Chương : 270
Diệp Thu bưng trà chạy về phía cửa, mắng: "Lão quá keo rồi, Hàm Ngọc Thảo này cũng chẳng phải là bảo bối gì, uống một chén thì sao chứ? Với lại, Hàm Ngọc Thảo của lão, cháu còn chẳng muốn uống nửa là".
Lão già ôm cái bô đứng ở trên bậc thang, nghi hoặc mà nhìn Diệp Thu, nói: "Cậu biết đây là Hàm Ngọc Thảo à?"
"Cháu không chỉ biết rõ đây là Hàm Ngọc Thảo, còn biết đây là Hàm Ngọc Thảo phế phẩm nữa". Diệp Thu nhấp một miếng, trắng trợn nói.
Hai chuyện bình thường lão già này thích là nghiên cứu đồ cổ và lá trà. Thế nhân chỉ biết là Long Tỉnh Thiết Quan Âm, nào biết loại Hàm Ngọc Thảo này mới là thánh phẩm làm trà?
Không ngờ chuyện mình đắc ý nhất lại bị thằng nhãi để chỏm này coi không đáng một đồng, lão già sắc mặt nghẹn đỏ, trừng mắt nói: "Thằng nhãi, nếu cậu có thể nói chỗ thất bại của Hàm Ngọc Thảo này, hôm nay ta tạm tha cho cậu. Nếu cậu không nói được thì cậu cút đi thật xa cho ta. Những vấn đề kia cậu cũng không cần hỏi ta nữa, thích hỏi ai thì cứ đi mà hỏi".
"Thầy, Diệp Thu là tiểu bối, người đừng chấp hắn..." Trần Hoài Ân tiến lên khuyên nhủ.
"Câm miệng cho tôi". Lão già khiển trách. Trần Hoài Ân là học giả nổi tiếng như vậy cũng ngoan ngoãn ngậm miệng không dám nói lời nào.
Diệp Thu lại nhấp một ngụm trà, sau đó mới lên tiếng: "Thất bại có ba. Một, thời gian ngắt trà sai. Lão nhất định là ngắt lúc sáu giờ sáng phải không?"
"Đúng. Thì sao? Thời gian sao không đúng?"
"Thời gian ngắt phải khoảng chín giờ. Hàm Ngọc Thảo khi sáu giờ bên trong vẫn còn chứa sương, mà sương này mặc dù nhìn thì thấy long lanh trong suốt, nhưng bên trong vẫn chứa tạp chất. Mặc dù đã phơi, nhưng sẽ vẫn ảnh hưởng chất trà. Còn ngắt lúc chín giờ, mặt trời khi đó vừa mới lên không lâu, rất ấm áp, lại có thể làm sương bốc hơi, cũng sẽ không bị ánh nắng hại gân lá".
"Chỗ thất bại thứ hai chính là cách xào. Đầu tiên là lửa vừa rồi mới lửa mạnh, chứ không phải đầu tiên là lửa mạnh rồi mới lửa vừa. Cái này có ghi trong "Thiên trà thư". Lão có thể tìm xem". Nguồn truyện:
"Chỗ thất bại thứ ba chính là ở phương pháp pha, đương nhiên, trách nhiệm này là do cháu, chứ không phải do lão. Hàm Ngọc Thảo là thứ trân quý, nhét vào trong chén một lần, sau đó dùng nước sôi pha vào thật sự là phí của trời".
Lão già cười hắc hắc, nhìn Diệp Thu nói: "Thằng nhãi giỏi, có chút bản lãnh. Tới đây, vào nhà đi. Hai anh em ta từ từ nói chuyện".
Lão già nói xong liền kéo tay Diệp Thu, Diệp Thu nào dám để lão kéo, làm tư thế mời, rồi chạy nhanh vào trong.
Trần Hoài Ân ở phía sau khóc không ra nước mắt. Lão già gọi Diệp Thu là anh em. Vậy mình phải gọi Diệp Thu là gì? Chỉ một câu của lão đã giáng bối phận của mình xuống mấy cấp.
Lần này Diệp Thu được đãi ngộ cao hơn vào bậc, không chỉ được mời đến ngồi ở phòng trà trên lầu hai, mà lão già còn rửa tay sạch tự mình pha ấm Hàm Ngọc Thảo. Ngảy cả Trần Hoài Ân cũng là lần đầu tiên thưởng thức trà ngon như vậy, khen không dứt lời. Nhưng lão già lại làm bộ không nghe thấy, căn bản chẳng có chút ý sẽ tặng một ít cho học sinh đắc ý của mình.
