Chương : 216
Long Nữ cả kinh, nàng hiểu rằng sở dĩ Diệp Thu như vậy là bởi vì cái nhẫn thần kỳ ở trên tay hắn. Chiếc nhẫn này có thể tự động hấp thu năng lượng, nói cách khác, mỗi thời khắc hắn đều phát triển. Vì chưa thể không chế được, cho nên hiện tại mỗi lần cảm thấy lực lượng của chiếc nhẫn sắp bão hòa thì Diệp Thu sẽ áp dụng phương pháp phóng thích để một lần nữa duy trì thế căn bằng. Nếu có một ngày Diệp Thu không thể tiếp tục sử dụng nó, một mực để nó tự do phát triển, lớn mình. Kết quả cuối cùng sẽ trở thành cái dạng gì chứ?
Không có ai biết, mặc dù đối với điều này Long Nữ rất ngạc nhiên. Nhưng cũng không dám bảo Diệp Thu thử nghiệm.
Mình có thể nhìn thấy nhân tố hắc ám trong xương cốt Diệp Thu thì Christina đương nhiên cũng có thể nhìn ra. Cũng may nàng ta không phải người tự nhận mình là người chính nghĩa, bằng không sẽ giống như thiếu nữ Nhạc Bất Quần xông lên hô lớn: "Ta đại biểu cho Nguyệt Lượng tới trừng phạt ngươi". Sau đó sẽ lập tức tiêu diệt Diệp Thu.
" Christina, Hoa Hạ là một quốc gia cổ xưa rất thần kỳ. Có lẽ cô sẽ phát hiện ra một vài chuyện rất thú vị". Long Nữ nhìn thân ảnh của Diệp Thu, mỉm cười nói.
Mọi người đều sợ hãi sự cô độc, mỗi người đều hi vọng trên thế giới này có một tri kỷ hoặc là bạn tố. Không cần phải mỗi ngày gặp gỡ hắn. Khi thân ở phương xa chỉ cần mà nhẹ nhàng mà đọc lên tên người đó, trong lòng liền có cảm giác bình yên.
Christina nghiêng mặt nhìn sang Long Nữ, trong ánh mắt có chút mê mang, hỏi: "Tỷ tỷ, đó là tư vị của tình yêu sao?"
" Đúng vậy". Long Nữ gật đầu. Bởi vì nàng không có cách nào giải thích cho nàng ta rốt cuộc thế nào là tình yêu. Để giải thích vấn đề này cho người Ai Cập tới Hoa Hạ thì thật là quá phức tạp hết sức. Bản thân mình tuy đã bằng lòng việc làm người hướng dẫn cho nàng, nhưng lại không thể giải thích vấn đề thâm ảo này.
Có người nói viên mãn là luyến ái, có người nói vứt bỏ là luyến ái, trong lòng mỗi người đều có đáp án của riêng mình. Sự tình này không có người nào có thể định nghĩa được.
" Cái đó rất thần kỳ sao. Tới mức làm cho trên mặt tỷ tỷ xuất hiện vẻ mặt như thế". Christina nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rạng rỡ của Long Nữ mà hỏi.
"Christina, ngươi có thể tự mình nếm thử một phen. Nhập thế không chỉ phải khám phá thể tục mà còn phải tìm hiểu chuyện tình cảm". Long Nữ buông lời đầu độc nàng ta. Trời mới biết ai có thể hái đi tâm hồn của thiên chi kiều nữ này. Hơn nữa, Long Nữ đối với dáng vẻ luyến ái của nữ nhân này rất chờ mong.
" Ta sao?" Christina nhẹ nhàng lắc đầu.
Diệp Thu nhìn đám người áo đen đang năm trên mặt đất kêu rên hoặc đã sớm đau ngất đi, đối với ánh mắt giống như loài sói của thanh niên gầy nhỏ trước mặt này có phần thoả mãn. Nam nhân có thể nhu tình nhưng không thể nhu nhược. Hắn là người thông minh, biết mình cần gì.
Bởi vì biểu hiện của bản thân đủ mạnh mẽ cho nên hắn muốn thừa thế tiến tới. Có lẽ chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ tính mạng của mình. Lúc mình phát ra câu nói kia, hắn liền chấp hành không chút do dự. Diệp Thu nghĩ thầm, nếu như mình bảo đánh gãy chân mình, hẳn là hắn cũng sẽ không do dự.
Người tàn nhẫn đối với kẻ khác, thì đối với bản thân cũng tuyệt đối không thương tiếc.
"Ngươi tên là gì?" Diệp Thu lấy ra một bao thuốc từ trong túi, rút ra một điếu châm lửa, rồi ném bao thuốc trong tay cho nam nhân kia.
" Trương Thắng". Nam nhân kia dùng cánh tay bị máu tươi nhuộm đỏ của mình tiếp lấy nửa bao thuốc. Sau đó, lục lọi trong túi áo một lúc, móc ra một cái bật lửa. Bật mấy lần mới ra lửa, châm thuốc cho mình, hút một hơi, sau đó thì ho khan một cách chật vật. Không có tay che lại, nên máu tươi ở bụng chảy ra nhanh hơn, từng giọt từng giọt nhỏ lên mặt đất, như là những nhạt châu rơi khỏi chuỗi.
Diệp Thu nhả ra một luồng khói thuốc, cười nói: "Lần thứ mấy ngươi chiến thắng vậy?"
" Lần thứ nhất". Trương Thắng nhếch môi nở nụ cười. Nói với vẻ mặt đắc ý.
" Có thể thành công một lần cũng không dễ dàng. Đáng tiếc là có rất nhiều người thất bại cả đời".
Diệp Thu đưa mắt nhìn miệng vết thương của Trương Thắng. Nơi đó hình như bị người ta đâm vào một đao. Người này quả là kiên cường, bị thương nghiêm trọng như vậy, đi một quãng đường xa như vậy, còn có thể mỉm cười nói chuyện phiếm cùng mình. Người như vậy, xứng đáng đạt được co hội đầu tiên.
Sau khi thu xếp tốt cho Trương Thắng, Diệp Thu mang theo bánh bao nóng mua ở gần nơi này và vội vàng trở về. Khi về đến nhà thì đã hơn sáu giờ sáng, trời bắt đầu sáng.
Diệp Thu vào cửa, liền bắt gặp Trầm Mặc Nùng từ trên lầu đi xuống, mặc một bộ quần áo màu hồng, đây là trang bị làm việc nhà của nàng. Diệp Thu hiểu rằng nàng đang chuẩn bị làm bữa sáng, hắn đưa tay chào buổi sáng, nói: "Hôm nay không cần làm bữa sáng. Tôi vừa ra ngoài chạy bộ, gặp cửa hàng có bán quà vặt liền mua một ít trở về".
