Chương : 41
Liên Hách Duy dẫn theo luật sư tới đồn cảnh sát trong thời gian ngắn nhất. Lúc anh tới Cố An Mạt vừa hoàn tất khẩu cung, nhìn người đàn ông phong trần mệt mỏi trước mắt, cô lập tức đỏ mắt.
"Em có bị thương không?" Anh đi đến bên cạnh cô, nhìn cô tỉ mỉ từ đầu đến chân một lượt, xác nhận cô không có việc gì, trái tim đang treo ngược cuối cùng đã được đặt xuống.
Cố An Mạt chậm rãi lắc đầu, "Em không sao..." Nhưng sắc mặt cô cũng không tốt.
Liên Hách Duy đau lòng ôm cô vào ngực, "Chúng ta về nhà." Rồi quay người dặn dò luật sư ở phía sau: "Luật sư Trần, ở đây giao cho anh."
"Yên tâm, Liên tổng." Luật sư Trần gật đầu, đi theo cảnh sát để xử lý các thủ tục liên quan.
Ngay sau, Liên Hân Duy cũng chạy tới. Sự xuất hiện của Cố An Mạt khiến cô ngẩn người, cô ta và Trịnh Nhạc?
Nhưng cô không có thời gian để nghĩ nhiều, trước mắt Trịnh Nhạc quan trọng hơn, "Hách Duy, rốt cuộc sao lại thế này?"
"Tôi không rõ lắm." Anh lãnh đạm trả lời, may là An Mạt không có việc gì, nếu không anh sẽ không bỏ qua cho Trịnh Nhạc.
"Cô có mặt ở đó không? Sao anh ấy lại động thủ đánh người?" Liên Hân Duy chuyển hướng hỏi Cố An Mạt, ngữ điệu sắc bén, hung hăng đe dọa.
"Hân Duy, " Liên Hách Duy bảo vệ Cố An Mạt bên người, "Bây giờ chị hẳn nên đi làm việc với luật sư, tìm hiểu thương thế của người bị đánh."
Liên Hân Duy cười khẩy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Cố An Mạt, "Anh ấy vì cô nên mới động thủ phải không? Anh ấy là bác sĩ, làm sao có thể tùy tiện ra tay đánh người? Liên Hách Duy, cậu nhìn cho rõ, đến giờ họ vẫn còn dây dưa qua lại!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố An Mạt tái nhợt, tay nắm chặt áo Liên Hách Duy, đầu ngón tay dần dần trắng bệch. Cô muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào.
"Hân Duy, trước hết chị nên giải quyết vấn đề giữa chị và Trịnh Nhạc đi." Liên Hách Duy thở dài, Trịnh Nhạc tìm đến Cố An Mạt nhất định có nguyên nhân, mà nguyên nhân này rất có thể bắt nguồn từ Liên Hân Duy, sao chị ta lại có thể đi trách móc người khác.
Liên Hân Duy mặc dù tức giận nhưng cũng không thể nói gì hơn, cô vốn tưởng rằng kết hôn cùng Trịnh Nhạc là có thể giải quyết toàn bộ vấn đề, không nghĩ rằng vấn đề lại càng ngày càng nhiều.
Nhưng xét cho cùng, những vấn đề này đều là vì Cố An Mạt.
Cố An Mạt lên xe, phát hiện máy sưởi vẫn đang mở, thật sự cô không phải kiểu con gái hay khóc, nhưng sự cẩn thận của Liên Hách Duy vẫn khiến cô đỏ hoe mắt.
"Đi ăn chút gì trước nhé." Liên Hách Duy khởi động xe, bàn tay cầm vô lăng bị bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô nắm lấy.
"Hách Duy..." Cô cúi đầu, hạ mắt, "Em quả thực không hiểu vì sao Trịnh Nhạc lại tìm em..." Liệu anh có hiểu lầm không...
Anh rút tay ra, ngay khi Cố An Mạt tưởng rằng anh tức giận, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, anh lại cầm tay cô: "Anh biết." Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy tin tưởng.
Cô vẫn luôn tin rằng, trong tình yêu, điều cơ bản và quan trọng nhất chính là niềm tin. Nói thì dễ, làm mới khó. Nhưng Liên Hách Duy lại cho cô đủ niềm tin, cũng đủ tin tưởng cô.
Thậm chí không cần cô phải giải thích nhiều, hoàn toàn tin tưởng vào cô.
Cố An Mạt không nhịn được kích động nơi đáy lòng nghiêng người ôm chặt lấy anh, có thể yêu anh, là chuyện may mắn nhất cuộc đời cô.
