Chương : 327
Sau khi văn phòng của tổng tập đoàn thông báo quyết định bổ nhiệm này ra ngoài, đã khiến cho cả Đường thị chấn động.
Bảo tiêu vừa tới nhận việc ngày hôm qua, giờ đây đã được thăng lên làm bộ trưởng Bộ an ninh? Chẳng lẽ tiểu tử này là một quả tên lửa sao? Thoáng cái đã được thăng lên sáu cấp.
Sắc mặt Trương Triển âm trầm nhìn văn kiện bổ nhiệm trên bàn, con mắt trừng lên đỏ bừng. Hắn cũng không có cách nào giải thích, một bảo tiêu nho nhỏ tại sao đột nhiên lại trở thành người lãnh đạo trực tiếp của mình.
Hắn gọi điện thoại cho dượng của hắn để hỏi cho ra lẽ, nhưng dượng của hắn cũng nói rằng bản thân không có cách nào khác, vì đây là quyết định của chủ tịch.
Thì ra tiểu tử này cũng có chỗ dựa ở cấp trên, thảo nào mà dám cùng mình đối nghịch. Trong lòng Trương Triển lúc này cực kỳ hối hận.
Diệp Thu thoáng cái thăng liền sáu cấp, từ một bảo tiêu vừa mới đến làm việc thăng cấp thành chủ nhiệm Bộ an ninh, trở thành người phụ trách cao nhất trong hệ thống an ninh của Đường thị, điều này làm cho người ta kinh sợ vô cùng. Có người vui mừng, và tất nhiên cũng có người âu sầu.
Ít nhất là Khúc Ý sau khi nghe thấy tin tức này, lập tức đem cốc nước mình đang uống ném vỡ. Vừa rồi hắn lựa chọn đứng về phía phó chủ nhiệm Trương Triển, vào lúc Trương Triển đối phó với Diệp Thu, hắn còn làm giả nhân chứng. hiện tại người kia đã trở thành lãnh đạo trực tiếp của mình, cuộc sống sau này làm sao trải qua đây?
Khúc Ý mở cửa phòng làm việc của Trương Triển, trông thấy trên mặt đất trong phòng hắn là một mảnh bừa bộn, văn kiện rơi lả tả trên mặt đất. Ống đựng bút bằng sứ đẹp đẽ mà Trương Triển mua để thưởng thức và phô bày cũng bị đập vỡ tan tành, trên tường còn có một vài lá trà cùng vết lõm vào do chén trà bị ném mạnh vào.
" Trương chủ nhiệm? Sao tình hình lại trở thành như vậy? Tại sao lại trở thành thế này? Cái tên Diệp Thu kia ngay cả chứng nhận xuất ngũ cũng không có, tại sao lại có thể trở thành chủ nhiệm của Bộ an ninh? Trình chủ nhiệm của chúng ta thì sao?" Khúc Ý vừa bước vào cửa liền vội vàng hỏi thăm tình hình.
Trương Triển ngồi trên ghế làm việc châm một điếu thuốc, cũng không đừng dậy tiếp đón Khúc Ý, nghe Khúc Ý hỏi vậy sắc mặt hắn càng thêm lo lắng, trong lòng có một cơn giận không tên nổi lên, cười gằn nói: "Trình chủ nhiệm? Trình chủ nhiệm được điều tới bộ hậu cần đảm đương chức vị bộ trưởng. Đó là một vị trí rất béo bở, hắn sao còn muốn ở lại nơi này cho phiền phức? Hôm nay vừa có lệnh bổ nhiệm, hắn lập tức thu thập đồ đạc sang bên kia làm việc. Bình thường có việc gì cũng không thấy hắn chạy nhanh như vậy bao giờ?"
Diệp Thu với tốc độ tên lửa thuận lợi thăng lên bộ trưởng Bộ an ninh, cùng với việc bộ trưởng Bộ an ninh cũ Trình Chí Dũng dễ dàng chấp nhận cũng có phần liên quan. Nếu như hắn nguyện ý đứng ra nói với lời, thì sự tình cũng không đến mức không thể vãn hồi như bây giờ. Dù sao, việc này cũng không phù hợp với quy định. Hơn nữa, cho dù muốn thăng chức thì ít nhất ngươi cũng phải để cho người ta tiếp xúc với công việc một thời gian đã chứ!
Cho nên, Trương Triển đối với việc ngầm đồng ý của Trình Chí Dũng rất là tức giận. Trình Chí Dũng cũng có suy nghĩ của bản thân hắn, bởi vì thân phận của Trương Triển rất đặc biệt, bình thường cũng không có để Trình Chí Dũng vào mắt. Tuy rằng Trình Chí Dũng nỗ lực kiềm chế để không phát sinh mâu thuẫn cùng Trương Triển. Nhưng trong lòng vẫn có thành kiến đối với Trương Triển. Bởi vì Trương Triển nhúng tay vào quá nhiều việc, bình thường công việc của Bộ an ninh hắn đều không có cơ hội động tay vào, toàn là bị Trương Triển đoạt mất quyền hành.
Giờ đây tổng bộ văn phòng tập đoàn đột nhiên mốn đen hắn điều sang bộ hậu cần làm bộ trưởng, tất nhiên là hắn cầu còn không được. Chưa nói đến việc bộ hậu cần là một ngành rất béo bở, riêng chuyện có thể rời xa tên thuộc hạ mất dạy Trương Triển cũng đã là một sự tình mà trong mơ hắn cũng không thể thấy.
Khúc Ý hiểu rằng sau lưng Trương Triển có một chỗ dựa rất vững chắc. Liền xúi bẩy: "Trương chủ nhiệm, Trình chủ nhiệm hắn không có ý kiến gì về việc này thì cũng thôi đi, còn anh, dù sao thì anh cũng phải đứng ra cho ý kiến chứ. Việc thăng chức cũng phải theo thứ tự trước sau, đúng không? Mặc dù Trình chủ nhiệm thăng chức, thì cái vị trí còn trống này phải là do anh tiếp nhận mới đúng. Tại sao lại rơi vào tay một tân nhân? Điều này sẽ làm cho các huynh đệ thất vọng đó!"
Những lời này như chà thêm muối vào vết thương trong lòng Trương Triển. Hôm nay hắn tức giận như vậy là có nhiều nguyên nhân. Một phần là do đối thủ bị mình trừng trị chẳng không bị đuổi ra khỏi công ty, ngược lại còn trở thành người lãnh đạo trực tiếp của mình. Còn có một nguyên nhân nữa là, vốn chức chủ nhiệm Bộ an ninh là của hắn, vậy mà giờ đây không cánh mà bay?
Trương Triển không có năng lực, ngay cả bằng tốt nghiệp trường đại học cao đẳng cũng không có. Không học hành gì cả, cho nên người nhà cho hắn đi làm quân nhân. Sau khi xuất ngũ trở về, thì hắn giống như lưu manh ở Yến Kinh không có việc gì làm, nhiều năm lang thang. Cho đến khi cô em vợ của hắn cùng với phó tổng giám đốc Vạn Minh Vân của Đường thị kết hôn. Hắn mới có được sự chiếu cố của ông ta. Sau khi vào Đường thị làm đội trưởng được một năm thì nhanh chóng thăng lên làm phó chủ nhiệm của phó chủ nhiệm của bộ an ninh. Hơn nữa tất cả mọi người đều nghĩ rằng một khi Trình Chí Dũng rời khỏi vị trí kia thì chức chủ nhiệm Bộ an ninh sẽ thuộc về hắn.
Hắn vốn cũng cho rằng như vậy. Ít nhất, trước ngày hôm nay còn cho rằng như vậy, nhưng sự tình xảy ra vượt ra ngoài dự liệu của mọi người.
"Tôi đứng ra nói? Tôi phải nói cái gì? Đây là quyết định của cấp trên. Tôi có tư cách gì mà khoa tay múa chân?" Trương Triển cũng đã vác cái mặt mo mà đi gặp dượng của mình. Nhưng mà ông ta cũng nói mình không có cách nào khác.
