Chương 30
“Một đám lão hồ ly, chỉ biết chuốc rượu” Thẩm Hoài Dữ cười “Làm gì có cơ hội để ăn?” Đỗ Minh Trà lúc trước từng nghe ba mình nói. Đói bụng mà uống rượu là một chuyện vô cùng khó chịu. Thầy Hoài hồi nhỏ điều kiện gia đình khó khăn, chỉ sợ rằng bụng dạ của anh cũng không được tốt lắm. Mặc dù hiện tại không lo ăn mặc, nhưng ở trong chốn công sở vẫn là không có biện pháp chi phối, buộc phải uống đầy rượu khi cái bụng đói meo….. Đỗ Minh Trà đã từng bị đói, cô hiểu rất rõ cảm giác bị đói là như thế nào. Vừa động lòng trắc ẩn, thì lại không ngăn nổi sơ hở, Đỗ Minh Trà nhịn không được hỏi: “Dì đã đi nghỉ rồi, nếu không, tôi giúp anh nấu mì?” Thẩm Hoài Dữ lắc đầu: “Thôi bỏ đi, quá phiền phức rồi, tôi uống chút nước hoa quả là được.” “Mấy cái đó sao no được” Đỗ Minh Trà nói “Một bát mì cũng không mất nhiều thời gian, rất nhanh thôi.” Lúc này Thẩm Hoài Dữ mới cười, vết sẹo hình trái tim cũng chuyển động theo sự chuyển động của yết hầu: “Thế thì làm phiền bạn học Đỗ rồi.” Thật ra Đỗ Minh Trà không hề cảm thấy phiền gì. Tạm thời để cặp sách và cởi áo ngoài để ở phòng khách, Đỗ Minh Trà xắn tay áo lên, đi phòng bếp tìm nguyên liệu. Thẩm Hoài Dữ ở bên cạnh làm trợ thủ cho cô, rửa sạch cà chua và trứng. Mùi rượu trên người anh không nồng, như có như không. Đứng ở khoảng cách gần, Đỗ Minh Trà mới phát hiện anh thế nhưng lại cao như vậy. Không đúng, nên nói là hôm nay mới chú ý đến, chiều cao của hai người chênh lệch xa như vậy. Vì sao người này bảo dưỡng thân thể tốt như vậy? Con người đều là động vật thị giác, Đỗ Minh Trà cũng không ngoại lệ, cô vẫn là nhịn không được thỉnh thoảng lại nhìn Thẩm Hoài Dữ. Ngón tay anh thon dài, lưng thẳng, vai rộng, eo gầy rắn chắc….. Eo của thầy hoài thật đẹp. Chờ nước sôi phải mất một lúc, Đỗ Minh Trà cầm điện thoại, chuẩn bị báo với bạn cùng phòng một tiếng, tối nay khả năng cô sẽ về muộn, muộn quá các cô ấy lại mong. Ba người trong ký túc, bây giờ chỉ có một người ở ký túc, hai người khác đều bận chuyện khác. Nhóm chat trong phòng đang rôm rả, còn có người tag Đỗ Minh Trà vào, cô tò mò kéo lên, cuối cùng nhìn thấy chủ đề bọn họ đang bàn luận. Triệu Tâm Kiến: 「@all bên này có hoạt động quan hệ hữu nghị với đại học I, cần phải điền sở thích cơ bản, mọi người thích kiểu nam sinh thế nào? 」 Triệu Tâm Kiến: 「Nói trước một chút tớ điền xong rồi, tới thích cẩu nam nhân, giàu có, đẹp trai, dịu dàng hí hí hí」 Khương Thư Hoa: 「Là kiểu trên giường tôi là cẩu, dưới giường anh là cẩu」 Khương Thư Hoa: 「che mặt.jpg」 Hoắc Vi Quân: 「Cẩu lớn trái tim ấm áp, hàng to sài tốt」 Triệu Tâm Kiến: 「Tại sao chúng ta đều so sánh với Cẩu? Không thể dùng tính từ hình dung người sao?」 Triệu Tâm Kiến 「Chú ý ngôn từ! Đảng và nhân dân đang nhìn mọi người đó」 …… Đỗ Minh Trà cười một cái, cô thấy Triệu Tâm Kiến tag cô vào, nghịch ngợm đánh gửi vào 3 chữ. 