Chương : 210
Một người, hai người, ba người, đối phương tổng cộng có 7 người.
Bảy người tập trung lại, cô gái tóc dài chặn ở giữa. Sắc trời bên ngoài vốn đen tối, bị bọn họ che như vậy Diệp Thu hoàn toàn không thể nhìn rõ mặt của cô gái. Hôm nay Diệp Thu không gặp Lam Khả Tâm, thậm chí đối phương mặ quần áo thế nào cũng không thể xác định. Cứ như vậy, hắn hoàn toàn không thể phân biệt được cô gái kia rốt cuộc có phải Khả Tâm hay không?
Cho nên, hắn mới yêu cầu đối phương để cô ngẩng mặt lên
Chỉ cần đúng người, hắn liền lập tức xông lên đoạt người. Vì tổ chức này quá thần bí khó lường, hắn không có tự tin chắc chắn thành công, nhưng hắn nhất định phải làm như vậy. Lam Khả Tâm ở trong tay bọn họ thêm một phút là thêm một phần nguy hiểm.
Đường Quả chỉ là một đạo cụ, chỉ là một mồi nhử, hắn không thể lấy Đường Quả ra trao đổi Lam Khả Tâm, cũng không có quyền này.
Lam Khả Tâm là tính mạng vẫn sống sờ sờ, Đường Quả cũng thế.
Trên đường Diệp Thu liên lạc với Tiểu Bạch, chỉ thị hắn tấn công vào cửa sau, hai người trước sau kết hợp. Nếu đối phương có thể đáp ứng yêu cầu mang người ra ngoài trao đổi, vậy thì quá tốt rồi. Dù sao, không cầm xâm nhập hang hổ cũng giảm bớt không ít độ nguy hiểm. An nguy của mình và của Tiểu bạch không hề đáng lo, nhưng Lam Khả Tâm và Đường Quả trói gà không chặt thì phải làm sao?
Mặc dù bọn họ không đồng ý dẫn người ra ngoài, mình cũng nhất định phải vào trong. Tối nay nhất định phải đưa Lam Khả Tâm trở về, trong chuyện này cô hoàn toàn vô tội. Mặc dù vô cùng nguy hiểm, có Tiểu Bạch phối hợp, cũng không phải là không có cơ hội.
"Ta muốn nói chuyện với bạn ta. Bảo đảm cô ấy có an toàn hay không" Thấy đối phương không phản ứng, Diệp Thu lại giục.
"Tản ra" Người đàn ông trung niên phất tay nói.
Bốn người đàn ông chặn phía trước lần lượt tránh sang một bên. Cô gái tóc dài ngẩng đầu lên. Vẻ mặt âm u mỉm cười với hắn
Không hay, trúng kế rồi.
Diệp Thu lại thể hiện khả năng phản ứng siêu nhân và kỹ thuật lái xe cao siêu của hắn, chiếc xe Ferrari có thể được hắn phát huy tới mức cao nhất. Chiếc xe tắt máy khởi động rất nhanh, giẫm ga trực tiếp vọt qua đám người kia.
"Ngồi cẩn thận" Diệp Thu trầm giọng quát Đường Quả ngồi bên ghế điều khiển.
Cùng lúc đó, cô gái kia cũng giơ súng lục trong tay, nhắm vào đầu Diệp Thu, không hề do dự bóp cò súng.
Diệp Thu lúc lui đầu xuống, cúng ấn đầu Đường Quá xuống. Cô gái đó bắn liền ba phát, rồi lập tức đánh ra ngoài. Vì chiếc xe Ferrari màu đỏ Diệp Thu điều khiển đã vọt tới trước mặt, nếu không kịp tránh ra sẽ bị đâm là cái chắc.
"Giết hắn" Người đàn ông trung niên hô lên quyết đoán
Trước khi hắn nói , người đàn ông tránh xe đâm nấp sang một bên đã giơ ta sờ vào ngực lấy súng lục từ phía sau bắt đầu bắn Diệp Thu. Tiếng đạn bắn vào chiếc xe Ferrari không dứt bên tai. Sợ rằng chiếc xe nàu sắp thành phế liệu rồi.
Cũng may không có vũ khí nặng. Diệp Thu thở dài một hơi, đầu cúi xuống dưới ghế thậm chí mắt cũng chẳng lén nhìn tình tình xung quanh. Hai tay hoàn toàn dựa vào cảm giác điều khiển vô lăng, vừa nãy hắn đã thầm quan sát địa hình xung quanh, phía trước bãi sửa xư là một khu đất trống, đủ để hắn lăn qua lăn lại.
