Chương : 275
Một cỗ xe Buick màu đen nhanh như điện chớp chạy qua đường quốc lộ số hai ở Yến Kinh, chỗ này phần lớn là ngành làm việc chính phủ, hơn nữa đều là những cơ quan luật lệ nghiêm, so với những cơ quan chủ yếu khác thì ít hơn cảnh xe cộ náo nhiệt, nhưng lại nhiều hơn một phần yên tĩnh thoải mái.
Hai bên đường quốc lộ số hai trồng một hàng bạch dương, những cây này đều có mấy chục năm tuổi, cành lá tươi tốt, cây rậm rì, ngập màu xanh làm đẹp cho con đường này. Mặc dù mùa đông sắp tới, thời tiết biến thành rét lạnh, nhưng những cành lá này vẫn ương ngạnh mà chống chọi với rét lạnh, không muốn rời cơ thể mẹ mình dễ dàng.
Đường quốc lộ số hai có một công viên nhỏ, phía trên treo một tấm biển sở nghiên cứu bảo vệ lâm viên quốc gia, bên cạnh còn treo năm sáu cái bảng: hội nghiên cứu luật pháp lâm viên nước Trung Quốc, tổ văn phòng làm việc chỉ đạo biện pháp xanh hóa nước Trung Quốc, v.v...
Xe Buick quẹo vào cửa sắt của sở nghiên cứu bảo vệ lâm viện, cũng không dừng ở trước cửa cao ốc văn phòng, mà lại chạy qua mặt bên cao ốc. Mặt bên là cửa kính giống mặt chính, chỉ là cửa hơi nhỏ một chút, nếu như cẩn thận lưu ý, sẽ phát hiện cửa kính có hơi dày, đánh lên nghe tiếng ông ông, mà không phải là tiếng leng keng thanh thúy,
Lạc Đà đẩy cửa xe bước xuống, kéo cửa xe phía sau, nhìn thấy Cuồng nhắm mắt ngồi dựa sau xe, mặc dù những dược vật kích thích kia có thể cầm máu và khép miệng vết thương rất nhanh, nhưng sự thương tổn do Tu La gây ra đối với thân thể gã vẫn còn tồn tại.
Nếu Lạc Đà lúc ấy không phải sử dụng lưu đạn cay kịp thời, chỉ sợ Cuồng sẽ bị Tu La đâm thủng cổ. Nếu như thế, cho dù có dược vật bổ sung nữa cũng vô phương cứu chữa.
"Cuồng, mày không sao chứ?" Lạc Đà tựa ở cửa xe hỏi.
"Không chết được". Cuồng mở mắt, sắc mặt có chút tái nhợt, môi khô nứt, giống như bị bệnh nặng.
"Có muốn hỗ trợ không?" Lạc Đà cười hỏi.
"Không cần". Cuồng cự tuyệt lạnh lùng. "Có phải chuyện tao đấu thua Tu La Huyết sẽ ở trong tổ chức truyền ra rất nhanh không?"
"Cuồng, mày nên biết rằng, tao phải báo cáo chi tiết với thủ lĩnh". Lạc Đà nhún nhún vai nói.
Cuồng trầm mặc một trận. Không người nào dám lừa gạt thủ lĩnh, Lạc Đà không dám, gã cũng không dám. Nhưng là một võ giả, coi tôn nghiêm như sinh mạng, chỉ sợ mình sắp trở thành trò cười ở tổ đặc cần Violet rồi.
"Tu La Huyết, Mày ngàn vạn lần không được chết quá sớm. Tính mạng của mày sắp sửa dùng để tao rửa sạch sự sỉ nhục mà tao đã phải chịu". Cuồng trong lòng cầu nguyện thành kính.
"Yên tâm đi, bọn họ sẽ không cười mày đâu. Tu La là một đối thủ đáng tôn kính, sẽ có một ngày bọn họ gặp được hắn". Lạc Đà vỗ vỗ vai Cuồng, xoay người đi lên cầu thang ở cửa.
Tiến vào cửa buồng, hai người ấn nút thang máy, tiếng đinh đương truyền ra, thang máy nháy mắt đã tới. Giống như là có người đã sớm chuẩn bị xong hết vì bọn họ.
Lạc Đà không ấn mấy con số hướng lên, mà lại ấn nút 1. Thang máy bắt đầu xuống đất ngầm không chút tiếng động, khoảng chừng hai phút, mới "đinh" một tiếng dừng lại. Cửa thang máy mở ra, hai người tiến vào một gian phòng trống rỗng.
Lạc Đà và Cuồng đi tới cạnh một cái máy giống như máy chuyển khoản tự động của ngân hàng, ở mặt trên sau khi đưa vào mật mã một chuỗi hơn mười số. Trong máy tính truyền tới giọng nói rõ ràng dễ nghe của nữ nhân: "Mời nhập vân tay vào để kiểm tra".
Lạc Đà và Cuồng đều để ngón giữa của mình chạm cảm ứng, sau khi được nghiệm chứng, giọng nữ trong máy nói tiếp: "Mời đưa võng mạc để kiểm tra".
Hai người lại theo thứ tự sau khi làm kiểm tra đo lường con mắt ở một lỗ kim khí lồi ra, một âm thanh "đinh" vang lên.
"Hoan nghênh đội viên Cuồng số 00115 trở về căn cứ".
"Hoan nghênh đội viên Lạc Đà số 00113 trở về căn cứ".
Phòng mới vừa rồi còn trống trơn bỗng mở ra một cửa lớn dường như do kim khí màu bạc chế tạo mà thành, Lạc Đà và Cuồng theo thứ tự tiến vào.
Đây là thế giới dưới lòng đất, là vương quốc kim khí.
Cả đại sảnh cực kỳ rộng rãi, lớn khoảng một cái sân đá bóng. Đại sảnh chỉ dùng kim khí màu trắng bạc cơ cấu dựng lên, cho dù là vách tường hay là khí giới đều ánh bạc lập lòe, hoa lệ chói mắt cực kỳ.
Chính giữa đại sảnh là các loại dụng cụ vận động. Không ít nam nhân để người trần lộ ra cơ bắp săn chắc và nữ nhân thoạt nhìn yểu điệu nhưng lại giết người không chớp mắt đang tiến hành tập luyện thể năng. Còn có một nhóm mấy đứa trẻ mười mấy tuổi được tập hợp cùng một chỗ luyện quyền quân thể. Tiếng đánh "bang bang" cùng tiếng khớp xương gãy không dứt bên tai, mà bốn phía đại sảnh thì là các loại nghiên cứu cơ cấu, một vài nam nữ mặc áo trắng đeo khẩu trang đang bận rộn trong đó.
Khảo sát thể năng, co rút cơ thịt, bộc phát tức thì, cấp cứu tử vong đặc biệt, dược vật kích thích, cùng các loại binh khí nóng lạnh dùng trong thực chiến, toàn bộ đều là do những người ngành nghiên cứu này cung cấp. Bọn họ là một phần của sở nghiên cứu của 007, có thể nói là cơ quan nghiên cứu hoa lệ.
Lạc Đà và Cuồng đều là lão làng trong tổ đặc cần Violet, không ít người biết họ, cùng bọn họ gật đầu hoặc mỉm cười chào hỏi.
"Lạc Đà, thủ lĩnh thật bất công, lại để cho bọn mày ra ngoài chấp hành nhiệm vụ".
"Cuồng, xem ra tình trạng của mày rất không ổn. Chẳng lẽ gặp phải cường địch nào sao?... Đừng nhìn tao như vậy. Tao chỉ là quan tâm mày một chút thôi. Không có ác ý gì cả".
"Ồ. Rất chật vật. Xem ra đã gặp phải cao thủ".
Lạc Đà kéo Cuồng đang muốn động thủ với người khác lại, trầm giọng nói: "Được rồi Cuồng. Chúng ta còn phải báo cáo với thủ lĩnh. Đợi có cơ hội lại xử lý con giun tạp chủng kia".
Hai người tới trước cửa một gian phòng ở một góc đại sảnh, nhưng lại do dự không dám vào. Sắc mặt Cuồng ở trước cửa sắt lóe lên ánh thủy ngân càng thêm tái, thậm chí ngay cả Lạc Đà sắp mở cửa cũng do dự một lát.
