Chương : 1
Lâm Tiểu Niên buồn bã nghĩ, thì ra anh Hoài Ninh, người đã từng đưa cô đi khắp nơi, người hết lần này đến lần khác giúp cô giải những đề Số học phức tạp, người mà cô có thể thoải mái làm nũng, người cho cô kẹo để dỗ cô nín khóc, người đã từng nói sẽ cùng cô đi qua mùa đông ở Bắc Kinh bây giờ đã trưởng thành rồi. Kiều Hoài Ninh bây giờ đã không còn là anh Hoài Ninh của riêng mình cô nữa rồi…
Lâm Tiểu Niên ngồi trong phòng tự học, lấy bút chì viết đầy một trang giấy cái tên “Kiều Hoài Ninh”.
Cô khẽ chau mày, chống cằm, ngây người ra trước trang giấy đã viết đầy cái tên ấy. Cô nghĩ mãi không thông, tại sao Kiều Hoài Ninh không giống anh trai Hoài Ninh ngày xưa của cô? Lẽ nào giống như một số người đã nói, khi thanh mai trúc mã dần lớn lên thì thế giới giữa hai người cũng ngày càng xa cách, không có cách nào quay lại như xưa được nữa?
Mỗi khi nghĩ tới Kiều Hoài Ninh, Lâm Tiểu Niên đều thích thú nở một nụ cười, nhớ giọng nói ấm áp của anh.
“Niên Niên… Niên Niên…”
Cô bắt chước dáng điệu của Kiều Hoài Ninh, thì thầm với chính mình. Dường như anh đang đứng trước mặt cô, mỉm cười với cô, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Nghĩ thế, cô cũng khẽ mỉm cười. Khi Lâm Tiểu Niên cười, hai hàng lông mi dày và dài phủ lên đôi mắt trong sáng, đen láy, đôi môi hồng hơi cong lên, trên má thấp thoáng hai lúm đồng tiền.
“Kiều Hoài Ninh, em đến rồi!” Cuối cùng, cô cũng rất thoải mái nói ra một tràng: “Kiều Hoài Ninh, em đến Bắc Kinh rồi!”.
Lâm Tiểu Niên một thân một mình lặn lội từ quê đến thành phố xa lạ này theo học vì cô muốn được gặp Kiều Hoài Ninh. Lần đầu tiên đặt chân lên thành phố, mang theo bao nhiêu hành lý, túi lớn túi bé, nhưng Kiều Hoài Ninh không đến đón cô.
Nhớ lại khi đăng ký nguyện vọng học, trái tim Lâm Tiểu Niên vẫn đập rộn ràng. Anh Hoài Ninh học ở trường đại học Bắc Kinh, nếu xét về thành tích học tập, cô còn lâu mới có thể thi đỗ. Nếu vào trường đại học Chiết Giang, một trường gần đại học Bắc Kinh nhất thì có thể cô còn có cơ hội. Nhưng liệu cổng trường đại học có quá cao so với tầm tay cô không? Cô có thể bước chân vào đó không? Xét cho cùng, đại học Chiết Giang chỉ tuyển bốn sinh viên có hộ khẩu quê cô mà thôi. Với thành tích đứng trong top 10 của tỉnh, Lâm Tiểu Niên đành liều một phen. Dĩ nhiên, khi điền nguyện vọng 2, nguyện vọng 3, cô cũng để cho mình một con đường lùi. Nếu không đỗ đại học Chiết Giang, vẫn còn có đại học Liêu Ninh và đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân. Dù thế nào chăng nữa, Lâm Tiểu Niên nhất định phải đến Bắc Kinh.
Vì ở đó có Kiều Hoài Ninh!
Lúc sắp lên đường, Lâm Tiểu Niên đã gọi điện thông báo cho Kiều Hoài Ninh biết chuyến xe và thời gian đến. Anh cũng hứa sẽ cố gắng đến đón cô. Vì vậy, Lâm Tiểu Niên sống chết nhất định không cho bố mẹ đưa đi. Cô mơ màng, sau khi từ cổng bến xe ra, cô sẽ mang theo một nụ cười tặng cho anh, sau đó anh sẽ đưa cô tới trường nhập học.
Thế nhưng Lâm Tiểu Niên ngồi đợi gần một tiếng đồng hồ mà anh vẫn chưa tới.
Cô lẩm bẩm: “Anh Hoài Ninh không thế, có lẽ anh ấy thật sự rất bận!”.
Sau khi đến đại học Chiết Giang, việc đầu tiên của Lâm Tiểu Niên là mua thẻ điện thoại gọi cho Kiều Hoài Ninh. Cô cầm chiếc ống nghe thô kệch của bốt điện thoại công cộng, lòng bàn tay đã hơi ướt mồ hôi. Bắc Kinh tháng chín vẫn khô nóng càng khiến cho cô nóng lòng hơn. Điện thoại kêu lên mấy hồi sau đó mới kết nối được. Đầu máy bên Kiều Hoài Ninh rất ồn ào. Anh nhấc máy nói lớn: “Ai đó? A lô! Hãy nói đi!”.
Lâm Tiểu Niên cười ngốc nghếch nói: “Em là… Tiểu Niên.”
