Chương 18
Mẹ ở lại chăm tôi, bà bón tôi từng thìa cháo, nhưng tuyệt nhiên không hề khuyên can tôi suy nghĩ lại, âu là bà cũng muốn tôi được giải thoát cái kiếp chồng chung, điều mà bà chưa làm được.- Mẹ về nghỉ ngơi đi.- Sao được, mẹ phải ở với con chứ.- Mẹ cứ về, tí anh Nguyên vào, tụi con bàn chút việc riêng.Bà cười, cười đẹp lắm, nét đẹp mặn mà tràn trề xuân sắc dù đã xấp xỉ năm mươi.- Cha bố cô ở đấy mà riêng với tư, mẹ không nghe được à?Bà tiếp:- Thằng Nguyên được lắm đấy, lại chung tình nữa, nếu có thể, hai đứa nên...- Kìa mẹ, con vẫn chưa ly hôn với Quang mà.- Thì mẹ nói sau này, từ đầu là mẹ biết nó thích con rồi..Bà tuôn một tràn phân tích nữa, nào là nguyên giỏi giang lại đẹp trai, gia cảnh tốt, bà nhìn người chưa bao giờ sai. Tôi ghẹo bà:- Nhưng mẹ lại chọn sai ba.- Nhưng mẹ không hối hận, vì ít ra mẹ và ông ấy đã có một thời để nhớ, đã từng rất hạnh phúc. Mà thôi, mẹ qua gặp cái Lan một chút. Nãy nó có gọi cho mẹ.Tôi lôi điện thoại của Nguyên ra, lên mạng xem gì đó cho đỡ buồn, bất ngờ hình nền là ảnh của tôi, bức ảnh được anh chụp từ sau, chỉ thấy dáng đứng nhìn ra biển cả. Đúng lúc Nguyên vào tới, anh để chiếc cặp xuống rồi lấy cái laptop đến cho tôi.- Sao anh vào sớm thế. Đã ăn uống gì chua?- Anh chưa, gặp em là no rồi.Tôi bĩu môi:- Lại xạo.- Thật. Đây máy em đây.Tôi mở lên ngay, nhập vào hộp thư lần trước, rồi cop clip của con Thùy cùng số điện thoại của nó gửi cho vợ lão béo. Chưa đầy năm phút, chị ấy nhắn lại ngay (vì tôi dùng nick ảo):- Mày là ai, mày muốn gì?Tôi tiếp tục gửi sơ yếu lí lịch của nó cùng nơi làm việc, kèm dòng chữ:- Sừng chị dài lắm, cưa bớt đi, chúc chị thành công.Rồi thoát nick ra, sau đó vào xem tình hình ở nhà. Camera quay lại lúc tôi ngất thì Quang cũng vừa về, hắn hoảng hốt bế tôi lên thì bị cái Thúy ngăn lại, nó giải thích gì đó mà Quang nhìn tôi đăm đăm, chần chừ giây lát mới đưa đi viện. Thúy ở lại, nó xem điện thoại của tôi rồi đập tan nát, vứt vào sọt rác, thủ tiêu chứng cứ, nó không ngờ tôi vẫn còn kết nối với chiếc laptop này để phòng hờ khi gặp chuyện.- Nguyên, em sẽ kiện con Thúy. Dựa vào hành động của nó đủ khép vào tội cố ý gây thương tích dẫn đến tình trạng nghiêm trọng, mai anh nộp giúp em.- Cứ để anh lo, việc của em là nghỉ ngơi cho chóng khỏe. Mà bác gái đâu rồi em?- Mẹ vừa ra ngoài, hay anh về ăn uống gì đi, cả ngày đã mệt rồi.Nguyên không trả lời vội, nhàn nhã mà ngồi xuống bên cạnh, anh đóng laptop lại, đưa gương mặt của mình áp sát mặt của tôi, đến nổi tôi chẳng dám thở mạnh.- chỉ cần gặp em, mệt mỏi nào cũng hoá ngọt ngào.Đôi má tôi bỗng trở nên một màu hồng nhạt, thân nhiệt cũng tăng lên một cách đột ngột..Ket. Ket- Ơ. Hai đứa...mẹ xin lỗi, hai đứa cứ tiếp tục.Tôi bối rối, nói với mẹ:- Mẹ nói gì vậy, con với Nguyên... Nguyên..Anh đứng lên, nhường chỗ cho mẹ.- Chào bác.- Ừ, bác vô ý quá, quên gõ cửa..- Mẹ, bọn con không có gì thật mà.