Chương : 31
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người thân mật khắng khít về nhà, anh em Gaea đã ở trong phòng khách rồi.
“Du, Cẩn.” Nhìn thấy người về, Gaea dịu dàng nở nụ cười, đôi mắt màu đỏ lại phát ra ánh sáng như thú. “Đến xem tranh mới mua.”
“Anh Du.” Không kịp đợi bọn họ tới trước mặt, Savannah cầm tranh nhào lên.
Trong tranh, người phụ nữ mang ánh sáng thần thánh, rũ mắt nhìn dưới chân. Đám mây trắng tinh, những thiên sứ nhỏ vây quanh nàng, mà hai thiên sứ nhỏ ở dưới, tóc vàng má tròn, một chống cằm tự hỏi, một nhìn lên cười khẽ.
Rõ ràng là bức tranh Đức mẹ Sistine nổi tiếng.
“Tuy chỉ là vẽ lại, nhưng trình độ cũng khá cao.” Gaea ở phía sau lẳng lặng nói. “Savannah vừa thấy liền thích, muốn mua về.”
“Đặt ở trong phòng em không phải vừa vặn sao?” Nghiêng đầu, Savannah mặt hạnh phúc cười, mềm mềm tựa vào người Tạ Du. “Anh Du, thiên sứ nhỏ dưới chân Đức mẹ thật dễ thương, sau này chúng ta cũng sinh bé con dễ thương như vậy được không?”
“Hả?” Còn đang xem tranh Tạ Du nghe vậy choáng váng. Gần đây Savannah giống như phát xuân vậy. Nghĩ đến buổi tối hôm đó mình nói với Gaea. Không khỏi quay đầu nhìn Gaea một cái.
Gaea vẫn nhàn nhạt cười, như không có nghe thấy, mắt lại không nháy một cái nhìn hắn.
Vừa nhìn dọa Tạ Du tới da đầu run lên, nhanh chóng ôm bụng nói đói, kéo Tạ Cẩn liền chạy hướng phòng ăn.
Bóng đêm dần trầm, ánh trăng đã lên giữa bầu trời cùng sao Bắc Đẩu xa xa đối xứng.
Ngồi ở trong phòng tối thui, Tạ Du khẩn trương đến mức nhìn đồng hồ tỏa ra ánh sáng trong bóng tối.
Boong boong ──
Đồng hồ gõ mười cái.
Đúng giờ, cửa nhỏ thông với phòng Gaea mở ra, một bàn tay trắng thon dài, trong bóng tối dễ làm người ta chú ý.
Tạ Du nhìn chàng trai mĩ lệ tao nhã tới gần, cả người bắt đầu nóng lên, tim đập như muốn vỡ ra. Đôi mắt đỏ trong đêm tỏa ra ánh sáng kỳ dị, nhìn mà cả người Tạ Du run lên.
“Du… ” Giọng nói ma mị vang lên. Tạ Du ra vẻ bình tĩnh, kiêu ngạo cười với người đẹp trước mắt.
“Nhanh lên! Em còn muốn ngủ!”
Vừa dứt lời, như bị cơ thể mạnh mẽ đè xuống vậy, ngả xuống dra giường trắng tinh mềm mại.
“Ưm…” Tiếng nước dâm mĩ vang vọng trong căn phòng im lặng, hai người trần trụi trên giường, đang hôn hừng hực khí thế.
Mỗi lần đều hôn sâu hơn, vuốt ve cũng nóng rực hơn, rên rỉ ái muội cũng hơn lần trước.
“Du…” Ngón tay thon dài lặng lẽ thăm dò khe mông rắn chắc, ánh mắt Gaea càng tỏa ra yêu diễm. “Tối nay… Cũng phải luyện nha… ”
“Biết rồi!” Trừng mắt nhịn xuống không dễ chịu phía sau, thiếu niên anh tuấn không yếu thế nói thêm. “Làm nhanh lên một chút! Ngày mai còn phải làm thảo luận!”
“Ha ha… ” Cười khẽ, cúi đầu hôn mi mắt run run thiếu niên dưới thân.
Vở kịch dâm loạn mà yêu mỵ, tối nay vẫn trình diễn.
Cũng tòa lâu đài, có thể có đôi tình nhân nhiệt tình như lửa thì cũng có thể có người cô đơn quạnh quẽ.
“Anh Du… ” Ngốc ngốc nhìn bức tranh vừa treo trên tường trong phòng, đôi môi hồng nhạt của Savannah run rẩy.
“Ọe… ” Vịn thành bồn phun ra, mái tóc dài đen bóng dưới ánh sáng lờ mờ lại ẩn ẩn có chút đỏ.
Đó là màu máu.
“Anh Du… ” Thiếu nữ thì thào khe khẽ. “Tại sao… Anh không đến nữa? Savannah rất nhớ anh!”
Đức mẹ trong tranh như thương xót mà rũ mắt, nhìn thiếu nữ bàng hoàng. Trên thế giới này chuyện đáng buồn nhất, không gì bằng yêu người không nên yêu.
Cô gái trẻ đáng thương! Đức mẹ khẽ mỉm cười, lạnh lùng nhìn mọi thứ xảy ra. Từ trong phòng tối đen kích tình, đến thiếu nữ mỏng manh nức nở dưới ánh đèn, rồi đến thiếu niên tái nhợt không ngừng run rẩy dưới ánh trăng.
“Không thể nào… Không thể nào… ” Đôi mắt như nai con dưới hàng mi đen không ngừng run run. “Không thể đúng lúc như vậy được… Không thể nào!”
Âm thanh tuyệt vọng trong không khí vắng lặng quanh quẩn thật lâu.
Mùa đông, đã sắp đến rồi.
