Chương 44
Ông Đặng vội vã chạy đến, nhìn thấy Đỗ Minh Trà đang nằm yên tĩnh trên giường bệnh, lo lắng đến đầu choáng váng, hoảng loạn hỏi Thẩm Hoài Dữ ở bên cạnh: “Thẩm lão đệ, Minh Trà sao vậy???” Thẩm Hoài Dữ nhíu mày, an ủi: “Ông hãy bình tĩnh trước đã, Minh Trà không có chuyện gì nghiêm trọng cả, chỉ là sốt cao.” Ông cụ Đặng sốt ruột: “Cậu lừa tôi à? Sốt cao có thể khiến người ta sốt đến hôn mê sao?” “Nói ra cũng thật hổ thẹn” Thẩm Hoài Dữ vẻ mặt lộ ra tia xấu hổ, nhỏ giọng thở dài: “Là do tôi không quản giáo tốt con cháu trong nhà, mới khiến Minh Trà tức giận như vậy——” Ông cụ Đặng mẫn cảm bắt được từ then chốt, sắc mặt cứng đờ: “Là Thẩm Thiếu Hàn con bò đó làm?” Cũng không thể hoàn toàn trách nó” Thẩm Hoài Dữ nói “Ông bớt tức giận.” “Bớt tức cái ông nội nó!” Ông cụ Đặng không kìm được, tức điên mắng “Đồ con rùa này!” Lúc khóe mắt nhìn thấy Thẩm Thiếu Hàn đi đến, ông cụ nổi cơn tam bành, tại lúc người kia chuẩn bị bước vào cửa phòng bệnh, thuận tay cầm cái gậy, hung hăng đánh về phía Thẩm Thiếu Hàn “Thằng khốn, giống y hệt thằng bố mày con cóc ghẻ? Gia đình cóc vàng thế gia nhà mày, nhớ nhung đến Minh Trà nhà tao….” Thẩm Thiếu Hàn không đề phòng bị đánh mấy gậy, vươn tay ra đỡ: “Ông Đặng, ông bớt giận…..” Trên hàng lang người đến người đi, may đây là bệnh viện tư nhân, người đánh là viện trưởng, không ai dám cản. Dưới con mắt của quần chúng, Thẩm Thiếu Hàn bị ông cụ Đặng đánh cho mấy gậy, trực tiếp đuổi đi. Ông cụ Đặng cao giọng gọi bảo vệ: “ Đuổi thằng này với cô gái đang quỳ bên kia đi! Sau này không cho phép bọn nó đến đây!” Ông chống gậy, thở hổn hển. Lúc này Thẩm Hoài Dữ mới đi qua, giúp ông vỗ lưng, khuyên giải: “Đừng tức giận, tức giận hại gan.” Ông cụ Đặng run lên. Một câu nói quen thuộc đâm thẳng vào sâu trong trái tim ông. Điều duy nhất khiến ông ta tự hào trong cuộc đời này chính là đứa con trai cả Đặng Phù Lâm, con trai giống mẹ, tính cách của nó cũng vô cùng giống người vợ đã mất của ông ta. Điềm tĩnh chín chắn, lương thiện, hiểu lòng người. Bây giờ ông cụ Đặng không ưa nổi Đặng Biên Đức đứa con trai do bà vợ hai sinh ra, cũng chẳng có cảm tình gì với hai mẹ con bọn họ, cho dù ông ta có nhà có con, có cháu vẫn cảm thấy cô đơn lẻ loi. Vẫn nhớ đến lúc trước khi ông ta tức giận, Đặng Phù Lâm sẽ giống như Thẩm Hoài Dữ lúc này, điềm đạm nói ‘tức giận hại gan’. Bây giờ người đã mắt, chỉ để lại một đứa con gái, sốt cao đến hôn mê nằm ở trên giường. Mấy năm gần đây ông cụ Đặng cảm thấy thân thể càng ngày càng không ổn, trái tim của ông không được tốt, nói không chừng một ngày nào đó liền nhắm mắt xuôi tay. Cho dù ông có lập di chúc, cũng chỉ sợ Đỗ Minh Trà lẻ loi một mình, không đấu lại được Đặng Biên Đức và bà vợ hiện tại của nó. Đến lúc đó có cô thực sự trở thành người không nơi nương tựa rồi. Vừa nghĩ đến đây, ông