「Công cẩu eo*」 Công cẩu eo: Đây là từ ngữ mạng dùng để ám chỉ đàn ông săn chắc, cường tráng, 6 múi…Ngoài ra còn để chỉ đàn ông có ham mu.ốn mạnh, nhu cầu cao. Vừa gửi xong, đột nhiên nghe thấy Thẩm Hoài Dữ ở phía sau hỏi cô: “Minh Trà, nên cắt cà chua có độ dày như thế nào?” Đỗ Minh Trà đang cùng các bạn trong phòng nói chuyện đến vấn đề nhạy cảm, có tật giật mình, lập tức cất điện thoại, khẽ ho một tiếng, đi đến trước mặt của Thẩm Hoài Dữ, cẩn thận nhìn anh cắt cà chua xong. Thằng cha này rất giỏi. Anh tổng cộng cắt 4 5 miếng, mấy miếng này từng miếng từng miếng độ dày mỏng giống nhau, như là cầm thước đo rồi cắt vậy. Kỹ thuật rất tốt. Đỗ Minh Trà nhất thời chép miệng, khen ngợi: “Được, anh rất được.” Thẩm Thiếu Hoài đặt dao xuống, nghiêng người: “Hả?” Đỗ Minh Trà bất chợt phát hiện. Cô hình như nói lời không nên nói. Đỗ Minh Trà vẻ mặt nghiêm túc, sửa lại: “Tôi ý nói kỹ năng sống của anh chứ không có ý tứ khác.” “Ý tứ khác gì?” Thẩm Hoài Dữ chậm rãi hỏi “Chẳng lẽ còn có ý tứ khác sao?” Đỗ Minh Trà: “.......” Toang rồi. Cô đứng thẳng người, hiên ngang: “Không có ý tứ gì khác, chính là ý mà anh hiểu đó.” “Thế ý cô lý giải là ý gì?” Thẩm Hoài Dữ nhịn cười nhìn cô “Sao tôi nghe không hiểu cho lắm?” Đỗ Minh Trà sắp bị một vòng ý tứ này làm cho rối mù rồi, qua loa lấy lệ: “Tôi còn tưởng anh sẽ lý giải thành ý khác." Ánh mắt của Thẩm Hoài Dữ từ trên má đỏ ửng của cô rời đi, cười nhẹ một tiếng, đè quả cà chua đã rửa sạch sẽ, một dao cắt xuống, cắt quả cà chua chảy ra nước: “Phương diện khác của tôi cũng không kém.” Đỗ Minh Trà vẫn cảm thấy trong lời nói của anh có hàm ý khác. Thẩm Hoài Dữ cầm một miếng cà chua tươi ngon, đưa đến bên miệng Đỗ Minh Trà: “Há miệng.” Có thể là vì chiều cao mà mang đến cảm giác cưỡng ép, cũng có thể là cái khác, Đỗ Minh Trà vô thức nghe theo lời anh, há miệng cắn miếng cà chua đó. Vị chua bắt đầu lan ra trong miệng, tiếp theo đó là dư vị ngọt vô cùng. Ngón tay thon dài quẹt qua môi lúc nãy bị cô thưởng thức, Đỗ Minh Trà cứng ngắc, không động đậy. Thẩm Hoài Dữ nói: “Cho dù không có kinh nghiệm, tôi cũng sẽ khiêm tốn học hỏi.” “.......Cái gì?” “Tôi nói là kỹ năng sống” Anh mỉm cười “ Giống với cái ý mà đầu tiên cô nói.” Mặt của Đỗ Minh Trà nháy mắt đỏ ửng, cô lùi sau một bước, nghe rõ được tiếng tim mình đập không theo quy luật gì. Cô xoay người: “A, nên bác trứng rồi.” Đỗ Minh Trà tay chân bận rộn bác xong trứng gà, nấu xong mì, đợi đến lúc Thẩm Hoài Dữ nhiệt tình mời cô ăn cùng, cô lập tức lấy lý do “ký túc của trường giờ giới nghiêm” mà cự tuyệt anh. Trên xe quay về trường, Đỗ Minh Trà ôm cặp sách, cũng không che giấu được trái tim đang đập loạn nhịp của mình. Cô quay mặt nhìn ra cửa sổ xe, nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trên mặt kính. Xong rồi xong rồi. Đỗ Minh Trà xoa xoa mặt đang nóng bừng của mình. Cô khả năng có chút đổ rồi. - Ngày hôm sau Đỗ Minh Trà không đi phụ đạo cho Cố Nhạc Nhạc. Có một thầy