Chương : 311
Cũng chỉ có Đường Quả và Lâm Bảo Nhi quen thuộc với nàng mới biết, nàng mới là cô gái có bộ ngực lớn nhất trong chung cư xanh. Mặc dù Lâm Bảo Nhi mặt nhỏ như tiểu LOLI cũng tự nhân không bằng. Thường xuyên mở miệng đả kích Đường Quả, nhưng cũng không dám ra vẻ ta đây trước mặt Trầm Mặc Nùng.
Vóc người Trầm Mặc Nùng tương đối đẫy đà. Không giống một số cô nàng trẻ tuôi lấy gầy làm đắc ý. Giảm béo thành ốm nhom như cây gậy trúc. So với thiếu phụ phong vận vẫn gầy một chút, so với cô nàng bình thường lại đầy đặn một chút. Ngực lớn, mông vểnh. Hai thứ cùng tôn, lại lộ ra vòng eo tinh tế, thân thể tạo hình S hơi có chút khoa trương.
Rốn mượt mà, đám lông vàng nhạt che dấu u cốc, phía dưới kênh rãnh mê người, lại chưa từng hiện ra trong gương.
Trầm Mặc Nùng là lần đầu tiên đánh giá thân thể mình trong gương, trong lòng vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Hai tay nâng bộ ngực, trong đầu lộn xộn, tâm cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Nhìn mình trong gương ngây ngốc một hồi, mới than nhẹ một tiếng, nữ nhân, nếu gặp được chàng trai mình thích, là việc sống lại một lần, cũng là chết đi một lần.
Mở vòi nước, dầm cả người vào.
Diệp Thu nghe nói đây là căn phòng Trầm Mặc Nùng đã dùng qua trước kia, liền có chút tò mò. Trong phòng đi tới đi lui, lật xem một số album cùng một số vật phẩm nhỏ của nàng. Trầm Mặc Nùng không thích chơi búp bê Barbie, trong phòng không tìm thấy một cái tượng gỗ búp bê vải nào, nhưng sách vở ngược lại là không thể thiếu.
Tiếng gõ cửa thùng thùng vang lên, bên ngoài truyền tới tiếng vợ của lão Cảnh: "Tiểu thư. Đang ngủ sao? Trong phòng không có gì có thể ăn khuya, lão Cảnh bảo tôi đưa hồ rượu vàng ấm qua. Các người nhận lấy mà uống mấy hớp, làm ấm thân thể, buối tối ngủ cũng ngon hơn một chút".
Rượu vàng cũng là rượu gạo, một trong ba loại rượu lớn ở nước Trung Quốc. Bầu không khí Tô Hàng vùng sản xuất rượu vàng đặc biệt nồng đậm, cơ hồ mọi nhà đều biết. Dùng uống làm ấm người, mùi rượu nồng đậm, hương vị nhu hòa.
Diệp Thu mới vừa rồi còn định ở trong phòng tìm bình rượu vang đỏ nhưng nhìn một vòng cũng không phát hiện ra. Đêm tuyết giai nhân. Không có chút rượu bầu bạn không phải là rất mất hứng sao?
Ngay lúc này có người đưa rượu vàng tới, ở trong lòng Diệp Thu không thể nghi ngờ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Hắn đi nhanh tới mở cửa phòng, vừa cười vừa nói: "Cảm ơn đại tẩu. Cực khổ các người".
"Không khổ. Không khổ". Nữ nhân cười khoát tay. "Các người nghỉ ngơi đi, tôi đi đây. Có chuyện gì cứ hô một tiếng. Tôi và lão Cảnh buối tối trực đổi phiên".
"Không cần. Các người đi nghỉ ngơi sớm đi. Chúng tôi không cần gì cả". Diệp Thu xua tay nói. Vẫn là để vợ chồng bọn họ đi nghỉ ngơi sớm, một là không đành lòng để hai người hơn nửa đêm không ngủ chờ hầu hạ hai người trẻ tuổi bọn hắn. Hai là vì không muốn tí nữa Trầm Mặc Nùng kịp phản ứng, lại gọi người khác giúp dọn phòng đuổi mình ra.
Vợ lão Cảnh sau khi về phòng mình ở kế bên, lão Cảnh ngồi trên bàn uống rượu vàng cười hỏi: "Thế nào? Tiểu thư và cô gia đã ngủ chưa?"
