Chương 9: Khoảnh khắc ấy vội vã như là tối chủ nhật
Tối đấy, tôi vẫn học bài đến muộn mới nghỉ.
Từ ngày nhận ra mình thích thầm Khải, cách duy nhất để tôi có thể có để đứng cạnh cậu ấy chính là khi chúng tôi lên bục giảng hoặc sân khấu nhận phần thưởng học tập.
Khoảnh khắc ấy vừa hạnh phúc, lại vừa tự hào. Tôi vốn dĩ không hề bị hào quang của cậu ấy lấn át hoàn toàn, chí ít, tôi vẫn có một khía cạnh đủ giỏi giang để đứng cạnh cậu.
Chỉ có điều, khoảnh khắc ấy lại vội vã như là tối chủ nhật.
Mà tối chủ nhật có bao giờ là dài, là đủ để cho những học sinh chúng tôi thư giãn sau một tuần học dài đằng đẵng cơ chứ?
Hai tuần tới, chúng tôi sẽ bước vào kì thi học kì một. Nghe nói lần này đề do tỉnh ra chứ không phải trường nên tôi lo lắm, nhỡ đâu tôi bị tụt hạng rồi không có cơ hội nhận thưởng cùng Khải thì phải làm sao...
Điều đấy càng làm cho ý chí học tập của tôi tăng lên, dẫu học bao nhiêu tôi cũng thấy không đủ.
Bởi vì tôi hiểu, người khác giỏi là vì họ thông minh, còn tôi, đa phần đều là nhỡ vào nỗ lực. Người ta học một thôi cũng bằng tôi luôn rồi...
Soạn sách vở cất vào balo, tôi dọn dẹp đồ đạc rồi đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân trước khi ngủ.
Trộm vía tuy tôi không xinh xắn như những bạn nữ nhưng lại có một làn da rất đẹp, dường như lúc nào cũng hồng hào và không lên mụn.
Lệ Quyên từng than với tôi, sao tôi lại có cái diễm phúc hiếm hoi ấy cơ chứ, nó chăm da còn hơn chăm con mà mặt nó vẫn lên mụn đều đều. Tôi chỉ biết cười, đáp.
"Thì phải có quy luật bù trừ chứ mày, ai mà hoàn hảo hết được. Mày xinh rồi nên phải có tí mụn, còn tao xấu muốn chết, ít ra cũng phải cho tao có làn da đẹp chứ không xấu đau xấu đớn à?"
Nó bật cười rồi gõ đầu tôi một cái, mắng.
"Mày hâm, mày xinh cực, kiểu xinh rất là thanh thuần trong sáng ý!"
"Thôi xin, tao tự nhận thức được vẻ đẹp có giới hạn của tao mà."
Thường thì mỗi lần tôi tự chê bản thân thì nó đều nói thế cả, nhưng tôi cóc tin đâu. Gương sinh ra để tôi biết vị trí thật của bản thân ở đâu mà, nó nói thế âu cũng vì an ủi đứa bạn thân mà thôi.
Nhìn mình trong gương tôi tự cười chế giễu chính mình.
"Đúng là không bằng một góc của Uyển Như mà."
Cậu ấy vừa xinh, lại còn biết cách ăn mặc, nhìn vào đã thấy khí chất nữ thần luôn rồi, tôi có xách dép chạy theo vài năm nữa cũng vẫn còn thua xa cả tỉ mét.
Không nên so sánh giữa hot girl với người thường làm gì cả, có khác nào tự nhận lấy đau thương về mình đâu...
Xong xuôi mọi việc tôi mới lên giường để nghỉ, cũng chẳng biết đã bao lâu rồi tôi chưa ngủ đủ tám tiếng một ngày nữa.
Thời gian của tôi đều dành hết trên bàn học cả rồi, có những hôm tôi học muộn quá, đèn phòng vẫn sáng nên bố mẹ tôi lên mắng cho một trận.
"Muộn rồi, ngủ đi con, không cần học quá sức. Ốm ra đấy thì làm sao?"
Tôi vâng vâng, đợi bố mẹ đi xuống rồi học cố cho nốt hết bài tập mới chịu bò lên giường ngủ.
May mắn của tôi chính là có một gia đình vô cùng yêu thương và chu đáo, bố mẹ và anh chị em thường ngày dẫu có bận nhưng vẫn sẽ luôn để tâm đến sức khỏe của nhau, lo cho nhau từng chút một.
Họ cũng chưa từng đòi hỏi anh chị em chúng tôi về việc phải có thành tích tốt, phải được vào lớp chọn này lớp chọn kia, chỉ cần chúng tôi học hành ổn ổn và không bị áp lực là được rồi.
Cùng vì thế mà chưa bao giờ tôi bị mắng cả, anh chị em trong nhà cũng cố gắng hết mình để đạt được kết quả cao nhất có thể, để bố mẹ ra đường không phải thấy xấu hổ vì chúng tôi.
Buổi sáng hôm sau, khi tôi mở mắt ra đã gần tám giờ rồi.
Muộn học thật rồi, không thể tin nổi một đứa từ lớp một đến giờ chỉ có chuyện để sớm nhất lại lần đầu tiên ngủ quên không đi học!
Tôi hoảng, vơ vội cái điện thoại để ngó ngó xem có gì không, tôi bất ngờ đến ngã ngửa khi nhận được tin nhắn của Khải.
Cũng là tin nhắn đầu tiên giữa tôi và cậu ấy trên Facebook.
"Tớ xin phép cô là cậu nghỉ ốm ngày hôm nay rồi, vậy nên đừng có đến lớp đó nha, không là tớ toi đời với mẹ tớ đấy!"
