Chương : 323
New York. Lâu đài Weems Castle.
Lâu đài Weems Castle là do công tước Weems xây dựng nên, bởi vì cả đời ông sùng bái họa sĩ Kandinsky theo trường phái ấn tượng, đây là họa sĩ nổ tiếng nhất trong trường phái này. Cho nên tạo hình bên ngoài của lâu đài đều được trang trí đểu cố gắng hết mức thể hiện phong cách này. Nhìn bề ngoài, cả tòa lâu đài giống như là quỷ ốc của Hoa Hạ quốc.
Bốn phía là bàn gỗ dài hơn hai thước, trên đó có nhiều nam nhân hoặc là nữ nhân đi giày da mặc Tây trang đang ngồi. Trong những người này có ngươi còn rất trẻ tuổi, cũng có những người trên mặt đã xất hiện vết nhăn. Trong bọn họ có người Hoa Kỳ, người nước Anh, người nước Pháp, Italia hoặc là người Do Thái, thậm chí còn có người Hoa Hạ quốc, người Nhật Bản hoặc là người Hàn Quốc, màu da của bọn họ không giống nhau nhưng mà đều có chúng một đặc điểm, đó chính là uy nghiêm cùng tự tin. Ngay cả một lão nhân đang trầm mặc ở ghế chủ tọa thoạt nhìn thì là người hòa ái dễ gần, cũng làm cho người ta cảm thấy có chút áp lực.
" Thị trường Châu Á triệt để tan vỡ, hơn nữa lại thất bại nghiêm trọng như vậy, thậm chí cả Thượng Đế cũng bị hù cho kinh hãi. Ai có thể giải thích được chuyện này? Cho dù chỉ là lấy cớ thôi cũng tốt. Thượng Đế ở trên cao nhìn xuống, ta nghĩ hẳn là ngài cũng sẽ khoan thứ cho những người hầu trung thành nhất của mình. Mọi người nghĩ thế nào?"
Người ngồi ở chủ vị, bị hói ở phía trước, còn phía sau tóc lại mọc tươi tốt, là người Hoa Kỳ có cái mũi rất to, lúc nói chuyện thì thích đưa tay làm ra đủ mọi thủ thế. Lão quét mắt nhìn toàn trường , phá vỡ sự trầm mặc trong đại sảnh, tuy lời lẽ hài hước, nhưng ở đây cũng chỉ có ba người dám nhìn thẳng vào ánh mắt của lão.
Một người Italia thân thể gầy gò nhưng tinh thần lại rất phấn chấn nhấp một hớp rượu mạnh, đang ngồi đối đối diện với người Hoa Kỳ người Hoa Kỳ, nói: "Thị trường Châu Á vốn là do Thomson tiên sinh phụ trách. Ta nghĩ ông ta có quền lên tiếng trong chuyện này".
Tất cả mọi người đều hiểu rằng, La Đức Liệt cùng Thomson cạnh tranh kịch liệt, thủ lĩnh già rồi, sang năm sẽ đến thời hạn nghỉ hưu. Mà thủ lĩnh mới thì sẽ được tuyển ra một người từ trong hai người này. Cho nên, từ ba năm trước bọn họ đã không ngừng tranh đấu. Thủ lĩnh lại rất thích cục diện như vậy. Dù sao, người dưới tay tranh đấu so với việc cấp dưới của mình liên thủ tranh đấu cùng mình thì hay hơn nhiều. Như vậy thì quyền lực của lão mới có thể phát huy tới mức lớn nhất.
Lần này tam thủ lĩnh quản lý thị trường Châu Á xuất hiện nhiễu loạn như vậy, tất cả biên dịch, đạo diễn cùng với con hát phụ trách chấp hành nhiệm vụ tình báo của đoàn kịch bị hốt gọn một mẻ, cũng may chương trình này được tổ chức rất nghiêm khắc. Bọn họ đã sớm vì tổ chức mà chuẩn bị tốt, cùng với thủ lĩnh tự tìm tới cái chết. Bằng không, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng mặc dù là như vậy, vẫn khiến cho các quốc gia có quan hệ đề cao chú ý. Điều này ảnh hưởng rất không tốt tới lợi ích của tổ chức bọn họ.
Có cơ hội tốt như vậy, tất nhiên nhị thủ lĩnh La Đức Liệt sẽ không bỏ qua cơ hội giậu đổ bìm leo. Hơn nữa, nếu như tam thủ lĩnh Thomson trong thời gian ngắn không thể làm ra thành tích chói lọi, sang năm khi diễn ra việc tranh giành ngôi thủ lĩnh, hẳn là sẽ thất bại.
