Chương 39: Thổ lộ (H)
"Thư Ân."
Mộ Ngạn Dương xong việc trở lại căn hộ chung cư, thấy Quan Thư Ân đang đứng tựa lưng vào tường đợi mình thì sửng sốt không thôi.
Anh nhanh chóng sải bước đến chỗ cô, ngôn ngữ bị cảm xúc chi phối thành ra có phần hỗn loạn:
"Sao em lại tới đây? À không em đợi anh lâu chưa?"
Quan Thư Ân xỏ lại dép đeo trong nhà vào chân rồi đứng thẳng người lại, đưa mắt ra sau lưng Mộ Ngạn Dương tìm kiếm gì đó, không thấy đối tượng nào khả nghi mới hài lòng trả lời:
"Cũng không lâu lắm."
Đây là câu nói cực kỳ trái lòng của cô, phải biết thời gian đợi chờ Mộ Ngạn Dương, đầu óc cô không có đến một phút giây nghỉ ngơi, tưởng tượng ra đủ thứ trên đời làm cho cô khó chịu tưởng chừng như phát điên.
Lúc này Mộ Ngạn Dương cũng chú ý tới đôi dép con thỏ màu hồng trên chân Quan Thư Ân, anh nén cười kéo tay cô:
"Em ăn gì chưa? Vào nhà anh nấu mì cho em nhé."
Quan Thư Ân im lặng như ngầm đồng ý, cứ thế để Mộ Ngạn Dương đưa vào trong nhà.
Anh để cô ngồi xuống sofa, còn mình đi vào trong bếp chuẩn bị bữa trưa cho cô, nhưng bàn tay vừa định buông ra đã bị túm chặt lại.
Trong lúc anh đang khó hiểu thì cả người cô lao vào trong ngực anh, giống như một đứa trẻ sợ mất đi vật trân quý nhất thế gian khư khư giữ lấy.
Mộ Ngạn Dương nâng mặt Quan Thư Ân lên, muốn hỏi xem có phải không khỏe chỗ nào? Bất chợt thứ anh nhận lại được là đôi mắt ngập nước của cô.
Anh phút chốc rơi vào hoảng loạn, cánh môi luống cuống phủ xuống khóe mi cô:
"Ân Ân em sao vậy?"
"Ngạn Dương anh còn muốn kết hôn với em không?" Trong lời nói của Quan Thư Ân có chút nghẹn ngào xen kẽ lo lắng bị đối phương từ chối.
Mộ Ngạn Dương giống như không tin vào lời mình nghe được, sững sờ mất vài phút, cho tới khi nhận thấy biểu tình sốt ruột từ Quan Thư Ân mới lập tức nói:
"Muốn."
Nói xong Mộ Ngạn Dương dùng ánh mắt nóng rực nhìn Quan Thư Ân bổ sung: "Lúc nào anh cũng muốn em trở thành vợ của anh."
Quan Thư Ân nghe được những lời này, khóe môi mím chặt che giấu nụ cười hạnh phúc.
Cô đưa cả hai tay lên ôm lấy cổ anh, mũi chân kiễng cao đem môi kề sát môi anh: "Vậy chúng ta kết hôn nhé!"
Mộ Ngạn Dương kìm nén cảm xúc muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng, khẽ khàng hỏi: "Không phát triển sự nghiệp nữa?"
Quan Thư Ân lắc đầu: "Ở nhà để anh nuôi có được không?"
Lồng ngực Mộ Ngạn Dương đập liên hồi, hơi thở gấp gáp bao trọn đối phương: "Em chỉ cần làm vợ của Mộ Ngạn Dương anh là được, còn việc kiếm tiền để anh lo."
Dứt câu Mộ Ngạn Dương liền không chờ đợi thêm nữa hôn chặt đôi môi mềm mại của cô, nhu tình quấn quýt đem cơ thể cô khảm vào lồng ngực.
Phá bỏ ranh giới, đôi môi Quan Thư Ân buông lỏng, hé mở phối hợp để đầu lưỡi của Mộ Ngạn Dương xông vào khoang miệng. Đôi bên mãnh liệt dây dưa, triền miên trao đổi mật dịch.
Mộ Ngạn Dương vừa hôn vừa khám phá cơ thể xinh đẹp của Quan Thư Ân, bàn tay tham lam đặt trên bờ mông tròn trịa vểnh lên xoa nắn.
Được một lúc dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, anh dứt khoát trút bỏ chiếc váy trên người cô xuống, cánh môi tách ra nhìn cô si mê.
