Chương 3: BlackWolf Xuất Hiện
Danh bạ điện thoại của cô lướt đến cái tên Giản Phong thì dừng lại. Giản Phong là con trai của Giản Võ - ông ấy cũng có hoàn cảnh giống ba cô cũng là một con nợ của tổ chức Sói Đen. Giản Phong và cô quen nhau từ nhỏ, hai nhà rất thân thiết khi mẹ của cả hai còn sống bọn họ từng sống chung một nhà. Đến khi mẹ của Giản Phong mất thì gia đình họ đã chuyển ra ở riêng. Giản Phong còn có một người em gái tên Giản Đan, cô bé này rất ngưỡng mộ cô bởi khí chất mạnh mẽ của cô.
"Alo Giản Phong, anh có thể tới cứu em được không?" - cô thì thầm nói nhỏ vào điện thoại.
Đầu dây bên kia đáp lại là một giọng nói trầm ấm của một người đàn ông.
"Em lại gây chuyện sao?"
"Em sẽ giải thích sau, em đang bị giam ở nhà tạm giam Sở cảnh sát Thiên Du"
"Được rồi đợi đó anh tới ngay đây"
Sau khi biết chắc Giản Phong sẽ đến cô cất điện thoại vào trong túi thở dài. Thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện cô nghĩ là chắc đang có người trực ở bên ngoài đó và bọn họ hoàn toàn không biết có sự xuất hiện của cô ở đây.
Khoảng nửa tiếng sau, cô đang gục đầu bên tường ngáp ngắn ngáp dài thì đột nhiên có một bóng đen xuất hiện. Cô còn tưởng là đám cảnh sát ngoài kia nhưng không phải hóa ra là Giản Phong.
"Suỵt, nhỏ tiếng thôi" - Giản Phong ra hiệu để cô giữ im lặng.
Cô nhẹ nhàng bước đến song sắt hỏi nhỏ Giản Phong:
"Sao anh vào đây được thế?"
"Đồn vẫn còn mở cửa, anh vừa đánh thuốc mê đám cảnh sát ngoài kia rồi, chỉ có ba tên thừa sức để anh đối phó"
Giản Phong vừa trả lời vừa lấy chìa khóa mở cửa cho cô. Cửa mở cô bước ra ngoài:
"Cảm ơn anh"
"Đưa tay đây để anh mở còng"
Loay hoay một lúc còng tay của cô được mở ra. Giản Phong kéo cô chạy ra ngoài trong lúc ba viên cảnh sát đang ngủ say như chết.
Ra ngoài an toàn rồi. Giản Phong cởi bỏ khẩu trang và mũ để lộ khuôn mặt điển trai, sống mũi cao, Giản Phong có nụ cười rất có sức hút kèm với chiếc răng khểnh, đó là điểm cô thích nhất ở Giản Phong.
Cô thở phào nhẹ nhõm:
"Nếu nay mà không thành công em không chắc tới mai mình sẽ bị áp giải đi đâu nữa"
Giản Phong gõ đầu cô.
"Anh bảo rồi, đừng dính líu vào cảnh sát Thiên Du"
"Ai biết được chứ. Em lấy đúng phải ví tiền của tên cầm đầu"
"Cái gì? Lại đi móc túi sao?"
"Hì, bệnh nghề nghiệp tái phát, anh đừng nói với ba em nhé"
Giản Phong mỉm cười khoác tay qua vai cô, nhìn hai người như một cặp anh em trong nhà vậy. Từ nhỏ cô và Giản Phong đã coi nhau như người nhà nên những hành động gần gũi thế này đều rất bình thường.
Đối với cô có thể Giản Phong chỉ là một người anh trai nhưng đối với Giản Phong thì chưa chắc. Giản Phong không đơn thuần coi cô là em gái…phải nói thật, một người con gái xinh đẹp, hoạt bát như cô nhìn là đã thấy thích huống chi hai người còn không phải anh em ruột.
Giản Phong ôm chặt lấy cô, nói:
"Ước gì chúng ta là anh em ruột nhỉ"
Cô bật cười:
"Thì chúng ta không phải anh em kết nghĩa sao? Cho dù không phải cùng ba mẹ sinh ra nhưng anh chính là anh trai duy nhất của em"
"Anh biết chứ…" - Tới đoạn này đột nhiên giọng Giản Phong nhỏ lại, nhỏ đến mức cô nghe không rõ "…nếu chúng ta là anh em ruột thì có phải anh đã không thể phát sinh cảm giác khác với em".
"Anh nói gì thế?"