" Trương chủ nhiệm. Tổng quảng lý Vạn không phải là người thân của anh sao? Không thể tìm ông ấy để hỗ trợ ư? Ý của tôi là, anh đại biểu cho Bộ an ninh của chúng ta đưa ý kiến lên cấp trên. Nói Bộ an ninh của chúng ta không đồng ý với việc bỗng nhiên có một chủ nhiệm hoàn toàn xa lạ. Chúng ta kiên quyết ủng hộ Trương chủ nhiệm đảm nhận chức vụ chủ nhiệm Bộ an ninh". Khúc Ý vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục nói.
Hắn đã lựa chọn bước cùng một thuyền với Trương Triển, chỉ có thể hi vọng con thuyền này có thể thuận buồm xuôi gió. Không sóng, không gió để một đường đi thẳng tới đích.
Trương Triển đâu phải là không muốn làm như vậy, nhưng mà quyết định này được văn phòng tổng bộ tập đoàn phê chuẩn, là do trợ lý chủ tịch Lôi Vũ cùng bộ phận nhân sự quản lí đích thân thảo luận và bổ nhiệm, hắn đi phản đối thì có tác dụng gì cơ chứ?
Đương nhiên, ngoài miệng thì Trương Triển vẫn chưa chịu nhận thua, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngồi lên vị trí này thì thế nào chứ? Ta muốn xem hắn có thể ngồi vững vàng trên vị trí này hay không?"
Khúc Ý từ phòng Trương Triển trở về không thu hoạch được gì, sắc mặt uể oải đi về phòng làm việc của mình. Nghĩ tới việc hôm nay mình làm nhân chứng giả, sợ là đã đắc tội với vị chủ nhiệm vừa mới nhận chức này. Dù sao thì bây giờ cũng phải nghĩ biện pháp gì đó để bù đắp lại mối quan hệ mới được.
Sau khi Diệp Thu biết mình được đề bặt làm chủ nhiệm Bộ an ninh, chỉ hơi kinh ngạc một chút. Khi hắn nhìn thấy Lôi Vũ xuất hiện thì đã nghĩ tới việc Đường Quả nhất định sẽ biết mình xuất hiện ở Đường thị.
Như vậy cũng tốt, khiến cho lòng nàng đỡ dằn vặt bản thân.
Trong lúc vô tình Diệp Thu đã nhìn thấy bức ảnh của Đường Quả trên báo chí, mặc dù đặc trang điểm khéo léo mà che lấp, hơn nữa trang phục trên người cùng với kiểu tóc cũng được những nhà thiết kế chuyên nghiệp chuẩn bị, nhưng mà vẫn không thể che dấu hết vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của nàng.
Những ngày này, hẳn là nàng rất vất vả.
Trong tay của Diệp Thu kẹp một điếu thuốc, nhưng vẫn chưa châm lửa. Hắn đang ngồi trên chiếc ghế da dành riêng cho chủ nhiệm Bộ an ninh, nhìn Lữ Bưu đang ở phía ngồi trước mặt hắn hút huốc.
Ấn tượng của Diệp Thu đối với Lữ Bưu cũng không tệ lắm, mặc dù khi phỏng vấn cùng với mình có xảy ra chút xung đột, hơn nữa hai người còn trực tiếp giao thủ, nhưng mà lại là người rất hào sảng. Sáng hôm nay vì đứng về phía lẽ phải mà suýt chút nữa đã mất cả việc làm của mình. Nếu không có Lôi Vũ giữ hắn lại, sợ là giờ này đã cuốn gói rời đi.
Diệp Thu muốn chỉnh đốn lại Bộ an ninh của Đường thị, thì cũng cần người quen thuộc công việc hướng dẫn. Bằng không hắn phải lãng phí một ít thời gian để làm quen, mà Lữ Bưu tính tình cương trực, tính cách không kiêng kỵ là đối tượng rất phù hợp. Cho nên Diệp Thu muốn lôi kéo hắn.
Trong lúc Diệp Thu thăm dò Lữ Bưu, thì đồng thời Lữ Bưu cũng dò xét Diệp Thu. Người ta thường nói dù cho trời sập thì chuyện này cũng không thể phát sinh, vậy mà vị chủ nhiệm kia không phải đang ngồi sừng sững trước mặt mình sao?
"Lữ đội trưởng, anh làm việc ở Đường thị bao nhiêu năm rồi?" Diệp Thu cười hỏi.
"Bảy năm". Lữ Bưu đem phần đuôi thuốc bỏ vào cái gạt tàn trước mặt, tay theo thói quen sờ vào bao thuốc. Nhưng mà trông thấy điều thuốc trong tay Diệp Thu vẫn chưa được châm lửa. Vì vậy hắn nghĩ rằng vị thủ trưởng mới này không thích hút thuốc, liền cho thuốc vào bao.
"Ha ha, không sao cả, tôi cũng hút thuốc mà". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Sau đó lấy chiếc bật lửa trên đưa sang cho hắn. Trong mắt Lữ Bưu thoáng hiện lên một tia cảm kích, cũng không có cự tuyệt, thản nhiên châm thuốc.
Diệp Thu cũng châm mồi cho điều thuốc trong tay mình,cùng Lữ Bưu hút một hơi, sau đó nói: "Bảy năm? Thời gian làm việc khá là lâu rồi. Bảy năm trước thì cũng là lúc Đường thị mới quật khởi mà?"
"Đúng vậy. Lúc đó Đường thị phát triển quả là nhanh, bây giờ đã trở thành như thế này. Tôi là nhóm bảo an thứ hai mà Đường thị đưa tới. Một nhóm cách đây bảy năm, vốn cho rằng hôm nay phải rời khỏi, không ngờ...." Lữ Bưu lại rít một hơi, sau đó nói tiếp: "Không ngờ lại lưu lại".
"Làm tốt công việc thì vì sao phải đi? Người phải đi cũng không phải là anh". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Anh cũng thấy đấy, Bộ an ninh này giờ đây ra cái dạng gì nữa? Tối tăm rối loạn. Tôi không chịu nổi bầu không khí này, rời đi cũng là việc đương nhiên. Đã sớm muốn rời đi, chẳng qua là phần tiền công ở nơi này tôi không nỡ bỏ. Bằng không, có ai nguyện ý ở chỗ này hầu hạ vị đại gia kia?" Thanh âm của Lữ Bưu có phần buồn bực xen lẫn tức giận. Trong giọng nói chất chứa rất nhiều bất mãn đối với Trương Triển.
"Tôi có thể giải quyết vấn đề khó khăn của anh. Anh không thể đi, Đường thị vẫn cần những người chịu làm việc và dám nói ra sự thật như anh". Diệp Thu thành khẩn nói.
Lữ Bưu do dự một chút rồi nói: "Chủ nhiệm Diệp, tôi có thể thỉnh cầu một việc được không?"
"Thay ai cầu tình?" Diệp Thu híp mắt quan sát Lữ Bưu.
"Khúc đội trưởng. Quan hệ của chúng tôi không tệ, bình thường hắn làm việc cũng rất chăm chỉ. Hôm nay do bị Trương chủ nhiệm bức bách mới nói ra những lời kia, chủ nhiệm Diệp có thể bỏ qua hay không?" Dường như Lữ Bưu chưa từng làm qua việc này. Phải một phen lắp ba lắp bắp, cả nửa ngày mới có thể nói ra điều muốn nói.
Diệp Thu mỉm cười lắc đầu: "Không thể".
Trông thấy vẻ mặt thất vọng của Lữ Bưu, Diệp Thu cũng không muốn làm cho người mà mình tận lực lôi kéo lục đục, liền vừa cười vừa nói: "Cơ hội của mỗi người là như nhau. Có người có thể nắm bắt, mà có người không thể tận dụng. Có người căn bản là không có ý thức nắm bắt. Anh nói Khúc đội trưởng vì bị bức bách mà nói như vậu, điểm này tôi đồng ý, nhưng đó không phải là cái cớ để hắn chối bỏ trách nhiệm. Lúc đó anh cũng bị bức bách, nhưng tại sao anh không hùa theo bọn họ?"
Diệp Thu nói tiếp: "Hắn vứt bỏ đức hạnh của bản thân cùng với đạo đức nghề nghiệp để nắm lấy một cơ hội, hắn đã nắm được. Đó chính là việc chiếm được hảo cảm của Trương chủ nhiệm. Nhưng mà, sự việc tiếp theo thì cũng như một tai nạn bất ngờ mà thôi. Nếu như tôi không có cơ hội ở đây trò chuyện cùng anh thì tình huống của hắn bây giờ sẽ như thế nào?"
