Chương : 283
Đương Quả tối qua ngủ cũng không ngon, nàng đang tự hỏi khả năng giữa mình và Diệp Thu. Mặc dù hai người ở chung một nhà, cửa phòng hai người chỉ cách hai thước. Nhưng nàng lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa. Thậm chí còn không thân thiết như lúc ban đầu.
Lúc đó thật là tốt, muốn mắng cứ mắng, nói thoải mái. Tuy hai người cãi nhau không ngừng, nhưng nó lại khiến Đường Quả cảm giác có sự hiện hữu của hắn. Nguồn truyện:
Cũng không biết mình bị chập mạch nào, lại thích hắn. Bây giờ ngay cả cơ hội mắng hắn cũng không có. Hơn nữa, hắn hình như cố ý lạnh nhạt với mình, toàn thân giống bao một màng mỏng vậy.
Chạm vào thân thể, nhưng lại không cảm nhận được lòng hắn. Thậm chí Đường Quả có đôi khi cũng hoài nghi hắn có tình cảm với mình không.
Hừ, biết rõ mình thích hắn, thế mà còn cả ngày bày ra cái mặt chết, lại không chủ động, thật khiến người ta tức chết mà.
Tên cầm thú Diệp Thu này thật vất vả từ Tô Hàng trở lại, không ngờ khi ở Yến Kinh cũng rất ít khi ở chung cư xanh. Mới vừa về hai ngày, liền chạy ra ngoài cả ngày. Đêm qua còn không về nhà, cũng không biết là chạy đi đâu.
Đường Quả mặc dù dưới biện pháp châm cứu ngực của Diệp Thu khiến bộ ngực lớn thêm một vòng, nhưng thói quen tập Yoga buổi sáng vẫn không bỏ được.
Đặc biệt là sáng nay, vẫn chưa nghe tiếng gọi của Trầm Mặc Nùng, liền tự đi tập hơn nửa tiếng. Đợi tới khi nàng tập xong chạy tới gọi đại đầu heo Lâm Bảo Nhi dậy, liền thấy cảnh Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi dựa sát vào nhau.
Tên cầm thú này sáng sớm chạy tới tìm Bảo Nhi làm gì?
"Không có gì cả. Nàng bảo tôi dẫn nàng đi xem cá vàng. Tôi đồng ý". Diệp Thu kéo tay Lâm Bảo Nhi từ trong túi quần ra, nhún vai nói.
"Xem cá vàng?" Đường Quả vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Lâm Bảo Nhi.
Lâm Bảo Nhi đứng ngây người, cũng không biết nên trả lời thế nào. Mặc dù đầu óc mơ hồ cũng biết vừa nãy mình đã sờ cái gì, nhưng cái tên xấu xa này sao lại thế nhỉ, vô duyên vô cớ, mới sáng sớm đột nhiên có phản ứng chứ?
Vừa mới ngủ dậy, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, suy nghĩ cũng đi chệch hướng, tưởng Diệp Thu sáng sớm chạy vào phòng mình là để trộm đồ. Cũng không ngờ hắn giấu tay trong quần là vì ngăn bảo bối của mình không vểnh lên.
"Ăn sáng thôi". Diệp Thu từ bên cạnh Đường Quả xuyên qua, đi ra ngoài.
Đường Quả chạy tới trước mặt Lâm Bảo Nhi, có chút buồn bực mà liếc bộ ngực của cô nhóc này, giúp nàng chỉnh áo ngủ lại, nói: "Bảo Nhi, sao em lại quần áo xốc xếch mà để tên dê xồm Diệp Thu đi vào thế? Không sợ vị hắn chiếm tiện nghi à?"
Lâm Bảo Nhi miệng méo xệch, nhưng vẫn không khóc.
Đây không phải là hắn chiếm tiện nghi của mình à, rõ ràng là mình chiếm tiện nghi người khác mà.
Chuyện này Lâm Bảo Nhi cũng sẽ không nói ra, chỉ ngây ngốc nói: "Chị Đường Đường, chị ra ngoài đi. Em muốn thay áo quần". "Em Bảo Nhi chết bầm này. Mặc như thế mà cũng dám để hắn vào, lúc thay áo quần lại đuổi chị ra. Chị cũng không thèm nhìn lén em đâu". Đường Quả véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhi, thở phì phì nói.
Ăn xong bữa sáng, Diệp Thu lái xe đưa Đường Quả và Lâm Bảo Nhi tới trường. Lâm Bảo Nhi đột nhiên đổi tính, trước kia luôn miệng cằn nhằn, còn giờ thì ngồi im lặng ở sau xe. Đường Quả thấy thần sắc Bảo Nhi không đúng, chủ động tìm mấy chủ đề Lâm Bảo Nhi có hứng thú, Lâm Bảo Nhi vẫn chỉ ứng phó qua loa.
"Bảo Nhi. Em không bị bệnh đấy chứ?" Đường Quả đưa tay sờ trán Lâm Bảo Nhi.
"Chị Đường Đường, em đang suy nghĩ mà". Lâm Bảo Nhi kéo tay Đường Quả đặt trên trán ra, lộ vẻ mơ màng nói.
Đường Quả thấy Lâm Bảo Nhi chống cằm suy tư liền nở nụ cười, cô nàng này hoài xuân chăng?
Sau khi vào cổng trường, Đường Quả chào Diệp Thu, rồi lôi Lâm Bảo Nhi tới ký túc xá. Lâm Bảo Nhi bối rối nhìn Diệp Thu một cái, chưa chào một tiếng đã bỏ chạy.
Diệp Thu sau khi đỗ xe ở bãi đỗ xe, cũng không về ký túc xá lấy sách, mà thản nhiên đi về phía cổng trường.