Thomson thấp bé mập mạp, đeo gọng kính dày. Trên những đầu ngón tay mập mạp có một chiếc nhẫn màu mặt trên có viên đá mày ngọc bích tỏa ra ánh sáng u lam. Người có nhãn lực tốt nhất định sẽ nhìn ra. Đây chính là viên Lam Bảo Thạch lớn nhất xinh đẹp nhất được khai thác tại khu vực Á Mễ Nhĩ ở Châu Phi. Cho nên được xưng là ngôi sao Á Mễ Nhĩ. (Dg:Trong này một số cái tên không không thể chuyển được sang tiếng anh nên mình giữ nguyên)
Nghe nói chiếc nhẫn này chỉ thuần túy quan sát vẻ mỹ quan cũng đã vượt xa những chiếc nhẫn nổi tiếng khác ở Châu Phi. Cho nên khiến cho vô số thương nhân buôn bán đã quý dòm ngó. Nhưng mà làm cho người ta không thể nào hiểu được là: Sau khi khai thác xong thì khối bảo thạch này cũng lập tức biến mất. Không nghĩ tới giờ nó lại được khảm trên mặt nhẫn. Được một cá nhân nắm giữ.
Nghe thấy La Đức Liệt không chút nào khách khí chĩa mũi nhọn về phía mình. Thomson hơi nhíu mày. Hai bàn tay mập mạp bắt vào nhau, nói: "Tôi xin lỗi chư vị đang ngồi ở đây, chuyện này là trách nhiệm của tôi. Tôi không ngờ đạo diễn phụ trách thị trường Châu Á lại vội vàng như vậy, làm cho sự tình trở thành như thế. Điều này hoàn toàn không phù hợp với những điều chúng ta đã dạy hắn, phải có tinh thần của độc xà chờ mồi. Tên người hắn thiếu hai điều quan trọng nhất đó là sự tỉnh táo và sự kiên nhẫn. Thất bại là điều đương nhiên".
"Lúc trước tôi đã đề nghị gọi hắn trở về nơi này, nhưng lại bị phủ quyết ". La Đức Liệt cố ý xụ mặt nói, ra vẻ đang rất tức giận. Rất không hài lòng đối với việc trước kia mình bị người khác hiểu nhầm. Nhưng tâm lý lại là như đang mở cờ trong bụng.
Mặc dù bản thân là người đứng thứ hai sau thủ lĩnh. Nhưng mấy năm gần đây Thomson phụ trách thị trường Châu Á công trạng đều rất xuất sắc. Sang năm sẽ tổng tuyển cử chức thủ lính. Là một đối thủ cạnh tranh rất đáng gờm. Không ngờ giờ đây lại xuất hiện biến cố như vậy, xem ra bản thân mình có thể nhẹ nhàng mà chiến thắng rồi.
Thomson quét mắt liếc La Đức Liệt. Tiếp tục nói: "Tất nhiên. Thị trường Châu Á từ đầu đến cuối đều là do tôi phụ trách. Hắn giống như là hài tử của tôi vậy, hắn phát triển dưới sự che chở của tôi. Mà bậc cha mẹ tất nhiên phải hiểu rõ hài tử của mình. Tôi vẫn cho rằng, đạo diễn là người đạt tiêu chuẩn. Giờ đây, tôi xin lỗi chư vị vì sai lầm của tôi".
"Tuy lần này thất bại nhưng mà thị trường Châu Á vẫn là một trong những thị trường trọng yếu nhất của chúng ta. Bọn họ của cải dồi dào, bọn họ ưa thích tranh đấu. Hơn nữa, bọn họ thu mua rất dễ dàng, và cũng không lo lắng nguy cơ bại lộ. Dù sao, cơ quan giám sát của bọn họ cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi. Nếu như muốn thì thậm chí chúng ta có thể mua chuộc được cả nhân viên giám sát hệ thống của bọn họ".
"Thông qua số liệu biểu hiện, thị trường Châu Á ba năm trước có công hiến rất lớn đối với lợi ích của tổ chức. Nếu như buông tha cho thị trường này thì tổ chức sẽ chịu sự tổn thất không thể thừa nhận được".
"Điều này là đương nhiên". La Đức Liệt rất không lễ độ mà nói chen vào. Bởi vì hắn cho rằng, hắn đã không còn cần phải tôn trọng một tiểu tử gây ra sự hổ thẹn cho tổ chức: "Ta cảm thấy rằng tiên sinh Trần Kiến Châu rất thích hợp để đảm nhiệm vị trí người phụ trách thị trường Châu Á. Hắn vốn là người Hoa Hạ, lại du học ở Đông Dương, hơn nữa từng đảm nhiệm công tác quản lý cao cấp ở tập đoàn Tam Tinh tại Hàn Quốc. Nếu như hắn có thể nhận nhiệm vụ này, có lẽ thị trường thị trường Châu Á sẽ lại phát triển tốt như trước kia".
Trần Kiến Châu là người của La Đức Liệt, tất nhiên hắn muốn người của mình bước vào vị trí này. Trong lúc hắn nói chuyện, một người đeo kính mắt viền vàng, tướng mạo bình thường đưa tay ra hiệu với hắn.
Thomson cười thầm, La Đức Liệt này cũng sốt ruột quá mức. Chẳng lẽ không biết rằng, làm như vậy là trái với phép tắc hay sao?
Thủ lĩnh còn chưa có tới thời gian thối lui, thì làm sao bằng lòng để cho kẻ phụ trách hai khu vực lớn đều là cùng một người?