"Lần trước Hoài Ân nói cậu có thể có bảo bối thông linh phải không? Là cái nhẫn kia à?" Lão già lúc nói chuyện, ánh mắt đã nhìn chăm chú chiếc nhẫn chứa hồn ở trên ngón tay của Diệp Thu.
"Vâng. Chính là nó". Diệp Thu tháo chiếc nhẫn ra, đưa cho lão già xem.
Lão già từ trên ngăn tủ phía sau lấy ra một cái kính lúp, sau đó cẩn thận nhìn hoa văn trên mặt nhẫn, nói: "Đây là một trong những văn tự xưa nhất, văn tự chữ cái. Nhưng những văn tự này đều xếp một hàng, cũng chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì. Cậu nói nó có thể thông linh à? Làm thế nào để thông linh?"
Lão già biết lai lịch những chữ này khiến Diệp Thu mừng rõ. Chỉ là Diệp Thu có chút do dự, không biết có nên kể toàn bộ năng lực thần kỳ của chiếc nhẫn này ra không.
Cuối cùng, hắn vẫn không có cách gì tin người lần đầu gặp mặt, chỉ nói: "Hình như có thể tăng thể lực của con người, bản thân chiếc nhẫn giống như có thể thu thập năng lực bên ngoài, sau đó truyền vào người cháu".
Nếu như nói hắn nhờ nó mà có thể theo dõi thế giới nội tâm của người khác, có phải là nghe rợn cả người không?
Cho dù chỉ điều này thôi, cũng đã khiến Trần Hoài Ân và thầy gã nghe mà trợn mắt há mồm.
Lão già lộ vẻ kích động nói: "Cậu nói là nó cả thể tự động thu thập năng lực bên ngoài cho cậu sử dụng sao? Là bản thân cậu cảm giác được à? Có cái gì căn cứ không? Có thể là ảo giác không?"
"Sẽ không, cháu đã làm thí nghiệm rất nhiều lần". Diệp Thu cười lắc đầu.
"Có thể tháo ra không? Ta muốn dùng công cụ kiểm tra một chút xem bên trong nó có chứa năng lượng không". Lão già kích động nói, vấn đề lão nghiên cứu gần đây đã có thể tìm được một cánh cửa đột phá rồi.
Diệp Thu nhớ lần trước Trần Hoài Ân bảo hắn tháo ra, hắn đã từ chối.
Nhưng lần này lão già có thể làm ra lai lịch của nó, khiến Diệp Thu rất động tâm, nói: "Có thể tháo ra, nhưng không dễ".
"Không sao. Không sao. Cái chúng ta có chính là thời gian mà". Lão già xua tay, giống như sợ Diệp Thu từ chối vậy.
Diệp Thu sau khi vào phòng vệ sinh chà một ít xà phòng lên tay. Lúc này mới thuận lợi tháo nhẫn ra.
Khi chiếc nhân rời khỏi tay, hoa văn vốn ảm đạm lại lần nữa lóe ra ánh bạc, sau đó chuyện động rất nhanh, giống như một vật sống.
Ngón tay rời khỏi nhẫn, trong lòng Diệp Thu giống như mất cái gì đó. Sau khi trận buồn vô cớ từ từ biến mất, lúc này mới lưu luyến mà giao chiếc nhẫn cho lão già.
"Chờ đi". Lão già nhận lấy chiếc nhẫn, sau một tiếng hô liền chui vào gian phòng cách vách. Lúc Diệp Thu định cùng đi vào xem thì cửa phòng rầm một tiếng đã đóng lại.
"Đây là phòng làm việc của thầy". Trần Hoài Ân chỉ vào gian phòng kia nói.
Diệp Thu gật đầu, mình chờ ở cửa này thì sẽ không sợ lão già này chạy trốn.
Gâu! Gâu!
Trong sân lại vang lên tiếng chó sủa. Sau đó chợt nghe tiếng mở cửa lớn. Trần Hoài Ân cười nói: "Có thể là bảo mẫu đã về. Thầy mặc dù ở phương diện nghiên cứu đồ cổ có thể nói là nhân vật cấp Thái Đẩu tông sư, nhưng ở trong sinh hoạt thì... ha ha, vẫn cần có người chiếu cố một chút".