Ánh mắt Trầm Mặc Nùng thâm ý liếc nhìn Diệp Thu, nói: "Được! Tôi đi hâm nóng hai chén sữa. Chưa cần gọi Quả Quả cùng Bảo Nhi rời giường, đêm qua các nàng ngủ trễ, ngủ còn chưa đủ".
Ngắm nhìn bộ quần áo thể thao màu hồng vây lấy vóc người đầy đặn cùng với hương đồn vểnh cao của Trầm Mặc Nùng. Nghĩ tới biểu tình hơi quái dị vừa rồi của nàng, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình đã bại lộ?
Kỳ quái nhỉ? Ngày hôm qua lúc mình đi ra ngoài, rõ ràng là các nàng đã ngủ rồi mà. Diệp Thu vỗ vỗ đầu thầm nghĩ, ở chung với nữ nhân quá thông minh thật không phải là một chuyện dễ dàng. Vẫn là Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi ngoan ngoãn, đáng yêu, nói gì thì tin nấy.
Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi vẫn chưa rời giường, buổi sáng trên bàn cơm chỉ có Diệp Thu cùng Trầm Mặc Nùng. Trầm Mặc Nùng món ăn mà Diệp Thu mua đặt vào đĩa, lại rót cho mình cùng Diệp Thu mỗi người một chén sữa.
Sau khi Diệp Thu như lang như hổ ăn mấy cái bánh bao, đã cảm thấy bụng hơi no rồi. Trong nội tâm hắn vẫn còn thức mắc chuyện của Lam Khả Tâm, cũng không muốn ăn nhiều. Mà hắn cũng không có rời khỏi bàn, ngồi yên một chỗ nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Trầm Mặc Nùng đang ngồi đối diện uống sữa ăn bánh bao, tay còn lại thì cầm giấy ăn, sợ bên chất lỏng bên tròn dây vào áo hoặc mặt bàn, dáng vẻ ưu nhã không chê vào đâu được.
"không ngủ ngon sao? Nhìn mắt cô hơi thâm quầng". Diệp Thu cười hỏi.
"Thật sao?" Trầm Mặc Nùng tuy kinh ngạc, nhưng không giống những nữ nhân khác những nữ nhân khác, nếu nghe thấy rằng khuôn mặt của mình tiều tụy sẽ lập tức hoảng hốt. Sau khi ăn hết cái bánh bao thì mới đưa tay nhẹ nhàng mát xa con mắt, nói: "Có thể là do tôi ngủ hơi trễ".
Trong nội tâm Trầm Mặc Nùng thầm tức giận: Cái này còn không phải bởi vì ngươi? Cũng không biết rốt cuộc ngươi muốn làm những gì, đầu tiên là Đường Quả chạy đến phòng của Diệp Thu khiến cho nội tâm Trầm Mặc Nùng không yên. Thật vất vả mới nghe thanh âm Đường Quả mở cửa về phòng. Lại nhìn thấy Diệp Thu bò cửa sổ đi ra ngoài.
Trong lòng nghĩ đã trễ như vậy hắn còn muốn đi đâu, thật vất vả mới ngủ được. Lại không chịu được mộng mị, cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, mà nội khố trở nên ướt át như vậy. Như thế thì làm sao mà ngủ được nữa? Đành phải rời giường tắm rửa một cái, sau đó thay quần áo chuẩn bị làm bữa sáng.
Không ngờ vừa xuống lầu đã nhìn thấy Diệp Thu, nhớ tới tình cảnh trong mộng, Trầm Mặc Nùng phải rất cố gắng bảo trì sự bình tĩnh của mình lúc này mới không bị hắn nhìn ra điều gì khác thường. Không ngờ ánh mắt thâm quầng làm lộ ra chút sơ hở.
"Uh! Thời gian gần đây cô bận rộn lắm sao?" Diệp Thu hỏi.
Trầm Mặc Nùng có phần ngoài ý muốn liếc nhìn Diệp Thu, đây là lần đầu tiên hắn hỏi về công việc của mình, nàng trả lời: "Việc hợp tác cùng Đường thị tôi muốn đích thân tham gia, tuy rất quen thuộc với Quả Quả, nhưng mà vẫn nên xử lý sự việc tốt một chút. Còn có Tống Ngụ Thư".
Nhắc tới cái tên Tống Ngụ Thư, Trầm Mặc Nùng lại nhớ tới việc xế chiều hôm nay mình ở cửa ra vào lo lắng chờ đợi. Không ngờ chờ một lúc thì nghe thấy tiếng rên rỉ của hai cô gái. Nội tâm hơi hoảng hốt, thật sự không muốn để cho Diệp Thu nhìn ra biến hóa trên sắc mặt của mình, vội vàng chuyển đề tài: "Tôi đi gọi Quả Quả cùng Bảo Nhi rời giường".
Diệp Thu hiểu rằng nàng đang trốn tránh điều gì đó, cũng không vạch trần nàng. Một nữ nhân truyền thống như nàng nhất định là không có cách nào tiếp nhận được việc hai nữ nhân ngủ cùng hai nữ nhân rồi!
Thật ra, Diệp Thu cũng không có cách nào tiếp nhận, nhưng đáng tiếc là ông trời đã định như vậy, ta có thể làm gì được?
Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi ngáp dài xuống lầu, Lâm Bảo Nhi bất mãn nói: "Mặc Nùng tỷ tỷ, tại sao thức người ta dậy sớm như vậy? Hôm nay người ta còn chưa ngủ đủ".
"Diệp Thu đã mua điểm tâm sáng về, sợ nguội mất". Trầm Mặc Nùng vừa giữ lấy Lâm Bảo Nhi giúp nàng cài lại cúc áo ngủ, vừa giải thích.
"Diệp Thu? Tại sao đột nhiên hắn thay đổi tính nết? Mọi khi vốn ngủ dậy muộn hơn so với chúng em, thời gian trở về trường học thì lại trở nên chịu khó?"
Tất nhiên Trầm Mặc Nùng sẽ không giải thích với hai người bọn họ là đêm qua nhìn thấy Diệp Thu lén rời đi. Chỉ giáo huấn: "Sau này, hai em cũng nên tập thói quen dậy sớm. Chị rời giường thì sẽ gọi các em dậy luôn".
"A! Không được Mặc Nùng tỷ tỷ? Cho dù em không phải là em ruột của chị , nhưng gần đây đã xem chị như chị ruột mà! Chị không thể đối xử với em như vậy".