Một cỗ xe Audi màu đen dừng ở trạm xe bus cạnh trường học cách đó không xa, Diệp Thu đi thẳng qua, gõ cửa kính xe, cửa tay lái phụ được người đẩy ra.
Diệp Thu vừa liếc mắt một cái liền thấy bàn tay sơn đỏ móng tay như máu, giống như trảo quỷ ở địa ngục vươn ra, đánh mạnh vào thị giác người khác. Đồng thời, còn có một cỗ mỹ cảm đẹp đẽ.
Diệp Thu dán sát cửa sổ xe, Diệp Thu ở bên ngoài không cách nào thấy tình cảnh bên trong cửa xe. Bây giờ mới có cơ hội từ khe cửa thấy tình huống bên trong xe.
Ngồi ở buồng lái chính là một cô gái, tóc dài xõa vai, khuôn mặt tinh sảo mà đẹp đẽ, đôi mắt màu xanh đậm, môi màu tím nhạt, một bộ trang phục kỵ sĩ kiểu Trung Quốc, mang ủng da màu đen, gần giống nữ diễn viên trong The Matrix.
Ánh mắt cô gái mê hoặc, vẻ mặt lãnh đạm, giống như oán phụ bị nam nhân mình yêu ruồng bỏ. Liếc nhìn Diệp Thu một cái, dừng lại trong chốc lát, sau đó giọng khàn khàn nói: "Vào đi".
Diệp Thu quét mắt nhìn bốn phía, động tác rất nhỏ này bị nữ nhân phát hiện, nói: "Yên tâm. Xung quanh không có mai phục".
"An toàn là đệ nhất. Cô là ai?" Diệp Thu híp mắt đánh giá nữ nhân này, tự hỏi động cơ nàng tới tìm mình là gì.
"Với sự thông minh của cậu, cậu không nên hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy chứ. Thân phận của tôi cậu đã sớm biết, cậu có thời gian hỏi nhảm vậy sao?" Cô gái vạch trần không chút lưu tình.
Diệp Thu vuốt mũi cười, cô gái này thật thú vị.
"Vậy dù sao cũng phải nói cho tôi biết, cô vừa sáng đã theo dõi tôi, lại ra dấu bảo tôi tới gặp cô làm gì?"
"Để mang cậu đi một chỗ". Cô gái nói, giẫm ga một cái, liền phóng xe đi.
Xe chạy hướng Bắc một mạch, xuyên qua trung tâm thành phố Yến Kinh, qua vùng ngoại thành, sau đó dừng lại cạnh một hồ nước.
Ở Yến Kinh, Diệp Thu không hề biết có một chỗ có cái hồ như vậy. Hồ nước trong veo, gió thu thổi qua không chút tiếng động, mang đến cảm giác mát lạnh từng trận, xa xa sóng gợn lăn tăn, đưa mắt không thấy giới hạn. Nếu không phải là cách trung tâm thành phố quá xe thì quả thật là một buông câu thả lòng rất tốt.
Cô gái đẩy cửa xe ra, sải bước tới đứng ở bờ hồ, dáng người yểu điệu, tóc dài trong gió tung bay, có một phen mỹ cảm khác.
Từ trong hộp thuốc lá trong tay móc ra một điếu thuốc, sau khi tự mình châm thuốc, lại ném hộp thuốc cho Diệp Thu.
Diệp Thu cũng không ghét cô gái này hút thuốc, rút ra một điếu châm, sau khi rít một hơi liền ho sặc sụa. Nước mắt cũng thiếu chút nữa trào ra ngoài.
Mùi thuốc này cũng quá nồng đi.
Cô gái không chú ý đến sự bối rối của Diệp Thu, chỉ chăm chú nhìn mặt nước bao la trước mắt. Thậm chí điếu thuốc trong tay cũng cháy rất nhanh mà nàng cũng chưa kịp rít một hơi.
"Nếu cô dẫn tôi tới đây là để thưởng thức cảnh sông nước này thì thật xin lỗi, tôi muốn rời đi. Có lẽ còn kịp học tiết hai". Diệp Thu bóp tắt điếu thuốc mới hút một hơi đã nuối không trôi kia, nhưng lại vuốt vuốt bật lửa màu vàng do cô gái này ném tới.
"Cuồng và Lạc Đà là người của tôi. Là tôi phái đi điều tra cậu". Cô gái xoay người lại nhìn Diệp Thu, lúc đưa thuốc trong tay lên hút, lại phát hiện điếu thuốc đã cháy tới đầu mẩu, đành vứt tàn thuốc đó xuống đất giẫm tắt. Ngoắc Diệp Thu, Diệp Thu lại ném thuốc và bật lửa của nàng qua, nàng lại châm thuốc, sau đó rít mạnh một cái. Nàng bị nghiện thuốc lá.
"Những chuyện đó tôi biết cả. Tôi cứ nghĩ là tôi sẽ tìm cô trước. Không ngờ cô lại chủ động tìm tới tôi". Diệp Thu cười nói.
"Tôi luôn điều tra cậu. Tất cả quân cờ của cậu tôi đều nằm ra. Hàn gia? Nhiễm gia? Tô Hàng? Nhân Trung Long Phượng hay là Tu La, cậu cảm thấy những thứ này đủ chống lại hắn sao?"
Diệp Thu cười lắc đầu: "Không thể".
"Vậy sao cậu phải kiên trì chứ? Chuyện hai mươi năm trước cũng đã trôi qua, các người rời đi không phải là lựa chọn cuối cùng sao?".
"Đó là lựa chọn tốt nhất sao?" Diệp Thu híp mắt nở nụ cười. "Nếu là bọn họ rời đi không phải càng là lựa chọn tốt sao?"