"Người làm sai thì phải nhận được sự trừng phạt thích đáng. Tôi đến muộn thì tôi bị phạt. Hắn làm sai, thì tôi cũng muốn trừng phạt hắn. Tôi không cần biết bình thường hắn làm việc ra sao, nhưng hôm nay hắn làm những chuyện như vậy, xem ra hắn cũng không phải là một người lãnh đạo đạt tiêu chuẩn. Tôi không cần một thuộc hạ như vậy. Đường thị cũng không cần một nhân viên như thế. Nếu như vì lời nói của anh mà bỏ qua cho hắn, thì tức là không có trách nhiệm với bản thân và cũng không có trách nhiệm đối với Đường thị".
Diệp Thu nói một hơi rất rõ ràng rành mạch. Hắn kinh ngạc phát hiện, thì ra ngồi trên vị trí cao thì lý luận đạo đức của mình cũng rất tốt, trên cao nhìn xuống mà 'khoa chân múa tay' phê bình phẩm đức của người khác. Vốn hắn cho rằng bản thân không thể làm bảo tiêu, chỉ có thể làm một lưu manh, hiện tại xem ra còn có thể đi tham gia cuộc thi nhân viên công vụ của Hoa Hạ quốc. Nếu có lòng theo đuổi, nói không chừng một ngày trở thành ngôi sao trong giới chính trị cũng nên.
Vẻ mặt Lữ Bưu xấu hổ, nói: "Chủ nhiệm Diệp nói đúng. Bởi vì tôi có quan hệ tốt với hắn cho nên muốn hắn cũng được ở lại. Tôi đã tận lực, cấp trên xử lý như thế nào thì cũng đã không còn nằm trong phạm vi năng lực của tôi".
Hai người đang trò chuyện. Cửa văn phòng vang lên tiếng gõ cửa "Lộp cộp!"
"Mời vào". Diệp Thu hô.
Khúc Ý đẩy cửa ra, vẻ mặt tươi cười đi tới. Trông thấy Lữ Bưu đang ngồi trong phòng của Diệp Thu, sắc mặt có một tia u ám, nhưng mà rất nhanh biến mất, thái độ so với lúc trước như hai người khác nhau, hắn cung kính nói: "Chủ nhiệm Diệp, không biết tôi có quấy rầy hai người trò chuyện không vậy?"
"Không có. Tôi cũng có việc đang định gọi anh tới". Diệp Thu vừa cười vừa nói, cũng không có ý mời Khúc Ý ngồi xuống.
Nghe xong lời nói của Diệp Thu, trái tim của Khúc Ý như muốn vọt ra ngoài. Không dám để cho Diệp Thu đánh bài ngửa với hắn, đến lúc đó bản thân đứng vào thế bị động thì còn làm ăn gì nữa. Nụ cười trên mặt Khúc Ý càng thêm nồng đậm, thân thể nhanh chóng khom xuống, vừa cười vừa nói: "Ha ha, thật là trùng hợp. Tôi cũng đang có việc muốn xin chỉ thị của chủ nhiệm Diệp. Chủ nhiệm Diệp, hôm nay là ngày đầu tiên anh nhận chức. Dựa theo quy cũ từ trước, Bộ an ninh của chúng ta sẽ cũng những đồng nghiệp mới cùng đi ăn bữa cơm. Tôi vừa gọi điện cho nhà bếp, chuẩn bị một căn phòng lịch sự tao nhã. Giữa trưa, chủ nhiệm Diệp cùng với chúng tôi dùng bữa cơm chúc mừng?"
Diệp Thu híp mắt lại cười, ánh mắt đánh giá Khúc Ý,đây quả là một tiểu nhân điển hình. Ai có địa vị cao hơn thì đứng về phía đó, giờ đây trông thấy mình leo lên vị trí chủ nhiệm Bộ an ninh một cách thần kỳ, nên giờ lại tới đây nịnh bợ mình. Muốn đền bù lại những sai lầm buổi sáng?
Khúc Ý bị Diệp Thu nhìn chằm chằm làm cho cực kỳ mất tự nhiên. Trái tim đập thình thịch, nhưng lại không thể không gắng gượng duy trì vẻ mặt tươi cười. Ra vẻ cực kỳ thành khẩn nhìn thẳng vào Diệp Thu, đợi câu trả lời cuối cùng của hắn.
Nếu như Diệp Thu đồng ý tham dự buổi liên hoan. Thì coi như đã chấp nhận lời xin lỗi của hắn.
Trong lòng Khúc Ý thấp thỏm không yên, hận không thể tiến lên đè đầu của Diệp Thu xuống, khiến cho hắn nhanh chóng đồng ý.
Khi Khúc Ý bị Diệp Thu nhìn chằm chằm vào, sắp không chịu nổi nữa, Diệp Thu mới lạnh nhạt gật đầu, nói: "Nếu như là lệ cũ, tôi cũng không nên làm khác. Trưa nay mọi người cùng đi ăn bữa cơm, đơn giản một chút là được rồi".
Trong lòng Khúc Ý mừng như điên, nói: "Được, cứ theo lời chủ nhiệm Diệp mà làm. Tôi sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ".
"Đợi một chút". Diệp Thu gọi Khúc Ý quay lại.
"Chủ nhiệm Diệp còn muốn phân phó điều gì?" Khúc Ý vui vẻ quay đầu hỏi.
"Uh. Tôi còn có chuyện muốn nói với anh. Là về chuyện điều chỉnh chức vị công tác của anh". Vẻ tươi cười trên mặt Diệp Thu đã thu liễm, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
"Tại sao lại phải điều chỉnh". Lòng Khúc Ý trầm xuống. Cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn Diệp Thu, hỏi.
"Thông qua việc sáng nay ở một bên quan sát, tôi cảm thấy anh không thíc hợp với việc tiếp tục đảm nhiệm chức đội trưởng đội hai. Đương nhiên, anh cũng là thành viên lâu năm của công ty, chúng tôi vẫn đặc biệt chiếu cố đến anh. Nếu như anh đồng ý thì có thể tiếp tục ở lại Đường thị làm bảo tiêu".
Diệp Thu ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong nội tâm lại hiểu rằng, Khúc Ý hẳn là không có khả năng tiếp tục ở lại Đường thị làm một nhân viên bảo tiêu bình thường.
Từ vị trí đội trưởng tụt xuống, trở thành kẻ cùng cấp bậc với thuộc hạ trước kia. Sự chênh lệch này có thể so với 'mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển', đối với kẻ có dã tâm như hắn quả thật là khó có thể chấp nhận.
Quả nhiên, sắc mặt Khúc Ý đại biến, gương mặt nhăn nhó, hỏi: "Điều này là ý của anh hay là của Trương chủ nhiệm?"
"Đây là quyết định của tôi, nhưng mà tôi sẽ thông báo với bộ phận nhân sự". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Trương chủ nhiệm nói như thế nào?"
Diệp Thu dùng đầu ngón tay gõ lên bàn, nói: "Tôi nghĩ anh nhầm rồi. Anh nên gọi là Trương phó chủ nhiệm mới đúng. Việc bổ nhiệm người của Bộ an ninh là do tôi quyết định, chỉ cần thông báo với bộ phận nhân sự là được. Điều này thì có quan hệ gì với Trương phó chủ nhiệm cơ chứ?"
"Đây là ngươi đang trả đũa? Ta muốn khiếu nại lên cấp trên". Khúc Ý tức giận gầm lên.
"Lời này sao nghe quen tai vậy? Ngươi có thể khiếu nại lên cấp trên, sự việc làm giả làm nhân chứng hôm nay đã được đưa tới bộ phận nhân sự, ta sẽ giải thích với bọn họ việc điều chỉnh chức vị của ngươi. Mặt khác, ta cũng không sợ mà nói thẳng cho ngươi biết, ta đúng là đang trả thù đó".
"Ta không muốn làm kẻ ác. Nhưng cũng không muốn làm thánh nhân. Người khác tát ta một cái bạt tai. Trong lòng ta sẽ tìm cơ hội để bẻ gãy hai chân hắn. Bằng không, thì quá có lỗi với bản thân mình rồi. Có đúng vậy không?"