"Chưa. Cô gia mở cửa. Tôi đưa rượu qua, cô gia rất vui vẻ. Chính ông lo lắng hơi thừa đó, sợ cái này sợ cái nọ. Người ta đều uống rượu vang đỏ, nhà chúng ta lại vừa đúng lúc không có. Đưa hồ rượu vàng ấm qua, cũng là ân cần. Nói không chừng bọn họ còn thích cái này ấy chứ, dù sao cũng mới lạ không phải à?" Vợ lão Cảnh nhớ tới Diệp Thu tiễn tới cửa, vẻ mặt đắc ý nói.
"Bà lại nói mấy thứ này mà làm gì? Không phải đã giao bà đưa qua à? Tôi là nói bọn họ không bảo dọn thêm một phòng nữa à?" Lão Cảnh chậc chậc miệng nói, trong mùa đông lớn uống chén rượu vàng, toàn thân đều ấm áp dào dạt.
"Không có. Tôi còn cố ý hỏi cô gia có cần gì không, hắn nói không có. Sự lo lắng của chúng ta đúng là dư thừa. Thanh niên bây giờ, sao có thể so với người trước kia? Không kết hôn ngay cả mặt mũi cũng khó thấy. Tôi ngủ trước đây, ông uống ít rượu thôi. Nếu bên kia có cần gì, ông nhanh chạy qua. Tôi nửa đêm dậy đổi cho ông. Làm người cũng phải có lương tâm, tiểu thư nuôi hai người già chúng ta như người một nhà, lại an bài công việc cho cha mẹ Thần Thần tốt như vậy, chúng ta cũng phải có ân tất báo. Hôm nay lạnh... lửa than nên thêm mạnh chút. Nếu không thân thể ông không chịu được đâu". Vợ lão Cảnh vừa nói, vừa cởi quần áo chui vào chăn.
"Không sao. Bà không biết tôi ban đầu làm gì à?" Lão Cảnh vẻ mặt kiêu ngạo mà nói. Có thể làm vệ sĩ mấy chục năm cho Trầm Nhi Hiền, là chuyện đắc ý nhất trong đời người.
Trầm Mặc Nùng tắm rửa xong mặc đồ ngủ đi ra. Diệp Thu đang ngồi ở bên cửa sổ uống rượu. Lửa than đốt trong phòng đang vượng, nên cũng chẳng thấy lạnh. Trầm Mặc Nùng lúc đi ra còn ôm y phục và đồ lót của mình, những thứ này nếu bị người ta thấy thì cũng không tốt lắm.
"Đại tẩu đưa tới. Hương vị rất không tệ. Lại đây, thừa dịp uống hai chén, để ấm người". Diệp Thu nói xong, từ trong khay nước một cái ly rót rượu vàng cho Trầm Mặc Nùng, Trầm Mặc Nùng nhìn thoáng qua, cũng bị chất lỏng màu vàng có mùi thơm xông vào mũi hấp dẫn, nhận lấy ly nhỏ nhấp một ngụm. Sền sệt ngọt ngào. Hương vị quả nhiên không tệ.
"Uống thêm một chén đi". Diệp Thu nhận lấy ly của Trầm Mặc Nùng, lại giúp nàng rót một chén. Trầm Mặc Nùng cũng không từ chối. Loại rượu này uống vào cảm giác như không có độ, hơn nữa thân thể lại ấm áp dạt dào, còn ngon hơn rượu vang đỏ một chút. Sau khi vào miệng giống như tơ lụa, vừa dính vừa trơn, thoáng cái liền nuốt vào. Mặc dù nữ nhân như Trầm Mặc Nùng không thích uống rượu lắm, cũng cực kỳ thích thứ này.
Diệp Thu liên tục rót ba chén rượu giúp Trầm Mặc Nùng, rồi lúc này mới tự đi vào tắm rửa.
Phòng tắm còn ngập mùi sữa tắm, hoặc là còn có mùi vị thân thể Trầm Mặc Nùng. Nhớ tới vừa lúc nãy, thân thể Trầm Mặc Nùng đã từng đứng ở chỗ này, Diệp Thu liền cảm thấy yết hầu có chút khô khốc.
Thật ra thì hắn cũng không lạnh, lại uống chút rượu vàng. Bây giờ ngược lại còn cảm thấy người có chút nóng rang.
Diệp Thu đột nhiên nhớ tới, mình hình như không có đồ ngủ. Chẳng lẽ tìm Trầm Mặc Nùng bảo đưa một bộ sao?
