Chương : 6
Đường Quả đi theo hai chiếc xe đến bãi đua xe ở đằng sau Lang Sơn, trong lòng có chút hối hận. Đây không chỉ là bãi đua xe, mà còn rất giống sân đấu thú.
Sân đua xe Lang Sơn nằm ở khu ngoại thành Yến Kinh, dưới chân núi Lang Sơn. Đây vốn là một bãi đất trống hoang vu, nhưng giờ đây đã bị nhét đầy đủ các loại xe hơi. Đa số là các loại xe rẻ tiền, thậm chí còn có xe bánh mì, xe to chở hàng, nhưng cũng không thiếu những chiếc xe đẳng cấp như Ferrari.
Bài hát đang phát chính là danh khúc "LetThereBeRock" của ban nhạc Malcolm Angus nổi tiếng nhất Australia, giọng hát xé tim nát phổi và những loại nhạc khí gõ inh tai nhức óc.
Trong sân là vô số nhưng nam nữ thanh niên với những trang phục kì quái, họ hút thuốc, uống rượu. cười nói ầm ỹ, chửi bậy, hôn nhay trước mặt mọi người, thậm chí còn có đôi nam nữ làm chuyện đó ngay tại chỗ
Còn có cả những cô cậu con cái nhà giàu ăn mặc chỉnh tề đều là giới trí thức của thành phố, đã chán ghét việc uống rượu và hát karaoke, nên cũng đến đây tìm cảm giác kích thích trí mạng mà tốc độ cao mang tới. Họ cởi bỏ những bộ quần áo chỉnh tề trang nhã mà ban ngày họ phải mặc, thậm chí so với đám côn đồ còn côn đồ hơn, so với đám gái điếm hạ tiện còn hạ tiện hơn.
Đường Quả bị cái nơi đầy khí hormastory này làm cho kinh hãi, há to cả miệng ra, vẻ mặt đầy khó tin nhìn vào tất cả mọi thứ. Trên thế giới này hoá ra vẫn còn những loại người như thế này tồn tại. Đây là những thứ mà cô ta trước đây chưa từng tiếp xúc và tưởng tượng đên.
Đường Quả ngồi trong xe, tay chân có chút luống cuống, chuẩn bị chào họ một tiếng rồi rời khỏi đây. Lúc này, tên con trai chọc đầu trên tai trái có đeo đầy những cái đinh tai màu vàng lại đi đến bên cạnh xe nói: "Thế nào? Nơi này kích thích không?"
"Tôi không thích" Đường Quả lắc đầu.
"Không thích? Không phải chứ? Nơi đây chính là thiên đường của chúng ta. Cô gái không có việc gì làm như cô đến vài lần sẽ thích thôi".
"Không được. Tôi phải về" Đường Quả khởi động xe, chuẩn bị rời khỏi.
"Về ư? Cô làm như vậy là không được rồi. Chúng tôi từ xa đưa cô đến đây, cô vẫn chưa thi đấu mà đã về, nghĩ chúng tôi là gì chứ? Bất kể là cô thích hay không thích nơi này, chúng ta đấu xong một trận sẽ thả cô về. Hơn nữa, cô suốt ngày chạy trên con đường nát đó mà không cảm thấy chán sao? Chạy một lần ở đường núi không phải là càng tăng kích thích sao?" Tên chọc đầu mềm rắn kết hợp khuyên.
Đường Quả có chút do dự. Cô ta cũng muốn đến xem sân đua xe Lang Sơn đã nghe nói từ lâu rốt cuộc trông như thế nào và chạy thử một lần đường núi. Nhưng không ngờ ở đây lại có những cảnh tượng như vậy, cô ta quả thật không thích ứng được.
Tên trọc đầu cũng biết những băn khoăn trong lòng Đường Quả, chỉ vào đám người nói: "Chúng nó đều là một đám gia súc, đừng coi chúng là người là được rồi. Nếu như thực sự không muốn nhìn, thì nhắm mắt lại là được".
Đường Quả đang do dự, nhưng nhìn thấy tên chọc đầu đứng bên cạnh không ngừng nói, nghĩ rằng sớm chết sớm đầu thai nên nói: "Vậy chúng ta mau đua đi".
