Chương : 259
"Ha Ha, Thành Chiếu sao còn chưa mời người tới?" Liên Phong Duệ quay đầu nhìn cửa ra vào hậu viện.
"Cao nhân mà, luôn cổ quái như vậy."
Quách Thành Chiếu vội đi phía trước, quái nhân khiêng trường kiếm, ôm bụng đi sau, vài lần muốn giục, nhưng lại không dám, chọc giận hắn hắn lại giở chứng, đến lúc đó ai lên đài?
Kẻ điên vừa vào, thấy mọi người đều chú mục vào Diệp Thu, so với lần trước hai người giao chiến, hôm nay nhãn thần Diệp Thu sắc bén, còn đầy sát khí.
Rốt cục cũng tức giận, tốt.
Quái nhân khiêng trường kiếm, nhảy lên đài.
Thấy quái nhân mặc trang phục quái dị, cùng với trường kiếm cùi mía trong tay, khán giả xôn xao ồ lên cười.
Liên Phong Duệ sao lại mời một tên quái nhân lên đài tỷ thí?
"Chiến chứ?'' Quái Nhân mở miệng rộng cười nói.
"Chiến," Diệp Thu cười nhìn quái nhân.
"Chiến thật chứ?"
"Chiến thật, ông nên rút kiếm." Diệp Thu cười nói, hắn hiểu ý gã quái vật này.
"Vũ khí của người đâu, ta tới vây giờ vẫn chưa thấy qua." Quái nhân vác trường kiếm nói.
"Vậy phải xem ngươi có thể bức ta sử dụng hay không." Diệp thu cười mỉm.
"Được, ta đây, ách.. xin lỗi ăn hơi no.'' Quái nhân khi nói bị đống thức ăn trong bụng ợ lên, mặt đỏ ửng.
Dưới đài có kẻ ác tâm, nghĩ hắn lên diễn hài.
"Rất công bằng." Diệp Thu biết quái nhân vì sao lại ăn nhiều thế, hắn là muốn công bằng, bởi vì mình trước đó đánh nhau cả nửa ngày, lại bị thương, hắn lúc này lên đài cũng không tính chiếm tiện nghi.
Mà hắn không muốn chiếm tiện nghi nên liều mạng ăn, dạ dày đầy thức ăn, kỳ thực cũng là một loại gánh nặng.
"Bắt đầu được chưa?" Quái nhân gật đầu, quay xuống khán đài hô: "Các ngươi, đều cút hết."
"Uy, vì sao không cho chúng ta xem? Các người không phải tỷ thí sao?"
"Liên thiểu, sao lại thế?"
"Chúng ta muốn xem, cũng không phải xem ông, ông dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi?"
Dưới đài không ít người hỏi lại, quái nhân lấy tay bên nguyên trường kiếm ra sát rìa lôi đài, quơ quơ nói: "Vì sao? Vì hiện tại chúng ta mới là tỷ thí chính thức, mấy thằng nhóc lúc trước đều là mua vui, kém, kém rất xa."
Liên Phong Duệ liếc mắt nhìn Quách Thành Chiếu, đi đầu ra ngoài, những người khác tuy rằng không muốn bỏ trận cao thủ giao đấu, nhưng thấy Liên Phong Duệ đi ra, cũng chỉ đành đi theo ra ngoài.
Phiền nhất là đám phụ nữ, vốn còn muốn nhìn Diệp Thu thêm vài lần, nhưng lại bị quái nhân đuổi ra, tuy rằng không dám xông lên đấu khẩu với hắn, nhưng mắng sau lưng vài câu cũng chẳng chết ai.
Đến khi mọi người trong phòng tản đi, còn có người đóng cửa, quái nhân đột nhiên nhảy xuống đài, giơ kiếm chém vài chỗ , sau đó nhảy lên lôi đài.
"Được rồi, ta đã phá hết thiết bị ghi hình." Quái nhân nói
"Mời." Diệp Thu thủ thế mời.
Keng!
Một thanh âm như rồng gầm vang lên, thanh kiếm vốn bị coi như đồng nát đột nhiên phân làm hai, vẻ rỉ sét bên ngoài chỉ là vỏ kiếm, mà thân kiếm run lên, khí thế bức người, mặc dù chưa phát động, nhưng đã kéo hàn ý tới,
Đây là kiếm trong kiếm, nếu không lý giải kiếm này, khi giao đấu rất dễ bị trúng chiêu.
