Chương : 237
Trầm Mặc Nùng nhớ lại, căn bản nàng chưa quan tâm đến tiền lương của Diệp Thu, bởi vì Diệp Thu là một vệ sĩ, người đưa hắn tới là Đường Bố Y, vì vậy chuyện tiền lương thương lượng với Đường Bố Y là tốt nhất.
Mặc Dù Đường Bố Y chiếu cố đến hắn, nhưng hắn làm việc cong chưa được một năm, có thể đoán ra số tiền lương hắn được trả.
Trầm Mặc Nùng vỗ trán, thầm nghĩ, nói chuyện tài chính với người này không thể nghi ngờ là đàn gảy tai trâu, cần nghĩ biện pháp khác a. Nếu chú Hai đứng về phe cha thì tốt rồi, đáng tiếc ông ta luôn bất hòa với cha, quan hệ với người khác cũng như nước với lửa, Tào Tuyết Cầm nhìn mình cũng như cừu nhân, khẳng định là nhớ một bạt tai của Diệp Thu đánh nàng lúc trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài một chút, thực sự không muốn ở chỗ này tiếp tục nhìn mặt đám người kia, trong phòng chắc đều sốc lại tinh thần, bước ra nghênh ngang mặt mày tươi rói, không hiểu bọn họ nghĩ gì?"
"Tôi nói đều là thật." Diệp Thu thấy Trầm Mặc Nùng có vẻ không tin, hơn nữa đột nhiên chuyển chủ đề, liền chăm chú nói.
"Cái gì thật?" Trầm Mặc Nùng quay đầu nhìn Diệp Thu, tóc nàng bị ướt, dính vào gương mặt, thêm chút khí chất phiền muộn, khiến người ta có cảm giác điềm đạm đáng yêu, khóe môi như ướt nước mưa, sáng bóng mọng nước, mi liễu mày ngài, trên mặt không chút trang điểm, nhưng lại thanh nhã thoát tục đoạt hồn người khác.
Diệp Thu nghĩ thầm, ở trong xe với một cô gái như vậy vài ngày cũng không chán a?
"Tôi nói chuyện mua lại Trầm thị là thật." Diệp Thu cười nói.
Trầm Mặc Nùng nhíu nhẹ mày, nói: "Đùa như vậy rất không thú vị, anh biết mua 70% cổ phần kia cần bao nhiêu tiền không? Cho dù không mua hết, chỉ đủ để đoạt quyền khống chế, chí ít cũng phải hơn 20% cổ phần, con số đó cũng là con số trên trời."
"Tôi biết cần bao nhiêu tiền, biết phải lên đến con số hàng trăm triệu, tôi nói có thể giúp cô tự nhiên ó biên pháp xoay sở, nói thật, tôi cũng không thích nhìn đám tiểu nhân đắc chí." Cũng không vì Trầm Mặc Nùng hoài nghi mà không vui, ngược lại thấy cô gái trước mặt hiện ra biểu tình kinh ngạc, hắn tương đối hài lòng.
Trầm Mặc Nùng nhìn chăm chú Diệp Thu, nói: "Nếu anh nói đều là thật, vậy tôi sẽ thành cấp dưới của anh."
"Có ý gì đây?" Diệp Thu nghi hoặc hỏi.
"Nếu anh nói thật, anh không chỉ nắm trong tay tài chính khổng lồ, vậy khi mua Trầm Thị xong, anh chính là chủ, tôi dĩ nhiên có chút tài sản nhưng không đáng kể." Trầm Mặc Nùng mặt không chút biểu tình giải thích.
"Không việc gì, tôi coi như cho cô mượn, Trầm thị vẫn là họ Trầm." Diệp Thu nói, cô bé này cũng thật quá tích cực, không có số tiền lớn để mua lại, hơn nữa ai nhiều tiền hơn sẽ chiếm vị trí chủ đạo, cũng khó trách nàng nghĩ như vậy.
Vệ sĩ của Đường Quả lại là ông chủ của Trầm Mặc Nùng, quan hệ hai người có thể có chút loạn hay không?
"ĐI thôi, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện cân thận chuyện này." Trầm Mặc Nùng vén những sợi tóc dính trên khuôn mặt, lộ ra vành tai trong suốt, bên trên không đeo vòng tai, nhưng có một chiếc châm tai màu bạc, nhìn khá tao nhã.
