Chương : 338
Bởi vì độ sắc của đầu tên không đủ, mỗi lần Diệp Thu khoét một miếng thịt, đều là một lịch trình rất gian nan. May mà y thuật của Diệp Thu cũng coi như cao minh, không xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Sắc trời lại đen tối, không có thiết bị chiếu sáng, Diệp Thu chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, thậm chí cách bộ mông của Giang Yến Tử chỉ rộng một ngón tay, có thể ngửi thấy mùi thơm của da thịt xử nữ.
Người phụ nữ này vậy mà vẫn là gái trinh, phát hiện này khiến Diệp Thu nghi hoặc mãi không thôi.
Có một người phụ nữ chung tình như vậy mà không ngục ngã? Chẳng nhẽ cha là Liễu Hạ Huy*?
Không có thiết bị gây mê, mỗi lần mũi tên đâm, cơ thể Giang Yến Tử đau tới run lên, cắn răng ken két, da thịt toàn thân đều kéo căng ra, nắm chặt lấy đùi Diệp Thu.
Vết thương trên đùi Diệp Thu chồng chất, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng không kêu lên, của quý giữa háng mình chiếm chỗ lợi trên bộ ngực người ta, bị người ta véo mấy cái trả nợ cũng là bình thường.
Nhưng điều khiến Diệp Thu phiền muộn là, người ta nắm tới đau như vậy, của quý không chỉ không mềm xuống, hơn nữa càng lúc càng cứng, giống như đúc bằng sắt.
Hơn nữa theo lúc cắt thịt cơ thể hai người không ngừng cọ xát vào nhau, Diệp Thu hoài nghi, thêm vài lần nữa, sợ là mình không nhịn được nữa, muốn bắn ra tại chỗ mất.
Đàn ông hả, tên ngươi là cầm thú.
Vì đau đớn, toàn thân Giang Yến Tử đều bị mồ hôi thấm ướt. Lúc chú em của Diệp Thu càng cảm nhận rõ ràng sự mềm mại bộ ngực của Giang yến Tử, một tay Diệp Thu sờ tới, trên ngực của Giang Yến Tử đã ướt đẫm mồ hôi.
"Cố chịu, rất nhanh sẽ xong thôi" Một tay Diệp Thu kéo miệng vết thương của cô ra, tay kia dùng chỗ sắc đầu mũi tên cắt thịt. Lúc không còn ngửi thấy mùi hôi thối nữa, Diệp Thu lại nhổ hai miếng nước bọt tới vết thương của Giang Yến Tử.
Không có công cụ trừ độc, trời tối không tìm được thảo dược, nước bọt là lựa chọn duy nhất.
"Đi, tôi cõng cô về" Diệp Thu nâng cơ thể Giang Yến Tử lên, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài. Mặc dù mình đã cạo sạch khối thịt thối cho cô, nhưng vết thương của cô vẫn cần xử lý thêm.
Hơn nữa, lỡ có thịt thối vẫn chưa cắt sạch thì làm thế nào?
Dây mọc tràn lan, đường trong rừng lại dốc đứng, nếu không phải thân thủ Diệp Thu nhanh nhẹn, mấy lần đã suýt ngã xuống đất rồi.
Diệp Thu vừa chạy vừa thở hồng hộc, tư tưởng Giang Yến Tử lại tiến vào một cảnh giới rất kỳ diệu.
Rất yên tĩnh, thậm chí không cảm thấy đau đớn. Trong lòng mềm nhũn, chua chua, muốn khóc, nhưng lại cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.
Đã từng, cô vô số lần từng khát vọng được người đàn ông đó cõng mình như vậy. Nhưng, cho tới lúc mãi cách xa, nguyện vọng đó cũng không thể thực hiện.
Bây giờ, trên lưng của người đàn ông khác giống người ấy vậy, cô như thỏa ước nguyện.
Cô đang hoài niệm, cũng là tưởng nhớ, những việc đã xảy ra ngày trước như một cuộn phim kiểu cũ , từng thước từng thước hiện lên trong đầu cô.
Nhớ anh ấy quá.
Tử La Lan ôm chặt cổ Diệp Thu, dần dần chìm trong giấc mộng đẹp.