"Ha ha. Bảo Nhi, con heo nhỏ này là muốn dùng điểm tâm ngay trên giường rồi. Nên cùng chị tập Yoga, em xem trên người em giờ đây đã xuất hiện nhiều thịt thừa rồi, nếu để chất tới ngực thì em sẽ trở thành đại mập mạp".
"Em phải tập Yoga ư? Tập Yoga giảm béo sao?" Lâm Bảo Nhi hỏi.
Bịch!
Diệp Thu nghe thấy âm thanh có người ngã sấp xuống, không biết là ai.
Lâm Bảo Nhi đi tới lên tiếng chào Diệp Thu, sau đó thì vùi đầu vào đối phó với điểm tâm trong mâm. Bình thường, bữa sáng đều là bánh mì sữa, rất ít khi được thay đổi khẩu vị. Đường Quả còn giữ được tâm tình vui vẻ của buổi sinh nhật hôm qua. Mỉm cười hỏi thăm Diệp Thu đêm qua nghỉ ngơi thế nào. Cũng nói hôm nay sẽ cùng Diệp Thu tới trường học.
"Hôm nay anh có một số việc, có thể không tới trường được". Diệp Thu có chút áy náy nhìn Đường Quả, nói. Nàng đã lâu không đến trường, thật khó khắn mới đi một lần mà bản thân mình lại không thể đi cùng nàng.
"Anh không đi cũng tốt". Lâm Bảo Nhi còn ngậm bánh bao trong miệng, nước theo khóe miệng chảy ra, nếu như có màu trắng thì rất dễ gây hiểu lầm á. Nàng ta nói tiếp: "Anh không đi, Đường Đường tỷ tỷ khẳng định cũng sẽ không đi. Nàng không đi, em cũng không cần tới trường học. Vừa vặn có thể bổ sung thêm giấc ngủ".
"Bảo Nhi đáng chết, ai bảo là chị không đi hả?" Đường Quả bị Lâm Bảo Nhi nói trúng tâm sự. Tức giận vươn tay nhéo mặt nàng. Nàng hiểu rằng Diệp Thu còn đang lo lắng về sự việc của Lam Khả Tâm, an ủi hắn: "Không sao cả, em vừa nhớ ra hôm nay có chút việc cần phải làm. Chờ hai ngày nữa lại tới trường cũng được, anh trước tiên cứ lo làm việc của mình đi đã. Phải chú ý an toàn".
Diệp Thu cảm kích nói: "Cảm ơn em!"
Đường Quả càng ngày càng giống kẹo đường, nói chuyện càng làm cho người cảm thấy ngọt ngào.
"Đường Đường tỷ tỷ, tại sao chị không thể ôn nhu đối với em như vậy?" Lâm Bảo Nhi có phần hâm mộ, nói.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Trầm Mặc Nùng thu dọn rồi thay đổi quần áo tới công ty. Lâm Bảo Nhi muốn đi ngủ trở lại thì bị Đường Quả kéo đi chơi game.
Diệp Thu nhận được điện thoại của Phí Tường, vội vàng đi tới gặp hắn.
Lúc hơn năm giờ thì Lam Khả Tâm đã tỉnh. Mặc dù khi ở trường học thì cũng có tập quán dậy sớm, nhưng bình thường đều là 6:30 mới rời giường, hiện tại đồng hồ sinh vật so với khi ở trường học thì sớm hơn một giờ.
Trong đời lần đầu tiên bị người khác bắt cóc làm con tin, thật không ngờ đêm qua nàng ngủ say sưa ở một địa phương lạ lẫm. Có thể là do thần kinh căng thẳng lo lắng họ sẽ làm ra việc gì gây tổn thương đối với mình, quá mức mệt mỏi nên đã mơ mơ màng thiếp đi lúc nào không hay.
Cũng không biết mục đích bắt cóc mình của những người kia là gì, tiền tài? Hoặc là cái gì khác?
Nếu như là đòi tiền thì bọn họ đã sớm liên lạc với ba mình. Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì? Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa đưa ra một yêu cầu nào như vậy. Cho dù Lam Khả Tâm không phải là người chuyên nghiệp trong việc này thì cũng hiểu rằng bọn họ càng kéo dài thời gian thì càng đe dọa tới sự an toàn của bọn họ. Sớm nắm chắc tiền tài trong tay mới là đạo lý. Sao bây giờ lại có thể nhàn nhã như vậy?
Ở trong căn phòng hoa lệ này nàng đã gặp qua vài người, nhưng mà người duy nhất cùng mình nói chuyện qua chỉ có người đàn ông trung niên có tướng mạo bình thường kia. Là hắn sắp xếp cho mình ở căn phòng này, cũng là hắn đưa tới đồ ăn mùi vị vô cùng hấp dẫn. Có đôi khi còn hỏi nàng có muốn ăn hoa quả hay không?
Đây là bắt cóc sao? Lam Khả Tâm nghi hoặc không thôi, biểu hiện của bọn bắt cóc lại càng làm cho nàng tin rằng đây là một trò đùa dai. Một trò đùa quái đản của bạn bè.
Vốn đêm qua Lam Khả Tâm còn lo lắng sẽ có người tới gõ cửa. Nàng khóa chặt cửa lại, lại dùng ngăn tủ chống đỡ ở phía sau. Hơn nữa ở dưới ngăn tủ còn đặt một chiếc đèn bàn. Chù ngoài ở ngoài có dùng chìa khóa để mở căn phòng ra thì cũng phải đẩy ngăn tủ mới có thể tiến vào được. Mà đẩy ngăn tủ thì tất nhiên cũng sẽ đụng phải bục đèn ở bên cạnh. Chỉ cần đèn bàn rơi trên mặt đất thì nàng sẽ nhang chóng tỉnh lại.
Ngăn tủ vẫn bảo trì tư thế vốn có của nó, cả đêm không hề có người đi tới đây. Lúc này Lam Khả Tâm mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng mà vì sao lại không có người tới cứu mình? Chẳng lẻ muốn làm như vậy mãi sao? Chẳng lẽ bạn bè trong phòng không có báo cảnh sát hay sao?
Bạch Nhu đang ghé đầu trên mặt bàn ngủ say sưa, mũ thì ném ở một bên, mái tóc dài che kín cả khuôn mặt. Như vậy tránh cho nàng và những đồng sự phải tăng ca cái cảm giác thất thần. Bộ ngực đầy đặn bị đè ép vào nhau. Nếu như không phải là đồng phục cảnh sát trên người chất lượng rất tốt, chỉ sợ sẽ phá đứt cái cúc màu màu vàng kim mà tuồn ra ngoài. Bạch Nhu ở trong mộng thi hành đại hình đối với bọn cướp. Trước tiên đánh cho mặt mũi bọn chúng bầm dập, toàn bộ trở thành đầu hao, sau đó đá vỡ trứng của tiểu đệ yêu yêu quý của bọn chúng , để cho chúng không thể làm chuyện xấu nữa. Đang lúc cười to đắc ý, thì nghe thấy có tiếng người chạy đến hô lên bên tai: "Bạch đội trưởng, tỉnh! Tỉnh lại! Tôi vừa mua điểm tâm sáng, cùng tới ăn một chút nào".