Cơ thể Đường Quả bị Diệp Thu ấn xuống dưới, ngã xuống cuối đuôi xe. Cơ thể Diệp Thu đè lên người cô, bệnh sạch sẽ trong lòng khiến cô cảm thấy sàn rất bẩn, không gian quá nhỏ hơi thở có chút dồn dập, hơn nữa sàn cứng ngặc ép vào ngực cô đau điếng, giống với phản ứng bộ ngực khi kỳ kinh nguyệt mỗi tháng đến vậy.
Nhưng, lại không hề sợ hãi.
Đường Quả nghĩ, sao lại thế này chứ? Bắt đầu từ khi nào, Diệp Thu trong mắt mình lại trở nên có cảm giác an toàn như vậy.
Từ biểu hiện của hắn ở khách sạn lấy một địch mười mạnh mẽ như vậy, hay là lúc mình và Lâm Bảo Nhi bị nhốt trong sơn động đến bước đường cùng thì hắn đột nhiên xuất hiện?
Thì ra bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều việc. Nghĩ như vậy. Đường Quả tìm được một cái cớ cho việc mình rơi vào lưới tình nhanh như vậy, thì ra không như trong tưởng tượng của mình, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Diệp Thu sao có thể biết trong đầu Đường Quả hiện giờ đang nghĩ gì? Hắn chỉ là cẩn thận chắn trên người cô. Bảo vệ sự an toàn của cô. Hắn tới cứu người, nhưng không thể cứu Khả Tâm ra, lại còn để Đường Quả gặp nguy hiểm ở đây. Như vậy, lão nhân còn không trục xuất hắn khỏi sư môn sao?
Theo hướng viên đạn bắn ra, có thể xác định vị trí người bắn đạn. Diệp Thu vừa lấy xe qua vòng cua, vừa đâm tới phía người bắn đạn, vừa hỏi: "Đường Quả, cô không sao chứ?"
"Không sao" Trong lòng Đường Quả vui mừng, cuối cùng hắn cũng đã gọi tên mình rồi.
Thấy chiếc xe đâm tới, người thanh niên bắn súng giỏi nhất vội vàng lùi về phía sau. Lúc này Diệp Thu lại đột nhiên ngẩng đầu lên, một tay vung lên, một vật thể đen như mực bay về phía hắn
Mặc dù đã đoán ra trong tay người đàn ông kia không có súng, nhưng đồ vật này vừa nhanh vừa tật, uy lực có vẻ yếu hơn đạn. Người đàn ông vẫn chưa kịp né tránh, liền bị đập trúng đầu.
Choang một tiếng, liền nghe thấy tiếng khớp xương vỡ vụn, đầu người đàn ông cúi xuống, máu tươi chảy đầy mắt, sau đó ý thức dần dần mất đi, cơ thể bịch một tiếng ngã xuống.
"Mọi người cẩn thận, hắn có ám khí" Người đàn ông đứng bên cạnh quan sát mặc dù không biết Diệp Thu ném ra là cái gì, nhưng chỉ thấy một tay hắn vung lên liền đánh gục một người của mình, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
"Đánh vào bánh xe của hắn" Người đàn ông lại ra lệnh.
Xong rồi, bánh xe bị bọn họ làm nổ rồi, độ nguy hiểm của mình càng tăng cao rồi. Diệp Thu cũng không sợ, lại vòng xe lại tốc độ vô cùng nhanh chạy khỏi đó.
"Có cần đuổi theo không?" Cô gái đóng giả Lam Khả Tâm nhìn chiếc xe Ferrari chuồn đi còn nhanh hơn thỏ, lên tiếng hỏi
"Không cần. Người vẫn trong tay chúng ta. Lần này hắn tới, lần sau cũng có thể tới. Chỉ là, cứ điểm này phải phế bỏ thôi" Người đàn ông trung niên vẫy vẫy tay: "Quay vào đi, bên trong còn có một người mò đến".
Trong lòng Diệp Thu buồn bực không thôi, vì tránh làm tổn thương tới Đường Quả, hắn bị người ta truy đuổi tới chạy bạt mạng. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này. Cho dù đi Mỹ chấp hành kế hoạch cá mập, vì có Long Nữ trợ giúp thu hút ánh mắt mọi người, hắn cũng dễ dàng thoát khỏi.
