Chương : 256
Bộp bộp!
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay không ngớt, có người trầm trồ khen ngợi, vốn còn có người cố kỵ Liên Phong Duệ không dám mở miệng, thấy biểu tình mọi người kích động không ngớt, bọn họ bắt đầu kêu to, quay về với định lý số đông, Liên Phong Duệ cũng không thể mắng chửi tất cả mọi người a.
Mấy cô ả biểu diễn áo tắm lúc trước thần tình kích động vô cùng, hận không biết tiếng Hoa để nói câu I LOVE U (của ai nhỉ ^^).
"Kungfu, kungfu Hoa Hạ."
"Đẹp trai quá, thế mới là đàn ông chứ!"
"A, nếu cùng nam nhân như vậy hoan ái một lần, chết cũng thỏa mãn."
"Muốn làm sao? Đêm nay theo hắn về nhà là được...."
"Mình cho hắn danh thiếp, cũng không biết hắn có gọi điện không......"
Những cô gái biểu diễn áo tăm lúc nãy, lúc này còn đứng bên cạnh Trầm Mặc Nùng, thấy bọn họ nói bằng tiếng anh, Tống Ngụ Ngôn hừ lạnh, dùng tiếng anh nói: "Hắn có vợ rồi."
Những cô ả kia không chút phật lòng, còn có một cô nói :chỉ muốn tình một đêm với hắn, đâu liên quan đến vợ hắn.
Liên Phong Duệ sắc mặt băng lãnh, nắm tay Vu Lan mà nghiến, khiến cô gái khi mặt nhăn nhó, cũng không dám kêu lên một tiếng.
Tìm lâu tốn tiền như vậy không ngờ đều mời một lũ phế vật, một quyền cũng không đánh trúng Diệp Thu, kết quả một chết một thương, vốn còn muốn hạ nhục Diệp Thu, không ngờ bị hắn hạ nhục. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thượng Dã Hữu Nhị nằm cạnh dây thừng, sờ bụng một lát, sau đó kiên cường đứng dậy.
Diệp Thu cười nói: "Tôi biết ông không hiểu tiếng Hoa Hạ, thật đáng tiếc tôi không hiểu tiếng Nhật, nếu ông còn cố, chắc chắn không toàn mạng."
"Phong Duệ, có muốn gọi hắn xuống không?" Vu Lan nghe Diệp Thu uy hiếp, quay sang hỏi Liên Phong Duệ.
"Để hắn chết đi." Liên Phong Duệ cười lạnh lắc đầu: ''Lẽ nào, em không biết chỉ khi dã thú bị thương mới đáng sợ, lúc này mới là chính thức chiến đấu."
Liên Phong Duệ nói không sai, sau khi bị thương bọn họ chắc chắn phát huy hết thực lực, bất đắc dĩ gặp phải loại cao thủ như Diệp Thu, thật sự không có phần thắng, cũng không biết gã này luyện tập kiểu gì, tuổi còn trẻ như vậy, thân thủ đã sâu không lường được, vốn tưởng lần này thành công, thực lực hắn sao lại tăng nhanh như vậy.
Đoạn còn lại cảu cuộc chiến rất đơn giản, Thượng Dã Hữu Nhị cứ lao vào lại bị Diệp Thu đá bay ra, tiếp tục đứng lên rồi bị đá bay.
Bốp!
Ầm!
Thanh âm va đập mạnh không ngớt bên tai, Thượng Dạ Hữu Nhị hiện tại đâu là sự thực cũng không còn nhận thức được, bộ dạng không khác gì Đường Bá Hổ chui vào dưới bàn Thu Hương sau đó bị đánh cho không còn bộ dạng.
Thế nhưng võ sĩ Nhật Bản này cứ ngã xuống lại đứng dậy, tinh thần võ đạo của hắn cảm động không ít người, cuối cùng Diệp Thu cũng không đành lòng đánh hắn.
Liên Phong Duệ khoát tay, thở dài: "Kéo hắn xuống, Kim Vũ Trung lên đi."
Vu Lan đang muốn quát dừng lại, chỉ thấy Thượng Dã Hữu Nhị thân thể đột nhiên té ngã ấm mộ tiếng nằm thẳng cẳng trên lôi đài không chút nhúc nhích.