Cuối cùng Kiều Hoài Ninh cũng đã nghe rõ tiếng của cô: “Ồ, Niên Niên, hôm nay em lên làm thủ tục nhập học phải không?”.
Lâm Tiểu Niên nén cười, hít một hơi dài nói: “Mọi thủ tục em đều làm xong rồi.”
Tiếng ồn ào bên phía Kiều Hoài Ninh cuối cùng cũng nhỏ đi một chút: “Xin lỗi em, hôm nay anh có việc bận, không thể đi đón em được.”
Lâm Tiểu Niên cầm ống nghe một cách vô thức, ấp úng nói: “Không sao đâu anh ạ, hội sinh viên trường đại học Chiết Giang đã cử người ra bến xe đón em rồi.”
Ba ngày sau khi Lâm Tiểu Niên đến đại học Chiết Giang, Kiều Hoài Linh mới xuất hiện. Lâm Tiểu Niên rất phấn chấn, kéo anh đi dạo khắp nơi trong vườn trường đại học Chiết Giang, vừa đi dạo vừa hỏi: “Anh Hoài Ninh, em muốn mua một chiếc xe đạp cũ. Sau này em đến trường tìm anh sẽ thuận tiện hơn. Không biết anh có hoan nghênh em không?”.
Kiều Hoài Ninh học tại trường đại học Bắc Kinh, cách trường Chiết Giang khoảng ba, bốn cây số.
“Được chứ, đương nhiên anh sẽ hoan nghênh chứ. Vậy anh sẽ giúp em mua xe đạp cũ nhé!”
Lâm Tiểu Niên duyên dáng gật đầu và nói them yêu cầu: “Anh nhất định phải giúp em mua loại xe đạp có thể chở được người khác ở đằng sau đấy!”.
“Tại sao?” Kiều Hoài Ninh thuận miệng hỏi.
“Như vậy, mới có người có thể chở em đi dạo quanh Bắc Kinh chứ.” Lâm Tiểu Niên cười ngây thơ, trong long tràn đầy ước vọng về tương lai.
Nhìn cô cười, Kiều Hoài Ninh thất thần, nhưng ngay lập tức anh trở lại với vẻ mặt lịch sự nhã nhặn: “Được!”.
Đúng là Kiều Hoài Ninh đã thực hiện lời hứa của mình, giúp Lâm Tiểu Niên mua một chiếc xe đạp cũ. Anh tự mình đạp xe tới đưa cho Lâm Tiểu Niên. Chiếc xe có giong màu hồng, giỏ màu xanh xám, dường như tất cả đều mới. Phía sau xe quả nhiên có thể chở người ngồi, chỉ có điều ngồi sau xe là một cô gái mà Lâm Tiểu Niên không hề quen biết.
“Đây là Âu Dương Phi, bạn học của anh. Cô ấy tới đại học Chiết Giang để tiện mua mấy cuốn sách tham khảo.” Kiều Hoài Ninh tươi cười giới thiệu với Lâm Tiểu Niên.
Lâm Tiểu Niên lúc này không còn phấn chấn nữa, giọng không vui: “Chào chị Âu Dương.”
Đến bữa tối, Kiều Hoài Ninh mời cơm. Địa điểm được chọn là nhà hàng cao cấp duy nhất gần cổng trường đại học Chiết Giang.
May mà bàn ăn là bàn tròn, nếu là bàn vuông, Lâm Tiểu Niên không biết nên ngồi cùng phía với ai.
Âu Dương Phi rất dễ gần, luôn muốn ngồi gần Lâm Tiểu Niên. Lâm Tiểu Niên đáp lại một cách gượng gạo, suốt bữa ăn, cô ngồi ăn rất lặng lẽ.
Kiều Hoài Ninh chốc chốc lại gắp thức ăn cho Âu Dương Phi và cũng không quên quan tâm hỏi han Tiểu Niên: “Niên Niên đến đây mấy hôm nay rồi, em đã quen ăn đồ ăn Bắc Kinh chưa?”.
“Có một số thứ quen rồi sẽ ổn thôi.” Lâm Tiểu Niên vừa uống bia hoa quả mát lạnh vừa quan sát Âu Dương Phi đang ngồi bên cạnh. Cô không phân biệt nổi rốt cuộc giữa Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi có quan hệ gì. Lâm Tiểu Niên nghĩ, nếu họ là người yêu, có vẻ chưa đủ thân mật, còn nếu họ chỉ là bạn học bình thường thì đáng để người khác phải suy nghĩ.
Đương nhiên cô không thể hỏi trực tiếp mà chỉ có thể thầm cầu nguyện. Cầu cho anh Hoài Ninh dù thế nào cũng không yêu Âu Dương Phi.
Ngày sinh nhật của Kiều Hoài Ninh sắp tới. Món quà sinh nhật Lâm Tiểu Niên chuẩn bị cho anh là một chiếc khăn quàng cổ ấm áp, do tự tay cô đan. Cô vuốt ve những sợi len mềm mại, hùng hồn tuyên bố: “Đây sẽ là món quà độc nhất vô nhị mình tặng cho anh Hoài Ninh!”.