từ trong bi thương, cắn răng, nhịn không được nói: “Thẩm lão đệ, tôi có thể xin nhờ cậu một chuyện được không?” Thẩm Hoài Dữ nói: “Ông cứ nói.” Ông cụ Đặng ngẩng đầu; “Cậu cũng biết bà vợ hung hãn và đứa con trai bất tài đó của tôi……Vạn nhất có một ngày tôi chết đi, Minh Trà đứa trẻ này ở trên thế giới này, chính là không còn người thân nữa.” “Đừng nói mấy lời này, thân thể của ông khỏe mạnh.” “Không, bất cứ việc gì cũng sợ vạn nhất” Ông cụ Đặng lắc đầu, ông nhìn Thẩm Hoài Dữ, muốn vỗ vai anh, lại bất giác phát hiện anh quá cao, cuối cùng chỉ có thể vỗ lên cánh tay anh “Tôi có thể tạm thời giao phó đứa trẻ Minh Trà này cho cậu được không?” Thẩm Hoài Dữ mỉm cười: “Miễn là ông Đặng tin tưởng tôi.” “Ấy, ấy” Ông cụ Đặng hoảng loạn xua tay “ Không thể gọi là ông, gọi ông là nhầm vai vế rồi!” Nụ cười của Thẩm Hoài Dữ hơi thu bớt lại: “Hả?” “Tôi biết cậu nhận Cố Nhạc Nhạc làm con trai nuôi” Ông cụ Đăng cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng “Tôi bên này, cũng muốn hỏi cậu có muốn nhận Minh Trà làm con gái nuôi không.” Thẩm Hoài Dữ trầm mặc. “Cậu cũng thấy đó, Minh Trà rất ngoan, cũng không cần cậu cho nó cái gì, chỉ cần cậu làm núi dựa cho nó….” Ông cụ Đặng nói “Tôi biết như vậy như vậy là hạ bối phận của cậu, nhưng tuổi của nó thế này gọi cậu một tiếng ông cũng có chút quái quái——” “Cô ấy gọi tôi là ba cũng quái, tôi chỉ hơn cô ấy có 8 tuổi mà thôi” Thẩm Hoài Dữ đột nhiên ngắt lời ông “Ông Đặng, cứ từ từ bàn bạc cẩn thận đã, trước đừng nhắc đến chuyện này.” Sắc mặt của ông cụ Đặng hơi tối lại. “Bác sĩ nói có thể mấy ngày này Minh Trà sẽ lại sốt cao lần nữa, cần người chăm sóc” Thẩm Hoài Dữ chuyển đề tài “Tôi biết tình hình của ông, thời gian gần đây bệnh viện cải cách cơ chế, ông cũng không thể phân thân ra, chỉ sợ là không có cách nào chăm sóc Minh Trà….” Ông cụ Đặng gật đầu. Ông cũng đang lo lắng về điều này. Đặng Biên Đức chính là bùn nhão không thể trát tường, lòng dạ hẹp hòi, chỉ nghĩ đến lợi dụng Minh Trà để lấy chỗ tốt của người khác, tuyệt đối không thể giao cho nhà nó được. Về nhà ông cũng không được, trong nhà chuyện lớn chuyện nhỏ đều do bà vợ hai quản lý, lúc trước cũng do bà ta, trực tiếp ép Đặng Phù Lâm và Đỗ Uyển Linh rời đi…… “Vừa hay, gần đây Cố Dĩ Lệ đi công tác, Nhạc Nhạc ở trong nhà vẫn luôn nhắc đến cô giáo Minh Trà” Thẩm Hoài Dữ đưa ra ý kiến “Không bằng để Minh Trà vào Tĩnh Thủy Loan dưỡng bệnh trước?” Ánh mắt của ông cụ Đặng sáng lên, ông vẫn có chút do dự: “Như vậy có phiền cậu không?” “Không phiền” Thẩm Hoài Dữ ánh mắt thâm thúy, chậm rãi mỉm cười “Nhạc Nhạc rất trông mong Minh Trà có thể đến.” Lúc Đỗ Minh Trà tỉnh lại, bình truyền dịch cũng đã truyền xong. Kim tiêm cũng đã rút, mu bàn tay rất lạnh, còn có chút tê. Chất lỏng mát lạnh truyền vào trong cơ thể, thuốc phát huy tác dụng, cả