Dưới sự chỉ dẫn của Trầm Mặc Nùng, hai người đến một quán trà bên Tây Hồ, trời mưa lớn, xe đỗ trước cửa không có ô, Diệp Thu lấy tay che trên đầu Trầm Mặc Nùng cùng nàng đi vào, nhưng chỉ có chút tác dụng, quần áo hai người vẫn bị ướt gần hết.
Một bàn ở đây không lớn chỉ đủ ba đến năm người ngồi, hai bên hai dải lụa mềm mại, giữa phòng có một chiếc bàn màu cổ đồng, vén tấm mèn che, nhìn qua tám kính thủy tinh nhìn thấy cảnh sắc Tây Hồ. Trong mưa Tây Hồ quyến rũ mê ly, như mĩ nhân mới tỉnh từ giấc mộng, hai mắt mờ ảo, còn chưa hé mở hết, cuốn hút lòng người.
Hai bên Tây Hồ, trồng liễu xen lẫn đào, nếu tiết xuân đến, nhất định là xanh đỏ một dải bên hồ, u tĩnh mà xinh đẹp, đáng tiếc hiện tại đã là cuối thu, thiếu cây cối làm đẹp cảnh sắc có vẻ khác lạ hẳn lên, như một mĩ nữ quốc sắc thiên hương không mực y phục, tuy rằng cuốn hút như mất đi vẻ hàm súc.
Pha một bình Long Tỉnh, hai người chuyển mắt đến mặt hồ lăn tăn gợn sóng, mưa rả rích bên hồ từng hạt từng hạt nối tiếp như không có điểm dừng, mênh mông bất tận.
"Thủy quang liễm diễm tình phương hảo, sơn sắc khoảng không mông vũ dã kỳ. Dục bả tây hồ bỉ tây tử, nùng trang đạm mạt tổng tương nghi nghi."(*) Diệp Thu kìm lòng không được ca ngợi, đều nói "Tây hồ khi trời quang không bằng khi trời mưa, khi trời mưa lại không bằng đêm Tây Hồ" mưa Tây Hồ đã đẹp như vậy, đêm Tây Hồ còn mỹ lệ nhường nào?
"Mưa Tây Hồ đúng là rất mĩ lệ." Trầm Mặc Nùng chân thành gật đầu.
"Tôi nói chính là cô." Diệp Thu quay đầu, vẻ mặt cười cười nhìn chăm chú vào khuôn mặt Trầm Mặc Nùng.
Tâm hồn Trầm Mặc Nùng khẽ rung động, sắc mặt nhanh chóng phủ một màu hồng nhuận, nhưng không muốn quay đầu, vẫn duy trì trạng thái ngắm mưa, cũng không biết tại sao, trái tim bỗng nhiên nhảy nhót, rất muốn nhìn biểu tình Diệp Thu khi nói lời này, nhưng lại không dám đối mặt, bèn coi như không nghe thấy.
Đing đang!
Bức rèm bị vén ra, tiếng chuông gió vang lên, Trầm Mặc Nùng đưa mắt nhìn ra cửa, là nhân viên đưa trà Long Tỉnh tới, trà mới pha, bốc lên khói sương nghi ngút, hơi ngửi một chút, hương thơm liền xông vào mũi.
Qua vài phút giảm nhiệt, Trầm Mặc Nùng đối mặt với Diệp Thu cũng không xấu hổ nữa, vẫy tay bảo bồi bàn lui, chủ động rót trà cho Diệp Thu, nói: ''Tôi không muốn biết anh vì sao có nhiều tiền như vậy, chỉ là có chút ngạc nhiên, anh có nhiều tiền như vậy, sao còn đi làm vệ sĩ?"
Diệp Thu đã sớm dự liệu Trầm Mặc Nùng hỏi chuyện này, lòng dạ của phụ nữ cũng không khó nắm bắt, chỉ cần chút manh mối là có thể đoán ra, huống chi là chuyện giành giành trước mắt.
"Được người nhờ vả." Diệp Thu cười nói, lời hắn chính là thật, cũng có chút lừa dối Trầm Mặc Nùng.
"Thân phận chân chính của anh là gì?"