"A? Như vậy?" Lão nhân ngồi ở chủ vị bóp má suy nghĩ, rồi cất lời: "Như vậy không ổn. Tiên sinh Trần Kiến Châu quả thật là trước tiên có thể đi thị trường Châu Á đi học một phen, nhưng mà đột nhiên tăng thêm một công tác nặng nề như vậy cho hắn thì.... Đương nhiên, tôi không nghi ngờ khả năng của hắn. Tiên sinh Trần Kiến Châu rất ưu tú, là người có tài trí xuất sắc trong tổ chức chúng ta. Tuy nhiên, năng lực làm việc cùng kinh nghiệm là không giống nhau".
"Thị trường Châu Á đã sụp đổ hoàn toàn, chẳng khác gì là bắt đầu lại từ đầu. Thomson tiên sinh mặc dù đã mắc sai lầm, nhưng mà hắn rất quen thuộc đối với thị trường Châu Á. Tôi cảm thấy, để hắn tổ chức xây dựng lại thị trường Châu Á lấy công chuộc tội, như vậy là hay nhất".
Thomson đứng lên, vẻ mặt cung kính, cảm kích mà nói với thủ lĩnh: "Thủ lĩnh yên tâm. Tôi hiểu rõ tầm quan trọng của thị trường Châu Á đối với tổ chức. Lần này, tôi sẽ đích thân tới đóng giữ ở Hoa Hạ quốc, thành lập một các cứ điểm ở Hoa Hạ, Nhật Bản, Hàn Quốc, chờ cơ hội ở khu vực này".
Thomson trông thấy La Đức Liệt muốn mở miệng phản đối, vội nói: "Tiên sinh Trần Kiến Châu là người tài của tổ chức, cá nhân tôi cũng rất coi trọng. Nếu như tiên sinh Trần Kiến Châu nguyện ý đi tới thị trường Châu Á hiệp trợ công tác cùng tôi, cá nhân tôi rất hoan nghênh".
"Được. Cứ quyết định như vậy". Thủ lĩnh gật đầu đồng ý.
Lúc này Trần Hải Lượng đang ngồi xem báo ở văn phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa, liền nói vọng ra: "Mời vào".
Trông thấy người bước vào là Diệp Thu, Trần Hải Lượng vừa cười vừa nói: "Ơ, hôm nay mặt trời mọc lên từ phía Tây hay sao vậy? Diệp Thu, em rất ít khi chủ động tới phòng làm việc của tôi đó".
Diệp Thu cười cười, nói: "Thầy Trần, em có một số việc muốn nói với thầy".
Trần Hải Lượng lấy ra một bao thuốc từ trong ngăn kéo, tự mình châm một cây sau đó ném bật lửa vào thuốc cho Diệp Thu rồi nói: "Tôi hiểu rằng em có chuyện muốn nói với tôi. Cho dù bình thường rảnh rỗi em cũng không đến tìm tôi. Ngồi đi, đừng khách khí".
Quả thực Diệp Thu cũng không khách khí, nhận lấy điếu thuốc sau đó bật lửa châm một điếu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Trần Hải Lượng, nói: "Thầy Trần, em muốn thôi học".
Khụ ... Khụ!.....
Trần Hải Lượng cả một bụng khói thuốc chưa kịp phà ra, vì choáng mà ho sù sụ hồi lâu. Mở to hai mắt đánh giá Diệp Thu từ trên xuống dưới, nói: "Không phải là em đang nói đùa đó chứ?"
"Em không có hay nói đùa". Diệp Thu lắc đầu.
"Vì sao?" Trần Hải Lượng kinh ngạc hỏi. Theo hắn biết, những học sinh vào học ở đại học Thủy Mộc có một lượng rất nhỏ nguyện ý thôi học, chiêu bài của trường này cũng sáng chói như tên, tốt nghiệp xong đi ra ngoài tìm việc làm thì bất cứ đơn vị nào cũng xem trọng a!
"Vì một vài chuyện riêng". Diệp Thu không muốn nói ra.
Trần Hải Lượng hút một hơi thuốc, ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Diệp Thu. Cá nhân tôi rât xem trọng em. Cũng không hi vọng em nghỉ học. Nhưng mà , nếu như đây là lựa chọn của em thì tôi cũng không thể phản đối. Chỉ có thể đứng trên lập trường một người bạn mà khuyên em, em nên suy nghĩ thêm vài ngày. Đây là chuyện lớn của cả cuộc đời, không thể suy nghĩ thiếu nghiêm túc như vậy".
"Còn điều này nữa, việc nghỉ học không phải là đạo viên nhỏ bé như tôi có thể quyết định. Cần phải có lãnh đạo báo cáo lên cấp trên, sau đó mới quyết định có cho em thôi học hay không".
"Không sao cả thưa thầy, em cũng không vội. Em đã suy nghĩ kỹ kỹ, đã làm phiền thầy rồi". Diệp Thu nói.
"Được rồi, bất kể em có còn là học sinh của tôi hay không, nếu rảnh rỗi thì nên trở về thăm tôi một chút. Chúng ta vẫn là bạn bè, đúng không?" Trần Hải Lượng đứng lên nắm tây tay Diệp Thu.