Vốn dĩ muốn giúp Tiểu Bạch tranh thủ ít thời gian, nhưng hỏa lực của bọn họ quá mạnh, hơn nữa xem tình hình không hề có ý định trao đổi con tin, càng giống như muốn đưa mình vào chỗ chết. Lẽ nào bọn họ thù hận mình như vậy?
Nhưng nhớ tới Trịnh Như, Nghiêm Hi và cô gái uy quốc hiểu được hợp khí đạo đều chết dưới tay mình, thù hận như vậy cũng có thể hiểu được.
Sau khi không nghe thấy tiếng súng nữa, Diệp Thu mới để Đường Quả ngẩng đầu lên, nói: "Tôi đưa cô tới một nơi an toàn".
"Còn anh?"
"Tôi phải quay lại".
Đường Quả gật đầu, cô biết mình quay lại cùng hắn chỉ làm liên lụy tới hắn.
Đội xe Phí Tường và Diệp Thu gặp nhau ở điểm giao nhau của ngoại ô và thành phố Yến Kinh, Diệp Thu kéo tay Đường Quả xuống xe, nhìn vẻ mặt cung kính của Phí Tường nói: "Sự an toàn của cô ấy giao cho ngươi".
"Được" Phí Tường gật đầu dứt khoát. "Tôi mang theo không ít người. Bọn họ có thể tới giúp anh".
Lúc nói câu này, trong lòng Phí Tường vẫn có chút không yên, trời đất chứng giám, mình không hề có ý nghi ngờ năng lực của hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Không cần đâu" Vẻ mặt Diệp Thu u ám nói. "Ngươi, và tất cả người của ngươi, đều bảo vệ an toàn cho cô ấy".
"Tôi hiểu rồi" Phí Tường không nói thêm gì nữa. Phân công mấy thuộc hạ "Mang máy khẩu súng tới đây".
"Không cần đâu" Diệp Thu cười nhạt. "Ta dùng tay là được rồi".
Chỉ có đánh cận thân một trận thoải mái đầm đìa, mới có thể xả nỗi hận tích tụ từ việc Lam Khả Tâm bị bắt cóc được, cũng chỉ có thế này mới có thể trút được nỗi tức giận vữa nãy loạn lạc mà chạy trốn. Một buổi tối vốn tươi đẹp biết bao, bị đám cặn bã này phá hỏng rồi. Những người đó đều đáng chết.
Đường Quả có một nơi đặt chân an toàn, Diệp Thu không còn lo lắng lại lái chiếc xe bị bắn không ít lỗ chạy quay lại. Lầm này hắn cũng đi cửa sau, đường đá không bằng phẳng lại còn hẹp
Từ xa, Diệp Thu đã nhìn thấy một chiếc xe dừng bên đường. Nơi này hoang tàn vắng vẻ, bình thường không ái lai vãng, chiếc xe này chắc chắn là Tiểu Bạch lái tới. Tiểu Bạch là người rất cẩn thận, sau mỗi lần chấp hành nhiệm vụ, sẽ đổi một chiếc xe khác. Hơn nữa xe hắn đổi cũng không bắt mắt, lẫn trong đám người cũng không khiến người khác để ý tới.
Diệp Thu đỗ chiếc Ferrari bên cạnh xe của Tiểu bạch, sau đó khom người nhanh chóng qua mấy đường vòng, liền nhìn thấy cổng sau của bãi sửa xe mình vừa rời khỏi. Bên trong tiếng súng nổ lớn, mặc dù không giảm thanh, nhưng trong đêm lại vô cùng rõ. Cũng may ở đây không có bóng người, nếu không sớm đã đánh động nhiều người rồi.
Lúc trước Diệp Thu cố ý đưa Đường Quả tới, là muốn thu hút sự chú ý của bọn họ, giúp Tiểu Bạch tranh thủ ít thời gian, nhưng hỏa lực của đối phương quá mạnh, hơn nữa vừa bắt đầu đã đánh mất sự chú ý của mình. Mình chỉ đành tháo chạy. Như vậy, chắc chắn Tiểu Bạch đang bị bọn họ bao vây bên trong
Được rồi.Vậy thì giết đi, người ngu xuẩn đều phải trả giá.
Mắt Diệp Thu như có máu, thân hình như ma quỷ ẩn hiện, lúc bảo vệ bị tiếng súng làm cho hoảng sợ đang hoảng loạn tìm được dùi cui định ra ngoài xem tình hình, Diệp Thu đột nhiên ngăn lại, giơ tay đánh vào cổ hai người.