Ánh mắt cô gái đột nhiên sắc bén, nói: "Cậu thật cứ muốn chấp ngộ không tỉnh sao? Bản thân cậu cũng rõ thực lực không bằng bọn họ, sao lại chọn con đường này?"
"Tôi không có lựa chọn khác".
"Cậu có".
"Tôi không có".
"Cậu có. Rời đi. Giống như hai mươi năm trước vậy".
Diệp Thu cười lắc đầu. Đừng nói là lão đầu tử, ngay cả mình cũng không cách nào chấp nhận kết quả như vậy.
"Tôi muốn cậu rời đi. Phải rời đi". Cô gái chém đinh chặt sắt nói. "Vì thế, tôi không tiếc đánh cá tiểu đội Violet của tôi".
Diệp Thu tâm thần vừa động, có chút nghi hoặc mà nhìn cô gái cố chấp này, cười nói: "Nếu tôi nhớ không lầm thì chúng ta là đối thủ mới đúng. Cô như vậy... hình như là đang giúp tôi?"
"Tôi chỉ làm chuyện mình muốn". Cô gái nhìn Diệp Thu lạnh lùng, trong ánh mắt không có chút dao động, cũng không biết trên thế giới này nàng theo đuổi cái gì.
"Sao lại làm thế? Cho tôi một lý do?"
Ánh mắt cô gái ảm đạm, lại một lần nữa nhìn về phía mặt hồ bao la, vứt mẩu thuốc lá trong tay, lại châm thuốc lần nữa.
Diệp Thu thấy mà kinh hãi, cô gái này chẳng lẽ là người nghiện thuốc ư?
"Tôi và cha cậu, chính là quen ở nơi này". Ngữ điệu cô gái thê lương nói.
Diệp Thu chấn động, muốn cười, nhưng trên mặt như thế nào cũng không nở được một nụ cười. Khóe miệng giật giật, vẻ mặt trầm xuống nhìn cô gái trước mặt.
Lúc Diệp Thu trở lại trường, đã là buổi trưa. Cổng trường hối hả, các sinh viên hết tiết tư, có một số người không thích ăn ở căn tin thì ra ngoài ăn, còn có một số người lợi dụng một ít thời gian ăn cơm này đi ra ngoài dạo phố mua sắm.
Lúc Diệp Thu đang muốn vào cổng, điện thoại trong túi áo vang lên. Số gọi tới là của Đường Quả.
Điện thoại vừa thông, liền truyền tới giọng nói trong trẻo của Đường Quả. "Diệp Thu, tôi và Bảo Nhi buổi trưa có chút chuyện, anh đi ăn một mình nha".
"Chuyện gì? Có cần ra ngoài không?"
"Không cần. Là bạn trai của chị cả trong phòng ký túc muốn mời toàn bộ người trong phòng chúng tôi ăn cơm. Ồ, tôi sao phải giải thích cho anh nhiều vậy chứ? Không nói nữa. Cúp đây".
Diệp Thu cười cúp điện thoại, chỉ cần các nàng không chạy ra ngoài là được rồi.
Nếu bên Đường Quả không cần chiếu cố, vậy mình đi làm gì bây giờ?
Quên đi, đi thăm Bố lão gia tử vậy. Người thân của Bố Bố cũng không ở bên cạnh, một người ở đó cũng khó chăm sóc tốt được.
Diệp Thu quay xe lại, lúc đanh định chạy tới bệnh viện, không ngờ lại thấy một thân ảnh cao gầy ở trạm xe bus, không phải Bố Bố sao?
Nàng không phải đang ở bệnh viện ư? Sao lại chạy về trường?
Diệp Thu cũng không quản đằng sau có xe chạy qua không, chạy cỗ xe Đông Phương của mình thẳng tới cạnh trạm xe bus.
Đẩy cửa xe ra, cười nói với Bố Bố: "Vào đi".
Bố Bố mặt đầy vẻ lo lắng, cũng không biết đang nghĩ cái gì, thấy có xe đột nhiên dừng trước mặt mình, còn có người nói chuyện với mình, giọng nói lại quen như thế, liền giật nảy mình. Lúc nàng thấy rõ người bên trong là Diệp Thu, sắc mặt thay đổi mấy lần, nhưng lại cắn răng như dỗi, dường như không dám lên xe.
"Tôi cũng tới bệnh viện. Vừa đúng lúc đưa cô qua luôn". Diệp Thu cười nói.
Bố Bố vẫn đứng yên tại chỗ, vẫn hất đầu sang một bên. Không biết chuyện gì xảy ra, nước mắt lại bắt đầu đảo quanh hốc mắt, giống như chịu ủy khuất vô cùng.
Người chung quanh chỉ trỏ về phía này, không ít nữ sinh còn nhìn Bố Bố đầy vẻ hâm mộ. "Vẫn tưởng chỉ có nữ sinh Học Viện Điện Ảnh là được người ta bao nuôi chứ, hóa ra trường chúng ta cũng có..."
"Đúng ha. Những nữ nhân này thật không biết xấu hổ, lấy thân thể mình đi đổi tiền. Mà vẫn còn là sinh viên nữa chứ".
"Sinh viên thì sao? Ra ngoài không phải cũng thất nghiệp à? Nữ sinh này cũng vì xinh đẹp mới được người ta bao nuôi... cô gái này cũng không tệ. Chân dài thật..."
Tiếng bàn tán xung quanh khiến sắc mặt Bố Bố càng thêm lúng túng, đang định xoay người rời đi, lúc định không ngồi xe bus mà đổi thành ngồi taxi thì tay lại bị Diệp Thu kéo lại. Diệp Thu có hơi dùng sức, kéo Bố Bố vào trong xe.
Thuần thục giúp Bố Bố cài đai an toàn, "cạch" một tiếng đóng cửa xe, sau đó chạy thẳng tới bệnh viện.