Lần đầu tiên Diệp Thu tới trường săn này, không biết đường nào, bên đường vốn có biển chỉ dẫn, nhưng trời quá tối, Diệp Thu không có cách nào nhìn thấy đầu mũi tên của biển chỉ dẫn
Khó khăn lắm mới đụng phải một tổ đi săn khác, Diệp Thu mượn họ một chiếc đèn chiếu sáng, lúc này mới tìm thấy biển báo tìm đường ra khỏi rừng.
Sau khi ra khỏi rừng rậm, tầm mắt liền rộng rãi hơn.
Phía xa có ánh đèn, là ánh sáng truyền tới từ căn phòng nhỏ của thợ săn. Diệp Thu chạy nhanh tới, chạy về phía căn phòng nhỏ của thợ săn.
Nhân viên gác cổng thấy có người bị thương, lập tức hô người tới giúp đỡ.
Hội Hiên Viên chuẩn bị rất chu đáo, bên cạnh cách đó không xa còn có một bệnh viện loại nhỏ. Đây là bệnh viện hội viên của hội Hiên Viên chuyên sử dụng đề điều trị lúc đi săn bị thương. Phí gia nhập hội Hiên Viên ngày đó đúng là khiến người ta cảm thấy đáng giá.
Lúc Diệp Thu theo xe đẩy chạy tới bệnh viện, bên đó đã có bác sỹ và y tá trực sẵn ở đó
Không cần Diệp Thu nói, bọn họ rất chuyên nghiệp nhận chiếc xe đẩy từ tay của những người bảo vệ kia, nhanh chóng đẩy tới tòa nhà bệnh viện.
"Chỗ nào….bị thương?" Một vị bác sỹ đeo kính chạy tới nói chuyện như gió hỏi.
"Đít" Diệp Thu trả lời.
"Vết thương gì?"
"Uh" Diệp Thu do dự một chút, nói: "Bị rắn độc cắn, độc tính lan nhanh quá lợi hại. Tôi đã xử lý đơn giản, mọi người xem lại xem đã thanh lý sạch chưa?"
Diệp Thu không muốn nói chuyện họ bị tập kích với những bác sỹ này. Tử La Lan biết đáp án, vậy thì… báo thù là tất nhiên rồi.
Mà cách báo thù thì phải bí mật, có thể không bị người ta nắm nhược điểm là tốt nhất.
Lúc đẩy Giang Yến Tử tới phòng phẫu thuật, bác sỹ nam đó đi ra, một bác sỹ nữ thân hình có chút mập mạp đi vào.
Lúc cô bảo y tá cởi quần Tử La Lan xuống, không khỏi hít vào một hơi lạnh.
"Chuyện gì thế này? Sao lại loạn lên thế này cứ coi như bị rắn cắn, cũng không thể khoét lỗ như vậy? Vết thương thế này rất khó khép lại. Nếu không phải đưa tới kịp thời, sẽ nguy hiểm tới tính mạng" Nữ bác sỹ đứng trên lập trường của phụ nữ, thấy có người chữa trị không có trách nhiệm như vậy, phẫn nộ nói.
Là bác sỹ đeo kính nói bệnh tình của bệnh nhân với cô, đương nhiên cô cũng nghĩ tới hướng bị rắn cắn.
"Không sao, cậu ấy cũng không có lựa chọn tốt hơn" Giang Yến Tử giải thích đỡ.
"Không có lựa chọn tốt hơn? Vậy thì dùng miệng hút độc ra ngoài. Ngay cả điều này cũng không biết? Cho dù độc tính lan tràn quá nhanh, phải khoét thịt, nhưng cũng không thể khoét thành thế này chứ. Thế này còn coi người ta…" Nữ bác sỹ nhớ tới thân phận của người có thể tới bệnh viện này, vội vàng im miệng.
"Nhưng biết dùng nước bọt trừ độc cũng là một chuyện tốt. Chứng tỏ cậu ấy vẫn biết phương pháp cứu chữa khẩn cấp đơn giản" Nữ bác sỹ vừa tay chân lanh lẹ giúp Giang Yến Tử băng bó trừ độc, vừa nói, cuối cùng cũng nói một câu tốt cho Diệp Thu.
Lúc Diệp Thu đi vào phòng bệnh, Giang Yến Tử đang nằm đờ đẫn trên giường. Ga giường trắng noãn như tuyết, còn có hương thơm nhàn nhạt. Bệnh viện tư gia thế này, một giường cung cấp nhiều nhất cho một người bệnh, không giống bệnh viện công, người này dùng lại người kia dùng, có mùi nồng nặc của dịch khử độc.