"Ân Ân." Anh nỉ non gọi tên cô, rồi lại cúi đầu hôn xuống cổ cô, tiếp đến là xương quai xanh cùng bầu ngực sữa mềm mại.
Cả người Quan Thư Ân giống như sinh vật không có xương sống, hoàn toàn phải dựa vào Mộ Ngạn Dương để chống đỡ, đôi môi mới bị chà đạp xong trở lên sưng đỏ phát ra những thanh âm rên rỉ khe khẽ.
Bất chợt cả người cô nhẹ bẫng nằm gọn trên tay Mộ Ngạn Dương, mỗi bước đi của anh đều rất vội vàng, hướng thẳng phòng ngủ đi tới.
Anh đặt cô xuống giường, hai chân mở rộng kìm kẹp cô ở giữa, đôi bàn tay nóng vội trút bỏ từng khuy áo sơ mi.
Trên sàn nhà mỗi lúc lại nhiều hơn một y phục, tia nắng mặt trời hắt lên bộ chăn ga màu xám tro.
Mộ Ngạn Dương lõa thể cúi gập người hôn xuống cái trán rịn mồ hôi của Quan Thư Ân, rồi tới mang tai, sau đó thẳng đến bầu ngực sữa thì không muốn rời đi nữa.
Đầu lưỡi vươn ra khẽ liếm điểm nhỏ màu hồng, tới khi làm cho đóa hoa nở rộ thì há miệng ngậm vào ôn nhu lấy lòng.
Nhiệt độ cơ thể Quan Thư Ân nóng rực, chiếc eo liên tục vặn vẹo, ngón tay luồn vào mái tóc ngắn cũn của Mộ Ngạn Dương khao khát đòi hỏi.
Nhận ra cô cũng muốn anh, như anh muốn cô. Mộ Ngạn Dương rời khỏi hai con thỏ non mơ màng, ngẩng đầu nhìn cô cười khẽ:
"Muốn anh sao?"
Quan Thư Ân cắn môi gật đầu thẹn thùng.
"Ngoan cho em."
Mộ Ngạn Dương vừa nói xong cũng tách hai chân Quan Thư Ân ra, vật nam nhân khổng lồ căng chướng kề cận nơi tư mật, đè xuống một cái oai phong xông thẳng vào bên trong, cùng vách thịt non mềm tiếp xúc.
Cảm nhận một cách chân thực vật thô nóng kia đang chiếm giữ cơ thể mình, Quan Thư Ân kêu nhỏ một tiếng.
Mộ Ngạn Dương thương xót hôn môi cô, tay vuốt ve giảm đi khó chịu cho cô.
Chờ đợi vài phút để cho cô có thời gian làm quen với dục vọng của mình, Mộ Ngạn Dương bắt đầu di chuyển.
Từng đợt sóng trào sục sôi, cả hai chính thức hòa thành một thể, hưng phấn tới mức mọi thứ xung quanh ngưng đọng, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp cùng thanh va chạm hợp bạch bạch.
Quan Thư Ân ý loạn tình mê kêu nhỏ, hai chân mở rộng nghênh đón vật nam nhân thâm nhập.
Mộ Ngạn Dương giữ chặt hông Quan Thư Ân, mãnh liệt luật động, tấm lưng rắn chắc nhấp nhô lên xuống, lúc nông lúc sâu chà xát tường thịt.
Ở những giai đoạn nước rút, Mộ Ngạn Dương đổ gục xuống người Quan Thư Ân phóng thích mầm mống vào nơi sâu nhất.
Sau vài phút nghỉ ngơi dưỡng sức, Mộ Ngạn Dương xoay người nằm nghiêng, tay theo mái tóc cô vuốt dọc sống lưng, hỏi nhỏ:
"Lần trước em có uống thuốc không?"
Quan Thư Ân mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Mộ Ngạn Dương không có ý truy hỏi tới cùng, ngữ điệu nhỏ nhẹ tựa như khẩn cầu: "Lần này đừng uống nhé, sinh con cho anh."
Hai mắt Quan Thư Ân lay động, cô đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó nhổm người: "Anh hứa sau này không gặp người phụ nữ kia nữa thì em sẽ suy nghĩ chuyện anh vừa nói."
"Người phụ nữ nào? Anh có gặp ai đâu?" Mộ Ngạn Dương ngỡ ngàng hỏi lại.