"À không có gì"
…
Sau khi đưa cô về tới nhà Giản Phong bèn từ biệt để trở về nhà riêng của mình. Cô đứng từ xa vẫy tay hét lớn:
"Về cẩn thận nhé, anh"
"Ừ, anh biết rồi, em vào nhà đi"
Cô vui vẻ mở cửa cổng vào nhà. Giản Phong cũng cất bước trở về. Trời hôm nay thật lạnh, lại thêm một lần nữa tỏ tình thất bại…
Vốn Giản Phong muốn nói tình cảm thật của lòng mình với cô nhưng chẳng hiểu tại sao lại không thể, cứ như thế này chắc tốt hơn nhiều, để cô làm đứa em gái bé bỏng của mình có vẻ thích hợp hơn…Giản Phong nghĩ vậy.
Thấy trong nhà im lặng, lại còn tối thui, cô nghĩ là ba mình đã ngủ nhưng không hiểu sao cửa lại mở. Cô gọi khẽ ba mình trong bóng tối:
"Ba ơi, con về rồi, ba?"
Chưa kịp phản ứng, đèn trong nhà đột ngột bật sáng khiến cô bị chói mắt, không biết từ đâu hai tên da ngăm to vạm vỡ đã bắt giữ lấy cô. Cho dù cô có biết chút võ đối phó cũng không thể đấu lại được hai tên to con này.
"Còn tưởng là ai, hóa ra là Tô đại tiểu thư"
Cô trợn trừng mắt nhìn người đàn ông gầy guộc, ăn mặc giống xã hội đen, trên mặt còn có một vết sẹo trông rất dữ tướng. Ông ta tên Garrick (có nghĩa là người cai trị) chính là practitioners (đệ tử) số một của tổ chức xã hội đen BlackWolf (Sói Đen) một tổ chức khét tiếng tàn bạo và độc đoán.
"Các…các người"
Tên Garrick vỗ tay ba cái nhếch miệng nhìn sang bên phải, từ bên trong có vài ba tên to con khác kéo lê lết ba cô ra ngoài. Ông bị bọn chúng đánh đến sức đi lại cũng không còn. Vừa nhìn thấy ba cô bỗng hét lên:
"Ba…bọn khốn các người đã làm gì ba tôi?"
Cô rất muốn đến và cho tên Garrick vài trận nhưng lại bị kìm hãm bởi hai tên tay sai của hắn. Garrick mỉm cười, một nụ cười nguy hiểm:
"Ba cô, Tô Đại Từ, nợ tiền bọn này cũng nhiều rồi đấy chứ lại còn tính ăn quỵt. Chậc, không trả thì bọn này tự đến lấy vậy"
"Bao giờ có chúng tôi sẽ trả, tại sao phải ra tay như vậy"
"Hừ, ranh con mà dám bày đặt điều kiện với bọn này sao? Ông chủ của tôi, thật sự đang rất nương tay với Tô Gia các người đấy"
"Lũ cặn bã, vài đồng tiền của đám khốn nạn các ngươi thì bổn tiểu thư đây cần thiết gì"
Garrick bất ngờ trước lời nói bạo gan này của cô, hắn tiến đến chỗ cô dùng bàn tay thô ráp nâng cằm nhỏ cô lên:
"Vậy sao? Vài đồng mà cô không thiết đủ để cô sống ba đời không hết đấy"
"Ta khinh"
Hắn mạnh tay hất cô một cái ngã nhào xuống. Tên Garrick này tuy nhìn có vẻ yếu ớt nhưng những tay sai của hắn lại ngược lại, tên nào tên nấy đều to cao và giỏi võ. Garrick ngẩng mặt lên trần thở phào một cái rồi ra hiệu cho đám tay sai lôi ba cô ra xe.
"Ba, ba ơi, mau thả ba tôi ra"
Ba cô đã bị bọn chúng đánh ngất. Còn cô vẫn bị ghìm dưới sức hai người đàn ông.
"Im miệng. Nếu không phải ông chủ nói ngay từ đầu là nhẹ nhàng với Tô Gia thì ông đây đã cắt lưỡi con ranh cô lâu rồi"
"Có giỏi thì làm đi, làm đi" - cô gân cổ lườm nguýt hắn.
"Ha, coi bộ cô không sợ phải không?"
Hắn chỉ tay ra hiệu điều gì đó với tên to con đứng bên cạnh. Đột nhiên cô bị bọn chúng bịt miệng bằng vải có chứa thuốc mê, cô cố vùng vẫy nhưng cuối cùng cũng không thể chống cự lại, thuốc mê ngấm vào người cô bất tỉnh.