"Không được. Chúng ta phải đợi trận sau. Bây giờ đã có người chiếm trước rồi" Tên chọc đầu chỉ vào hai chiếc xe đang chuẩn bị xuất phát ở bãi đất trống nói.
***
Tìm được một vệ sĩ, lại không biết lái xe?
Đây là vệ sĩ sao? Là ông chủ thì có.
Trầm Mặc Nùng vừa tìm địa chỉ của Lang Sơn trên GPS, vừa buồn bực nghĩ trong lòng. Nếu không phải nhìn thấy anh ta là đàn ông hơn nữa có thể đánh ngã Uông bá thì cô ta đã lập tức đuổi anh ta ra khỏi xe rồi. Giờ thì tốt rồi, chính mình lại trở thành tài xế cho anh ta.
Trầm Mặc Nùng trước đây chưa từng đến Lang Sơn, chỉ có thể dựa vào hệ thống điện tử chỉ đường. Giữa đường lại gọi hai cuộc điện thoại, Đường Quả đều không nhấc, lại càng làm cho cô ta sốt ruột
"Oa, đẹp quá… Thôn chúng tôi không có căn nhà đẹp như thế này…"
"Xe hơi nhiều thật. Nhiều hơn xe đạp ở huyện tôi nhiều…"
"Quần áo con gái mặc thật ít, mặc còn ít hơn cả Vương quả phụ ở thôn tôi…"
"…Oa, nhà cao thật. 1, 2, 3, 4… đầu choáng rồi…"
Trầm Mặc Nùng lòng nóng như lửa đốt, Diệp Thu bên cạnh lại đầy vẻ hiếu kì nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, còn liên tục thốt to thốt nhỏ kích động, cuối cùng làm cho cô ta không chịu nổi, hét lên với Diệp Thu: "Im đi."
"Ồ" Diệp Thu ngoan ngoãn đồng ý. "Chúng ta đang đi đâu đây?"
"…" Trầm Mặc Nùng bây giờ mới nghĩ ra, mình chỉ mải lo lắng mà quên mất nói với anh ta mục đích ra ngoài. Nghĩ như vậy, lại cảm thấy lúc nãy vô duyên vô cớ quát anh ta có chút không đúng, trong lòng áy náy, nhưng lời xin lỗi lại không thể nói ra
… Nhưng xem dáng vẻ của anh ta, hình như cũng không để bụng.
Vì trong lòng có chút áy náy nên khi trả lời câu hỏi của Diệp Thu, giọng nói của cô ta cũng nhẹ đi rất nhiều, nói: "Chúng ta đi tìm Đường Quả. Nó lên Lang Sơn đua xe, nơi đó vô cùng hỗn loạn, hầu như ngày nào cũng sẽ có đánh nhau, mỗi tuần đều có xung đột bạo lực lớn, mỗi tháng đều sẽ có người chết… gọi điện nó cũng không nhấc, cũng không biết có phải xảy ra chuyện gì không".
Càng nghĩ càng lo, Trầm Mặc Nùng lại tăng tốc một lần nữa.
Diệp Thu nhìn người con gái xinh đẹp bên cạnh đang lo lắng, trong lòng cũng có chút không đành. Nói với Trầm Mặc Nùng: "Chị Trầm, không phải vội đâu. Đường tiểu thư sẽ không sao đâu".
Nghe thấy tên con trai vừa mới quen hôm nay gọi mình là chị Trầm, Trầm Mặc Nùng hơi nhíu mày, cuối cùng cũng không nói câu từ chối.
Khi hai người theo chỉ dẫn của động cơ mà tìm được đến Lang Sơn, liền nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ của Đường Quả. Lúc này, chiếc xe đua của cô ta đã dừng song song với chiếc Porche bạc ở giữa, rất nhiều người không ngờ rằng đến đây đua xe lại là một mĩ nữ thanh tú động lòng người, hơn nữa chiếc xe mà cô ấy lái lại là chiếc Ferrari số lượng có hạn. Không khí cả trường đua được đốt lên, vô số người hò hét, huýt sao với cô ta.
