Chương : 307
Lời này thật sự có chút quá quắt, nếu không gọi ai tới cùng bạn gái ăn cơm, đột nhiên chạy tới một người nói với anh, hắc, cho tôi mượn bạn gái anh dùng một chút, anh sẽ nghĩ gì?
Bạn gái là một người, không phải là thứ đồ vật gì, có thể nói mượn là mượn sao? Với lại, cho dù là đồ vật cũng chẳng có cách mượn thế này. Hơn nữa gã lại bỏ tiền ra, hiển nhiên là xem bà xã người khác giống như tiểu thư tiếp khác.
Người có thể đưa ra yêu cầu này thật sự là một tên điên, Diệp Thu thậm chí cũng chưa kịp tức giận, trước tiên đã bị gã làm kinh hãi. Khiếp sợ đầu óc người này sao hay vậy, phương thức tư duy khác người thường vậy chứ?
"Nhìn gì? Trừng mắt nhìn tao làm gì? Lời của tao... nấc... mày nghe không rõ à?" Nam nhân nhỏ gầy thấy Diệp Thu nửa ngày không có phản ứng, sắc mặt liền khó chịu, nói với Diệp Thu: "Đem bạn gái mày mượn chút, số tiền này tất cả đều là của mày. Có làm không? Con mẹ nó mày trả lời nhanh đi".
Diệp Thu nhẹ nhàng thở dài, muốn ăn một bữa cơm yên tĩnh cũng bị loại người không có óc này quấy rầy.
"Cái quái gì vậy? Đã là thời đại gì rồi, còn có kẻ muốn cưỡng đoạt dân nữ chứ?"
"Đúng đấy. Nếu có người dám nói bạn gái tôi như vậy, tôi sẽ khiến đầu hắn nở hoa".
"Hắc, xem bộ dạng chính là tên mặt trắng, cô gái xinh đẹp như vậy, thật đúng là đáng tiếc..."
Ngay cả nam nhân uống rượu bàn bên cạnh cũng nhìn vừa mắt, đều chỉ trích gã coi trời bằng vung và Diệp Thu nhát gan sợ phiền phức.
"Con mẹ nó ồn cái gì? Không muốn sống nữa hả? Có muốn vào cục ăn cơm tù mấy bữa không? Nếu mấy cổ họng nói muốn, ông đây thành toàn cho các người". Nam nhân mỏ nhọn xoay người lại chỉ vào người bàn kia mắng.
Những người kia mặc dù phẫn nộ mà lầm bầm mấy câu. Nhưng cũng chẳng có ai gây bậy với người này. Chuyện cũng chẳng liên quan tới mình, không cần phải chấp gã say này. Lại nói, nhìn thằng cha này ăn nói ngang ngược thế. Chứng minh sau lưng gã chắc chắn có chỗ dựa vững chắc. Không có một chút chỗ dựa vững chắc, hạng người này còn không sớm bị người ném vào trong bao bố dìm xuống Tây Hồ sao?
Diệp Thu liếc nhìn sắc mặt của Trầm Mặc Nùng. Vẫn là vẻ như không có việc gì. Mặc dù ánh mắt thu từ ngoài cửa sổ về, nhưng cũng không đặt trên người nam nhân xấu xí này. Chỉ là yên lặng mà nhìn người phục vụ bưng một nồi lẩu ra. Giống như là đang nghiên cứu nồi lẩu dùng thế nào.
Diệp Thu thấy nàng lúc cúi đầu mái tóc trượt xuống, vừa cười vừa hỏi: "Cô thấy nên xử lý thế nào cho tốt?"
"Đuổi đi đi". Trầm Mặc Nùng lại tham luyến đưa mắt nhìn thế giới tuyết trắng bên ngoài, ôn nhu nói: "Tôi muốn ăn một bữa yên tĩnh".
Diệp Thu hiểu được ý tứ của nàng. Nàng chỉ muốn yên tĩnh mà cùng mình ăn hết cái lẩu thôi.
Mình làm sao mà muốn bầu không khí tốt đẹp này bị phá hỏng chứ? Người khác không biết chính là, bọn họ có thể có dịp như vậy thật sự là quá ít.
Chuyện này sớm đã có người báo cho bà chủ quán lẩu. Một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, dáng người đẫy đà. Da thịt mềm mại, ngực rất lớn. Thấy nam nhân mỏ nhọn kia gây chuyện, cau mày, nhưng lại biết mình không thể đắc tội với người này, liền vội che dấu tầm tình mình, vẻ mặt tươi cười mà đi tới, cười nói: "Anh Hậu, sao lại tức giận thế? Đừng nóng. Chúng ta vào trong uống rượu, tôi vừa vặn đang rảnh, hôm nay liền từ từ mà bồi anh Hậu làm mấy chén. Anh Hậu muốn làm gì thì chúng ta liền làm đó".
Hậu ca sau khi nghe câu nói kia của bà chủ thì hai mắt tỏa sáng. Một đôi mắt tam giác lập tức nhìn chằm chằm vào bộ ngực căng tròn bên trong áo da đen của bà chủ, vẻ mặt tục tĩu cười nói: "Chị Bạch, tôi không phải là không cho chị mặt mũi, chuyện này chị cũng đừng can thiệp. Tôi đã đáp ứng với cậu, phải đi tìm nữ sinh xinh đẹp bồi rượu cho ông ấy. Nhưng con bé chết tiệt kia đã đáp ứng tôi tới đây, đến bây giờ vẫn còn chưa tới. Nếu tôi không tìm người ra, tôi còn mặt mũi nào mà vào uống rượu? Cô nàng này không tệ, so với học sinh kia còn tốt hơn. Tôi bỏ tiền mời nàng đi theo giúp bồi cậu tôi một chút thôi, đây chỉ là buôn bán mà. Chị không cần lo lắng".
Ánh mắt bà chủ liền nhìn sang Trầm Mặc Nùng, lập tức bị chấn trụ, mở quán nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua người khách xinh đẹp như thế. Đương nhiên, người khách xinh đẹp cũng đã gặp không ít, nhưng không có người nào có loại khí chất này. Loại xinh đẹp tài trí ung dung ngồi im ở một chỗ mà vẫn thể hiện không chút tiếng động này, khiến người khác vui vẻ thoải mái, do đó vừa kinh sợ vừa hâm mộ.
Chẳng trách Hầu Tử này nhìn chằm chằm vào người này không tha, cô gái này quả thật là quá đẹp. Nếu để cho Hầu Tử mang người vào. Sợ là tối nay sẽ bị đám người kia làm nát bét? Người khác không biết, nàng còn có thể không biết sao? Những gã kia đều là bầy cặn bã ăn tươi nuốt sống.
Trong lòng bà chủ thầm mắng, nếu là giao dịch thì tốt rồi. Anh cho người ta tiền, mà người ta phải chịu bán mới được chứ? Nhìn điệu bộ này của người ta, sợ là anh đụng phải vẻ mặt xám xịt rồi.
"Anh Hậu, anh cho chị Bạch một chút tình mọn được không? Anh trước tiên vào trong uống rượu, tôi ở cửa đợi cho anh, nếu anh cô nữ sinh anh gọi kia tới, tôi lập tức dẫn nàng vào. Được không? Hai vị này là khách của tôi, anh xem... chuyện mà ầm ĩ, cũng khiến mặt Trịnh đội trưởng bị bôi đen không phải sao?"
"Ầm ĩ? Ầm ĩ thì thế nào? Biết ai ngồi trong đó hôm nay không? Chuyện ầm ĩ cũng có thể giải quyết, nếu tôi để cậu tôi mất mặt mũi, vậy có thể sẽ bị giải quyết không tốt". Hầu Tử lại ợ lên hơi rượu, khiến Trầm Mặc Nùng hơi nhíu mày, nàng vốn cũng có chút thích sạch sẽ, lại có một người đáng ghét như vậy luôn đứng cạnh làm loại động tác bất nhã này, thật khiến người ta rất không chịu nổi.
Bà chủ nhìn lướt qua đôi tình nhân trẻ đang ngồi thản nhiên kia, trong lòng cũng thầm tức giận. Hai người này cũng thật khờ, lúc mình kéo dài với gã, còn không nhanh rời đi, phải chờ ăn lẩu sao? Nếu mà bắt đầu ầm ĩ, sợ là các người cũng chẳng có quả ngon mà ăn đâu.
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám làm trò trước mặt Hầu Tử mở miệng đuổi người. Ngược lại nháy mắt hai cái với Diệp Thu, thấy vẻ mặt dửng dưng của nam nhân kia, thầm thở dài, nói: "Anh Hâu, cho chị Bạch một chút mặt mũi đi được không? Anh cũng biết, chúng tôi làm một chút buôn bán không dễ dàng. Nếu chuyện ầm ĩ, các người tay mắt thông thiên, không có vấn đề gì, những chẳng phải quán này của chị Bạch sẽ tiêu đời sao? Anh Hậu, bình thường chị Bạch cũng chiếu cố anh không ít, hôm nay liền giúp chị một lần được không?"
Sắc mặt Hầu Tử liền thay đổi, mặt khỉ trở nên vặn vẹo kinh khủng. Chỉ vào bà chủ xinh đẹp nói: "Chị đang ở đây giúp ai nói đó? Chị chiếu cố tôi? Chị chiếu cố tôi cái gì? Không phải chỉ là ở chỗ chị ăn vài bữa cơm sao? Chị cho rằng ông đây thích sao? Những quán cơm khác muốn tìm tôi tôi còn không đi đó. Chị có tin tôi hô lên một tiếng thì sẽ khiến quán lẩu này của chị đóng cửa không? Đừng đưa mặt không biết xấu hổ".
Bà chủ bị gã say này nói đến mặt cười thành mặt đỏ trắng, muốn phủi tay mặc kệ, nhưng quán này lại là do mình phí vô số tâm huyết mở ra. Nếu xảy ra chuyện gì, mình có thể đảm đương sao đây?