"Cảm thấy thế nào?" Diệp Thu kéo một chiếc ghế ngồi tbên đầu giường Giang Yến Tử, nhìn vẻ mặt hơi tái nhợt của cô hỏi.
Người phụ nữa này bình thường cho người ta cảm giác cực đoan, có lúc giống như con dao găm ra khỏi vỏ, đường hoàng sắc bén. Có lúc lại giống như điếu thuốc lá của nữ đang cháy, triền miên mà chán trường.
Chỉ có lúc này, cô giống như những bệnh nhân khác, là bình thường, yên lặng giống một cô gái bình thường.
"Không có cảm giác gì" Giang Yến Tử nhìn mặt Diệp Thu, nhẹ giọng đáp.
Vừa nãy, lúc ghé vào cơ thể hắn, giống như là nằm mơ.
"May mà cô đỡ cho tôi, nếu không, nói không chừng người bị một cái lỗ là tôi" Diệp Thu vốn muốn đùa một chút, làm không khí sôi nổi lên, cũng có thể biểu đạt lòng cảm kích của mình.
Nhưng lúc nói câu này, không khỏi nhớ tới tình cảnh trong rừng cây chú em của mình đâm trên ngực Giang Yến Tử. Lúc đó tình huống nguy cấp, mặc dù phần dưới phản ứng mãnh liệt, hắn cũng không có suy nghĩ gì khác. Bây giờ sau khi Giang Yến Tử đã thoát hiểm, lại nhớ lại tình cảnh mập mờ lúc ấy, liền khiến người ta cảm thấy dục hỏa thiêu đốt.
Giang Yến Tử cũng không khỏi ngượng ngùng, Diệp Thu là vãn bối của mình, mà mình bị hắn cởi quần, sờ mó trên mông đít bao lâu, vừa cắt vừa đâm. Huống hồ lúc trước Diệp Thu tìm vết thương, còn sờ khắp lượt sau lưng cô.
Bây giờ nhớ lại, cũng cảm thấy có chút mất mặt.
Nhưng Giang Yến Tử tính cách lạnh lùng, nội tâm rung chuyển mạnh mẽ, trên mặt vẫn biểu hiện rất bình tĩnh.
"Mọi người đều không sao thì tốt rồi. Tôi thấy tư thế hắn lui về sau không đúng, cho nên mới khiến tôi nổi lòng nghi ngờ. Lúc hắn thất thế, nên tránh xa cậu mới đúng. Nhưng lúc cậu xông tới chỗ hắn, hắn không lùi mà tiến. Đó không phải là vì chống cự, mà là tư thế liều mạng lấy mạng đổi mạng. Hơn nữa, tôi có tìm hiểu loại người như vậy một chút, biết bọn họ lúc không thể hoàn thành nhiệm vụ, có thể dễ dàng làm một số chuyện cực đoan. Lúc đó mới lên tiếng nhắc cậu, không ngờ…. đúng là bị tôi đoán đúng" Giang Yến Tử giải thích nói. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Cô biết bọn họ là ai?" Diệp Thu lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy" Giang Yến Tử gật đầu. "Bọn họ đã không còn là người nữa".
"Vậy là gì?" Diệp Thu híp mắt mỉm cười. Trong lòng lại thầm lo lắng. Nếu đối thủ có mấy trăm tên quái vật như thế, mình nhanh chóng trở về ôm Nhị Nha sinh một đàn con thì an toàn hơn.
"Bọn họ là cái xác không hồn, là quái vật hình người. Những người này có liên quan tới cái chết của cha cậu" Giang Yến Tử nghẹn giọng nói.
"Tôi không nhìn thấy mặt họ, không biết có phải người Trung Quốc không. Nhưng lúc trước có một người dùng tiếng Trung gọi tên tôi. Vậy chắc là không thể sai rồi. Tôi không biết cậu có hiểu rõ các binh khí chiến tranh không?"
"Binh khí chiến tranh?"
"Đúng, thật ra là một loại gien cải tạo người. Đây là vấn đề mọi quốc gia có năng lực đang nghiên cứu. Bộ đội đặc chủng hiện giờ đã không thể hoàn thành một số nhiệm vụ có độ khó cao, hơn nữa dễ dàng bại lộ mục tiêu, khiến cho quốc tế tranh cãi, một đám người cải tạo gien rất có thể sẽ quyết định một trận chiến thắng bại."