"Cô gái, cứ theo quy định cũ, trong xe nhất định phải chở một người. Tôi đã có bạn gái rồi. Cô có cần tìm một bạn gái không?" Tên chọc đầu từ cửa xe nói với Đường Quả, bên cạnh hắn là một cô gái trang điểm sặc sỡ, lộ ra một bộ ngực làm Đường Quả thấy rất tự ti.
"Không chở không được sao? Tôi ở đây không quen ai cả" Trong đầu Đường Quả có chút mông lung, cô ta mới lần đầu tiên trải qua tình cảnh này.
"Không quen cũng không sao. Tôi giới thiệu cho cô một anh chàng đẹp trai nhé. Nếu như cô thắng, tối nay có thể đưa anh ta đi thuê phòng…. Đương nhiên, nếu như cô thích con gái, cũng không có vấn đề gì. Ở đây không ít những cô gái có sở thích như thế…"
"Tôi không cần" Đường Quả liên tục lắc đầu. Cô ta thật không có hứng thú làm chuyện đó với con gái.
Đàn ông? Đường đại tiểu thư vẫn chưa từng thử qua.
"Thế thì không được. Như vậy là phá vỡ quy tắc" Tên chọc đầu ánh mắt hung tợn liếc qua, vẻ mặt không nhịn được nói.
"Đường Quả, chúng ta không đua nữa. Về thôi" Trầm Mặc nùng chạy tới, bước bước lớn tới chiếc Ferrari của Đường Quả.
Lại nhìn thấy một người con gái nhan sắc tuyệt với khí chất uyển chuyển đi tới, không khí trường đua lại một lần nữa bị đẩy lên cao trào. Hơn nữa khí chất lạnh lùng kiêu ngạo đậm chất hiểu biết tuyệt vời trên người cô gái này càng làm cho trái tim đám đàn ông bị trinh phục, vô số tên đàn ông huýt sáo và làm những động tác hạ lưu với cô ta. Có một số tên sau khi nhìn thấy cô ta liền ẩn ngã bạn gái mình bên cạnh, nhìn mặt Trầm Mặc Nùng mà phi xe tới.
Đây là người con gái có thể làm đốt cháy hoàn toàn tình cảm mãnh liệt của đàn ông. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Chị Mặc Nùng, chị sao lại đến đây?" Đường Quả vui mừng nói.
"Chị đến tìm em. Đi, ở chỗ này loạn lắm, chúng ta mau về thôi" Trầm Mặc Nùng ra dấu kêu Đường Quả cho xe quay đầu.
"Vâng" Đường Quả gật đầu đồng ý, nhưng lại phát hiện ra tên chọc đầu đã đứng trước mũi xe mình. "Này, anh ra đi, tôi không đua nữa".
"Không đua? Cô gái, cô có hiểu quy tắc ở đây không? Đã đến đây thì nhất định phải thi.
Tự động bỏ cuộc cũng được, nhưng người nhận thua sẽ bị phạt. Phải để xe của mình lại đây" Tên trọc đầu cười khẩy nói.
Xe là món quà sinh nhật cha tặng, Đường Quả làm sao nỡ để xe lại cho chúng.
Trầm Mặc Nùng nghe thấy tên đầu chọc nói, liền cười lạnh lùng nói: "Lẽ nào đây là ép người khác đánh bạc? Đây là hành vi vi phạm pháp luật".
"Vi phạm pháp luật?" Tên chọc đầu nghe Trầm Mặc Nùng nói, giống như là một câu chuyện cười hay nhất thế gian. "Anh em, họ muốn bỏ cuộc, anh em nói phải làm sao?"
"Lấy xe".
"Lấy xe".
"Lấy xe".
Đám nam nữ trong trường đua vẫy vẫy tay, đồng thanh hô khẩu hiệu "Lấy xe".
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Đường Quả cắn răng nói: "Được. Tôi đua với anh."
"Đúng. Như vậy mới đúng. Cô gái, cô không phải là không quen ai sao? Cô gái này không phải đã đến đúng lúc sao?" Tên chọc đầu chỉ vào Trầm Mặc Nùng nói, trong ánh mắt chứa đầy vẻ dâm hèn. Nếu như chuyện tối nay mà thành, không chừng mình có cơ hội thân mật với cô ta.