"Hai ngày nữa, tại sàn đấu giá Diamond. Đưa con ranh này đến đó coi như là món quà tặng cho mấy lão già. Con bé này xinh đẹp đến vậy chắc rất được giá…Mau đưa đi"
"Vâng"
"Alo Giản Phong, anh có thể tới cứu em được không?" - cô thì thầm nói nhỏ vào điện thoại.
Đầu dây bên kia đáp lại là một giọng nói trầm ấm của một người đàn ông.
"Em lại gây chuyện sao?"
"Em sẽ giải thích sau, em đang bị giam ở nhà tạm giam Sở cảnh sát Thiên Du"
"Được rồi đợi đó anh tới ngay đây"
Sau khi biết chắc Giản Phong sẽ đến cô cất điện thoại vào trong túi thở dài. Thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện cô nghĩ là chắc đang có người trực ở bên ngoài đó và bọn họ hoàn toàn không biết có sự xuất hiện của cô ở đây.
Khoảng nửa tiếng sau, cô đang gục đầu bên tường ngáp ngắn ngáp dài thì đột nhiên có một bóng đen xuất hiện. Cô còn tưởng là đám cảnh sát ngoài kia nhưng không phải hóa ra là Giản Phong.
"Suỵt, nhỏ tiếng thôi" - Giản Phong ra hiệu để cô giữ im lặng.
Cô nhẹ nhàng bước đến song sắt hỏi nhỏ Giản Phong:
"Sao anh vào đây được thế?"
"Đồn vẫn còn mở cửa, anh vừa đánh thuốc mê đám cảnh sát ngoài kia rồi, chỉ có ba tên thừa sức để anh đối phó"
Giản Phong vừa trả lời vừa lấy chìa khóa mở cửa cho cô. Cửa mở cô bước ra ngoài:
"Cảm ơn anh"
"Đưa tay đây để anh mở còng"
Loay hoay một lúc còng tay của cô được mở ra. Giản Phong kéo cô chạy ra ngoài trong lúc ba viên cảnh sát đang ngủ say như chết.
Ra ngoài an toàn rồi. Giản Phong cởi bỏ khẩu trang và mũ để lộ khuôn mặt điển trai, sống mũi cao, Giản Phong có nụ cười rất có sức hút kèm với chiếc răng khểnh, đó là điểm cô thích nhất ở Giản Phong.
Cô thở phào nhẹ nhõm:
"Nếu nay mà không thành công em không chắc tới mai mình sẽ bị áp giải đi đâu nữa"
Giản Phong gõ đầu cô.
"Anh bảo rồi, đừng dính líu vào cảnh sát Thiên Du"
"Ai biết được chứ. Em lấy đúng phải ví tiền của tên cầm đầu"
"Cái gì? Lại đi móc túi sao?"
"Hì, bệnh nghề nghiệp tái phát, anh đừng nói với ba em nhé"
Giản Phong mỉm cười khoác tay qua vai cô, nhìn hai người như một cặp anh em trong nhà vậy. Từ nhỏ cô và Giản Phong đã coi nhau như người nhà nên những hành động gần gũi thế này đều rất bình thường.
Đối với cô có thể Giản Phong chỉ là một người anh trai nhưng đối với Giản Phong thì chưa chắc. Giản Phong không đơn thuần coi cô là em gái…phải nói thật, một người con gái xinh đẹp, hoạt bát như cô nhìn là đã thấy thích huống chi hai người còn không phải anh em ruột.
Giản Phong ôm chặt lấy cô, nói:
"Ước gì chúng ta là anh em ruột nhỉ"
Cô bật cười:
"Thì chúng ta không phải anh em kết nghĩa sao? Cho dù không phải cùng ba mẹ sinh ra nhưng anh chính là anh trai duy nhất của em"
"Anh biết chứ…" - Tới đoạn này đột nhiên giọng Giản Phong nhỏ lại, nhỏ đến mức cô nghe không rõ "…nếu chúng ta là anh em ruột thì có phải anh đã không thể phát sinh cảm giác khác với em".
"Anh nói gì thế?"