Nhưng đến ngày sinh nhật, khi Lâm Tiểu Niên đang ngập tràn niềm vui mang bánh sinh nhật tới phòng hát Phương Chinh, nơi đã hẹn trước để gặp Kiều Hoài Ninh thì cô mới biết, hóa ra anh không chỉ mời một mình cô.
Trong phòng KTV, mọi người đã có mặt đầy đủ, tất cả đều xa lạ, khiến cho Lâm Tiểu Niên hoa hết cả mắt. Cuối cùng, ánh mắt cô tập trung vào người ở gần Kiều Hoài Ninh nhất, Âu Dương Phi. Cô cất giọng buồn buồn: “Chào chị Âu Dương!”.
“Tiểu Niên sao vậy? Có điều gì không vui à?” Kiều Hoài Ninh phát hiện thấy tâm trạng Lâm Tiểu Niên không tốt, liền cười hỏi.
Thấy anh hỏi như vậy, Lâm Tiểu Niên bật cười, đơn thuần cô vì sinh nhật anh nên cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì trước kia, khi đến sinh nhật cô, anh cũng vui vẻ như vậy. Lần ấy, anh mua tặng cô một món đồ chơi bằng bông mà cô thích từ lâu, xoa đầu cô và nói: “Ngày 23 tháng Chạp chính là sinh nhật của Tiểu Niên tiếng tăm lừng lẫy.”
Cô cãi lại: “Là Niên Niên chứ!”.
Anh cười, cũng không chú ý lắm: “Ừ, thì là Niên Niên, Niên Niên lớn hơn Tiểu Niên!”.
Cô nhớ lúc anh gọi cô là Niên Niên, âm cuối kéo dài ra giống như một nốt nhạc vang vọng.
Anh từng nói: “Niên Niên, em đến Bắc Kinh đi, đến Bắc Kinh anh sẽ tổ chức sinh nhật cho em, tổ chức sinh nhật vào mùa đông Bắc Kinh.”
Niềm mong ước của Lâm Tiểu Niên chính là được tổ chức sinh nhật tại Bắc Kinh cùng Kiều Hoài Ninh lúc này đã tan như bọt nước. Cô chợt nhận ra, anh không còn là người duy nhất của một mình cô nữa.
Kiều Hoài Ninh đứng trước mặt Lâm Tiểu Niên, ôm Âu Dương Phi thành thật tuyên bố: “Niên Niên, đây là bạn gái của anh, Âu Dương Phi! Xin lỗi đã không nói với em sớm hơn.”
“Không sao, bây giờ nói cũng chưa muộn mà.” Cô mỉm cười mà lòng đau như cắt, nhưng dù sao đi chăng nữa, tình yêu mà cô dành cho anh vẫn không hề thay đổi.
Trong phòng, mọi người uống rượu, ăn bánh ngọt nhưng đó không phải là chiếc bánh Lâm Tiểu Niên đã phải đạp xe đến quán Vị Đa Mỹ cách trường đại học Chiết Giang hơn sáu, bảy cây số đặt làm.
Lâm Tiểu Niên vốn không thích ăn bơ ngọt, nhưng tối hôm đó cô ăn hai miếng to, đang muốn ăn miếng thứ ba thì Kiều Hoài Ninh ngăn lại: “Niên Niên, con gái buổi tối nên ăn ít đồ ngọt thôi, nếu không sẽ phát phì ra đấy!”.
Lâm Tiểu Niên đặt chiếc dĩa trong tay xuống, tự rót cho mình một cốc rượu vang, hát cùng những sinh viên chưa quen của đại học Bắc Kinh.
Các sinh viên đại học Bắc Kinh đều hiếu kỳ, vây quanh cô hỏi: “Em có phải là em gái hàng xóm của Kiều Hoài Ninh không?”.
Lâm Tiểu Niên khẽ cười, tiếp tục hát cùng mọi người, trong như búp bê, vô cùng đáng yêu.
Ngoảnh đầu lại, Lâm Tiểu Niên thấy Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi đang nhìn mình.
Cô nhìn họ, sau đó quay lại cười hì hì, vừa nghe hát, vừa uống rượu.
Âu Dương Phi chọn cho Kiều Hoài Ninh một bài hát sinh nhật, trước khi hát còn nói một câu đầy ẩn ý: “Hôm nay rất cảm ơn mọi người đã tới góp vui, hy vọng học kỳ sau mọi người vẫn ủng hộ Kiều Hoài Ninh trong công việc ở hội sinh viên”. Cuộc vận động phiếu bầu này rất thiết thực.
Lâm Tiểu Niên nhìn Kiều Hoài Ninh bằng đôi mắt có hơi men, cô chỉ trộm ngước nhìn nhưng bị Kiều Hoài Ninh trông thấy.
Kiều Hoài Ninh lấy ra mấy lon nước ngọt từ trong góc phòng đưa cho Lâm Tiểu Niên: “Tiểu nha đầu, uống ít thôi!”.
Thì ra trong mắt Kiều Hoài Ninh, Lâm Tiểu Niên chỉ là một tiểu nha đầu.
Lâm Tiểu Niên không nói gì, mở chai nước uống mấy ngụm.
