Chương : 262
Đi trên đường cái, thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp, có phải sẽ liên tưởng đến vài chuyện xúc động hay không?
Diệp Thu là một nam nhân bình thường, vì vậy sớm tối cùng Trầm Mặc Nùng một cực phẩm mĩ nữ như vậy, bị mê hoặc là đương nhiên.
Hơn nữa hôm nay xảy ra nhiều chuyện, sát ý trong lòng còn chưa phát tiết hết, cần phải có chỗ phát tiết nốt, vừa rồi cô gái này tràn ngập mê hoặc, lại bộ dạng rất phối hợp, vì vậy Diệp Thu hôn nàng.
Mềm mại, ngọt, còn có hương thơm nhàn nhạt như trên người nàng.
Diệp Thu đã nếm thử đôi môi của Tống Ngụ Ngôn, bây giờ hôn Trầm Mặc Nùng xong, loại cảm giác không nỡ buông ra lại xuất hiện.
Trầm Mặc Nùng tâm tình trăm mối, không ngờ Diệp Thu lớn gan như vậy, tình cảm với Diệp Thu, nàng vẫn không thể nói rõ.
Yêu? Nàng chưa yêu, cũng không biết yêu ra sao, nhưng trong tiểu thuyết mấy người không hiểu gì về nhau bỗng nhiên tình yêu sét đánh gì gì đó, nàng không cảm thấy đó là thực.
Ghét? Cái này còn chưa nghĩ tới, Trầm Mặc Nùng yêu ghét phân minh, nếu nàng ghét một nam nhân, vậy thậm chí không muốn nói chuyện với hắn một câu, huống chi là mỗi ngày như hình với bóng.
Cảm động? Có một chút.
Khi hắn dùng thân thể che cho nàng mà bị thương, khi hắn nói vì nàng mà nguyện ý bị thương thêm nữa, khi hắn vì mình mà quay lại Tô Hàng, khi hắn dùng bạo lực và tài chính giúp nàng cứu lại Trầm thị, Trầm Mặc Nùng đều cảm động.
Nhưng mà, đó là yêu sao? Trầm Mặc Nùng không biết.
Trầm Mặc Nùng tâm tính đạm bạc trầm ổn, nhưng bị người ta cường hôn, thân thể cũng cứng ngắc, đầu óc loạn một mớ, không biết bao gồm những nội dung gì.
Đến khi cảm thấy trong miệng mình có thứ gì đó len lỏi vào, Trầm Mặc Nùng mới tỉnh lại, tự hỏi mặc hắn phi lễ hay đẩy hắn ra? Có lẽ là cho hắn thêm một bạt tai nữa?
Nếu như người khác làm vậy, Trầm Mặc Nùng sớm đá thẳng tay chọn lựa, nhưng đây là Diệp Thu, nàng mới tự hỏi một phen.
Trầm Mặc Nùng đột nhiên tỉnh lại, mình cứ do dự như vậy, không phải là trong lòng đã chấp nhận Diệp Thu, hay là đang từ từ chấp nhận Diệp Thu chứ?
Nếu không phải, với tính cách của mình sao có thể dễ dàng tha thứ cho một nam nhân cường hôn?
Tại sao lại thế? Bắt đầu lúc nào?
Nếu vậy, Đường Quả phải làm sao?
Nhớ tới Đường Quả, Trầm Mặc Nùng lập tức tỉnh táo, mình bị lú lẫn rồi, Đường Quả là chị em của mình, sao có thể tranh nam nhân với nàng?
Trầm Mặc Nùng cố sức đẩy ngực Diệp Thu, muốn hắn buông nàng ra.
"Nghiêm túc một chút, anh đang hôn em cơ mà," Diệp Thu buông môi Trầm Mặc Nùng ra, có chút bất mãn nói.
"Anh....." Trầm Mặc Nùng chưa kịp nói, môi lại bị lấp đầy.
Mà thôi, chỉ là hôn một chút thôi mà.
Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Trầm Mặc Nùng trong lòng trăm mối ngổn ngang, vươn tay ôm lấy Diệp Thu.
Trong lòng muốn nhiệt tình đáp trả, nhưng nghĩ tới Đường Quả, nàng chỉ có thể có áp chế nỗi xúc động kia lại.