Bạch Nhu từ trong mộng giật mình tỉnh lại. Rất khó khăn để nén lại cảm giác muốn đem đem cái bộ mặt đang nịnh nọt trước mặt vê tròn lại rồi đập bẹp. Hỏi: "Mấy giờ rồi? Có tin tức gì chưa?"
"Bạch đội, đã hơn sáu giờ rồi, các huynh đệ đều nhịn đói cả đêm, hay là trước tiên nghỉ ngơi ăn chút gì đó đã". Cảnh sát đứng ở trước mặt Bạch Nhu vui vẻ nói. Vốn cho là đi theo mỹ nữ thủ trưởng thì sau này mới có lợi, không ngờ nữ nhân này vừa lên chức đã liều mạng công tác, cũng không biết nàng ta lấy tinh lực ở đâu, làm cho thân thể những đại nam nhân cũng có chút chịu không nổi, nhưng nàng ta lại có thể kiên trì. Chỉ là nữ nhân này cũng không tham công, mỗi lần phá án đều quan tâm đến công lao của người cấp dưới, cho nên rất được bọn họ ủng hộ.
Đầu năm nay, lãnh đạo không tham quá ít. Những lãnh đạo khác việc gì cũng không quan tâm, lại có thể quang minh chính đại đem công lao của cấp dưới mà đặt lên đầu mình. Mà mỗi lần Bạch Nhu phá án đều xông pha đầu tiên, lại luôn đem công lao phân tán cho các huynh đệ dưới ta. Chỉ bằng mấy điều này, nàng nữ đội trưởng cảnh sát hình sự đã lấy được sự tôn trọng, yêu mến của bọn họ .
"Nghỉ ngơi? Sao có thể nghỉ ngơi?" Bạch Nhu trừng mắt lên, nói: "Con tin còn đang ở trong tay người khác, lại còn là một nữ học sinh, neeys như xảy ra chuyện gì đó thì phải làm sao?"
Nghe xong lời này của Bạch Nhu, những chiếc đũa đang đưa lên chuẩn bị ăn của các cảnh sát đều hạ xuống, ngoan ngoãn chạy về bàn công tác của chính mình.
Bạch Nhu đưa mắt nhìn những khuôn mặt mệt mỏi của cấp dưới, trong nội tâm cũng có phần nhũn ra, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, thân thể là tiền vốn của cách mạng. Cách mạng muốn thành công thì mọi người nhất định phải bảo trọng thân thể, nghỉ ngơi thật tốt. Hiện tại tôi ra lệnh, ăn cơm!"
Những người cảnh sát kia nghe xong lời nói của Bạch Nhu, lại một lần nữa chạy tới vây quanh bàn trà, cười ha hả đưa chiếc đũa lên ăn bánh quẩy và bánh bao.
Bạch Nhu tiếp nhận bát phở bò cấp dưới đưa tới, vừa nhấm nháp bát phở để làm dịu dạ dà có phần lạnh lẽo, vừ hỏi: "Tình huống các mặt khác ra sao rồi?"
"Tôi đã tiến hành tìm hiểu trường học, phát hiện ra ngoại trừ ba người bạn cùng lớp bị hại thì còn có mấy người khác chứng kiến. Bọn họ đều nói là nhìn thấy cái xe tải treo biển hiệu Yến Kinh đột nhiên vọt tới trước mặt mấy nữ học sinh, từ trong xe có hai người đàn ông nhảy ra, bắt mấy người bị hại lên xe. Sau đó thì xe nhanh chóng rời đi, căn cứ vào lời khai của bọn họ thì rất ăn khớp với lời khai của ba học sinh nữ của trường đại học Thủy Mộc. Chúng tôi đã mời những người chứng kiến kia tới để trợ giúp nhân viên kỹ thuật của chúng ta vẽ ra hình của hai người kia, hiện tại đang đang tiến hành kiểm tra thân phận qua truyenfull.vn".
"Tôi cũng đã liên lạc với nhà trường kia. Nhà trường cũng vô cùng coi trọng. Hệ chủ nhiệm cùng phụ đạo viên của bọn họ đều tự mình tới đây, theo lời khai giáo viên cửa người bị hại thì nữ sinh này bình thường rất ôn hòa, không có mâu thuẫn cùng người nào".
"Tôi cũng đã liên lạc được với cha của nàng ta, cha của nàng cũng vô cùng lo lắng. Có thể sáng hôm nay sẽ đi đến đây, nàng của một tiểu di ở Yến Kinh, dượng cùng tiểu di cũng đã đi tới nghe qua về tình huống, lại nhiều lần gọi điện thúc giục. Tôi đã khuyên bọn họ trở về".
"Chúng ta đã tìm được chiếc xe tải màu trắng rồi".
"Ở nơi nào?" Bạch Nhu kích động mà hỏi.
"Tại vùng ngoại ô. Lúc ấy có người lái xe đi qua liền gọi 110 báo cho cảnh sát, nói là có người muốn phóng hỏa đốt xe, khi chúng ta đi tới thì xe đã trở thành một đống sắt vụn. Không tìm được bất cứ tài liệu hữu dụng nào".
Sắc mặt của Bạch Nhu có phần khó coi, buông chém xuống, nói: "Tất cả đều được bố trí rất rành mạch, không khó nhìn ra bọn họ rất chuyên nghiệp. Người bị hại chỉ là một học sinh bình thường, nếu như là mẫu thuẫn của học sinh thì không cẩn phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn này. Có thể là do cha của nàng rước lấy phiền phức hay không? Đã điều tra về cha của người bị hại chưa?"
"Đã điều tra xong". Một nhân viên cảnh sát để đũa xuống chạy đến bàn làm việc lấy ra một phần tư liệu đưa cho Bạch Nhu.