Cô dám khẳng định bài hát “Trong mắt anh chỉ có em” Kiều Hoài Ninh hát dành tặng cho Âu Dương Phi, bởi khi hát, giọng của anh trầm ấm, đầy mê hoặc, ánh mắt không lúc nào rời khỏi Âu Dương Phi.
Lâm Tiểu Niên hết nhìn Kiều Hoài Ninh rồi quay sang nhìn Âu Dương Phi, uống cạn một hơi. Vị mát lạnh của lon nước khiến cô cảm thấy toàn thân như bị bao phủ một lớp băng.
Không khí trong phòng càng lúc càng náo nhiệt, có người dẫn đầu hò reo tán thưởng bài hát của Kiều Hoài Ninh, thế là mọi người hòa vào thành một đoàn náo nhiệt.
Lâm Tiểu Niên dựa vào ghế sofa, chăm chú quan sát mọi người. Cô cảm thấy dường như ở đây mình là người thừa. Cô thấy hơi khó thở liền đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Lâm Tiểu Niên buồn bã nghĩ, thì ra anh Hoài Ninh, người đã từng đưa cô đi khắp nơi, người hết lần này đến lần khác giúp cô giải những đề Số học phức tạp, người mà cô có thể thoải mái làm nũng, người cho cô kẹo để dỗ cô nín khóc, người đã từng nói sẽ cùng cô đi qua mùa đông ở Bắc Kinh bây giờ đã trưởng thành rồi. Kiều Hoài Ninh bây giờ đã không còn là anh Hoài Ninh của riêng mình cô nữa.
Cửa phòng hé mở rồi lại đóng vào, có người đi ra vỗ vai Lâm Tiểu Niên nói: “Sao em lại ra đây đứng một mình thế?”.
Lâm Tiểu Niên không quay đầu lại cũng biết là Kiều Hoài Ninh. Đôi tay gầy gầy của anh đặt lên mu bàn tay cô, phủ cả lên các đầu ngón tay, vô cùng ấm áp.
Trong lòng Lâm Tiểu Niên lóe lên một niềm hạnh phúc mong manh, hạnh phúc đến tuyệt vọng.
“Mau quay lại phòng đi em, nghe anh và Âu Dương Phi hát một bài.” Giọng của Kiều Hoài Ninh rất tha thiết.
Lâm Tiểu Niên vẫn đứng im, không nhúc nhích. Cô thận trọng rút bàn tay đang bị Kiều Hoài Ninh nắm, cúi đầu nói: “Đã muộn rồi, em muốn về trường trước!”.
Kiều Hoài Ninh cười, nhẹ nhàng nói: “Ở lại chơi thêm một chút nữa thôi, đợi lát nữa anh tiễn em về.”
Lâm Tiểu Niên lắc đầu: “Em đã hẹn trước với các bạn cùng phòng rồi, tối về đánh tá lả.”
“Em học được cách chơi tá lả từ khi nào thế?” Kiều Hoài Ninh nhìn cô lạ lùng. Khi cô còn bé, anh dẫn cô chơi tá lả cùng đám bạn, cô học mãi cũng không biết chơi, anh còn cười chê cô ngốc.
“Chỉ cần chú tâm vào học, chơi bài là một việc rất đơn giản!” Để đến được Bắc Kinh học đại học, ngay cả môn Số học khó hiểu nhất cô còn học được, trò tú lơ khơ nhỏ ấy sao có thể làm khó cô được? Hồi nhỏ học mãi không được chẳng qua vì đã có anh bên cạnh, cô không phải động não.
“Niên Niên, em lớn thật rồi!” Kiều Hoài Ninh vuốt mái tóc mềm mại của cô, cười ấm áp.
Cô gật đầu cười: “Chúng ta đều đã lớn rồi!”.
Vì đã lớn khôn cho nên họ tự quyết định con đường riêng cho mình.
Lâm Tiểu Niên vuốt ve chiếc khăn quàng cổ mềm mại trong tay, ngón tay dường như không còn chút lực nào nữa. Bởi vì lúc ra về quá vội nên ngay cả món quà cô đã chuẩn bị bấy lâu nay cũng không kịp tặng cho Hoài Ninh.
Nhưng dù có tặng, liệu anh có thích hay không? Nếu anh không thích, chẳng phải lãng phí bao tâm ý của cô gửi vào trong ấy sao?
Bao suy nghĩ phức tạp cứ bủa vây cô, đều chứng tỏ tình cảm Lâm Tiểu Niên dành cho Kiều Hoài Ninh, tuy khiến cô phiền não nhưng lúc nào cô cũng một lòng một dạ với anh.
Cô thường nghĩ, giá mà cô cố gắng hơn một chút, thẳng thắn bày tỏ tình cảm của cô với anh, liệu anh có cảm động không?
Nhưng tất cả đều không có từ “giá mà”.
Kiều Hoài Ninh đã yêu Âu Dương Phi, một tình yêu đích thực, không dễ gì thay đổi.
