Chương 20
Tôi dựa lưng vào gối, mở laptop ra mà tung đoạn clip của con Thùy với lão béo lên Facebook và cả các trang mạng lớn khác,cùng dòng trạng thái: CÙNG XEM CON GIÁP THỨ MƯỜI BA LÀM TÌNH NHÉ. Dĩ nhiên tôi đủ khôn khéo để dùng nick ảo. Vừa mới mấy phút đoạn clip đã được chia sẻ một cách chóng mặt, lượt bình luận liên tục nhảy vọt, tôi cố tình gắn link Facebook của nó kèm số điện thoại nữa, thế này thì mày nhanh nổi tiếng nhé con. Tôi ấn vào bình luận xem thử, biết bao lời khiếm nhã, chửi bới, thậm chí nhiều người vào hẳn tường của nó mà nguyền rủa, ném đá..Nay mày sáng nhất vịnh bắc bộ rồi Thúy ạ, coi còn lẻo mép kiểu gì, coi cái thằng ngu ngục Quang có tỉnh ra không. 30 phút sao tôi thử vào trang cá nhân của nó thì mẹ ơi, tan nát, người người ùn ùn kéo vào chửi, đa phần là phụ nữ, họ bất bình lắm. Cũng không ít bọn đàn ông lại khen ngợi nó làm tình giỏi, nhìn mặt *** **** thế kia mà. Con này ngu thật, hay bị chửi quá sảng rồi mà không chịu tắt chế độ bình luận, mà vậy cũng tốt, để nó được nổi tiếng sau một đêm luôn. Đang hả hê thì điện thoại reo. Tôi bắt máy:- Alô.- Anh đây. Em vừa tung clip lên à?- Ừ em làm đấy, sao vậy? Anh cũng xem nữa hả?Nguyên vội giải thích:- Không phải, lướt thấy nên không biết là em hay vợ lão kia thôi. Anh không có xem, thật đấy Thu. Không tin anh thề.Tôi cắt ngang lời nói của anh:- Em tin, đùa chút thôi, anh làm gì mà khẩn trương vậy? Mà lạ nhỉ, đàn ông đàn ang gì thấy clip sex không xem, hay anh có vấn đề sinh lý?- Có không thì thử rồi biết, chịu không?Tôi mắng:- Đồ điên.Rồi tắt máy. Anh nhắn lại một tin:- Anh xin lỗi, chỉ ghẹo em thôi, đừng giận nhé, chiều anh vào, yêu em.Vậy đó, một dòng tin ngắn gọn mà đầy súc tích làm tôi chợt thấy vui vẻ lạ thường. Tôi lắc đầu, không lẽ mình đã thích Nguyên, sao lại có cảm giác đó nhỉ. Mở một bài hát yêu thích, tôi lắng nghe giai điệu cùng lời bài hát, gửi hồn vào từng tiếng hát lời ca. Con hẻm nhỏ nhắn, nằm sâu hun hút, có một căn phòng đã mở cửa sẵn tôi rón rén bước vào. Nơi đây đã lâu chắc không có người ở, đồ đạc bám đầy bụi bẩn, mềm gối chả ai thèm dọn, hoang tàn vô cùng, bỗng máu từ chiếc đâu chảy ra, từng dòng đỏ thẫm chảy dài xuống nền gạch cũ kĩ. Tôi theo phản xạ mà co rút, thu người về phía sau hoảng sợ, muốn rời khỏi mà chân chẳng nhấc nổi, như bị ai giữ lại..- Hẻm 212,212.Giọng nói lạnh lẽo ở đâu cứ văng vẳng, tôi chỉ biết cố cấm đầu chạy về phía trước mà la lên:- Cứu cứu tôi với.- Thu, ThuTôi mơ hồ chớp mắt lia lịa, phải bấu vào người Nguyên mới vơi cơn hoảng loạn vừa rồi. Trống ngực vẫn đang đập rất mạnh.