Chương : 39
Con người, đúng là một sinh vật rất kỳ lạ.
Gần đây, Tạ Du vẫn đang nghĩ.
Tại sao, Thượng Đế lại sáng tạo ra con người?
Hoa cỏ cây cối, chim bay thú chạy, cũng giống người vậy, có sinh mệnh của chúng. Nhưng khác với loài người, giữa chúng, chưa bao giờ có lời yêu.
Bởi vì sinh tồn mà lập ra quy định chọn bạn trăm năm cực kỳ hà khắc, quy luật tự nhiên chỉ có kẻ mạnh thông minh mới xứng có được đời sau. Tại sao, chỉ có loài người, mới có tình yêu thứ này nhỉ?
Tại sao không thể như thiên nhiên động vật vậy, kẻ mạnh là nhất, hưởng hết quyền lợi giao phối; hay là như thực vật vậy, tự thụ phấn, tự mình có thể nối dõi tông đường.
Tại sao… mình lại yêu con trai?
Tạ Du tự hỏi mình nghìn lần.
Đương nhiên là không có đáp án.
Đấy, chính là cái đáng buồn của tình yêu, đáng buồn của loài người.
Cho nên, đây là trừng phạt sự bất kính của mình với thần linh đi.
Mở mắt ra nhìn thấy là khuôn mặt ngủ yên bình thoải mái như thiên thần.
Nhắm lại đôi mắt không hề tỏa ra ánh sáng màu đỏ, da thịt trắng nõn và dra trắng tinh tôn lên nhau, cái mũi cao thẳng nhẹ nhàng phun ra hơi thở ngọt ngào, hàng mi dài mà dày theo hít thở run run, Gaea khi ngủ đẹp đáng yêu đến thế.
Bình tĩnh nhìn người trước mắt, Tạ Du cố gắng quên đi cảm giác khó chịu dưới thân: Chăn dưới chân bao kín hai người, chân hắn còn quấn trên eo Gaea, mà trong cơ thể, cũng bị Gaea nhồi đầy.
Hai người ôm nhau ngủ dán chặt vô cùng, giờ Tạ Du muốn xoay người cũng không được. Giữa hai chân toàn dính ướt, hậu huyệt sau khi bị đi vào vô số lần đã gần như chết lặng, giờ lại còn kẹp chặt thứ bên trong, làm Tạ Du dở khóc dở cười.
Muốn đi rửa ráy lại không làm được, hắn chỉ có thể nhìn khuôn mặt đẹp của Gaea ngẩn người.
Savannah mất đã sắp bốn tháng.
Bốn tháng này trôi qua thế nào, nói thật, Tạ Du đã không nhớ nổi.
Bởi vì mỗi ngày đều giống nhau, bị nhốt trong căn phòng này không được ra ngoài, không phải nhìn trời ngẩn người thì là bị Gaea cường bạo, hoặc là, hai cái cùng làm…
Ban đầu, còn cảm thấy đau lòng.
Trong cơn đau đớn như bị xé rách, chảy nước mắt.
Tới sau này, ngay cả nước mắt cũng không còn.
Dường như đã chảy hết tất cả mảnh vỡ trái tim.
Chỉ có thể vừa tuyệt vọng vừa chịu đựng đau đớn càng dữ dội hơn.
“Gaea…” Vươn ra không có bị nắm tay phải, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ngủ say trước mắt. “Anh… thật sự yêu em?”
Từ lúc đầu khiếp sợ mê man, đến sau này tuyệt vọng, giờ Tạ Du ngày càng hoài nghi, cái nhìn và tình cảm của Gaea đối với mình. Tuy biết y hoàn toàn quan tâm mình, nhưng, đó rốt cuộc là cố chấp đối vật sở hữu hay là tình yêu chân thành tha thiết đây?
“Giờ em phát hiện…” Tiếp tục lầm bầm, Tạ Du cười khổ. “Em chưa từng hiểu anh.”
Gaea luôn là dịu dàng với mình trong trí nhớ, Gaea trong lòng tràn đầy dường như đều là mình, thiếu niên mĩ lệ dưới ánh nắng mỉm cười với mình. Những thương tiếc, yêu thương và nồng cháy, khi Savannah mất, hóa hết thành đầy nỗi căm hận, tra tấn và ngược đãi.
Mỗi lần nhớ lại Savannah đã mất, Gaea hỏi cũng không hỏi liền thi bạo với mình, Tạ Du vẫn đau đến một câu cũng không nói nên lời. Chính là bởi vì quá đau, cũng quá tuyệt vọng, nên mình mới có thể áp dụng cách như vậy để báo thù đi.
