Chương : 15
“Sim điện thoại của em đâu?” Lâm Tiểu Niên đứng dưới ký túc xá, khua khua điện thoại, hét lên với Vu Hữu Dư.
Vu Hữu Dư hiển nhiên vừa mới tắm giặt xong, trên tóc, nước vẫn còn nhỏ từng giọt, từng giọt, toàn thân tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu. Anh uể oải dựa vào hành lang dưới cổng ký túc xá: “Ờ, sim của em, anh lấy ra ngoài làm mất rồi.”
“Anh?!” Lâm Tiểu Niên hận rằng không thể đập chiếc điện thoại vào mặt anh, một chiếc sim điện thoại ảnh hưởng gì đến anh ta, tại sao anh ta lấy ra ngoài làm mất nó chứ.
“Bồi thường cho em!” Cô cảm thấy phải bắt anh bồi thường thiệt hại của mình.
“Được.” Anh nói không một chút do dự. Cô vốn cho rằng anh sẽ từ chối, nhưng ngược lại anh rất vui vẻ đồng ý.
“Anh có bệnh!” Cô nghĩ không ra, sao con người này lại vô vị nhạt nhẽo đến thế.
Vu Hữu Dư hờ hững đứng dựa vào hành lang, ôm ngực, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đỏ ửng của cô, thở phào một hơi nói: “Hình như, anh cũng sắp ốm rồi.”
“Không phải sắp ốm, mà bệnh nặng lắm rồi đó!” Lâm Tiểu Niên tức giận nói.
Buổi chiều ngày thứ Hai, Lâm Tiểu Niên không đi học, vốn muốn đi cửa hàng gần trường mua một chiếc sim điện thoại, nhưng Tô Bắc Hải lại đến tìm cô đến hội sinh viên làm bảng thông báo.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Tiểu Niên nhìn thấy nét mặt Tô Bắc Hải vừa vui vẻ vừa cảm động, có chút kì lạ.
Tô Bắc Hải cười thần bí: “Em đoán thử xem?”
Lâm Tiểu Niên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn lắc đầu ngạc nhiên: “Trời sinh ra con gái thật đần độn.”
Tô Bắc Hải đành tuyên bố đáp án: “Trường đầu tư một khoản tiền để hội sinh viên tổ chức một chuyến du xuân.”
Lâm Tiểu Niên ngạc nhiên mở to mắt: “Thật sao?”
“Đương nhiên là đúng, một lúc nữa em viết thông báo, tập hợp mọi người họp nhé.”
TTT
Lâm Tiểu Niên chuẩn bị bút mực, cẩn thận viết nội dung thông báo.
Tô Bắc Hải đứng bên cạnh xem cô viết, thỉnh thoảng nói với cô vài câu, nhưng một lúc sau có một bạn học gọi anh đi, nói rằng giáo viên Đoàn Thanh niên tìm anh.
Lâm Tiểu Niên đã luyện qua thư pháp, nhưng không thường xuyên viết, cho nên có chút nguệch ngoạc. Mới chỉ viết một lúc, mồ hôi của cô đã ướt hết tay, nhưng vẫn quyết không hạ bút, nhẹ nhàng lau tay vào áo len, lau xong, theo quán tính dùng tay vuốt tóc trên trán.
Cửa văn phòng ken két mấy tiếng, Lâm Tiểu Niên cho rằng Tô Bắc Hải quay lại, cũng không để ý, vẫn tiếp tục viết bản thông báo của mình. Viết gần xong, đột nhiên cảm thấy trong phòng im lặng một cách khác thường, do đó không nén nổi quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy Vu Hữu Dư.
Lúc Vu Hữu Dư bước vào, Lâm Tiểu Niên đang chuyên tâm viết chữ, nét mặt thuần khiết, động tác thoải mái, nhẹ nhàng đưa tay, giống như đang múa, gương mặt thanh thoát, toát lên vẻ thảnh thơi, nho nhã.
Cô mím chặt môi thành một đường thẳng tắp, có chút bướng bỉnh, nhưng cũng có phần kiên định.
