Chương : 223
Trầm Mặc Nùng bình tĩnh như như mặt băng từ trước đến nay vẫn không hề thay đổi vậy, tất cả những nỗi lòng như lo lắng, hoài nghi, đau lòng khi vừa mới nghe điện thoại đều đã tan biến hết cả, thay vào đó là sự thù hận, tràn đầy sự căm hận.
Mặc dù nàng đang ở Yến Kinh, nhưng nàng vẫn thường gọi điện về. Lần trước vì chuyện hôn nhân thất bại với Bối gia mà làm cho quan hệ giữa nàng với ông nội dường như có một bức tường ngăn cách, đã hai tuần rồi không gọi điện cho ông, không ngờ ông lại tự gọi đến.
Tình cảm giữa nàng với ông thân thiết hơn nhiều so với những anh chị em họ khác, có thể là do mình hiểu ông hơn mấy người đó cũng nên. Mấy người anh họ em họ khác trừ phi khi nào hết tiền mới tìm đến ông nội, còn không thìđâu có nhớ đến vẫn còn sự tồn tại của một bậc trưởng bối như vầy đâu?
Một người vốn rất khỏe mạnh như thế, sao đột nhiên lại có thể ra đi được chứ? Không có bất kỳ một dự báo nào về cái chết này cả?
Trầm Mặc Nùng cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra ở bên trong sự việc đó, nhưng với trí tuệ thông minh sẵn có của nàng thì không khó để có thể nhìn ra, bên trong chuyện này chắc chắn là có vấn đề.
Nhìn hai người vệ sĩ được Đường Qủa phái đến để bảo vệ mình ở phía trước, Trầm Mặc Nùng thở hắt ra một hơi. Lần trước đến Tô Hàng thì có Diệp Thu đi cùng, còn còn này lại do hai người đàn ông lạ hoắc đi cùng. Vô duyên vô cớ, Trầm Mặc Nùng cảm thấy có chút gì đó lạc lõng, khó hiểu.
"Có thể cho xe chạy nhanh hơn một chút không?" Trầm Mặc Nùng thúc dục nói.
"Vâng, được." Người đàn ông ngồi ở ghế lái xe lại một lần nữa tăng tốc độ, nhưng so với tốc độ của Diệp Thu ngày đó thì còn kém xa. Đường xa như vậy, không biết anh ta làm thế nào mà có thể đến được đó trong thời gian ngắn như thế. Còn chưa về đến cổng nhà, nhưng dường như Trầm Mặc Nùng đã cảm nhận thấy được một luồng không khí nặng nề rồi. Cánh cổng của Trầm gia mở lớn, xe cộ nườm nượp nối liền không dứt. Xe của Trầm Mặc Nùng căn bản là không có cách gì để có thể tiến gần tới cổng nhà được.
Trầm Mặc Nùng không còn tâm trí nào mà tiếp tục đợi nữa, nàng đẩn cửa xe rồi chui luôn ra ngoài. Sau khi hai tên vệ sĩ nhìn vào nhau một cái, thì một tên đứng thủ ở đây phụ trách tìm chỗ để xe, còn một tên thìtheo sát Trầm Mặc Nùng xuống xe. Khi đi đại tiểu thư đã dặn dò mãi rồi nên họ cũng không dám lơ là.
"Tiểu thư____Tiểu thư___" Chị Vương giúp việc của nhà họ Trầm bận một bộ đồ trắng toát, tất tưởi chạy đến với vẻ mặt đau thương.
"Chị Vương, ông đâu? Ông làm sao rồi?" Trầm Mặc Nùng sốt ruột hỏi.
"Lão thái gia đã đi rồi." Chị Vương vừa dứt lời thì hai vành mắt lại đỏ lựng lên, hai hàng lệ nhỏ dài trên gò má.
Mặc dù đã sớm biết được đáp án là như vậy rồi, nhưng Trầm Mặc Nùng vẫn không tin vào tai mình, lại hỏi lại một lần nữa. Sau khi nghe thấy chị Vương nói vậy, thì nàng bước nhanh về phía hậu viện. Có lẽ ông vẫn ở trong căn phòng chính nơi hậu viện, thời gian ngắn ngủi như thế hẳn là không kịp đưa thi thể đến nhà tang lễ được.