Vu Lan vừa định nói liền nuốt trở lại, con mắt nhìn về phía Diệp Thu có chút khó tin, gã này nhìn thanh tú văn nhược không ngờ thân thủ cao như vậy, khó trách Liên Phong Duệ bọn họ không làm gì được, nhắc đến tên hắn là thù sâu như biển.
Kim Vũ Trung là cao thủ Hàn Quốc, vốn luôn kì thị dân Hoa hạ, nghĩ dân tộc này luôn thích bị khi dễ vũ nhục, là dân tộc không có cốt khí.
Nhưng có người tìm được hắn, bảo Hoa Hạ có người muốn thuê hắn, đưa ra cái giá khiến hắn khó cự tuyệt, lại được giao thủ với người Hoa Hạ, hắn liền vui vẻ bước đi.
Thế nhưng thấy đối thủ liên tiếp đánh bại hai đồng bạn, hơn nữa một chết một thương nặng, cũng không biết có thoát khỏi số phận bi thảm không, Kim Vũ Trung trong lòng có chút lo sợ.
Thực sự là lựa chọn ngu ngốc, Kim Vũ Trung oán hận thầm nghĩ.
"Kim tiên sinh, Liên thiểu bảo anh lên đài." Vu Lan xoay người nói với Kim Vũ Trung.
"Ồ, đương nhiên không vấn đề." Kim Vũ Trung gật đầu nói với Vu Lan: "Liên tiểu thư, cô có thể nói với tôi bằng tiếng Hoa Hạ."
Vu Lan ngẩn người, nói: ''Kim tiên sinh anh không phải không hiểu tiếng Hoa Hạ sao?''
Nhớ lần đâu gặp mặt Liên Phong Duệ chiêu đãi bọn họ, bọn họ đều biểu tình không hiểu tiếng Hoa Hạ, không ngờ Kim Vũ Trung lừa họ, tuy rằng hắn nói giọng nói cứng ngắc nhưng có thể nghe hiểu.
Kim Vũ Trung thực có giai đoạn học tiếng Hoa Hạ, nghe về công phu Thiếu lâm, đối với những lời này tức giận vô cùng, nghĩ dân Hoa Hạ khuếch đại, vì vậy nhiều lần giáo huấn một vài đệ tử Thiếu Lâm.
Chỉ là hắn nghĩ Hoa Hạ là dân tộc thấp kém, sao có thể nguyên ý nói tiếng của bọn họ? Lúc đó gặp bọn Vu Lan thì giả vờ không hiểu tiếng Hoa Hạ.
"Vừa học được một ít." Kim Vũ Trung không dây dưa vấn đề này, nói" Đối thủ quá mạnh."
Liên Phong Duệ tuy không quay đầu, nhưng nghe Kim Vũ Trung nói đối thủ quá mạnh, cười lạnh: "Thế nào? Lâm trận bỏ chạy đây là hành vi của dân tộc các người?"
"Không, Liên tiên sinh hiểu lầm, tôi không phải chạy trốn, tôi nghĩ đối phó với cao nhân như vậy, nên chi ra cái giá tương ứng."
Kim Vũ Trung có ý định lên giá, hai kẻ lúc trước bị đánh tàn phế, lúc này không lên còn lúc nào?
Nhược quốc sợ ngoại giao, mình là bạn bè quốc tế, mặc dù những kẻ này có tiền cũng không dám có hành động gì với bạn bè quốc tế a? Hắn cũng không sợ Liên Phong Duệ trả thù.
Liên Phong Duệ cau mày, nói: "Được theo ước định, nếu anh thắng tôi chi gấp đôi."
"Liên tiên sinh quả nhiên hào sảng, tôi nhất định tận lực." Kim Vũ Trung thỏa mãn gật đầu.
Nhìn Kim Vũ trung lên đài, Liên Phong Duệ cười nhạt, thương cảm cho tên ngu ngốc này, lẽ nào không phát hiện? Diệp Thu đánh cả nửa ngày còn chưa ra một giọt mồ hôi, mày đi cũng chỉ chịu chết mà thôi.
Liên Phong Duệ cuối cùng cũng chỉ có thể đặt niềm tin lên người quái nhân, quả nhiên ngoại quốc không thể tin a.
Kim Vũ Trung Lên đài, học theo cách người Hoa Hạ chắp quyền, nhỏ giọng nói: "Chúng ta có thể làm một cái giao dịch không?"
"Giao dịch? Giao dịch gì?" Diệp Thu cười hỏi, không ngờ kẻ này hiểu tiếng Hoa Hạ, còn muốn giao dịch.