Diệp Thu mặc quần lót tứ giác của mình vào, vừa dùng khăn lông lau đầu, vừa đi ra ngoài. Trầm Mặc Nùng đang một mình uống rượu, thấy Diệp Thu người trần đi ra ngoài, sau khi ngẩn người mới nhớ tới, mình hình như không có chuẩn bị đồ ngủ cho hắn. Hơn nữa, quả thật cũng không có quần áo cho hắn dùng.
Chẳng lẽ muốn lấy một bộ đồ ngủ của mình cho hắn mặc sao?
"Tôi đi tìm chú Cảnh lấy cho anh một bộ đồ ngủ". Trầm Mặc Nùng đứng dậy nói.
"Không cần. Tôi không quen mặc áo quần người khác. Huống chi, tôi cũng không lạnh, cô không cần lo. Bọn họ đã sớm ngủ, cũng đừng đi quầy rầy". Diệp Thu vội kéo Trầm Mặc Nùng nói.
Diệp Thu sau khi lại chạy tới uống một ly rượu vàng, liền trèo lên giường quấn chăn, nói: "Đi ngủ chưa?"
"Chỉ có một cái giường, làm sao ngủ?" Trầm Mặc Nùng có chút khó xử. Phải nói là, có chút bối rối. Nàng vẫn chưa quyết tâm hạ quyết định được. Do dự một phen lại nói: "Tôi đi hỏi một chút, xem thử có gian phòng khác không".
Diệp Thu đâu chịu để nàng đi, nói: "Không sao. Chúng ta không ngủ là được. Tôi vừa rồi thấy trên bàn của cô có cờ tướng, cô biết chơi thứ này sao?"
Trầm Mặc Nùng gật đầu, nhìn nhìn có chút mê hoặc.
"Chúng ta cứ chơi cờ tướng buổi tối là được. Nghe nói tối còn có tuyết, có lẽ nên đợi tới lúc đó". Diệp Thu mắt nhìn bầu trời tối om bên ngoài, nói.
Trầm Mặc Nùng cũng quả thật không có ý muốn phiền hai lão nữa, nghe Diệp Thu nói giờ chơi cờ, trong lòng lập tức liền thoải mái hơn. Nữ nhân làm chuyện gì cũng phải cần có một cái cớ, mặc dù nàng biết rõ là lừa mình dối người, nhưng cũng bằng lòng cam chịu.
Trầm Mặc Nùng đi qua lấy cờ tướng ra, hai người an vị ở bên bàn bày Long Môn trận. Quân cờ Diệp Thu lăng lệ, mỗi bước đều chứa sát khí. Nhưng Trầm Mặc Nùng thì lại mềm mại tụ lực. Tác dụng chậm mà vô cùng. Hai người đấu ngang cơ. Mà bình rượu vàng kia cũng bất tri bất giác bị hai người uống sạch, nhưng vẫn cảm thấy có chút ý vẫn còn chưa tận. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Sau khi đấu hai ván, Diệp Thu rụt rụt vai nói: "Có chút lạnh. Chúng ta lên giường đắp chăn đi".
Trầm Mặc Nùng mắt nhìn bên trong người Diệp Thu trống trơn, bên ngoài khoác áo khoác, biết lời hắn nói cũng không giả. Nhưng hai người nằm cùng một giường, chị sợ là rất nhiều chuyện đều không thể khống chế được.
"Yên tâm đi. Chúng ta phân ranh giới, hàng rào rõ ràng. Đây không phải là có hai cái chăn sao? Cô đắp một cái, tôi đắp một cái, ai cũng không vi phạm. Nếu cô còn chưa tin thì..." Diệp Thu chỉ vào chậu nước ấm dùng để ủ rượu vàng, nói: "Chúng ta cũng học Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, bỏ chén vào giữa?"
Trầm Mặc Nùng sao có thể thật sự bỏ chén ở trên giường?
Mặc dù sinh lòng cảnh giác, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà bò lên giường, giật chăn che lên người, sau đó lại đánh cờ.
Lại đánh tiếp hai ván, Diệp Thu ngáp một cái nói: "Có chút mệt. Ngủ đi".
Trầm Mặc Nùng hận không thể một cước đạp bay hắn. Nhưng lại không biết làm gì hắn, cũng không thể bảo hắn thức cả đêm được?
Dọn cờ tướng xong, hai người nằm song song ở trên giường. May là giường này cũng lớn, một người một cái chăn, cũng không tính là quá chật.
"Hôm nay thật đúng là lạnh". Diệp Thu nói.
Trầm Mặc Nùng nhắm mắt lại không nói lời nào, làm bộ mình đã ngủ. Nhưng trong lòng lại đập rộn ràng, lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, cho dù là nữ thần cũng không biết nên xử lý thế nào mới tốt.