Diệp Thu cảm thấy Trầm Mặc Nùng mê man, nhẹ buông nàng ra, nhờ ngọn đèn mờ nhạt ven đường mà ngắm khuôn mặt Trầm Mặc Nùng, cười nói: "Thượng đế nghĩ cuộc sống không thú vị, vì vậy tạo ra đàn bà, thượng đế lại lo lắng đàn bà quá buồn chán, vì vậy anh xuất hiện, anh rất nghiêm túc, lần này em thấy rồi chứ?"
Trầm Mặc Nùng hận không thể một đạp đá hắn xuống hồ, gã này đúng là mặt dày như tường thành, lẽ nào hắn cho rằng hắn xuất hiện tại khu nhà màu lam là do số mệnh?
Từ khi Tào Tuyết Cầm ra đi, Trầm Nhi Lập cũng dọn khỏi khu nhà cấp cao Ngọc Khê Lộ của Trầm gia, ra bên ngoài sống, việc này Trầm Mặc Nùng không muốn quan tâm. Trầm Mặc Nùng chỉ quan tâm đến 15% cổ phần của Trầm Nhi Lập ở công ty.
Trầm Nhi Lập hận Trầm lão gia tử thấu xương, chỉ mong sớm thoát ly Trầm gia, chuyện chuyển giao cổ phần hai bên tiến hành rất thuận lợi, thậm chí Diệp Thu còn chưa có cơ hội sử dùng bạo lực, có thể hạ bút ký vào bản hợp đồng này, không bao giờ chịu sự ước thúc của kẻ khác nữa, hắn đã rất thỏa mãn.
Vương tẩu tuy rằng tham dự chuyện này, nhưng may mắn là biết nhận sai, Trầm Mặc Nùng cũng không trách bà, bình thường bà làm việc ở Trầm gia cũng là người kín tiếng, Trầm mẫu không đành lòng để bà rời khỏi, nên cuối cùng giữ lại.
Hai vợ chồng Trầm Nhi Lập đều đi, Diệp Thu đến Trầm gia cũng không có gì mất tự nhiên, hơn nữa cha mẹ Trầm Mặc Nùng đều coi hắn là con rể, thái độ với hắn rất tốt, người hầu thì càng phục vụ chu đáo tỉ mỉ.
Hai người trở lại Trầm gia, đêm đã khuya, Trầm Mặc Nùng nhìn vết thương sau lưng Diệp Thu, nhàn nhạt nói: ''Em giúp anh băng bó một chút."
Cô bé này, khi quan tâm đến người khác cũng không tỏ ra chút ấm áp nào.
Diệp Thu cũng có thể tự băng bó, nhưng có mĩ nữ phục vụ, hắn tự nhiên đồng ý, Trầm Mặc Nùng trong phòng có tủ thuốc, Diệp Thu vừa cởi áo ra, đã nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Mặc Nùng, đã ngủ chưa?"
Trầm Mặc Nùng thấy Diệp Thu nhún vai, quay ra cửa hỏi: ''Mẹ, có chuyện gì không ạ?"
"À, không có gì, chỉ xem con về chưa thôi, các con nghỉ ngơi đi, mẹ không vào đâu." Trầm mẫu chưa nói xong câu, đã rời đi.
Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng hai mắt nhìn nhau, Trầm mẫu chắc chắn biết Diệp Thu ở trong phòng Trầm Mặc Nùng, mà câu các con nghỉ ngơi đi càng làm cho người ta phải suy nghĩ, lẽ nào mẹ nàng đã chấp nhận quan hệ hai người?
"Em nói nếu tôi nay anh không đi, mẹ em sẽ nghĩ thế nào?"
"Không có khả năng đó." Trầm Mặc Nùng vừa bôi thuốc lên vết thương sau lưng có Diệp Thu, vừa nói. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Anh chỉ nói nếu như."
"Không có nếu như."
Diệp Thu bĩu môi, cô nhóc này có óc hài hước hay sao.
Đội cảnh sát vũ trang Tô Hàng, trong một căn phòng làm việc xa hoa, Liên Vĩnh Niên hổn hển chỉ vào một trung niên nam nhân đang ủ rũ đứng đó, nổi giận đùng đùng: "A, mày là đầu heo a? Lăn lộn nhiều năm như vậy, dù ngu ngốc cũng phải học được vài thứ chứ? Mày lúc nào cũng làm cho tao tức chết."