Khúc Ý còn muốn tranh cãi thêm vài câu. Nhưng mà khi nghe Diệp Thu vạch trần một cách vô sỉ như vậy, hắn sửng sốt hồi lâu không thể nói thêm lời nào.
Người ta đã thẳng thắn nói cho ngươi biết là hắn muốn trả thù, ngươi có hét to hơn thì cũng có tác dụng gì chứ?
Đến khi Khúc Ý chán nản rời đi. Diệp Thu mới nhìn Lữ Bưu ở đối diện, nói: "Từ hôm nay trở đi, anh chính là đội trưởng của đội hai".
Sau khi tan giờ làm, Diệp Thu trở về nhá, đối mặt với căn phòng trống vắng cảm thấy rất tịch mịch. Trong phòng vẫn gọn gàng ngăn nắp, đây là do trước khi đi Lam Khả Tâm đã sắp xếp lại. Nhưng mà, hiện giờ cô gái ôn nhu đó ở cách đây ngoài ngàn dặm, cùng người nhà đón chào năm mới.
Mỗi ngày Diệp Thu đều tới cửa ra vào của Lam Sắc Công Ngụ nhìn vào đó một lúc, chủ nhân ở bên trong cũng đã rời đi. Căn nhà cũng mất đi sức sống ngày trước.
Đường Quả gần trong gang tấc, nhưng hai người cũng không có cơ hội gặp mặt. Có lẽ đều tận lực tránh mặt đối phương.
Trầm Mặc Nùng đi Tô Hàng, bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp của Quách gia.
Bảo Nhi cũng đi rồi, đi làm một nữ quân nhân. Cũng không biết người của Lâm gia cuối cùng nghĩ gì mà để cho một cô bé đáng yêu như vậy đi làm quân nhân?
Trắng trẻo, mềm mại, lại non nớt, khuôn mặt bụ bẫm làm cho người ta nghĩ nhéo vào một cái là có thể chảy ra cả cân nước. Nếu cứ luyện tập thì khi da thịt sẽ như thế nào chứ, thật là dọa người mà! Lại nói, da thịt teo tóp hết thì thôi, nhưng nếu bộ ngực cũng teo mất thì thật đáng tiếc? Dù cho ăn nhiều trái cây đu đủ thể nào, sợ rằng cũng không thể tẩm bổ trở lại.
Nhớ tới buổi sáng ngày hôm đó, Bảo Nhi buồn ngủ mà nắm lấy nam căn của mình hỏi là vật gì, Diệp Thu đã cảm thấy trong thân có một cỗ tà hỏa đang chạy tán loạn. Đưa đầu ngón tay tính toán một lúc. Diệp Thu đột nhiên bừng tỉnh, thì ra mình mất thân xử nam đã nhiều ngày lắm rồi.
Diệp Thu thầm nghĩ, phải tìm cơ hội tới vấn an Bố lão gia mới được. Ở trong tiểu khu thỉnh thoảng Diệp Thu có thể ngẫu nhiên nghe thấy âm thanh pháo nổ, tuy vang lên rất lẻ tẻ nhưng mà lại làm cho tiểu khu này có thêm phần không khí ngày tết.
Hôm nay là ngày hai mươi tám, hai ngày nữa là tới đêm ba mươi. Là ngày tết âm lịch của người Hoa Hạ, một ngày lễ long trọng nhất trong năm. Một năm cũ sắp sửa trôi qua, một năm mới rất nhanh sẽ tới. Từ khi thay đổi cuộc sống mới, Diệp Thu lại cảm thấy bứt rút khó hiểu, có lẽ là do sự trao đổi chất trong cơ thể xảy ra vấn đề gì đó.
Sau khi xem Ti Vi một lúc, Diệp Thu đã cảm thấy có chút nhàm chán, chuẩn bị đi tắm rửa sau đó nghiên cứu về chiếc Phệ Hồn Giới Chỉ trên tay một chút.
Trong khi khám xét trí nhớ của tên chủ cửa hàng đồ nướng Hàn Quốc kia thì xuất hiện biến cố khiến cho Diệp Thu cảm thụ sâu sắc, giống như là trong lúc lơ đãng mở ra một cánh cửa. Mà sau cánh cửa là vô số bảo tàng, chói lóa tới mức làm cho người ta không mơ mắt ra được.
Loại cảm giác này thật quá kỳ diệu, việc lục lọi trí nhớ của người khác là một việc làm vô cùng thống khổ, mỗi lần Diệp Thu dùng tới thì đều không thể khống chế được. Nhưng phát hiện lần này lại làm cho Diệp Thu có cảm giác tuyệt vời như vậy, giống như là đang bay lượn trong đại dương bao la vô tận, ngẫu nhiên nhặt lên một vỏ sò mà mình yêu thích.
Mấy ngày nay, Diệp Thu vẫn một mực tìm kiếm loại cảm giác này, sau đó lại tùy ý tìm một vài kẻ không quen biết để thử nghiệm. Nhưng cũng không biết tại sao, loại cảm giác đó hay là bất cứ một dị trạng nào khác không hề xuất hiện qua.
Nếu không biết là có tác dụng như vậy, thì đã nhiều năm như vậy rồi, cũng không phải là không thể chịu được. Nhưng rõ ràng là biết có thể sử dụng, mà lại không cách nào tìm hiểu ra, loại cảm giác này làm cho Diệp Thu phát điên lên.
Diệp Thu không biết trong chiếc nhẫn này cất giấu bao nhiêu bí mật, nhưng ít nhất thì bí mật mà g giờ đây hắn phát ra, cũng đã đủ kinh hãi thế tục rồi.
Càng phát hiện nhiều tác dụng của nó, thì càng hấp dẫn Diệp Thu tiếp tục tìm hiểu. Có lẽ, cuộc đời của mình gắn liền với con đường tìm hiểu chiếc nhẫn này.
Không biết đây là may mắn hay bất hạnh, nhưng mà Diệp Thu cũng rất thích thú và thỏa mãn với cái loại cảm giác thu hoạch được trong lúc lơ đãng.
Diệp Thu nằm trên giường, đem chiếc nhẫn lật qua lật lại bắt đầu tìm hiểu, nhưng vẫn như trước đây, không có bất kỳ biến hóa nào. Dùng móng tay bấm vào, dùng răng cắn, dùng dao khắc, dùng lửa đốt....vvv Tất cả các biện pháp đều đã dùng qua, nhưng vẫn không phát hiện được thêm bất cứ điều gì. Nguồn truyện:
Diệp Thu quyết định ngày mai sẽ tới thăm Bố lão gia, như vậy vừa có thể cởi bỏ vấn đề nan giải cho hắn, mặt khác có khi còn được gặp mỹ nữ chân dài Bố Bố. Nàng đã sớm trở về, nhà lại ở Yến Kinh, không ở cùng Bố lão gia thì còn có thể đi tới nơi nào?
Trong đầu đang nghĩ ngợi lung tung, chiếc điện thoại trên đầu giường bỗng nhiên vang lên, thoáng cái làm Diệp Thu giật mình tỉnh lại.
Cầm điện thoại lên quan sát, dãy số hiện lên trên màn hình là của Nhiễm Đông Dạ.
Từ sau lễ Giáng Sinh, đã mấy ngày không trong thấy nàng, album 'gặp gỡ' của nàng trước khi tết âm lịch tới đã được tung ra thị trường, nhận được phản ứng vô cùng nhiệt liệt. Ca khúc chủ 'gặp gỡ' trong Album cùng với một bài hát khác ' Tây Hồ nữ tử' đều được xếp ở hai vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng.
Tuy một phần là do công tuy quảng cáo rất thành công, lại thêm thời gian chuẩn bị kéo dài hai tháng, nhưng được như vậy cũng là do chất lượng của ca khúc rất tốt. Trong khoảng thời gian này nàng đều ở bên ngoài bận rộn tuyên truyền, không biết đến khi nào mới trở lại Yến Kinh.
Diệp Thu vừa nhận điện thì đã nghe âm thanh thâm tình của Nhiễm Đông Dạ từ phía bên kia truyền tới: "Diệp Thu, tôi đã về, rất muốn gặp anh".
Nữ nhân này, luôn luôn là 'trắng trợn' như vậy.
Diệp Thu cũng không biết mình còn có thể kiên trì tới khi nào, hắn có chút mất đi sự tự tin với định lực của mình, sợ là sớm muộn gì hắn cũng bị nàng 'tóm gọn'.