Diệp Thu cũng có chút lưu luyến, nhưng hắn đã không còn lý do để tiếp tục học ở trường này.
Hắn vào học ở đại học Thủy Mộc có hai nguyên nhân, thứ nhất là bản thân là bảo tiêu của Đường Quả, phải vào trường để bảo vệ cho nàng. Nhưng trước khi Diệp Thu xin nghỉ học thì Đường Quả cũng đã xin nghỉ học, hơn nữa chính thức tiếp nhận Đường thị. Thiếu nữ thiên tài hai mươi tuổi nắm giữ tập đoàn xí nghiệp to lớn, mấy ngày nay đang là chủ đề nóng bỏng được giới truyền thông đưa tin.
Một nguyên nhân khác chính là để giải đáp sự bí ẩn của Phệ Hồn Giới Chỉ, nhưng ở trong trường học tìm hiểu một thời gian dài như vậy lại không tìm được một tin tức đáng giá nào. Ngược lại thu được đầu mối từ Bố lão đầu tử thầy giáo của Trần Hoài Ân. Bố lão gia đã xuất viện. Toàn lực nghiên cứu và giải đáp về Phệ Hồn Giới Chỉ của Diệp Thu. Thấy bộ dáng mười phần nhiệt tình của lão, địa trong lòng Diệp Thu cũng đầy chờ mong. Thật sự là muốn cởi bỏ sự bí ẩn của chiếc nhẫn này! Không biết nó có cho mình thêm một sự kinh ngạc vui mừng nào không đây.
Tại quảng trường thành Thiên Hà , Lâm Bảo Nhi đã được người của Lâm gia đưa đi. Sau đó cũng không quay trở về Lam Sắc Công Ngụ nữa.
Rạng sáng ngày hôm nay, Diệp Thu đột nhiên nhận được tin nhắn điện thoại của Lâm Bảo Nhi: "Diệp Thu ca ca, anh đã nói rằng, nếu như có thể chịu đựng sự cực khổ cùng đau đớn thì có thể trở thành nữa hiệp phải không?"
"Đúng vậy". Khi Diệp Thu nhắn lại, trong lòng cũng rất nghiêm túc.
"Có thể trở thành quân nhân hay không?" Lâm Bảo Nhi lại nhắn tới một tin nữa, hỏi.
Quân nhân?
Diệp Thu ngẩn ra, cô bé đơn thuần đáng yêu này, chẳng lẽ cũng muốn rời đi sao?
"Có thể". Diệp Thu một lần nữa trả lời.
"Vậy là tốt rồi. Em muốn đi làm quân nhân. Diệp Thu ca ca, bảo trọng nha".
Tin sau cùng có một ký hiệu mặt cười, cực kỳ giống bộ dáng Lâm Bảo Nhi khi cười rộ lên, chỉ là khi mà Diệp Thu, trong ánh mắt đột nhiên lại có phần ướt át.
Bảo Nhi, bảo trọng!
Diệp Thu từ trên giường đứng lên, đẩy cửa sổ ra, ánh mắt hướng về phía mà mỗi sáng sớm Lâm Bảo Nhi đều đứng đó luyện tập công phu. Phảng phất như nhìn thấy bóng dáng màu hồng vẫn còn đang ở đó, khôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt to trong sáng, trên trán đổ đầy mồ hôi, trên mặt dính đầy đất bụi, mấy lần té ngã, nhưng sau đó lại kiên trì đứng lên.
Bảo Nhi, em nhất định sẽ trở thành hiệp nữ.
Không, trở thành nữ quân nhân ưu tú nhất.
Khi mà Diệp Thu lái xe trở lại Lam Sắc Công Ngụ, Trầm Mặc Nùng đang nói chuyện với một phụ nữ trung niên ở trong sân.
Trông thấy Diệp Thu trở về, liền bước tới giới thiệu: "Đây là Lý tẩu, là người làm của nhà Quả Quả. Vốn là người chăm sóc cho chú Đường, giờ đây được Quả Quả cử tới trông nom Lam Sắc Công Ngụ".
Diệp Thu gật gật đầu, trông thấy Lam Sắc Công Ngụ có phần vắng vẻ, trong lòng tự nhiên cảm thấy có áp lực, hỏi: "Khi nào thì cô đi?" Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi lần lượt rời đi, Trầm Mặc Nùng cũng không cần thiết phải ở lại đây. Nàng sắp sửa tiến hành đi quan hệ phát triển sinh ý trong thị trường Hoa Hạ quốc, trở lại Tô Hàng khống chế xí nghiệp Thẩm gia. Nàng không thể buông tha cơ hội mà Diệp Thu mang đến lần này.
"Ngày mai". Trầm Mặc Nùng nói, nàng liếc nhìn Diệp Thu, nhẹ nhàng thở dài: "Tôi lưu lại cùng anh một đêm".
"Được". Diệp Thu mỉm cười gật đầu.
"Quả thật là anh đã quyết định rồi sao?" Trầm Mặc Nùng chăm chú nhìn Diệp Thu. Hai ngày nay sắc mặt hắn có phần tiều tụy, khiến cho nàng đau lòng mà hỏi thăm.