Bạch Nhu tiếp nhận tài liệu đọc qua rồi nói: "Tiếp tục tìm kiếm mục tiêu. Gọi điện báo cho thân thích người bị hại, bảo họ thông báo những người vừa gọi điện thoại đến cho chúng ta. Phái xe đi đén phụ thân của người bị hại, trực tiếp dẫn hắn tới cục cảnh sát, tôi muốn nói chuyện với hắn. Được rồi, tạm thời như vậy đã. Lát nữa tôi sẽ nói chuyện cùng ba người chứng kiến ở đại học Thủy Mộc. Lão Dương, cục trưởng đến đây thì bác phụ trách báo cáo sự tiến triển của sự tình với hắn. Mọi người phải khổ cực rồi".
Không có ai biết, mặc dù đối với điều này Long Nữ rất ngạc nhiên. Nhưng cũng không dám bảo Diệp Thu thử nghiệm.
Mình có thể nhìn thấy nhân tố hắc ám trong xương cốt Diệp Thu thì Christina đương nhiên cũng có thể nhìn ra. Cũng may nàng ta không phải người tự nhận mình là người chính nghĩa, bằng không sẽ giống như thiếu nữ Nhạc Bất Quần xông lên hô lớn: "Ta đại biểu cho Nguyệt Lượng tới trừng phạt ngươi". Sau đó sẽ lập tức tiêu diệt Diệp Thu.
" Christina, Hoa Hạ là một quốc gia cổ xưa rất thần kỳ. Có lẽ cô sẽ phát hiện ra một vài chuyện rất thú vị". Long Nữ nhìn thân ảnh của Diệp Thu, mỉm cười nói.
Mọi người đều sợ hãi sự cô độc, mỗi người đều hi vọng trên thế giới này có một tri kỷ hoặc là bạn tố. Không cần phải mỗi ngày gặp gỡ hắn. Khi thân ở phương xa chỉ cần mà nhẹ nhàng mà đọc lên tên người đó, trong lòng liền có cảm giác bình yên.
Christina nghiêng mặt nhìn sang Long Nữ, trong ánh mắt có chút mê mang, hỏi: "Tỷ tỷ, đó là tư vị của tình yêu sao?"
" Đúng vậy". Long Nữ gật đầu. Bởi vì nàng không có cách nào giải thích cho nàng ta rốt cuộc thế nào là tình yêu. Để giải thích vấn đề này cho người Ai Cập tới Hoa Hạ thì thật là quá phức tạp hết sức. Bản thân mình tuy đã bằng lòng việc làm người hướng dẫn cho nàng, nhưng lại không thể giải thích vấn đề thâm ảo này.
Có người nói viên mãn là luyến ái, có người nói vứt bỏ là luyến ái, trong lòng mỗi người đều có đáp án của riêng mình. Sự tình này không có người nào có thể định nghĩa được.
" Cái đó rất thần kỳ sao. Tới mức làm cho trên mặt tỷ tỷ xuất hiện vẻ mặt như thế". Christina nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rạng rỡ của Long Nữ mà hỏi.
"Christina, ngươi có thể tự mình nếm thử một phen. Nhập thế không chỉ phải khám phá thể tục mà còn phải tìm hiểu chuyện tình cảm". Long Nữ buông lời đầu độc nàng ta. Trời mới biết ai có thể hái đi tâm hồn của thiên chi kiều nữ này. Hơn nữa, Long Nữ đối với dáng vẻ luyến ái của nữ nhân này rất chờ mong.
" Ta sao?" Christina nhẹ nhàng lắc đầu.
Diệp Thu nhìn đám người áo đen đang năm trên mặt đất kêu rên hoặc đã sớm đau ngất đi, đối với ánh mắt giống như loài sói của thanh niên gầy nhỏ trước mặt này có phần thoả mãn. Nam nhân có thể nhu tình nhưng không thể nhu nhược. Hắn là người thông minh, biết mình cần gì.
Bởi vì biểu hiện của bản thân đủ mạnh mẽ cho nên hắn muốn thừa thế tiến tới. Có lẽ chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ tính mạng của mình. Lúc mình phát ra câu nói kia, hắn liền chấp hành không chút do dự. Diệp Thu nghĩ thầm, nếu như mình bảo đánh gãy chân mình, hẳn là hắn cũng sẽ không do dự.
Người tàn nhẫn đối với kẻ khác, thì đối với bản thân cũng tuyệt đối không thương tiếc.
"Ngươi tên là gì?" Diệp Thu lấy ra một bao thuốc từ trong túi, rút ra một điếu châm lửa, rồi ném bao thuốc trong tay cho nam nhân kia.
" Trương Thắng". Nam nhân kia dùng cánh tay bị máu tươi nhuộm đỏ của mình tiếp lấy nửa bao thuốc. Sau đó, lục lọi trong túi áo một lúc, móc ra một cái bật lửa. Bật mấy lần mới ra lửa, châm thuốc cho mình, hút một hơi, sau đó thì ho khan một cách chật vật. Không có tay che lại, nên máu tươi ở bụng chảy ra nhanh hơn, từng giọt từng giọt nhỏ lên mặt đất, như là những nhạt châu rơi khỏi chuỗi.
Diệp Thu nhả ra một luồng khói thuốc, cười nói: "Lần thứ mấy ngươi chiến thắng vậy?"
" Lần thứ nhất". Trương Thắng nhếch môi nở nụ cười. Nói với vẻ mặt đắc ý.
" Có thể thành công một lần cũng không dễ dàng. Đáng tiếc là có rất nhiều người thất bại cả đời".
Diệp Thu đưa mắt nhìn miệng vết thương của Trương Thắng. Nơi đó hình như bị người ta đâm vào một đao. Người này quả là kiên cường, bị thương nghiêm trọng như vậy, đi một quãng đường xa như vậy, còn có thể mỉm cười nói chuyện phiếm cùng mình. Người như vậy, xứng đáng đạt được co hội đầu tiên.
Sau khi thu xếp tốt cho Trương Thắng, Diệp Thu mang theo bánh bao nóng mua ở gần nơi này và vội vàng trở về. Khi về đến nhà thì đã hơn sáu giờ sáng, trời bắt đầu sáng.
Diệp Thu vào cửa, liền bắt gặp Trầm Mặc Nùng từ trên lầu đi xuống, mặc một bộ quần áo màu hồng, đây là trang bị làm việc nhà của nàng. Diệp Thu hiểu rằng nàng đang chuẩn bị làm bữa sáng, hắn đưa tay chào buổi sáng, nói: "Hôm nay không cần làm bữa sáng. Tôi vừa ra ngoài chạy bộ, gặp cửa hàng có bán quà vặt liền mua một ít trở về".
Ánh mắt Trầm Mặc Nùng thâm ý liếc nhìn Diệp Thu, nói: "Được! Tôi đi hâm nóng hai chén sữa. Chưa cần gọi Quả Quả cùng Bảo Nhi rời giường, đêm qua các nàng ngủ trễ, ngủ còn chưa đủ".
