Chương 16: Bị hãm hại
Tại công ty giải trí AF, Quan Thư Ân tựa như người mộng du, hai mắt nhắm chặt đi về phía ghế sofa.
"Mới sáng ra chị gọi em tới công ty làm gì?"
Người đại diện ngồi xuống bên cạnh Quan Thư Ân đon đả nói:
"Đương nhiên là có việc cho em làm rồi."
Quan Thư Ân lười nhác mở mắt, đối với tin tức người đại diện mang tới không có quá nhiều cảm xúc: "Lại chụp quảng cáo sao?"
"Đúng là chụp quảng cáo, nhưng đây là thương hiệu nổi tiếng." Bạch Chân cực kỳ cao hứng nói.
Quan Thư Ân tuy là thiên kim hàng thật giá thật nhưng mới vào nghề chưa lâu, độ nhận diện và lượng fan ít ỏi khiến cô không tiếp xúc được với những thương hiệu xa xỉ, nay chuyện tốt tìm tới cửa thân là người đại diện Bạch Chân vui tới mức cười không khép được miệng.
"Chắc phải có vấn đề gì đó mới tìm tới em." Quan Thư Ân có chút hoài nghi, cô không tin một nữ minh tinh không có nổi một trăm fan như cô sẽ được công ty lớn để ý.
Bạch Chân lừ mắt: "Tổ tông của tôi ơi đây là thương hiệu nước hoa cao cấp Vitico đấy."
Vitico? Bên đó không phải chỉ mời những người có tầm ảnh hưởng lớn làm đại diện thương hiệu?
"Chẳng lẽ họ đánh vào hậu thuẫn phía sau em?" Càng nghĩ Quan Thư Ân càng cảm thấy hoang đường, cảm thấy chỉ có một nguyên nhân duy nhất chính là đánh vào tâm lý ủng hộ con cái của phụ huynh.
Bạch Chân kéo Quan Thư Ân đứng dậy, hối thúc: "Mặc kệ họ vì mục đích gì, chỉ cần biết đây là việc có lợi cho em."
Đôi bên cùng có lợi, nhà họ Quan giàu có bỏ tiền ra giúp con gái xây dựng sự nghiệp thì có sao đâu.
Sau đó Quan Thư Ân mờ mờ mịt mịt bị Bạch Chân lôi kéo tới địa điểm chụp hình.
"Em phối hợp cho tốt, người ta có khó tính thì em cũng phải nhẫn nhịn đấy." Trong phòng trang điểm chị ta đứng bên cạnh lải nhải.
Quan Thư Ân nhìn ngắm bản thân mình quá gương, tịnh tâm bỏ ngoài tai những lời người đại nói.
Sống thêm một kiếp tâm tính cô đã thay đổi rất nhiều, biết kiềm chế cảm xúc hơn nhưng riêng với chuyện không thể để bản thân chịu thiệt thì vẫn y hệt.
Tại sao phải nhẫn nhịn khi người khác cố tình làm khó? Ai làm được chứ cô đây thì không.
"Cô Quan mời theo tôi." Khoảng năm phút sau người bên phía Vitico bước vào phòng, anh ta nhìn Quan Thư Ân một lúc rồi nói.
"Đi thôi." Bạch Chân thấy vậy nhanh nhẹn cầm lấy đồ đạc đi theo.
Người đàn ông dừng bước, thái độ khó chịu ra mặt:
"Xin lỗi đây là bộ sưu tập có giá trị lớn, ngoài cô Quan đây người khác không thể vào."
Bạch Chân gượng gạo quay sang nói với Quan Thư Ân:
"Vậy chị ở ngoài chờ em."
Có vậy người đàn ông mới tiếp tục cất bước, anh ta dẫn Quan Thư Ân đi lên tầng rồi dừng lại ở căn phòng cuối hành lang: "Cô Quan mời."