Anh chưa từng nhìn thấy biểu hiện chăm chú của một người con gái nào có thể khiến cho lòng người thổn thức như vậy, do đó bèn nhẹ nhàng bò ra bàn làm việc quan sát dáng vẻ tập trung tinh thần của cô.
Anh không ngờ cô đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt trong sáng, giống như một sợi dây chuyền tinh khiết trói chặt mắt anh, khiến anh không cách nào cử động được, cũng không có cách nào thoát ra khỏi sợi dây vô hình ấy.
Khuôn mặt anh bỗng đỏ lên, cảm thấy tim mình dường như nóng ran dần.
Vu Hữu Dư trước kia chưa từng có cảm giác như vậy, nên không có cách nào giải thích được hành vi của mình, chỉ thấy trong lòng cảm thấy sợ hãi, nhưng đối với Lâm Tiểu Niên đột nhiên có chút tức giận: “Chữ xấu thế!”. Rõ ràng anh cảm thấy cô viết cũng đẹp nhưng lại gian trá nói những lời nói làm tổn thương người khác.
Ngược lại, Lâm Tiểu Niên không hề so đo, tính toán nghĩ một hồi lâu, không biết mình tức anh vì điều gì, chỉ nói: “Anh… anh bồi thường sim điện thoại cho em đi!”.
Nét mặt Vu Hữu Dư trở lại bình thường, chầm chậm kéo ngăn kéo bàn làm việc ra, lật đi lật lại bên trong, sau đó vứt cho cô một chiếc phong bì đựng sim bên trong: “Cho em!”.
Lâm Tiểu Niên cầm phong bì, xem một lát, bỏ xuống bên cạnh hộp mực đen, tiếp tục viết tờ thông báo.
Vu Hữu Dư ngả người trên ghế, đặt chân lên bàn, đôi bàn chân anh rất thon thả và cân đối, được bao bọc trong chiếc quần bò trắng, dường như rất thẳng.
Anh thấy lưng Lâm Tiểu Niên cong cong, có chút mơ màng, nhưng rất nhanh suy nghĩ ấy đã tan biến, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Không phải em nên cảm ơn anh mới đúng sao!”
“Dựa vào cái gì?” Lâm Tiểu Niên khẽ giương cằm lên.
Lúc này, Tô Bắc Hải và Thẩm Tam Nguyệt vừa bước vào. Thẩm Tam Nguyệt nhìn thấy Vu Hữu Dư cảm thấy rất vui mừng: “Sư huynh, anh cũng ở đây sao?”.
Tô Bắc Hải ngây người: “Tam Nguyệt, em gọi Hữu Dư là sư huynh từ bao giờ vậy?”.
Thẩm Tam Nguyệt nhìn Lâm Tiểu Niên, cười hi hi kéo Tô Bắc Hải ngồi xuống: “Anh ấy vốn là sư huynh mà.”
“Lịch sự quá, không giống như mấy người không biết lớn nhỏ đó.” Vu Hữu Dư dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn Lâm Tiểu Niên.
“Anh nói ai?” Lâm Tiểu Niên quay đầu trừng mắt nhìn anh ta.
Tô Bắc Hải vội vàng ngắt lời: “Hữu Dư đang trêu thôi mà.”
Ở văn phòng hội sinh viên, Thẩm Tam Nguyệt không có việc gì làm, liền chạy lại xem Lâm Tiểu Niên viết thông báo, vô tình phát hiện ra chiếc sim bị cô để gần hộp mực.
“Cuối cùng đã mua sim rồi à?” Tam Nguyệt tiện tay rút ra xem.
“Ừ.” Lâm Tiểu Niên không ngẩng đầu, chỉ buồn rầu trả lời.
“133**521521…521…521, anh yêu em?” Dường như Thẩm Tam Nguyệt phát hiện ra một điều gì đó rất hay, “số điện thoại này mua ở cửa hàng đắt lắm phải không Bắc Hải?”.
Hôm đó, cô đưa Bắc Hải ra cửa hàng nạp thẻ điện thoại, nhìn thấy số điện thoại này, lúc đó cô muốn anh mua cho cô dùng, nhưng Tô Bắc Hải nói cô quá lập dị, cô đã tiếc rất lâu.