"Ai trước?'' Quái nhân hỏi.
"Ta." Diệp Thu sửa lại tư thế, thân thể nhanh chóng xoay tròn, chuyển ra phía sau lưng quái nhân, một quyền hướng sau gáy đánh tới.
Vù!
Không thấy quái nhân quay đầu, trường kiếm trong tay như có mắt, mũi kiêm chặn lại quyền đầu của Diệp Thu.
Đây là tác dụng của luyện nhuyễn kiếm, nếu sử dụng tốt, có thể phòng thủ toàn thân, mà nếu sử dụng không tốt, rất có khả nưng tự gây thương tích.
Quái Nhân tự nhiên quay người về sau.
Diệp Thu thu quyền, sau đó ngồi xuống quét chân tấn công hạ bàn.
Quái nhân nhảy lên, chân hất vỏ kiếm, trường kiếm hướng ót Diệp Thu đâm tới.
Diệp Thu chuyển người, sau đó thân thể bắn lên, một cước như trường mâu, đá vào thân nhuyễn kiếm của quái nhân, thân thể từ trên cao lao vào quái nhân.
Cong!
Diệp Thu đánh một quyền, nhưng lại đánh vào vỏ kiếm của quái nhân, Diệp Thu biết sau khi hắn rút kiếm vẫn không vứt vỏ kiếm khẳng định có ý đồ, quả nhiên không ngoài sở liệu.
"Công lực nhuyễn kiếm cũng không tiến bộ." Diệp Thu cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Ồ, mới dạo đầu." Quái nhân lần thứ hai xoay cổ tay, nhuyễn kiếm như long đằng hải nội ( rồng vẫy trong biển), phạm vi xung quanh đều lóe ngân quang, không biết là thực hay ảo ảnh.
Liên Phong Duệ mặc dù cách một gian phòng, nhưng vẫn quan tâm đến chiến đấu bên trong, nghe tiếng binh khí cùng tiếng hét của quái nhân, có thể tưởng tượng kịch chiến bên trong ác liệt tới mức nào.
LIên Phong Duệ vốn muốn xem qua camera, không ngờ nhân viên trực máy quay gọi điện tới báo với Vu Lan, thiết bị bên trong bị phá hỏng, bọn họ đành bất đắc dĩ đứng canh cửa,
"Chị Mặc Nùng, chị nói Diệp Thu có đánh bại quái nhân kia không?" Tống Ngụ Ngôn đến trước mặt Trầm Mặc Nùng hỏi.
"Có" Trầm Mặc Nùng gật đầu.
"Sao có thể khẳng định?" Tống Ngụ Ngôn nghi hoặc hỏi: 'Bọn họ đã đánh qua." Trầm Mặc Nùng nói, lần trước Diệp Thu chiếm tiện nghi, lần này chắc cũng không bại.
"Ồ, đáng tiếc em không được xem, quái vật kia là ai? Sao lại giống đại hiệp như vậy? Cũng dám đuổi chúng ta ra ngoài, buồn cười." Tống Ngụ Ngôn nhớ lại tên đầu sỏ gây ra chuyện nàng không được xem, trong lòng bực bội.
Quái nhân đuổi đâu chỉ một mình Tống Ngụ Ngôn, ai bị hắn đuổi cũng đều tức giận, nhưng nể mặt mũi Liên Phong Duệ, không tiện nói ra, mà Liên Phong Duệ vì muốn quái nhân đánh bịa Diệp Thu, rửa sạch sỉ nhục cho bọn họ, nên mới chịu nhường lão.
Ở nhà mình bị người ta đuổi ra, sợ rằng bực mình nhất là hắn.
Nửa giờ sau, tiếng đánh nhau bên trong ngừng lại.
Xong?
Đám người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, nghi hoặc,
Ai thắng?
Đây là vấn đề Liên Phong Duệ và Trầm Mặc Nùng quan tâm nhất.
"Nếu không hay vào xem một chút." Quách Thành Chiếu nhìn Liên Phong Duệ hỏi.
Liên Phong Duệ nhìn thoáng qua Trầm Mặc Nùng, lưỡng lự hai phút, thấy bên trong vẫn yên ắng, nói: ''Vào xem."
Cửa mở ra, mọi người tiến vào, bị tràng cảnh trước mắt dọa cho ngây người.
Nơi này vừa xảy ra chiến tranh à?