Lâu đài Weems Castle là do công tước Weems xây dựng nên, bởi vì cả đời ông sùng bái họa sĩ Kandinsky theo trường phái ấn tượng, đây là họa sĩ nổ tiếng nhất trong trường phái này. Cho nên tạo hình bên ngoài của lâu đài đều được trang trí đểu cố gắng hết mức thể hiện phong cách này. Nhìn bề ngoài, cả tòa lâu đài giống như là quỷ ốc của Hoa Hạ quốc.
Bốn phía là bàn gỗ dài hơn hai thước, trên đó có nhiều nam nhân hoặc là nữ nhân đi giày da mặc Tây trang đang ngồi. Trong những người này có ngươi còn rất trẻ tuổi, cũng có những người trên mặt đã xất hiện vết nhăn. Trong bọn họ có người Hoa Kỳ, người nước Anh, người nước Pháp, Italia hoặc là người Do Thái, thậm chí còn có người Hoa Hạ quốc, người Nhật Bản hoặc là người Hàn Quốc, màu da của bọn họ không giống nhau nhưng mà đều có chúng một đặc điểm, đó chính là uy nghiêm cùng tự tin. Ngay cả một lão nhân đang trầm mặc ở ghế chủ tọa thoạt nhìn thì là người hòa ái dễ gần, cũng làm cho người ta cảm thấy có chút áp lực.
" Thị trường Châu Á triệt để tan vỡ, hơn nữa lại thất bại nghiêm trọng như vậy, thậm chí cả Thượng Đế cũng bị hù cho kinh hãi. Ai có thể giải thích được chuyện này? Cho dù chỉ là lấy cớ thôi cũng tốt. Thượng Đế ở trên cao nhìn xuống, ta nghĩ hẳn là ngài cũng sẽ khoan thứ cho những người hầu trung thành nhất của mình. Mọi người nghĩ thế nào?"
Người ngồi ở chủ vị, bị hói ở phía trước, còn phía sau tóc lại mọc tươi tốt, là người Hoa Kỳ có cái mũi rất to, lúc nói chuyện thì thích đưa tay làm ra đủ mọi thủ thế. Lão quét mắt nhìn toàn trường , phá vỡ sự trầm mặc trong đại sảnh, tuy lời lẽ hài hước, nhưng ở đây cũng chỉ có ba người dám nhìn thẳng vào ánh mắt của lão.
Một người Italia thân thể gầy gò nhưng tinh thần lại rất phấn chấn nhấp một hớp rượu mạnh, đang ngồi đối đối diện với người Hoa Kỳ người Hoa Kỳ, nói: "Thị trường Châu Á vốn là do Thomson tiên sinh phụ trách. Ta nghĩ ông ta có quền lên tiếng trong chuyện này".
Tất cả mọi người đều hiểu rằng, La Đức Liệt cùng Thomson cạnh tranh kịch liệt, thủ lĩnh già rồi, sang năm sẽ đến thời hạn nghỉ hưu. Mà thủ lĩnh mới thì sẽ được tuyển ra một người từ trong hai người này. Cho nên, từ ba năm trước bọn họ đã không ngừng tranh đấu. Thủ lĩnh lại rất thích cục diện như vậy. Dù sao, người dưới tay tranh đấu so với việc cấp dưới của mình liên thủ tranh đấu cùng mình thì hay hơn nhiều. Như vậy thì quyền lực của lão mới có thể phát huy tới mức lớn nhất.
Lần này tam thủ lĩnh quản lý thị trường Châu Á xuất hiện nhiễu loạn như vậy, tất cả biên dịch, đạo diễn cùng với con hát phụ trách chấp hành nhiệm vụ tình báo của đoàn kịch bị hốt gọn một mẻ, cũng may chương trình này được tổ chức rất nghiêm khắc. Bọn họ đã sớm vì tổ chức mà chuẩn bị tốt, cùng với thủ lĩnh tự tìm tới cái chết. Bằng không, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng mặc dù là như vậy, vẫn khiến cho các quốc gia có quan hệ đề cao chú ý. Điều này ảnh hưởng rất không tốt tới lợi ích của tổ chức bọn họ.
Có cơ hội tốt như vậy, tất nhiên nhị thủ lĩnh La Đức Liệt sẽ không bỏ qua cơ hội giậu đổ bìm leo. Hơn nữa, nếu như tam thủ lĩnh Thomson trong thời gian ngắn không thể làm ra thành tích chói lọi, sang năm khi diễn ra việc tranh giành ngôi thủ lĩnh, hẳn là sẽ thất bại.