người cô chảy mồ hôi. Mồ hôi dính lên quần áo ướt ướt vô cùng khó chịu. Một giấc này cô đã ngủ rất lâu, cô động động cánh tay, còn vẫn chưa hoàn hồn đã nghe thấy Cố Nhạc Nhạc gọi cô: “Minh Trà, chị đã đỡ chút nào chưa?” Lúc này Đỗ Minh Trà mới nhìn rõ mặt của cậu nhóc, kinh ngạc: “Em sao lại ở đây?” “Hoài Dữ đưa em đến đây” Cố Nhạc Nhạc lo lắng nằm sấp lên trước giường, trong đôi mắt to tròn lóe sáng, chớp chớp mấy cái “À, ông Đặng vừa nãy cũng đến, nói chuyện với Hoài Dữ một lúc, lại bị người gọi đi rồi.” Đỗ Minh Trà nhắm mắt, ngón tay day day trán. Vẫn còn có chút khó chịu. Nhưng mà thầy Hoài thế nhưng lại quen biết ông nội mình….Cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, rốt cuộc mẹ của Cố Nhạc Nhạc Cố Dĩ Lệ cũng là nhân vật phong vân ở trong vòng tròn tại Bắc Kinh này. Một lúc sau, cô lấy điện thoại ở bên cạnh gối, định gọi điện thoại cho nhà thiết kế. Đỗ Minh Trà vẫn còn nhớ đến chuyện bản thảo phỏng vấn. Dựa theo quy trình, ngày mai sẽ tiến thành khai thác thông tin, hôm sau còn cần nói chuyện sâu hơn với nhà thiết kế…… Đầu vẫn còn có chút đau, Đỗ Minh Trà che đầu, nhịn cảm giác khó chịu, bấm điện thoại. Kêu rất lâu mới có người nhận. Chỉ là qua một lúc, mới có tiếng sột soạt. Đỗ Minh Trà nói: “Rất xin lỗi vì làm phiền ngài vào lúc này, tôi là Đỗ——” “Rơi ở công ty” Giọng nói đàn ông lạnh lùng cắt đứt lời cô “Anh Thẩm đã bảo người đi lấy bản thảo phỏng vấn rồi, tạm biệt.” Điện thoại kết thúc. Những người làm nghệ thuật và nhà thiết kế tính khí thất thường, Đỗ Minh Trà cũng quen rồi. Vừa nghe đến anh Thẩm đã cho người đi lấy bản thảo phỏng vấn, cô bỗng càng thêm khâm phục vị Thẩm nhị gia chưa từng gặp mặt này rất nhiều. Quả là Thẩm nhị gia không gì địch nổi, tên tuổi của ông lại dễ dùng đến như vậy sao? Đến nhà thiết kế kiêu ngạo như vậy cũng có thể giải quyết ổn thỏa. Sốt cao vừa mới giảm, cơ thể không có sức lực, Đỗ Minh Trà đi đường còn có chút siêu vẹo, bụng của cô có chút đói, vừa kéo chăn ra xuống giường thì nghe thấy giọng nói của Thẩm Hoài Dữ: “Sao lại không ngoan ngoãn nằm trên giường?” Đỗ Minh Trà gọi: “Thầy Hoài.” Anh xách hộp cơm vào mở ra, đặt lên trên bàn: “Lần này cô bị bệnh rất nghiêm trọng, ba ngày tiếp theo có khả năng sẽ lại sốt cao. Đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ông Đặng đã tạm thời nhờ tôi chăm sóc cô….Muốn ăn cái gì? Cháo hạt sen hay là cháo bạc hà?” “Cháo hạt sen là được” Đỗ Minh Trà vẫn đang tiêu hóa lượng thông tin trong lời nói của anh “Cảm ơn.” Thẩm Hoài Dữ đưa bát cháo cho cô. Hiện tại cô vừa mới giảm sốt, bụng dạ yếu, không ăn được đồ quá dầu mỡ, trừ cháo ra, còn có phần thịt hầm quế, một bát nhỏ salad trộn rau củ quả. Đỗ Minh Trà cầm thìa cháo nóng hổi, trong phòng ấm áp, chăn mềm mại, thậm chí đến thịt hầm cách thủy cũng vừa mềm vừa thơm, không mệt răng. Đến