Đứng ở đó mà đi cũng không được, nói cũng không được. Cực kỳ xấu hổ.
Diệp Thu nhẹ giọng thở dài, những nhân vật nhỏ này tự cho mình là đúng luôn thích làm ra chút chuyện khiến người ta dở khóc dở cười.
Diệp Thu mới vừa rồi thấy được bà chủ có đánh mắt cho mình, hiểu được nàng cũng là vì lo cho an toàn của mình, đối với nàng vẫn rất có hảo cảm. Cũng không muốn để nàng bị khó xử kẹt ở giữa, thu một chút tiền ở trên bàn, nói với nam nhân xấu xí: "Anh Hầu Tử phải không? Rất hân hạnh được biết anh. Đề nghị của anh tôi đã cân nhắc kỹ, cũng không tệ lắm. Nhưng mà..."
Diệp Thu cố ý liếc người xung quanh một cái, ghé vào bên tai Hầu ca nhỏ giọng nói: "Cũng không biết anh có hứng làm một cuộc làm ăn lâu dài không?"
Làm ăn lâu dài? Bao nuôi lâu dài?
Hầu Tử lại nhìn Trầm Mặc Nùng, ánh mắt liền lóe sáng. Cô gái cực phẩm như vậy. Chắc hẳn cậu bọn họ phi thường có hứng thú đây? Dù bọn họ không muốn bao nuôi lâu dài, mình bao nàng thì có sao?
Hầu Tử liền gật đầu, nói: "Thằng nhóc rất biết hàng, cái này vẫn có thể thương lượng".
"Được. Nơi này lắm thầy nhiều ma, chúng ta ra ngoài thương lực giá cả một chút ha?" Diệp Thu vẻ mặt nịnh nọt nói.
"Đi thôi. Lên xe tôi nói đi". Hầu Tử xiêu xiêu vẹo vẹo đi trước dẫn đường, đi đường cũng không vững. Nhưng trong lòng lại có ngọn lửa nhỏ cháy lên.
Xốc màn da ở cửa, một cỗ gió lạnh liền ấp vào mặt. Hầu Tử kéo cổ áo lên, nói với Diệp Thu: "Tôi đi tiểu trước đã. Cậu chờ chút".
Nói xong, liền đi tới bãi đỗ xe loại nhỏ cạnh quán lẩu. Diệp Thu cũng cười nói: "Tôi cũng gấp, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Anh Hầu Tử. Anh cảm thấy giá bao nhiêu là hợp?"
"Một tháng năm nghìn. Chịu thì làm, không chịu thì thôi. Cậu có biết không, giá này xem như là không tệ rồi đó. Bao một nữ sinh mới có ba nghìn thôi". Hầu Tử vừa đi vừa nói.
"Anh Hầu Tử, thêm chút đi? Anh cũng thấy hàng rồi đó. Những nữ sinh kia sao có thể so với nàng được? Tôi nói cho anh biết, nàng đi trên đường cũng không biết có bao nhiêu người săn ngôi sao chụp ảnh đó. Không phải là khoe khoang với anh, cũng vì nàng luyến tiếc tôi, mới không muốn đi vào trong đó phát triển. Hắc hắc, tôi một thời gian ngắn gần đây cũng quả thật thiếu tiền xài..."
"Con mẹ nó. Sao trên thế giới có loại nam nhân như cậu chứ? Nữ nhân như vậy, cho dù ôm vào trong lòng chết cùng một chỗ cũng là đáng. Mà nói cũng thật là, mẹ nó nữ nhân thật bị coi thường. Vậy đi, mỗi tháng năm nghìn, ngoài ra tôi đưa thêm cho cậu một vạn. Cao nữa thì không được. Tôi không có quyền làm chủ". Hầu Tử cũng lười đi thêm mấy bước tới toilet công cộng ở bãi đỗ xe, liền đứng ở chân tường mở khóa.
Diệp Thu mắt nhìn bốn phía, cảm thấy nơi này không tệ. Sau đó tay làm thế dao, chặt ở cổ Hầu Tử. Hầu Tử liền ngã xuống mềm nhũn, nước tiểu đang bắn một nửa cũng rút về.
Diệp Thu thấy ở ngoài đồ chơi của gã còn dính nước tiểu. Dùng chân chà khối tuyết mở quần gã ra bỏ vào. Chó Nhật. Để đồ chơi của mày đông cứng luôn.
Diệp Thu quét mắt xung quanh một cái, kéo Hầu Tử vào gầm xe của một chiếc xe tải. Cũng lười quản gã có thể bị tổn thương do giá rét không. Chỉ cần trước khi mình và Trầm Mặc Nùng ăn xong đừng tỉnh lại là được rồi. Lại sợ gã sẽ tỉnh lại sớm, muốn bò vào chặt gã thêm lần nữa, lại nghe có tiếng bước chân truyền tới, Diệp Thu liền xoay người rời đi.
Lúc Diệp Thu trở vào trong quán, thức ăn hai người gọi đã đưa lên. Ở trong lòng bà chủ nghĩ, nếu bọn họ không muốn đi, vậy nhanh làm để bọn họ ăn xong rồi rời đi. Cho nên đồ ăn trên bàn họ cũng phá lệ làm nhanh, nhưng không ai có ý kiến gì.
Trầm Mặc Nùng đang giúp hắn kẹp một khối xương sống lưng heo bỏ vào trong chén trước mặt hắn. Khối xương sống lưng heo này hầm cách thủy nên đã rất nhừ, phía trên còn có không ít thịt nạc, ăn phi thường ngon. Sau khi gặm hết thịt bên ngoài, lại dùng ống hút hút sạch cốt tủy bên trọng, hương vị lại càng nhất tuyệt.
Trầm Mặc Nùng là một nữ nhân thông minh, cũng không hỏi Diệp Thu mang người kia đi tới chỗ nào. Diệp Thu thấy ánh mắt nghi hoặc của những người khác, cố ý nói với Trầm Mặc Nùng: "Thỏa thuận. Hắn trở về lấy tiền".
Vì vậy mọi người trong quán bắt đầu mắng Diệp Thu, nói hắn không phải là một thằng đàn ông, thằng mặt trắng, dựa vào nữ nhân ăn cơm. Cũng có người mắng Trầm Mặc Nùng, nói nàng không biết tự ái, mắt bị mù tìm nam nhân như Diệp Thu. Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng vẫn xem như không nghe thấy, an nhà mà ấm áp ăn bữa tối cũng không lãng mạn của hai người. Mọi người sau khi thấy phản ứng của đôi tình nhân này. Cũng dần dần không còn hứng thú mắng tiếp nữa.
Người ta một người nguyện đánh, một người nguyện chịu, liên quan gì tới chúng ta? Sau khi thấp giọng nói thầm mấy tiếng cẩu nam nữ, những nam nhân kia lúc nhìn Trầm Mặc Nùng cũng không còn nóng rực nữa, thậm chí còn có chút chán ghét.
Ăn lẩu xong, Diệp Thu đang muốn gọi người tới đưa hóa đơn, một nam nhân mặc áo khoác quân đội vẻ mặt kinh hoảng chạy tới, la lớn: "Tôi thấy người chết... tôi thấy dưới xe có một người chết..."
Mọi người trong quán bị kinh động, thậm chí người trong phòng ở bên trong chạy ra xem chuyện gì xảy ra.
Một cảnh sát mặt đỏ kè, bụng phệ, mặc đồng phục xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra hỏi: "Nói từ từ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Tôi mới vừa rồi ăn xong, liền định lái xe về. Lúc chạy xe ra, thấy có một người nằm dưới xe tôi... không phải, là nằm dưới đất. Tôi gọi nửa ngày, hắn vẫn không tỉnh, trên người lạnh như băng... tôi không biết chuyện gì xảy ra cả. Đồng chí cảnh sát, tôi không biết hắn sao chui dưới gầm xe tôi. Lúc đậu xe cũng chưa từng gặp hắn". Tài xế lắp bắp nói, người là nằm dưới xe gã, nếu nói không rõ, sợ là mình sẽ không tránh khỏi liên quan. Nguồn truyện:
"Được rồi được rồi. Người ở chỗ nào?" Cảnh sát béo ngắt lời tài xế, nói với người trong quán: "Trước khi vụ án chưa điều tra rõ. Ai cũng không được phép rời đi".
Cảnh sát béo nói xong, gọi một cuộc điện thoại. Tiếp theo, trong quán lại xuất hiện mấy nam nhân. Sau khi chào hỏi cảnh sát béo, liền chặn ở cửa quán lẩu. Không để người trong quán đi ra ngoài, có người chen ra ngoài, cho nên bọn họ liền lớn tiếng hô ai dám ra ngoài người đó là nghi phạm, phải bắt vào trong thẩm vấn...
Mấy người có bộ dạng lãnh đạo cũng từ trong phòng đi ra, sắc mặt nghiêm nghị. Cảnh sát béo cung kính chào bọn họ, liền kể sơ lược tình huống một lần. Sau đó đoàn người mượn đèn pin người phục vụ đã chuẩn bị sẵn trong quán, đi tới hiện trường tai nạn.
Khi đoàn người thấy kẻ nằm trên đất là người cháu của đội trưởng trong phòng bọn hắn, nguyên một đám nhìn nhau. Một nam nhân vóc người khôi ngô sắc mặt âm trầm, ngồi xuống dò hô hấp của cháu, sau đó liền kéo y phục của gã, cỡi sạch gã ra, nói: "Mau. Dùng tuyết giúp hắn làm nóng người".
Những người này cũng kịp phản ứng, hiểu bây giờ nếu đưa gã tới chỗ ấm áp thì chỉ có con đường chết. Nguyên một đám ngồi xổm xuống. Lấy tay nắm tuyết trên đất, điên cuồng mà ma sát trên người Hầu Tử.