Diệp Thu cười gật đầu, lão già này nếu không có người chiếu cố, sợ là chưa tới nửa tháng đã chết đói rồi.
Tiếng chân lên lầu vang vang, sau đó một cô gái đi lên lầu hai.
Diệp Thu sửng sốt, sao lại là nàng?
"Ơ, sao anh lại ở đây?" Cô gái nhìn Diệp Thu đang ngồi ở phòng trà, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
"Ha ha. Bố Bố, các người biết nhau à?" Trần Hoài Ân đứng lên cười hỏi.
Diệp Thu không ngờ cô gái ở đây lại là người đẹp chân dài Bố Bố nhìn thấy ở trận bóng rổ đó, cô gái cao khoảng 1m8 này thật khiếp người ta áp lực. Trần Hoài Ân đứng trước mặt nàng giống như một đứa nhỏ. May là nàng không mang giày cao gót, nếu không Diệp Thu đứng trước mặt nàng cũng chỉ có thể tới cổ người ta, hôn miệng cũng phải kiễng chân.
Nhớ tới chuyện không biết dùng tư thế gì mà Lý Đại Tráng nói lần trước, Diệp Thu liền cười híp mắt.
"Có gặp qua một lần". Bố Bố cầm mù nhét vào trong túi áo thể thao, nhìn Diệp Thu lạnh lùng nói. Phía dưới mặc một cái quần jean ngắn, trên lưng thắt một cái nick rộng màu vàng, tôn vòng eo mảnh khảnh ra ngoài, cũng càng lộ bộ ngực đầy đặn.
Khó trách cô gái này thích bóng rổ, vóc người như vậy không chơi bóng rổ thật sự đáng tiếc.
Nàng không phải là sinh viên Đại học Thủy Mộc sao? Sao lại thành bảo mẫu của lão già?
"Chú Trần. Ông nội cháu đâu rồi?" Bố Bố đột nhiên nhìn Trần Hoài Ân hỏi.
Trần Hoài Ân còn chưa kịp trả lời, cửa phòng của lão già đã két một tiếng bị kéo ra, lão già vẻ mặt hớn hở la lên: "Có phải cháu gái ngoan của ta tới không?"
Bố Bố bị ông ở trước mặt bạn học gọi vậy, sắc mặt có chút ửng đỏ, đợi cho ông chạy tới trước mặt nàng thì nhăn mũi, nói: "Ông, ông lại đã lâu không tắm phải không?"
"Ha ha. Đâu có lâu. Cuối tuần trước có tắm mà. Vốn theo quy định thì ngày hôm qua phải tắm, nhưng công việc bận quá nên quên mất. Ngày mai nhất định tắm. Nhất định tắm". Lão già vò vò mái tóc rối mù của mình nói.
Bố Bố giậm chân tức giận, nói: "Ai quy định ông một tuần tắm một lần? Lần trước không phải đã nói xong với ông rồi à? Phải cách hai ngày tắm một lần. Khắp người ông đều đã có mùi rồi đó".
"Không sao. Ông cũng không ra ngoài kiếm em gái mà". Lão già tùy tiện khoát tay. "Mà có tìm bọn họ cũng sẽ không ghét. Đúng không?"
Trần Hoài Ân và Diệp Thu liên tục gật đầu.
"Không được. Nhất định phải hai ngày tắm một lần. Nếu không theo lời cháu mà làm, cháu sẽ mỗi ngày tới giám sát ông tắm". Bố Bố không tha nói.
"Được rồi. Ai bảo cháu là cháu gái ngoan của ông chứ. Ông liền nghe cháu". Lão già gật đầu nói.
Xoay người nói với Diệp Thu: "Cháu gái của ta có đẹp không?"
"Chân rất dài". Diệp Thu gật đầu.
Bố Bố được Diệp Thu đánh giá xấu hổ không thôi, hận không thể kéo quần jean siêu ngắn trên đùi kia lại, che một ít xuân quang.
Nghe được Diệp Thu khen cháu gái mình chân dài, lão già vẻ mặt hồng hào, vui vẻ giống như một đóa cẩu vĩ, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Đừng thấy vóc người ta với con ta không cao, nhưng cháu gái ta lập tức bù cho hai người chúng ta. Con gái cao một thước, gặp chả có mấy người phải không?"