Bảy người tập trung lại, cô gái tóc dài chặn ở giữa. Sắc trời bên ngoài vốn đen tối, bị bọn họ che như vậy Diệp Thu hoàn toàn không thể nhìn rõ mặt của cô gái. Hôm nay Diệp Thu không gặp Lam Khả Tâm, thậm chí đối phương mặ quần áo thế nào cũng không thể xác định. Cứ như vậy, hắn hoàn toàn không thể phân biệt được cô gái kia rốt cuộc có phải Khả Tâm hay không?
Cho nên, hắn mới yêu cầu đối phương để cô ngẩng mặt lên
Chỉ cần đúng người, hắn liền lập tức xông lên đoạt người. Vì tổ chức này quá thần bí khó lường, hắn không có tự tin chắc chắn thành công, nhưng hắn nhất định phải làm như vậy. Lam Khả Tâm ở trong tay bọn họ thêm một phút là thêm một phần nguy hiểm.
Đường Quả chỉ là một đạo cụ, chỉ là một mồi nhử, hắn không thể lấy Đường Quả ra trao đổi Lam Khả Tâm, cũng không có quyền này.
Lam Khả Tâm là tính mạng vẫn sống sờ sờ, Đường Quả cũng thế.
Trên đường Diệp Thu liên lạc với Tiểu Bạch, chỉ thị hắn tấn công vào cửa sau, hai người trước sau kết hợp. Nếu đối phương có thể đáp ứng yêu cầu mang người ra ngoài trao đổi, vậy thì quá tốt rồi. Dù sao, không cầm xâm nhập hang hổ cũng giảm bớt không ít độ nguy hiểm. An nguy của mình và của Tiểu bạch không hề đáng lo, nhưng Lam Khả Tâm và Đường Quả trói gà không chặt thì phải làm sao?
Mặc dù bọn họ không đồng ý dẫn người ra ngoài, mình cũng nhất định phải vào trong. Tối nay nhất định phải đưa Lam Khả Tâm trở về, trong chuyện này cô hoàn toàn vô tội. Mặc dù vô cùng nguy hiểm, có Tiểu Bạch phối hợp, cũng không phải là không có cơ hội.
"Ta muốn nói chuyện với bạn ta. Bảo đảm cô ấy có an toàn hay không" Thấy đối phương không phản ứng, Diệp Thu lại giục.
"Tản ra" Người đàn ông trung niên phất tay nói.
Bốn người đàn ông chặn phía trước lần lượt tránh sang một bên. Cô gái tóc dài ngẩng đầu lên. Vẻ mặt âm u mỉm cười với hắn
Không hay, trúng kế rồi.
Diệp Thu lại thể hiện khả năng phản ứng siêu nhân và kỹ thuật lái xe cao siêu của hắn, chiếc xe Ferrari có thể được hắn phát huy tới mức cao nhất. Chiếc xe tắt máy khởi động rất nhanh, giẫm ga trực tiếp vọt qua đám người kia.
"Ngồi cẩn thận" Diệp Thu trầm giọng quát Đường Quả ngồi bên ghế điều khiển.
Cùng lúc đó, cô gái kia cũng giơ súng lục trong tay, nhắm vào đầu Diệp Thu, không hề do dự bóp cò súng.
Diệp Thu lúc lui đầu xuống, cúng ấn đầu Đường Quá xuống. Cô gái đó bắn liền ba phát, rồi lập tức đánh ra ngoài. Vì chiếc xe Ferrari màu đỏ Diệp Thu điều khiển đã vọt tới trước mặt, nếu không kịp tránh ra sẽ bị đâm là cái chắc.
"Giết hắn" Người đàn ông trung niên hô lên quyết đoán
Trước khi hắn nói , người đàn ông tránh xe đâm nấp sang một bên đã giơ ta sờ vào ngực lấy súng lục từ phía sau bắt đầu bắn Diệp Thu. Tiếng đạn bắn vào chiếc xe Ferrari không dứt bên tai. Sợ rằng chiếc xe nàu sắp thành phế liệu rồi.
Cũng may không có vũ khí nặng. Diệp Thu thở dài một hơi, đầu cúi xuống dưới ghế thậm chí mắt cũng chẳng lén nhìn tình tình xung quanh. Hai tay hoàn toàn dựa vào cảm giác điều khiển vô lăng, vừa nãy hắn đã thầm quan sát địa hình xung quanh, phía trước bãi sửa xư là một khu đất trống, đủ để hắn lăn qua lăn lại.