"Vết thương của ông cô thế nào rồi?" Diệp Thu vừa lái xe vừa hỏi.
Bố Bố quay đầu sang một bên, không muốn trả lời câu hỏi của Diệp Thu. Thậm chí ngay cả mặt của Diệp Thu cũng không muốn nhìn. Giống như người vợ nhỏ giận chồng vậy.
Diệp Thu cũng không để ý, tiếp tục hỏi: "Có người chiếu cố ông cô chưa? Sao lại chạy tới trường thế?"
Bố Bố tức giận liếc xéo Diệp Thu một cái, rồi lại quay mặt đi. Nàng cũng không muốn tới trường, nhưng đầu óc ông rất bảo thủ, một ngày không tới trường liền bị ông nói là không học hành đàng hoàng. Bố Bố mè nheo một lúc lâu, vẫn bị Bố lão gia tử đuổi đi học.
Người thế hệ bọn họ, rất coi trọng kiến thức. Diệp Thu hỏi thêm mấy vấn đề, Bố Bố không nói tiếng nào. Sau mấy lần thất bại, cũng không hỏi nữa, chỉ tập trung lái xe.
Chính lúc này Bố Bố lại lén quan sát Diệp Thu.
Gương mặt hơi gầy, mặt mũi thanh tú, ngũ quan như dao gọt, khóe miệng hơi nhếch lên, thoạt nhìn như đang mỉm cười, càng giống như đang mỉa mai hơn.
Đây là người đàn ông đầu tiên của mình ư? Trong lòng Bố Bố lại bắt đầu rồi bời.
Bàn về vẻ ngoài, Bố Bố đối với Diệp Thu rất hài lòng. Người nam nhân này ít ra cũng không khiến người ta chán ghét.
Nhưng mà... nhưng mà lại thất thân dưới tình huống như thế, cũng không biết sau nào làm thế nào cho phải. Mặc dù bây giờ chỉ đối mặt với Diệp Thu thôi, cũng đã khiến nàng xấu hổ muốn chết.
Chẳng lẽ cứ mặc kệ như vậy sao?
Cái trân quý mà mình giữ gìn hai mươi năm cứ cho không hắn như vậy sao?
Buồn phiền không nói nên lời, chỉ biết thở dài một tiếng.
Đi một mạch, Bố Bố cũng không nói câu nào với Diệp Thu. Sau khi tới bệnh viện, liền kéo xe chạy ra ngoài trước.
Diệp Thu sau khi đỗ xe xong, còn chưa tới phòng bệnh Bố lão gia tử, đã nghe bên trong có tiếng của rất nhiều người.
"Hồ đồ. Quá ư hồ đồ. Ta là người như thế nào? Sao có thể để mấy cô nhóc giúp ta làm chuyện đó chứ? Trong nhà ta, bô của ta cũng là do ta tự rửa sạch. Sao có thể bảo tiểu cô nương người ta giúp ta làm chuyện đó chứ?" Giọng nói sang sảng của Bố lão gia tử truyền ra.
"Cụ ơi. Không sao cả. Trước kia bọn cháu cũng đã làm cho những bệnh nhân khác. Đây là nhóm y tá chuyện làm chuyện này ạ". Một giọng nữ trẻ nói.
"Người khác là người khác, ta là ta. Ta nói không được thì không được". Tính bướng bỉnh của Bố lão gia tử lại tái phát.
"Ông, cháu làm vậy. Cháu là cháu của ông, sẽ không có vấn đề gì chứ?" Bố Bố cười nói.
"Cháu cũng không phải là tiểu cô nương sao? Không được. Các cháu đều không được. Tìm y tá nam cho ta. Nếu không bác sĩ các người cũng được". Lão già không vui nói.
Các y tá hai mặt nhìn nhau, trong bệnh viện làm gì có y tá nam?
Bảo bác sĩ tới đưa lão già đi vào nhà vệ sinh đại tiện, yêu cầu như thế các nàng cũng không dám nói ra. Những bác sĩ kia nguyên một đám tâm cao khí ngạo, ai mà chịu làm chuyện như vậy chứ?
Bố Bố cũng biết yêu cầu mà ông nói ra bệnh viện không có khả năng đáp ứng, vẻ mặt đau khổ nói: "Ông đã nhịn lâu như thế, nhịn quá sẽ hỏng đó. Cháu là cháu gái của ông, cháu hầu hạ ông là chuyện đương nhiên mà".
"Không được không được. Ta có nhịn chết cũng không cho các người mang ta vào". Bố lão gia tử vội xua tay.
Diệp Thu đứng ở cửa phòng bệnh, thấy mấy cô gái lộ vẻ khó xử cùng Bố lão gia tử đầy vẻ kiên trì, cười nói: "Để cháu vậy".
Một chân Bố lão gia tử bị bắn xuyên, chân kia cũng bị té gãy. Hai chân đều quần đầy băng, căn bản không thể đi lại. Diệp Thu chỉ có thể ôm lão từ sau, đưa lão vào phòng vệ sinh giống như giúp đứa nhỏ đi tiểu vậy.
"Ồ, đây là bạn trai của em à? Chuyện như vậy rất ít thanh niên chịu làm đó". Một y tá mỉm cười nhìn Bố Bố nói.
"Đúng đấy. Phong nhã. Tâm địa lại tốt..."
"Ài, tôi đoán nếu bạn trai tôi gặp chuyện như vậy, đã sớm chạy mất dép. Bảo hắn cõng ba tôi lên lầu cũng căn nhằn mãi chứ đừng nói chi là bảo hắn làm chuyện này".
Bố Bố thấy bóng lưng của Diệp Thu, trong lòng có chút xao động, giống như một chiếc lá mỏng đột nhiên đáp xuống mặt hồ lạnh như băng, tạo nên từng tầng sóng.