cả mùi nước khử trùng trong không khí cũng được bao bọc trong bong bóng ngọt ngào. So với cơn gió lạnh như dao cắt trước lúc ngất đi đó, cô giống như là từ dưới địa ngục bay lên thiên đường. Đỗ Minh Trà giống như một chiếc bát thủy tinh mong manh bình thường, bị người đánh vỡ thành nhiều mảnh, hiện tại đang được Thẩm Hoài Dữ cẩn thận ghép lại, từng chút từng chút cẩn thận tu bổ lại. Còn được gắn bằng vàng. Đỗ Minh Trà cụp mắt. Mắt có chút đau, có thể là là vì sốt mà thấy khó chịu nên mới tại thời điểm này bị xúc động mà chảy nước mắt. “Bản thảo phỏng vấn không cần lo lắng” Thẩm Hoài Dữ nói “Học trưởng của cô đã cầm đi rồi, tôi quen biết với giáo sư Mạnh của cô, nên đã nói chuyện tình huống hôm nay cho bà ấy, bà ấy cũng rất quan tâm đến sức khỏe của cô, bảo cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, đợi khi nào khỏe lại hãy tiếp tục làm việc.” Đỗ Minh Trà nhỏ giọng nói: “Cảm ơn thầy.” Cô nuốt một ngụm cháo, muốn che giấu giọng thật của mình. Chỉ sợ bị anh nghe ra được chỗ sơ hở. “Biệt Vân Trà đã bị loại ra rồi” Thẩm Hoài Dữ lại nói “Cô có thể lấy được khoản thù lao giống như lúc trước, giữ nguyên không đổi.” Đỗ Minh Trà đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh. “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi” Thẩm Hoài Dữ ngồi trên ghế, cười “Có phải vẫn muốn tôi thưởng cái gì đó?” Đỗ Minh Trà ra sức gật đầu. Cô nói: “Tôi nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của thầy.” Trong mắt chỉ có Thẩm Hoài Dữ. Dáng ngồi của anh vốn dĩ nên vô cùng đoan chính, chỉ là bởi vì chân quá dài, cái ghế này quá thấp, không thể không duỗi về phía trước, như thế mới không phải co chân. Bộ vest thẳng tưng, sạch sẽ đến cả giày cũng sạch sẽ như vậy. Áo sơ mi vẫn luôn cài đến cúc áo cao nhất, cà vạt được thắt cẩn thận, giống như tất cả sự khoan dung của thầy giáo, anh cũng giúp đỡ cô rất nhiều. Không giống đó là Đỗ Minh Trà âm thầm thích anh. Đỗ Minh Trà bỗng nhiên tỉnh ngộ. Thẩm Hoài Dữ như là trăng tròn trên bầu trời. Cô lại không phải hồ nước, biển cả rộng lớn mênh mông cuồn cuộn cái gì, chỉ là một con suối nhỏ chảy róc rách qua các khe đá mà thôi, lúc nào cũng lo lắng sẽ vì thiếu mưa mà khô cạn. Nhưng mà tình cờ được vầng trăng tròn Thẩm Hoài Dữ này chiếu vào, nên mới ngày ngày đêm đêm mong ngóng lại được trùng phùng cùng với trăng tròn. Có thể dòng suối nhỏ vĩnh viễn không thể chảy đến biển lớn, nhưng có thể may mắn có được trăng sáng trong chốc lát, cũng đủ khiến cho cô hạnh phúc. Sau khi lấp đầy bụng, lại nghỉ ngơi một lúc, Thẩm Hoài Dữ đi giải quyết một số thủ tục, dẫn Đỗ Minh Trà và Cố Nhạc Nhạc về Tĩnh Thủy Loan. Cố Nhạc Nhạc biết Đỗ Minh Trà không được khỏe, cũng không làm phiền cô, khó có lúc được yên tĩnh. Quần áo đã chuẩn bị xong, hoàn toàn không cần Đỗ Minh Trà phải lo lắng. Cơ thể sau