Quan Thư Ân tỏ vẻ hờn giận kéo chăn trùm kín cơ thể, không để ý tới Mộ Ngạn Dương nữa.
Anh oan ức chồm qua ôm cả người cả chăn: "Ân Ân có phải em nghi oan cho anh rồi không? Ngoài em ra anh làm gì có ai?"
"Còn chối." Quan Thư Ân bực quá kéo chăn xuống, lườm anh một cái: "Cái cô ngồi cùng xe anh hôm nay chẳng lẽ không phải phụ nữ?"
Mộ Ngạn Dương tự nhiên bật cười: "Ân Ân em quá đáng yêu rồi."
Anh giằng co với cô lách người vào trong chăn, ép buộc cô đối diện với mình: "Ân Ân em không nhận ra cô ấy?"
Quan Thư Ân xua đuổi kéo tay chân Mộ Ngạn Dương ra khỏi người mình, cái gì mà không nhận ra chứ? Cô và nhân tình của anh thân lắm à?
Mộ Ngạn Dương thấy cô kiên quyết như vậy, đành phải nói ra: "Em ấy là Lãnh Lam."
Sau câu nói đó anh thành công làm cho Quan Thư Ân yên lặng.
Là chị ấy? Em họ của Mộ Ngạn Dương cũng là người trong tim anh trai cô?
Quan Thư Ân ngẩn ra, năm năm rồi quả thật cô đã không còn nhận ra một Lãnh Lam hồn nhiên của năm nào nữa.
Cánh môi cô mấp máy: "Chị ấy...anh trai em?"
Mộ Ngạn Dương vô lương tâm nói: "Kệ họ đi, không quản được."
Rồi tay anh càn rỡ chạm vào thứ không nên chạm, hơi thở gấp gáp khàn đặc rỉ tai cô:
"Hết giận anh rồi phải không? Lần nữa nhé."
Quan Thư Ân trợn mắt cảnh cáo: "Anh là hổ đói à? Không thấy mệt hả?"
"Anh không mệt, em mệt nằm yên được rồi anh tự tới." Mộ Ngạn Dương vừa nói vừa thực hiện thao tác lật người Quan Thư Ân lại, vật nam nhân hùng dũng từ phía sau cắm vào, tiếp diễn một trận cuồng phong kéo dài.
Mộ Ngạn Dương xong việc trở lại căn hộ chung cư, thấy Quan Thư Ân đang đứng tựa lưng vào tường đợi mình thì sửng sốt không thôi.
Anh nhanh chóng sải bước đến chỗ cô, ngôn ngữ bị cảm xúc chi phối thành ra có phần hỗn loạn:
"Sao em lại tới đây? À không em đợi anh lâu chưa?"
Quan Thư Ân xỏ lại dép đeo trong nhà vào chân rồi đứng thẳng người lại, đưa mắt ra sau lưng Mộ Ngạn Dương tìm kiếm gì đó, không thấy đối tượng nào khả nghi mới hài lòng trả lời:
"Cũng không lâu lắm."
Đây là câu nói cực kỳ trái lòng của cô, phải biết thời gian đợi chờ Mộ Ngạn Dương, đầu óc cô không có đến một phút giây nghỉ ngơi, tưởng tượng ra đủ thứ trên đời làm cho cô khó chịu tưởng chừng như phát điên.
Lúc này Mộ Ngạn Dương cũng chú ý tới đôi dép con thỏ màu hồng trên chân Quan Thư Ân, anh nén cười kéo tay cô:
"Em ăn gì chưa? Vào nhà anh nấu mì cho em nhé."
Quan Thư Ân im lặng như ngầm đồng ý, cứ thế để Mộ Ngạn Dương đưa vào trong nhà.
Anh để cô ngồi xuống sofa, còn mình đi vào trong bếp chuẩn bị bữa trưa cho cô, nhưng bàn tay vừa định buông ra đã bị túm chặt lại.
Trong lúc anh đang khó hiểu thì cả người cô lao vào trong ngực anh, giống như một đứa trẻ sợ mất đi vật trân quý nhất thế gian khư khư giữ lấy.
Mộ Ngạn Dương nâng mặt Quan Thư Ân lên, muốn hỏi xem có phải không khỏe chỗ nào? Bất chợt thứ anh nhận lại được là đôi mắt ngập nước của cô.
Anh phút chốc rơi vào hoảng loạn, cánh môi luống cuống phủ xuống khóe mi cô:
"Ân Ân em sao vậy?"