Khi toàn thân Hầu Tử đều bị bọn họ chà xát đến đỏ bừng lên, Hầu Tử mới yếu ớt mà mở mắt. Môi khô nứt, lỗ tai cũng đông lại, há miệng, hô: "Cậu".
Một câu còn chưa dứt, người lại ngất đi.
Vì vậy nên đám người lại luống cuống tay chân mà giúp gã mặc quần áo, sau đó vây chặt đưa gã đi bệnh viện.
Một trung niên nhân mập lùn tới bên cạnh nam nhân khôi ngô, vỗ vỗ vai gã, nói: "Thật nực cười, không ngờ có người dám công khai khiêu khích tôn nghiêm của nhân viên cảnh vụ, sau lưng xuất ra thủ đoạn tàn nhẫn như thế. Lão Trịnh, nhất định phải tìm hung thủ về cho tôi. Chuyện lần này tôi chịu trách nhiệm thay anh".
Nam nhân khôi ngô vẻ mặt cảm kích, nói: "Cảm ơn Vạn cục. Cảm ơn. Tôi nhất định tra ra manh mối vụ này, tìm ra dẹp yên cặn bã xã hội công khai khiêu khích nhân viên cảnh vụ chúng tôi phá hư xã hội".
Sau khi nhận được mệnh lệnh của cục trưởng, nam nhân khôi ngô dẫn mấy thuộc hạ lại một lần nữa trở về quán lẩu, sắc mặt nghiêm nghị liếc thực khách trong quán một cái, lớn tiếng nói: "Là ai? Tốt nhất là ngoan ngoãn đứng ra cho tôi. Thẳng thắn thì sẽ khoan hồng, nếu dám kháng cụ... hừ. Hôm nay nếu không tra ra manh mối chuyện này, một người cũng không được rời đi. Đương nhiên, có thể cung cấp manh mối, cục cảnh sát chúng tôi sẽ có thưởng xứng đáng".
Bà chủ quán lẩu định đi lên nói mấy lời, do dự mấy lần, cuối cùng cũng không dám đi lên. Nhìn thoáng qua Diệp Thu, nhẹ thở dài.
Trầm Mặc Nùng liếc nhìn Diệp Thu, không có lên tiếng. Nhưng lại móc điện thoại từ trong túi ra. Diệp Thu cũng lười quản nàng, Trầm gia mặc dù không bằng tứ đại gia tộc Tô Hàng, nhưng cũng là gia tộc có thực lực, hơn nữa trải qua lần tẩy phái quyền lực này, thực lực Trầm gia tăng nhiều. Đối phó những nhân vật nhỏ này, thật đúng là không có chút vấn đề gì.
Thực khách kha nghe được tra không ra hung phạm sau màn thì bọn họ không có cách gì rời đi cũng có chút tức giận, nhưng lại không dám đối nghịch với cảnh sát, ánh mắt nguyên một đám đều lén nhìn Diệp Thu mặt dày vô cùng này. Dù sao, Hầu Tử kia là hắn gọi đi mà.
Đầu tiên là mấy người, sau đó là một đám, cuối cùng tất cả mọi người trong quán đều nhìn Diệp Thu, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Trịnh Lỗi của phân cục công an khu Kim Thủy cũng chú ý tới Diệp Thu. Gã không có trực tiếp tới hỏi Diệp Thu, mà chỉ vào một nam nhân mặc áo lông trước mặt hỏi: "Anh có biết là ai làm không?"
"Tôi không... không biết". Người nam nhân kia không ngờ mình bị chỉ, vội xua tay nói.
"Thật không biết sao? Nếu anh biết mà không báo, đó chính là tội cố ý bao che. Phải ngồi tù". Trịnh Lỗi đe dọa nói.
"Tôi thật sự không biết. Tôi chỉ là... thấy hắn và người thanh niên kia cùng đi ra".
"Người thanh niên kia?" Trịnh Lỗi ép hỏi.
"Là hắn". Nam nhân áo lông chỉ chỉ Diệp Thu.
Trịnh Lỗi sải bước đi tới chỗ Diệp Thu. Quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt lúc đang muốn mở miệng nói. Trước mặt đột nhiên lại có thêm một cô gái. Liếc mắt nhìn sang một cái, chỉ cảm thấy tim mình đập giống như lò xo, đập lộn xộn. Vừa rồi nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, cũng không phát hiện nữ nhân đứng sau lưng hắn.
Trịnh Lỗi háo sắc mê rượu, bình thường không có sức chống cự gì với con gái xinh đẹp. Vị trí này của hắn cực kỳ trọng yếu, người chủ giải trí khu Kim Thủy không có ai là không nịnh bợ gã. Cho dù sau lưng có người tai to mặt lớn, họ cũng sẽ cố gắng có quan hệ tốt với những người như bọn gã. Cho nên, gã nếu muốn nữ nhân thật rất dễ dàng. Có đôi khi chơi nhiều quá, còn có thể bảo người ta tìm nữ sinh tới nếm thử chút mới lạ.
Tối nay chính là cháu Hậu Tân của gã nói mới quen một nữ sinh ngực bự xinh đẹp, sau đó cả đám ồn ào đòi Hậu Tân gọi điện bảo nàng tới. Không ngờ gã này sau khi chạy đi thì không thấy trở lại, nghe tiếng bên ngoài hét to mới biết gã xảy ra chuyện.
Cố gắng dời ánh mắt khỏi mặt cô gái xinh đẹp này, nhìn Diệp Thu hỏi: "Cậu từng đi chung với người bị hại?"
"Người bị hại? Ai là người bị hại?" Diệp Thu cười hỏi.
"Cậu còn muốn chống chế phải không? Có rất nhiều người thấy cậu cùng người bị hại Hậu Tân đi ra". Trịnh Lỗi cũng có chút tức giận. Gã ghét vẻ mặt trấn định đầy ý cười của người này.
"A. Chính là gã đưa mấy trăm đồng nói muốn mua bạn gái tôi hả? Hắn nói hắn là mua cho cậu, anh chính là cậu hắn sao?" Diệp Thu như bừng tỉnh hỏi. Ánh mắt nhìn chằm chằm Trịnh Lỗi như có điều suy nghĩ.
Trịnh Lỗi sắc mặt cứng đờ, không ngờ thằng nhãi khốn kiếp kia lại không kín miệng như vậy. Bình thường mặc gã ngang ngược một chút cũng không có gì, hôm nay lại bị gã lấy làm đầu đề câu chuyện.
Quả nhiên, ở sự cố ý nhắc nhở của Diệp Thu, mọi người trong phòng dời ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trịnh Lỗi.
"Không nên nói dối. Cậu cùng người bị hại đi ra ngoài, vì sao chỉ có mình cậu trở lại?" Trịnh Lỗi không muốn dây dưa ở đề tài kia, vội đánh trống lảng.
"À, hắn nói muốn mua bạn gái tôi. Tôi liền đưa giá. Hắn nói mình không thể quyết định, muốn đi hỏi cậu hắn... anh đến cùng có phải cậu hắn không? Hắn hẳn là đi tìm anh mới đúng". Diệp Thu đương nhiên hiểu gã có chủ ý gì, sao có thể đển gã toại nguyện được chứ?
Sắc mặt Trịnh Lỗi đều nhanh có thể vắt thành nước, phất tay về phía cấp dưới nói: "Mang hắn về cục cho tôi".
Lại chỉ mấy thực khách, nói: "Các người cũng đi theo vào cục lấy khẩu cung".
Những người bị chỉ trúng buồn bực oán hận nói, nhưng cũng không dám chỉ trích cảnh sát chấp pháp, chỉ có thể phát oán khí lên người Diệp Thu.
Diệp Thu lấy từ trong ví ra hai trăm đồng, sau khi để trên bàn, nói với bà chủ: "Bà chủ. Trả hóa đơn".
Sau đó đưa tay kéo tay Trầm Mặc Nùng, nói: "Xin lỗi. Chúng tôi rất bận. Không có thời gian".
"Cậu muốn chống lại lệnh bắt hả?"
"Chống lại lệnh bắt? Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi? Cũng vì tôi không bán bạn gái cho anh, anh muốn bắt tôi à?"
Mi tâm Trịnh Lỗi không ngừng giật giật, hận không thể rút súng một phát giết chết tên khốn kiếp này. Vạn cục một mực đứng bên cạnh nhẹ thở dài, Trịnh đội trường này à, kinh nghiệm đấu tranh với những điêu dân có tính xã hội đen còn quá thiếu thốn.
Vì vậy tiến lên một bước, bày công tác chứng của mình trước mặt Diệp Thu, nói: "Tôi là phó cục trưởng phân cục Kim Thủy, cậu cố ý bịa chuyện để công kích nhân viên cảnh sát ưu tú của cục tôi, ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Chúng tôi muốn dẫn cậu về tiến hành giáo dục lại tư tưởng. Hơn nữa cậu còn liên quan tới vụ án cố ý gây thương tổn, nếu cậu chống lại lệnh bắt, chúng tôi có thể nổ súng tại chỗ".
"Ồ, ông chính là phó cục trưởng kia à? Ha ha, tôi mới vừa rồi còn nghe Hầu Tử nói về ông. Hắn nói ông bao hết mười mấy tình phụ. Hắn nhất định phải giúp cậu vượt qua ông ở mặt số lượng". Diệp Thu chỉ vào Vạn cục trưởng lộ vẻ vui mừng nói.
Thật ra thì Diệp Thu cũng chỉ ăn nói lung tung, nhưng biểu hiện Hậu Tân ngay từ đầu là lấy tiền mua bạn gái người ta, nên những người ở chỗ này hết lần này tới lần khác đều tin tưởng lời hắn nói.
"Mang về". Vạn cục phất tay nói.