Ngắm nhìn bộ quần áo thể thao màu hồng vây lấy vóc người đầy đặn cùng với hương đồn vểnh cao của Trầm Mặc Nùng. Nghĩ tới biểu tình hơi quái dị vừa rồi của nàng, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình đã bại lộ?
Kỳ quái nhỉ? Ngày hôm qua lúc mình đi ra ngoài, rõ ràng là các nàng đã ngủ rồi mà. Diệp Thu vỗ vỗ đầu thầm nghĩ, ở chung với nữ nhân quá thông minh thật không phải là một chuyện dễ dàng. Vẫn là Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi ngoan ngoãn, đáng yêu, nói gì thì tin nấy.
Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi vẫn chưa rời giường, buổi sáng trên bàn cơm chỉ có Diệp Thu cùng Trầm Mặc Nùng. Trầm Mặc Nùng món ăn mà Diệp Thu mua đặt vào đĩa, lại rót cho mình cùng Diệp Thu mỗi người một chén sữa.
Sau khi Diệp Thu như lang như hổ ăn mấy cái bánh bao, đã cảm thấy bụng hơi no rồi. Trong nội tâm hắn vẫn còn thức mắc chuyện của Lam Khả Tâm, cũng không muốn ăn nhiều. Mà hắn cũng không có rời khỏi bàn, ngồi yên một chỗ nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Trầm Mặc Nùng đang ngồi đối diện uống sữa ăn bánh bao, tay còn lại thì cầm giấy ăn, sợ bên chất lỏng bên tròn dây vào áo hoặc mặt bàn, dáng vẻ ưu nhã không chê vào đâu được.
"không ngủ ngon sao? Nhìn mắt cô hơi thâm quầng". Diệp Thu cười hỏi.
"Thật sao?" Trầm Mặc Nùng tuy kinh ngạc, nhưng không giống những nữ nhân khác những nữ nhân khác, nếu nghe thấy rằng khuôn mặt của mình tiều tụy sẽ lập tức hoảng hốt. Sau khi ăn hết cái bánh bao thì mới đưa tay nhẹ nhàng mát xa con mắt, nói: "Có thể là do tôi ngủ hơi trễ".
Trong nội tâm Trầm Mặc Nùng thầm tức giận: Cái này còn không phải bởi vì ngươi? Cũng không biết rốt cuộc ngươi muốn làm những gì, đầu tiên là Đường Quả chạy đến phòng của Diệp Thu khiến cho nội tâm Trầm Mặc Nùng không yên. Thật vất vả mới nghe thanh âm Đường Quả mở cửa về phòng. Lại nhìn thấy Diệp Thu bò cửa sổ đi ra ngoài.
Trong lòng nghĩ đã trễ như vậy hắn còn muốn đi đâu, thật vất vả mới ngủ được. Lại không chịu được mộng mị, cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, mà nội khố trở nên ướt át như vậy. Như thế thì làm sao mà ngủ được nữa? Đành phải rời giường tắm rửa một cái, sau đó thay quần áo chuẩn bị làm bữa sáng.
Không ngờ vừa xuống lầu đã nhìn thấy Diệp Thu, nhớ tới tình cảnh trong mộng, Trầm Mặc Nùng phải rất cố gắng bảo trì sự bình tĩnh của mình lúc này mới không bị hắn nhìn ra điều gì khác thường. Không ngờ ánh mắt thâm quầng làm lộ ra chút sơ hở.
"Uh! Thời gian gần đây cô bận rộn lắm sao?" Diệp Thu hỏi.
Trầm Mặc Nùng có phần ngoài ý muốn liếc nhìn Diệp Thu, đây là lần đầu tiên hắn hỏi về công việc của mình, nàng trả lời: "Việc hợp tác cùng Đường thị tôi muốn đích thân tham gia, tuy rất quen thuộc với Quả Quả, nhưng mà vẫn nên xử lý sự việc tốt một chút. Còn có Tống Ngụ Thư".
Nhắc tới cái tên Tống Ngụ Thư, Trầm Mặc Nùng lại nhớ tới việc xế chiều hôm nay mình ở cửa ra vào lo lắng chờ đợi. Không ngờ chờ một lúc thì nghe thấy tiếng rên rỉ của hai cô gái. Nội tâm hơi hoảng hốt, thật sự không muốn để cho Diệp Thu nhìn ra biến hóa trên sắc mặt của mình, vội vàng chuyển đề tài: "Tôi đi gọi Quả Quả cùng Bảo Nhi rời giường".
Diệp Thu hiểu rằng nàng đang trốn tránh điều gì đó, cũng không vạch trần nàng. Một nữ nhân truyền thống như nàng nhất định là không có cách nào tiếp nhận được việc hai nữ nhân ngủ cùng hai nữ nhân rồi!
Thật ra, Diệp Thu cũng không có cách nào tiếp nhận, nhưng đáng tiếc là ông trời đã định như vậy, ta có thể làm gì được?
Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi ngáp dài xuống lầu, Lâm Bảo Nhi bất mãn nói: "Mặc Nùng tỷ tỷ, tại sao thức người ta dậy sớm như vậy? Hôm nay người ta còn chưa ngủ đủ".
"Diệp Thu đã mua điểm tâm sáng về, sợ nguội mất". Trầm Mặc Nùng vừa giữ lấy Lâm Bảo Nhi giúp nàng cài lại cúc áo ngủ, vừa giải thích.
"Diệp Thu? Tại sao đột nhiên hắn thay đổi tính nết? Mọi khi vốn ngủ dậy muộn hơn so với chúng em, thời gian trở về trường học thì lại trở nên chịu khó?"
Tất nhiên Trầm Mặc Nùng sẽ không giải thích với hai người bọn họ là đêm qua nhìn thấy Diệp Thu lén rời đi. Chỉ giáo huấn: "Sau này, hai em cũng nên tập thói quen dậy sớm. Chị rời giường thì sẽ gọi các em dậy luôn".
"A! Không được Mặc Nùng tỷ tỷ? Cho dù em không phải là em ruột của chị , nhưng gần đây đã xem chị như chị ruột mà! Chị không thể đối xử với em như vậy".
"Ha ha. Bảo Nhi, con heo nhỏ này là muốn dùng điểm tâm ngay trên giường rồi. Nên cùng chị tập Yoga, em xem trên người em giờ đây đã xuất hiện nhiều thịt thừa rồi, nếu để chất tới ngực thì em sẽ trở thành đại mập mạp".
"Em phải tập Yoga ư? Tập Yoga giảm béo sao?" Lâm Bảo Nhi hỏi.