"Vào đi". Trong cửa truyền ra một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lạc Đà lén hắng giọng một cái, sau khi kéo Cuồng liếc mắt một cái thì dẫn đầu đẩy cửa vào phòng.
Gian phòng rất lớn nhưng lại trống trải vô cùng. Trên vách tường một màu trắng tinh, không có tranh chữ của danh nhân phong nhã, không có giá sách đầy sách nhưng một năm khó đụng một lần, không có máy vi tính và giấy mực, trên bàn lớn màu trắng bạc chỉ có một cái quốc kỳ nước Trung Quốc, một cái điện thoại và một cái gạt tàn thuốc chế bằng thủy tinh.
Một cô gái mặc trang phục kỵ sĩ hai bên cài nút dựa trên ghế da, hai chân mang đôi bốt cao màu vân báo được trên bàn làm việc, khói thuốc bay đầy phòng, ngón tay sơn móng màu đỏ đang kẹp một điếu thuốc đang hút, đầu mẩu thuốc lá tím đỏ, thân mảnh dài, là loại thuốc lá chuyên cung cấp cho nữ sĩ.
Cô gái dùng tư thế cực kỳ bất nhã tiếp thuộc hạ mình, mà Lạc Đà và Cuồng đứng ở trước mặt nàng lại rét run.
Cô gái không nói lời nào. Hai ngón tay kẹp điếu thuốc sau khi ngậm ở cái miệng đánh son màu tím nhạt, ngẩng đầu lên, liền nhả ra một vòng khói trôi nổi. Hết vòng khói này tới vòng khói khác, vòng lớn đến vòng nhỏ, vừa hết cái cũ, lại đến cái mới, liên kết lại giống như một chuỗi ngọc.
Cô gái rất say mê đắm chìm trong loại hưởng thụ này, con mắt lim dim, lông mi cong cong ở mí mắt giống như quạt ba tiêu.
Con gái có cố sự là thuốc độc. Đây là một cô gái gợi cảm gần như giống yêu tinh. Cuồng và Lạc Đà cũng không dám liếc thêm cái nào.
Cô gái này nhìn có vẻ chán chường nhưng lại là tổ trưởng tổ đặc cần Violet, là thủ lĩnh của những cao thủ như Lạc Đà và Cuồng.
"Nói đi". Cô gái đột nhiên mở miệng nói, con mắt mới vừa rồi còn lim dim như là sắp ngủ không biết từ lúc nào biến thành sắc bén, giống như là dao nhọn dí trên người Lạc Đà và Cuồng. Mỗi cái liếc mắt đều giống như nhìn xuyên người khác, dù Cuồng lúc chiến đấu với Tu La cũng không khẩn trương như vậy.
Cuồng liếc nhìn Lạc Đà một cái, ý bảo gã trả lời vấn đề của thủ lĩnh. Dù sao, ở mặt ăn nói, gã quả thật có thiên phú hơn mình.
"Thủ lĩnh, chúng tôi đã thất bại. Lão già kia đã được người ta cứu đi..."
Cô gái không kiên nhẫn nghe hết mà khoát khoát tay, nói: "Lão già kia sống hay chết chẳng có chút quan hệ gì tới tôi. Anh chẳng lẽ không biết điều tôi quan tâm là gì à? Nếu nói thêm một câu mà tôi cho là nhảm nhí nữa thì tự tát mình hai chục cái bạt tai".
Lạc Đà nuốt nước bọt, tổ chức lại ngôn ngữ rất nhanh, lúc này mới cẩn thận nói: "Miệng lão già kia rất kín. Chúng tôi từ trên người lão không có được bất cứ manh mối gì có liên quan tới Diệp Thu. Lão chỉ nói Diệp Thu tìm lão là để ra giá một chiếc nhẫn bạc. Mà trong mắt lão, chiếc nhẫn kia ngay cả một chút tác dụng đều không có".
"Lúc chúng tôi định bắn chết lão, Nhân Trung Long Phượng đột nhiên xuất hiện. Tôi và Cuồng lúc đẩy bọn họ vào góc chết thì Tu La Huyết xuất hiện cứu bọn họ. Cuồng và Tu La đại chiến một lúc..."
Lạc Đà áy náy nhìn Cuồng một cái, nói: "Đại bại".
Cô gái rít mạnh một hơi, mãi cho đến khi điếu thuốc trong tay đã đến đầu mẩu mới vứt nó vào gạt tàn thuốc, mắt phượng xinh đẹp quét tới quét lui trên người Cuồng, nói: "Thân thủ Tu La thế nào?"
"Rất mạnh". Lạc Đà thay Cuồng trả lời.
"Rất mạnh à?"
"Có lẽ trong tổ chúng ta chỉ có Thanh Xà mới có thể so sánh nổi. Đương nhiên, còn có thủ lĩnh". Lạc Đà vỗ mông ngựa cô gái một xíu.
"Diệp Thu không xuất hiện sao?"
"Không có. Nhưng hắn xuất ra ba tên thủ hạ đại tướng, càng chứng minh mục đích hắn tìm lão già kia rất mờ ám".
Hai tay cô gái đan chéo vào nhau đặt ở bụng, nói: "Tôi biết rồi. Các anh đi ra ngoài đi".
"Vâng". Cuồng và Lạc Đà gật đầu cung kính.
Lúc hai người kéo cửa phòng muốn đi ra ngoài, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cô gái vang lên: "Cuồng, anh phải trở nên mạnh hơn đấy".
Người Cuồng khựng lại, sắc mặt tái nhợt gật đầu, sau đó không nói một lời mà rời đi.
Đúng vậy. Gã phải càng ngày càng mạnh hơn.
Cửa phòng đóng lại không chút tiếng động, cô gái bỏ hai chân trên bàn xuống, đứng lên duỗi lưng một cái, lộ ra một đoạn bụng mịn bóng xinh đẹp vô hạn, trong suốt như ngọc.
"Diệp Thu à Diệp Thu, cậu muốn tôi phải đối với cậu như thế nào đây? Nam nhân Diệp gia các người sao cứ cố chấp thế?" Cô gái lại châm một điếu thuốc, ở trong làn khói lượn lờ, lẩm bẩm nói.
Mạch suy nghĩ bay đến nơi rất xa, có trời xanh mây trắng, có giả sơn đình tạ, có cá chậu chim thú, có thiếu niên anh tuấn tuyệt luân.
Đáng tiếc, hết thảy những thứ này đều không còn tồn tại, giống như thời gian mất đi mỗi ngày vậy.
"Là con của hắn, mình phải làm gì đây?"
Nếu như có thể mà nói, Diệp Thu thật đúng là không muốn bỏ khóa cô Lý mà chạy đi. Nam sinh hệ khảo cổ đều muốn chiêm nghiệm khóa của cô Lý, bình thường bọn họ không thể nào có cơ hội hơn mấy chục phút đồng hồ nhìn chằm chằm thiếu phụ xinh đẹp vẫn còn phong vận được.
Nếu ở trên đường nhìn chằm chằm một cô gái xinh đẹp, vậy sẽ bị người ta hiểu nhầm thành sắc lang. Nhưng nếu cô gái này là cô giáo, thì tình huống sẽ ngược lại, đó là biểu hiện chăm chú nghe giảng.
Cho nên, lúc cô Lý mặc váy công sở màu đen hoặc là màu khác ở trên bục giảng bài, từng sinh viên đều nghe rất chăm chú.
Lúc Diệp Thu và Trần Hoài Ân tới nhà Bố lão gia tử, cũng không thấy người nào theo dõi ở sau lưng mình. Đương nhiên, dựa vào khoa học kỹ thuật bây giờ, bọn họ cũng không cần nhắm mắt theo sát anh cũng có thể biết anh đi đâu.
Một trang bị định vị tia hồng ngoại hoặc là mắt điện tử trí năng MJ do Liên Xô chế đều có thể thay sức người hoàn toàn, hơn nữa không dễ bị người ta phát hiện. Nếu bọn họ là đi theo phía sau mình tìm tới Bố lão gia tử, vậy chứng minh bọn họ cực kỳ ngu xuẩn, chỉ số thông minh của bọn họ cũng không xứng với thành tựu của bọn họ có được ngày hôm nay. Nhưng Diệp Thu lại không phát hiện được sự ẩn nấp theo dõi của đối thủ, lại đồng dạng là một người thất bại.