"Cũng không biết tuyết khi nào rơi, không biết có thể thấy không". Diệp Thu lại không lời tìm lời nói.
Vóc người Trầm Mặc Nùng tương đối đẫy đà. Không giống một số cô nàng trẻ tuôi lấy gầy làm đắc ý. Giảm béo thành ốm nhom như cây gậy trúc. So với thiếu phụ phong vận vẫn gầy một chút, so với cô nàng bình thường lại đầy đặn một chút. Ngực lớn, mông vểnh. Hai thứ cùng tôn, lại lộ ra vòng eo tinh tế, thân thể tạo hình S hơi có chút khoa trương.
Rốn mượt mà, đám lông vàng nhạt che dấu u cốc, phía dưới kênh rãnh mê người, lại chưa từng hiện ra trong gương.
Trầm Mặc Nùng là lần đầu tiên đánh giá thân thể mình trong gương, trong lòng vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Hai tay nâng bộ ngực, trong đầu lộn xộn, tâm cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Nhìn mình trong gương ngây ngốc một hồi, mới than nhẹ một tiếng, nữ nhân, nếu gặp được chàng trai mình thích, là việc sống lại một lần, cũng là chết đi một lần.
Mở vòi nước, dầm cả người vào.
Diệp Thu nghe nói đây là căn phòng Trầm Mặc Nùng đã dùng qua trước kia, liền có chút tò mò. Trong phòng đi tới đi lui, lật xem một số album cùng một số vật phẩm nhỏ của nàng. Trầm Mặc Nùng không thích chơi búp bê Barbie, trong phòng không tìm thấy một cái tượng gỗ búp bê vải nào, nhưng sách vở ngược lại là không thể thiếu.
Tiếng gõ cửa thùng thùng vang lên, bên ngoài truyền tới tiếng vợ của lão Cảnh: "Tiểu thư. Đang ngủ sao? Trong phòng không có gì có thể ăn khuya, lão Cảnh bảo tôi đưa hồ rượu vàng ấm qua. Các người nhận lấy mà uống mấy hớp, làm ấm thân thể, buối tối ngủ cũng ngon hơn một chút".
Rượu vàng cũng là rượu gạo, một trong ba loại rượu lớn ở nước Trung Quốc. Bầu không khí Tô Hàng vùng sản xuất rượu vàng đặc biệt nồng đậm, cơ hồ mọi nhà đều biết. Dùng uống làm ấm người, mùi rượu nồng đậm, hương vị nhu hòa.
Diệp Thu mới vừa rồi còn định ở trong phòng tìm bình rượu vang đỏ nhưng nhìn một vòng cũng không phát hiện ra. Đêm tuyết giai nhân. Không có chút rượu bầu bạn không phải là rất mất hứng sao?
Ngay lúc này có người đưa rượu vàng tới, ở trong lòng Diệp Thu không thể nghi ngờ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Hắn đi nhanh tới mở cửa phòng, vừa cười vừa nói: "Cảm ơn đại tẩu. Cực khổ các người".
"Không khổ. Không khổ". Nữ nhân cười khoát tay. "Các người nghỉ ngơi đi, tôi đi đây. Có chuyện gì cứ hô một tiếng. Tôi và lão Cảnh buối tối trực đổi phiên".
"Không cần. Các người đi nghỉ ngơi sớm đi. Chúng tôi không cần gì cả". Diệp Thu xua tay nói. Vẫn là để vợ chồng bọn họ đi nghỉ ngơi sớm, một là không đành lòng để hai người hơn nửa đêm không ngủ chờ hầu hạ hai người trẻ tuổi bọn hắn. Hai là vì không muốn tí nữa Trầm Mặc Nùng kịp phản ứng, lại gọi người khác giúp dọn phòng đuổi mình ra.
Vợ lão Cảnh sau khi về phòng mình ở kế bên, lão Cảnh ngồi trên bàn uống rượu vàng cười hỏi: "Thế nào? Tiểu thư và cô gia đã ngủ chưa?"
"Chưa. Cô gia mở cửa. Tôi đưa rượu qua, cô gia rất vui vẻ. Chính ông lo lắng hơi thừa đó, sợ cái này sợ cái nọ. Người ta đều uống rượu vang đỏ, nhà chúng ta lại vừa đúng lúc không có. Đưa hồ rượu vàng ấm qua, cũng là ân cần. Nói không chừng bọn họ còn thích cái này ấy chứ, dù sao cũng mới lạ không phải à?" Vợ lão Cảnh nhớ tới Diệp Thu tiễn tới cửa, vẻ mặt đắc ý nói.