“Vẫn là Tiểu Niên lãng mạn nhất!” Thẩm Tam Nguyệt thật thà than một câu.
Lâm Tiểu Niên nghe xong đỏ ửng cả mặt, khẽ chau mày, nhìn về phí Vu Hữu Dư hỏi: “Đây là chủ ý của người nào đây?”.
Trước mặt người khác, Lâm Tiểu Niên hỏi như vậy, khiến cho Vu Hữu Dư thoáng buồn, khuôn mặt tuấn tú xị hẳn xuống, lạnh lùng cười: “Chính là chủ ý của mọi người, sao thế?”.
Nghe anh nói như vậy, Lâm Tiểu Niên không thèm để ý, cầm sim lắp vào điện thoại: “Được, ai sợ ai!”.
Tô Bắc Hải và Thẩm Tam Nguyệt đều thấy kì lạ, ngạc nhiên nhìn trận sóng đang trào dâng giữa hai người Vu Hữu Dư và Lâm Tiểu Niên, muốn ngăn nó lại, nhưng không biết nên nói gì, giúp đỡ thế nào, đành mắt nhắm mắt mở lo lắng.
Vì không muốn để bầu không khí căng thẳng như vậy, Thẩm Tam Nguyệt bắt đầu thảo luận với Vu Hữu Dư về chủ đề chuyến du xuân này sẽ đi chơi ở đâu.
Tô Bắc Hải đứng bên cạnh cười: “Những vùng ngoại ô quanh Bắc Kinh, Hữu Dư đều đã đi cả rồi, chuyến du xuân những năm trước anh ấy đều không đi cùng.”
Tốt rồi, Lâm Tiểu Niên đứng bên cạnh nghe thấy liền vỗ tay, anh ta không đi, cô có thể chơi vui hơn một chút, rốt cuộc xung quanh sẽ ít đi một người đối đầu với cô.
“Ai nói tôi không đi?” Vu Hữu Dư đứng lên dùng bút chì vẽ bản đồ Bắc Kinh mấy đường: “Năm nay, tôi dẫn đội!”. Nét mặt Lâm Tiểu Niên đầy hy vọng bỗng nhiên thành thất vọng hoàn toàn.
Vu Hữu Dư hiển nhiên vừa mới tắm giặt xong, trên tóc, nước vẫn còn nhỏ từng giọt, từng giọt, toàn thân tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu. Anh uể oải dựa vào hành lang dưới cổng ký túc xá: “Ờ, sim của em, anh lấy ra ngoài làm mất rồi.”
“Anh?!” Lâm Tiểu Niên hận rằng không thể đập chiếc điện thoại vào mặt anh, một chiếc sim điện thoại ảnh hưởng gì đến anh ta, tại sao anh ta lấy ra ngoài làm mất nó chứ.
“Bồi thường cho em!” Cô cảm thấy phải bắt anh bồi thường thiệt hại của mình.
“Được.” Anh nói không một chút do dự. Cô vốn cho rằng anh sẽ từ chối, nhưng ngược lại anh rất vui vẻ đồng ý.
“Anh có bệnh!” Cô nghĩ không ra, sao con người này lại vô vị nhạt nhẽo đến thế.
Vu Hữu Dư hờ hững đứng dựa vào hành lang, ôm ngực, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đỏ ửng của cô, thở phào một hơi nói: “Hình như, anh cũng sắp ốm rồi.”
“Không phải sắp ốm, mà bệnh nặng lắm rồi đó!” Lâm Tiểu Niên tức giận nói.
Buổi chiều ngày thứ Hai, Lâm Tiểu Niên không đi học, vốn muốn đi cửa hàng gần trường mua một chiếc sim điện thoại, nhưng Tô Bắc Hải lại đến tìm cô đến hội sinh viên làm bảng thông báo.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Tiểu Niên nhìn thấy nét mặt Tô Bắc Hải vừa vui vẻ vừa cảm động, có chút kì lạ.
Tô Bắc Hải cười thần bí: “Em đoán thử xem?”
Lâm Tiểu Niên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn lắc đầu ngạc nhiên: “Trời sinh ra con gái thật đần độn.”