"Loại chuyện này có thể dùng đến đội cảnh sát vũ trang sao? Danh bất chính, ngôn không thuận, mày dựa vào cái gì mà bắt người từ chỗ bọn họ? Biết tính của mày, không thể kinh doanh, tao mới mang mày đến đội cảnh sát vũ trang, không ngờ tới đâu cũng không nên hồn, mày có thể làm cái gì? Thành sự bất túc, bại sự có thừa." (Chuyện thành công không đáng kể, sự thất bại thì vô số)
Trung niêm nam nhân ngẩng đầu, cẩn thận giải thích: ''Đại ca, em cũng chỉ là nhất thời nóng vội, người Liên gia chúng ta bị chịu ấm ức như vậy? Phong Duệ bị người ta đâm, anh có thể nhẫn nhịn nổi sao? Em vừa nhận được tin báo, đã nghĩ mang thằng khốn kia về, hành hạ tận tình một phen, ai biết chuyện lại thành ra như thế? Nếu không phải hai ả Tống gia kia ngăn cản, em đã sớm báo thù cho Phong Duệ..."
"Mày câm miệng cho tao." Liên Vĩnh Niên thấy thằng em trai ngu ngốc không chút hối cải, thân thể tức giận đến run rẩy.
"Vốn phát sinh chuyện như vậy, Liên gia chúng ta đuối lý trước, sau này làm ra phản ứng kịch liệt cũng là bình thường, ai cũng không thể nói chúng ta cái gì, mày lại làm ngược lại, chúng ta hiện tại không thể mở miệng, còn phải giúp mày bưng bít chuyện này, chùi đít cho mày.... khẩu cung của Lý Hàn mày làm xong chưa?"
"Em đã nói với hắn, hắn đáp ứng chuyện này mình hắn gánh chịu, không liên quan đến người khác."
"Ừm, cũng không thể bạc đãi người ta, cấp chút tiền, mặt khác khai trừ hắn khỏi đội cảnh sát vũ trang, chuyện công việc của hắn, tao sẽ an bài."
"Đại ca, chuyện kia thì sao? Liên gia chúng ta có khi nào phải chịu uất ức lớn như vậy? Nếu không lập uy, chúng ta sau này còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người? Còn không bị người Tô Hàng cười chết sao." Liên Vĩnh Hằng vẻ mặt tức giận nói.
"Tự nhiên sẽ không thể qua đi như vậy, Phong Duệ là con trai tao, bị kẻ khác đả thương như vậy, tao không đau lòng sao? Nhưng cũng không thể ra tay ngu ngốc như mày, vậy chuyện này càng phức tạp, mày biết hung thủ là ai sao? Biết ý đồ của bọn họ không? Cũng không biết mày làm lãnh đạo có dùng cái đầu hay không.... Vĩnh Hằng, chú đã từng này tuổi, chú bảo tôi phải nói thế nào với chú? Hiện tại ở Tô Hàng, không phải là một mình Liên gia chúng ta độc chiếm, Tống gia cường thế, không phải mình chúng ta có thể trêu vào."
"Đại ca, em biết." Trung niên nam nhân gật đầu, tuy rằng hắn đã ba bốn chục tuổi, nhưng trước mặt anh trai, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
"Tình huống điều tra thế nào? Rút cuộc chuyện gì xảy ra?"
"Vu Lan nói, hùng thủ ra ai còn chưa xác định, nhưng nàng nói qua, không phải thằng nhóc Diệp Thu kia."
"Vu Lan?" Liên Vĩnh Niên cau mày,"Vu Lan ở CLB Hồng Trang? Mau bảo nàng rời khỏi, chuyện Phong Duệ bị thương bên Vệ gia đã biết, nha đầu Vệ gia sẽ đến đó, đừng để hai bên chạm mặt nhau."
"Được đại ca, em trước tiên đi nói với Vu Lan." Liên Vĩnh Hằng gật đầu nói.
"Còn nữa, điều tra rõ lai lịch của Diệp Thu kia, biết cái gì cũng không được nhúng tay vào, hai nha đầu Tống gia không phải kẻ ngốc, nếu không có lợi, hai nàng cũng không bỏ ra nhiều vốn đến vậy."
"Vâng đại ca, em đi thăm dò."
Đến khi thằng em trai đáng giận rời đi, Liên Vĩnh Niên lấy điện thoại ra, bắt đầu bận rộn gọi điện.