- Thì mẹ có nói hai đứa gì sao? Ưm, sao con cứ giải thích mãi thế, mặt lại đỏ thế kia, hay là.Tôi gạt ngang:- Mẹ...Bà xoa đầu tôi:- Thôi thôi không chọc con nữa. À Nguyên, cháu có bận gì không?- Dạ không bác.- Vậy đêm nay cháu ở lại với Thảo nhá, bác có việc đột xuất phải đi ngay, sáng bác sẽ vào. Được không cháu?Nguyên không suy nghĩ, trả lời bà ngay:- Vâng, bác cứ yên tâm giao Thu cho cháu..Mẹ tôi vừa nói vừa cầm lấy cái túi chuẩn bị ra về:- Phiền cháu nhé.(nhìn tôi) mẹ về, mai mẹ hầm gà mang vào cho con..Và bà nhìn Nguyên nói:- Bác về.Mẹ đi rồi chỉ còn tôi với anh ở lại, chẳng biết nói gì, làm gì, bốn mắt cứ nhìn nhau rồi lại vội quay nơi khác.- Nguyên - Thu (Cả hai đồng thanh nói)- Anh nói trước đi - Em nói trước đi (lại trùng)Chúng tôi bật cười. Trùng hợp thật.- Hay anh về ăn uống thay đồ rồi hẵng vào.- Cũng được. Nguyên rời đi tầm 30 phút đã quay lại, trên người vẫn trang phục cũ. Tôi thắc mắc:- Nhanh vậy?Anh giơ túi đồ trên tay lên:- Anh vừa mua ở cửa hàng, không về nhà.Tôi chỉ về phía nhà tắm:- Vậy anh vào tắm đi, rồi ăn cơm, em vừa gọi 2 phần, họ sắp đem lên rồi đó.Tiếng nước chảy róc rách, rồi liên tiếp là những làn nước được xối ào ạt, mùi xà phòng thoang thoảng bay ra thổi vào cánh mũi, Nguyên bước ra, với chiếc áo sơ mi trắng được thả nút trên cùng, lộ vòm ngực săn chắc, khỏe khoắn, cái quần sọt vừa qua gối, những sợi lông chân được phơi bày một cách triệt để. Tay anh vẫn điều đặn lau mái tóc còn đọng nước, những nàng thủy ham vui rớt xuống vầng trán cao ngạo kia tạo nên một sức hút kì lạ.Tôi mải miết nhìn theo hoạt động của anh, đến khi nghe tiếng bước chân dồn dập, cánh cửa mở ra mới hoàn hồn. Cái Lan nó vào, tuôn lời ngay:- Thu, mày hay gì chưa, con...Nó sựng lại khi thấy Nguyên, khuôn miệng nó hoàn toàn đông cứng, chăm chú nhìn anh.Nguyên vô tư hỏi lại:- Sao thế, nói tiếp đi.Nó lắp bắp mãi:- À, con, cái... Con...Tôi nhăn mặt, hỏi nó:- Rốt cuộc là cái gì mày bị sao thế Lan.Nó nuốt nước bọt cái ực, chỉ Nguyên:- Tự dưng thấy anh Nguyên như mấy nam thần ấy nhỉ làm tao quên lời luôn.Anh cười nhẹ, cái đồng tiền cũng theo đó mà hót vào thăm thẳm:- Em khéo đùa, nam thần mà đeo đuổi mãi mà người ta chả thèm lấy, sắp chai mặt rồi. (vừa nói vừa nhìn tôi)Tôi hơi cúi mặt, bẽn lẽn. Cái Lan phá lên:- Hai anh chị cứ thế kẻ cô đơn như tôi sao chịu nổi đây. Thôi, vào vấn đề chính, trên mạng đang lan truyền cái clip con Thúy bị đánh ghen kìa, mày xem chưa?- Tao chưa, để xem nào.Nguyên bật laptop lên, ôi mẹ ơi, con Thúy vừa ra cổng công ty thì liền bị hai người phụ nữ lôi xềnh xệch, tát vào mặt liên tục, nghe loáng thoáng nó bảo nhầm người. Lúc này sấp ảnh được ném vào mặt nó, vài người hiếu kỳ đứng lại xem, họ còn nhặt lên rồi chỉ trỏ nó nữa,tay chân con Thúy đã bị giữ chặt, mấy người còn lại xông vào đánh đấm túi bụi, hình như là vợ lão béo, chị ta rủa sả con Thúy bằng những từ ngữ vô cùng tục tĩu, tay cầm chiếc kéo mà nhấp phăng mái tóc của nó, Thúy giãy giụa trong vô vọng, nó gào thét van xin nhưng chỉ nhận cái ánh nhìn khinh bỉ của người đời. Vốn