Mặc dù không mãnh liệt, nhưng lại nhiễu loạn sự tĩnh lặng của cả mặt hồ.
Lúc đó thật là tốt, muốn mắng cứ mắng, nói thoải mái. Tuy hai người cãi nhau không ngừng, nhưng nó lại khiến Đường Quả cảm giác có sự hiện hữu của hắn. Nguồn truyện:
Cũng không biết mình bị chập mạch nào, lại thích hắn. Bây giờ ngay cả cơ hội mắng hắn cũng không có. Hơn nữa, hắn hình như cố ý lạnh nhạt với mình, toàn thân giống bao một màng mỏng vậy.
Chạm vào thân thể, nhưng lại không cảm nhận được lòng hắn. Thậm chí Đường Quả có đôi khi cũng hoài nghi hắn có tình cảm với mình không.
Hừ, biết rõ mình thích hắn, thế mà còn cả ngày bày ra cái mặt chết, lại không chủ động, thật khiến người ta tức chết mà.
Tên cầm thú Diệp Thu này thật vất vả từ Tô Hàng trở lại, không ngờ khi ở Yến Kinh cũng rất ít khi ở chung cư xanh. Mới vừa về hai ngày, liền chạy ra ngoài cả ngày. Đêm qua còn không về nhà, cũng không biết là chạy đi đâu.
Đường Quả mặc dù dưới biện pháp châm cứu ngực của Diệp Thu khiến bộ ngực lớn thêm một vòng, nhưng thói quen tập Yoga buổi sáng vẫn không bỏ được.
Đặc biệt là sáng nay, vẫn chưa nghe tiếng gọi của Trầm Mặc Nùng, liền tự đi tập hơn nửa tiếng. Đợi tới khi nàng tập xong chạy tới gọi đại đầu heo Lâm Bảo Nhi dậy, liền thấy cảnh Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi dựa sát vào nhau.
Tên cầm thú này sáng sớm chạy tới tìm Bảo Nhi làm gì?
"Không có gì cả. Nàng bảo tôi dẫn nàng đi xem cá vàng. Tôi đồng ý". Diệp Thu kéo tay Lâm Bảo Nhi từ trong túi quần ra, nhún vai nói.
"Xem cá vàng?" Đường Quả vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Lâm Bảo Nhi.
Lâm Bảo Nhi đứng ngây người, cũng không biết nên trả lời thế nào. Mặc dù đầu óc mơ hồ cũng biết vừa nãy mình đã sờ cái gì, nhưng cái tên xấu xa này sao lại thế nhỉ, vô duyên vô cớ, mới sáng sớm đột nhiên có phản ứng chứ?
Vừa mới ngủ dậy, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, suy nghĩ cũng đi chệch hướng, tưởng Diệp Thu sáng sớm chạy vào phòng mình là để trộm đồ. Cũng không ngờ hắn giấu tay trong quần là vì ngăn bảo bối của mình không vểnh lên.
"Ăn sáng thôi". Diệp Thu từ bên cạnh Đường Quả xuyên qua, đi ra ngoài.
Đường Quả chạy tới trước mặt Lâm Bảo Nhi, có chút buồn bực mà liếc bộ ngực của cô nhóc này, giúp nàng chỉnh áo ngủ lại, nói: "Bảo Nhi, sao em lại quần áo xốc xếch mà để tên dê xồm Diệp Thu đi vào thế? Không sợ vị hắn chiếm tiện nghi à?"
Lâm Bảo Nhi miệng méo xệch, nhưng vẫn không khóc.
Đây không phải là hắn chiếm tiện nghi của mình à, rõ ràng là mình chiếm tiện nghi người khác mà.
Chuyện này Lâm Bảo Nhi cũng sẽ không nói ra, chỉ ngây ngốc nói: "Chị Đường Đường, chị ra ngoài đi. Em muốn thay áo quần". "Em Bảo Nhi chết bầm này. Mặc như thế mà cũng dám để hắn vào, lúc thay áo quần lại đuổi chị ra. Chị cũng không thèm nhìn lén em đâu". Đường Quả véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhi, thở phì phì nói.
Ăn xong bữa sáng, Diệp Thu lái xe đưa Đường Quả và Lâm Bảo Nhi tới trường. Lâm Bảo Nhi đột nhiên đổi tính, trước kia luôn miệng cằn nhằn, còn giờ thì ngồi im lặng ở sau xe. Đường Quả thấy thần sắc Bảo Nhi không đúng, chủ động tìm mấy chủ đề Lâm Bảo Nhi có hứng thú, Lâm Bảo Nhi vẫn chỉ ứng phó qua loa.
"Bảo Nhi. Em không bị bệnh đấy chứ?" Đường Quả đưa tay sờ trán Lâm Bảo Nhi.
"Chị Đường Đường, em đang suy nghĩ mà". Lâm Bảo Nhi kéo tay Đường Quả đặt trên trán ra, lộ vẻ mơ màng nói.
Đường Quả thấy Lâm Bảo Nhi chống cằm suy tư liền nở nụ cười, cô nàng này hoài xuân chăng?
Sau khi vào cổng trường, Đường Quả chào Diệp Thu, rồi lôi Lâm Bảo Nhi tới ký túc xá. Lâm Bảo Nhi bối rối nhìn Diệp Thu một cái, chưa chào một tiếng đã bỏ chạy.
Diệp Thu sau khi đỗ xe ở bãi đỗ xe, cũng không về ký túc xá lấy sách, mà thản nhiên đi về phía cổng trường.
Một cỗ xe Audi màu đen dừng ở trạm xe bus cạnh trường học cách đó không xa, Diệp Thu đi thẳng qua, gõ cửa kính xe, cửa tay lái phụ được người đẩy ra.