"Cái này không thể nói cho cô, à, tạm thời không nên nói cho cô." Diệp Thu cười lắc đầu: "Tôi là một vệ sĩ bình thường, như vậy không tốt sao? Tôi rất thích cuộc sống hiện tại."
Trầm Mặc Nùng trầm mặc không nói, Diệp Thu nói khiến nàng chờ mong lẫn sợ hãi, chờ mong bởi vì tò mò, sợ câu trả lời cuối cùng. Phụ nữ luôn bị hai tâm lý trái ngược dây dưa, vì vậy luôn bị chuyện cũ của đàn ông hấp dẫn.
Thùng thùng!
Gian phòng đột nhiên tối sầm, cửa kính bị một bóng người cao lớn che mất, nam nhân này thân hình cao lớn, râu quai nón dài, bởi lâu không rửa mà xoắn lại với nhau.
Ăn mặc rách nát, như một tên ăn mày, trong tay cầm một thanh kiếm sắt không biết tìm được từ đâu, trên mặt đầy vết vàng đỏ, hắn cùng nửa thanh kiếm trong tay gõ vào cửa thủy tinh trước mặt Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng.
Thoạt nhìn hắn nhẹ nhàng gõ xuống, nhưng lại cảm giác như sức nặng ngàn quân, tùy theo cảm giác áp bách mà khiến Trầm Mặc Nùng hít thở không thông.
Trầm Mặc Nùng vốn còn tưởng hắn là kẻ điên, đang muốn gọi bảo vệ quán trà, thấy Diệp Thu sắc mặt ngưng trọng liền yên lặng.
"Anh quen hắn?" Trầm Mặc Nùng nhìn kẻ ở bên ngoài hỏi, lúc này mới phát hiện, tiếng đập đã dừng lại, nam nhân bên ngoài cũng biến mất không thấy.
"Quen biết, hắn xem là kẻ có một nửa khả năng khiến tôi chạy trốn." Diệp Thu cười khổ nói, vừa rồi không nói thân phận cho Trầm Mặc Nùng, không ngờ gặp phải kẻ điên, lẽ nào đây là báo ứng? Nói dối mĩ nữ liền bị báo ứng?
"Có ý gì?"
Diệp Thu còn chưa kịp trả lời, chợt nghe một giọng nói lỗ mãng hét lên: "Ông chủ, cho một chum rượu."
"Tên ăn mày, mau cút ra ngoài, không được quấy rầy khách quý của chúng ta, nơi này mi không có khả năng vào, chúng ta cũng không bán rượu." Có người quát lên.
Bốp bốp!
Hai tiếng giòn rã vang lên, lại nghe nam nhân mắng: "Vả miệng, mi từ đâu biết ta là ăn mày? Mau, lấy cho ta một vò rượu đến tạ lỗi, đại gia không uống trà, ta cũng không vờ vịt nhã nhặn, như đám chim đang uống nước kia."
Hắn vừa chửi như thế, coi như chửi vào mặt toàn bộ khách uống trà, tất cả đều là lũ giả vờ tao nhã.
Uống trà ở đây đều là nhân vật uy tín có thân phận ở Tô Hàng, tự nhiên không cam lòng bị người khác nhục mạ, vì vậy không ngừng có người gây áp lực với quán lí quán trà, để họ mau đuổi tên điên kia ra ngoài.
Chủ quán trà là một phụ nữ xinh đẹp, vừa xin lỗi vừa gọi bảo an đuổi tên ăn mày kia ra, đều không hiểu gã này là kẻ điên hay do người khác phái đến quấy phá, nếu còn không đi, đừng trách bà cô ngươi không khách khí.
Chú thích: (*) đây là đoạn thơ trích từ bài Hồ Thượng Ẩm của Tô Đông Pha nguyên đề : "Ẩm Hồ thượng sơ tình hậu vũ nhị thủ". (Uống rượu trên tây hồ, vừa tạnh sau cơn mưa)
Dịch nghĩa:
Mặt nước sáng lóng lánh, mưa vừa tạnh trông càng đẹp
Sắc núi quạnh ráo, mưa lại càng làm cho trông lạ ra.
Có thể đem Tây hồ mà sánh với nàng Tây Tử
Dù trang điểm sơ sài, hay rửa sạch hết phấn son, cả hai đều diễm lệ
Dịch thơ:
Mưa tạnh mặt nước sáng long lanh
Mưa mù trông lạ rặng núi xanh
Tây Hồ hay là nàng Tây Tử
Nhạt phấn, phai son vẫn đẹp xinh
^^ Nawa.