Từ ngày nhận ra mình thích thầm Khải, cách duy nhất để tôi có thể có để đứng cạnh cậu ấy chính là khi chúng tôi lên bục giảng hoặc sân khấu nhận phần thưởng học tập.
Khoảnh khắc ấy vừa hạnh phúc, lại vừa tự hào. Tôi vốn dĩ không hề bị hào quang của cậu ấy lấn át hoàn toàn, chí ít, tôi vẫn có một khía cạnh đủ giỏi giang để đứng cạnh cậu.
Chỉ có điều, khoảnh khắc ấy lại vội vã như là tối chủ nhật.
Mà tối chủ nhật có bao giờ là dài, là đủ để cho những học sinh chúng tôi thư giãn sau một tuần học dài đằng đẵng cơ chứ?
Hai tuần tới, chúng tôi sẽ bước vào kì thi học kì một. Nghe nói lần này đề do tỉnh ra chứ không phải trường nên tôi lo lắm, nhỡ đâu tôi bị tụt hạng rồi không có cơ hội nhận thưởng cùng Khải thì phải làm sao...
Điều đấy càng làm cho ý chí học tập của tôi tăng lên, dẫu học bao nhiêu tôi cũng thấy không đủ.
Bởi vì tôi hiểu, người khác giỏi là vì họ thông minh, còn tôi, đa phần đều là nhỡ vào nỗ lực. Người ta học một thôi cũng bằng tôi luôn rồi...
Soạn sách vở cất vào balo, tôi dọn dẹp đồ đạc rồi đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân trước khi ngủ.
Trộm vía tuy tôi không xinh xắn như những bạn nữ nhưng lại có một làn da rất đẹp, dường như lúc nào cũng hồng hào và không lên mụn.
Lệ Quyên từng than với tôi, sao tôi lại có cái diễm phúc hiếm hoi ấy cơ chứ, nó chăm da còn hơn chăm con mà mặt nó vẫn lên mụn đều đều. Tôi chỉ biết cười, đáp.
"Thì phải có quy luật bù trừ chứ mày, ai mà hoàn hảo hết được. Mày xinh rồi nên phải có tí mụn, còn tao xấu muốn chết, ít ra cũng phải cho tao có làn da đẹp chứ không xấu đau xấu đớn à?"
Nó bật cười rồi gõ đầu tôi một cái, mắng.
"Mày hâm, mày xinh cực, kiểu xinh rất là thanh thuần trong sáng ý!"
"Thôi xin, tao tự nhận thức được vẻ đẹp có giới hạn của tao mà."
Thường thì mỗi lần tôi tự chê bản thân thì nó đều nói thế cả, nhưng tôi cóc tin đâu. Gương sinh ra để tôi biết vị trí thật của bản thân ở đâu mà, nó nói thế âu cũng vì an ủi đứa bạn thân mà thôi.
Nhìn mình trong gương tôi tự cười chế giễu chính mình.
"Đúng là không bằng một góc của Uyển Như mà."
Cậu ấy vừa xinh, lại còn biết cách ăn mặc, nhìn vào đã thấy khí chất nữ thần luôn rồi, tôi có xách dép chạy theo vài năm nữa cũng vẫn còn thua xa cả tỉ mét.
Không nên so sánh giữa hot girl với người thường làm gì cả, có khác nào tự nhận lấy đau thương về mình đâu...
Xong xuôi mọi việc tôi mới lên giường để nghỉ, cũng chẳng biết đã bao lâu rồi tôi chưa ngủ đủ tám tiếng một ngày nữa.
Thời gian của tôi đều dành hết trên bàn học cả rồi, có những hôm tôi học muộn quá, đèn phòng vẫn sáng nên bố mẹ tôi lên mắng cho một trận.
"Muộn rồi, ngủ đi con, không cần học quá sức. Ốm ra đấy thì làm sao?"
Tôi vâng vâng, đợi bố mẹ đi xuống rồi học cố cho nốt hết bài tập mới chịu bò lên giường ngủ.
May mắn của tôi chính là có một gia đình vô cùng yêu thương và chu đáo, bố mẹ và anh chị em thường ngày dẫu có bận nhưng vẫn sẽ luôn để tâm đến sức khỏe của nhau, lo cho nhau từng chút một.
Họ cũng chưa từng đòi hỏi anh chị em chúng tôi về việc phải có thành tích tốt, phải được vào lớp chọn này lớp chọn kia, chỉ cần chúng tôi học hành ổn ổn và không bị áp lực là được rồi.
Cùng vì thế mà chưa bao giờ tôi bị mắng cả, anh chị em trong nhà cũng cố gắng hết mình để đạt được kết quả cao nhất có thể, để bố mẹ ra đường không phải thấy xấu hổ vì chúng tôi.
Buổi sáng hôm sau, khi tôi mở mắt ra đã gần tám giờ rồi.
Muộn học thật rồi, không thể tin nổi một đứa từ lớp một đến giờ chỉ có chuyện để sớm nhất lại lần đầu tiên ngủ quên không đi học!
Tôi hoảng, vơ vội cái điện thoại để ngó ngó xem có gì không, tôi bất ngờ đến ngã ngửa khi nhận được tin nhắn của Khải.
Cũng là tin nhắn đầu tiên giữa tôi và cậu ấy trên Facebook.
"Tớ xin phép cô là cậu nghỉ ốm ngày hôm nay rồi, vậy nên đừng có đến lớp đó nha, không là tớ toi đời với mẹ tớ đấy!"