giáo chuyên về mặt dịch thuật rất tán thưởng Đỗ Minh Trà, sau khi biết được cô có ý định tiếp tục học chuyên sâu, đồng ý sẽ mang cô đi ở một số hạng mục. Đây cũng là suất học tập mà lúc trước Thẩm Thiếu Hàn muốn xin cô nhường cho Biệt Vân Trà. Lần này thầy giáo nhận được một cuộc hội đàm khá là quan trọng, đặt ở khách sạn Quân Bạch, có lãnh đạo ở trong cuộc hội đàm này gặp mặt quan khách nước ngoài, ở trong hội trường trên tầng 5, trước mặt có một sân khấu lớn, phía sau phòng ăn có thể chứa được 30 bàn. Trước mặt là vị trí của người lãnh đạo, đằng sau là dùng để chiêu đãi các nhà báo của trung và tây hai bên. Thầy giáo tất nhiên là làm phiên dịch cho lãnh đạo, Đỗ Minh Trà và một học trưởng khác tiến hành giao lưu với các nhà báo nước Pháp. Làm loại công việc này tiền không nhiều, ánh hào quang sáng đẹp cũng không chiếu đến nhân viên sau màn. Đỗ Minh Trà đơn thuần chỉ là vì rèn luyện khẩu ngữ và năng lực giao tiếp của bản thân, cô đi giày cao gót 7cm, mỉm cười đối mặt với mấy người Pháp đó. Cả một buổi chiều, bắp chân đứng sắp căng cứng rồi, công việc cuối cùng mới tạm thời đi đến giai đoạn——Mọi người sôi nổi ngồi xuống, dùng bữa. Phân định của các cô vì là đội ngũ nhân viên, bàn được sắp xếp ở gần cửa nhất. Dùng tấm bình phong để ngăn cách với vị trí của các nhà báo kia, giữa hai bên không làm phiền lẫn nhau. Thầy giáo không giống như bọn họ mấy người phiên dịch nhỏ này, thầy đang ở trong phòng tiệc. Trên bàn của Đỗ Minh Trà và học trưởng toàn là mấy người nhân viên không quen biết. Đỗ Minh Trà cổ họng đau rát, không muốn nói chuyện, cố tình học trưởng La Bố Sinh còn ra sức ám chỉ với cô, tối nay có muốn cùng đi quán bar chơi không. Còn nói bên trong đó có gì như thế nào, ý đồ muốn kíc,h thích cô cùng đi. La Bố Sinh đã tốt nghiệp rồi, tính ra phải gọi anh ta một tiếng sư huynh, hoàn cảnh gia đình giàu có, cả người mặc đồ của Balenciaga *, con nhà giàu khoe khoang, nói chuyện cũng cố ý vô tình khoe khoang nhà của mình có bao nhiêu bất động sản. Balenciaga* là thương hiệu thời trang xuất xứ từ Tây Ban Nha nhưng sau đó được dời đến Pháp, nơi hãng vẫn đặt trụ sở ngày nay Đỗ Minh Trà không quan tâm đến anh ta, qua một lúc, bản thân anh ta cũng cảm thấy nhạt nhẽo, bắt đầu chơi điện thoại. Đỗ Minh Trà mới ăn được mấy miếng, đột nhiên nghe thấy giọng của Cố Nhạc Nhạc: “Minh Trà!” Cô đặt đũa xuống, chân ngắn của Cố Nhạc Nhạc chạy lạch bạch đến, vui vẻ nhìn cô: “Em nghe dì Sơn Chi nói nhìn thấy chị, em còn không dám tin…..Không ngờ chị thật sự ở đây.” Đỗ Minh Trà vẫn chưa kịp hỏi “dì Sơn Chi” là ai, La Bố Sinh ở bên cạnh ngược lại dán sát lại, cười trêu chọc Cố Nhạc Nhạc: “Đứa nhóc này dáng vẻ thật đẹp, họ hàng nhà cô à?” Cố Nhạc Nhạc nhỏ người mà ranh ma: “Em là cháu ngoại của chị ấy.” La Bố Sinh vẫn cầm điện thoại, cười gian, không để bụng: “Cháu ngoại? Thế em khuyên mợ em, tối nay cùng đi quán bar với anh