Cánh cửa được mở ra, bên trong bầy biện tỉ mỉ, trên dưới mười bộ trang sức được đặt trong hộp kính.
Mọi thứ hết sức bình thường, nhưng lòng Quan Thư Ân lại sinh ra cảm giác bất an khó tả.
Ở bộ trang sức đầu có tên là trái tim nồng nàn, Quan Thư Ân mặc chiếc váy dạ hội đỏ hết đứng rồi lại ngồi, theo thanh âm "Tách tách" của máy ảnh thay đổi tư thế tạo dáng liên tục.
"Xong rồi nghỉ ngơi một chút." Người giám sát quảng cáo lên tiếng.
Quan Thư Ân tháo bỏ đôi giày cao gót mười hai phân trên chân ra, ngồi xuống ghế để nhân viên dặm lại phấn trang điểm.
"Cô Quan uống chút nước đã." Người đàn ông bước tới đưa cho Quan Thư Ân một cốc nước cam.
Quan Thư Ân nhận lấy cốc nước, mỉm cười cảm ơn anh ta.
Vốn cổ họng đang khô khốc, Quan Thư Ân không nghĩ nhiều đưa ống hút vào miệng uống liền một lượt mấy ngụm lớn, cho đến khi đầu óc nâng nâng cô mới phát giác cốc nước có vấn đề.
Nhưng lúc này chẳng còn kịp nữa, xung quanh Quan Thư Ân mọi thứ trở lên mơ hồ, nhân viên chụp ảnh cùng trang điểm từ khi nào đã biến mất, căn phòng chỉ còn lại mình người đàn ông lúc đầu.
Quan Thư Ân cố vịn tay vào ghế đứng dậy, cánh môi mấp máy định nói điều gì đó, những mới được vài từ cả người đã bủn rủn ngã xuống sàn nhà.
Tên đàn ông thấy bước đầu trong kế hoạch đã hoàn thành, bước tới ôm Quan Thư Ân lên hướng tấm áp phích vén ra.
Hóa ra nơi vừa rồi chỉ là một nửa của căn phòng, đằng sau áp phích còn có một chiếc giường lớn, hắn ta đặt Quan Thư Ân nằm lên đó rồi vỗ tay ra hiệu.
Từ ban công một người đàn ông cao khoảng mét tám, gương mặt sạch sẽ trắng trẻo đi vào, ánh mắt sửng sốt khi chạm vào gương mặt Quan Thư Ân.
"Sao anh không nói với tôi là cô ta?"
Tên đàn ông đanh mặt nói: "Tiền đã nhận rồi, cô ta hay ai anh cũng phải làm."
"Cậu điên rồi cô ta là con gái độc nhất nhà họ Quan đấy, động vào cô ta chúng ta đừng mong sống sót." Chân người kia không ngừng lùi về sau, hai tay ôm đầu hoang mang.
"Đó là chuyện sau này, tôi chỉ biết trước mắt cậu không làm sẽ chết ngay tức khắc." Tên đàn ông không cho người kia cơ hội trốn tránh, lạnh giọng uy hiếp.
Người kia nuốt xuống ngụm không khí lạnh ngắt, cả người run rẩy hít thở khó khăn.
Giá như sớm biết người phụ nữ anh ta phải làm nhục là Quan Thư Ân, anh ta nhất định sẽ tìm mọi cách từ chối, nhưng hiện tại bút sa gà chết chỉ có thể tiến về phía trước mà thôi.
Trông bộ dạng người kia đã bằng lòng, tên đàn ông nhếch miệng: "Yên tâm, ông chủ nói rồi xong việc đưa anh an toàn ra nước ngoài."
Người kia khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi." Nói xong anh ta chậm chạp đến gần Quan Thư Ân, đem người cô lật lại, bàn tay đặt lên khóa kéo sau lưng từ từ đưa xuống...
Ở phía bên kia thành phố, Mộ Ngạn Dương nắm di động trong tay nửa muốn gọi điện nửa lại do dự.
