Chương : 3
Lâm Tiểu Niên không ngờ rằng mình lại gặp Vu Hữu Dư tại phòng tự học một lần nữa.
Vu Hữu Dư dáng vẻ chán chường, đang ngồi chơi PSP [1] tại chỗ ngồi phía trước nơi cô vẫn thường ngồi. Lâm Tiểu Niên cuối đầu đọc, coi như anh ta không hề tồn tại.
[1] Một thiết bị chơi điện tử cầm tay của Sony – ND.
Nhưng Vu Hữu Dư dường như cố ý, vừa chơi trò chơi lại vừa rung chân, người khẽ lắc lư theo nhịp khiến cho chiếc bàn học phía sau cũng lắc lư theo.
Lâm Tiểu Niên đang học từ đơn tiếng Anh, bị anh ta làm phiền không tập trung được. Cô bực mình nhưng nghĩ không nên rước vào thân những chuyện thị phi nữa cho nên vẫn nhẫn nhịn.
Vừa may Cát Ngôn đến rất đúng lúc, kéo Lâm Tiểu Niên lúc này mặt đang hầm hầm ra ngoài nói: “Hôm nay nhà Thẩm Tiểu Tam mời cơm, vừa gọi điện thoại bảo hai chúng ta đến tập trung ở Xuyên Lạc Viên!”.
Thẩm Tiểu Tam tên thật là Thẩm Tam Nguyệt. Trong số bốn người cùng phòng ở ký túc xá, Thẩm Tam Nguyệt và Cát Ngôn học khoa tin tức, Lâm Tiểu Niên học khoa pháp luật, Quan Lan học khoa kinh tế đối ngoại.
Ngày học đầu tiên, mọi người được xếp vào cùng một phòng là kết quả từ việc rút thăm. Lâm Tiểu Niên đã từng tính qua xát suất bốc thăm, chỉ có một phần mười sáu nghìn tỉ.
Cho nên Quan Lan rất xúc động trước sự kỳ diệu của số phận. Cô nói: “Chúng ta có thể bốc thăm được ở cùng một phòng thật là kỳ diệu, cũng là chuyện may mắn nhất!”.
“Đương nhiên rồi, vần cuối trong tên chúng ta đều giống nhau: Quan Lan, Cát Ngôn, Lâm Tiểu Niên [2]…”. Khi đọc đến tên Thẩm Tam Nguyệt, cô đột nhiên dừng lại.
[2] Trong tiếng Trung tất cả những tên này đều có vận âm “an” ở cuối – ND.
Lâm Tiểu Niên tiếp tục: “Tam Nguyệt không hợp vần, chi bằng đổi thành Thẩm Tiểu Tam đi!”. Thế là cái tên Thẩm Tiểu Tam bắt đầu được lưu truyền nội bộ.
Thực ra, gọi Thẩm Tam Nguyệt thành Thẩm Tiểu Tam còn có một lý do khác, bởi vì trong bốn người ở ký túc, Thẩm Tam Nguyệt lớn thứ ba.
Lâm Tiểu Niên vô thức nhắc lại lần nữa lời của Cát Ngôn: “Nhà Tiểu Tam mời cơm?”. Suýt nữa cô bị sặc nước bọt: “Tiểu Tam có “nhà” từ khi nào vậy?”.
Cát Ngôn rời bỏ hình tượng người con gái dịu dàng thùy mị thường ngày, cười lớn: “Cậu ấy và Tô Bắc Hải đã ngấm ngầm hẹn hò từ lâu rồi!”.
“Cậu có định theo đuổi sự nghiệp đưa tin tức nữa không vậy? Việc quan trọng như thế mà không thông báo trước?” Lâm Tiểu Niên cười to: “Thật không chuyên tâm vào chuyên ngành chút nào, giải thưởng Pulitzer [3] hôm nay đành phải bỏ thôi!”.