Lâm Tiểu Niên khẽ than một tiếng, quay đầu ra ngoài cửa sổ. Ánh điện trong vườn trường lóe sang trong bóng đêm. Cảnh đêm ở đại học Chiết Giang không đẹp mà mang một vẻ phồn hoa lạnh lẽo. Có lẽ đời người cũng giống như ánh điện trong đêm tối, xung quanh càng sáng lại càng thấy mình cô độc, lạnh lẽo.
Lâm Tiểu Niên ngồi trong phòng tự học, lấy bút chì viết đầy một trang giấy cái tên “Kiều Hoài Ninh”.
Cô khẽ chau mày, chống cằm, ngây người ra trước trang giấy đã viết đầy cái tên ấy. Cô nghĩ mãi không thông, tại sao Kiều Hoài Ninh không giống anh trai Hoài Ninh ngày xưa của cô? Lẽ nào giống như một số người đã nói, khi thanh mai trúc mã dần lớn lên thì thế giới giữa hai người cũng ngày càng xa cách, không có cách nào quay lại như xưa được nữa?
Mỗi khi nghĩ tới Kiều Hoài Ninh, Lâm Tiểu Niên đều thích thú nở một nụ cười, nhớ giọng nói ấm áp của anh.
“Niên Niên… Niên Niên…”
Cô bắt chước dáng điệu của Kiều Hoài Ninh, thì thầm với chính mình. Dường như anh đang đứng trước mặt cô, mỉm cười với cô, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Nghĩ thế, cô cũng khẽ mỉm cười. Khi Lâm Tiểu Niên cười, hai hàng lông mi dày và dài phủ lên đôi mắt trong sáng, đen láy, đôi môi hồng hơi cong lên, trên má thấp thoáng hai lúm đồng tiền.
“Kiều Hoài Ninh, em đến rồi!” Cuối cùng, cô cũng rất thoải mái nói ra một tràng: “Kiều Hoài Ninh, em đến Bắc Kinh rồi!”.
Lâm Tiểu Niên một thân một mình lặn lội từ quê đến thành phố xa lạ này theo học vì cô muốn được gặp Kiều Hoài Ninh. Lần đầu tiên đặt chân lên thành phố, mang theo bao nhiêu hành lý, túi lớn túi bé, nhưng Kiều Hoài Ninh không đến đón cô.
Nhớ lại khi đăng ký nguyện vọng học, trái tim Lâm Tiểu Niên vẫn đập rộn ràng. Anh Hoài Ninh học ở trường đại học Bắc Kinh, nếu xét về thành tích học tập, cô còn lâu mới có thể thi đỗ. Nếu vào trường đại học Chiết Giang, một trường gần đại học Bắc Kinh nhất thì có thể cô còn có cơ hội. Nhưng liệu cổng trường đại học có quá cao so với tầm tay cô không? Cô có thể bước chân vào đó không? Xét cho cùng, đại học Chiết Giang chỉ tuyển bốn sinh viên có hộ khẩu quê cô mà thôi. Với thành tích đứng trong top 10 của tỉnh, Lâm Tiểu Niên đành liều một phen. Dĩ nhiên, khi điền nguyện vọng 2, nguyện vọng 3, cô cũng để cho mình một con đường lùi. Nếu không đỗ đại học Chiết Giang, vẫn còn có đại học Liêu Ninh và đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân. Dù thế nào chăng nữa, Lâm Tiểu Niên nhất định phải đến Bắc Kinh.
Vì ở đó có Kiều Hoài Ninh!
Lúc sắp lên đường, Lâm Tiểu Niên đã gọi điện thông báo cho Kiều Hoài Ninh biết chuyến xe và thời gian đến. Anh cũng hứa sẽ cố gắng đến đón cô. Vì vậy, Lâm Tiểu Niên sống chết nhất định không cho bố mẹ đưa đi. Cô mơ màng, sau khi từ cổng bến xe ra, cô sẽ mang theo một nụ cười tặng cho anh, sau đó anh sẽ đưa cô tới trường nhập học.
Thế nhưng Lâm Tiểu Niên ngồi đợi gần một tiếng đồng hồ mà anh vẫn chưa tới.
Cô lẩm bẩm: “Anh Hoài Ninh không thế, có lẽ anh ấy thật sự rất bận!”.
Sau khi đến đại học Chiết Giang, việc đầu tiên của Lâm Tiểu Niên là mua thẻ điện thoại gọi cho Kiều Hoài Ninh. Cô cầm chiếc ống nghe thô kệch của bốt điện thoại công cộng, lòng bàn tay đã hơi ướt mồ hôi. Bắc Kinh tháng chín vẫn khô nóng càng khiến cho cô nóng lòng hơn. Điện thoại kêu lên mấy hồi sau đó mới kết nối được. Đầu máy bên Kiều Hoài Ninh rất ồn ào. Anh nhấc máy nói lớn: “Ai đó? A lô! Hãy nói đi!”.
Lâm Tiểu Niên cười ngốc nghếch nói: “Em là… Tiểu Niên.”
Cuối cùng Kiều Hoài Ninh cũng đã nghe rõ tiếng của cô: “Ồ, Niên Niên, hôm nay em lên làm thủ tục nhập học phải không?”.