Diệp Thu liên tục gật đầu, con gái 1m8 ở Trung Quốc quả thật là hiếm thấy. 1m7 đã là cao rồi, 1m8 thì quả thực giống người không lồ. Con gái mà nhìn thấy cao, thì dù chỉ thêm mười phân, cũng có cảm giác như cao thêm nửa người.
"Đúng rồi? Các người còn chưa biết nhau phải không? Cậu tên gì?" Lão già nhìn Diệp Thu hỏi.
"Diệp Thu". Diệp Thu cười khổ không thôi. Trần Hoài Ân đã ở trước mặt lão già này nhắc tên mình mấy chục lần, mình cũng đã giới thiệu một lần. Không ngờ lão già này trong nháy mắt đã quên.
"Hả. Diệp Thu. Đúng, cậu chính là Diệp Thu. Cháu gái ta tên Bố Bố, thế nào? Tên có dễ nghe không? Là ta đặt đấy".
"Dễ nghe". Diệp Thu gật đầu. Lão già này thật đúng là tính trẻ con, mỗi câu đều cần sự tán thành và ca ngợi của người khác mới được.
Lão già một tay kéo Diệp Thu tới phòng làm việc của lão, ghé bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Cháu gái ta năm nay hai mươi mốt tuổi, sinh mồng 9 tháng 11. Thích bóng rổ và manga, thích ăn đậu xanh lạnh và bánh ngọt ở phố Khánh Tín nhất. Dọn phòng được, vào bếp được, quan trọng nhất là vẫn chưa có bạn trai".
Diệp Thu cười khổ nói: "Lão gia tử, lão nói cho cháu biết những thứ này làm gì?"
Lão già chỉ chiếc nhẫn đang đặt trong rãnh nuôi cấy tiến hành thí nghiệm điện cao áp, nói: "Thứ đồ chơi này nếu là một bảo bối, cháu gái của ta cũng là bảo bối, cậu cho ta mượn bảo bối của cậu vài ngày, ta cho cậu mượn bảo bối của ta... không phải, ta là nói ta cho cậu một cơ hội theo đuổi cháu gái ta. Thế nào?"
Diệp Thu vuốt mũi cười khổ, vậy là đem bán cháu gái mình ư?
Trao đổi như vậy mình cũng không chịu thiệt. Nhưng vấn đề là, sau khi theo đuổi thành công thì dùng tư thế gì đây?
Lão già ôm cái bô đứng ở trên bậc thang, nghi hoặc mà nhìn Diệp Thu, nói: "Cậu biết đây là Hàm Ngọc Thảo à?"
"Cháu không chỉ biết rõ đây là Hàm Ngọc Thảo, còn biết đây là Hàm Ngọc Thảo phế phẩm nữa". Diệp Thu nhấp một miếng, trắng trợn nói.
Hai chuyện bình thường lão già này thích là nghiên cứu đồ cổ và lá trà. Thế nhân chỉ biết là Long Tỉnh Thiết Quan Âm, nào biết loại Hàm Ngọc Thảo này mới là thánh phẩm làm trà?
Không ngờ chuyện mình đắc ý nhất lại bị thằng nhãi để chỏm này coi không đáng một đồng, lão già sắc mặt nghẹn đỏ, trừng mắt nói: "Thằng nhãi, nếu cậu có thể nói chỗ thất bại của Hàm Ngọc Thảo này, hôm nay ta tạm tha cho cậu. Nếu cậu không nói được thì cậu cút đi thật xa cho ta. Những vấn đề kia cậu cũng không cần hỏi ta nữa, thích hỏi ai thì cứ đi mà hỏi".
"Thầy, Diệp Thu là tiểu bối, người đừng chấp hắn..." Trần Hoài Ân tiến lên khuyên nhủ.
"Câm miệng cho tôi". Lão già khiển trách. Trần Hoài Ân là học giả nổi tiếng như vậy cũng ngoan ngoãn ngậm miệng không dám nói lời nào.
Diệp Thu lại nhấp một ngụm trà, sau đó mới lên tiếng: "Thất bại có ba. Một, thời gian ngắt trà sai. Lão nhất định là ngắt lúc sáu giờ sáng phải không?"
"Đúng. Thì sao? Thời gian sao không đúng?"
