Chương 57
Hai người đàn ông với hai phong cách đối lập nhìn nhau, bầu không khí sớm đã trở nên ngột ngạt. Một bên là dáng vẻ ôn nhu, điềm tĩnh, ý cười như ẩn như hiện trên khóe môi, bên còn lại, lại mang sát khí đùng đùng, ánh mắt lạnh như băng. Nếu có thể dùng nó giết chết người thì quả thật Cố Ngụy đã thành công rồi.
Sở Đông Quân khẽ nhếch miệng, căn bản nhìn Cố Ngụy không vừa mắt.
“Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.” Khoé môi Cố Nguỵ khẽ nhếch lên, ngữ điệu không nhanh không chậm đột nhiên lên tiếng: “Tốt nhất mày nên dấu cho kĩ, nếu không kết cục sẽ rất thảm.”
Nghe những lời này, Sở Đông Quân nhanh chóng thu lại dáng vẻ ôn nhu, khinh miệt nhìn Cố Ngụy.
“Anh đang đe dọa tôi? Lòi ra hay không, trước mắt phải tìm ra được cái kim đã.”
Sở Đông Quân tiến lại gần, ghé sát vào tai Cố Ngụy thoạt nhìn như đang giúp Cố Ngụy chỉnh lại áo, anh nói gì đó, lời vừa thốt ra lập tức bị Cố Nguỵ vung tay đấm thẳng vào mặt.
Sở Đông Quân khẽ cười, thái độ vô cùng cợt nhả, anh nhổ ra một ngụm máu, vẻ mặt rất nhanh chuyển sang nhăn nhó, biểu cảm vô cùng đau đớn.
Trước điệu bộ giả tạo của Sở Đông Quân, Cố Ngụy cau mày, vừa định túm cổ áo Sở Đông Quân thì một bạt tay nhanh như cắt giáng xuống mặt hắn.
“Cố Ngụy, anh đang làm trò gì vậy?” Tố Thanh Thanh đẩy hắn ra khỏi Sở Đông Quân, sau đó đứng chắn ngang giữa hai người đàn ông.
Cố Ngụy trừng mắt nhìn người phụ nữ đã lâu không gặp, như thể không tin rằng cô vừa tát hắn.
“Anh không có tư cách đánh anh ấy!” Tố Thanh Thanh gằn lên, “Cố Ngụy, rốt cuộc anh muốn tôi hận anh bao nhiêu nữa mới có thể buông tha?”
“Em?..” Cố Ngụy nhìn Tố Thanh Thanh, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cả người cô khẽ khựng lại….Tại sao lại dùng ánh mắt đó? Là bất ngờ, là tức giận….hay là đau lòng đây? Chỉ vài giây trước hắn còn hùng hổ đánh Sở Đông Quân, nếu không phải cô chạy tới ngăn cản thì giờ Sở Đông Quân sẽ như thế nào?
“Thanh, đi theo anh” Cố Ngụy đột nhiên ra lệnh, thoạt rồi kéo lấy tay cô lôi mạnh về phía mình.
“Anh lại nổi điên gì nữa, bỏ tay tôi ra.”
“Ồn ào vậy đủ rồi, Tố Thanh Thanh, anh nhịn em như vậy là quá đủ rồi”
Cố Ngụy tức đến phát điên, hai mắt đã nổi đầy tơ máu, thái độ của cô đối với hắn khiến hắn thở không nổi.
Tố Thanh Thanh ra sức dãy dụa, tay còn lại đánh liên tiếp vào người hắn: “Tên khốn, bỏ tôi ra…tôi nói anh bỏ tôi ra, anh làm tôi đau đó.”
Mặc cho Tố Thanh Thanh có nói thế nào, hắn vẫn không chịu buông.
“Mày bỏ tay cô ấy ra.” Sở Đông Quân túm chặt lấy cánh tay đang kéo cô của hắn, mặt đen sầm lại.
Cố Nguỵ cười lạnh, khí thế bách người gằn lên từng chữ: “Tao không buông, mày nghĩ mày có thể ở bên cô ấy?”, hắn hất mạnh tay Sở Đông Quân ra, không chút kiêng dè nói tiếp: “Loại đê tiện như mày không có tư cách chạm vào tay áo tao!”
Lời vừa dứt, hắn liền mở cửa xe, sau đó đẩy mạnh Tố Thanh Thanh vào trong.
Động tác quá nhanh, đợi đến khi cô nhận thức được thì cửa xe đã bị hắn đóng lại.
Chứng kiến cảnh tượng này, Sở Đông Quân hận không thể lập tức giết chết Cố Ngụy, anh hùng hổ lao tới:
“Thằng chó, mau thả cô ấy ra.”