Thấy Diệp Thu gật đầu, Giang Yến Tử tiếp tục nói: "Có phòng thí nghiệm chọn tố chất cơ thể có gien tốt để tiến hành thí nghiệm, thông qua thay đổi DNA trong cơ thể con người mà thay đổi cơ nhục, tim và thần kinh đau đớn tiến hành tăng mạnh. Nếu thành công, khả năng sát thương của bọn họ thật đáng sợ, còn có phòng thí nghiệm lại chọn một số trẻ em tiến hành thí nghiệm, từ lúc còn bé bắt đầu bồi dưỡng mạnh mẽ. Mục đích của bọn họ giống nhau, để tạo ra người cải tạo gen có lực phá hoại mạnh mẽ."
"Bọn họ chính là người cải tạo gen?" Diệp Thu kinh ngạc hỏi. Nếu là như vậy, quốc gia phải giám sát chặt chẽ đám người này mới đúng, sao lại cho phép bọn họ chạy ra ngoài làm xằng làm bậy như vậy?
"Bọn họ là người cải tạo gen thất bại" Giang Yến Tử uốn nắn nói, "Phải biết rằng, không chỉ một số quốc gia đang tiến hành nghiên cứu phương diện này, một số tổ chức phi chính phủ vì thực hiện lợi ích của mình, cũng đang tiến hành thí nghiệm phương diện này. Thái độ của quốc gia với người cải tạo gen thất bại là lập tức thu về, còn một số tổ chức phi chính phủ lại không làm như vậy. Bọn họ hết sức tận dụng, sẽ phái người đi chấp hành một số nhiệm vụ, ví dụ như ám sát, tập đoàn sát thủ số một lớn nhất trên thế giới còn có một tiểu đội cảm tử chuyên do các người cải tạo gen tạo thành, ở chiến trường Irac và một số nước Trung Đông, đều có thể xuất hiện bóng dáng họ. Chỉ là giới truyền thông chưa từng đưa tin ra ngoài giới mà thôi".
"Những người này lại có liên quan gì tới cái chết của cha tôi?" Vẻ mặt Diệp Thu nghi hoặc hỏi.
Sắc trời lại đen tối, không có thiết bị chiếu sáng, Diệp Thu chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, thậm chí cách bộ mông của Giang Yến Tử chỉ rộng một ngón tay, có thể ngửi thấy mùi thơm của da thịt xử nữ.
Người phụ nữ này vậy mà vẫn là gái trinh, phát hiện này khiến Diệp Thu nghi hoặc mãi không thôi.
Có một người phụ nữ chung tình như vậy mà không ngục ngã? Chẳng nhẽ cha là Liễu Hạ Huy*?
Không có thiết bị gây mê, mỗi lần mũi tên đâm, cơ thể Giang Yến Tử đau tới run lên, cắn răng ken két, da thịt toàn thân đều kéo căng ra, nắm chặt lấy đùi Diệp Thu.
Vết thương trên đùi Diệp Thu chồng chất, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng không kêu lên, của quý giữa háng mình chiếm chỗ lợi trên bộ ngực người ta, bị người ta véo mấy cái trả nợ cũng là bình thường.
Nhưng điều khiến Diệp Thu phiền muộn là, người ta nắm tới đau như vậy, của quý không chỉ không mềm xuống, hơn nữa càng lúc càng cứng, giống như đúc bằng sắt.
Hơn nữa theo lúc cắt thịt cơ thể hai người không ngừng cọ xát vào nhau, Diệp Thu hoài nghi, thêm vài lần nữa, sợ là mình không nhịn được nữa, muốn bắn ra tại chỗ mất.
Đàn ông hả, tên ngươi là cầm thú.
Vì đau đớn, toàn thân Giang Yến Tử đều bị mồ hôi thấm ướt. Lúc chú em của Diệp Thu càng cảm nhận rõ ràng sự mềm mại bộ ngực của Giang yến Tử, một tay Diệp Thu sờ tới, trên ngực của Giang Yến Tử đã ướt đẫm mồ hôi.