Bảo tiêu vừa tới nhận việc ngày hôm qua, giờ đây đã được thăng lên làm bộ trưởng Bộ an ninh? Chẳng lẽ tiểu tử này là một quả tên lửa sao? Thoáng cái đã được thăng lên sáu cấp.
Sắc mặt Trương Triển âm trầm nhìn văn kiện bổ nhiệm trên bàn, con mắt trừng lên đỏ bừng. Hắn cũng không có cách nào giải thích, một bảo tiêu nho nhỏ tại sao đột nhiên lại trở thành người lãnh đạo trực tiếp của mình.
Hắn gọi điện thoại cho dượng của hắn để hỏi cho ra lẽ, nhưng dượng của hắn cũng nói rằng bản thân không có cách nào khác, vì đây là quyết định của chủ tịch.
Thì ra tiểu tử này cũng có chỗ dựa ở cấp trên, thảo nào mà dám cùng mình đối nghịch. Trong lòng Trương Triển lúc này cực kỳ hối hận.
Diệp Thu thoáng cái thăng liền sáu cấp, từ một bảo tiêu vừa mới đến làm việc thăng cấp thành chủ nhiệm Bộ an ninh, trở thành người phụ trách cao nhất trong hệ thống an ninh của Đường thị, điều này làm cho người ta kinh sợ vô cùng. Có người vui mừng, và tất nhiên cũng có người âu sầu.
Ít nhất là Khúc Ý sau khi nghe thấy tin tức này, lập tức đem cốc nước mình đang uống ném vỡ. Vừa rồi hắn lựa chọn đứng về phía phó chủ nhiệm Trương Triển, vào lúc Trương Triển đối phó với Diệp Thu, hắn còn làm giả nhân chứng. hiện tại người kia đã trở thành lãnh đạo trực tiếp của mình, cuộc sống sau này làm sao trải qua đây?
Khúc Ý mở cửa phòng làm việc của Trương Triển, trông thấy trên mặt đất trong phòng hắn là một mảnh bừa bộn, văn kiện rơi lả tả trên mặt đất. Ống đựng bút bằng sứ đẹp đẽ mà Trương Triển mua để thưởng thức và phô bày cũng bị đập vỡ tan tành, trên tường còn có một vài lá trà cùng vết lõm vào do chén trà bị ném mạnh vào.
" Trương chủ nhiệm? Sao tình hình lại trở thành như vậy? Tại sao lại trở thành thế này? Cái tên Diệp Thu kia ngay cả chứng nhận xuất ngũ cũng không có, tại sao lại có thể trở thành chủ nhiệm của Bộ an ninh? Trình chủ nhiệm của chúng ta thì sao?" Khúc Ý vừa bước vào cửa liền vội vàng hỏi thăm tình hình.
Trương Triển ngồi trên ghế làm việc châm một điếu thuốc, cũng không đừng dậy tiếp đón Khúc Ý, nghe Khúc Ý hỏi vậy sắc mặt hắn càng thêm lo lắng, trong lòng có một cơn giận không tên nổi lên, cười gằn nói: "Trình chủ nhiệm? Trình chủ nhiệm được điều tới bộ hậu cần đảm đương chức vị bộ trưởng. Đó là một vị trí rất béo bở, hắn sao còn muốn ở lại nơi này cho phiền phức? Hôm nay vừa có lệnh bổ nhiệm, hắn lập tức thu thập đồ đạc sang bên kia làm việc. Bình thường có việc gì cũng không thấy hắn chạy nhanh như vậy bao giờ?"
Diệp Thu với tốc độ tên lửa thuận lợi thăng lên bộ trưởng Bộ an ninh, cùng với việc bộ trưởng Bộ an ninh cũ Trình Chí Dũng dễ dàng chấp nhận cũng có phần liên quan. Nếu như hắn nguyện ý đứng ra nói với lời, thì sự tình cũng không đến mức không thể vãn hồi như bây giờ. Dù sao, việc này cũng không phù hợp với quy định. Hơn nữa, cho dù muốn thăng chức thì ít nhất ngươi cũng phải để cho người ta tiếp xúc với công việc một thời gian đã chứ!
Cho nên, Trương Triển đối với việc ngầm đồng ý của Trình Chí Dũng rất là tức giận. Trình Chí Dũng cũng có suy nghĩ của bản thân hắn, bởi vì thân phận của Trương Triển rất đặc biệt, bình thường cũng không có để Trình Chí Dũng vào mắt. Tuy rằng Trình Chí Dũng nỗ lực kiềm chế để không phát sinh mâu thuẫn cùng Trương Triển. Nhưng trong lòng vẫn có thành kiến đối với Trương Triển. Bởi vì Trương Triển nhúng tay vào quá nhiều việc, bình thường công việc của Bộ an ninh hắn đều không có cơ hội động tay vào, toàn là bị Trương Triển đoạt mất quyền hành.
Giờ đây tổng bộ văn phòng tập đoàn đột nhiên mốn đen hắn điều sang bộ hậu cần làm bộ trưởng, tất nhiên là hắn cầu còn không được. Chưa nói đến việc bộ hậu cần là một ngành rất béo bở, riêng chuyện có thể rời xa tên thuộc hạ mất dạy Trương Triển cũng đã là một sự tình mà trong mơ hắn cũng không thể thấy.
Khúc Ý hiểu rằng sau lưng Trương Triển có một chỗ dựa rất vững chắc. Liền xúi bẩy: "Trương chủ nhiệm, Trình chủ nhiệm hắn không có ý kiến gì về việc này thì cũng thôi đi, còn anh, dù sao thì anh cũng phải đứng ra cho ý kiến chứ. Việc thăng chức cũng phải theo thứ tự trước sau, đúng không? Mặc dù Trình chủ nhiệm thăng chức, thì cái vị trí còn trống này phải là do anh tiếp nhận mới đúng. Tại sao lại rơi vào tay một tân nhân? Điều này sẽ làm cho các huynh đệ thất vọng đó!"
Những lời này như chà thêm muối vào vết thương trong lòng Trương Triển. Hôm nay hắn tức giận như vậy là có nhiều nguyên nhân. Một phần là do đối thủ bị mình trừng trị chẳng không bị đuổi ra khỏi công ty, ngược lại còn trở thành người lãnh đạo trực tiếp của mình. Còn có một nguyên nhân nữa là, vốn chức chủ nhiệm Bộ an ninh là của hắn, vậy mà giờ đây không cánh mà bay?
Trương Triển không có năng lực, ngay cả bằng tốt nghiệp trường đại học cao đẳng cũng không có. Không học hành gì cả, cho nên người nhà cho hắn đi làm quân nhân. Sau khi xuất ngũ trở về, thì hắn giống như lưu manh ở Yến Kinh không có việc gì làm, nhiều năm lang thang. Cho đến khi cô em vợ của hắn cùng với phó tổng giám đốc Vạn Minh Vân của Đường thị kết hôn. Hắn mới có được sự chiếu cố của ông ta. Sau khi vào Đường thị làm đội trưởng được một năm thì nhanh chóng thăng lên làm phó chủ nhiệm của phó chủ nhiệm của bộ an ninh. Hơn nữa tất cả mọi người đều nghĩ rằng một khi Trình Chí Dũng rời khỏi vị trí kia thì chức chủ nhiệm Bộ an ninh sẽ thuộc về hắn.
Hắn vốn cũng cho rằng như vậy. Ít nhất, trước ngày hôm nay còn cho rằng như vậy, nhưng sự tình xảy ra vượt ra ngoài dự liệu của mọi người.
"Tôi đứng ra nói? Tôi phải nói cái gì? Đây là quyết định của cấp trên. Tôi có tư cách gì mà khoa tay múa chân?" Trương Triển cũng đã vác cái mặt mo mà đi gặp dượng của mình. Nhưng mà ông ta cũng nói mình không có cách nào khác.
" Trương chủ nhiệm. Tổng quảng lý Vạn không phải là người thân của anh sao? Không thể tìm ông ấy để hỗ trợ ư? Ý của tôi là, anh đại biểu cho Bộ an ninh của chúng ta đưa ý kiến lên cấp trên. Nói Bộ an ninh của chúng ta không đồng ý với việc bỗng nhiên có một chủ nhiệm hoàn toàn xa lạ. Chúng ta kiên quyết ủng hộ Trương chủ nhiệm đảm nhận chức vụ chủ nhiệm Bộ an ninh". Khúc Ý vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục nói.