chơi đi. Em khuyên thành công, anh sẽ cho em tiền.” Cố Nhạc Nhạc cười ngây thơ: “Không biết xấu hổ, em lại không thiếu chút tiền đó của anh.” La Bố Sinh: “Hả?” Anh ta nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm, cẩn thận nhìn cậu nhóc, nụ cười cũng bớt chút. Đỗ Minh Trà không quan tâm đến anh ta, dịu dàng khuyên Cố Nhạc Nhạc: “Hôm nay ai dẫn em đến? Quay về trước đi, chị còn phải làm việc.” “Không muốn” Ánh mắt của Cố Nhạc Nhạc đảo vòng, đột nhiên giơ tay chỉ vào La Bố Sinh “Em muốn ở chỗ này xem điện thoại của anh trai này! Trong điện thoại của anh trai có chị gái xinh đẹp không mặc quần áo!!!” Cả bàn ăn nháy mắt yên tĩnh. Người đang ăn hay nói chuyện thì đều dừng động tác lại, ánh mắt tò mò nhìn sang La Bố Sinh. Giọng nói của đứa nhỏ trong trẻo vang dội, tiếng nói này vừa cất lên, mặt La Bố Sinh đã cứng đờ. Mặt đỏ tía tai tắt trình duyệt trên điện thoại, La Bố Sinh tức giận giơ tay muốn véo tai của Cố Nhạc Nhạc: “Đây là lời mà đứa nhỏ có thể——” Cố Nhạc Nhạc cong mông chạy nhanh như bay. Đỗ Minh Trà ngăn La Bố Sinh muốn đuổi theo, giọng nói bình tĩnh: “Trẻ con không biết gì.” La Bố Sinh nhìn cô một cái, tức giận tăng cao, cười lạnh: “Được lắm, thì ra là cô dạy nó nói, thật sự xem thường cô.” Mọi người ở xung quanh bàn ăn lúc nãy đã chú ý động tĩnh ở bên này, sôi nổi nhìn sang, La Bố Sinh thoáng liếc qua, ý thức được bản thân hiện tại không thể làm gì Đỗ Minh Trà. Anh ta hậm hực ngồi xuống, sắc mặt âm trầm. Buổi chiều Đỗ Minh Trà nói quá nhiều, miệng khát khô không chịu được. Cô vươn tay cầm cốc, La Bố Sinh đột nhiên đá một cái lên chân cô. Tay run lên, nước trong cốc của Đỗ Minh Trà lập tức đổ ra, chảy lên trên bàn ăn, không may một giọt nước đã bắn lên quần của La Bố Sinh. La Bố Sinh lập tức thay đổi sắc mặt bộ dạng hung ác, nói: “Đỗ Minh Trà, cái quần này của tôi là quần của Balenciaga.” Đỗ Minh Trà đặt cốc xuống, rút khăn giấy ra, lau từng ngón tay một. “Cô có biết chiếc quần này bao nhiêu tiền không? Cái tôi mua này phiên bản giới hạn” La Bố Sinh chỉ trích cô “Bị cô hất nước vào như vậy, cả cái quần đều hỏng cả rồi!” Trong lòng La Bố Sinh hiểu rõ, cô gái trước mắt này là cô nhi, sẽ chẳng có ai chống lưng cho cô, cô cũng không bồi thường được. Một sinh viên năm nhất may mắn được thầy giáo cho đi làm việc cùng, hạng mục tiếp theo cũng không nhất định sẽ đưa cô đi. Một cô gái như vậy, rất dễ n.ắn bóp Đầu tiên đe dọa sau lại dụ dỗ, thủ nghệ của La Bố Sinh sử dụng thành công rất nhiều lần, không tin không làm cô đi vào khuôn khổ. Nhân viên trên bàn ăn đều duy trì yên lặng. Bọn họ chẳng quen biết Đỗ Minh Trà, cũng chẳng quen biết La Bố Sinh. Cho dù họ nhìn ra được La Bố Sinh đang cố ý lừa tiền, cũng ngại nói ra. Nhìn thấy Đỗ Minh Trà không nói, La Bố Sinh đi lại gần, đánh một cái lại cho một viên kẹo, cười lên: “Nhưng mà cô đừng sợ, suy cho cùng chúng ta cũng là học cùng giáo viên, sau