Diệp Thu vừa liếc mắt một cái liền thấy bàn tay sơn đỏ móng tay như máu, giống như trảo quỷ ở địa ngục vươn ra, đánh mạnh vào thị giác người khác. Đồng thời, còn có một cỗ mỹ cảm đẹp đẽ.
Diệp Thu dán sát cửa sổ xe, Diệp Thu ở bên ngoài không cách nào thấy tình cảnh bên trong cửa xe. Bây giờ mới có cơ hội từ khe cửa thấy tình huống bên trong xe.
Ngồi ở buồng lái chính là một cô gái, tóc dài xõa vai, khuôn mặt tinh sảo mà đẹp đẽ, đôi mắt màu xanh đậm, môi màu tím nhạt, một bộ trang phục kỵ sĩ kiểu Trung Quốc, mang ủng da màu đen, gần giống nữ diễn viên trong The Matrix.
Ánh mắt cô gái mê hoặc, vẻ mặt lãnh đạm, giống như oán phụ bị nam nhân mình yêu ruồng bỏ. Liếc nhìn Diệp Thu một cái, dừng lại trong chốc lát, sau đó giọng khàn khàn nói: "Vào đi".
Diệp Thu quét mắt nhìn bốn phía, động tác rất nhỏ này bị nữ nhân phát hiện, nói: "Yên tâm. Xung quanh không có mai phục".
"An toàn là đệ nhất. Cô là ai?" Diệp Thu híp mắt đánh giá nữ nhân này, tự hỏi động cơ nàng tới tìm mình là gì.
"Với sự thông minh của cậu, cậu không nên hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy chứ. Thân phận của tôi cậu đã sớm biết, cậu có thời gian hỏi nhảm vậy sao?" Cô gái vạch trần không chút lưu tình.
Diệp Thu vuốt mũi cười, cô gái này thật thú vị.
"Vậy dù sao cũng phải nói cho tôi biết, cô vừa sáng đã theo dõi tôi, lại ra dấu bảo tôi tới gặp cô làm gì?"
"Để mang cậu đi một chỗ". Cô gái nói, giẫm ga một cái, liền phóng xe đi.
Xe chạy hướng Bắc một mạch, xuyên qua trung tâm thành phố Yến Kinh, qua vùng ngoại thành, sau đó dừng lại cạnh một hồ nước.
Ở Yến Kinh, Diệp Thu không hề biết có một chỗ có cái hồ như vậy. Hồ nước trong veo, gió thu thổi qua không chút tiếng động, mang đến cảm giác mát lạnh từng trận, xa xa sóng gợn lăn tăn, đưa mắt không thấy giới hạn. Nếu không phải là cách trung tâm thành phố quá xe thì quả thật là một buông câu thả lòng rất tốt.
Cô gái đẩy cửa xe ra, sải bước tới đứng ở bờ hồ, dáng người yểu điệu, tóc dài trong gió tung bay, có một phen mỹ cảm khác.
Từ trong hộp thuốc lá trong tay móc ra một điếu thuốc, sau khi tự mình châm thuốc, lại ném hộp thuốc cho Diệp Thu.
Diệp Thu cũng không ghét cô gái này hút thuốc, rút ra một điếu châm, sau khi rít một hơi liền ho sặc sụa. Nước mắt cũng thiếu chút nữa trào ra ngoài.
Mùi thuốc này cũng quá nồng đi.
Cô gái không chú ý đến sự bối rối của Diệp Thu, chỉ chăm chú nhìn mặt nước bao la trước mắt. Thậm chí điếu thuốc trong tay cũng cháy rất nhanh mà nàng cũng chưa kịp rít một hơi.
"Nếu cô dẫn tôi tới đây là để thưởng thức cảnh sông nước này thì thật xin lỗi, tôi muốn rời đi. Có lẽ còn kịp học tiết hai". Diệp Thu bóp tắt điếu thuốc mới hút một hơi đã nuối không trôi kia, nhưng lại vuốt vuốt bật lửa màu vàng do cô gái này ném tới.
"Cuồng và Lạc Đà là người của tôi. Là tôi phái đi điều tra cậu". Cô gái xoay người lại nhìn Diệp Thu, lúc đưa thuốc trong tay lên hút, lại phát hiện điếu thuốc đã cháy tới đầu mẩu, đành vứt tàn thuốc đó xuống đất giẫm tắt. Ngoắc Diệp Thu, Diệp Thu lại ném thuốc và bật lửa của nàng qua, nàng lại châm thuốc, sau đó rít mạnh một cái. Nàng bị nghiện thuốc lá.
"Những chuyện đó tôi biết cả. Tôi cứ nghĩ là tôi sẽ tìm cô trước. Không ngờ cô lại chủ động tìm tới tôi". Diệp Thu cười nói.
"Tôi luôn điều tra cậu. Tất cả quân cờ của cậu tôi đều nằm ra. Hàn gia? Nhiễm gia? Tô Hàng? Nhân Trung Long Phượng hay là Tu La, cậu cảm thấy những thứ này đủ chống lại hắn sao?"
Diệp Thu cười lắc đầu: "Không thể".
"Vậy sao cậu phải kiên trì chứ? Chuyện hai mươi năm trước cũng đã trôi qua, các người rời đi không phải là lựa chọn cuối cùng sao?".
"Đó là lựa chọn tốt nhất sao?" Diệp Thu híp mắt nở nụ cười. "Nếu là bọn họ rời đi không phải càng là lựa chọn tốt sao?"
Ánh mắt cô gái đột nhiên sắc bén, nói: "Cậu thật cứ muốn chấp ngộ không tỉnh sao? Bản thân cậu cũng rõ thực lực không bằng bọn họ, sao lại chọn con đường này?"