Mặc dù không phát hiện ra có người theo dõi, nhưng Diệp Thu lại có trực giác nhạy cảm. Đương nhiên, loại trực giác này hư vô mờ mịt vô cùng, nhưng Diệp Thu lại tín nhiệm nó phi thường.
Hắn cố ý bảo Nhân Trung Long Phượng qua bảo vệ Bố lão gia tử. Sợ bọn họ không ứng phó nổi, lại bảo Tiểu Bạch qua tiếp viện.
Không ngờ mình lại thành công lần nữa, những người một mực ở trong bóng tối nhìn trộm mình rốt cuộc cũng nhịn không được mà xuất thủ. Mặc dù bọn họ vẫn cố kỵ một số thứ nên không trực tiếp công kích mình, nhưng bọn họ lại luôn làm chuyện hạn chế sự phát triển của mình.
Chỉ dựa vào lực của một mình mình, thì sao có thể hoàn thành được mục tiêu to lớn kia?
Nhớ tới trách nhiệm kia đang đặt trên người, Diệp Thu vừa muốn bóp nát lão bất tử trong nhà kia lại vừa muốn vo thành viên. Mình từ nhỏ tới lớn chưa lúc nào nghĩ tới sẽ làm anh hùng, cũng chẳng bao giờ nghĩ tới phải làm việc ngốc nghếch cứu vớt thế giới duy trì hòa bình nhân loại.
Nhưng lão đầu tử lại cứ thích xen vào việc của người khác, đem một quyển sách nhỏ rách nát nhét vào tay mình, còn nói với mình: Nhìn cậu mi thanh mục tú, cốt cách tinh kỳ, sau này nhiệm vụ cứu vớt hòa bình thế giới sẽ giao cho cậu.
Tôi XX ông.
Diệp Thu từ nhỏ tới lớn luôn có ý nghĩ tìm một cô gái giống Nhị Nha làm vợ, tìm mấy cô gái giống Nhị Nha làm tình nhân, lại tìm mấy cô gái giống Nhị Nha làm bảo mẫu.
Cả phòng đều là Nhị Nha, Nhị Nha mặc quần áo, Nhị Nha trần truồng, Nhị Nha ăn cơm. Nhị Nha ca hát, Nhị Nha mở to mắt, lúc ngủ ôm Nhị Nha. Chẳng lẽ còn có chuyện gì hạnh phúc hơn chuyện này sao?
Bố lão gia tử là vì sự bái phỏng của mình mà bị thương, hơn nữa tình huống bây giờ rất nguy cấp, về tình về lý, Diệp Thu nhất định phải tới bệnh viện xem lão một chút.
Vì buổi chiều lại đi ra ngoài, nên Diệp Thu lại phải gọi điện giải thích cho Đường Quả. Đường Quả ngược lại cũng chẳng nói gì, nàng buổi chiều còn có lớp. Nhưng Lâm Bảo Nhi thì lại đoạt điện thoại cằn nhằn mãi một trận, bởi vì nàng buổi chiều không có lớp, vốn đang định tìm Diệp Thu đánh tennis.
Cũng không biết nàng mê loại vận động đánh tennis này lúc nào. Có thể tưởng tượng, nếu như Lâm Bảo Nhi mặc váy tennis ra sân bóng bây giờ, nhất định sẽ khiến tạo thành sự kiện vây xem ở đại học Yến Kinh.
Có trời mới biết nếu nàng chạy hoặc nhảy lên, bộ ngực kia sẽ nảy thành bộ dạng gì.
Diệp Thu không chắc Bố Bố bây giờ có biết tin ông nàng trọng thương nhập viện không. Vốn muốn tới hệ mỹ thuật tạo hình tìm nàng, nhưng lại không biết nàng học phòng nào, hơn nữa, tin của mình nhạy cảm như thế, nếu nàng hỏi cũng không biết giải thích thế nào. Nên dứt khoát đi thẳng ra ga ra lấy chiếc Đông Phương, trực tiếp chạy qua bệnh viện nhân dân khu Kim Thủy ở Yến Kinh.
Lúc Diệp Thu chạy tới bệnh viện, Nhân Trung Long Phượng đã rời đi. Hai người bọn họ một người bị súng bắn bị thương, một người trên mặt có vết sẹo dài, quả thật là không phù hợp ở lâu chỗ công cộng. Tiểu Bạch thì càng không xuất hiện ở trường hợp này, gã là cái bóng của Diệp Thu, vẫn luôn ẩn mình trong góc tối. Vào lúc Diệp Thu cần, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để xuất hiện.
Vận mệnh của gã liên hệ cùng với vận mệnh của Diệp Thu, bảo vệ chính là nhân sinh của gã.
Hai người ở lại chờ tin chính là do Phí Tường phái tới, hai người kia một nam một nữ, đều vô cùng trẻ tuổi giỏi giang. Nhìn thấy Diệp Thu tới, đều vội vã từ trên băng ghế đứng lên, chào Diệp Thu rất cung kính. Chắc hẳn Phí Tưởng đã cố ý thông báo thái độ đối đãi với Diệp Thu.
"Bố lão gia tử thế nào rồi?" Diệp Thu gật gật đầu với bọn họ, không có ý kéo gần khoảng cách, mà cũng không có ý tạo bất hòa.
"Vừa mới phẫu thuật cấp cứu xong. Trên đùi Bố lão bị súng bắn, đầu gối bị bắn xuyên, hơn nữa lại ngâm trong nước quá lâu, có chút nhiễm trùng. Thời tiết rét lạnh, năng lực chống cự của thân thể Bố lão cũng suy yếu phi thường, mặc dù đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bây giờ... vẫn còn đang hôn mê". Cô gái đeo kính đen mặc áo khoác nhỏ kiểu Tây màu vàng giành nói trước.
"Bệnh viện này không truy vấn sao?" Diệp Thu hỏi. Bị súng bắn bị thương vào bệnh viện, bệnh viện không thể nào không thông báo cho cảnh sát được.
"Thiếu gia đã bắt chuyện với cảnh sát". Nam nhân trả lời.
"Ừ". Diệp Thu gật đầu. "Đã liên lạc với người nhà Bố lão chưa?"
"Bố lão chỉ có một người con, là đại sứ ở Đan Mạch, luôn ở nước ngoài một thời gian dài. Còn có một cô cháu gái học ở hệ mỹ thuật tạo hình tại Yến Kinh".
Đại sứ Đan Mạch? Diệp Thu ngạc nhiên nhớ tới chuyện Bố Bố vì tiết kiệm tiền mà cùng mình chen chúc trên xe bus, trong lòng có loại cảm giác là lạ.
"Bảo bệnh viện liên lạc với cháu gái Bố lão vậy". Diệp Thu nói. Hắn không có số di động của Bố Bố, nếu bệnh viện liên lạc với nàng, có thể sẽ thông qua lãnh đạo hệ. Như vậy mặc dù có chút phiền toái, nhưng sẽ không khiến nàng nghi ngờ.
Thương thế của Bố lão nghiêm trọng như thế, mà con lại không ở bên cạnh. Nếu không thông báo cho Bố Bố, lỡ như lão có chuyện không may xảy ra thì mình đã phạm cái tội quá lớn.
Bố Bố đang ở trong phòng vẽ hoàn thành bài tập vẽ tĩnh vật do thầy đặt thì thầy hướng dẫn đột nhiên đi tới cửa phòng học, sau khi nhìn bên trong phòng một vòng, liền ngoắc nàng ý bảo nàng đi ra ngoài.
"Thầy Liêu, tìm em có chuyện gì à?" Bố Bố từ trên cao mà nhìn xuống thầy hướng dẫn chỉ có 1m65 hỏi.
Thầy Liêu lui về sau hai bước, như vậy mới không cần ngẩng cổ lên quá cao, khiến mình bị áp lực thái quá.