Cố Ngụy lạnh lùng trừng mắt, dù thể lực của Sở Đông Quân có khỏe đến đâu nhưng so với Cố Ngụy mà nói thì có chút không cân xứng, chưa quá 3 giây Sở Đông Quân đã bị hắn đẩy ra xa.
Hắn không muốn mất thời gian với một kẻ như Sở Đông Quân, không nói thêm gì, trực tiếp khởi động xe.
Sở Đông Quân muốn ngăn lại nhưng chậm một bước, anh vội vào xe, sau đó đuổi theo sau.
Xe của Cố Ngụy lao với tốc độ rất nhanh trên đường quốc lộ, phía sau là xe của Sở Đông Quân.
“Cố Ngụy…anh có thôi đi không, nếu cứ như thế này sẽ xảy ra tai nạn mất.” Nhìn xe của Sở Đông Quân lượn lách trách các xe phía sau khiến Tố Thanh Thanh vô cùng lo lắng.
“Ha, Tố Thanh Thanh em quan tâm tên đó đến mức không thắt dây an toàn?” Cố Nguỵ nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cô đang vịm chặt tay vào ghế thì cười lạnh.
“Nếu anh ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ liều mạng với anh!”
“Vậy anh kéo em chết cùng!”
Vừa dứt lời, Cố Nguỵ chuyển cho xe sang chế độ ‘tự động lái’, sau đó hắn quay người, điều chỉnh ghế phụ thấp xuống, thoạt rồi túm lấy Tố Thanh Thanh đang ngồi ghế sau lên ghế phụ lái.
Hành động nguy hiểm và đột ngột của hắn khiến Tố Thanh Thanh bất ngờ đứng không vững, cả người mất thăng bằng, ngã nhoài về phía trước.
Cũng may tất cả nằm trong hết dự liệu của hắn, khi cô hoàn hồn lại thì bản thân đã yên vị ngồi trên đùi hắn.
“CỐ NGUỴ….Anh đúng là điên thật rồi!” Tố Thanh Thanh sợ hãi hét lên.
Cố Nguỵ nghe không lọt tai, hắn chỉnh lại ghế phụ, thoạt rồi đẩy cô ngồi sang đó, giây sau liền kéo dây an toàn xuống.
Hành động này kiến Tố Thanh Thanh cứng họng. Hắn mặc nguy hiểm chỉ để kéo cô lên ghế phụ và thắt dây an toàn cho cô?
Cố Nguỵ…rốt cuộc hắn đang nghĩ gì vậy?
Một lúc sau Tố Thanh Thanh phát hiện hắn đã giảm tốc độ xe, phía sau cũng không thấy bóng dáng xe của Sở Đông Quân nữa.
Trong khi đó ở phía Sở Đông Quân, do bị mất dấu khiến anh điên tiết tạt xe vào vỉa hè, tức giận đập mạnh tay vào vô lăng, miệng liên tục chửi thề.
————-
Xe dừng lại tại một căn biệt thự nhỏ, vẻn vẹn 2 tầng ở phía ngoại thành. Cố Nguỵ bước xuống xe, sau đó lôi Tố Thanh Thanh ra ngoài.
Tố Thanh Thanh phản kháng, cúi xuống cắn mạnh vào tay hắn, sau đó xoay người bỏ chạy.
Nhưng chưa được ba bước đã bị Cố Nguỵ túm lại, hắn không nói gì, cúi xuống vác ngược cô lên vai.
“Thả tôi xuống, Cố Nguỵ!” Tố Thanh Thanh hét lớn, tay liên tục đánh mạnh vào lưng hắn.
“Tố Thanh Thanh, em đừng giãy nữa, anh không đủ sức để vác em đâu!”
“Ai ép anh, thả tôi ra…tôi sẽ báo cảnh sát, tôi sẽ tống anh vào tù.”
Tố Thanh Thanh không chịu thua, hết vung chân rồi lại dùng lực đấm mạnh hơn.
Cố Nguỵ trước sau vẫn vậy, hắn không đôi co. Dùng vân tay mở cửa, sau đó vác cô lên tầng hai, ngay giây sau liền ném Tố Thanh Thanh xuống giường.
Bị ném xuống bất ngờ khiến Tố Thanh Thanh có chút choáng nhưng cứng đầu đứng dậy. Cố Nguỵ thấy cô hơi nghiêng người thì thuận tay đỡ.
“Em đừng làm loạn nữa.” Cố Nguỵ cau mày nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Hắn nói cô làm loạn, vậy hắn đang giở trò gì đây?
“Cố Nguỵ, người nói câu này là tôi mới phải. Rốt cuộc anh muốn gì? Trả thù tôi? Không phải anh đã làm hết rồi sao, tại sao vẫn không chịu buông tha cho tôi. Hay anh thấy tôi và chồng cũ quay lại nên….”