[3] Giải Pulitzer là một giải thưởng của Mỹ, trao cho nhiều lĩnh vực trong đó quan trọng hơn cả là về báo chí và văn học. Đặc biệt về báo chí, Pulitzer được xem như một trong những giải danh giá nhất – ND.
Cát Ngôn cười mỉm nói: “Được rồi, món nợ của chúng ta sẽ tính sau. Bây giờ phải nhanh chóng đến Xuyên Lạc Viên, bọn Tô Bắc Hải đều đang ở đấy chờ chúng ta đấy!”.
Lâm Tiểu Niên và Tô Bắc Hải cũng coi như có quen biết.
Tô Bắc Hải là thành viên hội sinh viên trường đại học Chiết Giang. Khi Lâm Tiểu Niên tới nhập học, chính anh đã đến bến xe đón cô.
Khi ấy, anh tự mình giới thiệu như thế này: “Anh là Tô Bắc Hải ở khoa pháp luật.”
Lâm Tiểu Niên nghĩ một lát, hỏi: “Có phải là từ “Bắc Hải” trong “công viên Bắc Hải” không ạ?”.
Sở dĩ cô biết công viên Bắc Hải vì khi Kiều Hoài Ninh gọi điện cho cô đã vô tình nhắc đến: “Ở Bắc Kinh, mùa đông ở công viên Bắc Hải rất vui, có rất nhiều người đến trượt tuyết.”
Lúc đó, Tô Bắc Hải ngây người ra, sau đó gật đầu nói: “Là cùng một từ Bắc Hải!”.
Vậy là Lâm Tiểu Niên yên tâm đưa hành lý cho anh: “Em là Lâm Tiểu Niên!”.
Tô Bắc Hải đã đặt bàn ăn từ trước, Thẩm Tam Nguyệt và Quan Lan đến trước, đợi Lâm Tiểu Niên và Cát Ngôn đến rồi mọi người tự chọn chỗ ngồi.
Lâm Tiểu Niên trêu Tô Bắc Hải: “Em còn nhớ lúc đầu anh theo đuổi Quan Lan. Anh chuyển mục tiêu từ khi nào vậy?”.
Tô Bắc Hải cũng không phủ nhận, công khai khoát tay Cát Ngôn, nói: “Anh còn từng theo đuổi Cát Ngôn nữa!”.
Lâm Tiểu Niên cười ha ha, uống một ngụm trà nói: “Đúng rồi, lúc đầu chắc chắn anh đã nghĩ thế này, đầu tiên theo đuổi Quan Lan, sau đó bắt Cát Ngôn làm tù binh, tiếp theo tiêu diệt Lâm Tiểu Niên, cuối cùng ra đòn sát thủ với Thẩm Tiểu Tam!”.
Nghe Lâm Tiểu Niên nói xong, mấy người đều cười lớn, nhất là Thẩm Tam Nguyệt, cười đến chảy cả nước mắt, chỉ vào Lâm Tiểu Niên vỗ vỗ ngực: “Cậu đang đoán mò gì vậy?”.
Lâm Tiểu Niên lắc đầu: “Cũng chẳng phải mình đoán mò đâu, có lẽ đấy chính là những điều anh ấy nghĩ, mình chỉ là gợi lại giúp anh ấy mà thôi!”.
Tô Bắc Hải vội vàng gắp đồ ăn cho Lâm Tiểu Niên, nói: “Ăn nhiều một chút, như thế mới bịt được miệng em lại!”.
Mọi người đang ăn uống náo nhiệt thì bên ngoài thấp thoáng có bóng người, Tô Bắc Hải gọi: “Này, Hữu Dư!”.
Vu Hữu Dư quay lại, đứng ở cửa quan sát từng người đang ngồi ở bàn, nét mặt bỗng nhiên thẫn thờ.
“Lại đây cùng ngồi đi!” Tô Bắc Hải nói.
Vu Hữu Dư chỉ chỉ về phía sau lưng, mọi người mới nhìn thấy phía sau anh là một cô gái rất xinh.