Mặc Dù Đường Bố Y chiếu cố đến hắn, nhưng hắn làm việc cong chưa được một năm, có thể đoán ra số tiền lương hắn được trả.
Trầm Mặc Nùng vỗ trán, thầm nghĩ, nói chuyện tài chính với người này không thể nghi ngờ là đàn gảy tai trâu, cần nghĩ biện pháp khác a. Nếu chú Hai đứng về phe cha thì tốt rồi, đáng tiếc ông ta luôn bất hòa với cha, quan hệ với người khác cũng như nước với lửa, Tào Tuyết Cầm nhìn mình cũng như cừu nhân, khẳng định là nhớ một bạt tai của Diệp Thu đánh nàng lúc trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài một chút, thực sự không muốn ở chỗ này tiếp tục nhìn mặt đám người kia, trong phòng chắc đều sốc lại tinh thần, bước ra nghênh ngang mặt mày tươi rói, không hiểu bọn họ nghĩ gì?"
"Tôi nói đều là thật." Diệp Thu thấy Trầm Mặc Nùng có vẻ không tin, hơn nữa đột nhiên chuyển chủ đề, liền chăm chú nói.
"Cái gì thật?" Trầm Mặc Nùng quay đầu nhìn Diệp Thu, tóc nàng bị ướt, dính vào gương mặt, thêm chút khí chất phiền muộn, khiến người ta có cảm giác điềm đạm đáng yêu, khóe môi như ướt nước mưa, sáng bóng mọng nước, mi liễu mày ngài, trên mặt không chút trang điểm, nhưng lại thanh nhã thoát tục đoạt hồn người khác.
Diệp Thu nghĩ thầm, ở trong xe với một cô gái như vậy vài ngày cũng không chán a?
"Tôi nói chuyện mua lại Trầm thị là thật." Diệp Thu cười nói.
Trầm Mặc Nùng nhíu nhẹ mày, nói: "Đùa như vậy rất không thú vị, anh biết mua 70% cổ phần kia cần bao nhiêu tiền không? Cho dù không mua hết, chỉ đủ để đoạt quyền khống chế, chí ít cũng phải hơn 20% cổ phần, con số đó cũng là con số trên trời."
"Tôi biết cần bao nhiêu tiền, biết phải lên đến con số hàng trăm triệu, tôi nói có thể giúp cô tự nhiên ó biên pháp xoay sở, nói thật, tôi cũng không thích nhìn đám tiểu nhân đắc chí." Cũng không vì Trầm Mặc Nùng hoài nghi mà không vui, ngược lại thấy cô gái trước mặt hiện ra biểu tình kinh ngạc, hắn tương đối hài lòng.
Trầm Mặc Nùng nhìn chăm chú Diệp Thu, nói: "Nếu anh nói đều là thật, vậy tôi sẽ thành cấp dưới của anh."
"Có ý gì đây?" Diệp Thu nghi hoặc hỏi.
"Nếu anh nói thật, anh không chỉ nắm trong tay tài chính khổng lồ, vậy khi mua Trầm Thị xong, anh chính là chủ, tôi dĩ nhiên có chút tài sản nhưng không đáng kể." Trầm Mặc Nùng mặt không chút biểu tình giải thích.
"Không việc gì, tôi coi như cho cô mượn, Trầm thị vẫn là họ Trầm." Diệp Thu nói, cô bé này cũng thật quá tích cực, không có số tiền lớn để mua lại, hơn nữa ai nhiều tiền hơn sẽ chiếm vị trí chủ đạo, cũng khó trách nàng nghĩ như vậy.
Vệ sĩ của Đường Quả lại là ông chủ của Trầm Mặc Nùng, quan hệ hai người có thể có chút loạn hay không?
"ĐI thôi, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện cân thận chuyện này." Trầm Mặc Nùng vén những sợi tóc dính trên khuôn mặt, lộ ra vành tai trong suốt, bên trên không đeo vòng tai, nhưng có một chiếc châm tai màu bạc, nhìn khá tao nhã.