Thomson thấp bé mập mạp, đeo gọng kính dày. Trên những đầu ngón tay mập mạp có một chiếc nhẫn màu mặt trên có viên đá mày ngọc bích tỏa ra ánh sáng u lam. Người có nhãn lực tốt nhất định sẽ nhìn ra. Đây chính là viên Lam Bảo Thạch lớn nhất xinh đẹp nhất được khai thác tại khu vực Á Mễ Nhĩ ở Châu Phi. Cho nên được xưng là ngôi sao Á Mễ Nhĩ. (Dg:Trong này một số cái tên không không thể chuyển được sang tiếng anh nên mình giữ nguyên)
Nghe nói chiếc nhẫn này chỉ thuần túy quan sát vẻ mỹ quan cũng đã vượt xa những chiếc nhẫn nổi tiếng khác ở Châu Phi. Cho nên khiến cho vô số thương nhân buôn bán đã quý dòm ngó. Nhưng mà làm cho người ta không thể nào hiểu được là: Sau khi khai thác xong thì khối bảo thạch này cũng lập tức biến mất. Không nghĩ tới giờ nó lại được khảm trên mặt nhẫn. Được một cá nhân nắm giữ.
Nghe thấy La Đức Liệt không chút nào khách khí chĩa mũi nhọn về phía mình. Thomson hơi nhíu mày. Hai bàn tay mập mạp bắt vào nhau, nói: "Tôi xin lỗi chư vị đang ngồi ở đây, chuyện này là trách nhiệm của tôi. Tôi không ngờ đạo diễn phụ trách thị trường Châu Á lại vội vàng như vậy, làm cho sự tình trở thành như thế. Điều này hoàn toàn không phù hợp với những điều chúng ta đã dạy hắn, phải có tinh thần của độc xà chờ mồi. Tên người hắn thiếu hai điều quan trọng nhất đó là sự tỉnh táo và sự kiên nhẫn. Thất bại là điều đương nhiên".
"Lúc trước tôi đã đề nghị gọi hắn trở về nơi này, nhưng lại bị phủ quyết ". La Đức Liệt cố ý xụ mặt nói, ra vẻ đang rất tức giận. Rất không hài lòng đối với việc trước kia mình bị người khác hiểu nhầm. Nhưng tâm lý lại là như đang mở cờ trong bụng.
Mặc dù bản thân là người đứng thứ hai sau thủ lĩnh. Nhưng mấy năm gần đây Thomson phụ trách thị trường Châu Á công trạng đều rất xuất sắc. Sang năm sẽ tổng tuyển cử chức thủ lính. Là một đối thủ cạnh tranh rất đáng gờm. Không ngờ giờ đây lại xuất hiện biến cố như vậy, xem ra bản thân mình có thể nhẹ nhàng mà chiến thắng rồi.
Thomson quét mắt liếc La Đức Liệt. Tiếp tục nói: "Tất nhiên. Thị trường Châu Á từ đầu đến cuối đều là do tôi phụ trách. Hắn giống như là hài tử của tôi vậy, hắn phát triển dưới sự che chở của tôi. Mà bậc cha mẹ tất nhiên phải hiểu rõ hài tử của mình. Tôi vẫn cho rằng, đạo diễn là người đạt tiêu chuẩn. Giờ đây, tôi xin lỗi chư vị vì sai lầm của tôi".
"Tuy lần này thất bại nhưng mà thị trường Châu Á vẫn là một trong những thị trường trọng yếu nhất của chúng ta. Bọn họ của cải dồi dào, bọn họ ưa thích tranh đấu. Hơn nữa, bọn họ thu mua rất dễ dàng, và cũng không lo lắng nguy cơ bại lộ. Dù sao, cơ quan giám sát của bọn họ cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi. Nếu như muốn thì thậm chí chúng ta có thể mua chuộc được cả nhân viên giám sát hệ thống của bọn họ".
"Thông qua số liệu biểu hiện, thị trường Châu Á ba năm trước có công hiến rất lớn đối với lợi ích của tổ chức. Nếu như buông tha cho thị trường này thì tổ chức sẽ chịu sự tổn thất không thể thừa nhận được".
"Điều này là đương nhiên". La Đức Liệt rất không lễ độ mà nói chen vào. Bởi vì hắn cho rằng, hắn đã không còn cần phải tôn trọng một tiểu tử gây ra sự hổ thẹn cho tổ chức: "Ta cảm thấy rằng tiên sinh Trần Kiến Châu rất thích hợp để đảm nhiệm vị trí người phụ trách thị trường Châu Á. Hắn vốn là người Hoa Hạ, lại du học ở Đông Dương, hơn nữa từng đảm nhiệm công tác quản lý cao cấp ở tập đoàn Tam Tinh tại Hàn Quốc. Nếu như hắn có thể nhận nhiệm vụ này, có lẽ thị trường thị trường Châu Á sẽ lại phát triển tốt như trước kia".
Trần Kiến Châu là người của La Đức Liệt, tất nhiên hắn muốn người của mình bước vào vị trí này. Trong lúc hắn nói chuyện, một người đeo kính mắt viền vàng, tướng mạo bình thường đưa tay ra hiệu với hắn.
Thomson cười thầm, La Đức Liệt này cũng sốt ruột quá mức. Chẳng lẽ không biết rằng, làm như vậy là trái với phép tắc hay sao?
Thủ lĩnh còn chưa có tới thời gian thối lui, thì làm sao bằng lòng để cho kẻ phụ trách hai khu vực lớn đều là cùng một người?