"Dựa theo giao dịch giữa tôi và bọn họ,chỉ cần tôi đánh bại anh, có thể thu được một nghìn vạn tiền thưởng, nếu anh đồng ý phối hợp, tôi nguyện ý chia đều." Kim Vũ Trung cười nói.
"Phối hợp? phối hợp ra sao? Tôi giả chết?" Diệp Thu híp mắt hỏi, gã Hàn Quốc này sao không giống võ sĩ mà giống gian thương hơn.
"Đúng thế, anh chỉ cần lúc tôi đánh trúng giả vờ ngã xuống, như vậy thu được năm trăm vạn, tôi nghĩ đối với một võ giả, cái giá đó không nhỏ." Kim Vũ Trung gật đầu nói.
"Mày là người Hàn Quốc?" Diệp Thu hói.
"Tất nhiên, tôi là người Đại Hàn dân quốc."
Diệp Thu khoát tay: "Được rồi tiểu Hàn, hay như vậy mày ngồi xổm xuống hai tay nắm lỗ tai, hô lớn Liên Phong Duệ là chó, tao cho một nghìn vạn, Sao?"
"Mày vũ nhục nước tao?"
"Được rồi, mày cuối cùng cũng khôn ra đó." Diệp Thu gật đầu nói.
"Khốn kiếp." Kim Vũ Trung tức giận gầm lên, một quyền đánh tới Diệp Thu.
Diệp Thu cười lạnh đứng tại chỗ chờ hắn đánh tới, một cao thủ chân chính không thể vương mùi tiền.
Kim Vũ Trung thấy Diệp Thu không tránh, trong lòng thầm mừng, nắm tay đột nhiên thò vào ống tay áo, lôi ra một thứ màu bạc gì đó lao tới Diệp Thu.
Trong tay áo giấu dao?
Diệp Thu tức giận, hai người kia lên lôi đài đều không sử thủ đoạn không ngờ kẻ thứ ba lại chơi trò âm hiểm.
Diệp Thu nhìn đó là một lưỡi dao, bên trên lóng lánh một tầng ngân quang, nhìn thấy vô cùng sắc bén, Diệp Thu không dám đón đỡ, liên tục lui về sau.
Không ngờ lưỡi đao lại buộc sợi tơ, Diệp Thu vốn tưởng tránh được, không ngờ lưỡi dao đột nhiên bay ra hướng tới Diệp thu.
Phập!
Sau lưng Diệp Thu bị một vết rách, ao bị cắt nát, chém đến da thịt.
Liên Phong Duệ thấy một màn vừa rồi, vừa giận vừa mừng, mừng là mình phái ba cao thủ cuối cùng cũng có kẻ làm Diệp Thu bị thương, gã khốn này chơi thủ đoạn mà lại đường hoàng như vậy, rõ ràng là bôi xấu mặt hắn.
"A, tên khốn Hàn Quốc đê tiện."
"Trời ạ, đánh lén.... Diệp Thu bị thương..."
"A a a, tôi muốn giết hắn... hắn dám làm bị thương bạch mã hoàng tử của tôi."
Tống Ngụ Tôn nghiến răng, đê tiện, thật sự đê tiện, còn là tỷ thí sao?
"***, cọp không phát oai, bọn họ còn tưởng ta là HelloKitty" Tống Ngụ Ngôn con mắt đảo quanh, tìm một hồi không có vật gì, bèn tháo giầy định ném vào mặt Kim Vũ Trung.
"Ngụ ngôn, không nên dây vào." Tống Ngụ Thư ngăn cản em gái.
Bốp!
Một chiếc giày vào mặt Kim Vũ Trung, Tống Ngụ Ngôn kinh ngạc, hai chiếc giày mình còn chưa có ném a, hai nàng quay đầu thấy Trầm Mặc Nùng đi tất không đứng đó, trên tay còn cầm một chiếc giày đen.
"Là tôi ném." Trầm Mặc Nùng không chút biểu tình nói.
Diệp Thu thoáng sờ sau lưng, sắc mặt âm trầm, tuy rằng không tổn thương nặng, nhưng chảy máu, khiến thân thể mệt mỏi, phải biết rằng mình còn đối thủ cường đại chưa đấu.
"Mày thực sự muốn chết." Diệp Thu cầm con dao chuôi buộc sợi tơ trong tay rít qua kẽ răng.