Cơ thể Đường Quả bị Diệp Thu ấn xuống dưới, ngã xuống cuối đuôi xe. Cơ thể Diệp Thu đè lên người cô, bệnh sạch sẽ trong lòng khiến cô cảm thấy sàn rất bẩn, không gian quá nhỏ hơi thở có chút dồn dập, hơn nữa sàn cứng ngặc ép vào ngực cô đau điếng, giống với phản ứng bộ ngực khi kỳ kinh nguyệt mỗi tháng đến vậy.
Nhưng, lại không hề sợ hãi.
Đường Quả nghĩ, sao lại thế này chứ? Bắt đầu từ khi nào, Diệp Thu trong mắt mình lại trở nên có cảm giác an toàn như vậy.
Từ biểu hiện của hắn ở khách sạn lấy một địch mười mạnh mẽ như vậy, hay là lúc mình và Lâm Bảo Nhi bị nhốt trong sơn động đến bước đường cùng thì hắn đột nhiên xuất hiện?
Thì ra bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều việc. Nghĩ như vậy. Đường Quả tìm được một cái cớ cho việc mình rơi vào lưới tình nhanh như vậy, thì ra không như trong tưởng tượng của mình, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Diệp Thu sao có thể biết trong đầu Đường Quả hiện giờ đang nghĩ gì? Hắn chỉ là cẩn thận chắn trên người cô. Bảo vệ sự an toàn của cô. Hắn tới cứu người, nhưng không thể cứu Khả Tâm ra, lại còn để Đường Quả gặp nguy hiểm ở đây. Như vậy, lão nhân còn không trục xuất hắn khỏi sư môn sao?
Theo hướng viên đạn bắn ra, có thể xác định vị trí người bắn đạn. Diệp Thu vừa lấy xe qua vòng cua, vừa đâm tới phía người bắn đạn, vừa hỏi: "Đường Quả, cô không sao chứ?"
"Không sao" Trong lòng Đường Quả vui mừng, cuối cùng hắn cũng đã gọi tên mình rồi.
Thấy chiếc xe đâm tới, người thanh niên bắn súng giỏi nhất vội vàng lùi về phía sau. Lúc này Diệp Thu lại đột nhiên ngẩng đầu lên, một tay vung lên, một vật thể đen như mực bay về phía hắn
Mặc dù đã đoán ra trong tay người đàn ông kia không có súng, nhưng đồ vật này vừa nhanh vừa tật, uy lực có vẻ yếu hơn đạn. Người đàn ông vẫn chưa kịp né tránh, liền bị đập trúng đầu.
Choang một tiếng, liền nghe thấy tiếng khớp xương vỡ vụn, đầu người đàn ông cúi xuống, máu tươi chảy đầy mắt, sau đó ý thức dần dần mất đi, cơ thể bịch một tiếng ngã xuống.
"Mọi người cẩn thận, hắn có ám khí" Người đàn ông đứng bên cạnh quan sát mặc dù không biết Diệp Thu ném ra là cái gì, nhưng chỉ thấy một tay hắn vung lên liền đánh gục một người của mình, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
"Đánh vào bánh xe của hắn" Người đàn ông lại ra lệnh.
Xong rồi, bánh xe bị bọn họ làm nổ rồi, độ nguy hiểm của mình càng tăng cao rồi. Diệp Thu cũng không sợ, lại vòng xe lại tốc độ vô cùng nhanh chạy khỏi đó.
"Có cần đuổi theo không?" Cô gái đóng giả Lam Khả Tâm nhìn chiếc xe Ferrari chuồn đi còn nhanh hơn thỏ, lên tiếng hỏi
"Không cần. Người vẫn trong tay chúng ta. Lần này hắn tới, lần sau cũng có thể tới. Chỉ là, cứ điểm này phải phế bỏ thôi" Người đàn ông trung niên vẫy vẫy tay: "Quay vào đi, bên trong còn có một người mò đến".
Trong lòng Diệp Thu buồn bực không thôi, vì tránh làm tổn thương tới Đường Quả, hắn bị người ta truy đuổi tới chạy bạt mạng. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này. Cho dù đi Mỹ chấp hành kế hoạch cá mập, vì có Long Nữ trợ giúp thu hút ánh mắt mọi người, hắn cũng dễ dàng thoát khỏi.