"Ngạn Dương anh còn muốn kết hôn với em không?" Trong lời nói của Quan Thư Ân có chút nghẹn ngào xen kẽ lo lắng bị đối phương từ chối.
Mộ Ngạn Dương giống như không tin vào lời mình nghe được, sững sờ mất vài phút, cho tới khi nhận thấy biểu tình sốt ruột từ Quan Thư Ân mới lập tức nói:
"Muốn."
Nói xong Mộ Ngạn Dương dùng ánh mắt nóng rực nhìn Quan Thư Ân bổ sung: "Lúc nào anh cũng muốn em trở thành vợ của anh."
Quan Thư Ân nghe được những lời này, khóe môi mím chặt che giấu nụ cười hạnh phúc.
Cô đưa cả hai tay lên ôm lấy cổ anh, mũi chân kiễng cao đem môi kề sát môi anh: "Vậy chúng ta kết hôn nhé!"
Mộ Ngạn Dương kìm nén cảm xúc muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng, khẽ khàng hỏi: "Không phát triển sự nghiệp nữa?"
Quan Thư Ân lắc đầu: "Ở nhà để anh nuôi có được không?"
Lồng ngực Mộ Ngạn Dương đập liên hồi, hơi thở gấp gáp bao trọn đối phương: "Em chỉ cần làm vợ của Mộ Ngạn Dương anh là được, còn việc kiếm tiền để anh lo."
Dứt câu Mộ Ngạn Dương liền không chờ đợi thêm nữa hôn chặt đôi môi mềm mại của cô, nhu tình quấn quýt đem cơ thể cô khảm vào lồng ngực.
Phá bỏ ranh giới, đôi môi Quan Thư Ân buông lỏng, hé mở phối hợp để đầu lưỡi của Mộ Ngạn Dương xông vào khoang miệng. Đôi bên mãnh liệt dây dưa, triền miên trao đổi mật dịch.
Mộ Ngạn Dương vừa hôn vừa khám phá cơ thể xinh đẹp của Quan Thư Ân, bàn tay tham lam đặt trên bờ mông tròn trịa vểnh lên xoa nắn.
Được một lúc dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, anh dứt khoát trút bỏ chiếc váy trên người cô xuống, cánh môi tách ra nhìn cô si mê.
"Ân Ân." Anh nỉ non gọi tên cô, rồi lại cúi đầu hôn xuống cổ cô, tiếp đến là xương quai xanh cùng bầu ngực sữa mềm mại.
Cả người Quan Thư Ân giống như sinh vật không có xương sống, hoàn toàn phải dựa vào Mộ Ngạn Dương để chống đỡ, đôi môi mới bị chà đạp xong trở lên sưng đỏ phát ra những thanh âm rên rỉ khe khẽ.
Bất chợt cả người cô nhẹ bẫng nằm gọn trên tay Mộ Ngạn Dương, mỗi bước đi của anh đều rất vội vàng, hướng thẳng phòng ngủ đi tới.
Anh đặt cô xuống giường, hai chân mở rộng kìm kẹp cô ở giữa, đôi bàn tay nóng vội trút bỏ từng khuy áo sơ mi.
Trên sàn nhà mỗi lúc lại nhiều hơn một y phục, tia nắng mặt trời hắt lên bộ chăn ga màu xám tro.
Mộ Ngạn Dương lõa thể cúi gập người hôn xuống cái trán rịn mồ hôi của Quan Thư Ân, rồi tới mang tai, sau đó thẳng đến bầu ngực sữa thì không muốn rời đi nữa.
Đầu lưỡi vươn ra khẽ liếm điểm nhỏ màu hồng, tới khi làm cho đóa hoa nở rộ thì há miệng ngậm vào ôn nhu lấy lòng.
Nhiệt độ cơ thể Quan Thư Ân nóng rực, chiếc eo liên tục vặn vẹo, ngón tay luồn vào mái tóc ngắn cũn của Mộ Ngạn Dương khao khát đòi hỏi.
Nhận ra cô cũng muốn anh, như anh muốn cô. Mộ Ngạn Dương rời khỏi hai con thỏ non mơ màng, ngẩng đầu nhìn cô cười khẽ:
"Muốn anh sao?"
Quan Thư Ân cắn môi gật đầu thẹn thùng.
"Ngoan cho em."
Mộ Ngạn Dương vừa nói xong cũng tách hai chân Quan Thư Ân ra, vật nam nhân khổng lồ căng chướng kề cận nơi tư mật, đè xuống một cái oai phong xông thẳng vào bên trong, cùng vách thịt non mềm tiếp xúc.