Lời chưa nói hết, Cố Nguỵ đã tức giận hung hăng giữ lấy cằm Tố Thanh Thanh, hắn cúi xuống, dùng đôi môi lạnh lẽo chặn lại những lời cô định nói
Sở Đông Quân khẽ nhếch miệng, căn bản nhìn Cố Ngụy không vừa mắt.
“Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.” Khoé môi Cố Nguỵ khẽ nhếch lên, ngữ điệu không nhanh không chậm đột nhiên lên tiếng: “Tốt nhất mày nên dấu cho kĩ, nếu không kết cục sẽ rất thảm.”
Nghe những lời này, Sở Đông Quân nhanh chóng thu lại dáng vẻ ôn nhu, khinh miệt nhìn Cố Ngụy.
“Anh đang đe dọa tôi? Lòi ra hay không, trước mắt phải tìm ra được cái kim đã.”
Sở Đông Quân tiến lại gần, ghé sát vào tai Cố Ngụy thoạt nhìn như đang giúp Cố Ngụy chỉnh lại áo, anh nói gì đó, lời vừa thốt ra lập tức bị Cố Nguỵ vung tay đấm thẳng vào mặt.
Sở Đông Quân khẽ cười, thái độ vô cùng cợt nhả, anh nhổ ra một ngụm máu, vẻ mặt rất nhanh chuyển sang nhăn nhó, biểu cảm vô cùng đau đớn.
Trước điệu bộ giả tạo của Sở Đông Quân, Cố Ngụy cau mày, vừa định túm cổ áo Sở Đông Quân thì một bạt tay nhanh như cắt giáng xuống mặt hắn.
“Cố Ngụy, anh đang làm trò gì vậy?” Tố Thanh Thanh đẩy hắn ra khỏi Sở Đông Quân, sau đó đứng chắn ngang giữa hai người đàn ông.
Cố Ngụy trừng mắt nhìn người phụ nữ đã lâu không gặp, như thể không tin rằng cô vừa tát hắn.
“Anh không có tư cách đánh anh ấy!” Tố Thanh Thanh gằn lên, “Cố Ngụy, rốt cuộc anh muốn tôi hận anh bao nhiêu nữa mới có thể buông tha?”
“Em?..” Cố Ngụy nhìn Tố Thanh Thanh, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cả người cô khẽ khựng lại….Tại sao lại dùng ánh mắt đó? Là bất ngờ, là tức giận….hay là đau lòng đây? Chỉ vài giây trước hắn còn hùng hổ đánh Sở Đông Quân, nếu không phải cô chạy tới ngăn cản thì giờ Sở Đông Quân sẽ như thế nào?
“Thanh, đi theo anh” Cố Ngụy đột nhiên ra lệnh, thoạt rồi kéo lấy tay cô lôi mạnh về phía mình.
“Anh lại nổi điên gì nữa, bỏ tay tôi ra.”
“Ồn ào vậy đủ rồi, Tố Thanh Thanh, anh nhịn em như vậy là quá đủ rồi”
Cố Ngụy tức đến phát điên, hai mắt đã nổi đầy tơ máu, thái độ của cô đối với hắn khiến hắn thở không nổi.
Tố Thanh Thanh ra sức dãy dụa, tay còn lại đánh liên tiếp vào người hắn: “Tên khốn, bỏ tôi ra…tôi nói anh bỏ tôi ra, anh làm tôi đau đó.”
Mặc cho Tố Thanh Thanh có nói thế nào, hắn vẫn không chịu buông.
“Mày bỏ tay cô ấy ra.” Sở Đông Quân túm chặt lấy cánh tay đang kéo cô của hắn, mặt đen sầm lại.
Cố Nguỵ cười lạnh, khí thế bách người gằn lên từng chữ: “Tao không buông, mày nghĩ mày có thể ở bên cô ấy?”, hắn hất mạnh tay Sở Đông Quân ra, không chút kiêng dè nói tiếp: “Loại đê tiện như mày không có tư cách chạm vào tay áo tao!”
Lời vừa dứt, hắn liền mở cửa xe, sau đó đẩy mạnh Tố Thanh Thanh vào trong.
Động tác quá nhanh, đợi đến khi cô nhận thức được thì cửa xe đã bị hắn đóng lại.
Chứng kiến cảnh tượng này, Sở Đông Quân hận không thể lập tức giết chết Cố Ngụy, anh hùng hổ lao tới:
“Thằng chó, mau thả cô ấy ra.”
Cố Ngụy lạnh lùng trừng mắt, dù thể lực của Sở Đông Quân có khỏe đến đâu nhưng so với Cố Ngụy mà nói thì có chút không cân xứng, chưa quá 3 giây Sở Đông Quân đã bị hắn đẩy ra xa.