Dưới sự chỉ dẫn của Trầm Mặc Nùng, hai người đến một quán trà bên Tây Hồ, trời mưa lớn, xe đỗ trước cửa không có ô, Diệp Thu lấy tay che trên đầu Trầm Mặc Nùng cùng nàng đi vào, nhưng chỉ có chút tác dụng, quần áo hai người vẫn bị ướt gần hết.
Một bàn ở đây không lớn chỉ đủ ba đến năm người ngồi, hai bên hai dải lụa mềm mại, giữa phòng có một chiếc bàn màu cổ đồng, vén tấm mèn che, nhìn qua tám kính thủy tinh nhìn thấy cảnh sắc Tây Hồ. Trong mưa Tây Hồ quyến rũ mê ly, như mĩ nhân mới tỉnh từ giấc mộng, hai mắt mờ ảo, còn chưa hé mở hết, cuốn hút lòng người.
Hai bên Tây Hồ, trồng liễu xen lẫn đào, nếu tiết xuân đến, nhất định là xanh đỏ một dải bên hồ, u tĩnh mà xinh đẹp, đáng tiếc hiện tại đã là cuối thu, thiếu cây cối làm đẹp cảnh sắc có vẻ khác lạ hẳn lên, như một mĩ nữ quốc sắc thiên hương không mực y phục, tuy rằng cuốn hút như mất đi vẻ hàm súc.
Pha một bình Long Tỉnh, hai người chuyển mắt đến mặt hồ lăn tăn gợn sóng, mưa rả rích bên hồ từng hạt từng hạt nối tiếp như không có điểm dừng, mênh mông bất tận.
"Thủy quang liễm diễm tình phương hảo, sơn sắc khoảng không mông vũ dã kỳ. Dục bả tây hồ bỉ tây tử, nùng trang đạm mạt tổng tương nghi nghi."(*) Diệp Thu kìm lòng không được ca ngợi, đều nói "Tây hồ khi trời quang không bằng khi trời mưa, khi trời mưa lại không bằng đêm Tây Hồ" mưa Tây Hồ đã đẹp như vậy, đêm Tây Hồ còn mỹ lệ nhường nào?
"Mưa Tây Hồ đúng là rất mĩ lệ." Trầm Mặc Nùng chân thành gật đầu.
"Tôi nói chính là cô." Diệp Thu quay đầu, vẻ mặt cười cười nhìn chăm chú vào khuôn mặt Trầm Mặc Nùng.
Tâm hồn Trầm Mặc Nùng khẽ rung động, sắc mặt nhanh chóng phủ một màu hồng nhuận, nhưng không muốn quay đầu, vẫn duy trì trạng thái ngắm mưa, cũng không biết tại sao, trái tim bỗng nhiên nhảy nhót, rất muốn nhìn biểu tình Diệp Thu khi nói lời này, nhưng lại không dám đối mặt, bèn coi như không nghe thấy.
Đing đang!
Bức rèm bị vén ra, tiếng chuông gió vang lên, Trầm Mặc Nùng đưa mắt nhìn ra cửa, là nhân viên đưa trà Long Tỉnh tới, trà mới pha, bốc lên khói sương nghi ngút, hơi ngửi một chút, hương thơm liền xông vào mũi.
Qua vài phút giảm nhiệt, Trầm Mặc Nùng đối mặt với Diệp Thu cũng không xấu hổ nữa, vẫy tay bảo bồi bàn lui, chủ động rót trà cho Diệp Thu, nói: ''Tôi không muốn biết anh vì sao có nhiều tiền như vậy, chỉ là có chút ngạc nhiên, anh có nhiều tiền như vậy, sao còn đi làm vệ sĩ?"
Diệp Thu đã sớm dự liệu Trầm Mặc Nùng hỏi chuyện này, lòng dạ của phụ nữ cũng không khó nắm bắt, chỉ cần chút manh mối là có thể đoán ra, huống chi là chuyện giành giành trước mắt.
"Được người nhờ vả." Diệp Thu cười nói, lời hắn chính là thật, cũng có chút lừa dối Trầm Mặc Nùng.
"Thân phận chân chính của anh là gì?"
"Cái này không thể nói cho cô, à, tạm thời không nên nói cho cô." Diệp Thu cười lắc đầu: "Tôi là một vệ sĩ bình thường, như vậy không tốt sao? Tôi rất thích cuộc sống hiện tại."