Hai cảnh sát đã sớm không ưa Diệp Thu, một người đưa tay phải chụp bả vai Diệp Thu, Diệp Thu hơi dùng sức, gã liền lảo đảo lui về sau vài bước, bịch một tiếng đánh ngã một cái bàn. Thức ăn trong nồi lẩu lập tức đổ lên người gã, nóng khiến gã nhảy dựng lên.
Những cảnh sát này bình thường sống an nhàn sung sướng. Thân thể tất cả đều yếu ớt.
Một cảnh sát khác thấy Diệp Thu dũng mãnh như vậy, lại lui về, từ trên mặt bàn mò hai chai bia đập về phía Diệp Thu, chai bia còn chưa nện vào đầu Diệp Thu, người gã đã bị một cước đạp bay.
Cảnh sát khác đều lớn tiếng kêu lên, nhưng lại do dự mà không dám tiến lên động thủ. Vừa mới uống nhiều rượu như vậy, có thể đứng vững đã là tốt lắm rồi, còn có thể đi lên đánh nhau sao?
"Dừng tay. Bằng không tôi bắn chết cậu". Trịnh Lỗi nói xong liền rút súng từ trong ngực ra, kéo chốt bảo hiểm chỉ vào Diệp Thu quát.
Diệp Thu đưa tay tìm tòi, sau đó chụp lấy Vạn cục trưởng mập lùn tới, một tay bóp cổ của gã, cười nói: "Tôi lại muốn xem anh có dám nổ súng không. Tôi cam đoan với anh, chỉ cần anh nổ súng, nhất định sẽ trúng tên mập này. Anh tin không?"
Trịnh Lỗi đương nhiên không tin, nhưng nếu gã nổ súng, chỉ sợ sau này người lãnh đạo trực tiếp này sẽ cho chèn ép mình mất.
"Cậu có biết đây là hành vi gì không? Chống lại lệnh bắt. Uy hiếp nhân viên công vụ. Cộng mấy tội lại để phạt, cậu chắc chắn ngồi tù suốt đời. Nhanh thả Vạn cục ra, tôi còn xem xét nói hộ cậu trên tòa". Trịnh Lỗi hiên ngang lẫm liệt nói.
Diệp Thu híp mắt nhìn gã, cười nói: "Lời như thế đi lừa con nít sao, anh thấy tôi sẽ tin à?"
"Dừng tay cho tôi". Lúc trong quán lẩu đang rối bời, một tiếng rống to vang lên ở cửa.
Trịnh Lỗi vừa quay đầu, liền thấy một nhóm người tràn vào. Có cảnh sát mặc y phục thường, còn có cảnh sát mặc đồng phục.
Người đi trước Trịnh Lỗi biết, là Thạch phó cục trưởng thị cục. Gã dẫn đội chạy tới lúc này làm gì?
Trịnh Lỗi tiến ra đón, đang muốn giành trước báo cáo tình huống với gã, nhưng Thạch phó cục trưởng lại hướng Trầm Mặc Nùng nghênh đón, vừa cười vừa nói: "Mặc Nùng, đã lâu không gặp. Trở về Tô Hàng sao cũng không đi thăm chú Thạch hả?"
Thạch phó cục trưởng sau khi nhận được điện thoại của Trầm Mặc Nùng, liền dẫn theo người chạy tới. Trước đó một đoạn thì bị kẹt xe, gã chỉ đành bỏ xe chạy tới bên này.
Mặc dù không biết lãnh đạo vì sao vội vã chạy tới đây như vậy. Nhưng lãnh đạo cũng chạy bộ, làm cấp dưới còn không cố hết sức chạy sao? Lại nói, có thể chạy bộ cùng lãnh đạo cũng là một loại vinh hạnh.
Cho nên lúc đám người kia tới, cả đám đều thở hồng hộc, người trong quán cũng chẳng nghe được tiếng còi xe cảnh sát.
"Xin lỗi chú Thạch, gần đây có chút việc". Trầm Mặc Nùng nói chuyện khách khí với gã.
Thạch phó cục trưởng là quan hệ tạo dựng nên lúc có Trầm lão gia tử, gã có thể làm tới vị trí này, Trầm gia xuất lực không ít. Chỉ là Trầm gia gần đây đã sa sút một phần, lực ảnh hưởng của gia tộc cũng thấp nhất trong lịch sử. Đặc biệt là sau khi Trầm lão gia tử đột nhiên qua đời, liền cắt liên lạc.
Lần này Trầm gia sau khi Quách gia rớt đài được lợi, thực lực lại gia tăng. Mới lại lần nữa liên lạc lại với những người này.
Thấy hai người bộ dạng thân mật, mặt Trịnh Lỗi liền tái đi, Vạn phó cục trưởng một bên bịt cổ họng ho khan vừa muốn giải thích, nước mắt lúc ho cũng chảy ra, có lòng giải thích một phen hoặc là tranh thủ bảo tên sao chổi Trịnh Lỗi xin lỗi người ta, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Những người khách khác ánh mắt nhìn Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng liền hâm mộ, nghĩ thầm khó trách hai người chẳng xem những cảnh sát này ra gì như thế, hóa ra là có hậu trường mạnh hơn nhiều.
"Ừ. Xảy ra chuyện gì?" Thạch phó cục trưởng nhìn sang Vạn phó cục trưởng bị Diệp Thu giữ, nói: "Vị này là bạn của cháu à? Có thể trước hết bảo hắn thả người không?"
Không đợi Trầm Mặc Nùng nói, Diệp Thu đã thả Vạn phó cục trưởng ra. Vạn phó cục trưởng muốn chào hỏi với Phương cục, muốn nói chuyện lại nói không nên lời, thằng nhóc kia sử ám kình, khiến gã chỉ có thể ho khan không ngừng.
Trầm Mặc Nùng liền kể ngắn gọn câu chuyện một lần, Phương phó cục trưởng xanh mặt, nói: "Hồ đồ. Đều hồ đồ. Các người còn xứng mặc bộ quần áo này sao? A, bây giờ là xã hội gì? Trước mặt mọi người lấy tiền mua bạn gái người khác, loại chuyện như vậy mà cậu cũng làm ra sao? Coi trường bằng vung. Mang về. Mang về hết cho tôi. Cũng mời những người khách này về luôn. Ghi khẩu cung một đám. Ai dám giấu diếm, tuyệt không nhân nhượng".
Cự tuyệt hảo ý của Thạch phó cục trưởng phái xe đưa bọn họ về, Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng từ thị cục đi ra, đã là hơn mười giờ tối. Sắc trời mờ mịt, nhưng toàn bộ thế giới lại cực kỳ sáng tỏ. Tuyết trắng trên mặt đát phảng phất như một ngọn đèn sáng trùm trời lấp đất, chiếu rọi cảnh người đi đường vội vã.
Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng sóng vai đi ở bên dưới đèn đường, ủng da giẫm trên mặt tuyết vang tiếng răng rắc răng rắc. Thân ảnh hai người trong chốc lát bị ánh sáng kéo thật dài, một lát lại chồng lên nhau. Ba ba hai hai cặp tình nhân đội mũ quàng khăn đi lướt qua bên cạnh, thân thể ôm chặt lấy nhau, tiếng cười nói cùng tiếng vui đùa trong đêm ở nơi tịch liêu này truyền rất xa.
Diệp Thu cũng có chút hâm mộ người ta, hỏi Trầm Mặc Nùng: "Lạnh không?"
"Không lạnh". Trầm Mặc Nùng nhẹ nhàng lắc đầu.
Cảm thấy được cũng có chút buồn bực, nghĩ thầm, tôi cũng thấy hơi lạnh, sao cô không biết lạnh chứ?
"Những người đó sẽ chịu trừng phạt xứng đáng à?" Diệp Thu cười hỏi. Đường còn dài, Trầm Mặc Nùng lại không chủ động nói chuyện với hắn, hắn chỉ có thể tìm một chút đề tài để giết thời gian.
"Có thể có một lý do nhúng tay điều động nhân sự ở phân cục Kim Thủy, gã hẳn là sẽ không bỏ qua. Hơn nữa lần này có nhiều người làm chứng như vậy mà". Trầm Mặc Nùng hiểu rõ bầu không khí chính trị của Tô Hàng hơn một chút, nhỏ giọng giải thích. Có kỳ ngộ như vậy, sợ là Thạch phó cục trưởng sẽ đổi mấy người ở khu Kim Thủy thành người của mình.
Diệp Thu nhẹ thở dài, khí thở ra bay lên trước mắt. Thời tiết rét lạnh, không khí đều giống như bị ngưng kết lại. "Chỉ muốn ăn một bữa yên tĩnh thôi, không ngờ lại gặp nhiều chuyện như vậy".
Diệp Thu nghiêng mặt qua nhìn Trầm Mặc Nùng, cười khổ nói: "Hồng nhan họa thủy, có phải mỗi cô gái xinh đẹp đều gặp vấn đề vậy không?"
Trong lòng Trầm Mặc Nùng cũng có hơi vui sướng, hắn là đang khen mình xinh đẹp sao?
Nhưng vấn đề này nàng lại không trả lời, khóe miệng hơi mỉm cười, cầm túi xách đi trước.
Thấy Trầm Mặc Nùng không trả lời, Diệp Thu lại nói tiếp: "Từ xưa hồng nhan thường bạc mệnh, nam nhân có thể hưởng thụ người đẹp nhất định phải có thực lực cường đại mới được. Bằng không, làm sao có thể bảo vệ thật tốt cô gái của mình được chứ? Mà đối với người đẹp mà nói, đi gả cho một nam nhân không có thực lực thâm hậu, lại chính là tại họa của người ta".
Trầm Mặc Nùng liền quay mặt sang thấy ánh mắt Diệp Thu, nàng có chút không rõ hàm ý trong câu nói này của Diệp Thu.
Diệp Thu tiến lại bên cạnh Trầm Mặc Nùng, đưa tay ôm eo nàng, nói: "Cho nên, cô cứ tới tổn hại tôi đi. Tôi có lòng tin có thể bảo vệ tốt cô".