Diệp Thu là một nam nhân bình thường, vì vậy sớm tối cùng Trầm Mặc Nùng một cực phẩm mĩ nữ như vậy, bị mê hoặc là đương nhiên.
Hơn nữa hôm nay xảy ra nhiều chuyện, sát ý trong lòng còn chưa phát tiết hết, cần phải có chỗ phát tiết nốt, vừa rồi cô gái này tràn ngập mê hoặc, lại bộ dạng rất phối hợp, vì vậy Diệp Thu hôn nàng.
Mềm mại, ngọt, còn có hương thơm nhàn nhạt như trên người nàng.
Diệp Thu đã nếm thử đôi môi của Tống Ngụ Ngôn, bây giờ hôn Trầm Mặc Nùng xong, loại cảm giác không nỡ buông ra lại xuất hiện.
Trầm Mặc Nùng tâm tình trăm mối, không ngờ Diệp Thu lớn gan như vậy, tình cảm với Diệp Thu, nàng vẫn không thể nói rõ.
Yêu? Nàng chưa yêu, cũng không biết yêu ra sao, nhưng trong tiểu thuyết mấy người không hiểu gì về nhau bỗng nhiên tình yêu sét đánh gì gì đó, nàng không cảm thấy đó là thực.
Ghét? Cái này còn chưa nghĩ tới, Trầm Mặc Nùng yêu ghét phân minh, nếu nàng ghét một nam nhân, vậy thậm chí không muốn nói chuyện với hắn một câu, huống chi là mỗi ngày như hình với bóng.
Cảm động? Có một chút.
Khi hắn dùng thân thể che cho nàng mà bị thương, khi hắn nói vì nàng mà nguyện ý bị thương thêm nữa, khi hắn vì mình mà quay lại Tô Hàng, khi hắn dùng bạo lực và tài chính giúp nàng cứu lại Trầm thị, Trầm Mặc Nùng đều cảm động.
Nhưng mà, đó là yêu sao? Trầm Mặc Nùng không biết.
Trầm Mặc Nùng tâm tính đạm bạc trầm ổn, nhưng bị người ta cường hôn, thân thể cũng cứng ngắc, đầu óc loạn một mớ, không biết bao gồm những nội dung gì.
Đến khi cảm thấy trong miệng mình có thứ gì đó len lỏi vào, Trầm Mặc Nùng mới tỉnh lại, tự hỏi mặc hắn phi lễ hay đẩy hắn ra? Có lẽ là cho hắn thêm một bạt tai nữa?
Nếu như người khác làm vậy, Trầm Mặc Nùng sớm đá thẳng tay chọn lựa, nhưng đây là Diệp Thu, nàng mới tự hỏi một phen.
Trầm Mặc Nùng đột nhiên tỉnh lại, mình cứ do dự như vậy, không phải là trong lòng đã chấp nhận Diệp Thu, hay là đang từ từ chấp nhận Diệp Thu chứ?
Nếu không phải, với tính cách của mình sao có thể dễ dàng tha thứ cho một nam nhân cường hôn?
Tại sao lại thế? Bắt đầu lúc nào?
Nếu vậy, Đường Quả phải làm sao?
Nhớ tới Đường Quả, Trầm Mặc Nùng lập tức tỉnh táo, mình bị lú lẫn rồi, Đường Quả là chị em của mình, sao có thể tranh nam nhân với nàng?
Trầm Mặc Nùng cố sức đẩy ngực Diệp Thu, muốn hắn buông nàng ra.
"Nghiêm túc một chút, anh đang hôn em cơ mà," Diệp Thu buông môi Trầm Mặc Nùng ra, có chút bất mãn nói.
"Anh....." Trầm Mặc Nùng chưa kịp nói, môi lại bị lấp đầy.
Mà thôi, chỉ là hôn một chút thôi mà.
Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Trầm Mặc Nùng trong lòng trăm mối ngổn ngang, vươn tay ôm lấy Diệp Thu.
Trong lòng muốn nhiệt tình đáp trả, nhưng nghĩ tới Đường Quả, nàng chỉ có thể có áp chế nỗi xúc động kia lại.
