Chương 22
Dương Hiệp lo lắng nhìn em gái mình, đôi mắt anh tràn đầy sự quyết tâm. “Tiểu Ly, sang nước ngoài du học sẽ tốt hơn ở lại đây. Em cần một môi trường mới để quên đi những đau khổ này.”
Tiểu Ly, mắt đẫm lệ, chỉ lắc đầu. “Anh Hiệp, đầu óc em giờ trống rỗng. Em muốn nghỉ ngơi. Anh về đi.”
Dương Hiệp thở dài, cảm nhận được sự mệt mỏi trong giọng nói của em gái. Anh biết mình không thể ép buộc cô thêm nữa. “Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Nhưng hãy nhớ rằng anh luôn ở đây vì em.”
Trên đường về, tâm trạng Dương Hiệp nặng trĩu. Anh nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra và những gì mình cần làm để bảo vệ Tiểu Ly. Đột nhiên, anh nhìn thấy Minh Tuấn đang hối hả chạy tới nhà Tiểu Ly, nét mặt đầy lo lắng và hối hận.
Dương Hiệp lập tức chặn Minh Tuấn lại, ánh mắt lạnh lùng. “Anh nghĩ mình đang làm gì vậy? Anh là đồ cặn bã, dám làm tổn thương em gái tôi!”
Minh Tuấn, thở hổn hển, cố gắng giải thích. “Dương Hiệp, anh hiểu lầm rồi. Tôi không bao giờ phản bội Tiểu Ly. Xin hãy nghe tôi nói…”
Nhưng Dương Hiệp không để Minh Tuấn nói thêm lời nào. Anh giáng một cú đấm mạnh vào mặt Minh Tuấn, khiến anh ta ngã xuống, miệng chảy máu. “Đó là cho những gì anh đã làm với em gái tôi!”
Đúng lúc đó, Dương Khuê xuất hiện, vội vã chạy tới đỡ Minh Tuấn dậy. “Anh Hiệp, sao anh lại đánh Minh Tuấn? Anh ấy không đáng bị như vậy!”
Minh Tuấn, mặc dù đau đớn, vẫn cố gắng đứng dậy. “Cảm ơn, nhưng tôi tự lo được.” Anh quay lưng, tự bước đi, lòng đầy hối hận và đau khổ. Anh biết mình phải làm gì đó để giải thích với Tiểu Ly, nhưng hiện tại, mọi thứ đều trở nên vô vọng.
Dương Hiệp đứng đó, nhìn theo bóng dáng Minh Tuấn xa dần. Dương Khuê, với đôi mắt đầy toan tính, nhìn anh trai mình. “Anh Hiệp, em chỉ muốn tốt cho Tiểu Ly. Nhưng nếu anh cứ tiếp tục hành động như vậy, anh sẽ chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn thôi.”
Dương Hiệp không trả lời, anh biết rằng mình đã quá nóng giận. Nhưng trong lòng anh, tình yêu và sự bảo vệ dành cho Tiểu Ly vẫn là trên hết. Anh sẽ làm mọi thứ để bảo vệ em gái mình, dù có phải đối mặt với bất kỳ ai.Vài ngày sau, Minh Lan nghe tin Tiểu Ly nghỉ học để chuẩn bị đi du học. Cô lập tức về báo lại với Minh Tuấn. Nghe tin này, Minh Tuấn như bị đánh một cú mạnh vào tim, lòng đầy hối hận và đau đớn. Anh không thể tin rằng mọi chuyện đã đi xa đến mức này, rằng Tiểu Ly đang chuẩn bị rời xa anh mãi mãi.
Khi Minh Tuấn còn đang ngồi đó, ngập tràn trong sự đau khổ, Dương Khuê bước vào cửa tiệm. Cô ta tiến tới Minh Tuấn, đưa cho anh một bức hình. Minh Tuấn nhìn vào, thấy Tiểu Ly đang tươi cười hẹn hò cùng một quý ông trong nhà hàng sang trọng. Trái tim anh như bị bóp nghẹt, lòng đầy sự ghen tuông và tuyệt vọng.
“Nhìn xem, Minh Tuấn,” Dương Khuê nói với giọng đầy vẻ đắc ý. “Có lẽ Tiểu Ly đã tìm được niềm vui mới. Cô ấy có lẽ đang ghét bỏ anh và trả đũa anh đấy.”
Minh Tuấn nhìn bức ảnh, lòng đầy mâu thuẫn. Anh không muốn tin vào những gì mình thấy, nhưng hình ảnh trước mắt quá rõ ràng. “Sao có thể như vậy được?” Minh Tuấn lẩm bẩm, giọng đầy đau đớn.
Dương Khuê mỉm cười đầy toan tính, rồi nói. “Anh nên chấp nhận sự thật, Minh Tuấn. Tiểu Ly đã rời xa anh.”