khi sốt cao vẫn có chút khó chịu, cô cố gắng chống đỡ đi tắm, sau khi uống thuốc xong, đi ngủ sớm. Khoảng 8 giờ lại sốt một trận nữa, Đỗ Minh Trà không muốn làm phiền Thẩm Hoài Dữ, bản tự mình lấy thuốc hạ sốt uống, mơ mơ hồ hồ nằm sấp lên trên giường ngủ. Thuốc hạ sốt phát huy tác dụng rất nhanh, cô nóng đến cả người chảy mồ hôi, nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn, cuối cùng nhịn không được, ngủ không nổi, cầm áo ngủ đi tắm. Trên đường đi còn có chút xiêu vẹo, nhẹ như bay, giống như giẫm trên bông vậy. Đỗ Minh Trà nhanh chóng rửa sạch mồ hôi, mặc áo ngủ, nhịn sự khó chịu kéo cửa nhà vệ sinh. Vừa mới mở ra thì nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ đang đứng ở bên ngoài cửa. Anh mặc áo ngủ, lúc này đang nhíu mày nhìn cô, giáo huấn: “Bị sốt thì đừng có tắm nhiều lần như vậy, còn ngại bản thân vẫn sốt vẫn chưa đủ cao sao?” Đỗ Minh Trà nói không sao, cũng không biết là do hơi nóng trong phòng tắm hun hay là do bị sốt, má và cổ cô đều đỏ ửng. Trên chân vẫn còn nước. Cô bị sốt đến mơ hồ, mơ hồ đến mức vẫn chưa lau khô người, còn chưa thay dép đã đi ra ngoài. Bây giờ vẫn đang đi dép trong phòng tắm, nước nhỏ lên sàn nhà, nước chảy trên sàn vô cùng trơn, cô vừa đi được hai bước, liền trượt chân rồi. Người còn chưa có ngã, ngược lại dép lê đã bay rồi. Thẩm Hoài Dữ than thở: “Bỏ đi.” Anh bế Đỗ Minh Trà lên, đi về phòng ngủ của cô. Đỗ Minh Trà choáng váng, kể từ sau khi học cấp hai, cô chưa từng bị người đàn ông trưởng thành nào ôm như vậy cả. Tay phải nhất thời không biết nên làm thế nào, xấu hổ đến mức không biết đặt vào đâu. May mắn vẫn nhớ bây giờ bản thân đang mặc váy ngủ, cúi đầu nhìn vạt váy ngủ lỏng mở ra, hơi lộ ra làn da trắng nõn. Toang, lộ hàng. Đỗ Minh Trà hoảng loạn vươn tay kéo lấy váy của mình đang kẹt giữa người cô và Thẩm Hoài Dữ, lúc này chạm đến điện thoại, cô không nghĩ nhiều, cẩn thận nhấc vạt váy nên, cẩn thận che chân của mình lại. Sau khi chắc chắn rằng bản thân đã được che đậy kín đáo, Đỗ Minh Trà mới ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt lạnh nhạt của Thẩm Hoài Dữ. Thầy Hoài rất chính trực, không hề cúi đầu nhìn cô một cái, đường nét trên cằm căng cứng. Hả? Sao nhìn thầy Hoài có vẻ không quá vui vẻ…… Đỗ Minh Trà ý đồ định tìm chủ đề để hóa giải tình cảnh xấu hổ này: “Thầy Hoài, điện thoại của thầy nóng kinh quá rồi, có phải nên đổi cái khác rồi không?” Cho dù được anh ôm công chúa như vậy, Đỗ Minh Trà vẫn có thể cảm nhận được độ nóng của điện thoại. Trước khi samsung phát nổ chắc cũng chỉ như thế này mà thôi. Sau khi trầm mặc hồi lâu, Đỗ Minh Trà nghe thấy Thẩm Hoài Dữ không kìm chế được khó chịu kêu lên một tiếng, anh vô cùng khắc chế giọng nói: “Cái cô vừa chạm vào không phải điện thoại.” Trong đầu Đỗ Minh Trà một mảnh trắng xóa: “Thế đó là cái máy gì?”