"Ting... ting." Tiếng chuông di động bất ngờ vang lên làm Mộ Ngạn Dương tưởng bở là Quan Thư Ân gọi tới, đến khi nhìn thấy cái tên Quan Minh Hải mặt liền đổi sắc.
"Em gái tôi có ở chỗ cậu không? Tôi gọi nó cả sáng mà không được?" Đầu bên kia giọng Quan Minh Hải gấp gáp hỏi.
"Cô ấy không có ở đây." Mộ Ngạn Dương bồn chồn trả lời.
Quan Minh Hải nói thêm:
"Tôi có tài liệu chuyển phát cần nó lấy hộ, nhưng gọi thế nào cũng không được, tôi lo quá hay nó xảy ra chuyện gì?"
Tối qua anh ta vẫn nói chuyện với em gái bình thường, Quan Thư Ân cũng đã nhận lời nhận đồ giúp anh ta, nhưng khi người giao hàng tới thì gọi thế nào cho cô cũng không được.
"Để tôi tới nhà Thư Ân xem thử, có gì tôi gọi lại." Mộ Ngạn Dương trầm tư một lúc rồi cất lời.
Mộ Ngạn Dương rời khỏi bệnh viện, lái xe tới căn hộ Quan Thư Ân đang ở, một bên gọi điện một bên bấm chuông, qua vài lần không thấy hồi âm mới chịu từ bỏ.
"Hay là cô ấy tới công ty?" Mộ Ngạn Dương chưa bao giờ cảm thấy muốn biết vị trí của một người như bây giờ, anh cho rằng bộ phim cô đóng đã hoãn quay, nhà không ở, cũng không tới thăm anh thì chỉ có thể tới công ty.
Nhưng sao lại không nghe điện thoại? Một cuộc thì có thể, đây lại là rất nhiều cuộc.
Lo âu chồng chéo lo âu, ngón tay Mộ Ngạn Dương nhanh nhẹn lướt tìm số di động trong danh bạ, nhấn nút gọi đi.
"Mới sáng ra chị gọi em tới công ty làm gì?"
Người đại diện ngồi xuống bên cạnh Quan Thư Ân đon đả nói:
"Đương nhiên là có việc cho em làm rồi."
Quan Thư Ân lười nhác mở mắt, đối với tin tức người đại diện mang tới không có quá nhiều cảm xúc: "Lại chụp quảng cáo sao?"
"Đúng là chụp quảng cáo, nhưng đây là thương hiệu nổi tiếng." Bạch Chân cực kỳ cao hứng nói.
Quan Thư Ân tuy là thiên kim hàng thật giá thật nhưng mới vào nghề chưa lâu, độ nhận diện và lượng fan ít ỏi khiến cô không tiếp xúc được với những thương hiệu xa xỉ, nay chuyện tốt tìm tới cửa thân là người đại diện Bạch Chân vui tới mức cười không khép được miệng.
"Chắc phải có vấn đề gì đó mới tìm tới em." Quan Thư Ân có chút hoài nghi, cô không tin một nữ minh tinh không có nổi một trăm fan như cô sẽ được công ty lớn để ý.
Bạch Chân lừ mắt: "Tổ tông của tôi ơi đây là thương hiệu nước hoa cao cấp Vitico đấy."
Vitico? Bên đó không phải chỉ mời những người có tầm ảnh hưởng lớn làm đại diện thương hiệu?
"Chẳng lẽ họ đánh vào hậu thuẫn phía sau em?" Càng nghĩ Quan Thư Ân càng cảm thấy hoang đường, cảm thấy chỉ có một nguyên nhân duy nhất chính là đánh vào tâm lý ủng hộ con cái của phụ huynh.
Bạch Chân kéo Quan Thư Ân đứng dậy, hối thúc: "Mặc kệ họ vì mục đích gì, chỉ cần biết đây là việc có lợi cho em."