"Cố chịu, rất nhanh sẽ xong thôi" Một tay Diệp Thu kéo miệng vết thương của cô ra, tay kia dùng chỗ sắc đầu mũi tên cắt thịt. Lúc không còn ngửi thấy mùi hôi thối nữa, Diệp Thu lại nhổ hai miếng nước bọt tới vết thương của Giang Yến Tử.
Không có công cụ trừ độc, trời tối không tìm được thảo dược, nước bọt là lựa chọn duy nhất.
"Đi, tôi cõng cô về" Diệp Thu nâng cơ thể Giang Yến Tử lên, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài. Mặc dù mình đã cạo sạch khối thịt thối cho cô, nhưng vết thương của cô vẫn cần xử lý thêm.
Hơn nữa, lỡ có thịt thối vẫn chưa cắt sạch thì làm thế nào?
Dây mọc tràn lan, đường trong rừng lại dốc đứng, nếu không phải thân thủ Diệp Thu nhanh nhẹn, mấy lần đã suýt ngã xuống đất rồi.
Diệp Thu vừa chạy vừa thở hồng hộc, tư tưởng Giang Yến Tử lại tiến vào một cảnh giới rất kỳ diệu.
Rất yên tĩnh, thậm chí không cảm thấy đau đớn. Trong lòng mềm nhũn, chua chua, muốn khóc, nhưng lại cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.
Đã từng, cô vô số lần từng khát vọng được người đàn ông đó cõng mình như vậy. Nhưng, cho tới lúc mãi cách xa, nguyện vọng đó cũng không thể thực hiện.
Bây giờ, trên lưng của người đàn ông khác giống người ấy vậy, cô như thỏa ước nguyện.
Cô đang hoài niệm, cũng là tưởng nhớ, những việc đã xảy ra ngày trước như một cuộn phim kiểu cũ , từng thước từng thước hiện lên trong đầu cô.
Nhớ anh ấy quá.
Tử La Lan ôm chặt cổ Diệp Thu, dần dần chìm trong giấc mộng đẹp.
Lần đầu tiên Diệp Thu tới trường săn này, không biết đường nào, bên đường vốn có biển chỉ dẫn, nhưng trời quá tối, Diệp Thu không có cách nào nhìn thấy đầu mũi tên của biển chỉ dẫn
Khó khăn lắm mới đụng phải một tổ đi săn khác, Diệp Thu mượn họ một chiếc đèn chiếu sáng, lúc này mới tìm thấy biển báo tìm đường ra khỏi rừng.
Sau khi ra khỏi rừng rậm, tầm mắt liền rộng rãi hơn.
Phía xa có ánh đèn, là ánh sáng truyền tới từ căn phòng nhỏ của thợ săn. Diệp Thu chạy nhanh tới, chạy về phía căn phòng nhỏ của thợ săn.
Nhân viên gác cổng thấy có người bị thương, lập tức hô người tới giúp đỡ.
Hội Hiên Viên chuẩn bị rất chu đáo, bên cạnh cách đó không xa còn có một bệnh viện loại nhỏ. Đây là bệnh viện hội viên của hội Hiên Viên chuyên sử dụng đề điều trị lúc đi săn bị thương. Phí gia nhập hội Hiên Viên ngày đó đúng là khiến người ta cảm thấy đáng giá.
Lúc Diệp Thu theo xe đẩy chạy tới bệnh viện, bên đó đã có bác sỹ và y tá trực sẵn ở đó
Không cần Diệp Thu nói, bọn họ rất chuyên nghiệp nhận chiếc xe đẩy từ tay của những người bảo vệ kia, nhanh chóng đẩy tới tòa nhà bệnh viện.
"Chỗ nào….bị thương?" Một vị bác sỹ đeo kính chạy tới nói chuyện như gió hỏi.
"Đít" Diệp Thu trả lời.
"Vết thương gì?"
"Uh" Diệp Thu do dự một chút, nói: "Bị rắn độc cắn, độc tính lan nhanh quá lợi hại. Tôi đã xử lý đơn giản, mọi người xem lại xem đã thanh lý sạch chưa?"
Diệp Thu không muốn nói chuyện họ bị tập kích với những bác sỹ này. Tử La Lan biết đáp án, vậy thì… báo thù là tất nhiên rồi.
Mà cách báo thù thì phải bí mật, có thể không bị người ta nắm nhược điểm là tốt nhất.