Hắn đã lựa chọn bước cùng một thuyền với Trương Triển, chỉ có thể hi vọng con thuyền này có thể thuận buồm xuôi gió. Không sóng, không gió để một đường đi thẳng tới đích.
Trương Triển đâu phải là không muốn làm như vậy, nhưng mà quyết định này được văn phòng tổng bộ tập đoàn phê chuẩn, là do trợ lý chủ tịch Lôi Vũ cùng bộ phận nhân sự quản lí đích thân thảo luận và bổ nhiệm, hắn đi phản đối thì có tác dụng gì cơ chứ?
Đương nhiên, ngoài miệng thì Trương Triển vẫn chưa chịu nhận thua, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngồi lên vị trí này thì thế nào chứ? Ta muốn xem hắn có thể ngồi vững vàng trên vị trí này hay không?"
Khúc Ý từ phòng Trương Triển trở về không thu hoạch được gì, sắc mặt uể oải đi về phòng làm việc của mình. Nghĩ tới việc hôm nay mình làm nhân chứng giả, sợ là đã đắc tội với vị chủ nhiệm vừa mới nhận chức này. Dù sao thì bây giờ cũng phải nghĩ biện pháp gì đó để bù đắp lại mối quan hệ mới được.
Sau khi Diệp Thu biết mình được đề bặt làm chủ nhiệm Bộ an ninh, chỉ hơi kinh ngạc một chút. Khi hắn nhìn thấy Lôi Vũ xuất hiện thì đã nghĩ tới việc Đường Quả nhất định sẽ biết mình xuất hiện ở Đường thị.
Như vậy cũng tốt, khiến cho lòng nàng đỡ dằn vặt bản thân.
Trong lúc vô tình Diệp Thu đã nhìn thấy bức ảnh của Đường Quả trên báo chí, mặc dù đặc trang điểm khéo léo mà che lấp, hơn nữa trang phục trên người cùng với kiểu tóc cũng được những nhà thiết kế chuyên nghiệp chuẩn bị, nhưng mà vẫn không thể che dấu hết vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của nàng.
Những ngày này, hẳn là nàng rất vất vả.
Trong tay của Diệp Thu kẹp một điếu thuốc, nhưng vẫn chưa châm lửa. Hắn đang ngồi trên chiếc ghế da dành riêng cho chủ nhiệm Bộ an ninh, nhìn Lữ Bưu đang ở phía ngồi trước mặt hắn hút huốc.
Ấn tượng của Diệp Thu đối với Lữ Bưu cũng không tệ lắm, mặc dù khi phỏng vấn cùng với mình có xảy ra chút xung đột, hơn nữa hai người còn trực tiếp giao thủ, nhưng mà lại là người rất hào sảng. Sáng hôm nay vì đứng về phía lẽ phải mà suýt chút nữa đã mất cả việc làm của mình. Nếu không có Lôi Vũ giữ hắn lại, sợ là giờ này đã cuốn gói rời đi.
Diệp Thu muốn chỉnh đốn lại Bộ an ninh của Đường thị, thì cũng cần người quen thuộc công việc hướng dẫn. Bằng không hắn phải lãng phí một ít thời gian để làm quen, mà Lữ Bưu tính tình cương trực, tính cách không kiêng kỵ là đối tượng rất phù hợp. Cho nên Diệp Thu muốn lôi kéo hắn.
Trong lúc Diệp Thu thăm dò Lữ Bưu, thì đồng thời Lữ Bưu cũng dò xét Diệp Thu. Người ta thường nói dù cho trời sập thì chuyện này cũng không thể phát sinh, vậy mà vị chủ nhiệm kia không phải đang ngồi sừng sững trước mặt mình sao?
"Lữ đội trưởng, anh làm việc ở Đường thị bao nhiêu năm rồi?" Diệp Thu cười hỏi.
"Bảy năm". Lữ Bưu đem phần đuôi thuốc bỏ vào cái gạt tàn trước mặt, tay theo thói quen sờ vào bao thuốc. Nhưng mà trông thấy điều thuốc trong tay Diệp Thu vẫn chưa được châm lửa. Vì vậy hắn nghĩ rằng vị thủ trưởng mới này không thích hút thuốc, liền cho thuốc vào bao.
"Ha ha, không sao cả, tôi cũng hút thuốc mà". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Sau đó lấy chiếc bật lửa trên đưa sang cho hắn. Trong mắt Lữ Bưu thoáng hiện lên một tia cảm kích, cũng không có cự tuyệt, thản nhiên châm thuốc.
Diệp Thu cũng châm mồi cho điều thuốc trong tay mình,cùng Lữ Bưu hút một hơi, sau đó nói: "Bảy năm? Thời gian làm việc khá là lâu rồi. Bảy năm trước thì cũng là lúc Đường thị mới quật khởi mà?"
"Đúng vậy. Lúc đó Đường thị phát triển quả là nhanh, bây giờ đã trở thành như thế này. Tôi là nhóm bảo an thứ hai mà Đường thị đưa tới. Một nhóm cách đây bảy năm, vốn cho rằng hôm nay phải rời khỏi, không ngờ...." Lữ Bưu lại rít một hơi, sau đó nói tiếp: "Không ngờ lại lưu lại".
"Làm tốt công việc thì vì sao phải đi? Người phải đi cũng không phải là anh". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Anh cũng thấy đấy, Bộ an ninh này giờ đây ra cái dạng gì nữa? Tối tăm rối loạn. Tôi không chịu nổi bầu không khí này, rời đi cũng là việc đương nhiên. Đã sớm muốn rời đi, chẳng qua là phần tiền công ở nơi này tôi không nỡ bỏ. Bằng không, có ai nguyện ý ở chỗ này hầu hạ vị đại gia kia?" Thanh âm của Lữ Bưu có phần buồn bực xen lẫn tức giận. Trong giọng nói chất chứa rất nhiều bất mãn đối với Trương Triển.
"Tôi có thể giải quyết vấn đề khó khăn của anh. Anh không thể đi, Đường thị vẫn cần những người chịu làm việc và dám nói ra sự thật như anh". Diệp Thu thành khẩn nói.
Lữ Bưu do dự một chút rồi nói: "Chủ nhiệm Diệp, tôi có thể thỉnh cầu một việc được không?"
"Thay ai cầu tình?" Diệp Thu híp mắt quan sát Lữ Bưu.
"Khúc đội trưởng. Quan hệ của chúng tôi không tệ, bình thường hắn làm việc cũng rất chăm chỉ. Hôm nay do bị Trương chủ nhiệm bức bách mới nói ra những lời kia, chủ nhiệm Diệp có thể bỏ qua hay không?" Dường như Lữ Bưu chưa từng làm qua việc này. Phải một phen lắp ba lắp bắp, cả nửa ngày mới có thể nói ra điều muốn nói.
Diệp Thu mỉm cười lắc đầu: "Không thể".
Trông thấy vẻ mặt thất vọng của Lữ Bưu, Diệp Thu cũng không muốn làm cho người mà mình tận lực lôi kéo lục đục, liền vừa cười vừa nói: "Cơ hội của mỗi người là như nhau. Có người có thể nắm bắt, mà có người không thể tận dụng. Có người căn bản là không có ý thức nắm bắt. Anh nói Khúc đội trưởng vì bị bức bách mà nói như vậu, điểm này tôi đồng ý, nhưng đó không phải là cái cớ để hắn chối bỏ trách nhiệm. Lúc đó anh cũng bị bức bách, nhưng tại sao anh không hùa theo bọn họ?"
Diệp Thu nói tiếp: "Hắn vứt bỏ đức hạnh của bản thân cùng với đạo đức nghề nghiệp để nắm lấy một cơ hội, hắn đã nắm được. Đó chính là việc chiếm được hảo cảm của Trương chủ nhiệm. Nhưng mà, sự việc tiếp theo thì cũng như một tai nạn bất ngờ mà thôi. Nếu như tôi không có cơ hội ở đây trò chuyện cùng anh thì tình huống của hắn bây giờ sẽ như thế nào?"