Tô Bắc Hải đành tuyên bố đáp án: “Trường đầu tư một khoản tiền để hội sinh viên tổ chức một chuyến du xuân.”
Lâm Tiểu Niên ngạc nhiên mở to mắt: “Thật sao?”
“Đương nhiên là đúng, một lúc nữa em viết thông báo, tập hợp mọi người họp nhé.”
TTT
Lâm Tiểu Niên chuẩn bị bút mực, cẩn thận viết nội dung thông báo.
Tô Bắc Hải đứng bên cạnh xem cô viết, thỉnh thoảng nói với cô vài câu, nhưng một lúc sau có một bạn học gọi anh đi, nói rằng giáo viên Đoàn Thanh niên tìm anh.
Lâm Tiểu Niên đã luyện qua thư pháp, nhưng không thường xuyên viết, cho nên có chút nguệch ngoạc. Mới chỉ viết một lúc, mồ hôi của cô đã ướt hết tay, nhưng vẫn quyết không hạ bút, nhẹ nhàng lau tay vào áo len, lau xong, theo quán tính dùng tay vuốt tóc trên trán.
Cửa văn phòng ken két mấy tiếng, Lâm Tiểu Niên cho rằng Tô Bắc Hải quay lại, cũng không để ý, vẫn tiếp tục viết bản thông báo của mình. Viết gần xong, đột nhiên cảm thấy trong phòng im lặng một cách khác thường, do đó không nén nổi quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy Vu Hữu Dư.
Lúc Vu Hữu Dư bước vào, Lâm Tiểu Niên đang chuyên tâm viết chữ, nét mặt thuần khiết, động tác thoải mái, nhẹ nhàng đưa tay, giống như đang múa, gương mặt thanh thoát, toát lên vẻ thảnh thơi, nho nhã.
Cô mím chặt môi thành một đường thẳng tắp, có chút bướng bỉnh, nhưng cũng có phần kiên định.
Anh chưa từng nhìn thấy biểu hiện chăm chú của một người con gái nào có thể khiến cho lòng người thổn thức như vậy, do đó bèn nhẹ nhàng bò ra bàn làm việc quan sát dáng vẻ tập trung tinh thần của cô.
Anh không ngờ cô đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt trong sáng, giống như một sợi dây chuyền tinh khiết trói chặt mắt anh, khiến anh không cách nào cử động được, cũng không có cách nào thoát ra khỏi sợi dây vô hình ấy.
Khuôn mặt anh bỗng đỏ lên, cảm thấy tim mình dường như nóng ran dần.
Vu Hữu Dư trước kia chưa từng có cảm giác như vậy, nên không có cách nào giải thích được hành vi của mình, chỉ thấy trong lòng cảm thấy sợ hãi, nhưng đối với Lâm Tiểu Niên đột nhiên có chút tức giận: “Chữ xấu thế!”. Rõ ràng anh cảm thấy cô viết cũng đẹp nhưng lại gian trá nói những lời nói làm tổn thương người khác.
Ngược lại, Lâm Tiểu Niên không hề so đo, tính toán nghĩ một hồi lâu, không biết mình tức anh vì điều gì, chỉ nói: “Anh… anh bồi thường sim điện thoại cho em đi!”.
Nét mặt Vu Hữu Dư trở lại bình thường, chầm chậm kéo ngăn kéo bàn làm việc ra, lật đi lật lại bên trong, sau đó vứt cho cô một chiếc phong bì đựng sim bên trong: “Cho em!”.
Lâm Tiểu Niên cầm phong bì, xem một lát, bỏ xuống bên cạnh hộp mực đen, tiếp tục viết tờ thông báo.
Vu Hữu Dư ngả người trên ghế, đặt chân lên bàn, đôi bàn chân anh rất thon thả và cân đối, được bao bọc trong chiếc quần bò trắng, dường như rất thẳng.
Anh thấy lưng Lâm Tiểu Niên cong cong, có chút mơ màng, nhưng rất nhanh suy nghĩ ấy đã tan biến, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Không phải em nên cảm ơn anh mới đúng sao!”
“Dựa vào cái gì?” Lâm Tiểu Niên khẽ giương cằm lên.
