Chương : 14
"Lưu lại những hồ sơ này." Chiêm Thanh Thanh đưa một chồng hồ sơ của khách hàng cần tư vấn du học cho trợ lý bộ phận cố vấn, "Đây đều là những khách hàng quan trọng, nhớ chú ý vào." Cô cẩn thận dặn dò đôi câu.
"Em biết rồi chị Thanh, à, khách hàng lần trước Liên tiểu thư giới thiệu đến đã hủy vụ du học, bên mình có cần liên lạc lại với họ không ạ?" Đối với khách VIP chị gái ông chủ giới thiệu, hiển nhiên trợ lý đặc biệt quan tâm.
Não bộ Chiêm Thanh Thanh nhanh chóng vận hành, cũng nhớ mang máng vị khách đó: "Nếu trước mắt đối tác không có ý định xuất ngoại thì cứ lưu lại đi."
Liên Hách Duy đang chuẩn bị rời công ty, anh không chủ đích nghe cuộc đối thoại của hai người, nhưng lại nghe rất rõ ba chữ "Liên tiểu thư". Anh quay người hỏi: "Hân Duy giới thiệu khách hàng qua đây sao?"
Trợ lý nhìn thấy ông chủ lập tức đứng lên, "Vâng, có điều trước đó khách hàng này đã hủy kế hoạch du học rồi ạ."
Liên Hách Duy nghiêng đầu nhìn về phía Chiêm Thanh Thanh.
Cô biết anh đang đợi mình giải thích, cô nhún vai, "Đúng vậy, Hân Duy tiểu thư từng đề cập với tôi chuyện này, tôi chuyển thẳng khách hàng cô ấy giới thiệu đến bộ phận cố vấn." Kể lại sự việc cô cũng không nhớ rõ lắm, giới thiệu một khách hàng vốn không phải chuyện gì to tát.
Liên Hách Duy nheo mắt, lại hỏi: "Khách hàng đó họ gì?"
Trợ lý không cần nghĩ vội đáp: "Họ Cố, Cố phu nhân."
Liên Hách Duy dường như đột nhiên hiểu ra điều gì, Hân Duy, vì Trịnh Nhạc chị cũng thật là...
Cố An Mạt mang giày cao gót chạy tới, lúc trước cô xin nghỉ phép vài ngày, công việc dồn thành đống, hôm nay cô đã tăng ca hơn một tiếng, nếu không phải hẹn Liên Hách Duy, ít nhất cô phải ở lại thêm một tiếng nữa.
Vừa ra cổng công ty, cô lập tức trông thấy xe của anh, cô đã rất quen thuộc với chiếc xe này, thậm chí không cần nhìn biển số cũng biết đó là xe anh.
"Có phải cậu đợi lâu rồi không? Tôi đã bảo hôm nay phải tăng ca, cậu đâu cần tới sớm vậy." Anh còn đứng ngoài xe đợi cô.
"Cũng không quá lâu." Liên Hách Duy giúp cô mở cửa xe, chờ đợi cô là lẽ hiển nhiên, nếu từ nay về sau mỗi ngày đều có thể đợi cô như vậy, dù có chờ lâu cỡ nào anh cũng vui vẻ chịu đựng.
"Hôm đó... Thật sự xin lỗi, đã hẹn cùng nhau ăn cơm, vậy mà tôi lại lỡ hẹn..." Cố An Mạt nhắc đến ngày Trịnh Thuận Bình đột nhiên đến gặp cô.
"Không có gì. Có điều thế cũng tốt, bằng không cậu cũng sẽ không chủ động tìm tôi." Liên Hách Duy cười thoải mái, không để bụng chuyện hôm đó, thật ra cô chủ động gọi điện hẹn anh ăn cơm đã khiến anh mừng như điên một hồi.
Cố An Mạt hơi xấu hổ, "Ừm, vậy, cậu định dẫn tôi đi ăn gì?" Nói sang chuyện khác, nói sang chuyện khác, không thì như thế nào cũng đều thấy bầu không khí hiện tại có phần mờ ám.
"Cứ theo tôi là được." Anh cố ý giữ bí mật, sau đó khởi động xe.
Đi vào phòng chiếu không một bóng người, Cố An Mạt mới xác định anh thật sự dẫn cô đến xem phim, "Không phải đi ăn cơm ư?"
"Có một bộ phim nhựa tôi đã muốn xem từ lâu, coi như cậu xem cùng tôi chút đi." Liên Hách Duy dẫn cô ngồi xuống hai ghế ở giữa hàng cuối cùng của phòng chiếu.