"A? Như vậy?" Lão nhân ngồi ở chủ vị bóp má suy nghĩ, rồi cất lời: "Như vậy không ổn. Tiên sinh Trần Kiến Châu quả thật là trước tiên có thể đi thị trường Châu Á đi học một phen, nhưng mà đột nhiên tăng thêm một công tác nặng nề như vậy cho hắn thì.... Đương nhiên, tôi không nghi ngờ khả năng của hắn. Tiên sinh Trần Kiến Châu rất ưu tú, là người có tài trí xuất sắc trong tổ chức chúng ta. Tuy nhiên, năng lực làm việc cùng kinh nghiệm là không giống nhau".
"Thị trường Châu Á đã sụp đổ hoàn toàn, chẳng khác gì là bắt đầu lại từ đầu. Thomson tiên sinh mặc dù đã mắc sai lầm, nhưng mà hắn rất quen thuộc đối với thị trường Châu Á. Tôi cảm thấy, để hắn tổ chức xây dựng lại thị trường Châu Á lấy công chuộc tội, như vậy là hay nhất".
Thomson đứng lên, vẻ mặt cung kính, cảm kích mà nói với thủ lĩnh: "Thủ lĩnh yên tâm. Tôi hiểu rõ tầm quan trọng của thị trường Châu Á đối với tổ chức. Lần này, tôi sẽ đích thân tới đóng giữ ở Hoa Hạ quốc, thành lập một các cứ điểm ở Hoa Hạ, Nhật Bản, Hàn Quốc, chờ cơ hội ở khu vực này".
Thomson trông thấy La Đức Liệt muốn mở miệng phản đối, vội nói: "Tiên sinh Trần Kiến Châu là người tài của tổ chức, cá nhân tôi cũng rất coi trọng. Nếu như tiên sinh Trần Kiến Châu nguyện ý đi tới thị trường Châu Á hiệp trợ công tác cùng tôi, cá nhân tôi rất hoan nghênh".
"Được. Cứ quyết định như vậy". Thủ lĩnh gật đầu đồng ý.
Lúc này Trần Hải Lượng đang ngồi xem báo ở văn phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa, liền nói vọng ra: "Mời vào".
Trông thấy người bước vào là Diệp Thu, Trần Hải Lượng vừa cười vừa nói: "Ơ, hôm nay mặt trời mọc lên từ phía Tây hay sao vậy? Diệp Thu, em rất ít khi chủ động tới phòng làm việc của tôi đó".
Diệp Thu cười cười, nói: "Thầy Trần, em có một số việc muốn nói với thầy".
Trần Hải Lượng lấy ra một bao thuốc từ trong ngăn kéo, tự mình châm một cây sau đó ném bật lửa vào thuốc cho Diệp Thu rồi nói: "Tôi hiểu rằng em có chuyện muốn nói với tôi. Cho dù bình thường rảnh rỗi em cũng không đến tìm tôi. Ngồi đi, đừng khách khí".
Quả thực Diệp Thu cũng không khách khí, nhận lấy điếu thuốc sau đó bật lửa châm một điếu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Trần Hải Lượng, nói: "Thầy Trần, em muốn thôi học".
Khụ ... Khụ!.....
Trần Hải Lượng cả một bụng khói thuốc chưa kịp phà ra, vì choáng mà ho sù sụ hồi lâu. Mở to hai mắt đánh giá Diệp Thu từ trên xuống dưới, nói: "Không phải là em đang nói đùa đó chứ?"
"Em không có hay nói đùa". Diệp Thu lắc đầu.
"Vì sao?" Trần Hải Lượng kinh ngạc hỏi. Theo hắn biết, những học sinh vào học ở đại học Thủy Mộc có một lượng rất nhỏ nguyện ý thôi học, chiêu bài của trường này cũng sáng chói như tên, tốt nghiệp xong đi ra ngoài tìm việc làm thì bất cứ đơn vị nào cũng xem trọng a!
"Vì một vài chuyện riêng". Diệp Thu không muốn nói ra.
Trần Hải Lượng hút một hơi thuốc, ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Diệp Thu. Cá nhân tôi rât xem trọng em. Cũng không hi vọng em nghỉ học. Nhưng mà , nếu như đây là lựa chọn của em thì tôi cũng không thể phản đối. Chỉ có thể đứng trên lập trường một người bạn mà khuyên em, em nên suy nghĩ thêm vài ngày. Đây là chuyện lớn của cả cuộc đời, không thể suy nghĩ thiếu nghiêm túc như vậy".
"Còn điều này nữa, việc nghỉ học không phải là đạo viên nhỏ bé như tôi có thể quyết định. Cần phải có lãnh đạo báo cáo lên cấp trên, sau đó mới quyết định có cho em thôi học hay không".
"Không sao cả thưa thầy, em cũng không vội. Em đã suy nghĩ kỹ kỹ, đã làm phiền thầy rồi". Diệp Thu nói.
"Được rồi, bất kể em có còn là học sinh của tôi hay không, nếu rảnh rỗi thì nên trở về thăm tôi một chút. Chúng ta vẫn là bạn bè, đúng không?" Trần Hải Lượng đứng lên nắm tây tay Diệp Thu.