"Không ai quy định không dùng binh khí khi tỷ thí." Kim Vũ Trung cười lạnh nói.
"Được." Diệp Thu gật đầu.
Không nhìn Kim Vũ Trung lấy ra thêm một con dao, thân hình hắn tiến lên, rất nhanh áp sát. Xa một tấc thêm phần manh, gần một tấc thêm phần nguy hiểm, Kim Vũ Trung biết ưu thế của mình là cự ly, đang muốn lui về sau, cũng đã chậm.
Diệp Thu khi phẫn nộ sức mạnh kinh người, thân thể như một đạo tàn ảnh vụt qua lôi dài, nhanh chóng tiến vào phạm vi của Kim Vũ Trung.
Một tay tóm lấy cổ hắn, kéo hắn đang muốn chạy lại, sau đó ống tay áo run lên, sợi tơ ẩn dấu bên trong bay ra, lưỡi dao như có mắt bay về trước bỗng nhiên quay lại. (Con dao ở đây là lấy từ Kim Vũ Trung lúc trước dùng để ám toán)
Sưu sưu hai tiếng vang lên, lưỡi dao theo khống chế của Diệp Thu vòng vài vòng quanh cổ của Kim Vũ Trung, sau ba bốn lượt cái cổ của hắn đã bị thít đến đỏ lên.
Diệp Thu nắm cổ áo hắn, ném mạnh, thân thể hắn bay về sau.
Phựt!
Kim Vũ Trung cảm giác phía sau có vật gì kéo lại, nhưng hắn không có biện pháp lui về, đành nắm chặt lấy cọc gỗ rìa lôi đài.
"Tha mạng....." Cổ Kim Vũ Trung bị sợi tơ thít đến ứa máu, hô hấp vô cùng khó khăn.
"Vì sao?" Diệp Thu cười hỏi, thân thể lùi về sau, đá ra một cước như chớp, một cước đạp vào mặt Kim Vũ Trung sau đó tiếp tục ấn tới.
Chiếc cọc gỗ kêu kẽo kẹt như hưởng ứng, một dòng máu đỏ bắn dọc theo đầu cọc gỗ mà chảy xuống.
Nhìn thấy mà khiếp hãi!
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay không ngớt, có người trầm trồ khen ngợi, vốn còn có người cố kỵ Liên Phong Duệ không dám mở miệng, thấy biểu tình mọi người kích động không ngớt, bọn họ bắt đầu kêu to, quay về với định lý số đông, Liên Phong Duệ cũng không thể mắng chửi tất cả mọi người a.
Mấy cô ả biểu diễn áo tắm lúc trước thần tình kích động vô cùng, hận không biết tiếng Hoa để nói câu I LOVE U (của ai nhỉ ^^).
"Kungfu, kungfu Hoa Hạ."
"Đẹp trai quá, thế mới là đàn ông chứ!"
"A, nếu cùng nam nhân như vậy hoan ái một lần, chết cũng thỏa mãn."
"Muốn làm sao? Đêm nay theo hắn về nhà là được...."
"Mình cho hắn danh thiếp, cũng không biết hắn có gọi điện không......"
Những cô gái biểu diễn áo tăm lúc nãy, lúc này còn đứng bên cạnh Trầm Mặc Nùng, thấy bọn họ nói bằng tiếng anh, Tống Ngụ Ngôn hừ lạnh, dùng tiếng anh nói: "Hắn có vợ rồi."
Những cô ả kia không chút phật lòng, còn có một cô nói :chỉ muốn tình một đêm với hắn, đâu liên quan đến vợ hắn.
Liên Phong Duệ sắc mặt băng lãnh, nắm tay Vu Lan mà nghiến, khiến cô gái khi mặt nhăn nhó, cũng không dám kêu lên một tiếng.
Tìm lâu tốn tiền như vậy không ngờ đều mời một lũ phế vật, một quyền cũng không đánh trúng Diệp Thu, kết quả một chết một thương, vốn còn muốn hạ nhục Diệp Thu, không ngờ bị hắn hạ nhục. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thượng Dã Hữu Nhị nằm cạnh dây thừng, sờ bụng một lát, sau đó kiên cường đứng dậy.
Diệp Thu cười nói: "Tôi biết ông không hiểu tiếng Hoa Hạ, thật đáng tiếc tôi không hiểu tiếng Nhật, nếu ông còn cố, chắc chắn không toàn mạng."