Lúc đẩy Giang Yến Tử tới phòng phẫu thuật, bác sỹ nam đó đi ra, một bác sỹ nữ thân hình có chút mập mạp đi vào.
Lúc cô bảo y tá cởi quần Tử La Lan xuống, không khỏi hít vào một hơi lạnh.
"Chuyện gì thế này? Sao lại loạn lên thế này cứ coi như bị rắn cắn, cũng không thể khoét lỗ như vậy? Vết thương thế này rất khó khép lại. Nếu không phải đưa tới kịp thời, sẽ nguy hiểm tới tính mạng" Nữ bác sỹ đứng trên lập trường của phụ nữ, thấy có người chữa trị không có trách nhiệm như vậy, phẫn nộ nói.
Là bác sỹ đeo kính nói bệnh tình của bệnh nhân với cô, đương nhiên cô cũng nghĩ tới hướng bị rắn cắn.
"Không sao, cậu ấy cũng không có lựa chọn tốt hơn" Giang Yến Tử giải thích đỡ.
"Không có lựa chọn tốt hơn? Vậy thì dùng miệng hút độc ra ngoài. Ngay cả điều này cũng không biết? Cho dù độc tính lan tràn quá nhanh, phải khoét thịt, nhưng cũng không thể khoét thành thế này chứ. Thế này còn coi người ta…" Nữ bác sỹ nhớ tới thân phận của người có thể tới bệnh viện này, vội vàng im miệng.
"Nhưng biết dùng nước bọt trừ độc cũng là một chuyện tốt. Chứng tỏ cậu ấy vẫn biết phương pháp cứu chữa khẩn cấp đơn giản" Nữ bác sỹ vừa tay chân lanh lẹ giúp Giang Yến Tử băng bó trừ độc, vừa nói, cuối cùng cũng nói một câu tốt cho Diệp Thu.
Lúc Diệp Thu đi vào phòng bệnh, Giang Yến Tử đang nằm đờ đẫn trên giường. Ga giường trắng noãn như tuyết, còn có hương thơm nhàn nhạt. Bệnh viện tư gia thế này, một giường cung cấp nhiều nhất cho một người bệnh, không giống bệnh viện công, người này dùng lại người kia dùng, có mùi nồng nặc của dịch khử độc.
"Cảm thấy thế nào?" Diệp Thu kéo một chiếc ghế ngồi tbên đầu giường Giang Yến Tử, nhìn vẻ mặt hơi tái nhợt của cô hỏi.
Người phụ nữa này bình thường cho người ta cảm giác cực đoan, có lúc giống như con dao găm ra khỏi vỏ, đường hoàng sắc bén. Có lúc lại giống như điếu thuốc lá của nữ đang cháy, triền miên mà chán trường.
Chỉ có lúc này, cô giống như những bệnh nhân khác, là bình thường, yên lặng giống một cô gái bình thường.
"Không có cảm giác gì" Giang Yến Tử nhìn mặt Diệp Thu, nhẹ giọng đáp.
Vừa nãy, lúc ghé vào cơ thể hắn, giống như là nằm mơ.
"May mà cô đỡ cho tôi, nếu không, nói không chừng người bị một cái lỗ là tôi" Diệp Thu vốn muốn đùa một chút, làm không khí sôi nổi lên, cũng có thể biểu đạt lòng cảm kích của mình.
Nhưng lúc nói câu này, không khỏi nhớ tới tình cảnh trong rừng cây chú em của mình đâm trên ngực Giang Yến Tử. Lúc đó tình huống nguy cấp, mặc dù phần dưới phản ứng mãnh liệt, hắn cũng không có suy nghĩ gì khác. Bây giờ sau khi Giang Yến Tử đã thoát hiểm, lại nhớ lại tình cảnh mập mờ lúc ấy, liền khiến người ta cảm thấy dục hỏa thiêu đốt.
Giang Yến Tử cũng không khỏi ngượng ngùng, Diệp Thu là vãn bối của mình, mà mình bị hắn cởi quần, sờ mó trên mông đít bao lâu, vừa cắt vừa đâm. Huống hồ lúc trước Diệp Thu tìm vết thương, còn sờ khắp lượt sau lưng cô.
Bây giờ nhớ lại, cũng cảm thấy có chút mất mặt.
Nhưng Giang Yến Tử tính cách lạnh lùng, nội tâm rung chuyển mạnh mẽ, trên mặt vẫn biểu hiện rất bình tĩnh.