"À không có gì"
…
Sau khi đưa cô về tới nhà Giản Phong bèn từ biệt để trở về nhà riêng của mình. Cô đứng từ xa vẫy tay hét lớn:
"Về cẩn thận nhé, anh"
"Ừ, anh biết rồi, em vào nhà đi"
Cô vui vẻ mở cửa cổng vào nhà. Giản Phong cũng cất bước trở về. Trời hôm nay thật lạnh, lại thêm một lần nữa tỏ tình thất bại…
Vốn Giản Phong muốn nói tình cảm thật của lòng mình với cô nhưng chẳng hiểu tại sao lại không thể, cứ như thế này chắc tốt hơn nhiều, để cô làm đứa em gái bé bỏng của mình có vẻ thích hợp hơn…Giản Phong nghĩ vậy.
Thấy trong nhà im lặng, lại còn tối thui, cô nghĩ là ba mình đã ngủ nhưng không hiểu sao cửa lại mở. Cô gọi khẽ ba mình trong bóng tối:
"Ba ơi, con về rồi, ba?"
Chưa kịp phản ứng, đèn trong nhà đột ngột bật sáng khiến cô bị chói mắt, không biết từ đâu hai tên da ngăm to vạm vỡ đã bắt giữ lấy cô. Cho dù cô có biết chút võ đối phó cũng không thể đấu lại được hai tên to con này.
"Còn tưởng là ai, hóa ra là Tô đại tiểu thư"
Cô trợn trừng mắt nhìn người đàn ông gầy guộc, ăn mặc giống xã hội đen, trên mặt còn có một vết sẹo trông rất dữ tướng. Ông ta tên Garrick (có nghĩa là người cai trị) chính là practitioners (đệ tử) số một của tổ chức xã hội đen BlackWolf (Sói Đen) một tổ chức khét tiếng tàn bạo và độc đoán.
"Các…các người"
Tên Garrick vỗ tay ba cái nhếch miệng nhìn sang bên phải, từ bên trong có vài ba tên to con khác kéo lê lết ba cô ra ngoài. Ông bị bọn chúng đánh đến sức đi lại cũng không còn. Vừa nhìn thấy ba cô bỗng hét lên:
"Ba…bọn khốn các người đã làm gì ba tôi?"
Cô rất muốn đến và cho tên Garrick vài trận nhưng lại bị kìm hãm bởi hai tên tay sai của hắn. Garrick mỉm cười, một nụ cười nguy hiểm:
"Ba cô, Tô Đại Từ, nợ tiền bọn này cũng nhiều rồi đấy chứ lại còn tính ăn quỵt. Chậc, không trả thì bọn này tự đến lấy vậy"
"Bao giờ có chúng tôi sẽ trả, tại sao phải ra tay như vậy"
"Hừ, ranh con mà dám bày đặt điều kiện với bọn này sao? Ông chủ của tôi, thật sự đang rất nương tay với Tô Gia các người đấy"
"Lũ cặn bã, vài đồng tiền của đám khốn nạn các ngươi thì bổn tiểu thư đây cần thiết gì"
Garrick bất ngờ trước lời nói bạo gan này của cô, hắn tiến đến chỗ cô dùng bàn tay thô ráp nâng cằm nhỏ cô lên:
"Vậy sao? Vài đồng mà cô không thiết đủ để cô sống ba đời không hết đấy"
"Ta khinh"
Hắn mạnh tay hất cô một cái ngã nhào xuống. Tên Garrick này tuy nhìn có vẻ yếu ớt nhưng những tay sai của hắn lại ngược lại, tên nào tên nấy đều to cao và giỏi võ. Garrick ngẩng mặt lên trần thở phào một cái rồi ra hiệu cho đám tay sai lôi ba cô ra xe.
"Ba, ba ơi, mau thả ba tôi ra"
Ba cô đã bị bọn chúng đánh ngất. Còn cô vẫn bị ghìm dưới sức hai người đàn ông.
"Im miệng. Nếu không phải ông chủ nói ngay từ đầu là nhẹ nhàng với Tô Gia thì ông đây đã cắt lưỡi con ranh cô lâu rồi"
"Có giỏi thì làm đi, làm đi" - cô gân cổ lườm nguýt hắn.
"Ha, coi bộ cô không sợ phải không?"
Hắn chỉ tay ra hiệu điều gì đó với tên to con đứng bên cạnh. Đột nhiên cô bị bọn chúng bịt miệng bằng vải có chứa thuốc mê, cô cố vùng vẫy nhưng cuối cùng cũng không thể chống cự lại, thuốc mê ngấm vào người cô bất tỉnh.
"Hai ngày nữa, tại sàn đấu giá Diamond. Đưa con ranh này đến đó coi như là món quà tặng cho mấy lão già. Con bé này xinh đẹp đến vậy chắc rất được giá…Mau đưa đi"
"Vâng"