“Mình dẫn theo bạn, hẹn lần sau sẽ ngồi cùng nhau!” Nói xong, Vu Hữu Dư kéo cô gái đó sang phòng khác.
Thẩm Tam Nguyệt nói với Tô Bắc Hải: “Vu công tử người ta hẹn bạn gái rồi!”.
Tô Bắc Hải cười nói: “Gần đây cậu ta hay chán chường.”
Bỗng Lâm Tiểu Niên không biết tại sao bị sặc bia, ho liên tục. Ánh mắt mọi người đang từ Vu Hữu Dư chuyển sang dừng lại ở cô.
Tô Bắc Hải không tán đồng, lấy cốc bia từ trong tay Tiểu Niên đặt xuống, nói: “Em nên uống một chút nước ngọt đi!”. Sau đó anh gọi phục vụ bê ra một cốc nước táo ép.
Lâm Tiểu Niên cười: “Em uống rượu còn không sao nữa mà, uống một chút cũng không sợ đâu!”.
Thẩm Tam Nguyệt như bỗng nhớ ra điều gì, hỏi: “Tiểu Niên, rốt cuộc cậu và cái anh chàng hàng xóm ở trường đại học Bắc Kinh là như thế nào đấy?”.
Quan Lan và Cát Ngôn cũng phụ họa theo: “Đúng đấy, sao gần đây không thấy anh cậu đến thăm?”.
Lâm Tiểu Niên trả lời theo thói quen: “Anh ấy bận học!”.
Có lẽ anh không chỉ bận học mà còn bận việc khác nữa.
Buổi chiều, Lâm Tiểu Niên có giờ học, ăn cơm xong nhìn đồng hồ đã 12 giờ 55 phút, giờ của “Duyệt Tuyệt sư thái”, Lâm Tiểu Niên muốn khóc mà không khóc nổi, vội chạy như bay đến phòng học số 2. Cặp sách của cô vẫn còn để ở phòng tự học.
Theo lý mà nói, vào giờ này phòng tự học không có người, cho nên cô vừa đẩy cửa là lao vào trong luôn.
Nhưng giữa lý luận và thực tế luôn có sự khác biệt, không ngờ Vu Hữu Dư cũng vừa ăn cơm xong liền quay về phòng tự học lấy cái PSP, vừa cầm trên tay định đi ra ngoài thì lại đụng phải Lâm Tiểu Niên.
Chiếc PSP văng ra khỏi tay Hữu Dư, đập vào bàn học, sau đó “bịch” một tiếng rơi xuống nề xi măng.
Vu Hữu Dư xoa xoa cái cằm bị đau, trợn mắt nhìn hung thủ Lâm Tiểu Niên, nói: “Con người em vẫn thù dai như vậy à!”.
Lâm Tiểu Niên đang vội, không có thời gian để nghe rõ xem anh ta nói cái gì. Thực ra cô cũng bị đau. Nếu cô không nặng thì cô sẽ giống như chiếc máy trong tay Vu Hữu Dư, khó tránh khỏi bị bay đi, mất mạng rồi.
“Tôi còn có tiết học, nếu tôi làm hỏng đồ của anh, sau giờ học tôi sẽ đền.” Lâm Tiểu Niên liếc món đồ nho nhỏ màu đen sẫm hình chữ nhật đang nằm trên mặt đất, không nói thêm, cầm cặp chạy ra ngoài, vừa chạy vừa thấy đau tê tái, vai bị va mạnh sắp rời cả ra.
Vu Hữu Dư nhìn theo bóng Lâm Tiểu Niên, ngẫm nghĩ, cảm thấy buồn cười, nhếch miệng khẽ cười.
Anh quay lại nhặt chiếc PSP lên, thổi bụi, cũng chẳng để ý đến nó, sau đó nhét vào chiếc túi sau lưng, tự nói một mình: “Không bắt cô ta đền thì đúng là đồ ngốc!”.