Lôi đài một đống hỗn độn, cọc gỗ bị chém thành mảnh nhỏ, lan can sắt năm lăn lóc trên đất, có một cái còn bị bay lên khán đài xa xa, thảm lôi đài cũng bị hất ra, bị người ta dùng lợi khí gì đó phá thành mảnh nhỏ.
Cũng không biết hai người kia tỷ thí cái gì, chạy tới tận bên kia lôi đài, hàng ghế bên kia cũng bị nát phân nửa, nhiều cái thiếu một nửa, cái nát tay vịn, đèn trên trần nhà vỡ nát, trần nhà còn bị một vết chém lớn.
Liên Phong Duệ thậm chí hoài nghi bọn họ ở trong không tỷ thí, mà hợp tác phá hoại.
Càng làm cho hắn thổ huyết chính là , Diệp thu cười tủm tỉm đứng đó, mà quái nhân ngồi bệt trên đất, trường kiếm nhét dưới chân.
Thất bại?
Liên Phong Duệ choáng váng, chút nữa thì không chống đỡ nổi, ngã xuống đất. Quách Thành Chiếu bên cạnh sắc mặt khó coi, quên cả đỡ Liên Phong Duệ.
"Diệp Thu, anh không sao chứ?" Trầm Mặc Nùng hỏi, khóe miệng khẽ nhếch.
"Không việc gì." Diệp Thu lắc đầu, trên người hơn mười lỗ thủng, kiếm của tên điên này càng lúc càng nhanh.
Đám người mẫu sùng bái Diệp Thu, hét lên bắt đầu lao tới, có người hôn mặt hắn, có người cọ ngực vào người hắn, có người xoa nắn... dùng mọi thủ đoạn để ăn đậu hũ của Diệp Thu. Càng ngày càng nhiều người tiến tới, mỗi cô gái đều từ trong ví móc ra một vật xinh xắn hoặc thơm tho hay danh thiếp, nhét vào trong áo hắn.
Mặt Diệp Thu dày đặc dấu son môi.
Tống Ngụ Ngôn hơi chậm, bị đám phụ nữ kia chiếm tiên cơ, chạy nhanh tới, lớn tiếng mắng: ''Cút hết, quyến rũ hắn cũng không đến phiên các người."
"Cao nhân mà, luôn cổ quái như vậy."
Quách Thành Chiếu vội đi phía trước, quái nhân khiêng trường kiếm, ôm bụng đi sau, vài lần muốn giục, nhưng lại không dám, chọc giận hắn hắn lại giở chứng, đến lúc đó ai lên đài?
Kẻ điên vừa vào, thấy mọi người đều chú mục vào Diệp Thu, so với lần trước hai người giao chiến, hôm nay nhãn thần Diệp Thu sắc bén, còn đầy sát khí.
Rốt cục cũng tức giận, tốt.
Quái nhân khiêng trường kiếm, nhảy lên đài.
Thấy quái nhân mặc trang phục quái dị, cùng với trường kiếm cùi mía trong tay, khán giả xôn xao ồ lên cười.
Liên Phong Duệ sao lại mời một tên quái nhân lên đài tỷ thí?
"Chiến chứ?'' Quái Nhân mở miệng rộng cười nói.
"Chiến," Diệp Thu cười nhìn quái nhân.
"Chiến thật chứ?"
"Chiến thật, ông nên rút kiếm." Diệp Thu cười nói, hắn hiểu ý gã quái vật này.
"Vũ khí của người đâu, ta tới vây giờ vẫn chưa thấy qua." Quái nhân vác trường kiếm nói.
"Vậy phải xem ngươi có thể bức ta sử dụng hay không." Diệp thu cười mỉm.
"Được, ta đây, ách.. xin lỗi ăn hơi no.'' Quái nhân khi nói bị đống thức ăn trong bụng ợ lên, mặt đỏ ửng.
Dưới đài có kẻ ác tâm, nghĩ hắn lên diễn hài.
"Rất công bằng." Diệp Thu biết quái nhân vì sao lại ăn nhiều thế, hắn là muốn công bằng, bởi vì mình trước đó đánh nhau cả nửa ngày, lại bị thương, hắn lúc này lên đài cũng không tính chiếm tiện nghi.
Mà hắn không muốn chiếm tiện nghi nên liều mạng ăn, dạ dày đầy thức ăn, kỳ thực cũng là một loại gánh nặng.