"Phong Duệ, có muốn gọi hắn xuống không?" Vu Lan nghe Diệp Thu uy hiếp, quay sang hỏi Liên Phong Duệ.
"Để hắn chết đi." Liên Phong Duệ cười lạnh lắc đầu: ''Lẽ nào, em không biết chỉ khi dã thú bị thương mới đáng sợ, lúc này mới là chính thức chiến đấu."
Liên Phong Duệ nói không sai, sau khi bị thương bọn họ chắc chắn phát huy hết thực lực, bất đắc dĩ gặp phải loại cao thủ như Diệp Thu, thật sự không có phần thắng, cũng không biết gã này luyện tập kiểu gì, tuổi còn trẻ như vậy, thân thủ đã sâu không lường được, vốn tưởng lần này thành công, thực lực hắn sao lại tăng nhanh như vậy.
Đoạn còn lại cảu cuộc chiến rất đơn giản, Thượng Dã Hữu Nhị cứ lao vào lại bị Diệp Thu đá bay ra, tiếp tục đứng lên rồi bị đá bay.
Bốp!
Ầm!
Thanh âm va đập mạnh không ngớt bên tai, Thượng Dạ Hữu Nhị hiện tại đâu là sự thực cũng không còn nhận thức được, bộ dạng không khác gì Đường Bá Hổ chui vào dưới bàn Thu Hương sau đó bị đánh cho không còn bộ dạng.
Thế nhưng võ sĩ Nhật Bản này cứ ngã xuống lại đứng dậy, tinh thần võ đạo của hắn cảm động không ít người, cuối cùng Diệp Thu cũng không đành lòng đánh hắn.
Liên Phong Duệ khoát tay, thở dài: "Kéo hắn xuống, Kim Vũ Trung lên đi."
Vu Lan đang muốn quát dừng lại, chỉ thấy Thượng Dã Hữu Nhị thân thể đột nhiên té ngã ấm mộ tiếng nằm thẳng cẳng trên lôi đài không chút nhúc nhích.
Vu Lan vừa định nói liền nuốt trở lại, con mắt nhìn về phía Diệp Thu có chút khó tin, gã này nhìn thanh tú văn nhược không ngờ thân thủ cao như vậy, khó trách Liên Phong Duệ bọn họ không làm gì được, nhắc đến tên hắn là thù sâu như biển.
Kim Vũ Trung là cao thủ Hàn Quốc, vốn luôn kì thị dân Hoa hạ, nghĩ dân tộc này luôn thích bị khi dễ vũ nhục, là dân tộc không có cốt khí.
Nhưng có người tìm được hắn, bảo Hoa Hạ có người muốn thuê hắn, đưa ra cái giá khiến hắn khó cự tuyệt, lại được giao thủ với người Hoa Hạ, hắn liền vui vẻ bước đi.
Thế nhưng thấy đối thủ liên tiếp đánh bại hai đồng bạn, hơn nữa một chết một thương nặng, cũng không biết có thoát khỏi số phận bi thảm không, Kim Vũ Trung trong lòng có chút lo sợ.
Thực sự là lựa chọn ngu ngốc, Kim Vũ Trung oán hận thầm nghĩ.
"Kim tiên sinh, Liên thiểu bảo anh lên đài." Vu Lan xoay người nói với Kim Vũ Trung.
"Ồ, đương nhiên không vấn đề." Kim Vũ Trung gật đầu nói với Vu Lan: "Liên tiểu thư, cô có thể nói với tôi bằng tiếng Hoa Hạ."
Vu Lan ngẩn người, nói: ''Kim tiên sinh anh không phải không hiểu tiếng Hoa Hạ sao?''
Nhớ lần đâu gặp mặt Liên Phong Duệ chiêu đãi bọn họ, bọn họ đều biểu tình không hiểu tiếng Hoa Hạ, không ngờ Kim Vũ Trung lừa họ, tuy rằng hắn nói giọng nói cứng ngắc nhưng có thể nghe hiểu.
Kim Vũ Trung thực có giai đoạn học tiếng Hoa Hạ, nghe về công phu Thiếu lâm, đối với những lời này tức giận vô cùng, nghĩ dân Hoa Hạ khuếch đại, vì vậy nhiều lần giáo huấn một vài đệ tử Thiếu Lâm.