Vu Hữu Dư dáng vẻ chán chường, đang ngồi chơi PSP [1] tại chỗ ngồi phía trước nơi cô vẫn thường ngồi. Lâm Tiểu Niên cuối đầu đọc, coi như anh ta không hề tồn tại.
[1] Một thiết bị chơi điện tử cầm tay của Sony – ND.
Nhưng Vu Hữu Dư dường như cố ý, vừa chơi trò chơi lại vừa rung chân, người khẽ lắc lư theo nhịp khiến cho chiếc bàn học phía sau cũng lắc lư theo.
Lâm Tiểu Niên đang học từ đơn tiếng Anh, bị anh ta làm phiền không tập trung được. Cô bực mình nhưng nghĩ không nên rước vào thân những chuyện thị phi nữa cho nên vẫn nhẫn nhịn.
Vừa may Cát Ngôn đến rất đúng lúc, kéo Lâm Tiểu Niên lúc này mặt đang hầm hầm ra ngoài nói: “Hôm nay nhà Thẩm Tiểu Tam mời cơm, vừa gọi điện thoại bảo hai chúng ta đến tập trung ở Xuyên Lạc Viên!”.
Thẩm Tiểu Tam tên thật là Thẩm Tam Nguyệt. Trong số bốn người cùng phòng ở ký túc xá, Thẩm Tam Nguyệt và Cát Ngôn học khoa tin tức, Lâm Tiểu Niên học khoa pháp luật, Quan Lan học khoa kinh tế đối ngoại.
Ngày học đầu tiên, mọi người được xếp vào cùng một phòng là kết quả từ việc rút thăm. Lâm Tiểu Niên đã từng tính qua xát suất bốc thăm, chỉ có một phần mười sáu nghìn tỉ.
Cho nên Quan Lan rất xúc động trước sự kỳ diệu của số phận. Cô nói: “Chúng ta có thể bốc thăm được ở cùng một phòng thật là kỳ diệu, cũng là chuyện may mắn nhất!”.
“Đương nhiên rồi, vần cuối trong tên chúng ta đều giống nhau: Quan Lan, Cát Ngôn, Lâm Tiểu Niên [2]…”. Khi đọc đến tên Thẩm Tam Nguyệt, cô đột nhiên dừng lại.
[2] Trong tiếng Trung tất cả những tên này đều có vận âm “an” ở cuối – ND.
Lâm Tiểu Niên tiếp tục: “Tam Nguyệt không hợp vần, chi bằng đổi thành Thẩm Tiểu Tam đi!”. Thế là cái tên Thẩm Tiểu Tam bắt đầu được lưu truyền nội bộ.
Thực ra, gọi Thẩm Tam Nguyệt thành Thẩm Tiểu Tam còn có một lý do khác, bởi vì trong bốn người ở ký túc, Thẩm Tam Nguyệt lớn thứ ba.
Lâm Tiểu Niên vô thức nhắc lại lần nữa lời của Cát Ngôn: “Nhà Tiểu Tam mời cơm?”. Suýt nữa cô bị sặc nước bọt: “Tiểu Tam có “nhà” từ khi nào vậy?”.
Cát Ngôn rời bỏ hình tượng người con gái dịu dàng thùy mị thường ngày, cười lớn: “Cậu ấy và Tô Bắc Hải đã ngấm ngầm hẹn hò từ lâu rồi!”.
“Cậu có định theo đuổi sự nghiệp đưa tin tức nữa không vậy? Việc quan trọng như thế mà không thông báo trước?” Lâm Tiểu Niên cười to: “Thật không chuyên tâm vào chuyên ngành chút nào, giải thưởng Pulitzer [3] hôm nay đành phải bỏ thôi!”.