"Thời gian ngắt phải khoảng chín giờ. Hàm Ngọc Thảo khi sáu giờ bên trong vẫn còn chứa sương, mà sương này mặc dù nhìn thì thấy long lanh trong suốt, nhưng bên trong vẫn chứa tạp chất. Mặc dù đã phơi, nhưng sẽ vẫn ảnh hưởng chất trà. Còn ngắt lúc chín giờ, mặt trời khi đó vừa mới lên không lâu, rất ấm áp, lại có thể làm sương bốc hơi, cũng sẽ không bị ánh nắng hại gân lá".
"Chỗ thất bại thứ hai chính là cách xào. Đầu tiên là lửa vừa rồi mới lửa mạnh, chứ không phải đầu tiên là lửa mạnh rồi mới lửa vừa. Cái này có ghi trong "Thiên trà thư". Lão có thể tìm xem". Nguồn truyện:
"Chỗ thất bại thứ ba chính là ở phương pháp pha, đương nhiên, trách nhiệm này là do cháu, chứ không phải do lão. Hàm Ngọc Thảo là thứ trân quý, nhét vào trong chén một lần, sau đó dùng nước sôi pha vào thật sự là phí của trời".
Lão già cười hắc hắc, nhìn Diệp Thu nói: "Thằng nhãi giỏi, có chút bản lãnh. Tới đây, vào nhà đi. Hai anh em ta từ từ nói chuyện".
Lão già nói xong liền kéo tay Diệp Thu, Diệp Thu nào dám để lão kéo, làm tư thế mời, rồi chạy nhanh vào trong.
Trần Hoài Ân ở phía sau khóc không ra nước mắt. Lão già gọi Diệp Thu là anh em. Vậy mình phải gọi Diệp Thu là gì? Chỉ một câu của lão đã giáng bối phận của mình xuống mấy cấp.
Lần này Diệp Thu được đãi ngộ cao hơn vào bậc, không chỉ được mời đến ngồi ở phòng trà trên lầu hai, mà lão già còn rửa tay sạch tự mình pha ấm Hàm Ngọc Thảo. Ngảy cả Trần Hoài Ân cũng là lần đầu tiên thưởng thức trà ngon như vậy, khen không dứt lời. Nhưng lão già lại làm bộ không nghe thấy, căn bản chẳng có chút ý sẽ tặng một ít cho học sinh đắc ý của mình.
"Lần trước Hoài Ân nói cậu có thể có bảo bối thông linh phải không? Là cái nhẫn kia à?" Lão già lúc nói chuyện, ánh mắt đã nhìn chăm chú chiếc nhẫn chứa hồn ở trên ngón tay của Diệp Thu.
"Vâng. Chính là nó". Diệp Thu tháo chiếc nhẫn ra, đưa cho lão già xem.
Lão già từ trên ngăn tủ phía sau lấy ra một cái kính lúp, sau đó cẩn thận nhìn hoa văn trên mặt nhẫn, nói: "Đây là một trong những văn tự xưa nhất, văn tự chữ cái. Nhưng những văn tự này đều xếp một hàng, cũng chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì. Cậu nói nó có thể thông linh à? Làm thế nào để thông linh?"
Lão già biết lai lịch những chữ này khiến Diệp Thu mừng rõ. Chỉ là Diệp Thu có chút do dự, không biết có nên kể toàn bộ năng lực thần kỳ của chiếc nhẫn này ra không.
Cuối cùng, hắn vẫn không có cách gì tin người lần đầu gặp mặt, chỉ nói: "Hình như có thể tăng thể lực của con người, bản thân chiếc nhẫn giống như có thể thu thập năng lực bên ngoài, sau đó truyền vào người cháu".
Nếu như nói hắn nhờ nó mà có thể theo dõi thế giới nội tâm của người khác, có phải là nghe rợn cả người không?
Cho dù chỉ điều này thôi, cũng đã khiến Trần Hoài Ân và thầy gã nghe mà trợn mắt há mồm.
Lão già lộ vẻ kích động nói: "Cậu nói là nó cả thể tự động thu thập năng lực bên ngoài cho cậu sử dụng sao? Là bản thân cậu cảm giác được à? Có cái gì căn cứ không? Có thể là ảo giác không?"
"Sẽ không, cháu đã làm thí nghiệm rất nhiều lần". Diệp Thu cười lắc đầu.
"Có thể tháo ra không? Ta muốn dùng công cụ kiểm tra một chút xem bên trong nó có chứa năng lượng không". Lão già kích động nói, vấn đề lão nghiên cứu gần đây đã có thể tìm được một cánh cửa đột phá rồi.