Vốn dĩ muốn giúp Tiểu Bạch tranh thủ ít thời gian, nhưng hỏa lực của bọn họ quá mạnh, hơn nữa xem tình hình không hề có ý định trao đổi con tin, càng giống như muốn đưa mình vào chỗ chết. Lẽ nào bọn họ thù hận mình như vậy?
Nhưng nhớ tới Trịnh Như, Nghiêm Hi và cô gái uy quốc hiểu được hợp khí đạo đều chết dưới tay mình, thù hận như vậy cũng có thể hiểu được.
Sau khi không nghe thấy tiếng súng nữa, Diệp Thu mới để Đường Quả ngẩng đầu lên, nói: "Tôi đưa cô tới một nơi an toàn".
"Còn anh?"
"Tôi phải quay lại".
Đường Quả gật đầu, cô biết mình quay lại cùng hắn chỉ làm liên lụy tới hắn.
Đội xe Phí Tường và Diệp Thu gặp nhau ở điểm giao nhau của ngoại ô và thành phố Yến Kinh, Diệp Thu kéo tay Đường Quả xuống xe, nhìn vẻ mặt cung kính của Phí Tường nói: "Sự an toàn của cô ấy giao cho ngươi".
"Được" Phí Tường gật đầu dứt khoát. "Tôi mang theo không ít người. Bọn họ có thể tới giúp anh".
Lúc nói câu này, trong lòng Phí Tường vẫn có chút không yên, trời đất chứng giám, mình không hề có ý nghi ngờ năng lực của hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Không cần đâu" Vẻ mặt Diệp Thu u ám nói. "Ngươi, và tất cả người của ngươi, đều bảo vệ an toàn cho cô ấy".
"Tôi hiểu rồi" Phí Tường không nói thêm gì nữa. Phân công mấy thuộc hạ "Mang máy khẩu súng tới đây".
"Không cần đâu" Diệp Thu cười nhạt. "Ta dùng tay là được rồi".
Chỉ có đánh cận thân một trận thoải mái đầm đìa, mới có thể xả nỗi hận tích tụ từ việc Lam Khả Tâm bị bắt cóc được, cũng chỉ có thế này mới có thể trút được nỗi tức giận vữa nãy loạn lạc mà chạy trốn. Một buổi tối vốn tươi đẹp biết bao, bị đám cặn bã này phá hỏng rồi. Những người đó đều đáng chết.
Đường Quả có một nơi đặt chân an toàn, Diệp Thu không còn lo lắng lại lái chiếc xe bị bắn không ít lỗ chạy quay lại. Lầm này hắn cũng đi cửa sau, đường đá không bằng phẳng lại còn hẹp
Từ xa, Diệp Thu đã nhìn thấy một chiếc xe dừng bên đường. Nơi này hoang tàn vắng vẻ, bình thường không ái lai vãng, chiếc xe này chắc chắn là Tiểu Bạch lái tới. Tiểu Bạch là người rất cẩn thận, sau mỗi lần chấp hành nhiệm vụ, sẽ đổi một chiếc xe khác. Hơn nữa xe hắn đổi cũng không bắt mắt, lẫn trong đám người cũng không khiến người khác để ý tới.
Diệp Thu đỗ chiếc Ferrari bên cạnh xe của Tiểu bạch, sau đó khom người nhanh chóng qua mấy đường vòng, liền nhìn thấy cổng sau của bãi sửa xe mình vừa rời khỏi. Bên trong tiếng súng nổ lớn, mặc dù không giảm thanh, nhưng trong đêm lại vô cùng rõ. Cũng may ở đây không có bóng người, nếu không sớm đã đánh động nhiều người rồi.
Lúc trước Diệp Thu cố ý đưa Đường Quả tới, là muốn thu hút sự chú ý của bọn họ, giúp Tiểu Bạch tranh thủ ít thời gian, nhưng hỏa lực của đối phương quá mạnh, hơn nữa vừa bắt đầu đã đánh mất sự chú ý của mình. Mình chỉ đành tháo chạy. Như vậy, chắc chắn Tiểu Bạch đang bị bọn họ bao vây bên trong
Được rồi.Vậy thì giết đi, người ngu xuẩn đều phải trả giá.
Mắt Diệp Thu như có máu, thân hình như ma quỷ ẩn hiện, lúc bảo vệ bị tiếng súng làm cho hoảng sợ đang hoảng loạn tìm được dùi cui định ra ngoài xem tình hình, Diệp Thu đột nhiên ngăn lại, giơ tay đánh vào cổ hai người.