này có thể cũng là sư huynh muội đồng môn. Chỉ cần tối nay cô cùng tôi đi ra ngoài chơi——” “Chơi cái gì?” Một giọng nói nam tính tầm thấp trưởng thành, cắt đứt lời nói của La Bố Sinh. Mọi người nghe theo giọng nói mà nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông anh tuấn cao lớn đi đến, áo vest đen, sơ mi trắng, cà vạt màu khói sọc trắng, đeo găng tay đen vẫn chưa cởi ra. Vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có duy nhất ánh mắt là sắc như dao. Anh đi đến sau lưng của Đỗ Minh Trà, cởi găng tay ra, nhìn La Bố Sinh: “Nói lại lần nữa.” La Bố Sinh không biết người đến là ai, điếc không sợ súng, anh ta chỉ chỉ vào Đỗ Minh Trà bên cạnh: “Cô ta làm hỏng quần áo của tôi, tôi bảo cô ta bồi thường tiền.” “Đạo lý hiển nhiên” Thẩm Hoài Dữ lạnh nhạt nói “Nên bồi thường.” Đỗ Minh Trà sững sờ, cô nhìn Thẩm Hoài Dữ, có chút khó có thể tin được. Không đúng. Thầy Hoài chắc sẽ không như vậy. Mà trong lòng của La Bố Sinh vui đến nở hoa. Xem ra đối phương và Đỗ Minh Trà không có quan hệ gì. La Bố Sinh ở trong lòng âm thầm thở nhẹ một hơi, anh ta nhìn chằm chằm Đỗ Minh Trà: “Không bồi thường cũng không sao, vừa hay tối nay bạn tôi cho tôi leo cây, cô ấy cùng tôi đi quán bar thì được.” Thẩm Hoài Dữ hững hờ hỏi: “Làm hỏng quần áo của anh, thì cùng anh đi chơi quán bar?” Mặc dù đối phương lược bỏ bớt vài chỗ, nhưng vừa hay hợp với ý của La Bố Sinh, anh ta vô thức gật đầu: “Đúng vậy.” Đỗ Minh Trà lờ mờ đoán được Thẩm Hoài Dữ muốn làm cái gì. Anh vẫn luôn như vậy, đào hố để người khác nhảy vào. Trong bụng đầy ý xấu. Thẩm Hoài Dữ ra hiệu cho nhân viên phục vụ dừng lại, từ trong khay trong tay anh ta lấy một chai rượu vang vừa mới khui. Trong tích tắc, cả bình rượu đổ lên trên đầu của La Bố Sinh. Ào ào. Rượu đỏ vừa được lấy ra từ trong chậu đá, lạnh buốt, mùi rượu nồng nặc không có cách nào tiêu tan. Từ đầu đến áo sơ mi, quần, giày—— Dưới ánh mắt của mọi người, La Bố Sinh bị dội từ đầu đến chân. Nửa căn phòng này nháy mắt rơi vào yên tĩnh. La Bố Sinh vẫn còn quá sốc chưa tỉnh lại, người đàn ông anh tuấn xa lạ này cởi găng tay mạnh mẽ quất lên mặt anh ta. Chát. Từ trên mặt truyền đến cảm giác da bị quất đau rát, mắt bị đánh mạnh đến mức nhìn không rõ, La Bố Sinh rùng mình một cái, cuối cùng cũng ý thức được sợ hãi. Thẩm Hoài Dữ mỉm cười: “Vừa khéo, tối nay tôi cũng muốn đi quán bar chơi.” Tác giả có lời muốn nói: Đoạn kịch nhỏ. Hoạt động quan hệ hữu nghị với trường đại học bên cạnh, mọi người trong nhóm đều buôn đến vui vẻ. Triệu Tâm Kiến: 「Nói trước một chút tớ đã điền xong rồi, tớ thích cẩu nam nhân, đệp trai, giàu có, dịu dàng hí hí hí」 Khương Tư Hoa: 「Đó là kiểu trên giường tôi là chó, xuống giường anh là chó」 Hoắc Vi Quân:「Con chó lớn ấm áp, hàng to sài tốt」 Đỗ Minh Trà: 「Công eo chó」 Sau đó, Đỗ Minh Trà ngàn vạn không thể tin được, bạn trai của mình hoàn mỹ đáp ứng được tất cả các yêu cầu trên.