Khi Trầm Mặc Nùng đi đến căn phòng chính, thì bên trong đã đông nghịt người rồi. Mấy người chú, bác cùng với bao nhiêu là anh em họ, ngày thường hiếm lắm mới nhìn thấy thì sau khi nhận được tin đều chạy vội đến đây. Thậm chí đến cả người em họ đã sống bên Pháp bảy năm không chịu về, nhưng nay cũng đã có mặt ở đây.
Nhìn thấy Trầm Mặc Nùng về thì có một số người gật đầu chào nàng, còn một số người thì nhìn nàng với ánh mắt gật gù tâm đắc. Trầm Mặc Nùng không để ý đến những suy nghĩ trong đầu bọn họ, đi thẳng đến bên giường nơi ông đang nằm yên nghỉ.
Đối với những người thân của mình, thì cho dù đấy là một xác chết cũng không có gì gọi là sợ hãi cả. Trầm Mặc Nùng nắm chặt đôi bàn tay già nua của ông, cẩn thận kéo chiếc chăn đã được đắp đến cổ của ông xuống. Khi nằm ngủ ông không thích đắp chăn một cách kín đáo như vậy, như thế sẽ làm cho ông cảm thấy tức ngực.
"Được rồi, bây giờ Mặc Nùng cũng đã về rồi, chúng ta có thể đưa ông đến nhà tang lễ được rồi chứ?" Nhị thúc Trầm Nhi Lập đứng ra nói.
" Việc gì phải gấp gáp như thế chứ? Để ông nằm nghỉ ngơi trong căn phòng này thêm chút nữa. Ông là một người hoài cổ, ông đã ở căn phòng này lâu như thế rồi, chắc chắn là không nỡ rời xa nó đâu." Trầm Nhi Hiền sa sầm sắc mặt nói.
"Anh cả, ông cũng đã đi rồi, anh cũng không cần phải giả bộ hiếu thuận như vậy nữa đâu. Chôn cất cho đàng hoàng là việc quan trọng nhất bây giờ. Ông hai, cậu cả, mọi người nói xem có phải như vậy không?" Trầm Nhi Lập nói với một ông già đầu tóc bạc phơ cùng với một nam nhân trung niên đứng bên cạnh, muốn tranh thủ sự tán đồng của bọn họ.
"Ài, có không nỡ thế nào đi nữa thì cũng phải chôn cất cho đàng hoàng." Ông già râu tóc bạc phơ chống quải trượng nói, âm thanh nghe vô cùng thương tâm.
"Đúng vậy. Ông đã đi rồi, tốt nhất là đưa ông đến nhà tang lễ thôi. Vẫn còn bao nhiêu chuyện phải làm, họ Trầm nhà chúng ta không thể để người ngoài nhìn vào chê cười chúng ta được." Một nam nhân trung niên đầu hơi hói nói.
" Gọi cảnh sát đến chưa?" Trầm Mặc Nùng đột nhiên lên tiếng hỏi. Giọng nàng không lớn, nhưng đủ kích thích vào từng lỗ tai của những người có mặt ở đây.
"Cảnh sát? Gọi cảnh sát tới làm gì?" Trầm Nhi Lập cười nhạt.
"Kiểm nghiệm thi thể." Ánh mắt sắc lạnh của Trầm Mặc Nùng nhìn chằm chằm vào ông ta nói.
Bất kể triều đại nào thì đấu tranh chính trị giữa các môn phiệt đều vô cùng thảm khốc. Diệp Thu từng đi đến Tô Hàng, hơn nữa còn gặp mấy nhân vật mấu chốt trong Trầm gia rồi nữa, cũng biết là bọn họ không vừa chút nào. Nếu ông Trầm đã lập lại di chúc thì tốt, nếu đột nhiên ra đi một cách bất ngờ mà chưa kịp lập di chúc gì cả, thì sự việc lại càng trở nên phức tạp.
Cái làm cho Diệp Thu không tài nào hiểu nổi đó là, lần gặp mặt trước ông Trầm vẫn còn khỏe mạnh, mặc dù cũng có chút bệnh lặt vặt, nhưng những bệnh này đối với người già mà nói thì không thể tránh khỏi. Làm sao mà lại đột nhiên qua đời được cơ chứ? Lẽ nào bên trong lại có uẩn khúc gì sao?
Nếu là như vậy, thì Trầm Mặc Nùng một thân một mình về Tô Hàng là không an toàn chút nào cả. Mặc dù đã có hai tên vệ sĩ bảo vệ nàng nhưng Diệp Thu vẫn không được yên tâm cho lắm.