Bông tuyết lại lần nữa rơi xuống, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn, bông tuyết bay lả tả xuống nhảy múa tán loạn.
Bạn gái là một người, không phải là thứ đồ vật gì, có thể nói mượn là mượn sao? Với lại, cho dù là đồ vật cũng chẳng có cách mượn thế này. Hơn nữa gã lại bỏ tiền ra, hiển nhiên là xem bà xã người khác giống như tiểu thư tiếp khác.
Người có thể đưa ra yêu cầu này thật sự là một tên điên, Diệp Thu thậm chí cũng chưa kịp tức giận, trước tiên đã bị gã làm kinh hãi. Khiếp sợ đầu óc người này sao hay vậy, phương thức tư duy khác người thường vậy chứ?
"Nhìn gì? Trừng mắt nhìn tao làm gì? Lời của tao... nấc... mày nghe không rõ à?" Nam nhân nhỏ gầy thấy Diệp Thu nửa ngày không có phản ứng, sắc mặt liền khó chịu, nói với Diệp Thu: "Đem bạn gái mày mượn chút, số tiền này tất cả đều là của mày. Có làm không? Con mẹ nó mày trả lời nhanh đi".
Diệp Thu nhẹ nhàng thở dài, muốn ăn một bữa cơm yên tĩnh cũng bị loại người không có óc này quấy rầy.
"Cái quái gì vậy? Đã là thời đại gì rồi, còn có kẻ muốn cưỡng đoạt dân nữ chứ?"
"Đúng đấy. Nếu có người dám nói bạn gái tôi như vậy, tôi sẽ khiến đầu hắn nở hoa".
"Hắc, xem bộ dạng chính là tên mặt trắng, cô gái xinh đẹp như vậy, thật đúng là đáng tiếc..."
Ngay cả nam nhân uống rượu bàn bên cạnh cũng nhìn vừa mắt, đều chỉ trích gã coi trời bằng vung và Diệp Thu nhát gan sợ phiền phức.
"Con mẹ nó ồn cái gì? Không muốn sống nữa hả? Có muốn vào cục ăn cơm tù mấy bữa không? Nếu mấy cổ họng nói muốn, ông đây thành toàn cho các người". Nam nhân mỏ nhọn xoay người lại chỉ vào người bàn kia mắng.
Những người kia mặc dù phẫn nộ mà lầm bầm mấy câu. Nhưng cũng chẳng có ai gây bậy với người này. Chuyện cũng chẳng liên quan tới mình, không cần phải chấp gã say này. Lại nói, nhìn thằng cha này ăn nói ngang ngược thế. Chứng minh sau lưng gã chắc chắn có chỗ dựa vững chắc. Không có một chút chỗ dựa vững chắc, hạng người này còn không sớm bị người ném vào trong bao bố dìm xuống Tây Hồ sao?
Diệp Thu liếc nhìn sắc mặt của Trầm Mặc Nùng. Vẫn là vẻ như không có việc gì. Mặc dù ánh mắt thu từ ngoài cửa sổ về, nhưng cũng không đặt trên người nam nhân xấu xí này. Chỉ là yên lặng mà nhìn người phục vụ bưng một nồi lẩu ra. Giống như là đang nghiên cứu nồi lẩu dùng thế nào.
Diệp Thu thấy nàng lúc cúi đầu mái tóc trượt xuống, vừa cười vừa hỏi: "Cô thấy nên xử lý thế nào cho tốt?"
"Đuổi đi đi". Trầm Mặc Nùng lại tham luyến đưa mắt nhìn thế giới tuyết trắng bên ngoài, ôn nhu nói: "Tôi muốn ăn một bữa yên tĩnh".
Diệp Thu hiểu được ý tứ của nàng. Nàng chỉ muốn yên tĩnh mà cùng mình ăn hết cái lẩu thôi.
Mình làm sao mà muốn bầu không khí tốt đẹp này bị phá hỏng chứ? Người khác không biết chính là, bọn họ có thể có dịp như vậy thật sự là quá ít.
Chuyện này sớm đã có người báo cho bà chủ quán lẩu. Một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, dáng người đẫy đà. Da thịt mềm mại, ngực rất lớn. Thấy nam nhân mỏ nhọn kia gây chuyện, cau mày, nhưng lại biết mình không thể đắc tội với người này, liền vội che dấu tầm tình mình, vẻ mặt tươi cười mà đi tới, cười nói: "Anh Hậu, sao lại tức giận thế? Đừng nóng. Chúng ta vào trong uống rượu, tôi vừa vặn đang rảnh, hôm nay liền từ từ mà bồi anh Hậu làm mấy chén. Anh Hậu muốn làm gì thì chúng ta liền làm đó".
Hậu ca sau khi nghe câu nói kia của bà chủ thì hai mắt tỏa sáng. Một đôi mắt tam giác lập tức nhìn chằm chằm vào bộ ngực căng tròn bên trong áo da đen của bà chủ, vẻ mặt tục tĩu cười nói: "Chị Bạch, tôi không phải là không cho chị mặt mũi, chuyện này chị cũng đừng can thiệp. Tôi đã đáp ứng với cậu, phải đi tìm nữ sinh xinh đẹp bồi rượu cho ông ấy. Nhưng con bé chết tiệt kia đã đáp ứng tôi tới đây, đến bây giờ vẫn còn chưa tới. Nếu tôi không tìm người ra, tôi còn mặt mũi nào mà vào uống rượu? Cô nàng này không tệ, so với học sinh kia còn tốt hơn. Tôi bỏ tiền mời nàng đi theo giúp bồi cậu tôi một chút thôi, đây chỉ là buôn bán mà. Chị không cần lo lắng".
Ánh mắt bà chủ liền nhìn sang Trầm Mặc Nùng, lập tức bị chấn trụ, mở quán nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua người khách xinh đẹp như thế. Đương nhiên, người khách xinh đẹp cũng đã gặp không ít, nhưng không có người nào có loại khí chất này. Loại xinh đẹp tài trí ung dung ngồi im ở một chỗ mà vẫn thể hiện không chút tiếng động này, khiến người khác vui vẻ thoải mái, do đó vừa kinh sợ vừa hâm mộ.
Chẳng trách Hầu Tử này nhìn chằm chằm vào người này không tha, cô gái này quả thật là quá đẹp. Nếu để cho Hầu Tử mang người vào. Sợ là tối nay sẽ bị đám người kia làm nát bét? Người khác không biết, nàng còn có thể không biết sao? Những gã kia đều là bầy cặn bã ăn tươi nuốt sống.
Trong lòng bà chủ thầm mắng, nếu là giao dịch thì tốt rồi. Anh cho người ta tiền, mà người ta phải chịu bán mới được chứ? Nhìn điệu bộ này của người ta, sợ là anh đụng phải vẻ mặt xám xịt rồi.
"Anh Hậu, anh cho chị Bạch một chút tình mọn được không? Anh trước tiên vào trong uống rượu, tôi ở cửa đợi cho anh, nếu anh cô nữ sinh anh gọi kia tới, tôi lập tức dẫn nàng vào. Được không? Hai vị này là khách của tôi, anh xem... chuyện mà ầm ĩ, cũng khiến mặt Trịnh đội trưởng bị bôi đen không phải sao?"
"Ầm ĩ? Ầm ĩ thì thế nào? Biết ai ngồi trong đó hôm nay không? Chuyện ầm ĩ cũng có thể giải quyết, nếu tôi để cậu tôi mất mặt mũi, vậy có thể sẽ bị giải quyết không tốt". Hầu Tử lại ợ lên hơi rượu, khiến Trầm Mặc Nùng hơi nhíu mày, nàng vốn cũng có chút thích sạch sẽ, lại có một người đáng ghét như vậy luôn đứng cạnh làm loại động tác bất nhã này, thật khiến người ta rất không chịu nổi.
Bà chủ nhìn lướt qua đôi tình nhân trẻ đang ngồi thản nhiên kia, trong lòng cũng thầm tức giận. Hai người này cũng thật khờ, lúc mình kéo dài với gã, còn không nhanh rời đi, phải chờ ăn lẩu sao? Nếu mà bắt đầu ầm ĩ, sợ là các người cũng chẳng có quả ngon mà ăn đâu.
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám làm trò trước mặt Hầu Tử mở miệng đuổi người. Ngược lại nháy mắt hai cái với Diệp Thu, thấy vẻ mặt dửng dưng của nam nhân kia, thầm thở dài, nói: "Anh Hâu, cho chị Bạch một chút mặt mũi đi được không? Anh cũng biết, chúng tôi làm một chút buôn bán không dễ dàng. Nếu chuyện ầm ĩ, các người tay mắt thông thiên, không có vấn đề gì, những chẳng phải quán này của chị Bạch sẽ tiêu đời sao? Anh Hậu, bình thường chị Bạch cũng chiếu cố anh không ít, hôm nay liền giúp chị một lần được không?"
Sắc mặt Hầu Tử liền thay đổi, mặt khỉ trở nên vặn vẹo kinh khủng. Chỉ vào bà chủ xinh đẹp nói: "Chị đang ở đây giúp ai nói đó? Chị chiếu cố tôi? Chị chiếu cố tôi cái gì? Không phải chỉ là ở chỗ chị ăn vài bữa cơm sao? Chị cho rằng ông đây thích sao? Những quán cơm khác muốn tìm tôi tôi còn không đi đó. Chị có tin tôi hô lên một tiếng thì sẽ khiến quán lẩu này của chị đóng cửa không? Đừng đưa mặt không biết xấu hổ".
Bà chủ bị gã say này nói đến mặt cười thành mặt đỏ trắng, muốn phủi tay mặc kệ, nhưng quán này lại là do mình phí vô số tâm huyết mở ra. Nếu xảy ra chuyện gì, mình có thể đảm đương sao đây?
Đứng ở đó mà đi cũng không được, nói cũng không được. Cực kỳ xấu hổ.