"Bắt đầu được chưa?" Quái nhân gật đầu, quay xuống khán đài hô: "Các ngươi, đều cút hết."
"Uy, vì sao không cho chúng ta xem? Các người không phải tỷ thí sao?"
"Liên thiểu, sao lại thế?"
"Chúng ta muốn xem, cũng không phải xem ông, ông dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi?"
Dưới đài không ít người hỏi lại, quái nhân lấy tay bên nguyên trường kiếm ra sát rìa lôi đài, quơ quơ nói: "Vì sao? Vì hiện tại chúng ta mới là tỷ thí chính thức, mấy thằng nhóc lúc trước đều là mua vui, kém, kém rất xa."
Liên Phong Duệ liếc mắt nhìn Quách Thành Chiếu, đi đầu ra ngoài, những người khác tuy rằng không muốn bỏ trận cao thủ giao đấu, nhưng thấy Liên Phong Duệ đi ra, cũng chỉ đành đi theo ra ngoài.
Phiền nhất là đám phụ nữ, vốn còn muốn nhìn Diệp Thu thêm vài lần, nhưng lại bị quái nhân đuổi ra, tuy rằng không dám xông lên đấu khẩu với hắn, nhưng mắng sau lưng vài câu cũng chẳng chết ai.
Đến khi mọi người trong phòng tản đi, còn có người đóng cửa, quái nhân đột nhiên nhảy xuống đài, giơ kiếm chém vài chỗ , sau đó nhảy lên lôi đài.
"Được rồi, ta đã phá hết thiết bị ghi hình." Quái nhân nói
"Mời." Diệp Thu thủ thế mời.
Keng!
Một thanh âm như rồng gầm vang lên, thanh kiếm vốn bị coi như đồng nát đột nhiên phân làm hai, vẻ rỉ sét bên ngoài chỉ là vỏ kiếm, mà thân kiếm run lên, khí thế bức người, mặc dù chưa phát động, nhưng đã kéo hàn ý tới,
Đây là kiếm trong kiếm, nếu không lý giải kiếm này, khi giao đấu rất dễ bị trúng chiêu.
"Ai trước?'' Quái nhân hỏi.
"Ta." Diệp Thu sửa lại tư thế, thân thể nhanh chóng xoay tròn, chuyển ra phía sau lưng quái nhân, một quyền hướng sau gáy đánh tới.
Vù!
Không thấy quái nhân quay đầu, trường kiếm trong tay như có mắt, mũi kiêm chặn lại quyền đầu của Diệp Thu.
Đây là tác dụng của luyện nhuyễn kiếm, nếu sử dụng tốt, có thể phòng thủ toàn thân, mà nếu sử dụng không tốt, rất có khả nưng tự gây thương tích.
Quái Nhân tự nhiên quay người về sau.
Diệp Thu thu quyền, sau đó ngồi xuống quét chân tấn công hạ bàn.
Quái nhân nhảy lên, chân hất vỏ kiếm, trường kiếm hướng ót Diệp Thu đâm tới.
Diệp Thu chuyển người, sau đó thân thể bắn lên, một cước như trường mâu, đá vào thân nhuyễn kiếm của quái nhân, thân thể từ trên cao lao vào quái nhân.
Cong!
Diệp Thu đánh một quyền, nhưng lại đánh vào vỏ kiếm của quái nhân, Diệp Thu biết sau khi hắn rút kiếm vẫn không vứt vỏ kiếm khẳng định có ý đồ, quả nhiên không ngoài sở liệu.
"Công lực nhuyễn kiếm cũng không tiến bộ." Diệp Thu cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Ồ, mới dạo đầu." Quái nhân lần thứ hai xoay cổ tay, nhuyễn kiếm như long đằng hải nội ( rồng vẫy trong biển), phạm vi xung quanh đều lóe ngân quang, không biết là thực hay ảo ảnh.
Liên Phong Duệ mặc dù cách một gian phòng, nhưng vẫn quan tâm đến chiến đấu bên trong, nghe tiếng binh khí cùng tiếng hét của quái nhân, có thể tưởng tượng kịch chiến bên trong ác liệt tới mức nào.