Đường Quả lắc đầu nói, chỉ tay vào Diệp Thu vẻ mặt mơ hồ còn đang không biết xảy ra chuyện gì nói: "Đó mới là...cô gái mà tôi muốn chở".
Sân đua xe Lang Sơn nằm ở khu ngoại thành Yến Kinh, dưới chân núi Lang Sơn. Đây vốn là một bãi đất trống hoang vu, nhưng giờ đây đã bị nhét đầy đủ các loại xe hơi. Đa số là các loại xe rẻ tiền, thậm chí còn có xe bánh mì, xe to chở hàng, nhưng cũng không thiếu những chiếc xe đẳng cấp như Ferrari.
Bài hát đang phát chính là danh khúc "LetThereBeRock" của ban nhạc Malcolm Angus nổi tiếng nhất Australia, giọng hát xé tim nát phổi và những loại nhạc khí gõ inh tai nhức óc.
Trong sân là vô số nhưng nam nữ thanh niên với những trang phục kì quái, họ hút thuốc, uống rượu. cười nói ầm ỹ, chửi bậy, hôn nhay trước mặt mọi người, thậm chí còn có đôi nam nữ làm chuyện đó ngay tại chỗ
Còn có cả những cô cậu con cái nhà giàu ăn mặc chỉnh tề đều là giới trí thức của thành phố, đã chán ghét việc uống rượu và hát karaoke, nên cũng đến đây tìm cảm giác kích thích trí mạng mà tốc độ cao mang tới. Họ cởi bỏ những bộ quần áo chỉnh tề trang nhã mà ban ngày họ phải mặc, thậm chí so với đám côn đồ còn côn đồ hơn, so với đám gái điếm hạ tiện còn hạ tiện hơn.
Đường Quả bị cái nơi đầy khí hormastory này làm cho kinh hãi, há to cả miệng ra, vẻ mặt đầy khó tin nhìn vào tất cả mọi thứ. Trên thế giới này hoá ra vẫn còn những loại người như thế này tồn tại. Đây là những thứ mà cô ta trước đây chưa từng tiếp xúc và tưởng tượng đên.
Đường Quả ngồi trong xe, tay chân có chút luống cuống, chuẩn bị chào họ một tiếng rồi rời khỏi đây. Lúc này, tên con trai chọc đầu trên tai trái có đeo đầy những cái đinh tai màu vàng lại đi đến bên cạnh xe nói: "Thế nào? Nơi này kích thích không?"
"Tôi không thích" Đường Quả lắc đầu.
"Không thích? Không phải chứ? Nơi đây chính là thiên đường của chúng ta. Cô gái không có việc gì làm như cô đến vài lần sẽ thích thôi".
"Không được. Tôi phải về" Đường Quả khởi động xe, chuẩn bị rời khỏi.
"Về ư? Cô làm như vậy là không được rồi. Chúng tôi từ xa đưa cô đến đây, cô vẫn chưa thi đấu mà đã về, nghĩ chúng tôi là gì chứ? Bất kể là cô thích hay không thích nơi này, chúng ta đấu xong một trận sẽ thả cô về. Hơn nữa, cô suốt ngày chạy trên con đường nát đó mà không cảm thấy chán sao? Chạy một lần ở đường núi không phải là càng tăng kích thích sao?" Tên chọc đầu mềm rắn kết hợp khuyên.
Đường Quả có chút do dự. Cô ta cũng muốn đến xem sân đua xe Lang Sơn đã nghe nói từ lâu rốt cuộc trông như thế nào và chạy thử một lần đường núi. Nhưng không ngờ ở đây lại có những cảnh tượng như vậy, cô ta quả thật không thích ứng được.
Tên trọc đầu cũng biết những băn khoăn trong lòng Đường Quả, chỉ vào đám người nói: "Chúng nó đều là một đám gia súc, đừng coi chúng là người là được rồi. Nếu như thực sự không muốn nhìn, thì nhắm mắt lại là được".
Đường Quả đang do dự, nhưng nhìn thấy tên chọc đầu đứng bên cạnh không ngừng nói, nghĩ rằng sớm chết sớm đầu thai nên nói: "Vậy chúng ta mau đua đi".
"Không được. Chúng ta phải đợi trận sau. Bây giờ đã có người chiếm trước rồi" Tên chọc đầu chỉ vào hai chiếc xe đang chuẩn bị xuất phát ở bãi đất trống nói.