Thay Cẩn em trai duy nhất, gánh tội giết chết Savannah lên người, không ngừng dùng lời nói kích thích, tra tấn Gaea. Nếu nói, lúc trước thiếu niên mĩ lệ này nhất thời xúc động, làm Tạ Du cảm thấy nỗi đau không được tin tưởng. Như vậy, những tra tấn tinh thần hắn nhận được, cũng chỉ là báo ứng mà thôi.
Dù sao ta đã tuyệt vọng, như vậy để chúng ta cùng nhau tuyệt vọng đi.
Thoải mái cười, Tạ Du đột nhiên cảm giác trong lòng vô cùng ung dung.
“Hahaha ──” Nhịn không được cười ra tiếng, bừng tỉnh mỹ nhân ngủ say.
Nheo lại mắt, Gaea nhìn khuôn mặt Tạ Du cười vẫn kiêu ngạo như trước đây, nhíu mày.
“Anh tỉnh?” Phát hiện Gaea nhìn chăm chú, Tạ Du mặt đầy sung sướng, cố gắng thoát ra cái ôm hữu lực, hắn liền trong tình trạng Gaea còn trong cơ thể mình, dán vào cơ thể bóng loáng mảnh khảnh.
“Tôi còn chưa thỏa mãn ──” Liếm liếm môi mỏng diễm lệ trước mắt, Tạ Du dùng lực siết chặt cửa vào phía sau, vừa lòng cảm giác được nam vật bị ấm áp nhục huyệt bao bọc nhanh chóng phồng to, căng đầy nội bích.
“Ai bảo tôi d*m đãng như vậy chứ? Hahaha ──”
Kiêu ngạo cười, Tạ Du nâng tay lau đi ướt át khóe mắt. Mỹ nhân dưới thân mặt nhăn lại, vươn ra cánh tay thon gầy, nắm eo Tạ Du liền bắt đầu điên cuồng mạnh mẽ ra vào.
“Hahaha ──”
Để chúng ta cùng nhau tuyệt vọng đi!
Tiếng lòng tăm tối mà đau khổ, cùng với tiếng xác thịt ma sát dâm mĩ, dần dần tràn đầy cả căn phòng.
Gần đây, Tạ Du vẫn đang nghĩ.
Tại sao, Thượng Đế lại sáng tạo ra con người?
Hoa cỏ cây cối, chim bay thú chạy, cũng giống người vậy, có sinh mệnh của chúng. Nhưng khác với loài người, giữa chúng, chưa bao giờ có lời yêu.
Bởi vì sinh tồn mà lập ra quy định chọn bạn trăm năm cực kỳ hà khắc, quy luật tự nhiên chỉ có kẻ mạnh thông minh mới xứng có được đời sau. Tại sao, chỉ có loài người, mới có tình yêu thứ này nhỉ?
Tại sao không thể như thiên nhiên động vật vậy, kẻ mạnh là nhất, hưởng hết quyền lợi giao phối; hay là như thực vật vậy, tự thụ phấn, tự mình có thể nối dõi tông đường.
Tại sao… mình lại yêu con trai?
Tạ Du tự hỏi mình nghìn lần.
Đương nhiên là không có đáp án.
Đấy, chính là cái đáng buồn của tình yêu, đáng buồn của loài người.
Cho nên, đây là trừng phạt sự bất kính của mình với thần linh đi.
Mở mắt ra nhìn thấy là khuôn mặt ngủ yên bình thoải mái như thiên thần.
Nhắm lại đôi mắt không hề tỏa ra ánh sáng màu đỏ, da thịt trắng nõn và dra trắng tinh tôn lên nhau, cái mũi cao thẳng nhẹ nhàng phun ra hơi thở ngọt ngào, hàng mi dài mà dày theo hít thở run run, Gaea khi ngủ đẹp đáng yêu đến thế.
Bình tĩnh nhìn người trước mắt, Tạ Du cố gắng quên đi cảm giác khó chịu dưới thân: Chăn dưới chân bao kín hai người, chân hắn còn quấn trên eo Gaea, mà trong cơ thể, cũng bị Gaea nhồi đầy.
Hai người ôm nhau ngủ dán chặt vô cùng, giờ Tạ Du muốn xoay người cũng không được. Giữa hai chân toàn dính ướt, hậu huyệt sau khi bị đi vào vô số lần đã gần như chết lặng, giờ lại còn kẹp chặt thứ bên trong, làm Tạ Du dở khóc dở cười.