"Người làm sai thì phải nhận được sự trừng phạt thích đáng. Tôi đến muộn thì tôi bị phạt. Hắn làm sai, thì tôi cũng muốn trừng phạt hắn. Tôi không cần biết bình thường hắn làm việc ra sao, nhưng hôm nay hắn làm những chuyện như vậy, xem ra hắn cũng không phải là một người lãnh đạo đạt tiêu chuẩn. Tôi không cần một thuộc hạ như vậy. Đường thị cũng không cần một nhân viên như thế. Nếu như vì lời nói của anh mà bỏ qua cho hắn, thì tức là không có trách nhiệm với bản thân và cũng không có trách nhiệm đối với Đường thị".
Diệp Thu nói một hơi rất rõ ràng rành mạch. Hắn kinh ngạc phát hiện, thì ra ngồi trên vị trí cao thì lý luận đạo đức của mình cũng rất tốt, trên cao nhìn xuống mà 'khoa chân múa tay' phê bình phẩm đức của người khác. Vốn hắn cho rằng bản thân không thể làm bảo tiêu, chỉ có thể làm một lưu manh, hiện tại xem ra còn có thể đi tham gia cuộc thi nhân viên công vụ của Hoa Hạ quốc. Nếu có lòng theo đuổi, nói không chừng một ngày trở thành ngôi sao trong giới chính trị cũng nên.
Vẻ mặt Lữ Bưu xấu hổ, nói: "Chủ nhiệm Diệp nói đúng. Bởi vì tôi có quan hệ tốt với hắn cho nên muốn hắn cũng được ở lại. Tôi đã tận lực, cấp trên xử lý như thế nào thì cũng đã không còn nằm trong phạm vi năng lực của tôi".
Hai người đang trò chuyện. Cửa văn phòng vang lên tiếng gõ cửa "Lộp cộp!"
"Mời vào". Diệp Thu hô.
Khúc Ý đẩy cửa ra, vẻ mặt tươi cười đi tới. Trông thấy Lữ Bưu đang ngồi trong phòng của Diệp Thu, sắc mặt có một tia u ám, nhưng mà rất nhanh biến mất, thái độ so với lúc trước như hai người khác nhau, hắn cung kính nói: "Chủ nhiệm Diệp, không biết tôi có quấy rầy hai người trò chuyện không vậy?"
"Không có. Tôi cũng có việc đang định gọi anh tới". Diệp Thu vừa cười vừa nói, cũng không có ý mời Khúc Ý ngồi xuống.
Nghe xong lời nói của Diệp Thu, trái tim của Khúc Ý như muốn vọt ra ngoài. Không dám để cho Diệp Thu đánh bài ngửa với hắn, đến lúc đó bản thân đứng vào thế bị động thì còn làm ăn gì nữa. Nụ cười trên mặt Khúc Ý càng thêm nồng đậm, thân thể nhanh chóng khom xuống, vừa cười vừa nói: "Ha ha, thật là trùng hợp. Tôi cũng đang có việc muốn xin chỉ thị của chủ nhiệm Diệp. Chủ nhiệm Diệp, hôm nay là ngày đầu tiên anh nhận chức. Dựa theo quy cũ từ trước, Bộ an ninh của chúng ta sẽ cũng những đồng nghiệp mới cùng đi ăn bữa cơm. Tôi vừa gọi điện cho nhà bếp, chuẩn bị một căn phòng lịch sự tao nhã. Giữa trưa, chủ nhiệm Diệp cùng với chúng tôi dùng bữa cơm chúc mừng?"
Diệp Thu híp mắt lại cười, ánh mắt đánh giá Khúc Ý,đây quả là một tiểu nhân điển hình. Ai có địa vị cao hơn thì đứng về phía đó, giờ đây trông thấy mình leo lên vị trí chủ nhiệm Bộ an ninh một cách thần kỳ, nên giờ lại tới đây nịnh bợ mình. Muốn đền bù lại những sai lầm buổi sáng?
Khúc Ý bị Diệp Thu nhìn chằm chằm làm cho cực kỳ mất tự nhiên. Trái tim đập thình thịch, nhưng lại không thể không gắng gượng duy trì vẻ mặt tươi cười. Ra vẻ cực kỳ thành khẩn nhìn thẳng vào Diệp Thu, đợi câu trả lời cuối cùng của hắn.
Nếu như Diệp Thu đồng ý tham dự buổi liên hoan. Thì coi như đã chấp nhận lời xin lỗi của hắn.
Trong lòng Khúc Ý thấp thỏm không yên, hận không thể tiến lên đè đầu của Diệp Thu xuống, khiến cho hắn nhanh chóng đồng ý.
Khi Khúc Ý bị Diệp Thu nhìn chằm chằm vào, sắp không chịu nổi nữa, Diệp Thu mới lạnh nhạt gật đầu, nói: "Nếu như là lệ cũ, tôi cũng không nên làm khác. Trưa nay mọi người cùng đi ăn bữa cơm, đơn giản một chút là được rồi".
Trong lòng Khúc Ý mừng như điên, nói: "Được, cứ theo lời chủ nhiệm Diệp mà làm. Tôi sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ".
"Đợi một chút". Diệp Thu gọi Khúc Ý quay lại.
"Chủ nhiệm Diệp còn muốn phân phó điều gì?" Khúc Ý vui vẻ quay đầu hỏi.
"Uh. Tôi còn có chuyện muốn nói với anh. Là về chuyện điều chỉnh chức vị công tác của anh". Vẻ tươi cười trên mặt Diệp Thu đã thu liễm, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
"Tại sao lại phải điều chỉnh". Lòng Khúc Ý trầm xuống. Cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn Diệp Thu, hỏi.
"Thông qua việc sáng nay ở một bên quan sát, tôi cảm thấy anh không thíc hợp với việc tiếp tục đảm nhiệm chức đội trưởng đội hai. Đương nhiên, anh cũng là thành viên lâu năm của công ty, chúng tôi vẫn đặc biệt chiếu cố đến anh. Nếu như anh đồng ý thì có thể tiếp tục ở lại Đường thị làm bảo tiêu".
Diệp Thu ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong nội tâm lại hiểu rằng, Khúc Ý hẳn là không có khả năng tiếp tục ở lại Đường thị làm một nhân viên bảo tiêu bình thường.
Từ vị trí đội trưởng tụt xuống, trở thành kẻ cùng cấp bậc với thuộc hạ trước kia. Sự chênh lệch này có thể so với 'mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển', đối với kẻ có dã tâm như hắn quả thật là khó có thể chấp nhận.
Quả nhiên, sắc mặt Khúc Ý đại biến, gương mặt nhăn nhó, hỏi: "Điều này là ý của anh hay là của Trương chủ nhiệm?"
"Đây là quyết định của tôi, nhưng mà tôi sẽ thông báo với bộ phận nhân sự". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Trương chủ nhiệm nói như thế nào?"
Diệp Thu dùng đầu ngón tay gõ lên bàn, nói: "Tôi nghĩ anh nhầm rồi. Anh nên gọi là Trương phó chủ nhiệm mới đúng. Việc bổ nhiệm người của Bộ an ninh là do tôi quyết định, chỉ cần thông báo với bộ phận nhân sự là được. Điều này thì có quan hệ gì với Trương phó chủ nhiệm cơ chứ?"
"Đây là ngươi đang trả đũa? Ta muốn khiếu nại lên cấp trên". Khúc Ý tức giận gầm lên.
"Lời này sao nghe quen tai vậy? Ngươi có thể khiếu nại lên cấp trên, sự việc làm giả làm nhân chứng hôm nay đã được đưa tới bộ phận nhân sự, ta sẽ giải thích với bọn họ việc điều chỉnh chức vị của ngươi. Mặt khác, ta cũng không sợ mà nói thẳng cho ngươi biết, ta đúng là đang trả thù đó".
"Ta không muốn làm kẻ ác. Nhưng cũng không muốn làm thánh nhân. Người khác tát ta một cái bạt tai. Trong lòng ta sẽ tìm cơ hội để bẻ gãy hai chân hắn. Bằng không, thì quá có lỗi với bản thân mình rồi. Có đúng vậy không?"
Khúc Ý còn muốn tranh cãi thêm vài câu. Nhưng mà khi nghe Diệp Thu vạch trần một cách vô sỉ như vậy, hắn sửng sốt hồi lâu không thể nói thêm lời nào.