***
Tìm được một vệ sĩ, lại không biết lái xe?
Đây là vệ sĩ sao? Là ông chủ thì có.
Trầm Mặc Nùng vừa tìm địa chỉ của Lang Sơn trên GPS, vừa buồn bực nghĩ trong lòng. Nếu không phải nhìn thấy anh ta là đàn ông hơn nữa có thể đánh ngã Uông bá thì cô ta đã lập tức đuổi anh ta ra khỏi xe rồi. Giờ thì tốt rồi, chính mình lại trở thành tài xế cho anh ta.
Trầm Mặc Nùng trước đây chưa từng đến Lang Sơn, chỉ có thể dựa vào hệ thống điện tử chỉ đường. Giữa đường lại gọi hai cuộc điện thoại, Đường Quả đều không nhấc, lại càng làm cho cô ta sốt ruột
"Oa, đẹp quá… Thôn chúng tôi không có căn nhà đẹp như thế này…"
"Xe hơi nhiều thật. Nhiều hơn xe đạp ở huyện tôi nhiều…"
"Quần áo con gái mặc thật ít, mặc còn ít hơn cả Vương quả phụ ở thôn tôi…"
"…Oa, nhà cao thật. 1, 2, 3, 4… đầu choáng rồi…"
Trầm Mặc Nùng lòng nóng như lửa đốt, Diệp Thu bên cạnh lại đầy vẻ hiếu kì nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, còn liên tục thốt to thốt nhỏ kích động, cuối cùng làm cho cô ta không chịu nổi, hét lên với Diệp Thu: "Im đi."
"Ồ" Diệp Thu ngoan ngoãn đồng ý. "Chúng ta đang đi đâu đây?"
"…" Trầm Mặc Nùng bây giờ mới nghĩ ra, mình chỉ mải lo lắng mà quên mất nói với anh ta mục đích ra ngoài. Nghĩ như vậy, lại cảm thấy lúc nãy vô duyên vô cớ quát anh ta có chút không đúng, trong lòng áy náy, nhưng lời xin lỗi lại không thể nói ra
… Nhưng xem dáng vẻ của anh ta, hình như cũng không để bụng.
Vì trong lòng có chút áy náy nên khi trả lời câu hỏi của Diệp Thu, giọng nói của cô ta cũng nhẹ đi rất nhiều, nói: "Chúng ta đi tìm Đường Quả. Nó lên Lang Sơn đua xe, nơi đó vô cùng hỗn loạn, hầu như ngày nào cũng sẽ có đánh nhau, mỗi tuần đều có xung đột bạo lực lớn, mỗi tháng đều sẽ có người chết… gọi điện nó cũng không nhấc, cũng không biết có phải xảy ra chuyện gì không".
Càng nghĩ càng lo, Trầm Mặc Nùng lại tăng tốc một lần nữa.
Diệp Thu nhìn người con gái xinh đẹp bên cạnh đang lo lắng, trong lòng cũng có chút không đành. Nói với Trầm Mặc Nùng: "Chị Trầm, không phải vội đâu. Đường tiểu thư sẽ không sao đâu".
Nghe thấy tên con trai vừa mới quen hôm nay gọi mình là chị Trầm, Trầm Mặc Nùng hơi nhíu mày, cuối cùng cũng không nói câu từ chối.
Khi hai người theo chỉ dẫn của động cơ mà tìm được đến Lang Sơn, liền nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ của Đường Quả. Lúc này, chiếc xe đua của cô ta đã dừng song song với chiếc Porche bạc ở giữa, rất nhiều người không ngờ rằng đến đây đua xe lại là một mĩ nữ thanh tú động lòng người, hơn nữa chiếc xe mà cô ấy lái lại là chiếc Ferrari số lượng có hạn. Không khí cả trường đua được đốt lên, vô số người hò hét, huýt sao với cô ta.
"Cô gái, cứ theo quy định cũ, trong xe nhất định phải chở một người. Tôi đã có bạn gái rồi. Cô có cần tìm một bạn gái không?" Tên chọc đầu từ cửa xe nói với Đường Quả, bên cạnh hắn là một cô gái trang điểm sặc sỡ, lộ ra một bộ ngực làm Đường Quả thấy rất tự ti.