"Đây là việc xảy ra từ khi nào thế?" Diệp Thu nhìn Đường Qủa hỏi.
"Sáng ngày hôm nay. Khi đang ăn sáng thì chị Mặc Nùng nhận được điện thoại từ nhà gọi tới. Ngay sau đó liền vội vã trở về. Mắt chị Mặc Nùng còn đỏ lựng lên cơ___". Đường Qủa giải thích, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên đậm đà hơn. Họ sống cùng Trầm Mặc Nùng đã lâu, tình cảm như chị em ruột thịt. Trầm Mặc Nùng ở trong ngôi nhà chung cư màu xanh lam đó vừa sắm vai mẹ, vừa sắm vai chị, Đường Qủa và Lâm Bảo Nhi đều không muốn có chuyện gì không hay xảy đến với nàng chút nào.
"Sao không gọi cho anh?" Nhìn thấy sự khinh bỉ ánh lên trong mắt Đường Qủa, thì Diệp Thu lập tức hiểu ra mình vừa mới hỏi một câu hỏi thật ngu ngốc. Hắn cũng vì quan tâm quá nên đầu óc lú lẫn hết cả, quên luôn cả mấy ngày trở lại đây đều ở bên Lam Khả Tâm, để tránh khỏi sự quấy nhiễu của thế giới bên ngoài, thì di động của hắn căn bản là chưa từng bật lên.
Sao mình lại có thể quan tâm đến người phụ nữ đã đuổi mình ra khỏi ngôi nhà chung cư màu xanh lam đến vậy chứ? Lẽ nào lại là do thích mùi hương trên người nàng rồi? Thôi, bỏ đi, có một lý do là được rồi.
"Ý anh muốn nói là___Nên nhanh chóng liên lạc với anh. Cô ấy biết anh ở đâu mà." Diệp Thu giải thích. "Được rồi, bây giờ anh qua đó xem tình hình thế nào."
"Diệp Thu, em cũng muốn đi. Em cũng lo cho chị Mặc Nùng quá." Lâm Bảo Nhi chạy lên phía trước túm lấy gấu áo của Diệp Thu nói.
"Em cũng muốn đi." Đường Qủa nhìn Diệp Thu kiên định nói.
Mặc dù Diệp Thu vô cùng cảm động trước tình thân như chị em ruột thịt của bọn họ, nhưng cũng không muốn họ đi theo mình vào trốn nguy hiểm được, liền an ủi nói: "Không được. Anh không thể đem theo bọn em đi được. Nếu hai em đã biết chị Mặc Nùng của các em hiện giờ đang rất nguy hiểm, thì không nên đi theo anh. Anh không thể cùng một lúc bảo vệ cho bao nhiêu người như vậy được___Đến lúc đó có nguy hiểm gì, thì anh nên bảo toàn cho hai em hay bảo toàn cho cô ấy đây?"
Hai người con gái sau khi nghe Diệp Thu nói vậy thì có chút lưỡng lự. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Diệp Thu biết rằng, nếu hắn thuyết phục được Đường Qủa thì cái đuôi Lâm Bảo Nhi này sẽ không đi theo hắn nữa đâu. Sắc mặt trịnh trọng nhìn Đường Qủa nói: "Em là người yêu của anh mà, anh tất nhiên sẽ bảo toàn tính mạng cho em trước chứ. Nếu mà như thế thì chúng ta đến Tô Hàng còn có ý nghĩa gì nữa chứ?"
"Được rồi." Đường Qủa gật đầu tiếp nhận lời của Diệp Thu. "Anh đi đi. Nhất định phải đưa được chị Mặc Nùng của bọn em quay trở lại đây đấy nhé."
"Nhất định đấy nhé. Nếu không thì bọn em sẽ không tha cho anh đâu." Lâm Bảo Nhi giơ nắm tay to tròn của mình ra đưa đi đưa lại trước mặt Diệp Thu nói.
"Yên tâm đi, nhất định sẽ đưa được cô ấy về." Diệp Thu quay người ra lấy xe đi.
"Diệp Thu, lấy xe của em mà đi. Tốc độ nhanh hơn một chút." Lâm Bảo Nhi nói xong liền quay người chạy vào trong nhà lấy chìa khóa.