___________
Đức mẹ Sistine
Hai người thân mật khắng khít về nhà, anh em Gaea đã ở trong phòng khách rồi.
“Du, Cẩn.” Nhìn thấy người về, Gaea dịu dàng nở nụ cười, đôi mắt màu đỏ lại phát ra ánh sáng như thú. “Đến xem tranh mới mua.”
“Anh Du.” Không kịp đợi bọn họ tới trước mặt, Savannah cầm tranh nhào lên.
Trong tranh, người phụ nữ mang ánh sáng thần thánh, rũ mắt nhìn dưới chân. Đám mây trắng tinh, những thiên sứ nhỏ vây quanh nàng, mà hai thiên sứ nhỏ ở dưới, tóc vàng má tròn, một chống cằm tự hỏi, một nhìn lên cười khẽ.
Rõ ràng là bức tranh Đức mẹ Sistine nổi tiếng.
“Tuy chỉ là vẽ lại, nhưng trình độ cũng khá cao.” Gaea ở phía sau lẳng lặng nói. “Savannah vừa thấy liền thích, muốn mua về.”
“Đặt ở trong phòng em không phải vừa vặn sao?” Nghiêng đầu, Savannah mặt hạnh phúc cười, mềm mềm tựa vào người Tạ Du. “Anh Du, thiên sứ nhỏ dưới chân Đức mẹ thật dễ thương, sau này chúng ta cũng sinh bé con dễ thương như vậy được không?”
“Hả?” Còn đang xem tranh Tạ Du nghe vậy choáng váng. Gần đây Savannah giống như phát xuân vậy. Nghĩ đến buổi tối hôm đó mình nói với Gaea. Không khỏi quay đầu nhìn Gaea một cái.
Gaea vẫn nhàn nhạt cười, như không có nghe thấy, mắt lại không nháy một cái nhìn hắn.
Vừa nhìn dọa Tạ Du tới da đầu run lên, nhanh chóng ôm bụng nói đói, kéo Tạ Cẩn liền chạy hướng phòng ăn.
Bóng đêm dần trầm, ánh trăng đã lên giữa bầu trời cùng sao Bắc Đẩu xa xa đối xứng.
Ngồi ở trong phòng tối thui, Tạ Du khẩn trương đến mức nhìn đồng hồ tỏa ra ánh sáng trong bóng tối.
Boong boong ──
Đồng hồ gõ mười cái.
Đúng giờ, cửa nhỏ thông với phòng Gaea mở ra, một bàn tay trắng thon dài, trong bóng tối dễ làm người ta chú ý.
Tạ Du nhìn chàng trai mĩ lệ tao nhã tới gần, cả người bắt đầu nóng lên, tim đập như muốn vỡ ra. Đôi mắt đỏ trong đêm tỏa ra ánh sáng kỳ dị, nhìn mà cả người Tạ Du run lên.
“Du… ” Giọng nói ma mị vang lên. Tạ Du ra vẻ bình tĩnh, kiêu ngạo cười với người đẹp trước mắt.
“Nhanh lên! Em còn muốn ngủ!”
Vừa dứt lời, như bị cơ thể mạnh mẽ đè xuống vậy, ngả xuống dra giường trắng tinh mềm mại.
“Ưm…” Tiếng nước dâm mĩ vang vọng trong căn phòng im lặng, hai người trần trụi trên giường, đang hôn hừng hực khí thế.
Mỗi lần đều hôn sâu hơn, vuốt ve cũng nóng rực hơn, rên rỉ ái muội cũng hơn lần trước.
“Du…” Ngón tay thon dài lặng lẽ thăm dò khe mông rắn chắc, ánh mắt Gaea càng tỏa ra yêu diễm. “Tối nay… Cũng phải luyện nha… ”
“Biết rồi!” Trừng mắt nhịn xuống không dễ chịu phía sau, thiếu niên anh tuấn không yếu thế nói thêm. “Làm nhanh lên một chút! Ngày mai còn phải làm thảo luận!”
“Ha ha… ” Cười khẽ, cúi đầu hôn mi mắt run run thiếu niên dưới thân.
Vở kịch dâm loạn mà yêu mỵ, tối nay vẫn trình diễn.
Cũng tòa lâu đài, có thể có đôi tình nhân nhiệt tình như lửa thì cũng có thể có người cô đơn quạnh quẽ.
“Anh Du… ” Ngốc ngốc nhìn bức tranh vừa treo trên tường trong phòng, đôi môi hồng nhạt của Savannah run rẩy.
“Ọe… ” Vịn thành bồn phun ra, mái tóc dài đen bóng dưới ánh sáng lờ mờ lại ẩn ẩn có chút đỏ.
Đó là màu máu.
“Anh Du… ” Thiếu nữ thì thào khe khẽ. “Tại sao… Anh không đến nữa? Savannah rất nhớ anh!”
Đức mẹ trong tranh như thương xót mà rũ mắt, nhìn thiếu nữ bàng hoàng. Trên thế giới này chuyện đáng buồn nhất, không gì bằng yêu người không nên yêu.
Cô gái trẻ đáng thương! Đức mẹ khẽ mỉm cười, lạnh lùng nhìn mọi thứ xảy ra. Từ trong phòng tối đen kích tình, đến thiếu nữ mỏng manh nức nở dưới ánh đèn, rồi đến thiếu niên tái nhợt không ngừng run rẩy dưới ánh trăng.
“Không thể nào… Không thể nào… ” Đôi mắt như nai con dưới hàng mi đen không ngừng run run. “Không thể đúng lúc như vậy được… Không thể nào!”
Âm thanh tuyệt vọng trong không khí vắng lặng quanh quẩn thật lâu.
Mùa đông, đã sắp đến rồi.
___________
Đức mẹ Sistine