Diệp Thu nhẹ giọng thở dài, những nhân vật nhỏ này tự cho mình là đúng luôn thích làm ra chút chuyện khiến người ta dở khóc dở cười.
Diệp Thu mới vừa rồi thấy được bà chủ có đánh mắt cho mình, hiểu được nàng cũng là vì lo cho an toàn của mình, đối với nàng vẫn rất có hảo cảm. Cũng không muốn để nàng bị khó xử kẹt ở giữa, thu một chút tiền ở trên bàn, nói với nam nhân xấu xí: "Anh Hầu Tử phải không? Rất hân hạnh được biết anh. Đề nghị của anh tôi đã cân nhắc kỹ, cũng không tệ lắm. Nhưng mà..."
Diệp Thu cố ý liếc người xung quanh một cái, ghé vào bên tai Hầu ca nhỏ giọng nói: "Cũng không biết anh có hứng làm một cuộc làm ăn lâu dài không?"
Làm ăn lâu dài? Bao nuôi lâu dài?
Hầu Tử lại nhìn Trầm Mặc Nùng, ánh mắt liền lóe sáng. Cô gái cực phẩm như vậy. Chắc hẳn cậu bọn họ phi thường có hứng thú đây? Dù bọn họ không muốn bao nuôi lâu dài, mình bao nàng thì có sao?
Hầu Tử liền gật đầu, nói: "Thằng nhóc rất biết hàng, cái này vẫn có thể thương lượng".
"Được. Nơi này lắm thầy nhiều ma, chúng ta ra ngoài thương lực giá cả một chút ha?" Diệp Thu vẻ mặt nịnh nọt nói.
"Đi thôi. Lên xe tôi nói đi". Hầu Tử xiêu xiêu vẹo vẹo đi trước dẫn đường, đi đường cũng không vững. Nhưng trong lòng lại có ngọn lửa nhỏ cháy lên.
Xốc màn da ở cửa, một cỗ gió lạnh liền ấp vào mặt. Hầu Tử kéo cổ áo lên, nói với Diệp Thu: "Tôi đi tiểu trước đã. Cậu chờ chút".
Nói xong, liền đi tới bãi đỗ xe loại nhỏ cạnh quán lẩu. Diệp Thu cũng cười nói: "Tôi cũng gấp, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Anh Hầu Tử. Anh cảm thấy giá bao nhiêu là hợp?"
"Một tháng năm nghìn. Chịu thì làm, không chịu thì thôi. Cậu có biết không, giá này xem như là không tệ rồi đó. Bao một nữ sinh mới có ba nghìn thôi". Hầu Tử vừa đi vừa nói.
"Anh Hầu Tử, thêm chút đi? Anh cũng thấy hàng rồi đó. Những nữ sinh kia sao có thể so với nàng được? Tôi nói cho anh biết, nàng đi trên đường cũng không biết có bao nhiêu người săn ngôi sao chụp ảnh đó. Không phải là khoe khoang với anh, cũng vì nàng luyến tiếc tôi, mới không muốn đi vào trong đó phát triển. Hắc hắc, tôi một thời gian ngắn gần đây cũng quả thật thiếu tiền xài..."
"Con mẹ nó. Sao trên thế giới có loại nam nhân như cậu chứ? Nữ nhân như vậy, cho dù ôm vào trong lòng chết cùng một chỗ cũng là đáng. Mà nói cũng thật là, mẹ nó nữ nhân thật bị coi thường. Vậy đi, mỗi tháng năm nghìn, ngoài ra tôi đưa thêm cho cậu một vạn. Cao nữa thì không được. Tôi không có quyền làm chủ". Hầu Tử cũng lười đi thêm mấy bước tới toilet công cộng ở bãi đỗ xe, liền đứng ở chân tường mở khóa.
Diệp Thu mắt nhìn bốn phía, cảm thấy nơi này không tệ. Sau đó tay làm thế dao, chặt ở cổ Hầu Tử. Hầu Tử liền ngã xuống mềm nhũn, nước tiểu đang bắn một nửa cũng rút về.
Diệp Thu thấy ở ngoài đồ chơi của gã còn dính nước tiểu. Dùng chân chà khối tuyết mở quần gã ra bỏ vào. Chó Nhật. Để đồ chơi của mày đông cứng luôn.
Diệp Thu quét mắt xung quanh một cái, kéo Hầu Tử vào gầm xe của một chiếc xe tải. Cũng lười quản gã có thể bị tổn thương do giá rét không. Chỉ cần trước khi mình và Trầm Mặc Nùng ăn xong đừng tỉnh lại là được rồi. Lại sợ gã sẽ tỉnh lại sớm, muốn bò vào chặt gã thêm lần nữa, lại nghe có tiếng bước chân truyền tới, Diệp Thu liền xoay người rời đi.
Lúc Diệp Thu trở vào trong quán, thức ăn hai người gọi đã đưa lên. Ở trong lòng bà chủ nghĩ, nếu bọn họ không muốn đi, vậy nhanh làm để bọn họ ăn xong rồi rời đi. Cho nên đồ ăn trên bàn họ cũng phá lệ làm nhanh, nhưng không ai có ý kiến gì.
Trầm Mặc Nùng đang giúp hắn kẹp một khối xương sống lưng heo bỏ vào trong chén trước mặt hắn. Khối xương sống lưng heo này hầm cách thủy nên đã rất nhừ, phía trên còn có không ít thịt nạc, ăn phi thường ngon. Sau khi gặm hết thịt bên ngoài, lại dùng ống hút hút sạch cốt tủy bên trọng, hương vị lại càng nhất tuyệt.
Trầm Mặc Nùng là một nữ nhân thông minh, cũng không hỏi Diệp Thu mang người kia đi tới chỗ nào. Diệp Thu thấy ánh mắt nghi hoặc của những người khác, cố ý nói với Trầm Mặc Nùng: "Thỏa thuận. Hắn trở về lấy tiền".
Vì vậy mọi người trong quán bắt đầu mắng Diệp Thu, nói hắn không phải là một thằng đàn ông, thằng mặt trắng, dựa vào nữ nhân ăn cơm. Cũng có người mắng Trầm Mặc Nùng, nói nàng không biết tự ái, mắt bị mù tìm nam nhân như Diệp Thu. Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng vẫn xem như không nghe thấy, an nhà mà ấm áp ăn bữa tối cũng không lãng mạn của hai người. Mọi người sau khi thấy phản ứng của đôi tình nhân này. Cũng dần dần không còn hứng thú mắng tiếp nữa.
Người ta một người nguyện đánh, một người nguyện chịu, liên quan gì tới chúng ta? Sau khi thấp giọng nói thầm mấy tiếng cẩu nam nữ, những nam nhân kia lúc nhìn Trầm Mặc Nùng cũng không còn nóng rực nữa, thậm chí còn có chút chán ghét.
Ăn lẩu xong, Diệp Thu đang muốn gọi người tới đưa hóa đơn, một nam nhân mặc áo khoác quân đội vẻ mặt kinh hoảng chạy tới, la lớn: "Tôi thấy người chết... tôi thấy dưới xe có một người chết..."
Mọi người trong quán bị kinh động, thậm chí người trong phòng ở bên trong chạy ra xem chuyện gì xảy ra.
Một cảnh sát mặt đỏ kè, bụng phệ, mặc đồng phục xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra hỏi: "Nói từ từ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Tôi mới vừa rồi ăn xong, liền định lái xe về. Lúc chạy xe ra, thấy có một người nằm dưới xe tôi... không phải, là nằm dưới đất. Tôi gọi nửa ngày, hắn vẫn không tỉnh, trên người lạnh như băng... tôi không biết chuyện gì xảy ra cả. Đồng chí cảnh sát, tôi không biết hắn sao chui dưới gầm xe tôi. Lúc đậu xe cũng chưa từng gặp hắn". Tài xế lắp bắp nói, người là nằm dưới xe gã, nếu nói không rõ, sợ là mình sẽ không tránh khỏi liên quan. Nguồn truyện:
"Được rồi được rồi. Người ở chỗ nào?" Cảnh sát béo ngắt lời tài xế, nói với người trong quán: "Trước khi vụ án chưa điều tra rõ. Ai cũng không được phép rời đi".
Cảnh sát béo nói xong, gọi một cuộc điện thoại. Tiếp theo, trong quán lại xuất hiện mấy nam nhân. Sau khi chào hỏi cảnh sát béo, liền chặn ở cửa quán lẩu. Không để người trong quán đi ra ngoài, có người chen ra ngoài, cho nên bọn họ liền lớn tiếng hô ai dám ra ngoài người đó là nghi phạm, phải bắt vào trong thẩm vấn...
Mấy người có bộ dạng lãnh đạo cũng từ trong phòng đi ra, sắc mặt nghiêm nghị. Cảnh sát béo cung kính chào bọn họ, liền kể sơ lược tình huống một lần. Sau đó đoàn người mượn đèn pin người phục vụ đã chuẩn bị sẵn trong quán, đi tới hiện trường tai nạn.
Khi đoàn người thấy kẻ nằm trên đất là người cháu của đội trưởng trong phòng bọn hắn, nguyên một đám nhìn nhau. Một nam nhân vóc người khôi ngô sắc mặt âm trầm, ngồi xuống dò hô hấp của cháu, sau đó liền kéo y phục của gã, cỡi sạch gã ra, nói: "Mau. Dùng tuyết giúp hắn làm nóng người".
Những người này cũng kịp phản ứng, hiểu bây giờ nếu đưa gã tới chỗ ấm áp thì chỉ có con đường chết. Nguyên một đám ngồi xổm xuống. Lấy tay nắm tuyết trên đất, điên cuồng mà ma sát trên người Hầu Tử.
Khi toàn thân Hầu Tử đều bị bọn họ chà xát đến đỏ bừng lên, Hầu Tử mới yếu ớt mà mở mắt. Môi khô nứt, lỗ tai cũng đông lại, há miệng, hô: "Cậu".