"Bố Bố, vừa rồi bệnh viện gọi điện tới, nói ông em bị thương phải nhập viện". Liêu Toàn mặc dù không thấy ông Bố Bố bị thương có quan hệ gì tới mình cả, nhưng trưởng bối của học sinh bị bệnh, mình cũng không thể lộ vẻ hớn hở. Nên liền phối hợp tạo vẻ nghiêm túc, giọng nói mang theo vẻ bi thương.
"Nhập viện? Bệnh viện nào?" Bố Bố sốt ruột hỏi. Thanh âm có hơi lớn, những sinh viên khác cùng phòng vẽ tranh đều bị quấy rầy, rốt rít ghé mắt nhìn qua.
Liêu Toàn khoát khoát tay, ý bảo các sinh viên khác tiếp tục vẽ, nói với Bố Bố: "Là bệnh viện nhân dân khu Kim Thủy. Ở phòng bệnh lầu ba. Em mau qua xem thử thế nào đi".
"Vâng. Cảm ơn thầy Liêu". Bố Bố nói xong liền chạy ra ngoài.
Bố Bố đang lúc xuống lầu thì đụng phải Trịnh Viễn đang cùng một đánh thành viên hiệu đội lên lầu. Trịnh Viễn thấy Bố Bố lộ vẻ lo lắng chạy xuống lầu, vội ngăn nàng hỏi: "Bố Bố, sao thế? Đã xảy ra chuyện gì à?"
"Ông nội tôi nhập viện rồi, tôi qua xem thử một chút". Bố Bố không có tâm tình nói chuyện với bọn họ, định lách sang bên cạnh Trịnh Viễn.
"Hả? Ông bị bệnh sao?" Trịnh Viễn thuận miệng gọi ông Bố Bố thành ông của mình, nói: "Đi. Anh lái xe đưa em đi".
Bố Bố còn định từ chối, Trịnh Viễn liền kéo nàng nói: "Đi nhanh lên đi. Xe của mình tiện hơn".
Trịnh Viễn thích Bố Bố là bí mật trường học công khai. Chỉ là cô gái này ngoại trừ thân cận với bóng rổ, với đội trưởng hiệu đội Trịnh Viễn vẫn luôn giữ thái độ không gần không xa. Điều này khiến Trịnh Viễn rất tức khí, nhưng cũng không muốn buông tha dễ dàng như vậy.
Lần này có một cơ hội biểu hiện, gã tất nhiên không muốn bỏ qua. Nếu có thể hầu hạ mấy ngày lấy được hảo cảm trước mặt Bố lão gia tử, có lão làm trung gian nói tốt hộ, nói không chừng Bố Bố sẽ mở rộng cửa lòng và thân thể với mình không chừng.
Trịnh Viễn cố đè nén sự hưng phấn trong tâm, nhưng trên mặt lại giả bộ như bi thương gần chết. Hai người vội vàng đi, lúc thở hổn hển mà đẩy cửa phòng bệnh, không ngờ lại đụng phải Diệp Thu ở chỗ này.
"Sao anh lại ở đây?" Trịnh Viễn nhìn Diệp Thu đầy địch ý.
Diệp Thu cũng không ngờ Trịnh Viễn lại cùng theo Bố Bố qua, có điều cảm tình mập mờ của gã với Bố Bố cũng có thể nhìn ra một chút, bọn họ cùng tới đây cũng không coi là khiến người ta kinh ngạc. Không để ý đến câu hỏi của Trịnh Viễn, nói với Bố Bố: "Bác sĩ mới đến xem qua, Bố lão đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng thân thể suy yếu quá mức, có thể cần ngủ thêm một lát nữa".
"Bác sĩ đâu rồi? Ông nội tôi bị gì?" Bố Bố vội chạy tới cạnh giường, vuốt băng gạc trên trán Bố lão gia tử nói.
"Chuyện này... hình như là có trộm vào nhà, Bố lão dằn co với kẻ trộm, không ngờ bọn chúng lại có súng, chân Bố lão gia tử bị đạn bắn trúng". Cớ này là Phí Tường lấy ra lòe cảnh sát, bây giờ Diệp Thu lại lấy ra để ứng phó Bố Bố, cảm giác có chút dối trá.
"Hả? Trúng đạn?" Bố Bố bình thường sao có thể tiếp xúc với loại đồ nguy hiểm như súng, nghe ông bị trúng đạn, lạnh cả sống lưng.
"Không có việc gì. Đã qua cơn nguy hiểm, viên đạn cũng đã lấy ra, chỉ là thân thể người gia yếu, nên bây giờ vẫn chưa tỉnh".
"Sao anh biết ông trúng đạn?" Trịnh Viễn vừa mang địch ý với Diệp Thu, lại vừa mang ý sợ hãi. Chỉ là ngạo khí sinh viên lại không muốn lui bước trước mặt cô gái mà mình thích, giọng nói bất thiện hỏi.
"Vừa nãy tôi qua tìm Bố lão gia tử bàn chuyện". Diệp Thu nói, thay vì nói đây là trả lời vấn đề Trịnh Viễn, còn không bằng nói là chủ động giải thích với Bố Bố nguyên nhân bản thân sao lại xuất hiện ở đấy.
"Ông nội tôi là anh đưa tới bệnh viện sao? Diệp Thu, cảm ơn anh". Bố Bố lộ vẻ cảm kích nói.
Bố lão gia tử vì bị dính líu tới mình mà vào viện, hơn nữa người đưa lão vào viện cũng không phải mình. Bây giờ nhận lòng biết ơn của Bố Bố, Diệp Thu có chút chột dạ.
"Ha ha, nên thế". Diệp Thu vuốt mũi nói.
"Nơi này có tôi và Bố Bố là được rồi, nếu anh không có việc gì, có thể đi trước". Trong lòng Trịnh Viễn càng không thoải mái, không ngờ Bố lão gia tử lại là do Diệp Thu đưa tới bệnh viện. Thấy vẻ mặt Bố Bố lúc xin lỗi Diệp Thu, Trịnh Viễn hận không thể thọc Diệp Thu hai đao.
Mẹ nó, thật vất vả mới đợi được một cơ hội nịnh nọt, sao lại đoạt với tao?
Diệp Thu nhìn Trịnh Viễn, cười nói: "À, anh không nhắc tôi cũng quên mất. Vừa rồi lời anh nói cũng chính là lời tôi muốn nói với anh. Nơi này có tôi và Bố Bố là được rồi, anh về nhanh đi. Hình như vào lễ giáng sinh có trận bóng rổ đấu đối kháng phải không? Anh là đội trưởng Hiệu đội, không quay về luyện tập chăm chỉ một chút à?"
Diệp Thu từng nghe Lý Đại Tráng bảo vào lễ giáng sinh đội bóng rổ đại học Yến Kinh có trận đấu hữu nghị với đội bóng rổ mấy đại học khác. Bây giờ lấy ra chặn họng Trịnh Viễn cũng vừa đúng lúc.
Nếu đổi lại là người khác nói mấy lời này với Trịnh Viễn, Trịnh Viễn sẽ rất khinh thường mà nói bản thân gã đã chuẩn bị tốt, nhưng đối mặt với tên dẫm nát mình dưới chân ở kỹ thuật bóng rổ này thì lại không có dũng khí nói ra.
"Bố Bố, anh ở lại đây giúp em nha". Trịnh Viễn nhìn Bố Bố nói. Nguồn truyện:
"Không cần. Bạn gái tôi thì để tự tôi chiếu cố là được rồi". Diệp Thu cười nói.
"Bạn gái của anh? Ai là bạn gái của anh?" Trịnh Viễn sầm mặt hỏi.
"À, quên nói cho anh biết, hôm nay Bố lão gia tử đã chính thức cho phép Bố Bố làm bạn gái của tôi rồi". Diệp Thu nhún nhún vai nói với Trịnh Viễn.
"Hừ, anh tưởng tôi sẽ tin anh sao?" Trịnh Viễn hừ lạnh nói, nhưng trong lòng lại thấp thỏm vô cùng. Nếu lời hắn nói là thật, vậy mình phải làm gì đây?
"Không tin à?" Diệp Thu cười tủm tỉm mà nhìn Trịnh Viễn nói.
"Không tin".