Liên Hách Duy ôm lại cô, ánh mắt trầm xuống.
Anh không cho phép bất cứ ai làm tổn thương An Mạt, kể cả là chị gái anh.
"Em có bị thương không?" Anh đi đến bên cạnh cô, nhìn cô tỉ mỉ từ đầu đến chân một lượt, xác nhận cô không có việc gì, trái tim đang treo ngược cuối cùng đã được đặt xuống.
Cố An Mạt chậm rãi lắc đầu, "Em không sao..." Nhưng sắc mặt cô cũng không tốt.
Liên Hách Duy đau lòng ôm cô vào ngực, "Chúng ta về nhà." Rồi quay người dặn dò luật sư ở phía sau: "Luật sư Trần, ở đây giao cho anh."
"Yên tâm, Liên tổng." Luật sư Trần gật đầu, đi theo cảnh sát để xử lý các thủ tục liên quan.
Ngay sau, Liên Hân Duy cũng chạy tới. Sự xuất hiện của Cố An Mạt khiến cô ngẩn người, cô ta và Trịnh Nhạc?
Nhưng cô không có thời gian để nghĩ nhiều, trước mắt Trịnh Nhạc quan trọng hơn, "Hách Duy, rốt cuộc sao lại thế này?"
"Tôi không rõ lắm." Anh lãnh đạm trả lời, may là An Mạt không có việc gì, nếu không anh sẽ không bỏ qua cho Trịnh Nhạc.
"Cô có mặt ở đó không? Sao anh ấy lại động thủ đánh người?" Liên Hân Duy chuyển hướng hỏi Cố An Mạt, ngữ điệu sắc bén, hung hăng đe dọa.
"Hân Duy, " Liên Hách Duy bảo vệ Cố An Mạt bên người, "Bây giờ chị hẳn nên đi làm việc với luật sư, tìm hiểu thương thế của người bị đánh."
Liên Hân Duy cười khẩy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Cố An Mạt, "Anh ấy vì cô nên mới động thủ phải không? Anh ấy là bác sĩ, làm sao có thể tùy tiện ra tay đánh người? Liên Hách Duy, cậu nhìn cho rõ, đến giờ họ vẫn còn dây dưa qua lại!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố An Mạt tái nhợt, tay nắm chặt áo Liên Hách Duy, đầu ngón tay dần dần trắng bệch. Cô muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào.
"Hân Duy, trước hết chị nên giải quyết vấn đề giữa chị và Trịnh Nhạc đi." Liên Hách Duy thở dài, Trịnh Nhạc tìm đến Cố An Mạt nhất định có nguyên nhân, mà nguyên nhân này rất có thể bắt nguồn từ Liên Hân Duy, sao chị ta lại có thể đi trách móc người khác.
Liên Hân Duy mặc dù tức giận nhưng cũng không thể nói gì hơn, cô vốn tưởng rằng kết hôn cùng Trịnh Nhạc là có thể giải quyết toàn bộ vấn đề, không nghĩ rằng vấn đề lại càng ngày càng nhiều.
Nhưng xét cho cùng, những vấn đề này đều là vì Cố An Mạt.
Cố An Mạt lên xe, phát hiện máy sưởi vẫn đang mở, thật sự cô không phải kiểu con gái hay khóc, nhưng sự cẩn thận của Liên Hách Duy vẫn khiến cô đỏ hoe mắt.
"Đi ăn chút gì trước nhé." Liên Hách Duy khởi động xe, bàn tay cầm vô lăng bị bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô nắm lấy.
"Hách Duy..." Cô cúi đầu, hạ mắt, "Em quả thực không hiểu vì sao Trịnh Nhạc lại tìm em..." Liệu anh có hiểu lầm không...
Anh rút tay ra, ngay khi Cố An Mạt tưởng rằng anh tức giận, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, anh lại cầm tay cô: "Anh biết." Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy tin tưởng.
Cô vẫn luôn tin rằng, trong tình yêu, điều cơ bản và quan trọng nhất chính là niềm tin. Nói thì dễ, làm mới khó. Nhưng Liên Hách Duy lại cho cô đủ niềm tin, cũng đủ tin tưởng cô.
Thậm chí không cần cô phải giải thích nhiều, hoàn toàn tin tưởng vào cô.
Cố An Mạt không nhịn được kích động nơi đáy lòng nghiêng người ôm chặt lấy anh, có thể yêu anh, là chuyện may mắn nhất cuộc đời cô.
Liên Hách Duy ôm lại cô, ánh mắt trầm xuống.
Anh không cho phép bất cứ ai làm tổn thương An Mạt, kể cả là chị gái anh.