Hắn không muốn mất thời gian với một kẻ như Sở Đông Quân, không nói thêm gì, trực tiếp khởi động xe.
Sở Đông Quân muốn ngăn lại nhưng chậm một bước, anh vội vào xe, sau đó đuổi theo sau.
Xe của Cố Ngụy lao với tốc độ rất nhanh trên đường quốc lộ, phía sau là xe của Sở Đông Quân.
“Cố Ngụy…anh có thôi đi không, nếu cứ như thế này sẽ xảy ra tai nạn mất.” Nhìn xe của Sở Đông Quân lượn lách trách các xe phía sau khiến Tố Thanh Thanh vô cùng lo lắng.
“Ha, Tố Thanh Thanh em quan tâm tên đó đến mức không thắt dây an toàn?” Cố Nguỵ nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cô đang vịm chặt tay vào ghế thì cười lạnh.
“Nếu anh ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ liều mạng với anh!”
“Vậy anh kéo em chết cùng!”
Vừa dứt lời, Cố Nguỵ chuyển cho xe sang chế độ ‘tự động lái’, sau đó hắn quay người, điều chỉnh ghế phụ thấp xuống, thoạt rồi túm lấy Tố Thanh Thanh đang ngồi ghế sau lên ghế phụ lái.
Hành động nguy hiểm và đột ngột của hắn khiến Tố Thanh Thanh bất ngờ đứng không vững, cả người mất thăng bằng, ngã nhoài về phía trước.
Cũng may tất cả nằm trong hết dự liệu của hắn, khi cô hoàn hồn lại thì bản thân đã yên vị ngồi trên đùi hắn.
“CỐ NGUỴ….Anh đúng là điên thật rồi!” Tố Thanh Thanh sợ hãi hét lên.
Cố Nguỵ nghe không lọt tai, hắn chỉnh lại ghế phụ, thoạt rồi đẩy cô ngồi sang đó, giây sau liền kéo dây an toàn xuống.
Hành động này kiến Tố Thanh Thanh cứng họng. Hắn mặc nguy hiểm chỉ để kéo cô lên ghế phụ và thắt dây an toàn cho cô?
Cố Nguỵ…rốt cuộc hắn đang nghĩ gì vậy?
Một lúc sau Tố Thanh Thanh phát hiện hắn đã giảm tốc độ xe, phía sau cũng không thấy bóng dáng xe của Sở Đông Quân nữa.
Trong khi đó ở phía Sở Đông Quân, do bị mất dấu khiến anh điên tiết tạt xe vào vỉa hè, tức giận đập mạnh tay vào vô lăng, miệng liên tục chửi thề.
————-
Xe dừng lại tại một căn biệt thự nhỏ, vẻn vẹn 2 tầng ở phía ngoại thành. Cố Nguỵ bước xuống xe, sau đó lôi Tố Thanh Thanh ra ngoài.
Tố Thanh Thanh phản kháng, cúi xuống cắn mạnh vào tay hắn, sau đó xoay người bỏ chạy.
Nhưng chưa được ba bước đã bị Cố Nguỵ túm lại, hắn không nói gì, cúi xuống vác ngược cô lên vai.
“Thả tôi xuống, Cố Nguỵ!” Tố Thanh Thanh hét lớn, tay liên tục đánh mạnh vào lưng hắn.
“Tố Thanh Thanh, em đừng giãy nữa, anh không đủ sức để vác em đâu!”
“Ai ép anh, thả tôi ra…tôi sẽ báo cảnh sát, tôi sẽ tống anh vào tù.”
Tố Thanh Thanh không chịu thua, hết vung chân rồi lại dùng lực đấm mạnh hơn.
Cố Nguỵ trước sau vẫn vậy, hắn không đôi co. Dùng vân tay mở cửa, sau đó vác cô lên tầng hai, ngay giây sau liền ném Tố Thanh Thanh xuống giường.
Bị ném xuống bất ngờ khiến Tố Thanh Thanh có chút choáng nhưng cứng đầu đứng dậy. Cố Nguỵ thấy cô hơi nghiêng người thì thuận tay đỡ.
“Em đừng làm loạn nữa.” Cố Nguỵ cau mày nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Hắn nói cô làm loạn, vậy hắn đang giở trò gì đây?
“Cố Nguỵ, người nói câu này là tôi mới phải. Rốt cuộc anh muốn gì? Trả thù tôi? Không phải anh đã làm hết rồi sao, tại sao vẫn không chịu buông tha cho tôi. Hay anh thấy tôi và chồng cũ quay lại nên….”
Lời chưa nói hết, Cố Nguỵ đã tức giận hung hăng giữ lấy cằm Tố Thanh Thanh, hắn cúi xuống, dùng đôi môi lạnh lẽo chặn lại những lời cô định nói