Chiếc Ferrari của Đường Qủa bị đạn bắn vào lỗ chỗ, hai người đều không dám lái xe về đây, lo sợ Trầm Mặc Nùng chất vấn, nên chiếc xe vẫn vứt ở chỗ Phí Tường, để cậu ta tìm người sửa chữa. Mấy ngày nay Diệp Thu đều không có nhà, nên cũng không hỏi xem xe đã sửa xong chưa.
Trầm Mặc Nùng lái chiếc xe BMW của mình đi, trong vườn giờ chỉ còn chiếc Lam borghini của Bảo Nhi và chiếc Đông Phương Chi Tử của mình mà thôi. Hai chiếc xe đặt ngay gần nhau, không khỏi làm cho người ta cảm thấy tức cười.
Diệp Thu tiếp lấy chiếc chìa khóa mà Lâm Bảo Nhi đem tới, chạy về phía chiếc xe rồi khởi động cho nó chạy thẳng ra phía cổng lớn.
"Nhất định phải đem chị Mặc Nùng trở về đây một cách nguyên vẹn đấy nhé." Lâm Bảo Nhi hét lên từ phía sau.
"Anh biết rồi." Diệp Thu đưa tay ra hiệu xong liền quay xe phóng thẳng ra cổng lớn.
Diệp Thu nhớ lại việc cha của Lam Khả Tâm mời mình ăn trưa, muốn gọi cho Khả Tâm thông báo cho nàng một tiếng thì mới nhớ ra, sau khi nàng bị bắt cóc thì di động đã sớm bị người ta lấy đi rồi, mấy ngày nay cũng không đi mua cho nàng cái mới, chẳng có cách nào liên lạc được với nàng cả.
Diệp Thu gọi cho Đường Qủa, bảo nàng cho người đến quán ba Yến Kinh giải thích với cha Khả Tâm một phen. Đường Qủa đồng ý mà không có một chút do dự gì hết.
Lần trước bởi vìĐường Qủa và Lâm Bảo Nhi mất tích mà phải vội vàng rời khỏi Tô Hàng, nên bị vô số người đuổi giết. Hắn vốn cho rằng phải cần một thời gian dài thì mới có thể đòi lại được món nợ này, nhưng không ngờ mình lại bước vào lãnh địa này một lần nữa.
Tô Hàng Tứ Thiếu? Một cái tên vừa lạ vừa quen. Chắc là bọn chúng sẽ tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh mình đến đây cũng nên?
Mặc dù nàng đang ở Yến Kinh, nhưng nàng vẫn thường gọi điện về. Lần trước vì chuyện hôn nhân thất bại với Bối gia mà làm cho quan hệ giữa nàng với ông nội dường như có một bức tường ngăn cách, đã hai tuần rồi không gọi điện cho ông, không ngờ ông lại tự gọi đến.
Tình cảm giữa nàng với ông thân thiết hơn nhiều so với những anh chị em họ khác, có thể là do mình hiểu ông hơn mấy người đó cũng nên. Mấy người anh họ em họ khác trừ phi khi nào hết tiền mới tìm đến ông nội, còn không thìđâu có nhớ đến vẫn còn sự tồn tại của một bậc trưởng bối như vầy đâu?
Một người vốn rất khỏe mạnh như thế, sao đột nhiên lại có thể ra đi được chứ? Không có bất kỳ một dự báo nào về cái chết này cả?
Trầm Mặc Nùng cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra ở bên trong sự việc đó, nhưng với trí tuệ thông minh sẵn có của nàng thì không khó để có thể nhìn ra, bên trong chuyện này chắc chắn là có vấn đề.
Nhìn hai người vệ sĩ được Đường Qủa phái đến để bảo vệ mình ở phía trước, Trầm Mặc Nùng thở hắt ra một hơi. Lần trước đến Tô Hàng thì có Diệp Thu đi cùng, còn còn này lại do hai người đàn ông lạ hoắc đi cùng. Vô duyên vô cớ, Trầm Mặc Nùng cảm thấy có chút gì đó lạc lõng, khó hiểu.
"Có thể cho xe chạy nhanh hơn một chút không?" Trầm Mặc Nùng thúc dục nói.