"Không chở không được sao? Tôi ở đây không quen ai cả" Trong đầu Đường Quả có chút mông lung, cô ta mới lần đầu tiên trải qua tình cảnh này.
"Không quen cũng không sao. Tôi giới thiệu cho cô một anh chàng đẹp trai nhé. Nếu như cô thắng, tối nay có thể đưa anh ta đi thuê phòng…. Đương nhiên, nếu như cô thích con gái, cũng không có vấn đề gì. Ở đây không ít những cô gái có sở thích như thế…"
"Tôi không cần" Đường Quả liên tục lắc đầu. Cô ta thật không có hứng thú làm chuyện đó với con gái.
Đàn ông? Đường đại tiểu thư vẫn chưa từng thử qua.
"Thế thì không được. Như vậy là phá vỡ quy tắc" Tên chọc đầu ánh mắt hung tợn liếc qua, vẻ mặt không nhịn được nói.
"Đường Quả, chúng ta không đua nữa. Về thôi" Trầm Mặc nùng chạy tới, bước bước lớn tới chiếc Ferrari của Đường Quả.
Lại nhìn thấy một người con gái nhan sắc tuyệt với khí chất uyển chuyển đi tới, không khí trường đua lại một lần nữa bị đẩy lên cao trào. Hơn nữa khí chất lạnh lùng kiêu ngạo đậm chất hiểu biết tuyệt vời trên người cô gái này càng làm cho trái tim đám đàn ông bị trinh phục, vô số tên đàn ông huýt sáo và làm những động tác hạ lưu với cô ta. Có một số tên sau khi nhìn thấy cô ta liền ẩn ngã bạn gái mình bên cạnh, nhìn mặt Trầm Mặc Nùng mà phi xe tới.
Đây là người con gái có thể làm đốt cháy hoàn toàn tình cảm mãnh liệt của đàn ông. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Chị Mặc Nùng, chị sao lại đến đây?" Đường Quả vui mừng nói.
"Chị đến tìm em. Đi, ở chỗ này loạn lắm, chúng ta mau về thôi" Trầm Mặc Nùng ra dấu kêu Đường Quả cho xe quay đầu.
"Vâng" Đường Quả gật đầu đồng ý, nhưng lại phát hiện ra tên chọc đầu đã đứng trước mũi xe mình. "Này, anh ra đi, tôi không đua nữa".
"Không đua? Cô gái, cô có hiểu quy tắc ở đây không? Đã đến đây thì nhất định phải thi.
Tự động bỏ cuộc cũng được, nhưng người nhận thua sẽ bị phạt. Phải để xe của mình lại đây" Tên trọc đầu cười khẩy nói.
Xe là món quà sinh nhật cha tặng, Đường Quả làm sao nỡ để xe lại cho chúng.
Trầm Mặc Nùng nghe thấy tên đầu chọc nói, liền cười lạnh lùng nói: "Lẽ nào đây là ép người khác đánh bạc? Đây là hành vi vi phạm pháp luật".
"Vi phạm pháp luật?" Tên chọc đầu nghe Trầm Mặc Nùng nói, giống như là một câu chuyện cười hay nhất thế gian. "Anh em, họ muốn bỏ cuộc, anh em nói phải làm sao?"
"Lấy xe".
"Lấy xe".
"Lấy xe".
Đám nam nữ trong trường đua vẫy vẫy tay, đồng thanh hô khẩu hiệu "Lấy xe".
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Đường Quả cắn răng nói: "Được. Tôi đua với anh."
"Đúng. Như vậy mới đúng. Cô gái, cô không phải là không quen ai sao? Cô gái này không phải đã đến đúng lúc sao?" Tên chọc đầu chỉ vào Trầm Mặc Nùng nói, trong ánh mắt chứa đầy vẻ dâm hèn. Nếu như chuyện tối nay mà thành, không chừng mình có cơ hội thân mật với cô ta.
Đường Quả lắc đầu nói, chỉ tay vào Diệp Thu vẻ mặt mơ hồ còn đang không biết xảy ra chuyện gì nói: "Đó mới là...cô gái mà tôi muốn chở".