Màn hình lập tức xuất hiện hình ảnh, là một bộ phim tình cảm cũ. Một đôi tình nhân trải qua muôn vàn đau khổ cuối cùng vẫn hạnh phúc bên nhau, đơn giản là một câu chuyện cổ tích tình yêu.
Nhưng Cố An Mạt lại xem rất chuyên chú, thậm chí theo cao trào phim mà rơi lệ, sau đó người bên cạnh đưa cô một chiếc khăn tay.
Cô cúi đầu nghẹn ngào nhận lấy chiếc khăn viền xám sạch sẽ, nghe thấy giọng nói trầm ổn của anh: "Khóc đi."
Nước mắt cô cứ thế vỡ đê, cô lấy khăn che miệng, mặc sức khóc...
Cô tưởng rằng mình không thể khóc nữa, dù cô biết Trịnh Nhạc sắp trở thành chồng của người khác, sắp làm cha, cô cũng tự nhắc mình tuyệt đối không được khóc vì anh.
Còn cô, chưa từng khóc trước mặt ai như vậy, kể cả Trịnh Nhạc, cũng chưa bao giờ cô khóc như thế này. Liên Hách Duy... Người này còn không tính là thân quen, lại khiến cô có thể an tâm, khóc lóc bừa bãi trước mặt anh.
Khuôn mặt tuấn tú của Liên Hách Duy đầy lạnh lùng, mím môi, anh vươn cánh tay dài, nhẹ nhàng ôm chặt vai Cố An Mạt.
Không gian tối đen làm cô gái đang khóc đến thương tâm không thể nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh mình —— đau lòng và tức giận. Anh đau lòng khi thấy cô khổ sở, càng tức giận tên khốn kia khiến cô trở nên như vậy.
Anh đưa cô tới đây, chính là muốn để cô khóc thật thỏa thuê, anh hiểu rất rõ tính cô, chôn giấu nỗi đau trong lòng sẽ chỉ càng làm vết thương thêm lở loét. Cũng không nghĩ rằng, tận mắt nhìn thấy nước mắt cô lại khiến anh đau lòng đến thế.
Liên Hách Duy nắm chặt tay, anh sẽ không để cô phải khóc như vậy nữa, anh muốn bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình, để cô tránh xa tất cả mọi khổ đau trên thế gian này.
"Em biết rồi chị Thanh, à, khách hàng lần trước Liên tiểu thư giới thiệu đến đã hủy vụ du học, bên mình có cần liên lạc lại với họ không ạ?" Đối với khách VIP chị gái ông chủ giới thiệu, hiển nhiên trợ lý đặc biệt quan tâm.
Não bộ Chiêm Thanh Thanh nhanh chóng vận hành, cũng nhớ mang máng vị khách đó: "Nếu trước mắt đối tác không có ý định xuất ngoại thì cứ lưu lại đi."
Liên Hách Duy đang chuẩn bị rời công ty, anh không chủ đích nghe cuộc đối thoại của hai người, nhưng lại nghe rất rõ ba chữ "Liên tiểu thư". Anh quay người hỏi: "Hân Duy giới thiệu khách hàng qua đây sao?"
Trợ lý nhìn thấy ông chủ lập tức đứng lên, "Vâng, có điều trước đó khách hàng này đã hủy kế hoạch du học rồi ạ."
Liên Hách Duy nghiêng đầu nhìn về phía Chiêm Thanh Thanh.
Cô biết anh đang đợi mình giải thích, cô nhún vai, "Đúng vậy, Hân Duy tiểu thư từng đề cập với tôi chuyện này, tôi chuyển thẳng khách hàng cô ấy giới thiệu đến bộ phận cố vấn." Kể lại sự việc cô cũng không nhớ rõ lắm, giới thiệu một khách hàng vốn không phải chuyện gì to tát.
Liên Hách Duy nheo mắt, lại hỏi: "Khách hàng đó họ gì?"
Trợ lý không cần nghĩ vội đáp: "Họ Cố, Cố phu nhân."
Liên Hách Duy dường như đột nhiên hiểu ra điều gì, Hân Duy, vì Trịnh Nhạc chị cũng thật là...
Cố An Mạt mang giày cao gót chạy tới, lúc trước cô xin nghỉ phép vài ngày, công việc dồn thành đống, hôm nay cô đã tăng ca hơn một tiếng, nếu không phải hẹn Liên Hách Duy, ít nhất cô phải ở lại thêm một tiếng nữa.