"Vâng, được." Người đàn ông ngồi ở ghế lái xe lại một lần nữa tăng tốc độ, nhưng so với tốc độ của Diệp Thu ngày đó thì còn kém xa. Đường xa như vậy, không biết anh ta làm thế nào mà có thể đến được đó trong thời gian ngắn như thế. Còn chưa về đến cổng nhà, nhưng dường như Trầm Mặc Nùng đã cảm nhận thấy được một luồng không khí nặng nề rồi. Cánh cổng của Trầm gia mở lớn, xe cộ nườm nượp nối liền không dứt. Xe của Trầm Mặc Nùng căn bản là không có cách gì để có thể tiến gần tới cổng nhà được.
Trầm Mặc Nùng không còn tâm trí nào mà tiếp tục đợi nữa, nàng đẩn cửa xe rồi chui luôn ra ngoài. Sau khi hai tên vệ sĩ nhìn vào nhau một cái, thì một tên đứng thủ ở đây phụ trách tìm chỗ để xe, còn một tên thìtheo sát Trầm Mặc Nùng xuống xe. Khi đi đại tiểu thư đã dặn dò mãi rồi nên họ cũng không dám lơ là.
"Tiểu thư____Tiểu thư___" Chị Vương giúp việc của nhà họ Trầm bận một bộ đồ trắng toát, tất tưởi chạy đến với vẻ mặt đau thương.
"Chị Vương, ông đâu? Ông làm sao rồi?" Trầm Mặc Nùng sốt ruột hỏi.
"Lão thái gia đã đi rồi." Chị Vương vừa dứt lời thì hai vành mắt lại đỏ lựng lên, hai hàng lệ nhỏ dài trên gò má.
Mặc dù đã sớm biết được đáp án là như vậy rồi, nhưng Trầm Mặc Nùng vẫn không tin vào tai mình, lại hỏi lại một lần nữa. Sau khi nghe thấy chị Vương nói vậy, thì nàng bước nhanh về phía hậu viện. Có lẽ ông vẫn ở trong căn phòng chính nơi hậu viện, thời gian ngắn ngủi như thế hẳn là không kịp đưa thi thể đến nhà tang lễ được.
Khi Trầm Mặc Nùng đi đến căn phòng chính, thì bên trong đã đông nghịt người rồi. Mấy người chú, bác cùng với bao nhiêu là anh em họ, ngày thường hiếm lắm mới nhìn thấy thì sau khi nhận được tin đều chạy vội đến đây. Thậm chí đến cả người em họ đã sống bên Pháp bảy năm không chịu về, nhưng nay cũng đã có mặt ở đây.
Nhìn thấy Trầm Mặc Nùng về thì có một số người gật đầu chào nàng, còn một số người thì nhìn nàng với ánh mắt gật gù tâm đắc. Trầm Mặc Nùng không để ý đến những suy nghĩ trong đầu bọn họ, đi thẳng đến bên giường nơi ông đang nằm yên nghỉ.
Đối với những người thân của mình, thì cho dù đấy là một xác chết cũng không có gì gọi là sợ hãi cả. Trầm Mặc Nùng nắm chặt đôi bàn tay già nua của ông, cẩn thận kéo chiếc chăn đã được đắp đến cổ của ông xuống. Khi nằm ngủ ông không thích đắp chăn một cách kín đáo như vậy, như thế sẽ làm cho ông cảm thấy tức ngực.
"Được rồi, bây giờ Mặc Nùng cũng đã về rồi, chúng ta có thể đưa ông đến nhà tang lễ được rồi chứ?" Nhị thúc Trầm Nhi Lập đứng ra nói.
" Việc gì phải gấp gáp như thế chứ? Để ông nằm nghỉ ngơi trong căn phòng này thêm chút nữa. Ông là một người hoài cổ, ông đã ở căn phòng này lâu như thế rồi, chắc chắn là không nỡ rời xa nó đâu." Trầm Nhi Hiền sa sầm sắc mặt nói.
"Anh cả, ông cũng đã đi rồi, anh cũng không cần phải giả bộ hiếu thuận như vậy nữa đâu. Chôn cất cho đàng hoàng là việc quan trọng nhất bây giờ. Ông hai, cậu cả, mọi người nói xem có phải như vậy không?" Trầm Nhi Lập nói với một ông già đầu tóc bạc phơ cùng với một nam nhân trung niên đứng bên cạnh, muốn tranh thủ sự tán đồng của bọn họ.
"Ài, có không nỡ thế nào đi nữa thì cũng phải chôn cất cho đàng hoàng." Ông già râu tóc bạc phơ chống quải trượng nói, âm thanh nghe vô cùng thương tâm.