Trầm Mặc Nùng trầm mặc không nói, Diệp Thu nói khiến nàng chờ mong lẫn sợ hãi, chờ mong bởi vì tò mò, sợ câu trả lời cuối cùng. Phụ nữ luôn bị hai tâm lý trái ngược dây dưa, vì vậy luôn bị chuyện cũ của đàn ông hấp dẫn.
Thùng thùng!
Gian phòng đột nhiên tối sầm, cửa kính bị một bóng người cao lớn che mất, nam nhân này thân hình cao lớn, râu quai nón dài, bởi lâu không rửa mà xoắn lại với nhau.
Ăn mặc rách nát, như một tên ăn mày, trong tay cầm một thanh kiếm sắt không biết tìm được từ đâu, trên mặt đầy vết vàng đỏ, hắn cùng nửa thanh kiếm trong tay gõ vào cửa thủy tinh trước mặt Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng.
Thoạt nhìn hắn nhẹ nhàng gõ xuống, nhưng lại cảm giác như sức nặng ngàn quân, tùy theo cảm giác áp bách mà khiến Trầm Mặc Nùng hít thở không thông.
Trầm Mặc Nùng vốn còn tưởng hắn là kẻ điên, đang muốn gọi bảo vệ quán trà, thấy Diệp Thu sắc mặt ngưng trọng liền yên lặng.
"Anh quen hắn?" Trầm Mặc Nùng nhìn kẻ ở bên ngoài hỏi, lúc này mới phát hiện, tiếng đập đã dừng lại, nam nhân bên ngoài cũng biến mất không thấy.
"Quen biết, hắn xem là kẻ có một nửa khả năng khiến tôi chạy trốn." Diệp Thu cười khổ nói, vừa rồi không nói thân phận cho Trầm Mặc Nùng, không ngờ gặp phải kẻ điên, lẽ nào đây là báo ứng? Nói dối mĩ nữ liền bị báo ứng?
"Có ý gì?"
Diệp Thu còn chưa kịp trả lời, chợt nghe một giọng nói lỗ mãng hét lên: "Ông chủ, cho một chum rượu."
"Tên ăn mày, mau cút ra ngoài, không được quấy rầy khách quý của chúng ta, nơi này mi không có khả năng vào, chúng ta cũng không bán rượu." Có người quát lên.
Bốp bốp!
Hai tiếng giòn rã vang lên, lại nghe nam nhân mắng: "Vả miệng, mi từ đâu biết ta là ăn mày? Mau, lấy cho ta một vò rượu đến tạ lỗi, đại gia không uống trà, ta cũng không vờ vịt nhã nhặn, như đám chim đang uống nước kia."
Hắn vừa chửi như thế, coi như chửi vào mặt toàn bộ khách uống trà, tất cả đều là lũ giả vờ tao nhã.
Uống trà ở đây đều là nhân vật uy tín có thân phận ở Tô Hàng, tự nhiên không cam lòng bị người khác nhục mạ, vì vậy không ngừng có người gây áp lực với quán lí quán trà, để họ mau đuổi tên điên kia ra ngoài.
Chủ quán trà là một phụ nữ xinh đẹp, vừa xin lỗi vừa gọi bảo an đuổi tên ăn mày kia ra, đều không hiểu gã này là kẻ điên hay do người khác phái đến quấy phá, nếu còn không đi, đừng trách bà cô ngươi không khách khí.
Chú thích: (*) đây là đoạn thơ trích từ bài Hồ Thượng Ẩm của Tô Đông Pha nguyên đề : "Ẩm Hồ thượng sơ tình hậu vũ nhị thủ". (Uống rượu trên tây hồ, vừa tạnh sau cơn mưa)
Dịch nghĩa:
Mặt nước sáng lóng lánh, mưa vừa tạnh trông càng đẹp
Sắc núi quạnh ráo, mưa lại càng làm cho trông lạ ra.
Có thể đem Tây hồ mà sánh với nàng Tây Tử
Dù trang điểm sơ sài, hay rửa sạch hết phấn son, cả hai đều diễm lệ
Dịch thơ:
Mưa tạnh mặt nước sáng long lanh
Mưa mù trông lạ rặng núi xanh
Tây Hồ hay là nàng Tây Tử
Nhạt phấn, phai son vẫn đẹp xinh
^^ Nawa.