Diệp Thu nhớ lần trước Trần Hoài Ân bảo hắn tháo ra, hắn đã từ chối.
Nhưng lần này lão già có thể làm ra lai lịch của nó, khiến Diệp Thu rất động tâm, nói: "Có thể tháo ra, nhưng không dễ".
"Không sao. Không sao. Cái chúng ta có chính là thời gian mà". Lão già xua tay, giống như sợ Diệp Thu từ chối vậy.
Diệp Thu sau khi vào phòng vệ sinh chà một ít xà phòng lên tay. Lúc này mới thuận lợi tháo nhẫn ra.
Khi chiếc nhân rời khỏi tay, hoa văn vốn ảm đạm lại lần nữa lóe ra ánh bạc, sau đó chuyện động rất nhanh, giống như một vật sống.
Ngón tay rời khỏi nhẫn, trong lòng Diệp Thu giống như mất cái gì đó. Sau khi trận buồn vô cớ từ từ biến mất, lúc này mới lưu luyến mà giao chiếc nhẫn cho lão già.
"Chờ đi". Lão già nhận lấy chiếc nhẫn, sau một tiếng hô liền chui vào gian phòng cách vách. Lúc Diệp Thu định cùng đi vào xem thì cửa phòng rầm một tiếng đã đóng lại.
"Đây là phòng làm việc của thầy". Trần Hoài Ân chỉ vào gian phòng kia nói.
Diệp Thu gật đầu, mình chờ ở cửa này thì sẽ không sợ lão già này chạy trốn.
Gâu! Gâu!
Trong sân lại vang lên tiếng chó sủa. Sau đó chợt nghe tiếng mở cửa lớn. Trần Hoài Ân cười nói: "Có thể là bảo mẫu đã về. Thầy mặc dù ở phương diện nghiên cứu đồ cổ có thể nói là nhân vật cấp Thái Đẩu tông sư, nhưng ở trong sinh hoạt thì... ha ha, vẫn cần có người chiếu cố một chút".
Diệp Thu cười gật đầu, lão già này nếu không có người chiếu cố, sợ là chưa tới nửa tháng đã chết đói rồi.
Tiếng chân lên lầu vang vang, sau đó một cô gái đi lên lầu hai.
Diệp Thu sửng sốt, sao lại là nàng?
"Ơ, sao anh lại ở đây?" Cô gái nhìn Diệp Thu đang ngồi ở phòng trà, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
"Ha ha. Bố Bố, các người biết nhau à?" Trần Hoài Ân đứng lên cười hỏi.
Diệp Thu không ngờ cô gái ở đây lại là người đẹp chân dài Bố Bố nhìn thấy ở trận bóng rổ đó, cô gái cao khoảng 1m8 này thật khiếp người ta áp lực. Trần Hoài Ân đứng trước mặt nàng giống như một đứa nhỏ. May là nàng không mang giày cao gót, nếu không Diệp Thu đứng trước mặt nàng cũng chỉ có thể tới cổ người ta, hôn miệng cũng phải kiễng chân.
Nhớ tới chuyện không biết dùng tư thế gì mà Lý Đại Tráng nói lần trước, Diệp Thu liền cười híp mắt.
"Có gặp qua một lần". Bố Bố cầm mù nhét vào trong túi áo thể thao, nhìn Diệp Thu lạnh lùng nói. Phía dưới mặc một cái quần jean ngắn, trên lưng thắt một cái nick rộng màu vàng, tôn vòng eo mảnh khảnh ra ngoài, cũng càng lộ bộ ngực đầy đặn.
Khó trách cô gái này thích bóng rổ, vóc người như vậy không chơi bóng rổ thật sự đáng tiếc.
Nàng không phải là sinh viên Đại học Thủy Mộc sao? Sao lại thành bảo mẫu của lão già?
"Chú Trần. Ông nội cháu đâu rồi?" Bố Bố đột nhiên nhìn Trần Hoài Ân hỏi.
Trần Hoài Ân còn chưa kịp trả lời, cửa phòng của lão già đã két một tiếng bị kéo ra, lão già vẻ mặt hớn hở la lên: "Có phải cháu gái ngoan của ta tới không?"