dĩ ai cũng đều căm ghét cái con giáp thứ mười ba, thứ muốn nằm không mà ăn tiền, phá hoại gia can người khác. Nó càng chống cự càng làm mấy người đó điên máu mà ra tay mạnh hơn, họ xé toang quần áo trên người nó, đến cái áo ngực cũng bị lột phăng đi. “Đm mày, dám léng phéng với chồng tao, tao cho mày chết”. Vợ lão béo thanh âm vô cùng tốt, cái giọng oang oang át cả tiếng khóc con Thúy. Chị ta điên cuồng nắm tóc của nó mà cắt đến nổi không thể nắm được nữa mới chịu dừng, đầu cái Thúy giờ nham nham nhở nhở, trông buồn cười dã man. Thêm một đợt mưa tát nữa được đến mặt nó, vừa tát chị vừa chửi:- Con đĩ, tao vả cho tét cái miệng của mày, coi mày còn dám ngửa ra với nó nữa không?- Xin chị mà, tha cho em đi á, á, đau quá.Máu từ mặt mũi nó đã túa ra ướt cả tay chị ấy mới chịu dừng lại. Con Thúy giờ thảm hại vô cùng. Nó quỳ dưới chân mà lạy lục như con chó ghẻ, nhưng nào được, chị ta đá, hất nó ngã xuống lòng đường nằm co ro, rủ rượi. Bọn người đi cùng đua nhau dẫm mạnh lên vùng dưới của nó, từng cú đạp được dùng hết sức khiến con Thúy bật lên theo từng nhịp.Cái Lan bình luận:- Mụ này ra tay nặng nhở, chết mẹ nó còn gì? Banh con mẹ hàng hoá hết rồi.- Tao chợt thấy có lỗi với nó, mụ này ghen dữ quá.- Lỗi phải gì, nó đáng bị như vậy, gặp tao, phải cho nó thêm món chim non chấm muối ớt nữa mới đủ bộ, thứ hãm.Ào ào. Một thùng nước đen xì được đổ trực tiếp lên người nó..Tôi thắc mắc:- Cái quái gì vậy?Nguyên:- Hình như là dầu hắc.Chị ta cảnh cáo thêm vài câu nữa rồi cùng đám người của mình rút đi, để lại con Thúy nằm sắp chết giữa biển người mà không một ai giúp đỡ. Video kết thúc sau gần 20 phút mà không biết kết cuộc có ai đưa nó đến bệnh viện không nữa, tôi dù rất hận nó nhưng thấy nó như vậy cũng cảm thấy thương xót.- Không biết giờ nó sao rồi? Kiểu này chắc nằm cả tuần chứ không ít.- Mày quan tâm làm đéo gì cho mệt thân, lo cho mình trước đi, kệ mẹ nó.Lan quay sang hỏi Nguyên:- Đêm nay anh ở lại đây à?- Ừ, bác gái bận nên anh ở lại với Thu.Nó nghe thế huých huých vai vào người tôi:- Thế à, thôi tôi về trả tự do cho ông bà..- Thì cứ ở lại chơi, tao với Nguyên có làm gì đâu?Nó gian tà hỏi tiếp:- Thế định làm gì à?- Con quỷ, mày điên à, dở người.- Nói thế chứ tao về, qua giờ trực cả đêm mắt sắp thành gấu trúc rồi đây này...em về nhé.Nguyên gật đầu, mở cửa ra giúp nó, vừa đúng lúc có người giao cơm lên, anh nhận lấy đặt lên bàn, bày biện ra sẵn mới đỡ tôi dậy- Để anh bế em qua.Chưa kịp để tôi từ chối anh đã vòng tay luồn qua chiếc váy mà một phát ôm gọn cả người tôi. Hương thơm từ mái tóc tỏa ra thật khiến người ta khoan khoái, nhất thời dễ chịu. Cự li cả hai hạn hẹp đến nổi tôi cảm nhận rõ hơi thở của anh phà vào mặt tôi nóng hổi, nhiệt độ người anh cũng khan khác dù mới vừa tắm xong. Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống ghế rồi về chỗ ngồi của mình, lấy đũa đưa cho tôi.- Em ăn nhiều vào.- Ăn nhiều sẽ béo, em dễ lên cân lắm.- Béo mới đáng yêu chứ.Đây ăn cái này.