"Được rồi. Tôi chứng minh cho anh thấy".
Diệp Thu đi tới trước mặt Bố Bố, sờ mông nàng một cái, sau đó nhìn Trịnh Viễn nói: "Anh dám sờ không?"
Hai bên đường quốc lộ số hai trồng một hàng bạch dương, những cây này đều có mấy chục năm tuổi, cành lá tươi tốt, cây rậm rì, ngập màu xanh làm đẹp cho con đường này. Mặc dù mùa đông sắp tới, thời tiết biến thành rét lạnh, nhưng những cành lá này vẫn ương ngạnh mà chống chọi với rét lạnh, không muốn rời cơ thể mẹ mình dễ dàng.
Đường quốc lộ số hai có một công viên nhỏ, phía trên treo một tấm biển sở nghiên cứu bảo vệ lâm viên quốc gia, bên cạnh còn treo năm sáu cái bảng: hội nghiên cứu luật pháp lâm viên nước Trung Quốc, tổ văn phòng làm việc chỉ đạo biện pháp xanh hóa nước Trung Quốc, v.v...
Xe Buick quẹo vào cửa sắt của sở nghiên cứu bảo vệ lâm viện, cũng không dừng ở trước cửa cao ốc văn phòng, mà lại chạy qua mặt bên cao ốc. Mặt bên là cửa kính giống mặt chính, chỉ là cửa hơi nhỏ một chút, nếu như cẩn thận lưu ý, sẽ phát hiện cửa kính có hơi dày, đánh lên nghe tiếng ông ông, mà không phải là tiếng leng keng thanh thúy,
Lạc Đà đẩy cửa xe bước xuống, kéo cửa xe phía sau, nhìn thấy Cuồng nhắm mắt ngồi dựa sau xe, mặc dù những dược vật kích thích kia có thể cầm máu và khép miệng vết thương rất nhanh, nhưng sự thương tổn do Tu La gây ra đối với thân thể gã vẫn còn tồn tại.
Nếu Lạc Đà lúc ấy không phải sử dụng lưu đạn cay kịp thời, chỉ sợ Cuồng sẽ bị Tu La đâm thủng cổ. Nếu như thế, cho dù có dược vật bổ sung nữa cũng vô phương cứu chữa.
"Cuồng, mày không sao chứ?" Lạc Đà tựa ở cửa xe hỏi.
"Không chết được". Cuồng mở mắt, sắc mặt có chút tái nhợt, môi khô nứt, giống như bị bệnh nặng.
"Có muốn hỗ trợ không?" Lạc Đà cười hỏi.
"Không cần". Cuồng cự tuyệt lạnh lùng. "Có phải chuyện tao đấu thua Tu La Huyết sẽ ở trong tổ chức truyền ra rất nhanh không?"
"Cuồng, mày nên biết rằng, tao phải báo cáo chi tiết với thủ lĩnh". Lạc Đà nhún nhún vai nói.
Cuồng trầm mặc một trận. Không người nào dám lừa gạt thủ lĩnh, Lạc Đà không dám, gã cũng không dám. Nhưng là một võ giả, coi tôn nghiêm như sinh mạng, chỉ sợ mình sắp trở thành trò cười ở tổ đặc cần Violet rồi.
"Tu La Huyết, Mày ngàn vạn lần không được chết quá sớm. Tính mạng của mày sắp sửa dùng để tao rửa sạch sự sỉ nhục mà tao đã phải chịu". Cuồng trong lòng cầu nguyện thành kính.
"Yên tâm đi, bọn họ sẽ không cười mày đâu. Tu La là một đối thủ đáng tôn kính, sẽ có một ngày bọn họ gặp được hắn". Lạc Đà vỗ vỗ vai Cuồng, xoay người đi lên cầu thang ở cửa.
Tiến vào cửa buồng, hai người ấn nút thang máy, tiếng đinh đương truyền ra, thang máy nháy mắt đã tới. Giống như là có người đã sớm chuẩn bị xong hết vì bọn họ.
Lạc Đà không ấn mấy con số hướng lên, mà lại ấn nút 1. Thang máy bắt đầu xuống đất ngầm không chút tiếng động, khoảng chừng hai phút, mới "đinh" một tiếng dừng lại. Cửa thang máy mở ra, hai người tiến vào một gian phòng trống rỗng.
Lạc Đà và Cuồng đi tới cạnh một cái máy giống như máy chuyển khoản tự động của ngân hàng, ở mặt trên sau khi đưa vào mật mã một chuỗi hơn mười số. Trong máy tính truyền tới giọng nói rõ ràng dễ nghe của nữ nhân: "Mời nhập vân tay vào để kiểm tra".
Lạc Đà và Cuồng đều để ngón giữa của mình chạm cảm ứng, sau khi được nghiệm chứng, giọng nữ trong máy nói tiếp: "Mời đưa võng mạc để kiểm tra".
Hai người lại theo thứ tự sau khi làm kiểm tra đo lường con mắt ở một lỗ kim khí lồi ra, một âm thanh "đinh" vang lên.
"Hoan nghênh đội viên Cuồng số 00115 trở về căn cứ".
"Hoan nghênh đội viên Lạc Đà số 00113 trở về căn cứ".
Phòng mới vừa rồi còn trống trơn bỗng mở ra một cửa lớn dường như do kim khí màu bạc chế tạo mà thành, Lạc Đà và Cuồng theo thứ tự tiến vào.
Đây là thế giới dưới lòng đất, là vương quốc kim khí.
Cả đại sảnh cực kỳ rộng rãi, lớn khoảng một cái sân đá bóng. Đại sảnh chỉ dùng kim khí màu trắng bạc cơ cấu dựng lên, cho dù là vách tường hay là khí giới đều ánh bạc lập lòe, hoa lệ chói mắt cực kỳ.
Chính giữa đại sảnh là các loại dụng cụ vận động. Không ít nam nhân để người trần lộ ra cơ bắp săn chắc và nữ nhân thoạt nhìn yểu điệu nhưng lại giết người không chớp mắt đang tiến hành tập luyện thể năng. Còn có một nhóm mấy đứa trẻ mười mấy tuổi được tập hợp cùng một chỗ luyện quyền quân thể. Tiếng đánh "bang bang" cùng tiếng khớp xương gãy không dứt bên tai, mà bốn phía đại sảnh thì là các loại nghiên cứu cơ cấu, một vài nam nữ mặc áo trắng đeo khẩu trang đang bận rộn trong đó.
Khảo sát thể năng, co rút cơ thịt, bộc phát tức thì, cấp cứu tử vong đặc biệt, dược vật kích thích, cùng các loại binh khí nóng lạnh dùng trong thực chiến, toàn bộ đều là do những người ngành nghiên cứu này cung cấp. Bọn họ là một phần của sở nghiên cứu của 007, có thể nói là cơ quan nghiên cứu hoa lệ.
Lạc Đà và Cuồng đều là lão làng trong tổ đặc cần Violet, không ít người biết họ, cùng bọn họ gật đầu hoặc mỉm cười chào hỏi.
"Lạc Đà, thủ lĩnh thật bất công, lại để cho bọn mày ra ngoài chấp hành nhiệm vụ".
"Cuồng, xem ra tình trạng của mày rất không ổn. Chẳng lẽ gặp phải cường địch nào sao?... Đừng nhìn tao như vậy. Tao chỉ là quan tâm mày một chút thôi. Không có ác ý gì cả".
"Ồ. Rất chật vật. Xem ra đã gặp phải cao thủ".
Lạc Đà kéo Cuồng đang muốn động thủ với người khác lại, trầm giọng nói: "Được rồi Cuồng. Chúng ta còn phải báo cáo với thủ lĩnh. Đợi có cơ hội lại xử lý con giun tạp chủng kia".
Hai người tới trước cửa một gian phòng ở một góc đại sảnh, nhưng lại do dự không dám vào. Sắc mặt Cuồng ở trước cửa sắt lóe lên ánh thủy ngân càng thêm tái, thậm chí ngay cả Lạc Đà sắp mở cửa cũng do dự một lát.
"Vào đi". Trong cửa truyền ra một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lạc Đà lén hắng giọng một cái, sau khi kéo Cuồng liếc mắt một cái thì dẫn đầu đẩy cửa vào phòng.