Trong khi đó, Minh Lan đứng nhìn từ xa, lòng đầy nghi ngờ. Cô không biết ai đúng ai sai trong câu chuyện này, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô không tin Tiểu Ly lại có thể làm những việc như vậy. Minh Lan tiến lại gần Minh Tuấn, đặt tay lên vai anh. “Anh Tuấn, em nghĩ chúng ta cần tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện trước khi đưa ra kết luận. Tiểu Ly không phải là người như vậy.”
Minh Tuấn nhìn em gái mình, đôi mắt tràn đầy sự bối rối và đau khổ. “Nhưng Minh Lan, bức hình này… Làm sao giải thích được?”
Minh Lan nhìn vào bức hình một lần nữa, cố gắng tìm ra manh mối nào đó. “Có thể đây chỉ là một trò chơi bẩn thỉu của ai đó muốn chia rẽ chúng ta. Chúng ta cần phải điều tra kỹ càng hơn.”
Minh Tuấn gật đầu, nhưng lòng vẫn còn đầy nỗi bất an. Dương Khuê, đứng bên cạnh, cảm thấy sự nghi ngờ của Minh Lan nhưng cố gắng giữ vẻ mặt bình thản. “Dù sao đi nữa, Minh Tuấn, anh nên quên Tiểu Ly đi và tiếp tục cuộc sống của mình.”
Minh Lan nhìn Dương Khuê, ánh mắt đầy sự cảnh giác. Cô biết rằng mọi chuyện chưa kết thúc ở đây, và rằng có điều gì đó rất bất thường đang diễn ra. “Anh Tuấn, chúng ta không thể dễ dàng từ bỏ như vậy. Hãy cố gắng tìm ra sự thật.”
Minh Tuấn thở dài, nhưng sự kiên quyết trong giọng nói của Minh Lan đã thắp lên một tia hy vọng trong lòng anh. “Được rồi, Minh Lan. Chúng ta sẽ tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện. Anh không thể để Tiểu Ly ra đi mà không làm rõ sự thật.”
Dương Khuê nhìn Minh Tuấn và Minh Lan, cố gắng giấu đi sự lo lắng trong lòng. Cô ta biết rằng kế hoạch của mình có thể gặp nguy hiểm, nhưng vẫn tự tin rằng mình có thể tiếp tục thao túng mọi chuyện. “Chúc may mắn,” cô ta nói với một nụ cười đầy ẩn ý, trước khi rời khỏi tiệm hoa.
Minh Lan và Minh Tuấn nhìn nhau, lòng đầy quyết tâm. Họ biết rằng phải làm mọi thứ để tìm ra sự thật và bảo vệ tình yêu của mình khỏi những âm mưu độc ác. Và từ giây phút đó, cuộc hành trình tìm kiếm sự thật của họ chính thức bắt đầu.
Tiểu Ly, mắt đẫm lệ, chỉ lắc đầu. “Anh Hiệp, đầu óc em giờ trống rỗng. Em muốn nghỉ ngơi. Anh về đi.”
Dương Hiệp thở dài, cảm nhận được sự mệt mỏi trong giọng nói của em gái. Anh biết mình không thể ép buộc cô thêm nữa. “Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Nhưng hãy nhớ rằng anh luôn ở đây vì em.”
Trên đường về, tâm trạng Dương Hiệp nặng trĩu. Anh nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra và những gì mình cần làm để bảo vệ Tiểu Ly. Đột nhiên, anh nhìn thấy Minh Tuấn đang hối hả chạy tới nhà Tiểu Ly, nét mặt đầy lo lắng và hối hận.
Dương Hiệp lập tức chặn Minh Tuấn lại, ánh mắt lạnh lùng. “Anh nghĩ mình đang làm gì vậy? Anh là đồ cặn bã, dám làm tổn thương em gái tôi!”
Minh Tuấn, thở hổn hển, cố gắng giải thích. “Dương Hiệp, anh hiểu lầm rồi. Tôi không bao giờ phản bội Tiểu Ly. Xin hãy nghe tôi nói…”
Nhưng Dương Hiệp không để Minh Tuấn nói thêm lời nào. Anh giáng một cú đấm mạnh vào mặt Minh Tuấn, khiến anh ta ngã xuống, miệng chảy máu. “Đó là cho những gì anh đã làm với em gái tôi!”
Đúng lúc đó, Dương Khuê xuất hiện, vội vã chạy tới đỡ Minh Tuấn dậy. “Anh Hiệp, sao anh lại đánh Minh Tuấn? Anh ấy không đáng bị như vậy!”
Minh Tuấn, mặc dù đau đớn, vẫn cố gắng đứng dậy. “Cảm ơn, nhưng tôi tự lo được.” Anh quay lưng, tự bước đi, lòng đầy hối hận và đau khổ. Anh biết mình phải làm gì đó để giải thích với Tiểu Ly, nhưng hiện tại, mọi thứ đều trở nên vô vọng.
Dương Hiệp đứng đó, nhìn theo bóng dáng Minh Tuấn xa dần. Dương Khuê, với đôi mắt đầy toan tính, nhìn anh trai mình. “Anh Hiệp, em chỉ muốn tốt cho Tiểu Ly. Nhưng nếu anh cứ tiếp tục hành động như vậy, anh sẽ chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn thôi.”