Vừa ra cổng công ty, cô lập tức trông thấy xe của anh, cô đã rất quen thuộc với chiếc xe này, thậm chí không cần nhìn biển số cũng biết đó là xe anh.
"Có phải cậu đợi lâu rồi không? Tôi đã bảo hôm nay phải tăng ca, cậu đâu cần tới sớm vậy." Anh còn đứng ngoài xe đợi cô.
"Cũng không quá lâu." Liên Hách Duy giúp cô mở cửa xe, chờ đợi cô là lẽ hiển nhiên, nếu từ nay về sau mỗi ngày đều có thể đợi cô như vậy, dù có chờ lâu cỡ nào anh cũng vui vẻ chịu đựng.
"Hôm đó... Thật sự xin lỗi, đã hẹn cùng nhau ăn cơm, vậy mà tôi lại lỡ hẹn..." Cố An Mạt nhắc đến ngày Trịnh Thuận Bình đột nhiên đến gặp cô.
"Không có gì. Có điều thế cũng tốt, bằng không cậu cũng sẽ không chủ động tìm tôi." Liên Hách Duy cười thoải mái, không để bụng chuyện hôm đó, thật ra cô chủ động gọi điện hẹn anh ăn cơm đã khiến anh mừng như điên một hồi.
Cố An Mạt hơi xấu hổ, "Ừm, vậy, cậu định dẫn tôi đi ăn gì?" Nói sang chuyện khác, nói sang chuyện khác, không thì như thế nào cũng đều thấy bầu không khí hiện tại có phần mờ ám.
"Cứ theo tôi là được." Anh cố ý giữ bí mật, sau đó khởi động xe.
Đi vào phòng chiếu không một bóng người, Cố An Mạt mới xác định anh thật sự dẫn cô đến xem phim, "Không phải đi ăn cơm ư?"
"Có một bộ phim nhựa tôi đã muốn xem từ lâu, coi như cậu xem cùng tôi chút đi." Liên Hách Duy dẫn cô ngồi xuống hai ghế ở giữa hàng cuối cùng của phòng chiếu.
Màn hình lập tức xuất hiện hình ảnh, là một bộ phim tình cảm cũ. Một đôi tình nhân trải qua muôn vàn đau khổ cuối cùng vẫn hạnh phúc bên nhau, đơn giản là một câu chuyện cổ tích tình yêu.
Nhưng Cố An Mạt lại xem rất chuyên chú, thậm chí theo cao trào phim mà rơi lệ, sau đó người bên cạnh đưa cô một chiếc khăn tay.
Cô cúi đầu nghẹn ngào nhận lấy chiếc khăn viền xám sạch sẽ, nghe thấy giọng nói trầm ổn của anh: "Khóc đi."
Nước mắt cô cứ thế vỡ đê, cô lấy khăn che miệng, mặc sức khóc...
Cô tưởng rằng mình không thể khóc nữa, dù cô biết Trịnh Nhạc sắp trở thành chồng của người khác, sắp làm cha, cô cũng tự nhắc mình tuyệt đối không được khóc vì anh.
Còn cô, chưa từng khóc trước mặt ai như vậy, kể cả Trịnh Nhạc, cũng chưa bao giờ cô khóc như thế này. Liên Hách Duy... Người này còn không tính là thân quen, lại khiến cô có thể an tâm, khóc lóc bừa bãi trước mặt anh.
Khuôn mặt tuấn tú của Liên Hách Duy đầy lạnh lùng, mím môi, anh vươn cánh tay dài, nhẹ nhàng ôm chặt vai Cố An Mạt.
Không gian tối đen làm cô gái đang khóc đến thương tâm không thể nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh mình —— đau lòng và tức giận. Anh đau lòng khi thấy cô khổ sở, càng tức giận tên khốn kia khiến cô trở nên như vậy.
Anh đưa cô tới đây, chính là muốn để cô khóc thật thỏa thuê, anh hiểu rất rõ tính cô, chôn giấu nỗi đau trong lòng sẽ chỉ càng làm vết thương thêm lở loét. Cũng không nghĩ rằng, tận mắt nhìn thấy nước mắt cô lại khiến anh đau lòng đến thế.
Liên Hách Duy nắm chặt tay, anh sẽ không để cô phải khóc như vậy nữa, anh muốn bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình, để cô tránh xa tất cả mọi khổ đau trên thế gian này.