Một câu còn chưa dứt, người lại ngất đi.
Vì vậy nên đám người lại luống cuống tay chân mà giúp gã mặc quần áo, sau đó vây chặt đưa gã đi bệnh viện.
Một trung niên nhân mập lùn tới bên cạnh nam nhân khôi ngô, vỗ vỗ vai gã, nói: "Thật nực cười, không ngờ có người dám công khai khiêu khích tôn nghiêm của nhân viên cảnh vụ, sau lưng xuất ra thủ đoạn tàn nhẫn như thế. Lão Trịnh, nhất định phải tìm hung thủ về cho tôi. Chuyện lần này tôi chịu trách nhiệm thay anh".
Nam nhân khôi ngô vẻ mặt cảm kích, nói: "Cảm ơn Vạn cục. Cảm ơn. Tôi nhất định tra ra manh mối vụ này, tìm ra dẹp yên cặn bã xã hội công khai khiêu khích nhân viên cảnh vụ chúng tôi phá hư xã hội".
Sau khi nhận được mệnh lệnh của cục trưởng, nam nhân khôi ngô dẫn mấy thuộc hạ lại một lần nữa trở về quán lẩu, sắc mặt nghiêm nghị liếc thực khách trong quán một cái, lớn tiếng nói: "Là ai? Tốt nhất là ngoan ngoãn đứng ra cho tôi. Thẳng thắn thì sẽ khoan hồng, nếu dám kháng cụ... hừ. Hôm nay nếu không tra ra manh mối chuyện này, một người cũng không được rời đi. Đương nhiên, có thể cung cấp manh mối, cục cảnh sát chúng tôi sẽ có thưởng xứng đáng".
Bà chủ quán lẩu định đi lên nói mấy lời, do dự mấy lần, cuối cùng cũng không dám đi lên. Nhìn thoáng qua Diệp Thu, nhẹ thở dài.
Trầm Mặc Nùng liếc nhìn Diệp Thu, không có lên tiếng. Nhưng lại móc điện thoại từ trong túi ra. Diệp Thu cũng lười quản nàng, Trầm gia mặc dù không bằng tứ đại gia tộc Tô Hàng, nhưng cũng là gia tộc có thực lực, hơn nữa trải qua lần tẩy phái quyền lực này, thực lực Trầm gia tăng nhiều. Đối phó những nhân vật nhỏ này, thật đúng là không có chút vấn đề gì.
Thực khách kha nghe được tra không ra hung phạm sau màn thì bọn họ không có cách gì rời đi cũng có chút tức giận, nhưng lại không dám đối nghịch với cảnh sát, ánh mắt nguyên một đám đều lén nhìn Diệp Thu mặt dày vô cùng này. Dù sao, Hầu Tử kia là hắn gọi đi mà.
Đầu tiên là mấy người, sau đó là một đám, cuối cùng tất cả mọi người trong quán đều nhìn Diệp Thu, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Trịnh Lỗi của phân cục công an khu Kim Thủy cũng chú ý tới Diệp Thu. Gã không có trực tiếp tới hỏi Diệp Thu, mà chỉ vào một nam nhân mặc áo lông trước mặt hỏi: "Anh có biết là ai làm không?"
"Tôi không... không biết". Người nam nhân kia không ngờ mình bị chỉ, vội xua tay nói.
"Thật không biết sao? Nếu anh biết mà không báo, đó chính là tội cố ý bao che. Phải ngồi tù". Trịnh Lỗi đe dọa nói.
"Tôi thật sự không biết. Tôi chỉ là... thấy hắn và người thanh niên kia cùng đi ra".
"Người thanh niên kia?" Trịnh Lỗi ép hỏi.
"Là hắn". Nam nhân áo lông chỉ chỉ Diệp Thu.
Trịnh Lỗi sải bước đi tới chỗ Diệp Thu. Quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt lúc đang muốn mở miệng nói. Trước mặt đột nhiên lại có thêm một cô gái. Liếc mắt nhìn sang một cái, chỉ cảm thấy tim mình đập giống như lò xo, đập lộn xộn. Vừa rồi nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, cũng không phát hiện nữ nhân đứng sau lưng hắn.
Trịnh Lỗi háo sắc mê rượu, bình thường không có sức chống cự gì với con gái xinh đẹp. Vị trí này của hắn cực kỳ trọng yếu, người chủ giải trí khu Kim Thủy không có ai là không nịnh bợ gã. Cho dù sau lưng có người tai to mặt lớn, họ cũng sẽ cố gắng có quan hệ tốt với những người như bọn gã. Cho nên, gã nếu muốn nữ nhân thật rất dễ dàng. Có đôi khi chơi nhiều quá, còn có thể bảo người ta tìm nữ sinh tới nếm thử chút mới lạ.
Tối nay chính là cháu Hậu Tân của gã nói mới quen một nữ sinh ngực bự xinh đẹp, sau đó cả đám ồn ào đòi Hậu Tân gọi điện bảo nàng tới. Không ngờ gã này sau khi chạy đi thì không thấy trở lại, nghe tiếng bên ngoài hét to mới biết gã xảy ra chuyện.
Cố gắng dời ánh mắt khỏi mặt cô gái xinh đẹp này, nhìn Diệp Thu hỏi: "Cậu từng đi chung với người bị hại?"
"Người bị hại? Ai là người bị hại?" Diệp Thu cười hỏi.
"Cậu còn muốn chống chế phải không? Có rất nhiều người thấy cậu cùng người bị hại Hậu Tân đi ra". Trịnh Lỗi cũng có chút tức giận. Gã ghét vẻ mặt trấn định đầy ý cười của người này.
"A. Chính là gã đưa mấy trăm đồng nói muốn mua bạn gái tôi hả? Hắn nói hắn là mua cho cậu, anh chính là cậu hắn sao?" Diệp Thu như bừng tỉnh hỏi. Ánh mắt nhìn chằm chằm Trịnh Lỗi như có điều suy nghĩ.
Trịnh Lỗi sắc mặt cứng đờ, không ngờ thằng nhãi khốn kiếp kia lại không kín miệng như vậy. Bình thường mặc gã ngang ngược một chút cũng không có gì, hôm nay lại bị gã lấy làm đầu đề câu chuyện.
Quả nhiên, ở sự cố ý nhắc nhở của Diệp Thu, mọi người trong phòng dời ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trịnh Lỗi.
"Không nên nói dối. Cậu cùng người bị hại đi ra ngoài, vì sao chỉ có mình cậu trở lại?" Trịnh Lỗi không muốn dây dưa ở đề tài kia, vội đánh trống lảng.
"À, hắn nói muốn mua bạn gái tôi. Tôi liền đưa giá. Hắn nói mình không thể quyết định, muốn đi hỏi cậu hắn... anh đến cùng có phải cậu hắn không? Hắn hẳn là đi tìm anh mới đúng". Diệp Thu đương nhiên hiểu gã có chủ ý gì, sao có thể đển gã toại nguyện được chứ?
Sắc mặt Trịnh Lỗi đều nhanh có thể vắt thành nước, phất tay về phía cấp dưới nói: "Mang hắn về cục cho tôi".
Lại chỉ mấy thực khách, nói: "Các người cũng đi theo vào cục lấy khẩu cung".
Những người bị chỉ trúng buồn bực oán hận nói, nhưng cũng không dám chỉ trích cảnh sát chấp pháp, chỉ có thể phát oán khí lên người Diệp Thu.
Diệp Thu lấy từ trong ví ra hai trăm đồng, sau khi để trên bàn, nói với bà chủ: "Bà chủ. Trả hóa đơn".
Sau đó đưa tay kéo tay Trầm Mặc Nùng, nói: "Xin lỗi. Chúng tôi rất bận. Không có thời gian".
"Cậu muốn chống lại lệnh bắt hả?"
"Chống lại lệnh bắt? Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi? Cũng vì tôi không bán bạn gái cho anh, anh muốn bắt tôi à?"
Mi tâm Trịnh Lỗi không ngừng giật giật, hận không thể rút súng một phát giết chết tên khốn kiếp này. Vạn cục một mực đứng bên cạnh nhẹ thở dài, Trịnh đội trường này à, kinh nghiệm đấu tranh với những điêu dân có tính xã hội đen còn quá thiếu thốn.
Vì vậy tiến lên một bước, bày công tác chứng của mình trước mặt Diệp Thu, nói: "Tôi là phó cục trưởng phân cục Kim Thủy, cậu cố ý bịa chuyện để công kích nhân viên cảnh sát ưu tú của cục tôi, ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Chúng tôi muốn dẫn cậu về tiến hành giáo dục lại tư tưởng. Hơn nữa cậu còn liên quan tới vụ án cố ý gây thương tổn, nếu cậu chống lại lệnh bắt, chúng tôi có thể nổ súng tại chỗ".
"Ồ, ông chính là phó cục trưởng kia à? Ha ha, tôi mới vừa rồi còn nghe Hầu Tử nói về ông. Hắn nói ông bao hết mười mấy tình phụ. Hắn nhất định phải giúp cậu vượt qua ông ở mặt số lượng". Diệp Thu chỉ vào Vạn cục trưởng lộ vẻ vui mừng nói.
Thật ra thì Diệp Thu cũng chỉ ăn nói lung tung, nhưng biểu hiện Hậu Tân ngay từ đầu là lấy tiền mua bạn gái người ta, nên những người ở chỗ này hết lần này tới lần khác đều tin tưởng lời hắn nói.
"Mang về". Vạn cục phất tay nói.
Hai cảnh sát đã sớm không ưa Diệp Thu, một người đưa tay phải chụp bả vai Diệp Thu, Diệp Thu hơi dùng sức, gã liền lảo đảo lui về sau vài bước, bịch một tiếng đánh ngã một cái bàn. Thức ăn trong nồi lẩu lập tức đổ lên người gã, nóng khiến gã nhảy dựng lên.