Người ta đã thẳng thắn nói cho ngươi biết là hắn muốn trả thù, ngươi có hét to hơn thì cũng có tác dụng gì chứ?
Đến khi Khúc Ý chán nản rời đi. Diệp Thu mới nhìn Lữ Bưu ở đối diện, nói: "Từ hôm nay trở đi, anh chính là đội trưởng của đội hai".
Sau khi tan giờ làm, Diệp Thu trở về nhá, đối mặt với căn phòng trống vắng cảm thấy rất tịch mịch. Trong phòng vẫn gọn gàng ngăn nắp, đây là do trước khi đi Lam Khả Tâm đã sắp xếp lại. Nhưng mà, hiện giờ cô gái ôn nhu đó ở cách đây ngoài ngàn dặm, cùng người nhà đón chào năm mới.
Mỗi ngày Diệp Thu đều tới cửa ra vào của Lam Sắc Công Ngụ nhìn vào đó một lúc, chủ nhân ở bên trong cũng đã rời đi. Căn nhà cũng mất đi sức sống ngày trước.
Đường Quả gần trong gang tấc, nhưng hai người cũng không có cơ hội gặp mặt. Có lẽ đều tận lực tránh mặt đối phương.
Trầm Mặc Nùng đi Tô Hàng, bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp của Quách gia.
Bảo Nhi cũng đi rồi, đi làm một nữ quân nhân. Cũng không biết người của Lâm gia cuối cùng nghĩ gì mà để cho một cô bé đáng yêu như vậy đi làm quân nhân?
Trắng trẻo, mềm mại, lại non nớt, khuôn mặt bụ bẫm làm cho người ta nghĩ nhéo vào một cái là có thể chảy ra cả cân nước. Nếu cứ luyện tập thì khi da thịt sẽ như thế nào chứ, thật là dọa người mà! Lại nói, da thịt teo tóp hết thì thôi, nhưng nếu bộ ngực cũng teo mất thì thật đáng tiếc? Dù cho ăn nhiều trái cây đu đủ thể nào, sợ rằng cũng không thể tẩm bổ trở lại.
Nhớ tới buổi sáng ngày hôm đó, Bảo Nhi buồn ngủ mà nắm lấy nam căn của mình hỏi là vật gì, Diệp Thu đã cảm thấy trong thân có một cỗ tà hỏa đang chạy tán loạn. Đưa đầu ngón tay tính toán một lúc. Diệp Thu đột nhiên bừng tỉnh, thì ra mình mất thân xử nam đã nhiều ngày lắm rồi.
Diệp Thu thầm nghĩ, phải tìm cơ hội tới vấn an Bố lão gia mới được. Ở trong tiểu khu thỉnh thoảng Diệp Thu có thể ngẫu nhiên nghe thấy âm thanh pháo nổ, tuy vang lên rất lẻ tẻ nhưng mà lại làm cho tiểu khu này có thêm phần không khí ngày tết.
Hôm nay là ngày hai mươi tám, hai ngày nữa là tới đêm ba mươi. Là ngày tết âm lịch của người Hoa Hạ, một ngày lễ long trọng nhất trong năm. Một năm cũ sắp sửa trôi qua, một năm mới rất nhanh sẽ tới. Từ khi thay đổi cuộc sống mới, Diệp Thu lại cảm thấy bứt rút khó hiểu, có lẽ là do sự trao đổi chất trong cơ thể xảy ra vấn đề gì đó.
Sau khi xem Ti Vi một lúc, Diệp Thu đã cảm thấy có chút nhàm chán, chuẩn bị đi tắm rửa sau đó nghiên cứu về chiếc Phệ Hồn Giới Chỉ trên tay một chút.
Trong khi khám xét trí nhớ của tên chủ cửa hàng đồ nướng Hàn Quốc kia thì xuất hiện biến cố khiến cho Diệp Thu cảm thụ sâu sắc, giống như là trong lúc lơ đãng mở ra một cánh cửa. Mà sau cánh cửa là vô số bảo tàng, chói lóa tới mức làm cho người ta không mơ mắt ra được.
Loại cảm giác này thật quá kỳ diệu, việc lục lọi trí nhớ của người khác là một việc làm vô cùng thống khổ, mỗi lần Diệp Thu dùng tới thì đều không thể khống chế được. Nhưng phát hiện lần này lại làm cho Diệp Thu có cảm giác tuyệt vời như vậy, giống như là đang bay lượn trong đại dương bao la vô tận, ngẫu nhiên nhặt lên một vỏ sò mà mình yêu thích.
Mấy ngày nay, Diệp Thu vẫn một mực tìm kiếm loại cảm giác này, sau đó lại tùy ý tìm một vài kẻ không quen biết để thử nghiệm. Nhưng cũng không biết tại sao, loại cảm giác đó hay là bất cứ một dị trạng nào khác không hề xuất hiện qua.
Nếu không biết là có tác dụng như vậy, thì đã nhiều năm như vậy rồi, cũng không phải là không thể chịu được. Nhưng rõ ràng là biết có thể sử dụng, mà lại không cách nào tìm hiểu ra, loại cảm giác này làm cho Diệp Thu phát điên lên.
Diệp Thu không biết trong chiếc nhẫn này cất giấu bao nhiêu bí mật, nhưng ít nhất thì bí mật mà g giờ đây hắn phát ra, cũng đã đủ kinh hãi thế tục rồi.
Càng phát hiện nhiều tác dụng của nó, thì càng hấp dẫn Diệp Thu tiếp tục tìm hiểu. Có lẽ, cuộc đời của mình gắn liền với con đường tìm hiểu chiếc nhẫn này.
Không biết đây là may mắn hay bất hạnh, nhưng mà Diệp Thu cũng rất thích thú và thỏa mãn với cái loại cảm giác thu hoạch được trong lúc lơ đãng.
Diệp Thu nằm trên giường, đem chiếc nhẫn lật qua lật lại bắt đầu tìm hiểu, nhưng vẫn như trước đây, không có bất kỳ biến hóa nào. Dùng móng tay bấm vào, dùng răng cắn, dùng dao khắc, dùng lửa đốt....vvv Tất cả các biện pháp đều đã dùng qua, nhưng vẫn không phát hiện được thêm bất cứ điều gì. Nguồn truyện:
Diệp Thu quyết định ngày mai sẽ tới thăm Bố lão gia, như vậy vừa có thể cởi bỏ vấn đề nan giải cho hắn, mặt khác có khi còn được gặp mỹ nữ chân dài Bố Bố. Nàng đã sớm trở về, nhà lại ở Yến Kinh, không ở cùng Bố lão gia thì còn có thể đi tới nơi nào?
Trong đầu đang nghĩ ngợi lung tung, chiếc điện thoại trên đầu giường bỗng nhiên vang lên, thoáng cái làm Diệp Thu giật mình tỉnh lại.
Cầm điện thoại lên quan sát, dãy số hiện lên trên màn hình là của Nhiễm Đông Dạ.
Từ sau lễ Giáng Sinh, đã mấy ngày không trong thấy nàng, album 'gặp gỡ' của nàng trước khi tết âm lịch tới đã được tung ra thị trường, nhận được phản ứng vô cùng nhiệt liệt. Ca khúc chủ 'gặp gỡ' trong Album cùng với một bài hát khác ' Tây Hồ nữ tử' đều được xếp ở hai vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng.
Tuy một phần là do công tuy quảng cáo rất thành công, lại thêm thời gian chuẩn bị kéo dài hai tháng, nhưng được như vậy cũng là do chất lượng của ca khúc rất tốt. Trong khoảng thời gian này nàng đều ở bên ngoài bận rộn tuyên truyền, không biết đến khi nào mới trở lại Yến Kinh.
Diệp Thu vừa nhận điện thì đã nghe âm thanh thâm tình của Nhiễm Đông Dạ từ phía bên kia truyền tới: "Diệp Thu, tôi đã về, rất muốn gặp anh".
Nữ nhân này, luôn luôn là 'trắng trợn' như vậy.
Diệp Thu cũng không biết mình còn có thể kiên trì tới khi nào, hắn có chút mất đi sự tự tin với định lực của mình, sợ là sớm muộn gì hắn cũng bị nàng 'tóm gọn'.