Gian phòng rất lớn nhưng lại trống trải vô cùng. Trên vách tường một màu trắng tinh, không có tranh chữ của danh nhân phong nhã, không có giá sách đầy sách nhưng một năm khó đụng một lần, không có máy vi tính và giấy mực, trên bàn lớn màu trắng bạc chỉ có một cái quốc kỳ nước Trung Quốc, một cái điện thoại và một cái gạt tàn thuốc chế bằng thủy tinh.
Một cô gái mặc trang phục kỵ sĩ hai bên cài nút dựa trên ghế da, hai chân mang đôi bốt cao màu vân báo được trên bàn làm việc, khói thuốc bay đầy phòng, ngón tay sơn móng màu đỏ đang kẹp một điếu thuốc đang hút, đầu mẩu thuốc lá tím đỏ, thân mảnh dài, là loại thuốc lá chuyên cung cấp cho nữ sĩ.
Cô gái dùng tư thế cực kỳ bất nhã tiếp thuộc hạ mình, mà Lạc Đà và Cuồng đứng ở trước mặt nàng lại rét run.
Cô gái không nói lời nào. Hai ngón tay kẹp điếu thuốc sau khi ngậm ở cái miệng đánh son màu tím nhạt, ngẩng đầu lên, liền nhả ra một vòng khói trôi nổi. Hết vòng khói này tới vòng khói khác, vòng lớn đến vòng nhỏ, vừa hết cái cũ, lại đến cái mới, liên kết lại giống như một chuỗi ngọc.
Cô gái rất say mê đắm chìm trong loại hưởng thụ này, con mắt lim dim, lông mi cong cong ở mí mắt giống như quạt ba tiêu.
Con gái có cố sự là thuốc độc. Đây là một cô gái gợi cảm gần như giống yêu tinh. Cuồng và Lạc Đà cũng không dám liếc thêm cái nào.
Cô gái này nhìn có vẻ chán chường nhưng lại là tổ trưởng tổ đặc cần Violet, là thủ lĩnh của những cao thủ như Lạc Đà và Cuồng.
"Nói đi". Cô gái đột nhiên mở miệng nói, con mắt mới vừa rồi còn lim dim như là sắp ngủ không biết từ lúc nào biến thành sắc bén, giống như là dao nhọn dí trên người Lạc Đà và Cuồng. Mỗi cái liếc mắt đều giống như nhìn xuyên người khác, dù Cuồng lúc chiến đấu với Tu La cũng không khẩn trương như vậy.
Cuồng liếc nhìn Lạc Đà một cái, ý bảo gã trả lời vấn đề của thủ lĩnh. Dù sao, ở mặt ăn nói, gã quả thật có thiên phú hơn mình.
"Thủ lĩnh, chúng tôi đã thất bại. Lão già kia đã được người ta cứu đi..."
Cô gái không kiên nhẫn nghe hết mà khoát khoát tay, nói: "Lão già kia sống hay chết chẳng có chút quan hệ gì tới tôi. Anh chẳng lẽ không biết điều tôi quan tâm là gì à? Nếu nói thêm một câu mà tôi cho là nhảm nhí nữa thì tự tát mình hai chục cái bạt tai".
Lạc Đà nuốt nước bọt, tổ chức lại ngôn ngữ rất nhanh, lúc này mới cẩn thận nói: "Miệng lão già kia rất kín. Chúng tôi từ trên người lão không có được bất cứ manh mối gì có liên quan tới Diệp Thu. Lão chỉ nói Diệp Thu tìm lão là để ra giá một chiếc nhẫn bạc. Mà trong mắt lão, chiếc nhẫn kia ngay cả một chút tác dụng đều không có".
"Lúc chúng tôi định bắn chết lão, Nhân Trung Long Phượng đột nhiên xuất hiện. Tôi và Cuồng lúc đẩy bọn họ vào góc chết thì Tu La Huyết xuất hiện cứu bọn họ. Cuồng và Tu La đại chiến một lúc..."
Lạc Đà áy náy nhìn Cuồng một cái, nói: "Đại bại".
Cô gái rít mạnh một hơi, mãi cho đến khi điếu thuốc trong tay đã đến đầu mẩu mới vứt nó vào gạt tàn thuốc, mắt phượng xinh đẹp quét tới quét lui trên người Cuồng, nói: "Thân thủ Tu La thế nào?"
"Rất mạnh". Lạc Đà thay Cuồng trả lời.
"Rất mạnh à?"
"Có lẽ trong tổ chúng ta chỉ có Thanh Xà mới có thể so sánh nổi. Đương nhiên, còn có thủ lĩnh". Lạc Đà vỗ mông ngựa cô gái một xíu.
"Diệp Thu không xuất hiện sao?"
"Không có. Nhưng hắn xuất ra ba tên thủ hạ đại tướng, càng chứng minh mục đích hắn tìm lão già kia rất mờ ám".
Hai tay cô gái đan chéo vào nhau đặt ở bụng, nói: "Tôi biết rồi. Các anh đi ra ngoài đi".
"Vâng". Cuồng và Lạc Đà gật đầu cung kính.
Lúc hai người kéo cửa phòng muốn đi ra ngoài, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cô gái vang lên: "Cuồng, anh phải trở nên mạnh hơn đấy".
Người Cuồng khựng lại, sắc mặt tái nhợt gật đầu, sau đó không nói một lời mà rời đi.
Đúng vậy. Gã phải càng ngày càng mạnh hơn.
Cửa phòng đóng lại không chút tiếng động, cô gái bỏ hai chân trên bàn xuống, đứng lên duỗi lưng một cái, lộ ra một đoạn bụng mịn bóng xinh đẹp vô hạn, trong suốt như ngọc.
"Diệp Thu à Diệp Thu, cậu muốn tôi phải đối với cậu như thế nào đây? Nam nhân Diệp gia các người sao cứ cố chấp thế?" Cô gái lại châm một điếu thuốc, ở trong làn khói lượn lờ, lẩm bẩm nói.
Mạch suy nghĩ bay đến nơi rất xa, có trời xanh mây trắng, có giả sơn đình tạ, có cá chậu chim thú, có thiếu niên anh tuấn tuyệt luân.
Đáng tiếc, hết thảy những thứ này đều không còn tồn tại, giống như thời gian mất đi mỗi ngày vậy.
"Là con của hắn, mình phải làm gì đây?"
Nếu như có thể mà nói, Diệp Thu thật đúng là không muốn bỏ khóa cô Lý mà chạy đi. Nam sinh hệ khảo cổ đều muốn chiêm nghiệm khóa của cô Lý, bình thường bọn họ không thể nào có cơ hội hơn mấy chục phút đồng hồ nhìn chằm chằm thiếu phụ xinh đẹp vẫn còn phong vận được.
Nếu ở trên đường nhìn chằm chằm một cô gái xinh đẹp, vậy sẽ bị người ta hiểu nhầm thành sắc lang. Nhưng nếu cô gái này là cô giáo, thì tình huống sẽ ngược lại, đó là biểu hiện chăm chú nghe giảng.
Cho nên, lúc cô Lý mặc váy công sở màu đen hoặc là màu khác ở trên bục giảng bài, từng sinh viên đều nghe rất chăm chú.
Lúc Diệp Thu và Trần Hoài Ân tới nhà Bố lão gia tử, cũng không thấy người nào theo dõi ở sau lưng mình. Đương nhiên, dựa vào khoa học kỹ thuật bây giờ, bọn họ cũng không cần nhắm mắt theo sát anh cũng có thể biết anh đi đâu.
Một trang bị định vị tia hồng ngoại hoặc là mắt điện tử trí năng MJ do Liên Xô chế đều có thể thay sức người hoàn toàn, hơn nữa không dễ bị người ta phát hiện. Nếu bọn họ là đi theo phía sau mình tìm tới Bố lão gia tử, vậy chứng minh bọn họ cực kỳ ngu xuẩn, chỉ số thông minh của bọn họ cũng không xứng với thành tựu của bọn họ có được ngày hôm nay. Nhưng Diệp Thu lại không phát hiện được sự ẩn nấp theo dõi của đối thủ, lại đồng dạng là một người thất bại.