- Nguyên, máu, rất nhiều máu, em sợ lắm.Anh để tôi nép cả khuôn mặt đẫm lệ vào lòng anh, nhẹ nhàng trấn an:- Chỉ là mơ, là mơ thôi, không sao, có anh rồi.Càng nói anh càng dùng sức mà ôm tôi chặt hơn, truyền luồn hơi ấm sang thân thể lạnh ngắt vẫn còn run rẩy. Không biết tôi đã ở trong lòng anh bao lâu, chỉ đến khi đôi hàng mi đã ráo nước mới rời khỏi. Nguyên đặt tay anh lên vai tôi, dùng ánh mắt chứa đựng sự quan tâm nồng nhiệt mà nhẹ nhàng hỏi:- Em lại gặp ác mộng hả? Tôi gật đầu, nhớ về căn phòng xa lạ đó..nhớ lời của người phụ nữ bảo tôi đến hẻm 212, rốt cuộc nơi đó có gì, sao lại tràn ngập máu tươi, sao lại cho tôi thấy giấc mơ kì lạ đó. Dáo dác nhìn một lượt, vẫn không thấy mẹ, tôi hỏi anh:- Nguyên, mẹ đâu rồi?- Bác về lúc em còn ngủ, sáng sẽ vào đưa em về nhà.Anh cũng nhanh chóng vào mở nước ấm, rồi dìu tôi vào tắm rửa.- Em đi chậm thôi.Trong lúc tôi còn ở trong thì bên ngoài có tiếng cãi cọ rất lớn, loáng thoáng là giọng của Quang. Tôi vội mặc quần áo vào rồi bước ra xem thử.- Thu là vợ tao, mày có quyền gì mà không cho tao gặp hả?Quang hùng hổ ghê lắm, hôm trước bị Nguyên đập một trận vẫn còn chưa sợ mà huênh hoang thế này ư, cái mặt căng lên đầy thách thức của hắn chỉ khiến tôi thêm ngứa mắt.- Vợ, nghe buồn cười quá Quang ạ!Lúc này hai người họ cùng xoay lại một lượt, cùng chạy đến đỡ tôi, nhưng khi cánh tay Quang vừa chạm đến tôi liền hất mạnh ra, một chút cũng không muốn để hắn đụng vào.- Tránh ra đừng đụng vào người tôi, khiếp lắm..Quang cũng chẳng bất ngờ với hành động vừa rồi của tôi, có lẽ hắn cũng đoán được phần nào cách xử sự của tôi khi gặp hắn, chỉ là ngay lập tức hắn hạ ngay cái giọng ngọt ngào nhưng tôi nghe chẳng thể lọt tai:- Thu, anh xin lỗi, là lỗi của anh, anh không chịu tìm hiểu kĩ đã trách oan em. Tha thứ cho anh đi, được không em?Tha thứ, nghe dễ nhỉ. Ngoại tình, để con bồ xô tôi đến sẩy thai rồi nghe nó đánh đập tôi mà giờ chỉ một câu tha thứ là xong được à, ở đâu ra chuyện dễ như vậy. Tôi nhếch mép:- Tại sao tôi phải tha thứ cho anh?Quang nói vội vã:- Vì mình là vợ chồng, vợ chồng đấy Thu.Hắn tiến thêm một bước nữa, khoảng cách lại gần tôi hơn, nhẹ nhàng nắm tay tôi lần nữa, hắn nghĩ tôi đã mủi lòng sao. Tôi cười, cười nhưng nước mắt đã lăn dài trên gò má:- Vợ chồng, hai từ đó đã đi vào dĩ vãng rồi Quang ạ. Tôi đã cho anh một cơ hội, à không, phải là nhiều cơ hội, nhưng anh đã nhẫn tâm gạt bỏ nó, cái ngày anh lên giường cùng nó tại phòng tôi thì tình nghĩa chúng ta đã cạn.- Không, Thu, anh bị Thúy nó quyến rũ thôi, anh chỉ giải quyết nhu cầu thôi, anh không hề yêu nó. Lòng anh chỉ có một mình em thôi.- Một mình tôi, anh tưởng tôi là con nít à, giờ thì buông cái tay bẩn thỉu đó và cút khỏi đây trước khi tôi gọi bảo vệ.