Bố Bố bị ông ở trước mặt bạn học gọi vậy, sắc mặt có chút ửng đỏ, đợi cho ông chạy tới trước mặt nàng thì nhăn mũi, nói: "Ông, ông lại đã lâu không tắm phải không?"
"Ha ha. Đâu có lâu. Cuối tuần trước có tắm mà. Vốn theo quy định thì ngày hôm qua phải tắm, nhưng công việc bận quá nên quên mất. Ngày mai nhất định tắm. Nhất định tắm". Lão già vò vò mái tóc rối mù của mình nói.
Bố Bố giậm chân tức giận, nói: "Ai quy định ông một tuần tắm một lần? Lần trước không phải đã nói xong với ông rồi à? Phải cách hai ngày tắm một lần. Khắp người ông đều đã có mùi rồi đó".
"Không sao. Ông cũng không ra ngoài kiếm em gái mà". Lão già tùy tiện khoát tay. "Mà có tìm bọn họ cũng sẽ không ghét. Đúng không?"
Trần Hoài Ân và Diệp Thu liên tục gật đầu.
"Không được. Nhất định phải hai ngày tắm một lần. Nếu không theo lời cháu mà làm, cháu sẽ mỗi ngày tới giám sát ông tắm". Bố Bố không tha nói.
"Được rồi. Ai bảo cháu là cháu gái ngoan của ông chứ. Ông liền nghe cháu". Lão già gật đầu nói.
Xoay người nói với Diệp Thu: "Cháu gái của ta có đẹp không?"
"Chân rất dài". Diệp Thu gật đầu.
Bố Bố được Diệp Thu đánh giá xấu hổ không thôi, hận không thể kéo quần jean siêu ngắn trên đùi kia lại, che một ít xuân quang.
Nghe được Diệp Thu khen cháu gái mình chân dài, lão già vẻ mặt hồng hào, vui vẻ giống như một đóa cẩu vĩ, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Đừng thấy vóc người ta với con ta không cao, nhưng cháu gái ta lập tức bù cho hai người chúng ta. Con gái cao một thước, gặp chả có mấy người phải không?"
Diệp Thu liên tục gật đầu, con gái 1m8 ở Trung Quốc quả thật là hiếm thấy. 1m7 đã là cao rồi, 1m8 thì quả thực giống người không lồ. Con gái mà nhìn thấy cao, thì dù chỉ thêm mười phân, cũng có cảm giác như cao thêm nửa người.
"Đúng rồi? Các người còn chưa biết nhau phải không? Cậu tên gì?" Lão già nhìn Diệp Thu hỏi.
"Diệp Thu". Diệp Thu cười khổ không thôi. Trần Hoài Ân đã ở trước mặt lão già này nhắc tên mình mấy chục lần, mình cũng đã giới thiệu một lần. Không ngờ lão già này trong nháy mắt đã quên.
"Hả. Diệp Thu. Đúng, cậu chính là Diệp Thu. Cháu gái ta tên Bố Bố, thế nào? Tên có dễ nghe không? Là ta đặt đấy".
"Dễ nghe". Diệp Thu gật đầu. Lão già này thật đúng là tính trẻ con, mỗi câu đều cần sự tán thành và ca ngợi của người khác mới được.
Lão già một tay kéo Diệp Thu tới phòng làm việc của lão, ghé bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Cháu gái ta năm nay hai mươi mốt tuổi, sinh mồng 9 tháng 11. Thích bóng rổ và manga, thích ăn đậu xanh lạnh và bánh ngọt ở phố Khánh Tín nhất. Dọn phòng được, vào bếp được, quan trọng nhất là vẫn chưa có bạn trai".
Diệp Thu cười khổ nói: "Lão gia tử, lão nói cho cháu biết những thứ này làm gì?"
Lão già chỉ chiếc nhẫn đang đặt trong rãnh nuôi cấy tiến hành thí nghiệm điện cao áp, nói: "Thứ đồ chơi này nếu là một bảo bối, cháu gái của ta cũng là bảo bối, cậu cho ta mượn bảo bối của cậu vài ngày, ta cho cậu mượn bảo bối của ta... không phải, ta là nói ta cho cậu một cơ hội theo đuổi cháu gái ta. Thế nào?"
Diệp Thu vuốt mũi cười khổ, vậy là đem bán cháu gái mình ư?
Trao đổi như vậy mình cũng không chịu thiệt. Nhưng vấn đề là, sau khi theo đuổi thành công thì dùng tư thế gì đây?