Lúc này, Tô Bắc Hải và Thẩm Tam Nguyệt vừa bước vào. Thẩm Tam Nguyệt nhìn thấy Vu Hữu Dư cảm thấy rất vui mừng: “Sư huynh, anh cũng ở đây sao?”.
Tô Bắc Hải ngây người: “Tam Nguyệt, em gọi Hữu Dư là sư huynh từ bao giờ vậy?”.
Thẩm Tam Nguyệt nhìn Lâm Tiểu Niên, cười hi hi kéo Tô Bắc Hải ngồi xuống: “Anh ấy vốn là sư huynh mà.”
“Lịch sự quá, không giống như mấy người không biết lớn nhỏ đó.” Vu Hữu Dư dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn Lâm Tiểu Niên.
“Anh nói ai?” Lâm Tiểu Niên quay đầu trừng mắt nhìn anh ta.
Tô Bắc Hải vội vàng ngắt lời: “Hữu Dư đang trêu thôi mà.”
Ở văn phòng hội sinh viên, Thẩm Tam Nguyệt không có việc gì làm, liền chạy lại xem Lâm Tiểu Niên viết thông báo, vô tình phát hiện ra chiếc sim bị cô để gần hộp mực.
“Cuối cùng đã mua sim rồi à?” Tam Nguyệt tiện tay rút ra xem.
“Ừ.” Lâm Tiểu Niên không ngẩng đầu, chỉ buồn rầu trả lời.
“133**521521…521…521, anh yêu em?” Dường như Thẩm Tam Nguyệt phát hiện ra một điều gì đó rất hay, “số điện thoại này mua ở cửa hàng đắt lắm phải không Bắc Hải?”.
Hôm đó, cô đưa Bắc Hải ra cửa hàng nạp thẻ điện thoại, nhìn thấy số điện thoại này, lúc đó cô muốn anh mua cho cô dùng, nhưng Tô Bắc Hải nói cô quá lập dị, cô đã tiếc rất lâu.
“Vẫn là Tiểu Niên lãng mạn nhất!” Thẩm Tam Nguyệt thật thà than một câu.
Lâm Tiểu Niên nghe xong đỏ ửng cả mặt, khẽ chau mày, nhìn về phí Vu Hữu Dư hỏi: “Đây là chủ ý của người nào đây?”.
Trước mặt người khác, Lâm Tiểu Niên hỏi như vậy, khiến cho Vu Hữu Dư thoáng buồn, khuôn mặt tuấn tú xị hẳn xuống, lạnh lùng cười: “Chính là chủ ý của mọi người, sao thế?”.
Nghe anh nói như vậy, Lâm Tiểu Niên không thèm để ý, cầm sim lắp vào điện thoại: “Được, ai sợ ai!”.
Tô Bắc Hải và Thẩm Tam Nguyệt đều thấy kì lạ, ngạc nhiên nhìn trận sóng đang trào dâng giữa hai người Vu Hữu Dư và Lâm Tiểu Niên, muốn ngăn nó lại, nhưng không biết nên nói gì, giúp đỡ thế nào, đành mắt nhắm mắt mở lo lắng.
Vì không muốn để bầu không khí căng thẳng như vậy, Thẩm Tam Nguyệt bắt đầu thảo luận với Vu Hữu Dư về chủ đề chuyến du xuân này sẽ đi chơi ở đâu.
Tô Bắc Hải đứng bên cạnh cười: “Những vùng ngoại ô quanh Bắc Kinh, Hữu Dư đều đã đi cả rồi, chuyến du xuân những năm trước anh ấy đều không đi cùng.”
Tốt rồi, Lâm Tiểu Niên đứng bên cạnh nghe thấy liền vỗ tay, anh ta không đi, cô có thể chơi vui hơn một chút, rốt cuộc xung quanh sẽ ít đi một người đối đầu với cô.
“Ai nói tôi không đi?” Vu Hữu Dư đứng lên dùng bút chì vẽ bản đồ Bắc Kinh mấy đường: “Năm nay, tôi dẫn đội!”. Nét mặt Lâm Tiểu Niên đầy hy vọng bỗng nhiên thành thất vọng hoàn toàn.