Đôi bên cùng có lợi, nhà họ Quan giàu có bỏ tiền ra giúp con gái xây dựng sự nghiệp thì có sao đâu.
Sau đó Quan Thư Ân mờ mờ mịt mịt bị Bạch Chân lôi kéo tới địa điểm chụp hình.
"Em phối hợp cho tốt, người ta có khó tính thì em cũng phải nhẫn nhịn đấy." Trong phòng trang điểm chị ta đứng bên cạnh lải nhải.
Quan Thư Ân nhìn ngắm bản thân mình quá gương, tịnh tâm bỏ ngoài tai những lời người đại nói.
Sống thêm một kiếp tâm tính cô đã thay đổi rất nhiều, biết kiềm chế cảm xúc hơn nhưng riêng với chuyện không thể để bản thân chịu thiệt thì vẫn y hệt.
Tại sao phải nhẫn nhịn khi người khác cố tình làm khó? Ai làm được chứ cô đây thì không.
"Cô Quan mời theo tôi." Khoảng năm phút sau người bên phía Vitico bước vào phòng, anh ta nhìn Quan Thư Ân một lúc rồi nói.
"Đi thôi." Bạch Chân thấy vậy nhanh nhẹn cầm lấy đồ đạc đi theo.
Người đàn ông dừng bước, thái độ khó chịu ra mặt:
"Xin lỗi đây là bộ sưu tập có giá trị lớn, ngoài cô Quan đây người khác không thể vào."
Bạch Chân gượng gạo quay sang nói với Quan Thư Ân:
"Vậy chị ở ngoài chờ em."
Có vậy người đàn ông mới tiếp tục cất bước, anh ta dẫn Quan Thư Ân đi lên tầng rồi dừng lại ở căn phòng cuối hành lang: "Cô Quan mời."
Cánh cửa được mở ra, bên trong bầy biện tỉ mỉ, trên dưới mười bộ trang sức được đặt trong hộp kính.
Mọi thứ hết sức bình thường, nhưng lòng Quan Thư Ân lại sinh ra cảm giác bất an khó tả.
Ở bộ trang sức đầu có tên là trái tim nồng nàn, Quan Thư Ân mặc chiếc váy dạ hội đỏ hết đứng rồi lại ngồi, theo thanh âm "Tách tách" của máy ảnh thay đổi tư thế tạo dáng liên tục.
"Xong rồi nghỉ ngơi một chút." Người giám sát quảng cáo lên tiếng.
Quan Thư Ân tháo bỏ đôi giày cao gót mười hai phân trên chân ra, ngồi xuống ghế để nhân viên dặm lại phấn trang điểm.
"Cô Quan uống chút nước đã." Người đàn ông bước tới đưa cho Quan Thư Ân một cốc nước cam.
Quan Thư Ân nhận lấy cốc nước, mỉm cười cảm ơn anh ta.
Vốn cổ họng đang khô khốc, Quan Thư Ân không nghĩ nhiều đưa ống hút vào miệng uống liền một lượt mấy ngụm lớn, cho đến khi đầu óc nâng nâng cô mới phát giác cốc nước có vấn đề.
Nhưng lúc này chẳng còn kịp nữa, xung quanh Quan Thư Ân mọi thứ trở lên mơ hồ, nhân viên chụp ảnh cùng trang điểm từ khi nào đã biến mất, căn phòng chỉ còn lại mình người đàn ông lúc đầu.
Quan Thư Ân cố vịn tay vào ghế đứng dậy, cánh môi mấp máy định nói điều gì đó, những mới được vài từ cả người đã bủn rủn ngã xuống sàn nhà.
Tên đàn ông thấy bước đầu trong kế hoạch đã hoàn thành, bước tới ôm Quan Thư Ân lên hướng tấm áp phích vén ra.