Bịch!
Diệp Thu nghe thấy âm thanh có người ngã sấp xuống, không biết là ai.
Lâm Bảo Nhi đi tới lên tiếng chào Diệp Thu, sau đó thì vùi đầu vào đối phó với điểm tâm trong mâm. Bình thường, bữa sáng đều là bánh mì sữa, rất ít khi được thay đổi khẩu vị. Đường Quả còn giữ được tâm tình vui vẻ của buổi sinh nhật hôm qua. Mỉm cười hỏi thăm Diệp Thu đêm qua nghỉ ngơi thế nào. Cũng nói hôm nay sẽ cùng Diệp Thu tới trường học.
"Hôm nay anh có một số việc, có thể không tới trường được". Diệp Thu có chút áy náy nhìn Đường Quả, nói. Nàng đã lâu không đến trường, thật khó khắn mới đi một lần mà bản thân mình lại không thể đi cùng nàng.
"Anh không đi cũng tốt". Lâm Bảo Nhi còn ngậm bánh bao trong miệng, nước theo khóe miệng chảy ra, nếu như có màu trắng thì rất dễ gây hiểu lầm á. Nàng ta nói tiếp: "Anh không đi, Đường Đường tỷ tỷ khẳng định cũng sẽ không đi. Nàng không đi, em cũng không cần tới trường học. Vừa vặn có thể bổ sung thêm giấc ngủ".
"Bảo Nhi đáng chết, ai bảo là chị không đi hả?" Đường Quả bị Lâm Bảo Nhi nói trúng tâm sự. Tức giận vươn tay nhéo mặt nàng. Nàng hiểu rằng Diệp Thu còn đang lo lắng về sự việc của Lam Khả Tâm, an ủi hắn: "Không sao cả, em vừa nhớ ra hôm nay có chút việc cần phải làm. Chờ hai ngày nữa lại tới trường cũng được, anh trước tiên cứ lo làm việc của mình đi đã. Phải chú ý an toàn".
Diệp Thu cảm kích nói: "Cảm ơn em!"
Đường Quả càng ngày càng giống kẹo đường, nói chuyện càng làm cho người cảm thấy ngọt ngào.
"Đường Đường tỷ tỷ, tại sao chị không thể ôn nhu đối với em như vậy?" Lâm Bảo Nhi có phần hâm mộ, nói.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Trầm Mặc Nùng thu dọn rồi thay đổi quần áo tới công ty. Lâm Bảo Nhi muốn đi ngủ trở lại thì bị Đường Quả kéo đi chơi game.
Diệp Thu nhận được điện thoại của Phí Tường, vội vàng đi tới gặp hắn.
Lúc hơn năm giờ thì Lam Khả Tâm đã tỉnh. Mặc dù khi ở trường học thì cũng có tập quán dậy sớm, nhưng bình thường đều là 6:30 mới rời giường, hiện tại đồng hồ sinh vật so với khi ở trường học thì sớm hơn một giờ.
Trong đời lần đầu tiên bị người khác bắt cóc làm con tin, thật không ngờ đêm qua nàng ngủ say sưa ở một địa phương lạ lẫm. Có thể là do thần kinh căng thẳng lo lắng họ sẽ làm ra việc gì gây tổn thương đối với mình, quá mức mệt mỏi nên đã mơ mơ màng thiếp đi lúc nào không hay.
Cũng không biết mục đích bắt cóc mình của những người kia là gì, tiền tài? Hoặc là cái gì khác?
Nếu như là đòi tiền thì bọn họ đã sớm liên lạc với ba mình. Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì? Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa đưa ra một yêu cầu nào như vậy. Cho dù Lam Khả Tâm không phải là người chuyên nghiệp trong việc này thì cũng hiểu rằng bọn họ càng kéo dài thời gian thì càng đe dọa tới sự an toàn của bọn họ. Sớm nắm chắc tiền tài trong tay mới là đạo lý. Sao bây giờ lại có thể nhàn nhã như vậy?
Ở trong căn phòng hoa lệ này nàng đã gặp qua vài người, nhưng mà người duy nhất cùng mình nói chuyện qua chỉ có người đàn ông trung niên có tướng mạo bình thường kia. Là hắn sắp xếp cho mình ở căn phòng này, cũng là hắn đưa tới đồ ăn mùi vị vô cùng hấp dẫn. Có đôi khi còn hỏi nàng có muốn ăn hoa quả hay không?
Đây là bắt cóc sao? Lam Khả Tâm nghi hoặc không thôi, biểu hiện của bọn bắt cóc lại càng làm cho nàng tin rằng đây là một trò đùa dai. Một trò đùa quái đản của bạn bè.
Vốn đêm qua Lam Khả Tâm còn lo lắng sẽ có người tới gõ cửa. Nàng khóa chặt cửa lại, lại dùng ngăn tủ chống đỡ ở phía sau. Hơn nữa ở dưới ngăn tủ còn đặt một chiếc đèn bàn. Chù ngoài ở ngoài có dùng chìa khóa để mở căn phòng ra thì cũng phải đẩy ngăn tủ mới có thể tiến vào được. Mà đẩy ngăn tủ thì tất nhiên cũng sẽ đụng phải bục đèn ở bên cạnh. Chỉ cần đèn bàn rơi trên mặt đất thì nàng sẽ nhang chóng tỉnh lại.
Ngăn tủ vẫn bảo trì tư thế vốn có của nó, cả đêm không hề có người đi tới đây. Lúc này Lam Khả Tâm mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng mà vì sao lại không có người tới cứu mình? Chẳng lẻ muốn làm như vậy mãi sao? Chẳng lẽ bạn bè trong phòng không có báo cảnh sát hay sao?
Bạch Nhu đang ghé đầu trên mặt bàn ngủ say sưa, mũ thì ném ở một bên, mái tóc dài che kín cả khuôn mặt. Như vậy tránh cho nàng và những đồng sự phải tăng ca cái cảm giác thất thần. Bộ ngực đầy đặn bị đè ép vào nhau. Nếu như không phải là đồng phục cảnh sát trên người chất lượng rất tốt, chỉ sợ sẽ phá đứt cái cúc màu màu vàng kim mà tuồn ra ngoài. Bạch Nhu ở trong mộng thi hành đại hình đối với bọn cướp. Trước tiên đánh cho mặt mũi bọn chúng bầm dập, toàn bộ trở thành đầu hao, sau đó đá vỡ trứng của tiểu đệ yêu yêu quý của bọn chúng , để cho chúng không thể làm chuyện xấu nữa. Đang lúc cười to đắc ý, thì nghe thấy có tiếng người chạy đến hô lên bên tai: "Bạch đội trưởng, tỉnh! Tỉnh lại! Tôi vừa mua điểm tâm sáng, cùng tới ăn một chút nào".