Dương Hiệp không trả lời, anh biết rằng mình đã quá nóng giận. Nhưng trong lòng anh, tình yêu và sự bảo vệ dành cho Tiểu Ly vẫn là trên hết. Anh sẽ làm mọi thứ để bảo vệ em gái mình, dù có phải đối mặt với bất kỳ ai.Vài ngày sau, Minh Lan nghe tin Tiểu Ly nghỉ học để chuẩn bị đi du học. Cô lập tức về báo lại với Minh Tuấn. Nghe tin này, Minh Tuấn như bị đánh một cú mạnh vào tim, lòng đầy hối hận và đau đớn. Anh không thể tin rằng mọi chuyện đã đi xa đến mức này, rằng Tiểu Ly đang chuẩn bị rời xa anh mãi mãi.
Khi Minh Tuấn còn đang ngồi đó, ngập tràn trong sự đau khổ, Dương Khuê bước vào cửa tiệm. Cô ta tiến tới Minh Tuấn, đưa cho anh một bức hình. Minh Tuấn nhìn vào, thấy Tiểu Ly đang tươi cười hẹn hò cùng một quý ông trong nhà hàng sang trọng. Trái tim anh như bị bóp nghẹt, lòng đầy sự ghen tuông và tuyệt vọng.
“Nhìn xem, Minh Tuấn,” Dương Khuê nói với giọng đầy vẻ đắc ý. “Có lẽ Tiểu Ly đã tìm được niềm vui mới. Cô ấy có lẽ đang ghét bỏ anh và trả đũa anh đấy.”
Minh Tuấn nhìn bức ảnh, lòng đầy mâu thuẫn. Anh không muốn tin vào những gì mình thấy, nhưng hình ảnh trước mắt quá rõ ràng. “Sao có thể như vậy được?” Minh Tuấn lẩm bẩm, giọng đầy đau đớn.
Dương Khuê mỉm cười đầy toan tính, rồi nói. “Anh nên chấp nhận sự thật, Minh Tuấn. Tiểu Ly đã rời xa anh.”
Trong khi đó, Minh Lan đứng nhìn từ xa, lòng đầy nghi ngờ. Cô không biết ai đúng ai sai trong câu chuyện này, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô không tin Tiểu Ly lại có thể làm những việc như vậy. Minh Lan tiến lại gần Minh Tuấn, đặt tay lên vai anh. “Anh Tuấn, em nghĩ chúng ta cần tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện trước khi đưa ra kết luận. Tiểu Ly không phải là người như vậy.”
Minh Tuấn nhìn em gái mình, đôi mắt tràn đầy sự bối rối và đau khổ. “Nhưng Minh Lan, bức hình này… Làm sao giải thích được?”
Minh Lan nhìn vào bức hình một lần nữa, cố gắng tìm ra manh mối nào đó. “Có thể đây chỉ là một trò chơi bẩn thỉu của ai đó muốn chia rẽ chúng ta. Chúng ta cần phải điều tra kỹ càng hơn.”
Minh Tuấn gật đầu, nhưng lòng vẫn còn đầy nỗi bất an. Dương Khuê, đứng bên cạnh, cảm thấy sự nghi ngờ của Minh Lan nhưng cố gắng giữ vẻ mặt bình thản. “Dù sao đi nữa, Minh Tuấn, anh nên quên Tiểu Ly đi và tiếp tục cuộc sống của mình.”
Minh Lan nhìn Dương Khuê, ánh mắt đầy sự cảnh giác. Cô biết rằng mọi chuyện chưa kết thúc ở đây, và rằng có điều gì đó rất bất thường đang diễn ra. “Anh Tuấn, chúng ta không thể dễ dàng từ bỏ như vậy. Hãy cố gắng tìm ra sự thật.”
Minh Tuấn thở dài, nhưng sự kiên quyết trong giọng nói của Minh Lan đã thắp lên một tia hy vọng trong lòng anh. “Được rồi, Minh Lan. Chúng ta sẽ tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện. Anh không thể để Tiểu Ly ra đi mà không làm rõ sự thật.”
Dương Khuê nhìn Minh Tuấn và Minh Lan, cố gắng giấu đi sự lo lắng trong lòng. Cô ta biết rằng kế hoạch của mình có thể gặp nguy hiểm, nhưng vẫn tự tin rằng mình có thể tiếp tục thao túng mọi chuyện. “Chúc may mắn,” cô ta nói với một nụ cười đầy ẩn ý, trước khi rời khỏi tiệm hoa.
Minh Lan và Minh Tuấn nhìn nhau, lòng đầy quyết tâm. Họ biết rằng phải làm mọi thứ để tìm ra sự thật và bảo vệ tình yêu của mình khỏi những âm mưu độc ác. Và từ giây phút đó, cuộc hành trình tìm kiếm sự thật của họ chính thức bắt đầu.