Diệp Thu cảm thấy Trầm Mặc Nùng mê man, nhẹ buông nàng ra, nhờ ngọn đèn mờ nhạt ven đường mà ngắm khuôn mặt Trầm Mặc Nùng, cười nói: "Thượng đế nghĩ cuộc sống không thú vị, vì vậy tạo ra đàn bà, thượng đế lại lo lắng đàn bà quá buồn chán, vì vậy anh xuất hiện, anh rất nghiêm túc, lần này em thấy rồi chứ?"
Trầm Mặc Nùng hận không thể một đạp đá hắn xuống hồ, gã này đúng là mặt dày như tường thành, lẽ nào hắn cho rằng hắn xuất hiện tại khu nhà màu lam là do số mệnh?
Từ khi Tào Tuyết Cầm ra đi, Trầm Nhi Lập cũng dọn khỏi khu nhà cấp cao Ngọc Khê Lộ của Trầm gia, ra bên ngoài sống, việc này Trầm Mặc Nùng không muốn quan tâm. Trầm Mặc Nùng chỉ quan tâm đến 15% cổ phần của Trầm Nhi Lập ở công ty.
Trầm Nhi Lập hận Trầm lão gia tử thấu xương, chỉ mong sớm thoát ly Trầm gia, chuyện chuyển giao cổ phần hai bên tiến hành rất thuận lợi, thậm chí Diệp Thu còn chưa có cơ hội sử dùng bạo lực, có thể hạ bút ký vào bản hợp đồng này, không bao giờ chịu sự ước thúc của kẻ khác nữa, hắn đã rất thỏa mãn.
Vương tẩu tuy rằng tham dự chuyện này, nhưng may mắn là biết nhận sai, Trầm Mặc Nùng cũng không trách bà, bình thường bà làm việc ở Trầm gia cũng là người kín tiếng, Trầm mẫu không đành lòng để bà rời khỏi, nên cuối cùng giữ lại.
Hai vợ chồng Trầm Nhi Lập đều đi, Diệp Thu đến Trầm gia cũng không có gì mất tự nhiên, hơn nữa cha mẹ Trầm Mặc Nùng đều coi hắn là con rể, thái độ với hắn rất tốt, người hầu thì càng phục vụ chu đáo tỉ mỉ.
Hai người trở lại Trầm gia, đêm đã khuya, Trầm Mặc Nùng nhìn vết thương sau lưng Diệp Thu, nhàn nhạt nói: ''Em giúp anh băng bó một chút."
Cô bé này, khi quan tâm đến người khác cũng không tỏ ra chút ấm áp nào.
Diệp Thu cũng có thể tự băng bó, nhưng có mĩ nữ phục vụ, hắn tự nhiên đồng ý, Trầm Mặc Nùng trong phòng có tủ thuốc, Diệp Thu vừa cởi áo ra, đã nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Mặc Nùng, đã ngủ chưa?"
Trầm Mặc Nùng thấy Diệp Thu nhún vai, quay ra cửa hỏi: ''Mẹ, có chuyện gì không ạ?"
"À, không có gì, chỉ xem con về chưa thôi, các con nghỉ ngơi đi, mẹ không vào đâu." Trầm mẫu chưa nói xong câu, đã rời đi.
Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng hai mắt nhìn nhau, Trầm mẫu chắc chắn biết Diệp Thu ở trong phòng Trầm Mặc Nùng, mà câu các con nghỉ ngơi đi càng làm cho người ta phải suy nghĩ, lẽ nào mẹ nàng đã chấp nhận quan hệ hai người?
"Em nói nếu tôi nay anh không đi, mẹ em sẽ nghĩ thế nào?"
"Không có khả năng đó." Trầm Mặc Nùng vừa bôi thuốc lên vết thương sau lưng có Diệp Thu, vừa nói. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Anh chỉ nói nếu như."
"Không có nếu như."
Diệp Thu bĩu môi, cô nhóc này có óc hài hước hay sao.
Đội cảnh sát vũ trang Tô Hàng, trong một căn phòng làm việc xa hoa, Liên Vĩnh Niên hổn hển chỉ vào một trung niên nam nhân đang ủ rũ đứng đó, nổi giận đùng đùng: "A, mày là đầu heo a? Lăn lộn nhiều năm như vậy, dù ngu ngốc cũng phải học được vài thứ chứ? Mày lúc nào cũng làm cho tao tức chết."