"Bà lại nói mấy thứ này mà làm gì? Không phải đã giao bà đưa qua à? Tôi là nói bọn họ không bảo dọn thêm một phòng nữa à?" Lão Cảnh chậc chậc miệng nói, trong mùa đông lớn uống chén rượu vàng, toàn thân đều ấm áp dào dạt.
"Không có. Tôi còn cố ý hỏi cô gia có cần gì không, hắn nói không có. Sự lo lắng của chúng ta đúng là dư thừa. Thanh niên bây giờ, sao có thể so với người trước kia? Không kết hôn ngay cả mặt mũi cũng khó thấy. Tôi ngủ trước đây, ông uống ít rượu thôi. Nếu bên kia có cần gì, ông nhanh chạy qua. Tôi nửa đêm dậy đổi cho ông. Làm người cũng phải có lương tâm, tiểu thư nuôi hai người già chúng ta như người một nhà, lại an bài công việc cho cha mẹ Thần Thần tốt như vậy, chúng ta cũng phải có ân tất báo. Hôm nay lạnh... lửa than nên thêm mạnh chút. Nếu không thân thể ông không chịu được đâu". Vợ lão Cảnh vừa nói, vừa cởi quần áo chui vào chăn.
"Không sao. Bà không biết tôi ban đầu làm gì à?" Lão Cảnh vẻ mặt kiêu ngạo mà nói. Có thể làm vệ sĩ mấy chục năm cho Trầm Nhi Hiền, là chuyện đắc ý nhất trong đời người.
Trầm Mặc Nùng tắm rửa xong mặc đồ ngủ đi ra. Diệp Thu đang ngồi ở bên cửa sổ uống rượu. Lửa than đốt trong phòng đang vượng, nên cũng chẳng thấy lạnh. Trầm Mặc Nùng lúc đi ra còn ôm y phục và đồ lót của mình, những thứ này nếu bị người ta thấy thì cũng không tốt lắm.
"Đại tẩu đưa tới. Hương vị rất không tệ. Lại đây, thừa dịp uống hai chén, để ấm người". Diệp Thu nói xong, từ trong khay nước một cái ly rót rượu vàng cho Trầm Mặc Nùng, Trầm Mặc Nùng nhìn thoáng qua, cũng bị chất lỏng màu vàng có mùi thơm xông vào mũi hấp dẫn, nhận lấy ly nhỏ nhấp một ngụm. Sền sệt ngọt ngào. Hương vị quả nhiên không tệ.
"Uống thêm một chén đi". Diệp Thu nhận lấy ly của Trầm Mặc Nùng, lại giúp nàng rót một chén. Trầm Mặc Nùng cũng không từ chối. Loại rượu này uống vào cảm giác như không có độ, hơn nữa thân thể lại ấm áp dạt dào, còn ngon hơn rượu vang đỏ một chút. Sau khi vào miệng giống như tơ lụa, vừa dính vừa trơn, thoáng cái liền nuốt vào. Mặc dù nữ nhân như Trầm Mặc Nùng không thích uống rượu lắm, cũng cực kỳ thích thứ này.
Diệp Thu liên tục rót ba chén rượu giúp Trầm Mặc Nùng, rồi lúc này mới tự đi vào tắm rửa.
Phòng tắm còn ngập mùi sữa tắm, hoặc là còn có mùi vị thân thể Trầm Mặc Nùng. Nhớ tới vừa lúc nãy, thân thể Trầm Mặc Nùng đã từng đứng ở chỗ này, Diệp Thu liền cảm thấy yết hầu có chút khô khốc.
Thật ra thì hắn cũng không lạnh, lại uống chút rượu vàng. Bây giờ ngược lại còn cảm thấy người có chút nóng rang.
Diệp Thu đột nhiên nhớ tới, mình hình như không có đồ ngủ. Chẳng lẽ tìm Trầm Mặc Nùng bảo đưa một bộ sao?
Diệp Thu mặc quần lót tứ giác của mình vào, vừa dùng khăn lông lau đầu, vừa đi ra ngoài. Trầm Mặc Nùng đang một mình uống rượu, thấy Diệp Thu người trần đi ra ngoài, sau khi ngẩn người mới nhớ tới, mình hình như không có chuẩn bị đồ ngủ cho hắn. Hơn nữa, quả thật cũng không có quần áo cho hắn dùng.