"Đúng vậy. Ông đã đi rồi, tốt nhất là đưa ông đến nhà tang lễ thôi. Vẫn còn bao nhiêu chuyện phải làm, họ Trầm nhà chúng ta không thể để người ngoài nhìn vào chê cười chúng ta được." Một nam nhân trung niên đầu hơi hói nói.
" Gọi cảnh sát đến chưa?" Trầm Mặc Nùng đột nhiên lên tiếng hỏi. Giọng nàng không lớn, nhưng đủ kích thích vào từng lỗ tai của những người có mặt ở đây.
"Cảnh sát? Gọi cảnh sát tới làm gì?" Trầm Nhi Lập cười nhạt.
"Kiểm nghiệm thi thể." Ánh mắt sắc lạnh của Trầm Mặc Nùng nhìn chằm chằm vào ông ta nói.
Bất kể triều đại nào thì đấu tranh chính trị giữa các môn phiệt đều vô cùng thảm khốc. Diệp Thu từng đi đến Tô Hàng, hơn nữa còn gặp mấy nhân vật mấu chốt trong Trầm gia rồi nữa, cũng biết là bọn họ không vừa chút nào. Nếu ông Trầm đã lập lại di chúc thì tốt, nếu đột nhiên ra đi một cách bất ngờ mà chưa kịp lập di chúc gì cả, thì sự việc lại càng trở nên phức tạp.
Cái làm cho Diệp Thu không tài nào hiểu nổi đó là, lần gặp mặt trước ông Trầm vẫn còn khỏe mạnh, mặc dù cũng có chút bệnh lặt vặt, nhưng những bệnh này đối với người già mà nói thì không thể tránh khỏi. Làm sao mà lại đột nhiên qua đời được cơ chứ? Lẽ nào bên trong lại có uẩn khúc gì sao?
Nếu là như vậy, thì Trầm Mặc Nùng một thân một mình về Tô Hàng là không an toàn chút nào cả. Mặc dù đã có hai tên vệ sĩ bảo vệ nàng nhưng Diệp Thu vẫn không được yên tâm cho lắm.
"Đây là việc xảy ra từ khi nào thế?" Diệp Thu nhìn Đường Qủa hỏi.
"Sáng ngày hôm nay. Khi đang ăn sáng thì chị Mặc Nùng nhận được điện thoại từ nhà gọi tới. Ngay sau đó liền vội vã trở về. Mắt chị Mặc Nùng còn đỏ lựng lên cơ___". Đường Qủa giải thích, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên đậm đà hơn. Họ sống cùng Trầm Mặc Nùng đã lâu, tình cảm như chị em ruột thịt. Trầm Mặc Nùng ở trong ngôi nhà chung cư màu xanh lam đó vừa sắm vai mẹ, vừa sắm vai chị, Đường Qủa và Lâm Bảo Nhi đều không muốn có chuyện gì không hay xảy đến với nàng chút nào.
"Sao không gọi cho anh?" Nhìn thấy sự khinh bỉ ánh lên trong mắt Đường Qủa, thì Diệp Thu lập tức hiểu ra mình vừa mới hỏi một câu hỏi thật ngu ngốc. Hắn cũng vì quan tâm quá nên đầu óc lú lẫn hết cả, quên luôn cả mấy ngày trở lại đây đều ở bên Lam Khả Tâm, để tránh khỏi sự quấy nhiễu của thế giới bên ngoài, thì di động của hắn căn bản là chưa từng bật lên.
Sao mình lại có thể quan tâm đến người phụ nữ đã đuổi mình ra khỏi ngôi nhà chung cư màu xanh lam đến vậy chứ? Lẽ nào lại là do thích mùi hương trên người nàng rồi? Thôi, bỏ đi, có một lý do là được rồi.
"Ý anh muốn nói là___Nên nhanh chóng liên lạc với anh. Cô ấy biết anh ở đâu mà." Diệp Thu giải thích. "Được rồi, bây giờ anh qua đó xem tình hình thế nào."
"Diệp Thu, em cũng muốn đi. Em cũng lo cho chị Mặc Nùng quá." Lâm Bảo Nhi chạy lên phía trước túm lấy gấu áo của Diệp Thu nói.
"Em cũng muốn đi." Đường Qủa nhìn Diệp Thu kiên định nói.