Chỉ là hắn nghĩ Hoa Hạ là dân tộc thấp kém, sao có thể nguyên ý nói tiếng của bọn họ? Lúc đó gặp bọn Vu Lan thì giả vờ không hiểu tiếng Hoa Hạ.
"Vừa học được một ít." Kim Vũ Trung không dây dưa vấn đề này, nói" Đối thủ quá mạnh."
Liên Phong Duệ tuy không quay đầu, nhưng nghe Kim Vũ Trung nói đối thủ quá mạnh, cười lạnh: "Thế nào? Lâm trận bỏ chạy đây là hành vi của dân tộc các người?"
"Không, Liên tiên sinh hiểu lầm, tôi không phải chạy trốn, tôi nghĩ đối phó với cao nhân như vậy, nên chi ra cái giá tương ứng."
Kim Vũ Trung có ý định lên giá, hai kẻ lúc trước bị đánh tàn phế, lúc này không lên còn lúc nào?
Nhược quốc sợ ngoại giao, mình là bạn bè quốc tế, mặc dù những kẻ này có tiền cũng không dám có hành động gì với bạn bè quốc tế a? Hắn cũng không sợ Liên Phong Duệ trả thù.
Liên Phong Duệ cau mày, nói: "Được theo ước định, nếu anh thắng tôi chi gấp đôi."
"Liên tiên sinh quả nhiên hào sảng, tôi nhất định tận lực." Kim Vũ Trung thỏa mãn gật đầu.
Nhìn Kim Vũ trung lên đài, Liên Phong Duệ cười nhạt, thương cảm cho tên ngu ngốc này, lẽ nào không phát hiện? Diệp Thu đánh cả nửa ngày còn chưa ra một giọt mồ hôi, mày đi cũng chỉ chịu chết mà thôi.
Liên Phong Duệ cuối cùng cũng chỉ có thể đặt niềm tin lên người quái nhân, quả nhiên ngoại quốc không thể tin a.
Kim Vũ Trung Lên đài, học theo cách người Hoa Hạ chắp quyền, nhỏ giọng nói: "Chúng ta có thể làm một cái giao dịch không?"
"Giao dịch? Giao dịch gì?" Diệp Thu cười hỏi, không ngờ kẻ này hiểu tiếng Hoa Hạ, còn muốn giao dịch.
"Dựa theo giao dịch giữa tôi và bọn họ,chỉ cần tôi đánh bại anh, có thể thu được một nghìn vạn tiền thưởng, nếu anh đồng ý phối hợp, tôi nguyện ý chia đều." Kim Vũ Trung cười nói.
"Phối hợp? phối hợp ra sao? Tôi giả chết?" Diệp Thu híp mắt hỏi, gã Hàn Quốc này sao không giống võ sĩ mà giống gian thương hơn.
"Đúng thế, anh chỉ cần lúc tôi đánh trúng giả vờ ngã xuống, như vậy thu được năm trăm vạn, tôi nghĩ đối với một võ giả, cái giá đó không nhỏ." Kim Vũ Trung gật đầu nói.
"Mày là người Hàn Quốc?" Diệp Thu hói.
"Tất nhiên, tôi là người Đại Hàn dân quốc."
Diệp Thu khoát tay: "Được rồi tiểu Hàn, hay như vậy mày ngồi xổm xuống hai tay nắm lỗ tai, hô lớn Liên Phong Duệ là chó, tao cho một nghìn vạn, Sao?"
"Mày vũ nhục nước tao?"
"Được rồi, mày cuối cùng cũng khôn ra đó." Diệp Thu gật đầu nói.
"Khốn kiếp." Kim Vũ Trung tức giận gầm lên, một quyền đánh tới Diệp Thu.
Diệp Thu cười lạnh đứng tại chỗ chờ hắn đánh tới, một cao thủ chân chính không thể vương mùi tiền.
Kim Vũ Trung thấy Diệp Thu không tránh, trong lòng thầm mừng, nắm tay đột nhiên thò vào ống tay áo, lôi ra một thứ màu bạc gì đó lao tới Diệp Thu.
Trong tay áo giấu dao?
Diệp Thu tức giận, hai người kia lên lôi đài đều không sử thủ đoạn không ngờ kẻ thứ ba lại chơi trò âm hiểm.
Diệp Thu nhìn đó là một lưỡi dao, bên trên lóng lánh một tầng ngân quang, nhìn thấy vô cùng sắc bén, Diệp Thu không dám đón đỡ, liên tục lui về sau.