"Mọi người đều không sao thì tốt rồi. Tôi thấy tư thế hắn lui về sau không đúng, cho nên mới khiến tôi nổi lòng nghi ngờ. Lúc hắn thất thế, nên tránh xa cậu mới đúng. Nhưng lúc cậu xông tới chỗ hắn, hắn không lùi mà tiến. Đó không phải là vì chống cự, mà là tư thế liều mạng lấy mạng đổi mạng. Hơn nữa, tôi có tìm hiểu loại người như vậy một chút, biết bọn họ lúc không thể hoàn thành nhiệm vụ, có thể dễ dàng làm một số chuyện cực đoan. Lúc đó mới lên tiếng nhắc cậu, không ngờ…. đúng là bị tôi đoán đúng" Giang Yến Tử giải thích nói. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Cô biết bọn họ là ai?" Diệp Thu lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy" Giang Yến Tử gật đầu. "Bọn họ đã không còn là người nữa".
"Vậy là gì?" Diệp Thu híp mắt mỉm cười. Trong lòng lại thầm lo lắng. Nếu đối thủ có mấy trăm tên quái vật như thế, mình nhanh chóng trở về ôm Nhị Nha sinh một đàn con thì an toàn hơn.
"Bọn họ là cái xác không hồn, là quái vật hình người. Những người này có liên quan tới cái chết của cha cậu" Giang Yến Tử nghẹn giọng nói.
"Tôi không nhìn thấy mặt họ, không biết có phải người Trung Quốc không. Nhưng lúc trước có một người dùng tiếng Trung gọi tên tôi. Vậy chắc là không thể sai rồi. Tôi không biết cậu có hiểu rõ các binh khí chiến tranh không?"
"Binh khí chiến tranh?"
"Đúng, thật ra là một loại gien cải tạo người. Đây là vấn đề mọi quốc gia có năng lực đang nghiên cứu. Bộ đội đặc chủng hiện giờ đã không thể hoàn thành một số nhiệm vụ có độ khó cao, hơn nữa dễ dàng bại lộ mục tiêu, khiến cho quốc tế tranh cãi, một đám người cải tạo gien rất có thể sẽ quyết định một trận chiến thắng bại."
Thấy Diệp Thu gật đầu, Giang Yến Tử tiếp tục nói: "Có phòng thí nghiệm chọn tố chất cơ thể có gien tốt để tiến hành thí nghiệm, thông qua thay đổi DNA trong cơ thể con người mà thay đổi cơ nhục, tim và thần kinh đau đớn tiến hành tăng mạnh. Nếu thành công, khả năng sát thương của bọn họ thật đáng sợ, còn có phòng thí nghiệm lại chọn một số trẻ em tiến hành thí nghiệm, từ lúc còn bé bắt đầu bồi dưỡng mạnh mẽ. Mục đích của bọn họ giống nhau, để tạo ra người cải tạo gen có lực phá hoại mạnh mẽ."
"Bọn họ chính là người cải tạo gen?" Diệp Thu kinh ngạc hỏi. Nếu là như vậy, quốc gia phải giám sát chặt chẽ đám người này mới đúng, sao lại cho phép bọn họ chạy ra ngoài làm xằng làm bậy như vậy?
"Bọn họ là người cải tạo gen thất bại" Giang Yến Tử uốn nắn nói, "Phải biết rằng, không chỉ một số quốc gia đang tiến hành nghiên cứu phương diện này, một số tổ chức phi chính phủ vì thực hiện lợi ích của mình, cũng đang tiến hành thí nghiệm phương diện này. Thái độ của quốc gia với người cải tạo gen thất bại là lập tức thu về, còn một số tổ chức phi chính phủ lại không làm như vậy. Bọn họ hết sức tận dụng, sẽ phái người đi chấp hành một số nhiệm vụ, ví dụ như ám sát, tập đoàn sát thủ số một lớn nhất trên thế giới còn có một tiểu đội cảm tử chuyên do các người cải tạo gen tạo thành, ở chiến trường Irac và một số nước Trung Đông, đều có thể xuất hiện bóng dáng họ. Chỉ là giới truyền thông chưa từng đưa tin ra ngoài giới mà thôi".
"Những người này lại có liên quan gì tới cái chết của cha tôi?" Vẻ mặt Diệp Thu nghi hoặc hỏi.