Bạch Nhu từ trong mộng giật mình tỉnh lại. Rất khó khăn để nén lại cảm giác muốn đem đem cái bộ mặt đang nịnh nọt trước mặt vê tròn lại rồi đập bẹp. Hỏi: "Mấy giờ rồi? Có tin tức gì chưa?"
"Bạch đội, đã hơn sáu giờ rồi, các huynh đệ đều nhịn đói cả đêm, hay là trước tiên nghỉ ngơi ăn chút gì đó đã". Cảnh sát đứng ở trước mặt Bạch Nhu vui vẻ nói. Vốn cho là đi theo mỹ nữ thủ trưởng thì sau này mới có lợi, không ngờ nữ nhân này vừa lên chức đã liều mạng công tác, cũng không biết nàng ta lấy tinh lực ở đâu, làm cho thân thể những đại nam nhân cũng có chút chịu không nổi, nhưng nàng ta lại có thể kiên trì. Chỉ là nữ nhân này cũng không tham công, mỗi lần phá án đều quan tâm đến công lao của người cấp dưới, cho nên rất được bọn họ ủng hộ.
Đầu năm nay, lãnh đạo không tham quá ít. Những lãnh đạo khác việc gì cũng không quan tâm, lại có thể quang minh chính đại đem công lao của cấp dưới mà đặt lên đầu mình. Mà mỗi lần Bạch Nhu phá án đều xông pha đầu tiên, lại luôn đem công lao phân tán cho các huynh đệ dưới ta. Chỉ bằng mấy điều này, nàng nữ đội trưởng cảnh sát hình sự đã lấy được sự tôn trọng, yêu mến của bọn họ .
"Nghỉ ngơi? Sao có thể nghỉ ngơi?" Bạch Nhu trừng mắt lên, nói: "Con tin còn đang ở trong tay người khác, lại còn là một nữ học sinh, neeys như xảy ra chuyện gì đó thì phải làm sao?"
Nghe xong lời này của Bạch Nhu, những chiếc đũa đang đưa lên chuẩn bị ăn của các cảnh sát đều hạ xuống, ngoan ngoãn chạy về bàn công tác của chính mình.
Bạch Nhu đưa mắt nhìn những khuôn mặt mệt mỏi của cấp dưới, trong nội tâm cũng có phần nhũn ra, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, thân thể là tiền vốn của cách mạng. Cách mạng muốn thành công thì mọi người nhất định phải bảo trọng thân thể, nghỉ ngơi thật tốt. Hiện tại tôi ra lệnh, ăn cơm!"
Những người cảnh sát kia nghe xong lời nói của Bạch Nhu, lại một lần nữa chạy tới vây quanh bàn trà, cười ha hả đưa chiếc đũa lên ăn bánh quẩy và bánh bao.
Bạch Nhu tiếp nhận bát phở bò cấp dưới đưa tới, vừa nhấm nháp bát phở để làm dịu dạ dà có phần lạnh lẽo, vừ hỏi: "Tình huống các mặt khác ra sao rồi?"
"Tôi đã tiến hành tìm hiểu trường học, phát hiện ra ngoại trừ ba người bạn cùng lớp bị hại thì còn có mấy người khác chứng kiến. Bọn họ đều nói là nhìn thấy cái xe tải treo biển hiệu Yến Kinh đột nhiên vọt tới trước mặt mấy nữ học sinh, từ trong xe có hai người đàn ông nhảy ra, bắt mấy người bị hại lên xe. Sau đó thì xe nhanh chóng rời đi, căn cứ vào lời khai của bọn họ thì rất ăn khớp với lời khai của ba học sinh nữ của trường đại học Thủy Mộc. Chúng tôi đã mời những người chứng kiến kia tới để trợ giúp nhân viên kỹ thuật của chúng ta vẽ ra hình của hai người kia, hiện tại đang đang tiến hành kiểm tra thân phận qua truyenfull.vn".
"Tôi cũng đã liên lạc với nhà trường kia. Nhà trường cũng vô cùng coi trọng. Hệ chủ nhiệm cùng phụ đạo viên của bọn họ đều tự mình tới đây, theo lời khai giáo viên cửa người bị hại thì nữ sinh này bình thường rất ôn hòa, không có mâu thuẫn cùng người nào".
"Tôi cũng đã liên lạc được với cha của nàng ta, cha của nàng cũng vô cùng lo lắng. Có thể sáng hôm nay sẽ đi đến đây, nàng của một tiểu di ở Yến Kinh, dượng cùng tiểu di cũng đã đi tới nghe qua về tình huống, lại nhiều lần gọi điện thúc giục. Tôi đã khuyên bọn họ trở về".
"Chúng ta đã tìm được chiếc xe tải màu trắng rồi".
"Ở nơi nào?" Bạch Nhu kích động mà hỏi.
"Tại vùng ngoại ô. Lúc ấy có người lái xe đi qua liền gọi 110 báo cho cảnh sát, nói là có người muốn phóng hỏa đốt xe, khi chúng ta đi tới thì xe đã trở thành một đống sắt vụn. Không tìm được bất cứ tài liệu hữu dụng nào".
Sắc mặt của Bạch Nhu có phần khó coi, buông chém xuống, nói: "Tất cả đều được bố trí rất rành mạch, không khó nhìn ra bọn họ rất chuyên nghiệp. Người bị hại chỉ là một học sinh bình thường, nếu như là mẫu thuẫn của học sinh thì không cẩn phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn này. Có thể là do cha của nàng rước lấy phiền phức hay không? Đã điều tra về cha của người bị hại chưa?"
"Đã điều tra xong". Một nhân viên cảnh sát để đũa xuống chạy đến bàn làm việc lấy ra một phần tư liệu đưa cho Bạch Nhu.
Bạch Nhu tiếp nhận tài liệu đọc qua rồi nói: "Tiếp tục tìm kiếm mục tiêu. Gọi điện báo cho thân thích người bị hại, bảo họ thông báo những người vừa gọi điện thoại đến cho chúng ta. Phái xe đi đén phụ thân của người bị hại, trực tiếp dẫn hắn tới cục cảnh sát, tôi muốn nói chuyện với hắn. Được rồi, tạm thời như vậy đã. Lát nữa tôi sẽ nói chuyện cùng ba người chứng kiến ở đại học Thủy Mộc. Lão Dương, cục trưởng đến đây thì bác phụ trách báo cáo sự tiến triển của sự tình với hắn. Mọi người phải khổ cực rồi".