Muốn đi rửa ráy lại không làm được, hắn chỉ có thể nhìn khuôn mặt đẹp của Gaea ngẩn người.
Savannah mất đã sắp bốn tháng.
Bốn tháng này trôi qua thế nào, nói thật, Tạ Du đã không nhớ nổi.
Bởi vì mỗi ngày đều giống nhau, bị nhốt trong căn phòng này không được ra ngoài, không phải nhìn trời ngẩn người thì là bị Gaea cường bạo, hoặc là, hai cái cùng làm…
Ban đầu, còn cảm thấy đau lòng.
Trong cơn đau đớn như bị xé rách, chảy nước mắt.
Tới sau này, ngay cả nước mắt cũng không còn.
Dường như đã chảy hết tất cả mảnh vỡ trái tim.
Chỉ có thể vừa tuyệt vọng vừa chịu đựng đau đớn càng dữ dội hơn.
“Gaea…” Vươn ra không có bị nắm tay phải, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ngủ say trước mắt. “Anh… thật sự yêu em?”
Từ lúc đầu khiếp sợ mê man, đến sau này tuyệt vọng, giờ Tạ Du ngày càng hoài nghi, cái nhìn và tình cảm của Gaea đối với mình. Tuy biết y hoàn toàn quan tâm mình, nhưng, đó rốt cuộc là cố chấp đối vật sở hữu hay là tình yêu chân thành tha thiết đây?
“Giờ em phát hiện…” Tiếp tục lầm bầm, Tạ Du cười khổ. “Em chưa từng hiểu anh.”
Gaea luôn là dịu dàng với mình trong trí nhớ, Gaea trong lòng tràn đầy dường như đều là mình, thiếu niên mĩ lệ dưới ánh nắng mỉm cười với mình. Những thương tiếc, yêu thương và nồng cháy, khi Savannah mất, hóa hết thành đầy nỗi căm hận, tra tấn và ngược đãi.
Mỗi lần nhớ lại Savannah đã mất, Gaea hỏi cũng không hỏi liền thi bạo với mình, Tạ Du vẫn đau đến một câu cũng không nói nên lời. Chính là bởi vì quá đau, cũng quá tuyệt vọng, nên mình mới có thể áp dụng cách như vậy để báo thù đi.
Thay Cẩn em trai duy nhất, gánh tội giết chết Savannah lên người, không ngừng dùng lời nói kích thích, tra tấn Gaea. Nếu nói, lúc trước thiếu niên mĩ lệ này nhất thời xúc động, làm Tạ Du cảm thấy nỗi đau không được tin tưởng. Như vậy, những tra tấn tinh thần hắn nhận được, cũng chỉ là báo ứng mà thôi.
Dù sao ta đã tuyệt vọng, như vậy để chúng ta cùng nhau tuyệt vọng đi.
Thoải mái cười, Tạ Du đột nhiên cảm giác trong lòng vô cùng ung dung.
“Hahaha ──” Nhịn không được cười ra tiếng, bừng tỉnh mỹ nhân ngủ say.
Nheo lại mắt, Gaea nhìn khuôn mặt Tạ Du cười vẫn kiêu ngạo như trước đây, nhíu mày.
“Anh tỉnh?” Phát hiện Gaea nhìn chăm chú, Tạ Du mặt đầy sung sướng, cố gắng thoát ra cái ôm hữu lực, hắn liền trong tình trạng Gaea còn trong cơ thể mình, dán vào cơ thể bóng loáng mảnh khảnh.
“Tôi còn chưa thỏa mãn ──” Liếm liếm môi mỏng diễm lệ trước mắt, Tạ Du dùng lực siết chặt cửa vào phía sau, vừa lòng cảm giác được nam vật bị ấm áp nhục huyệt bao bọc nhanh chóng phồng to, căng đầy nội bích.
“Ai bảo tôi d*m đãng như vậy chứ? Hahaha ──”
Kiêu ngạo cười, Tạ Du nâng tay lau đi ướt át khóe mắt. Mỹ nhân dưới thân mặt nhăn lại, vươn ra cánh tay thon gầy, nắm eo Tạ Du liền bắt đầu điên cuồng mạnh mẽ ra vào.
“Hahaha ──”
Để chúng ta cùng nhau tuyệt vọng đi!
Tiếng lòng tăm tối mà đau khổ, cùng với tiếng xác thịt ma sát dâm mĩ, dần dần tràn đầy cả căn phòng.