đông Quân cười cười, ôm theo đồ rồi ra ngoài.