[3] Giải Pulitzer là một giải thưởng của Mỹ, trao cho nhiều lĩnh vực trong đó quan trọng hơn cả là về báo chí và văn học. Đặc biệt về báo chí, Pulitzer được xem như một trong những giải danh giá nhất – ND.
Cát Ngôn cười mỉm nói: “Được rồi, món nợ của chúng ta sẽ tính sau. Bây giờ phải nhanh chóng đến Xuyên Lạc Viên, bọn Tô Bắc Hải đều đang ở đấy chờ chúng ta đấy!”.
Lâm Tiểu Niên và Tô Bắc Hải cũng coi như có quen biết.
Tô Bắc Hải là thành viên hội sinh viên trường đại học Chiết Giang. Khi Lâm Tiểu Niên tới nhập học, chính anh đã đến bến xe đón cô.
Khi ấy, anh tự mình giới thiệu như thế này: “Anh là Tô Bắc Hải ở khoa pháp luật.”
Lâm Tiểu Niên nghĩ một lát, hỏi: “Có phải là từ “Bắc Hải” trong “công viên Bắc Hải” không ạ?”.
Sở dĩ cô biết công viên Bắc Hải vì khi Kiều Hoài Ninh gọi điện cho cô đã vô tình nhắc đến: “Ở Bắc Kinh, mùa đông ở công viên Bắc Hải rất vui, có rất nhiều người đến trượt tuyết.”
Lúc đó, Tô Bắc Hải ngây người ra, sau đó gật đầu nói: “Là cùng một từ Bắc Hải!”.
Vậy là Lâm Tiểu Niên yên tâm đưa hành lý cho anh: “Em là Lâm Tiểu Niên!”.
Tô Bắc Hải đã đặt bàn ăn từ trước, Thẩm Tam Nguyệt và Quan Lan đến trước, đợi Lâm Tiểu Niên và Cát Ngôn đến rồi mọi người tự chọn chỗ ngồi.
Lâm Tiểu Niên trêu Tô Bắc Hải: “Em còn nhớ lúc đầu anh theo đuổi Quan Lan. Anh chuyển mục tiêu từ khi nào vậy?”.
Tô Bắc Hải cũng không phủ nhận, công khai khoát tay Cát Ngôn, nói: “Anh còn từng theo đuổi Cát Ngôn nữa!”.
Lâm Tiểu Niên cười ha ha, uống một ngụm trà nói: “Đúng rồi, lúc đầu chắc chắn anh đã nghĩ thế này, đầu tiên theo đuổi Quan Lan, sau đó bắt Cát Ngôn làm tù binh, tiếp theo tiêu diệt Lâm Tiểu Niên, cuối cùng ra đòn sát thủ với Thẩm Tiểu Tam!”.
Nghe Lâm Tiểu Niên nói xong, mấy người đều cười lớn, nhất là Thẩm Tam Nguyệt, cười đến chảy cả nước mắt, chỉ vào Lâm Tiểu Niên vỗ vỗ ngực: “Cậu đang đoán mò gì vậy?”.
Lâm Tiểu Niên lắc đầu: “Cũng chẳng phải mình đoán mò đâu, có lẽ đấy chính là những điều anh ấy nghĩ, mình chỉ là gợi lại giúp anh ấy mà thôi!”.
Tô Bắc Hải vội vàng gắp đồ ăn cho Lâm Tiểu Niên, nói: “Ăn nhiều một chút, như thế mới bịt được miệng em lại!”.
Mọi người đang ăn uống náo nhiệt thì bên ngoài thấp thoáng có bóng người, Tô Bắc Hải gọi: “Này, Hữu Dư!”.
Vu Hữu Dư quay lại, đứng ở cửa quan sát từng người đang ngồi ở bàn, nét mặt bỗng nhiên thẫn thờ.
“Lại đây cùng ngồi đi!” Tô Bắc Hải nói.
Vu Hữu Dư chỉ chỉ về phía sau lưng, mọi người mới nhìn thấy phía sau anh là một cô gái rất xinh.