Lâm Tiểu Niên nén cười, hít một hơi dài nói: “Mọi thủ tục em đều làm xong rồi.”
Tiếng ồn ào bên phía Kiều Hoài Ninh cuối cùng cũng nhỏ đi một chút: “Xin lỗi em, hôm nay anh có việc bận, không thể đi đón em được.”
Lâm Tiểu Niên cầm ống nghe một cách vô thức, ấp úng nói: “Không sao đâu anh ạ, hội sinh viên trường đại học Chiết Giang đã cử người ra bến xe đón em rồi.”
Ba ngày sau khi Lâm Tiểu Niên đến đại học Chiết Giang, Kiều Hoài Linh mới xuất hiện. Lâm Tiểu Niên rất phấn chấn, kéo anh đi dạo khắp nơi trong vườn trường đại học Chiết Giang, vừa đi dạo vừa hỏi: “Anh Hoài Ninh, em muốn mua một chiếc xe đạp cũ. Sau này em đến trường tìm anh sẽ thuận tiện hơn. Không biết anh có hoan nghênh em không?”.
Kiều Hoài Ninh học tại trường đại học Bắc Kinh, cách trường Chiết Giang khoảng ba, bốn cây số.
“Được chứ, đương nhiên anh sẽ hoan nghênh chứ. Vậy anh sẽ giúp em mua xe đạp cũ nhé!”
Lâm Tiểu Niên duyên dáng gật đầu và nói them yêu cầu: “Anh nhất định phải giúp em mua loại xe đạp có thể chở được người khác ở đằng sau đấy!”.
“Tại sao?” Kiều Hoài Ninh thuận miệng hỏi.
“Như vậy, mới có người có thể chở em đi dạo quanh Bắc Kinh chứ.” Lâm Tiểu Niên cười ngây thơ, trong long tràn đầy ước vọng về tương lai.
Nhìn cô cười, Kiều Hoài Ninh thất thần, nhưng ngay lập tức anh trở lại với vẻ mặt lịch sự nhã nhặn: “Được!”.
Đúng là Kiều Hoài Ninh đã thực hiện lời hứa của mình, giúp Lâm Tiểu Niên mua một chiếc xe đạp cũ. Anh tự mình đạp xe tới đưa cho Lâm Tiểu Niên. Chiếc xe có giong màu hồng, giỏ màu xanh xám, dường như tất cả đều mới. Phía sau xe quả nhiên có thể chở người ngồi, chỉ có điều ngồi sau xe là một cô gái mà Lâm Tiểu Niên không hề quen biết.
“Đây là Âu Dương Phi, bạn học của anh. Cô ấy tới đại học Chiết Giang để tiện mua mấy cuốn sách tham khảo.” Kiều Hoài Ninh tươi cười giới thiệu với Lâm Tiểu Niên.
Lâm Tiểu Niên lúc này không còn phấn chấn nữa, giọng không vui: “Chào chị Âu Dương.”
Đến bữa tối, Kiều Hoài Ninh mời cơm. Địa điểm được chọn là nhà hàng cao cấp duy nhất gần cổng trường đại học Chiết Giang.
May mà bàn ăn là bàn tròn, nếu là bàn vuông, Lâm Tiểu Niên không biết nên ngồi cùng phía với ai.
Âu Dương Phi rất dễ gần, luôn muốn ngồi gần Lâm Tiểu Niên. Lâm Tiểu Niên đáp lại một cách gượng gạo, suốt bữa ăn, cô ngồi ăn rất lặng lẽ.
Kiều Hoài Ninh chốc chốc lại gắp thức ăn cho Âu Dương Phi và cũng không quên quan tâm hỏi han Tiểu Niên: “Niên Niên đến đây mấy hôm nay rồi, em đã quen ăn đồ ăn Bắc Kinh chưa?”.
“Có một số thứ quen rồi sẽ ổn thôi.” Lâm Tiểu Niên vừa uống bia hoa quả mát lạnh vừa quan sát Âu Dương Phi đang ngồi bên cạnh. Cô không phân biệt nổi rốt cuộc giữa Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi có quan hệ gì. Lâm Tiểu Niên nghĩ, nếu họ là người yêu, có vẻ chưa đủ thân mật, còn nếu họ chỉ là bạn học bình thường thì đáng để người khác phải suy nghĩ.
Đương nhiên cô không thể hỏi trực tiếp mà chỉ có thể thầm cầu nguyện. Cầu cho anh Hoài Ninh dù thế nào cũng không yêu Âu Dương Phi.
Ngày sinh nhật của Kiều Hoài Ninh sắp tới. Món quà sinh nhật Lâm Tiểu Niên chuẩn bị cho anh là một chiếc khăn quàng cổ ấm áp, do tự tay cô đan. Cô vuốt ve những sợi len mềm mại, hùng hồn tuyên bố: “Đây sẽ là món quà độc nhất vô nhị mình tặng cho anh Hoài Ninh!”.
Nhưng đến ngày sinh nhật, khi Lâm Tiểu Niên đang ngập tràn niềm vui mang bánh sinh nhật tới phòng hát Phương Chinh, nơi đã hẹn trước để gặp Kiều Hoài Ninh thì cô mới biết, hóa ra anh không chỉ mời một mình cô.