Không ngờ lưỡi đao lại buộc sợi tơ, Diệp Thu vốn tưởng tránh được, không ngờ lưỡi dao đột nhiên bay ra hướng tới Diệp thu.
Phập!
Sau lưng Diệp Thu bị một vết rách, ao bị cắt nát, chém đến da thịt.
Liên Phong Duệ thấy một màn vừa rồi, vừa giận vừa mừng, mừng là mình phái ba cao thủ cuối cùng cũng có kẻ làm Diệp Thu bị thương, gã khốn này chơi thủ đoạn mà lại đường hoàng như vậy, rõ ràng là bôi xấu mặt hắn.
"A, tên khốn Hàn Quốc đê tiện."
"Trời ạ, đánh lén.... Diệp Thu bị thương..."
"A a a, tôi muốn giết hắn... hắn dám làm bị thương bạch mã hoàng tử của tôi."
Tống Ngụ Tôn nghiến răng, đê tiện, thật sự đê tiện, còn là tỷ thí sao?
"***, cọp không phát oai, bọn họ còn tưởng ta là HelloKitty" Tống Ngụ Ngôn con mắt đảo quanh, tìm một hồi không có vật gì, bèn tháo giầy định ném vào mặt Kim Vũ Trung.
"Ngụ ngôn, không nên dây vào." Tống Ngụ Thư ngăn cản em gái.
Bốp!
Một chiếc giày vào mặt Kim Vũ Trung, Tống Ngụ Ngôn kinh ngạc, hai chiếc giày mình còn chưa có ném a, hai nàng quay đầu thấy Trầm Mặc Nùng đi tất không đứng đó, trên tay còn cầm một chiếc giày đen.
"Là tôi ném." Trầm Mặc Nùng không chút biểu tình nói.
Diệp Thu thoáng sờ sau lưng, sắc mặt âm trầm, tuy rằng không tổn thương nặng, nhưng chảy máu, khiến thân thể mệt mỏi, phải biết rằng mình còn đối thủ cường đại chưa đấu.
"Mày thực sự muốn chết." Diệp Thu cầm con dao chuôi buộc sợi tơ trong tay rít qua kẽ răng.
"Không ai quy định không dùng binh khí khi tỷ thí." Kim Vũ Trung cười lạnh nói.
"Được." Diệp Thu gật đầu.
Không nhìn Kim Vũ Trung lấy ra thêm một con dao, thân hình hắn tiến lên, rất nhanh áp sát. Xa một tấc thêm phần manh, gần một tấc thêm phần nguy hiểm, Kim Vũ Trung biết ưu thế của mình là cự ly, đang muốn lui về sau, cũng đã chậm.
Diệp Thu khi phẫn nộ sức mạnh kinh người, thân thể như một đạo tàn ảnh vụt qua lôi dài, nhanh chóng tiến vào phạm vi của Kim Vũ Trung.
Một tay tóm lấy cổ hắn, kéo hắn đang muốn chạy lại, sau đó ống tay áo run lên, sợi tơ ẩn dấu bên trong bay ra, lưỡi dao như có mắt bay về trước bỗng nhiên quay lại. (Con dao ở đây là lấy từ Kim Vũ Trung lúc trước dùng để ám toán)
Sưu sưu hai tiếng vang lên, lưỡi dao theo khống chế của Diệp Thu vòng vài vòng quanh cổ của Kim Vũ Trung, sau ba bốn lượt cái cổ của hắn đã bị thít đến đỏ lên.
Diệp Thu nắm cổ áo hắn, ném mạnh, thân thể hắn bay về sau.
Phựt!
Kim Vũ Trung cảm giác phía sau có vật gì kéo lại, nhưng hắn không có biện pháp lui về, đành nắm chặt lấy cọc gỗ rìa lôi đài.
"Tha mạng....." Cổ Kim Vũ Trung bị sợi tơ thít đến ứa máu, hô hấp vô cùng khó khăn.
"Vì sao?" Diệp Thu cười hỏi, thân thể lùi về sau, đá ra một cước như chớp, một cước đạp vào mặt Kim Vũ Trung sau đó tiếp tục ấn tới.
Chiếc cọc gỗ kêu kẽo kẹt như hưởng ứng, một dòng máu đỏ bắn dọc theo đầu cọc gỗ mà chảy xuống.
Nhìn thấy mà khiếp hãi!