“Mình dẫn theo bạn, hẹn lần sau sẽ ngồi cùng nhau!” Nói xong, Vu Hữu Dư kéo cô gái đó sang phòng khác.
Thẩm Tam Nguyệt nói với Tô Bắc Hải: “Vu công tử người ta hẹn bạn gái rồi!”.
Tô Bắc Hải cười nói: “Gần đây cậu ta hay chán chường.”
Bỗng Lâm Tiểu Niên không biết tại sao bị sặc bia, ho liên tục. Ánh mắt mọi người đang từ Vu Hữu Dư chuyển sang dừng lại ở cô.
Tô Bắc Hải không tán đồng, lấy cốc bia từ trong tay Tiểu Niên đặt xuống, nói: “Em nên uống một chút nước ngọt đi!”. Sau đó anh gọi phục vụ bê ra một cốc nước táo ép.
Lâm Tiểu Niên cười: “Em uống rượu còn không sao nữa mà, uống một chút cũng không sợ đâu!”.
Thẩm Tam Nguyệt như bỗng nhớ ra điều gì, hỏi: “Tiểu Niên, rốt cuộc cậu và cái anh chàng hàng xóm ở trường đại học Bắc Kinh là như thế nào đấy?”.
Quan Lan và Cát Ngôn cũng phụ họa theo: “Đúng đấy, sao gần đây không thấy anh cậu đến thăm?”.
Lâm Tiểu Niên trả lời theo thói quen: “Anh ấy bận học!”.
Có lẽ anh không chỉ bận học mà còn bận việc khác nữa.
Buổi chiều, Lâm Tiểu Niên có giờ học, ăn cơm xong nhìn đồng hồ đã 12 giờ 55 phút, giờ của “Duyệt Tuyệt sư thái”, Lâm Tiểu Niên muốn khóc mà không khóc nổi, vội chạy như bay đến phòng học số 2. Cặp sách của cô vẫn còn để ở phòng tự học.
Theo lý mà nói, vào giờ này phòng tự học không có người, cho nên cô vừa đẩy cửa là lao vào trong luôn.
Nhưng giữa lý luận và thực tế luôn có sự khác biệt, không ngờ Vu Hữu Dư cũng vừa ăn cơm xong liền quay về phòng tự học lấy cái PSP, vừa cầm trên tay định đi ra ngoài thì lại đụng phải Lâm Tiểu Niên.
Chiếc PSP văng ra khỏi tay Hữu Dư, đập vào bàn học, sau đó “bịch” một tiếng rơi xuống nề xi măng.
Vu Hữu Dư xoa xoa cái cằm bị đau, trợn mắt nhìn hung thủ Lâm Tiểu Niên, nói: “Con người em vẫn thù dai như vậy à!”.
Lâm Tiểu Niên đang vội, không có thời gian để nghe rõ xem anh ta nói cái gì. Thực ra cô cũng bị đau. Nếu cô không nặng thì cô sẽ giống như chiếc máy trong tay Vu Hữu Dư, khó tránh khỏi bị bay đi, mất mạng rồi.
“Tôi còn có tiết học, nếu tôi làm hỏng đồ của anh, sau giờ học tôi sẽ đền.” Lâm Tiểu Niên liếc món đồ nho nhỏ màu đen sẫm hình chữ nhật đang nằm trên mặt đất, không nói thêm, cầm cặp chạy ra ngoài, vừa chạy vừa thấy đau tê tái, vai bị va mạnh sắp rời cả ra.
Vu Hữu Dư nhìn theo bóng Lâm Tiểu Niên, ngẫm nghĩ, cảm thấy buồn cười, nhếch miệng khẽ cười.
Anh quay lại nhặt chiếc PSP lên, thổi bụi, cũng chẳng để ý đến nó, sau đó nhét vào chiếc túi sau lưng, tự nói một mình: “Không bắt cô ta đền thì đúng là đồ ngốc!”.