"Tôi không có lựa chọn khác".
"Cậu có".
"Tôi không có".
"Cậu có. Rời đi. Giống như hai mươi năm trước vậy".
Diệp Thu cười lắc đầu. Đừng nói là lão đầu tử, ngay cả mình cũng không cách nào chấp nhận kết quả như vậy.
"Tôi muốn cậu rời đi. Phải rời đi". Cô gái chém đinh chặt sắt nói. "Vì thế, tôi không tiếc đánh cá tiểu đội Violet của tôi".
Diệp Thu tâm thần vừa động, có chút nghi hoặc mà nhìn cô gái cố chấp này, cười nói: "Nếu tôi nhớ không lầm thì chúng ta là đối thủ mới đúng. Cô như vậy... hình như là đang giúp tôi?"
"Tôi chỉ làm chuyện mình muốn". Cô gái nhìn Diệp Thu lạnh lùng, trong ánh mắt không có chút dao động, cũng không biết trên thế giới này nàng theo đuổi cái gì.
"Sao lại làm thế? Cho tôi một lý do?"
Ánh mắt cô gái ảm đạm, lại một lần nữa nhìn về phía mặt hồ bao la, vứt mẩu thuốc lá trong tay, lại châm thuốc lần nữa.
Diệp Thu thấy mà kinh hãi, cô gái này chẳng lẽ là người nghiện thuốc ư?
"Tôi và cha cậu, chính là quen ở nơi này". Ngữ điệu cô gái thê lương nói.
Diệp Thu chấn động, muốn cười, nhưng trên mặt như thế nào cũng không nở được một nụ cười. Khóe miệng giật giật, vẻ mặt trầm xuống nhìn cô gái trước mặt.
Lúc Diệp Thu trở lại trường, đã là buổi trưa. Cổng trường hối hả, các sinh viên hết tiết tư, có một số người không thích ăn ở căn tin thì ra ngoài ăn, còn có một số người lợi dụng một ít thời gian ăn cơm này đi ra ngoài dạo phố mua sắm.
Lúc Diệp Thu đang muốn vào cổng, điện thoại trong túi áo vang lên. Số gọi tới là của Đường Quả.
Điện thoại vừa thông, liền truyền tới giọng nói trong trẻo của Đường Quả. "Diệp Thu, tôi và Bảo Nhi buổi trưa có chút chuyện, anh đi ăn một mình nha".
"Chuyện gì? Có cần ra ngoài không?"
"Không cần. Là bạn trai của chị cả trong phòng ký túc muốn mời toàn bộ người trong phòng chúng tôi ăn cơm. Ồ, tôi sao phải giải thích cho anh nhiều vậy chứ? Không nói nữa. Cúp đây".
Diệp Thu cười cúp điện thoại, chỉ cần các nàng không chạy ra ngoài là được rồi.
Nếu bên Đường Quả không cần chiếu cố, vậy mình đi làm gì bây giờ?
Quên đi, đi thăm Bố lão gia tử vậy. Người thân của Bố Bố cũng không ở bên cạnh, một người ở đó cũng khó chăm sóc tốt được.
Diệp Thu quay xe lại, lúc đanh định chạy tới bệnh viện, không ngờ lại thấy một thân ảnh cao gầy ở trạm xe bus, không phải Bố Bố sao?
Nàng không phải đang ở bệnh viện ư? Sao lại chạy về trường?
Diệp Thu cũng không quản đằng sau có xe chạy qua không, chạy cỗ xe Đông Phương của mình thẳng tới cạnh trạm xe bus.
Đẩy cửa xe ra, cười nói với Bố Bố: "Vào đi".
Bố Bố mặt đầy vẻ lo lắng, cũng không biết đang nghĩ cái gì, thấy có xe đột nhiên dừng trước mặt mình, còn có người nói chuyện với mình, giọng nói lại quen như thế, liền giật nảy mình. Lúc nàng thấy rõ người bên trong là Diệp Thu, sắc mặt thay đổi mấy lần, nhưng lại cắn răng như dỗi, dường như không dám lên xe.
"Tôi cũng tới bệnh viện. Vừa đúng lúc đưa cô qua luôn". Diệp Thu cười nói.
Bố Bố vẫn đứng yên tại chỗ, vẫn hất đầu sang một bên. Không biết chuyện gì xảy ra, nước mắt lại bắt đầu đảo quanh hốc mắt, giống như chịu ủy khuất vô cùng.
Người chung quanh chỉ trỏ về phía này, không ít nữ sinh còn nhìn Bố Bố đầy vẻ hâm mộ. "Vẫn tưởng chỉ có nữ sinh Học Viện Điện Ảnh là được người ta bao nuôi chứ, hóa ra trường chúng ta cũng có..."
"Đúng ha. Những nữ nhân này thật không biết xấu hổ, lấy thân thể mình đi đổi tiền. Mà vẫn còn là sinh viên nữa chứ".
"Sinh viên thì sao? Ra ngoài không phải cũng thất nghiệp à? Nữ sinh này cũng vì xinh đẹp mới được người ta bao nuôi... cô gái này cũng không tệ. Chân dài thật..."
Tiếng bàn tán xung quanh khiến sắc mặt Bố Bố càng thêm lúng túng, đang định xoay người rời đi, lúc định không ngồi xe bus mà đổi thành ngồi taxi thì tay lại bị Diệp Thu kéo lại. Diệp Thu có hơi dùng sức, kéo Bố Bố vào trong xe.
Thuần thục giúp Bố Bố cài đai an toàn, "cạch" một tiếng đóng cửa xe, sau đó chạy thẳng tới bệnh viện.
"Vết thương của ông cô thế nào rồi?" Diệp Thu vừa lái xe vừa hỏi.