LIên Phong Duệ vốn muốn xem qua camera, không ngờ nhân viên trực máy quay gọi điện tới báo với Vu Lan, thiết bị bên trong bị phá hỏng, bọn họ đành bất đắc dĩ đứng canh cửa,
"Chị Mặc Nùng, chị nói Diệp Thu có đánh bại quái nhân kia không?" Tống Ngụ Ngôn đến trước mặt Trầm Mặc Nùng hỏi.
"Có" Trầm Mặc Nùng gật đầu.
"Sao có thể khẳng định?" Tống Ngụ Ngôn nghi hoặc hỏi: 'Bọn họ đã đánh qua." Trầm Mặc Nùng nói, lần trước Diệp Thu chiếm tiện nghi, lần này chắc cũng không bại.
"Ồ, đáng tiếc em không được xem, quái vật kia là ai? Sao lại giống đại hiệp như vậy? Cũng dám đuổi chúng ta ra ngoài, buồn cười." Tống Ngụ Ngôn nhớ lại tên đầu sỏ gây ra chuyện nàng không được xem, trong lòng bực bội.
Quái nhân đuổi đâu chỉ một mình Tống Ngụ Ngôn, ai bị hắn đuổi cũng đều tức giận, nhưng nể mặt mũi Liên Phong Duệ, không tiện nói ra, mà Liên Phong Duệ vì muốn quái nhân đánh bịa Diệp Thu, rửa sạch sỉ nhục cho bọn họ, nên mới chịu nhường lão.
Ở nhà mình bị người ta đuổi ra, sợ rằng bực mình nhất là hắn.
Nửa giờ sau, tiếng đánh nhau bên trong ngừng lại.
Xong?
Đám người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, nghi hoặc,
Ai thắng?
Đây là vấn đề Liên Phong Duệ và Trầm Mặc Nùng quan tâm nhất.
"Nếu không hay vào xem một chút." Quách Thành Chiếu nhìn Liên Phong Duệ hỏi.
Liên Phong Duệ nhìn thoáng qua Trầm Mặc Nùng, lưỡng lự hai phút, thấy bên trong vẫn yên ắng, nói: ''Vào xem."
Cửa mở ra, mọi người tiến vào, bị tràng cảnh trước mắt dọa cho ngây người.
Nơi này vừa xảy ra chiến tranh à?
Lôi đài một đống hỗn độn, cọc gỗ bị chém thành mảnh nhỏ, lan can sắt năm lăn lóc trên đất, có một cái còn bị bay lên khán đài xa xa, thảm lôi đài cũng bị hất ra, bị người ta dùng lợi khí gì đó phá thành mảnh nhỏ.
Cũng không biết hai người kia tỷ thí cái gì, chạy tới tận bên kia lôi đài, hàng ghế bên kia cũng bị nát phân nửa, nhiều cái thiếu một nửa, cái nát tay vịn, đèn trên trần nhà vỡ nát, trần nhà còn bị một vết chém lớn.
Liên Phong Duệ thậm chí hoài nghi bọn họ ở trong không tỷ thí, mà hợp tác phá hoại.
Càng làm cho hắn thổ huyết chính là , Diệp thu cười tủm tỉm đứng đó, mà quái nhân ngồi bệt trên đất, trường kiếm nhét dưới chân.
Thất bại?
Liên Phong Duệ choáng váng, chút nữa thì không chống đỡ nổi, ngã xuống đất. Quách Thành Chiếu bên cạnh sắc mặt khó coi, quên cả đỡ Liên Phong Duệ.
"Diệp Thu, anh không sao chứ?" Trầm Mặc Nùng hỏi, khóe miệng khẽ nhếch.
"Không việc gì." Diệp Thu lắc đầu, trên người hơn mười lỗ thủng, kiếm của tên điên này càng lúc càng nhanh.
Đám người mẫu sùng bái Diệp Thu, hét lên bắt đầu lao tới, có người hôn mặt hắn, có người cọ ngực vào người hắn, có người xoa nắn... dùng mọi thủ đoạn để ăn đậu hũ của Diệp Thu. Càng ngày càng nhiều người tiến tới, mỗi cô gái đều từ trong ví móc ra một vật xinh xắn hoặc thơm tho hay danh thiếp, nhét vào trong áo hắn.
Mặt Diệp Thu dày đặc dấu son môi.
Tống Ngụ Ngôn hơi chậm, bị đám phụ nữ kia chiếm tiên cơ, chạy nhanh tới, lớn tiếng mắng: ''Cút hết, quyến rũ hắn cũng không đến phiên các người."