Chẳng lẽ muốn lấy một bộ đồ ngủ của mình cho hắn mặc sao?
"Tôi đi tìm chú Cảnh lấy cho anh một bộ đồ ngủ". Trầm Mặc Nùng đứng dậy nói.
"Không cần. Tôi không quen mặc áo quần người khác. Huống chi, tôi cũng không lạnh, cô không cần lo. Bọn họ đã sớm ngủ, cũng đừng đi quầy rầy". Diệp Thu vội kéo Trầm Mặc Nùng nói.
Diệp Thu sau khi lại chạy tới uống một ly rượu vàng, liền trèo lên giường quấn chăn, nói: "Đi ngủ chưa?"
"Chỉ có một cái giường, làm sao ngủ?" Trầm Mặc Nùng có chút khó xử. Phải nói là, có chút bối rối. Nàng vẫn chưa quyết tâm hạ quyết định được. Do dự một phen lại nói: "Tôi đi hỏi một chút, xem thử có gian phòng khác không".
Diệp Thu đâu chịu để nàng đi, nói: "Không sao. Chúng ta không ngủ là được. Tôi vừa rồi thấy trên bàn của cô có cờ tướng, cô biết chơi thứ này sao?"
Trầm Mặc Nùng gật đầu, nhìn nhìn có chút mê hoặc.
"Chúng ta cứ chơi cờ tướng buổi tối là được. Nghe nói tối còn có tuyết, có lẽ nên đợi tới lúc đó". Diệp Thu mắt nhìn bầu trời tối om bên ngoài, nói.
Trầm Mặc Nùng cũng quả thật không có ý muốn phiền hai lão nữa, nghe Diệp Thu nói giờ chơi cờ, trong lòng lập tức liền thoải mái hơn. Nữ nhân làm chuyện gì cũng phải cần có một cái cớ, mặc dù nàng biết rõ là lừa mình dối người, nhưng cũng bằng lòng cam chịu.
Trầm Mặc Nùng đi qua lấy cờ tướng ra, hai người an vị ở bên bàn bày Long Môn trận. Quân cờ Diệp Thu lăng lệ, mỗi bước đều chứa sát khí. Nhưng Trầm Mặc Nùng thì lại mềm mại tụ lực. Tác dụng chậm mà vô cùng. Hai người đấu ngang cơ. Mà bình rượu vàng kia cũng bất tri bất giác bị hai người uống sạch, nhưng vẫn cảm thấy có chút ý vẫn còn chưa tận. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Sau khi đấu hai ván, Diệp Thu rụt rụt vai nói: "Có chút lạnh. Chúng ta lên giường đắp chăn đi".
Trầm Mặc Nùng mắt nhìn bên trong người Diệp Thu trống trơn, bên ngoài khoác áo khoác, biết lời hắn nói cũng không giả. Nhưng hai người nằm cùng một giường, chị sợ là rất nhiều chuyện đều không thể khống chế được.
"Yên tâm đi. Chúng ta phân ranh giới, hàng rào rõ ràng. Đây không phải là có hai cái chăn sao? Cô đắp một cái, tôi đắp một cái, ai cũng không vi phạm. Nếu cô còn chưa tin thì..." Diệp Thu chỉ vào chậu nước ấm dùng để ủ rượu vàng, nói: "Chúng ta cũng học Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, bỏ chén vào giữa?"
Trầm Mặc Nùng sao có thể thật sự bỏ chén ở trên giường?
Mặc dù sinh lòng cảnh giác, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà bò lên giường, giật chăn che lên người, sau đó lại đánh cờ.
Lại đánh tiếp hai ván, Diệp Thu ngáp một cái nói: "Có chút mệt. Ngủ đi".
Trầm Mặc Nùng hận không thể một cước đạp bay hắn. Nhưng lại không biết làm gì hắn, cũng không thể bảo hắn thức cả đêm được?
Dọn cờ tướng xong, hai người nằm song song ở trên giường. May là giường này cũng lớn, một người một cái chăn, cũng không tính là quá chật.
"Hôm nay thật đúng là lạnh". Diệp Thu nói.
Trầm Mặc Nùng nhắm mắt lại không nói lời nào, làm bộ mình đã ngủ. Nhưng trong lòng lại đập rộn ràng, lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, cho dù là nữ thần cũng không biết nên xử lý thế nào mới tốt.
"Cũng không biết tuyết khi nào rơi, không biết có thể thấy không". Diệp Thu lại không lời tìm lời nói.