Trong phòng KTV, mọi người đã có mặt đầy đủ, tất cả đều xa lạ, khiến cho Lâm Tiểu Niên hoa hết cả mắt. Cuối cùng, ánh mắt cô tập trung vào người ở gần Kiều Hoài Ninh nhất, Âu Dương Phi. Cô cất giọng buồn buồn: “Chào chị Âu Dương!”.
“Tiểu Niên sao vậy? Có điều gì không vui à?” Kiều Hoài Ninh phát hiện thấy tâm trạng Lâm Tiểu Niên không tốt, liền cười hỏi.
Thấy anh hỏi như vậy, Lâm Tiểu Niên bật cười, đơn thuần cô vì sinh nhật anh nên cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì trước kia, khi đến sinh nhật cô, anh cũng vui vẻ như vậy. Lần ấy, anh mua tặng cô một món đồ chơi bằng bông mà cô thích từ lâu, xoa đầu cô và nói: “Ngày 23 tháng Chạp chính là sinh nhật của Tiểu Niên tiếng tăm lừng lẫy.”
Cô cãi lại: “Là Niên Niên chứ!”.
Anh cười, cũng không chú ý lắm: “Ừ, thì là Niên Niên, Niên Niên lớn hơn Tiểu Niên!”.
Cô nhớ lúc anh gọi cô là Niên Niên, âm cuối kéo dài ra giống như một nốt nhạc vang vọng.
Anh từng nói: “Niên Niên, em đến Bắc Kinh đi, đến Bắc Kinh anh sẽ tổ chức sinh nhật cho em, tổ chức sinh nhật vào mùa đông Bắc Kinh.”
Niềm mong ước của Lâm Tiểu Niên chính là được tổ chức sinh nhật tại Bắc Kinh cùng Kiều Hoài Ninh lúc này đã tan như bọt nước. Cô chợt nhận ra, anh không còn là người duy nhất của một mình cô nữa.
Kiều Hoài Ninh đứng trước mặt Lâm Tiểu Niên, ôm Âu Dương Phi thành thật tuyên bố: “Niên Niên, đây là bạn gái của anh, Âu Dương Phi! Xin lỗi đã không nói với em sớm hơn.”
“Không sao, bây giờ nói cũng chưa muộn mà.” Cô mỉm cười mà lòng đau như cắt, nhưng dù sao đi chăng nữa, tình yêu mà cô dành cho anh vẫn không hề thay đổi.
Trong phòng, mọi người uống rượu, ăn bánh ngọt nhưng đó không phải là chiếc bánh Lâm Tiểu Niên đã phải đạp xe đến quán Vị Đa Mỹ cách trường đại học Chiết Giang hơn sáu, bảy cây số đặt làm.
Lâm Tiểu Niên vốn không thích ăn bơ ngọt, nhưng tối hôm đó cô ăn hai miếng to, đang muốn ăn miếng thứ ba thì Kiều Hoài Ninh ngăn lại: “Niên Niên, con gái buổi tối nên ăn ít đồ ngọt thôi, nếu không sẽ phát phì ra đấy!”.
Lâm Tiểu Niên đặt chiếc dĩa trong tay xuống, tự rót cho mình một cốc rượu vang, hát cùng những sinh viên chưa quen của đại học Bắc Kinh.
Các sinh viên đại học Bắc Kinh đều hiếu kỳ, vây quanh cô hỏi: “Em có phải là em gái hàng xóm của Kiều Hoài Ninh không?”.
Lâm Tiểu Niên khẽ cười, tiếp tục hát cùng mọi người, trong như búp bê, vô cùng đáng yêu.
Ngoảnh đầu lại, Lâm Tiểu Niên thấy Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi đang nhìn mình.
Cô nhìn họ, sau đó quay lại cười hì hì, vừa nghe hát, vừa uống rượu.
Âu Dương Phi chọn cho Kiều Hoài Ninh một bài hát sinh nhật, trước khi hát còn nói một câu đầy ẩn ý: “Hôm nay rất cảm ơn mọi người đã tới góp vui, hy vọng học kỳ sau mọi người vẫn ủng hộ Kiều Hoài Ninh trong công việc ở hội sinh viên”. Cuộc vận động phiếu bầu này rất thiết thực.
Lâm Tiểu Niên nhìn Kiều Hoài Ninh bằng đôi mắt có hơi men, cô chỉ trộm ngước nhìn nhưng bị Kiều Hoài Ninh trông thấy.
Kiều Hoài Ninh lấy ra mấy lon nước ngọt từ trong góc phòng đưa cho Lâm Tiểu Niên: “Tiểu nha đầu, uống ít thôi!”.
Thì ra trong mắt Kiều Hoài Ninh, Lâm Tiểu Niên chỉ là một tiểu nha đầu.
Lâm Tiểu Niên không nói gì, mở chai nước uống mấy ngụm.
Cô dám khẳng định bài hát “Trong mắt anh chỉ có em” Kiều Hoài Ninh hát dành tặng cho Âu Dương Phi, bởi khi hát, giọng của anh trầm ấm, đầy mê hoặc, ánh mắt không lúc nào rời khỏi Âu Dương Phi.