Mặc dù không phát hiện ra có người theo dõi, nhưng Diệp Thu lại có trực giác nhạy cảm. Đương nhiên, loại trực giác này hư vô mờ mịt vô cùng, nhưng Diệp Thu lại tín nhiệm nó phi thường.
Hắn cố ý bảo Nhân Trung Long Phượng qua bảo vệ Bố lão gia tử. Sợ bọn họ không ứng phó nổi, lại bảo Tiểu Bạch qua tiếp viện.
Không ngờ mình lại thành công lần nữa, những người một mực ở trong bóng tối nhìn trộm mình rốt cuộc cũng nhịn không được mà xuất thủ. Mặc dù bọn họ vẫn cố kỵ một số thứ nên không trực tiếp công kích mình, nhưng bọn họ lại luôn làm chuyện hạn chế sự phát triển của mình.
Chỉ dựa vào lực của một mình mình, thì sao có thể hoàn thành được mục tiêu to lớn kia?
Nhớ tới trách nhiệm kia đang đặt trên người, Diệp Thu vừa muốn bóp nát lão bất tử trong nhà kia lại vừa muốn vo thành viên. Mình từ nhỏ tới lớn chưa lúc nào nghĩ tới sẽ làm anh hùng, cũng chẳng bao giờ nghĩ tới phải làm việc ngốc nghếch cứu vớt thế giới duy trì hòa bình nhân loại.
Nhưng lão đầu tử lại cứ thích xen vào việc của người khác, đem một quyển sách nhỏ rách nát nhét vào tay mình, còn nói với mình: Nhìn cậu mi thanh mục tú, cốt cách tinh kỳ, sau này nhiệm vụ cứu vớt hòa bình thế giới sẽ giao cho cậu.
Tôi XX ông.
Diệp Thu từ nhỏ tới lớn luôn có ý nghĩ tìm một cô gái giống Nhị Nha làm vợ, tìm mấy cô gái giống Nhị Nha làm tình nhân, lại tìm mấy cô gái giống Nhị Nha làm bảo mẫu.
Cả phòng đều là Nhị Nha, Nhị Nha mặc quần áo, Nhị Nha trần truồng, Nhị Nha ăn cơm. Nhị Nha ca hát, Nhị Nha mở to mắt, lúc ngủ ôm Nhị Nha. Chẳng lẽ còn có chuyện gì hạnh phúc hơn chuyện này sao?
Bố lão gia tử là vì sự bái phỏng của mình mà bị thương, hơn nữa tình huống bây giờ rất nguy cấp, về tình về lý, Diệp Thu nhất định phải tới bệnh viện xem lão một chút.
Vì buổi chiều lại đi ra ngoài, nên Diệp Thu lại phải gọi điện giải thích cho Đường Quả. Đường Quả ngược lại cũng chẳng nói gì, nàng buổi chiều còn có lớp. Nhưng Lâm Bảo Nhi thì lại đoạt điện thoại cằn nhằn mãi một trận, bởi vì nàng buổi chiều không có lớp, vốn đang định tìm Diệp Thu đánh tennis.
Cũng không biết nàng mê loại vận động đánh tennis này lúc nào. Có thể tưởng tượng, nếu như Lâm Bảo Nhi mặc váy tennis ra sân bóng bây giờ, nhất định sẽ khiến tạo thành sự kiện vây xem ở đại học Yến Kinh.
Có trời mới biết nếu nàng chạy hoặc nhảy lên, bộ ngực kia sẽ nảy thành bộ dạng gì.
Diệp Thu không chắc Bố Bố bây giờ có biết tin ông nàng trọng thương nhập viện không. Vốn muốn tới hệ mỹ thuật tạo hình tìm nàng, nhưng lại không biết nàng học phòng nào, hơn nữa, tin của mình nhạy cảm như thế, nếu nàng hỏi cũng không biết giải thích thế nào. Nên dứt khoát đi thẳng ra ga ra lấy chiếc Đông Phương, trực tiếp chạy qua bệnh viện nhân dân khu Kim Thủy ở Yến Kinh.
Lúc Diệp Thu chạy tới bệnh viện, Nhân Trung Long Phượng đã rời đi. Hai người bọn họ một người bị súng bắn bị thương, một người trên mặt có vết sẹo dài, quả thật là không phù hợp ở lâu chỗ công cộng. Tiểu Bạch thì càng không xuất hiện ở trường hợp này, gã là cái bóng của Diệp Thu, vẫn luôn ẩn mình trong góc tối. Vào lúc Diệp Thu cần, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để xuất hiện.
Vận mệnh của gã liên hệ cùng với vận mệnh của Diệp Thu, bảo vệ chính là nhân sinh của gã.
Hai người ở lại chờ tin chính là do Phí Tường phái tới, hai người kia một nam một nữ, đều vô cùng trẻ tuổi giỏi giang. Nhìn thấy Diệp Thu tới, đều vội vã từ trên băng ghế đứng lên, chào Diệp Thu rất cung kính. Chắc hẳn Phí Tưởng đã cố ý thông báo thái độ đối đãi với Diệp Thu.
"Bố lão gia tử thế nào rồi?" Diệp Thu gật gật đầu với bọn họ, không có ý kéo gần khoảng cách, mà cũng không có ý tạo bất hòa.
"Vừa mới phẫu thuật cấp cứu xong. Trên đùi Bố lão bị súng bắn, đầu gối bị bắn xuyên, hơn nữa lại ngâm trong nước quá lâu, có chút nhiễm trùng. Thời tiết rét lạnh, năng lực chống cự của thân thể Bố lão cũng suy yếu phi thường, mặc dù đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bây giờ... vẫn còn đang hôn mê". Cô gái đeo kính đen mặc áo khoác nhỏ kiểu Tây màu vàng giành nói trước.
"Bệnh viện này không truy vấn sao?" Diệp Thu hỏi. Bị súng bắn bị thương vào bệnh viện, bệnh viện không thể nào không thông báo cho cảnh sát được.
"Thiếu gia đã bắt chuyện với cảnh sát". Nam nhân trả lời.
"Ừ". Diệp Thu gật đầu. "Đã liên lạc với người nhà Bố lão chưa?"
"Bố lão chỉ có một người con, là đại sứ ở Đan Mạch, luôn ở nước ngoài một thời gian dài. Còn có một cô cháu gái học ở hệ mỹ thuật tạo hình tại Yến Kinh".
Đại sứ Đan Mạch? Diệp Thu ngạc nhiên nhớ tới chuyện Bố Bố vì tiết kiệm tiền mà cùng mình chen chúc trên xe bus, trong lòng có loại cảm giác là lạ.
"Bảo bệnh viện liên lạc với cháu gái Bố lão vậy". Diệp Thu nói. Hắn không có số di động của Bố Bố, nếu bệnh viện liên lạc với nàng, có thể sẽ thông qua lãnh đạo hệ. Như vậy mặc dù có chút phiền toái, nhưng sẽ không khiến nàng nghi ngờ.
Thương thế của Bố lão nghiêm trọng như thế, mà con lại không ở bên cạnh. Nếu không thông báo cho Bố Bố, lỡ như lão có chuyện không may xảy ra thì mình đã phạm cái tội quá lớn.
Bố Bố đang ở trong phòng vẽ hoàn thành bài tập vẽ tĩnh vật do thầy đặt thì thầy hướng dẫn đột nhiên đi tới cửa phòng học, sau khi nhìn bên trong phòng một vòng, liền ngoắc nàng ý bảo nàng đi ra ngoài.
"Thầy Liêu, tìm em có chuyện gì à?" Bố Bố từ trên cao mà nhìn xuống thầy hướng dẫn chỉ có 1m65 hỏi.
Thầy Liêu lui về sau hai bước, như vậy mới không cần ngẩng cổ lên quá cao, khiến mình bị áp lực thái quá.
"Bố Bố, vừa rồi bệnh viện gọi điện tới, nói ông em bị thương phải nhập viện". Liêu Toàn mặc dù không thấy ông Bố Bố bị thương có quan hệ gì tới mình cả, nhưng trưởng bối của học sinh bị bệnh, mình cũng không thể lộ vẻ hớn hở. Nên liền phối hợp tạo vẻ nghiêm túc, giọng nói mang theo vẻ bi thương.