"Loại chuyện này có thể dùng đến đội cảnh sát vũ trang sao? Danh bất chính, ngôn không thuận, mày dựa vào cái gì mà bắt người từ chỗ bọn họ? Biết tính của mày, không thể kinh doanh, tao mới mang mày đến đội cảnh sát vũ trang, không ngờ tới đâu cũng không nên hồn, mày có thể làm cái gì? Thành sự bất túc, bại sự có thừa." (Chuyện thành công không đáng kể, sự thất bại thì vô số)
Trung niêm nam nhân ngẩng đầu, cẩn thận giải thích: ''Đại ca, em cũng chỉ là nhất thời nóng vội, người Liên gia chúng ta bị chịu ấm ức như vậy? Phong Duệ bị người ta đâm, anh có thể nhẫn nhịn nổi sao? Em vừa nhận được tin báo, đã nghĩ mang thằng khốn kia về, hành hạ tận tình một phen, ai biết chuyện lại thành ra như thế? Nếu không phải hai ả Tống gia kia ngăn cản, em đã sớm báo thù cho Phong Duệ..."
"Mày câm miệng cho tao." Liên Vĩnh Niên thấy thằng em trai ngu ngốc không chút hối cải, thân thể tức giận đến run rẩy.
"Vốn phát sinh chuyện như vậy, Liên gia chúng ta đuối lý trước, sau này làm ra phản ứng kịch liệt cũng là bình thường, ai cũng không thể nói chúng ta cái gì, mày lại làm ngược lại, chúng ta hiện tại không thể mở miệng, còn phải giúp mày bưng bít chuyện này, chùi đít cho mày.... khẩu cung của Lý Hàn mày làm xong chưa?"
"Em đã nói với hắn, hắn đáp ứng chuyện này mình hắn gánh chịu, không liên quan đến người khác."
"Ừm, cũng không thể bạc đãi người ta, cấp chút tiền, mặt khác khai trừ hắn khỏi đội cảnh sát vũ trang, chuyện công việc của hắn, tao sẽ an bài."
"Đại ca, chuyện kia thì sao? Liên gia chúng ta có khi nào phải chịu uất ức lớn như vậy? Nếu không lập uy, chúng ta sau này còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người? Còn không bị người Tô Hàng cười chết sao." Liên Vĩnh Hằng vẻ mặt tức giận nói.
"Tự nhiên sẽ không thể qua đi như vậy, Phong Duệ là con trai tao, bị kẻ khác đả thương như vậy, tao không đau lòng sao? Nhưng cũng không thể ra tay ngu ngốc như mày, vậy chuyện này càng phức tạp, mày biết hung thủ là ai sao? Biết ý đồ của bọn họ không? Cũng không biết mày làm lãnh đạo có dùng cái đầu hay không.... Vĩnh Hằng, chú đã từng này tuổi, chú bảo tôi phải nói thế nào với chú? Hiện tại ở Tô Hàng, không phải là một mình Liên gia chúng ta độc chiếm, Tống gia cường thế, không phải mình chúng ta có thể trêu vào."
"Đại ca, em biết." Trung niên nam nhân gật đầu, tuy rằng hắn đã ba bốn chục tuổi, nhưng trước mặt anh trai, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
"Tình huống điều tra thế nào? Rút cuộc chuyện gì xảy ra?"
"Vu Lan nói, hùng thủ ra ai còn chưa xác định, nhưng nàng nói qua, không phải thằng nhóc Diệp Thu kia."
"Vu Lan?" Liên Vĩnh Niên cau mày,"Vu Lan ở CLB Hồng Trang? Mau bảo nàng rời khỏi, chuyện Phong Duệ bị thương bên Vệ gia đã biết, nha đầu Vệ gia sẽ đến đó, đừng để hai bên chạm mặt nhau."
"Được đại ca, em trước tiên đi nói với Vu Lan." Liên Vĩnh Hằng gật đầu nói.
"Còn nữa, điều tra rõ lai lịch của Diệp Thu kia, biết cái gì cũng không được nhúng tay vào, hai nha đầu Tống gia không phải kẻ ngốc, nếu không có lợi, hai nàng cũng không bỏ ra nhiều vốn đến vậy."
"Vâng đại ca, em đi thăm dò."
Đến khi thằng em trai đáng giận rời đi, Liên Vĩnh Niên lấy điện thoại ra, bắt đầu bận rộn gọi điện.