Bố Bố quay đầu sang một bên, không muốn trả lời câu hỏi của Diệp Thu. Thậm chí ngay cả mặt của Diệp Thu cũng không muốn nhìn. Giống như người vợ nhỏ giận chồng vậy.
Diệp Thu cũng không để ý, tiếp tục hỏi: "Có người chiếu cố ông cô chưa? Sao lại chạy tới trường thế?"
Bố Bố tức giận liếc xéo Diệp Thu một cái, rồi lại quay mặt đi. Nàng cũng không muốn tới trường, nhưng đầu óc ông rất bảo thủ, một ngày không tới trường liền bị ông nói là không học hành đàng hoàng. Bố Bố mè nheo một lúc lâu, vẫn bị Bố lão gia tử đuổi đi học.
Người thế hệ bọn họ, rất coi trọng kiến thức. Diệp Thu hỏi thêm mấy vấn đề, Bố Bố không nói tiếng nào. Sau mấy lần thất bại, cũng không hỏi nữa, chỉ tập trung lái xe.
Chính lúc này Bố Bố lại lén quan sát Diệp Thu.
Gương mặt hơi gầy, mặt mũi thanh tú, ngũ quan như dao gọt, khóe miệng hơi nhếch lên, thoạt nhìn như đang mỉm cười, càng giống như đang mỉa mai hơn.
Đây là người đàn ông đầu tiên của mình ư? Trong lòng Bố Bố lại bắt đầu rồi bời.
Bàn về vẻ ngoài, Bố Bố đối với Diệp Thu rất hài lòng. Người nam nhân này ít ra cũng không khiến người ta chán ghét.
Nhưng mà... nhưng mà lại thất thân dưới tình huống như thế, cũng không biết sau nào làm thế nào cho phải. Mặc dù bây giờ chỉ đối mặt với Diệp Thu thôi, cũng đã khiến nàng xấu hổ muốn chết.
Chẳng lẽ cứ mặc kệ như vậy sao?
Cái trân quý mà mình giữ gìn hai mươi năm cứ cho không hắn như vậy sao?
Buồn phiền không nói nên lời, chỉ biết thở dài một tiếng.
Đi một mạch, Bố Bố cũng không nói câu nào với Diệp Thu. Sau khi tới bệnh viện, liền kéo xe chạy ra ngoài trước.
Diệp Thu sau khi đỗ xe xong, còn chưa tới phòng bệnh Bố lão gia tử, đã nghe bên trong có tiếng của rất nhiều người.
"Hồ đồ. Quá ư hồ đồ. Ta là người như thế nào? Sao có thể để mấy cô nhóc giúp ta làm chuyện đó chứ? Trong nhà ta, bô của ta cũng là do ta tự rửa sạch. Sao có thể bảo tiểu cô nương người ta giúp ta làm chuyện đó chứ?" Giọng nói sang sảng của Bố lão gia tử truyền ra.
"Cụ ơi. Không sao cả. Trước kia bọn cháu cũng đã làm cho những bệnh nhân khác. Đây là nhóm y tá chuyện làm chuyện này ạ". Một giọng nữ trẻ nói.
"Người khác là người khác, ta là ta. Ta nói không được thì không được". Tính bướng bỉnh của Bố lão gia tử lại tái phát.
"Ông, cháu làm vậy. Cháu là cháu của ông, sẽ không có vấn đề gì chứ?" Bố Bố cười nói.
"Cháu cũng không phải là tiểu cô nương sao? Không được. Các cháu đều không được. Tìm y tá nam cho ta. Nếu không bác sĩ các người cũng được". Lão già không vui nói.
Các y tá hai mặt nhìn nhau, trong bệnh viện làm gì có y tá nam?
Bảo bác sĩ tới đưa lão già đi vào nhà vệ sinh đại tiện, yêu cầu như thế các nàng cũng không dám nói ra. Những bác sĩ kia nguyên một đám tâm cao khí ngạo, ai mà chịu làm chuyện như vậy chứ?
Bố Bố cũng biết yêu cầu mà ông nói ra bệnh viện không có khả năng đáp ứng, vẻ mặt đau khổ nói: "Ông đã nhịn lâu như thế, nhịn quá sẽ hỏng đó. Cháu là cháu gái của ông, cháu hầu hạ ông là chuyện đương nhiên mà".
"Không được không được. Ta có nhịn chết cũng không cho các người mang ta vào". Bố lão gia tử vội xua tay.
Diệp Thu đứng ở cửa phòng bệnh, thấy mấy cô gái lộ vẻ khó xử cùng Bố lão gia tử đầy vẻ kiên trì, cười nói: "Để cháu vậy".
Một chân Bố lão gia tử bị bắn xuyên, chân kia cũng bị té gãy. Hai chân đều quần đầy băng, căn bản không thể đi lại. Diệp Thu chỉ có thể ôm lão từ sau, đưa lão vào phòng vệ sinh giống như giúp đứa nhỏ đi tiểu vậy.
"Ồ, đây là bạn trai của em à? Chuyện như vậy rất ít thanh niên chịu làm đó". Một y tá mỉm cười nhìn Bố Bố nói.
"Đúng đấy. Phong nhã. Tâm địa lại tốt..."
"Ài, tôi đoán nếu bạn trai tôi gặp chuyện như vậy, đã sớm chạy mất dép. Bảo hắn cõng ba tôi lên lầu cũng căn nhằn mãi chứ đừng nói chi là bảo hắn làm chuyện này".
Bố Bố thấy bóng lưng của Diệp Thu, trong lòng có chút xao động, giống như một chiếc lá mỏng đột nhiên đáp xuống mặt hồ lạnh như băng, tạo nên từng tầng sóng.
Mặc dù không mãnh liệt, nhưng lại nhiễu loạn sự tĩnh lặng của cả mặt hồ.