Lâm Tiểu Niên hết nhìn Kiều Hoài Ninh rồi quay sang nhìn Âu Dương Phi, uống cạn một hơi. Vị mát lạnh của lon nước khiến cô cảm thấy toàn thân như bị bao phủ một lớp băng.
Không khí trong phòng càng lúc càng náo nhiệt, có người dẫn đầu hò reo tán thưởng bài hát của Kiều Hoài Ninh, thế là mọi người hòa vào thành một đoàn náo nhiệt.
Lâm Tiểu Niên dựa vào ghế sofa, chăm chú quan sát mọi người. Cô cảm thấy dường như ở đây mình là người thừa. Cô thấy hơi khó thở liền đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Lâm Tiểu Niên buồn bã nghĩ, thì ra anh Hoài Ninh, người đã từng đưa cô đi khắp nơi, người hết lần này đến lần khác giúp cô giải những đề Số học phức tạp, người mà cô có thể thoải mái làm nũng, người cho cô kẹo để dỗ cô nín khóc, người đã từng nói sẽ cùng cô đi qua mùa đông ở Bắc Kinh bây giờ đã trưởng thành rồi. Kiều Hoài Ninh bây giờ đã không còn là anh Hoài Ninh của riêng mình cô nữa.
Cửa phòng hé mở rồi lại đóng vào, có người đi ra vỗ vai Lâm Tiểu Niên nói: “Sao em lại ra đây đứng một mình thế?”.
Lâm Tiểu Niên không quay đầu lại cũng biết là Kiều Hoài Ninh. Đôi tay gầy gầy của anh đặt lên mu bàn tay cô, phủ cả lên các đầu ngón tay, vô cùng ấm áp.
Trong lòng Lâm Tiểu Niên lóe lên một niềm hạnh phúc mong manh, hạnh phúc đến tuyệt vọng.
“Mau quay lại phòng đi em, nghe anh và Âu Dương Phi hát một bài.” Giọng của Kiều Hoài Ninh rất tha thiết.
Lâm Tiểu Niên vẫn đứng im, không nhúc nhích. Cô thận trọng rút bàn tay đang bị Kiều Hoài Ninh nắm, cúi đầu nói: “Đã muộn rồi, em muốn về trường trước!”.
Kiều Hoài Ninh cười, nhẹ nhàng nói: “Ở lại chơi thêm một chút nữa thôi, đợi lát nữa anh tiễn em về.”
Lâm Tiểu Niên lắc đầu: “Em đã hẹn trước với các bạn cùng phòng rồi, tối về đánh tá lả.”
“Em học được cách chơi tá lả từ khi nào thế?” Kiều Hoài Ninh nhìn cô lạ lùng. Khi cô còn bé, anh dẫn cô chơi tá lả cùng đám bạn, cô học mãi cũng không biết chơi, anh còn cười chê cô ngốc.
“Chỉ cần chú tâm vào học, chơi bài là một việc rất đơn giản!” Để đến được Bắc Kinh học đại học, ngay cả môn Số học khó hiểu nhất cô còn học được, trò tú lơ khơ nhỏ ấy sao có thể làm khó cô được? Hồi nhỏ học mãi không được chẳng qua vì đã có anh bên cạnh, cô không phải động não.
“Niên Niên, em lớn thật rồi!” Kiều Hoài Ninh vuốt mái tóc mềm mại của cô, cười ấm áp.
Cô gật đầu cười: “Chúng ta đều đã lớn rồi!”.
Vì đã lớn khôn cho nên họ tự quyết định con đường riêng cho mình.
Lâm Tiểu Niên vuốt ve chiếc khăn quàng cổ mềm mại trong tay, ngón tay dường như không còn chút lực nào nữa. Bởi vì lúc ra về quá vội nên ngay cả món quà cô đã chuẩn bị bấy lâu nay cũng không kịp tặng cho Hoài Ninh.
Nhưng dù có tặng, liệu anh có thích hay không? Nếu anh không thích, chẳng phải lãng phí bao tâm ý của cô gửi vào trong ấy sao?
Bao suy nghĩ phức tạp cứ bủa vây cô, đều chứng tỏ tình cảm Lâm Tiểu Niên dành cho Kiều Hoài Ninh, tuy khiến cô phiền não nhưng lúc nào cô cũng một lòng một dạ với anh.
Cô thường nghĩ, giá mà cô cố gắng hơn một chút, thẳng thắn bày tỏ tình cảm của cô với anh, liệu anh có cảm động không?
Nhưng tất cả đều không có từ “giá mà”.
Kiều Hoài Ninh đã yêu Âu Dương Phi, một tình yêu đích thực, không dễ gì thay đổi.
Lâm Tiểu Niên khẽ than một tiếng, quay đầu ra ngoài cửa sổ. Ánh điện trong vườn trường lóe sang trong bóng đêm. Cảnh đêm ở đại học Chiết Giang không đẹp mà mang một vẻ phồn hoa lạnh lẽo. Có lẽ đời người cũng giống như ánh điện trong đêm tối, xung quanh càng sáng lại càng thấy mình cô độc, lạnh lẽo.