Cảm nhận một cách chân thực vật thô nóng kia đang chiếm giữ cơ thể mình, Quan Thư Ân kêu nhỏ một tiếng.
Mộ Ngạn Dương thương xót hôn môi cô, tay vuốt ve giảm đi khó chịu cho cô.
Chờ đợi vài phút để cho cô có thời gian làm quen với dục vọng của mình, Mộ Ngạn Dương bắt đầu di chuyển.
Từng đợt sóng trào sục sôi, cả hai chính thức hòa thành một thể, hưng phấn tới mức mọi thứ xung quanh ngưng đọng, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp cùng thanh va chạm hợp bạch bạch.
Quan Thư Ân ý loạn tình mê kêu nhỏ, hai chân mở rộng nghênh đón vật nam nhân thâm nhập.
Mộ Ngạn Dương giữ chặt hông Quan Thư Ân, mãnh liệt luật động, tấm lưng rắn chắc nhấp nhô lên xuống, lúc nông lúc sâu chà xát tường thịt.
Ở những giai đoạn nước rút, Mộ Ngạn Dương đổ gục xuống người Quan Thư Ân phóng thích mầm mống vào nơi sâu nhất.
Sau vài phút nghỉ ngơi dưỡng sức, Mộ Ngạn Dương xoay người nằm nghiêng, tay theo mái tóc cô vuốt dọc sống lưng, hỏi nhỏ:
"Lần trước em có uống thuốc không?"
Quan Thư Ân mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Mộ Ngạn Dương không có ý truy hỏi tới cùng, ngữ điệu nhỏ nhẹ tựa như khẩn cầu: "Lần này đừng uống nhé, sinh con cho anh."
Hai mắt Quan Thư Ân lay động, cô đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó nhổm người: "Anh hứa sau này không gặp người phụ nữ kia nữa thì em sẽ suy nghĩ chuyện anh vừa nói."
"Người phụ nữ nào? Anh có gặp ai đâu?" Mộ Ngạn Dương ngỡ ngàng hỏi lại.
Quan Thư Ân tỏ vẻ hờn giận kéo chăn trùm kín cơ thể, không để ý tới Mộ Ngạn Dương nữa.
Anh oan ức chồm qua ôm cả người cả chăn: "Ân Ân có phải em nghi oan cho anh rồi không? Ngoài em ra anh làm gì có ai?"
"Còn chối." Quan Thư Ân bực quá kéo chăn xuống, lườm anh một cái: "Cái cô ngồi cùng xe anh hôm nay chẳng lẽ không phải phụ nữ?"
Mộ Ngạn Dương tự nhiên bật cười: "Ân Ân em quá đáng yêu rồi."
Anh giằng co với cô lách người vào trong chăn, ép buộc cô đối diện với mình: "Ân Ân em không nhận ra cô ấy?"
Quan Thư Ân xua đuổi kéo tay chân Mộ Ngạn Dương ra khỏi người mình, cái gì mà không nhận ra chứ? Cô và nhân tình của anh thân lắm à?
Mộ Ngạn Dương thấy cô kiên quyết như vậy, đành phải nói ra: "Em ấy là Lãnh Lam."
Sau câu nói đó anh thành công làm cho Quan Thư Ân yên lặng.
Là chị ấy? Em họ của Mộ Ngạn Dương cũng là người trong tim anh trai cô?
Quan Thư Ân ngẩn ra, năm năm rồi quả thật cô đã không còn nhận ra một Lãnh Lam hồn nhiên của năm nào nữa.
Cánh môi cô mấp máy: "Chị ấy...anh trai em?"
Mộ Ngạn Dương vô lương tâm nói: "Kệ họ đi, không quản được."
Rồi tay anh càn rỡ chạm vào thứ không nên chạm, hơi thở gấp gáp khàn đặc rỉ tai cô:
"Hết giận anh rồi phải không? Lần nữa nhé."
Quan Thư Ân trợn mắt cảnh cáo: "Anh là hổ đói à? Không thấy mệt hả?"
"Anh không mệt, em mệt nằm yên được rồi anh tự tới." Mộ Ngạn Dương vừa nói vừa thực hiện thao tác lật người Quan Thư Ân lại, vật nam nhân hùng dũng từ phía sau cắm vào, tiếp diễn một trận cuồng phong kéo dài.