Hóa ra nơi vừa rồi chỉ là một nửa của căn phòng, đằng sau áp phích còn có một chiếc giường lớn, hắn ta đặt Quan Thư Ân nằm lên đó rồi vỗ tay ra hiệu.
Từ ban công một người đàn ông cao khoảng mét tám, gương mặt sạch sẽ trắng trẻo đi vào, ánh mắt sửng sốt khi chạm vào gương mặt Quan Thư Ân.
"Sao anh không nói với tôi là cô ta?"
Tên đàn ông đanh mặt nói: "Tiền đã nhận rồi, cô ta hay ai anh cũng phải làm."
"Cậu điên rồi cô ta là con gái độc nhất nhà họ Quan đấy, động vào cô ta chúng ta đừng mong sống sót." Chân người kia không ngừng lùi về sau, hai tay ôm đầu hoang mang.
"Đó là chuyện sau này, tôi chỉ biết trước mắt cậu không làm sẽ chết ngay tức khắc." Tên đàn ông không cho người kia cơ hội trốn tránh, lạnh giọng uy hiếp.
Người kia nuốt xuống ngụm không khí lạnh ngắt, cả người run rẩy hít thở khó khăn.
Giá như sớm biết người phụ nữ anh ta phải làm nhục là Quan Thư Ân, anh ta nhất định sẽ tìm mọi cách từ chối, nhưng hiện tại bút sa gà chết chỉ có thể tiến về phía trước mà thôi.
Trông bộ dạng người kia đã bằng lòng, tên đàn ông nhếch miệng: "Yên tâm, ông chủ nói rồi xong việc đưa anh an toàn ra nước ngoài."
Người kia khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi." Nói xong anh ta chậm chạp đến gần Quan Thư Ân, đem người cô lật lại, bàn tay đặt lên khóa kéo sau lưng từ từ đưa xuống...
Ở phía bên kia thành phố, Mộ Ngạn Dương nắm di động trong tay nửa muốn gọi điện nửa lại do dự.
"Ting... ting." Tiếng chuông di động bất ngờ vang lên làm Mộ Ngạn Dương tưởng bở là Quan Thư Ân gọi tới, đến khi nhìn thấy cái tên Quan Minh Hải mặt liền đổi sắc.
"Em gái tôi có ở chỗ cậu không? Tôi gọi nó cả sáng mà không được?" Đầu bên kia giọng Quan Minh Hải gấp gáp hỏi.
"Cô ấy không có ở đây." Mộ Ngạn Dương bồn chồn trả lời.
Quan Minh Hải nói thêm:
"Tôi có tài liệu chuyển phát cần nó lấy hộ, nhưng gọi thế nào cũng không được, tôi lo quá hay nó xảy ra chuyện gì?"
Tối qua anh ta vẫn nói chuyện với em gái bình thường, Quan Thư Ân cũng đã nhận lời nhận đồ giúp anh ta, nhưng khi người giao hàng tới thì gọi thế nào cho cô cũng không được.
"Để tôi tới nhà Thư Ân xem thử, có gì tôi gọi lại." Mộ Ngạn Dương trầm tư một lúc rồi cất lời.
Mộ Ngạn Dương rời khỏi bệnh viện, lái xe tới căn hộ Quan Thư Ân đang ở, một bên gọi điện một bên bấm chuông, qua vài lần không thấy hồi âm mới chịu từ bỏ.
"Hay là cô ấy tới công ty?" Mộ Ngạn Dương chưa bao giờ cảm thấy muốn biết vị trí của một người như bây giờ, anh cho rằng bộ phim cô đóng đã hoãn quay, nhà không ở, cũng không tới thăm anh thì chỉ có thể tới công ty.
Nhưng sao lại không nghe điện thoại? Một cuộc thì có thể, đây lại là rất nhiều cuộc.
Lo âu chồng chéo lo âu, ngón tay Mộ Ngạn Dương nhanh nhẹn lướt tìm số di động trong danh bạ, nhấn nút gọi đi.