"Nhập viện? Bệnh viện nào?" Bố Bố sốt ruột hỏi. Thanh âm có hơi lớn, những sinh viên khác cùng phòng vẽ tranh đều bị quấy rầy, rốt rít ghé mắt nhìn qua.
Liêu Toàn khoát khoát tay, ý bảo các sinh viên khác tiếp tục vẽ, nói với Bố Bố: "Là bệnh viện nhân dân khu Kim Thủy. Ở phòng bệnh lầu ba. Em mau qua xem thử thế nào đi".
"Vâng. Cảm ơn thầy Liêu". Bố Bố nói xong liền chạy ra ngoài.
Bố Bố đang lúc xuống lầu thì đụng phải Trịnh Viễn đang cùng một đánh thành viên hiệu đội lên lầu. Trịnh Viễn thấy Bố Bố lộ vẻ lo lắng chạy xuống lầu, vội ngăn nàng hỏi: "Bố Bố, sao thế? Đã xảy ra chuyện gì à?"
"Ông nội tôi nhập viện rồi, tôi qua xem thử một chút". Bố Bố không có tâm tình nói chuyện với bọn họ, định lách sang bên cạnh Trịnh Viễn.
"Hả? Ông bị bệnh sao?" Trịnh Viễn thuận miệng gọi ông Bố Bố thành ông của mình, nói: "Đi. Anh lái xe đưa em đi".
Bố Bố còn định từ chối, Trịnh Viễn liền kéo nàng nói: "Đi nhanh lên đi. Xe của mình tiện hơn".
Trịnh Viễn thích Bố Bố là bí mật trường học công khai. Chỉ là cô gái này ngoại trừ thân cận với bóng rổ, với đội trưởng hiệu đội Trịnh Viễn vẫn luôn giữ thái độ không gần không xa. Điều này khiến Trịnh Viễn rất tức khí, nhưng cũng không muốn buông tha dễ dàng như vậy.
Lần này có một cơ hội biểu hiện, gã tất nhiên không muốn bỏ qua. Nếu có thể hầu hạ mấy ngày lấy được hảo cảm trước mặt Bố lão gia tử, có lão làm trung gian nói tốt hộ, nói không chừng Bố Bố sẽ mở rộng cửa lòng và thân thể với mình không chừng.
Trịnh Viễn cố đè nén sự hưng phấn trong tâm, nhưng trên mặt lại giả bộ như bi thương gần chết. Hai người vội vàng đi, lúc thở hổn hển mà đẩy cửa phòng bệnh, không ngờ lại đụng phải Diệp Thu ở chỗ này.
"Sao anh lại ở đây?" Trịnh Viễn nhìn Diệp Thu đầy địch ý.
Diệp Thu cũng không ngờ Trịnh Viễn lại cùng theo Bố Bố qua, có điều cảm tình mập mờ của gã với Bố Bố cũng có thể nhìn ra một chút, bọn họ cùng tới đây cũng không coi là khiến người ta kinh ngạc. Không để ý đến câu hỏi của Trịnh Viễn, nói với Bố Bố: "Bác sĩ mới đến xem qua, Bố lão đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng thân thể suy yếu quá mức, có thể cần ngủ thêm một lát nữa".
"Bác sĩ đâu rồi? Ông nội tôi bị gì?" Bố Bố vội chạy tới cạnh giường, vuốt băng gạc trên trán Bố lão gia tử nói.
"Chuyện này... hình như là có trộm vào nhà, Bố lão dằn co với kẻ trộm, không ngờ bọn chúng lại có súng, chân Bố lão gia tử bị đạn bắn trúng". Cớ này là Phí Tường lấy ra lòe cảnh sát, bây giờ Diệp Thu lại lấy ra để ứng phó Bố Bố, cảm giác có chút dối trá.
"Hả? Trúng đạn?" Bố Bố bình thường sao có thể tiếp xúc với loại đồ nguy hiểm như súng, nghe ông bị trúng đạn, lạnh cả sống lưng.
"Không có việc gì. Đã qua cơn nguy hiểm, viên đạn cũng đã lấy ra, chỉ là thân thể người gia yếu, nên bây giờ vẫn chưa tỉnh".
"Sao anh biết ông trúng đạn?" Trịnh Viễn vừa mang địch ý với Diệp Thu, lại vừa mang ý sợ hãi. Chỉ là ngạo khí sinh viên lại không muốn lui bước trước mặt cô gái mà mình thích, giọng nói bất thiện hỏi.
"Vừa nãy tôi qua tìm Bố lão gia tử bàn chuyện". Diệp Thu nói, thay vì nói đây là trả lời vấn đề Trịnh Viễn, còn không bằng nói là chủ động giải thích với Bố Bố nguyên nhân bản thân sao lại xuất hiện ở đấy.
"Ông nội tôi là anh đưa tới bệnh viện sao? Diệp Thu, cảm ơn anh". Bố Bố lộ vẻ cảm kích nói.
Bố lão gia tử vì bị dính líu tới mình mà vào viện, hơn nữa người đưa lão vào viện cũng không phải mình. Bây giờ nhận lòng biết ơn của Bố Bố, Diệp Thu có chút chột dạ.
"Ha ha, nên thế". Diệp Thu vuốt mũi nói.
"Nơi này có tôi và Bố Bố là được rồi, nếu anh không có việc gì, có thể đi trước". Trong lòng Trịnh Viễn càng không thoải mái, không ngờ Bố lão gia tử lại là do Diệp Thu đưa tới bệnh viện. Thấy vẻ mặt Bố Bố lúc xin lỗi Diệp Thu, Trịnh Viễn hận không thể thọc Diệp Thu hai đao.
Mẹ nó, thật vất vả mới đợi được một cơ hội nịnh nọt, sao lại đoạt với tao?
Diệp Thu nhìn Trịnh Viễn, cười nói: "À, anh không nhắc tôi cũng quên mất. Vừa rồi lời anh nói cũng chính là lời tôi muốn nói với anh. Nơi này có tôi và Bố Bố là được rồi, anh về nhanh đi. Hình như vào lễ giáng sinh có trận bóng rổ đấu đối kháng phải không? Anh là đội trưởng Hiệu đội, không quay về luyện tập chăm chỉ một chút à?"
Diệp Thu từng nghe Lý Đại Tráng bảo vào lễ giáng sinh đội bóng rổ đại học Yến Kinh có trận đấu hữu nghị với đội bóng rổ mấy đại học khác. Bây giờ lấy ra chặn họng Trịnh Viễn cũng vừa đúng lúc.
Nếu đổi lại là người khác nói mấy lời này với Trịnh Viễn, Trịnh Viễn sẽ rất khinh thường mà nói bản thân gã đã chuẩn bị tốt, nhưng đối mặt với tên dẫm nát mình dưới chân ở kỹ thuật bóng rổ này thì lại không có dũng khí nói ra.
"Bố Bố, anh ở lại đây giúp em nha". Trịnh Viễn nhìn Bố Bố nói. Nguồn truyện:
"Không cần. Bạn gái tôi thì để tự tôi chiếu cố là được rồi". Diệp Thu cười nói.
"Bạn gái của anh? Ai là bạn gái của anh?" Trịnh Viễn sầm mặt hỏi.
"À, quên nói cho anh biết, hôm nay Bố lão gia tử đã chính thức cho phép Bố Bố làm bạn gái của tôi rồi". Diệp Thu nhún nhún vai nói với Trịnh Viễn.
"Hừ, anh tưởng tôi sẽ tin anh sao?" Trịnh Viễn hừ lạnh nói, nhưng trong lòng lại thấp thỏm vô cùng. Nếu lời hắn nói là thật, vậy mình phải làm gì đây?
"Không tin à?" Diệp Thu cười tủm tỉm mà nhìn Trịnh Viễn nói.
"Không tin".
"Được rồi. Tôi chứng minh cho anh thấy".
Diệp Thu đi tới trước mặt Bố Bố, sờ mông nàng một cái, sau đó nhìn Trịnh Viễn nói: "Anh dám sờ không?"