Mặc dù Diệp Thu vô cùng cảm động trước tình thân như chị em ruột thịt của bọn họ, nhưng cũng không muốn họ đi theo mình vào trốn nguy hiểm được, liền an ủi nói: "Không được. Anh không thể đem theo bọn em đi được. Nếu hai em đã biết chị Mặc Nùng của các em hiện giờ đang rất nguy hiểm, thì không nên đi theo anh. Anh không thể cùng một lúc bảo vệ cho bao nhiêu người như vậy được___Đến lúc đó có nguy hiểm gì, thì anh nên bảo toàn cho hai em hay bảo toàn cho cô ấy đây?"
Hai người con gái sau khi nghe Diệp Thu nói vậy thì có chút lưỡng lự. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Diệp Thu biết rằng, nếu hắn thuyết phục được Đường Qủa thì cái đuôi Lâm Bảo Nhi này sẽ không đi theo hắn nữa đâu. Sắc mặt trịnh trọng nhìn Đường Qủa nói: "Em là người yêu của anh mà, anh tất nhiên sẽ bảo toàn tính mạng cho em trước chứ. Nếu mà như thế thì chúng ta đến Tô Hàng còn có ý nghĩa gì nữa chứ?"
"Được rồi." Đường Qủa gật đầu tiếp nhận lời của Diệp Thu. "Anh đi đi. Nhất định phải đưa được chị Mặc Nùng của bọn em quay trở lại đây đấy nhé."
"Nhất định đấy nhé. Nếu không thì bọn em sẽ không tha cho anh đâu." Lâm Bảo Nhi giơ nắm tay to tròn của mình ra đưa đi đưa lại trước mặt Diệp Thu nói.
"Yên tâm đi, nhất định sẽ đưa được cô ấy về." Diệp Thu quay người ra lấy xe đi.
"Diệp Thu, lấy xe của em mà đi. Tốc độ nhanh hơn một chút." Lâm Bảo Nhi nói xong liền quay người chạy vào trong nhà lấy chìa khóa.
Chiếc Ferrari của Đường Qủa bị đạn bắn vào lỗ chỗ, hai người đều không dám lái xe về đây, lo sợ Trầm Mặc Nùng chất vấn, nên chiếc xe vẫn vứt ở chỗ Phí Tường, để cậu ta tìm người sửa chữa. Mấy ngày nay Diệp Thu đều không có nhà, nên cũng không hỏi xem xe đã sửa xong chưa.
Trầm Mặc Nùng lái chiếc xe BMW của mình đi, trong vườn giờ chỉ còn chiếc Lam borghini của Bảo Nhi và chiếc Đông Phương Chi Tử của mình mà thôi. Hai chiếc xe đặt ngay gần nhau, không khỏi làm cho người ta cảm thấy tức cười.
Diệp Thu tiếp lấy chiếc chìa khóa mà Lâm Bảo Nhi đem tới, chạy về phía chiếc xe rồi khởi động cho nó chạy thẳng ra phía cổng lớn.
"Nhất định phải đem chị Mặc Nùng trở về đây một cách nguyên vẹn đấy nhé." Lâm Bảo Nhi hét lên từ phía sau.
"Anh biết rồi." Diệp Thu đưa tay ra hiệu xong liền quay xe phóng thẳng ra cổng lớn.
Diệp Thu nhớ lại việc cha của Lam Khả Tâm mời mình ăn trưa, muốn gọi cho Khả Tâm thông báo cho nàng một tiếng thì mới nhớ ra, sau khi nàng bị bắt cóc thì di động đã sớm bị người ta lấy đi rồi, mấy ngày nay cũng không đi mua cho nàng cái mới, chẳng có cách nào liên lạc được với nàng cả.
Diệp Thu gọi cho Đường Qủa, bảo nàng cho người đến quán ba Yến Kinh giải thích với cha Khả Tâm một phen. Đường Qủa đồng ý mà không có một chút do dự gì hết.
Lần trước bởi vìĐường Qủa và Lâm Bảo Nhi mất tích mà phải vội vàng rời khỏi Tô Hàng, nên bị vô số người đuổi giết. Hắn vốn cho rằng phải cần một thời gian dài thì mới có thể đòi lại được món nợ này, nhưng không ngờ mình lại bước vào lãnh địa này một lần nữa.
Tô Hàng Tứ Thiếu? Một cái tên vừa lạ vừa quen. Chắc là bọn chúng sẽ tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh mình đến đây cũng nên?