Diệp Thu cũng có chút lưu luyến, nhưng hắn đã không còn lý do để tiếp tục học ở trường này.
Hắn vào học ở đại học Thủy Mộc có hai nguyên nhân, thứ nhất là bản thân là bảo tiêu của Đường Quả, phải vào trường để bảo vệ cho nàng. Nhưng trước khi Diệp Thu xin nghỉ học thì Đường Quả cũng đã xin nghỉ học, hơn nữa chính thức tiếp nhận Đường thị. Thiếu nữ thiên tài hai mươi tuổi nắm giữ tập đoàn xí nghiệp to lớn, mấy ngày nay đang là chủ đề nóng bỏng được giới truyền thông đưa tin.
Một nguyên nhân khác chính là để giải đáp sự bí ẩn của Phệ Hồn Giới Chỉ, nhưng ở trong trường học tìm hiểu một thời gian dài như vậy lại không tìm được một tin tức đáng giá nào. Ngược lại thu được đầu mối từ Bố lão đầu tử thầy giáo của Trần Hoài Ân. Bố lão gia đã xuất viện. Toàn lực nghiên cứu và giải đáp về Phệ Hồn Giới Chỉ của Diệp Thu. Thấy bộ dáng mười phần nhiệt tình của lão, địa trong lòng Diệp Thu cũng đầy chờ mong. Thật sự là muốn cởi bỏ sự bí ẩn của chiếc nhẫn này! Không biết nó có cho mình thêm một sự kinh ngạc vui mừng nào không đây.
Tại quảng trường thành Thiên Hà , Lâm Bảo Nhi đã được người của Lâm gia đưa đi. Sau đó cũng không quay trở về Lam Sắc Công Ngụ nữa.
Rạng sáng ngày hôm nay, Diệp Thu đột nhiên nhận được tin nhắn điện thoại của Lâm Bảo Nhi: "Diệp Thu ca ca, anh đã nói rằng, nếu như có thể chịu đựng sự cực khổ cùng đau đớn thì có thể trở thành nữa hiệp phải không?"
"Đúng vậy". Khi Diệp Thu nhắn lại, trong lòng cũng rất nghiêm túc.
"Có thể trở thành quân nhân hay không?" Lâm Bảo Nhi lại nhắn tới một tin nữa, hỏi.
Quân nhân?
Diệp Thu ngẩn ra, cô bé đơn thuần đáng yêu này, chẳng lẽ cũng muốn rời đi sao?
"Có thể". Diệp Thu một lần nữa trả lời.
"Vậy là tốt rồi. Em muốn đi làm quân nhân. Diệp Thu ca ca, bảo trọng nha".
Tin sau cùng có một ký hiệu mặt cười, cực kỳ giống bộ dáng Lâm Bảo Nhi khi cười rộ lên, chỉ là khi mà Diệp Thu, trong ánh mắt đột nhiên lại có phần ướt át.
Bảo Nhi, bảo trọng!
Diệp Thu từ trên giường đứng lên, đẩy cửa sổ ra, ánh mắt hướng về phía mà mỗi sáng sớm Lâm Bảo Nhi đều đứng đó luyện tập công phu. Phảng phất như nhìn thấy bóng dáng màu hồng vẫn còn đang ở đó, khôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt to trong sáng, trên trán đổ đầy mồ hôi, trên mặt dính đầy đất bụi, mấy lần té ngã, nhưng sau đó lại kiên trì đứng lên.
Bảo Nhi, em nhất định sẽ trở thành hiệp nữ.
Không, trở thành nữ quân nhân ưu tú nhất.
Khi mà Diệp Thu lái xe trở lại Lam Sắc Công Ngụ, Trầm Mặc Nùng đang nói chuyện với một phụ nữ trung niên ở trong sân.
Trông thấy Diệp Thu trở về, liền bước tới giới thiệu: "Đây là Lý tẩu, là người làm của nhà Quả Quả. Vốn là người chăm sóc cho chú Đường, giờ đây được Quả Quả cử tới trông nom Lam Sắc Công Ngụ".
Diệp Thu gật gật đầu, trông thấy Lam Sắc Công Ngụ có phần vắng vẻ, trong lòng tự nhiên cảm thấy có áp lực, hỏi: "Khi nào thì cô đi?" Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi lần lượt rời đi, Trầm Mặc Nùng cũng không cần thiết phải ở lại đây. Nàng sắp sửa tiến hành đi quan hệ phát triển sinh ý trong thị trường Hoa Hạ quốc, trở lại Tô Hàng khống chế xí nghiệp Thẩm gia. Nàng không thể buông tha cơ hội mà Diệp Thu mang đến lần này.
"Ngày mai". Trầm Mặc Nùng nói, nàng liếc nhìn Diệp Thu, nhẹ nhàng thở dài: "Tôi lưu lại cùng anh một đêm".
"Được". Diệp Thu mỉm cười gật đầu.
"Quả thật là anh đã quyết định rồi sao?" Trầm Mặc Nùng chăm chú nhìn Diệp Thu. Hai ngày nay sắc mặt hắn có phần tiều tụy, khiến cho nàng đau lòng mà hỏi thăm.