Những cảnh sát này bình thường sống an nhàn sung sướng. Thân thể tất cả đều yếu ớt.
Một cảnh sát khác thấy Diệp Thu dũng mãnh như vậy, lại lui về, từ trên mặt bàn mò hai chai bia đập về phía Diệp Thu, chai bia còn chưa nện vào đầu Diệp Thu, người gã đã bị một cước đạp bay.
Cảnh sát khác đều lớn tiếng kêu lên, nhưng lại do dự mà không dám tiến lên động thủ. Vừa mới uống nhiều rượu như vậy, có thể đứng vững đã là tốt lắm rồi, còn có thể đi lên đánh nhau sao?
"Dừng tay. Bằng không tôi bắn chết cậu". Trịnh Lỗi nói xong liền rút súng từ trong ngực ra, kéo chốt bảo hiểm chỉ vào Diệp Thu quát.
Diệp Thu đưa tay tìm tòi, sau đó chụp lấy Vạn cục trưởng mập lùn tới, một tay bóp cổ của gã, cười nói: "Tôi lại muốn xem anh có dám nổ súng không. Tôi cam đoan với anh, chỉ cần anh nổ súng, nhất định sẽ trúng tên mập này. Anh tin không?"
Trịnh Lỗi đương nhiên không tin, nhưng nếu gã nổ súng, chỉ sợ sau này người lãnh đạo trực tiếp này sẽ cho chèn ép mình mất.
"Cậu có biết đây là hành vi gì không? Chống lại lệnh bắt. Uy hiếp nhân viên công vụ. Cộng mấy tội lại để phạt, cậu chắc chắn ngồi tù suốt đời. Nhanh thả Vạn cục ra, tôi còn xem xét nói hộ cậu trên tòa". Trịnh Lỗi hiên ngang lẫm liệt nói.
Diệp Thu híp mắt nhìn gã, cười nói: "Lời như thế đi lừa con nít sao, anh thấy tôi sẽ tin à?"
"Dừng tay cho tôi". Lúc trong quán lẩu đang rối bời, một tiếng rống to vang lên ở cửa.
Trịnh Lỗi vừa quay đầu, liền thấy một nhóm người tràn vào. Có cảnh sát mặc y phục thường, còn có cảnh sát mặc đồng phục.
Người đi trước Trịnh Lỗi biết, là Thạch phó cục trưởng thị cục. Gã dẫn đội chạy tới lúc này làm gì?
Trịnh Lỗi tiến ra đón, đang muốn giành trước báo cáo tình huống với gã, nhưng Thạch phó cục trưởng lại hướng Trầm Mặc Nùng nghênh đón, vừa cười vừa nói: "Mặc Nùng, đã lâu không gặp. Trở về Tô Hàng sao cũng không đi thăm chú Thạch hả?"
Thạch phó cục trưởng sau khi nhận được điện thoại của Trầm Mặc Nùng, liền dẫn theo người chạy tới. Trước đó một đoạn thì bị kẹt xe, gã chỉ đành bỏ xe chạy tới bên này.
Mặc dù không biết lãnh đạo vì sao vội vã chạy tới đây như vậy. Nhưng lãnh đạo cũng chạy bộ, làm cấp dưới còn không cố hết sức chạy sao? Lại nói, có thể chạy bộ cùng lãnh đạo cũng là một loại vinh hạnh.
Cho nên lúc đám người kia tới, cả đám đều thở hồng hộc, người trong quán cũng chẳng nghe được tiếng còi xe cảnh sát.
"Xin lỗi chú Thạch, gần đây có chút việc". Trầm Mặc Nùng nói chuyện khách khí với gã.
Thạch phó cục trưởng là quan hệ tạo dựng nên lúc có Trầm lão gia tử, gã có thể làm tới vị trí này, Trầm gia xuất lực không ít. Chỉ là Trầm gia gần đây đã sa sút một phần, lực ảnh hưởng của gia tộc cũng thấp nhất trong lịch sử. Đặc biệt là sau khi Trầm lão gia tử đột nhiên qua đời, liền cắt liên lạc.
Lần này Trầm gia sau khi Quách gia rớt đài được lợi, thực lực lại gia tăng. Mới lại lần nữa liên lạc lại với những người này.
Thấy hai người bộ dạng thân mật, mặt Trịnh Lỗi liền tái đi, Vạn phó cục trưởng một bên bịt cổ họng ho khan vừa muốn giải thích, nước mắt lúc ho cũng chảy ra, có lòng giải thích một phen hoặc là tranh thủ bảo tên sao chổi Trịnh Lỗi xin lỗi người ta, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Những người khách khác ánh mắt nhìn Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng liền hâm mộ, nghĩ thầm khó trách hai người chẳng xem những cảnh sát này ra gì như thế, hóa ra là có hậu trường mạnh hơn nhiều.
"Ừ. Xảy ra chuyện gì?" Thạch phó cục trưởng nhìn sang Vạn phó cục trưởng bị Diệp Thu giữ, nói: "Vị này là bạn của cháu à? Có thể trước hết bảo hắn thả người không?"
Không đợi Trầm Mặc Nùng nói, Diệp Thu đã thả Vạn phó cục trưởng ra. Vạn phó cục trưởng muốn chào hỏi với Phương cục, muốn nói chuyện lại nói không nên lời, thằng nhóc kia sử ám kình, khiến gã chỉ có thể ho khan không ngừng.
Trầm Mặc Nùng liền kể ngắn gọn câu chuyện một lần, Phương phó cục trưởng xanh mặt, nói: "Hồ đồ. Đều hồ đồ. Các người còn xứng mặc bộ quần áo này sao? A, bây giờ là xã hội gì? Trước mặt mọi người lấy tiền mua bạn gái người khác, loại chuyện như vậy mà cậu cũng làm ra sao? Coi trường bằng vung. Mang về. Mang về hết cho tôi. Cũng mời những người khách này về luôn. Ghi khẩu cung một đám. Ai dám giấu diếm, tuyệt không nhân nhượng".
Cự tuyệt hảo ý của Thạch phó cục trưởng phái xe đưa bọn họ về, Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng từ thị cục đi ra, đã là hơn mười giờ tối. Sắc trời mờ mịt, nhưng toàn bộ thế giới lại cực kỳ sáng tỏ. Tuyết trắng trên mặt đát phảng phất như một ngọn đèn sáng trùm trời lấp đất, chiếu rọi cảnh người đi đường vội vã.
Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng sóng vai đi ở bên dưới đèn đường, ủng da giẫm trên mặt tuyết vang tiếng răng rắc răng rắc. Thân ảnh hai người trong chốc lát bị ánh sáng kéo thật dài, một lát lại chồng lên nhau. Ba ba hai hai cặp tình nhân đội mũ quàng khăn đi lướt qua bên cạnh, thân thể ôm chặt lấy nhau, tiếng cười nói cùng tiếng vui đùa trong đêm ở nơi tịch liêu này truyền rất xa.
Diệp Thu cũng có chút hâm mộ người ta, hỏi Trầm Mặc Nùng: "Lạnh không?"
"Không lạnh". Trầm Mặc Nùng nhẹ nhàng lắc đầu.
Cảm thấy được cũng có chút buồn bực, nghĩ thầm, tôi cũng thấy hơi lạnh, sao cô không biết lạnh chứ?
"Những người đó sẽ chịu trừng phạt xứng đáng à?" Diệp Thu cười hỏi. Đường còn dài, Trầm Mặc Nùng lại không chủ động nói chuyện với hắn, hắn chỉ có thể tìm một chút đề tài để giết thời gian.
"Có thể có một lý do nhúng tay điều động nhân sự ở phân cục Kim Thủy, gã hẳn là sẽ không bỏ qua. Hơn nữa lần này có nhiều người làm chứng như vậy mà". Trầm Mặc Nùng hiểu rõ bầu không khí chính trị của Tô Hàng hơn một chút, nhỏ giọng giải thích. Có kỳ ngộ như vậy, sợ là Thạch phó cục trưởng sẽ đổi mấy người ở khu Kim Thủy thành người của mình.
Diệp Thu nhẹ thở dài, khí thở ra bay lên trước mắt. Thời tiết rét lạnh, không khí đều giống như bị ngưng kết lại. "Chỉ muốn ăn một bữa yên tĩnh thôi, không ngờ lại gặp nhiều chuyện như vậy".
Diệp Thu nghiêng mặt qua nhìn Trầm Mặc Nùng, cười khổ nói: "Hồng nhan họa thủy, có phải mỗi cô gái xinh đẹp đều gặp vấn đề vậy không?"
Trong lòng Trầm Mặc Nùng cũng có hơi vui sướng, hắn là đang khen mình xinh đẹp sao?
Nhưng vấn đề này nàng lại không trả lời, khóe miệng hơi mỉm cười, cầm túi xách đi trước.
Thấy Trầm Mặc Nùng không trả lời, Diệp Thu lại nói tiếp: "Từ xưa hồng nhan thường bạc mệnh, nam nhân có thể hưởng thụ người đẹp nhất định phải có thực lực cường đại mới được. Bằng không, làm sao có thể bảo vệ thật tốt cô gái của mình được chứ? Mà đối với người đẹp mà nói, đi gả cho một nam nhân không có thực lực thâm hậu, lại chính là tại họa của người ta".
Trầm Mặc Nùng liền quay mặt sang thấy ánh mắt Diệp Thu, nàng có chút không rõ hàm ý trong câu nói này của Diệp Thu.
Diệp Thu tiến lại bên cạnh Trầm Mặc Nùng, đưa tay ôm eo nàng, nói: "Cho nên, cô cứ tới tổn hại tôi đi. Tôi có lòng tin có thể bảo vệ tốt cô".
Bông tuyết lại lần nữa rơi xuống, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn, bông tuyết bay lả tả xuống nhảy múa tán loạn.