Chương 40: Ai mới là người vô dụng?
Bệnh viện F,
Anh tức tốc chạy vào trong bệnh viện tìm cô. Đang loay hoay không biết cô nằm ở phòng nào thì Giản Phong bước tới trước mặt anh:
"Anh tới rồi sao?"
Thấy Giản Phong, anh bèn hỏi:
"Cô ấy…đang ở đâu?"
"Phòng 167, cô ấy đang đợi anh đấy"
Phòng 167, anh vừa lẩm nhẩm vừa chạy đi. Giản Phong đừng nhìn theo dáng vẻ hấp tấp lo lắng ấy đành thở dài rồi nở một nụ cười vui vẻ rời đi.
Anh đến trước cửa phòng bệnh thì nhìn thấy cô đang ngồi trên giường trong bộ đồ bệnh nhân nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn vết thương trên cánh tay của cô anh chạnh lòng, bước vào quở trách:
"Tô Dịch Nhi, ngoài việc hay gây chuyện thì em còn có việc gì làm tốt đẹp hơn không?"
Nghe thấy tiếng của anh cô giật mình ngoái mặt lại tròn mắt nhìn.
"Nam…Nam Thành"
Anh đến trước giường bệnh rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Ánh mắt cau có nhìn cô gái đang bị thương này tuy có hơi giận nhưng anh không nỡ mắng miếc quá đáng. Anh nhìn vào vết thương hỏi han cô nhẹ nhàng:
"Còn đau không?"
Cô khẽ lắc đầu.
"Sao không gọi cho anh?"
Cô cúi thấp mặt xuống vẻ mặt hơi ủ rũ mà đáp lại lời anh:
"Em sợ…sẽ làm phiền đến anh và Ngô Tuyết Lan"
"Tô Dịch Nhi. Bình thường em sẽ không để yên nếu Ngô Tuyết Lan bên cạnh anh vậy tại sao hôm nay lại trở nên như vậy?"
"Dù em có không thích cô ta thì cuối cùng anh và cô ta cũng sẽ…à mà thôi, bỏ đi"
Cô khẽ nhếch miệng cười. Nụ cười gượng gạo như kiểu cô đang cố ép mình cười vậy. Anh nghiêm túc:
"Những lời của ba anh em không nên để tâm. Ông ấy chỉ là quá bảo thủ"
"..."
"Người anh yêu là em, sẽ không có bất cứ ai có thể xen vào"
Cô tròn mắt nhìn anh, ánh mắt long lanh ngấn lệ:
"Anh yêu em nhưng sẽ cưới cô ta?"
"Ai nói anh sẽ cưới Ngô Tuyết Lan. Lục Nam Thành này chỉ cưới duy nhất một người đó là Tô Dịch Nhi"
Cô không ngờ anh có thể nói ra những lời này. Anh làm vậy chính là đang làm trái lại ý của ba mình. Tuy cô cảm thấy không nên nhưng lại mừng rỡ đến tột đỉnh. Cô nhướn người ra đằng trước nắm lấy cà vạt của anh khẽ kéo anh về phía mình rồi hai người môi chạm môi. Anh bất ngờ trước phản ứng của cô nhưng lại tỏ vẻ thích thú.
Tới đoạn cô định dừng lại thì anh được đà giữ chặt lấy cô hôn cô cuồng nhiệt hơn. Nụ hôn nóng bỏng khiến cho nhiệt độ của phòng dường như cũng tăng lên. Hôn không chưa đủ anh bắt đầu luồn tay vào trong áo của cô lần mò. Cô phát hiện ra "bàn tay hư hỏng" của anh đang trong người nhưng lại để yên và ôm chặt lấy cổ của anh cùng phối hợp. Hai người họ cứ như vậy quấn quýt cả một lúc lâu…
…
Khoảng vài giờ sau đám người của Garrick trở lại nhà kho KR để tìm xác của cô. Lúc mới tới hắn còn hớn hở vì nghĩ rằng sẽ được thấy bộ dạng thê thảm của cô lúc chết nhưng không…sắc mặt của hắn trở nên lạnh tanh khi nhìn thấy xác của đàn em mình nằm ngổn ngang trên đất.
"Cái…cái quái gì thế này?"
Garrick gầm gừ:
"Mau chia ra tìm xác của Tô Dịch Nhi mau lên"
"Vâ…vâng"
Đám đàn em của hắn sợ toát mồ hôi hột ba chân bốn cẳng chạy đi mọi ngóc ngách của nhà kho tìm xác cô.
"Tô Dịch Nhi, tôi không tin là cô có thể sống sót mà ra ngoài được"
Sau một hồi tìm kiếm, tất cả đàn em của hắn đều mệt bở hơi tai quay trở về chỗ cũ báo cáo. Thấy bọn chúng trở về với tay không Garrick trợn trừng mắt quát:
"Xác cô ta đâu?"
"Đại…đại ca. Chúng em đã tìm hết mọi nơi không tìm thấy xác hay dấu vết nào của cô ta"
"Như vậy có nghĩa là…con ranh đó đã chạy thoát. Chết tiệt, một đám vô dụng có một con nhóc cũng không giải quyết nổi"
"Chúng ta lại để Tô Dịch Nhi thoát liệu tí nữa về ông chủ có…"
"Câm miệng. Ta không tin cô ta thoát được thêm một lần nữa, chúng ta đi"
Đám người Garrick ra khỏi nhà kho, một vài tên chịu trách nhiệm dọn xác của mấy tên xấu số đem đi chôn cất. Giản Phong không biết tự lúc nào xuất hiện ở gần nhà kho núp gần đó theo dõi Garrick. Nhìn thấy tên cầm đầu Garrick đang nhởn nhơ làm chuyện tàn ác Giản Phong căm phẫn nhưng không thể làm gì được.
"Mình phải tìm cách bám đuôi chúng để tìm ra căn cứ của Sói Đen"
Dọn xong xác, bọn chúng mới lái xe rời đi. Giản Phong đuổi theo ra đường lớn bắt taxi rồi bám đuôi bọn chúng.
"Bác tài đuổi theo chiếc xe phía trước giùm tôi"
Tài xế nghe theo Giản Phong lái xe đuổi theo xe của Garrick. Đi được đoạn đường thì tên lái xe của Garrick phát hiện có chiếc xe lạ bám theo đuôi xe mình bèn nói với Garrick:
"Anh, nãy giờ chiếc xe màu vàng kia cứ theo sát chúng ta, em e là…"
Garrick liếc mắt nhìn chiếc xe ấy qua gương chiếu hậu rồi nhếch miệng cười:
"Lại là một kẻ bám đuôi. Cứ lái xe thẳng đến đồn cảnh sát Thiên Tân, ta cần gặp Hoàng Mặc Dương để bàn chút chuyện"
"Vâng"
…
Tối hôm ấy, tại biệt thự Lục Gia...
Cô cầm ly nước đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó rất chăm chú. Cô lắc qua lắc lại ly nước nghĩ:
"Ngô Tuyết Lan từ khi nào lại cấu kết với đám người Garrick? Liệu cô ta có biết căn cứ của Sói Đen hay không?"
Anh đi ngang qua hành lang tầng hai thấy cô đang đứng trước cửa sổ, mái tóc bay bay trong gió thật là hút hồn anh bèn sấn tới. Cô vì mải suy nghĩ mà không để ý anh đang tới. Anh đến bên cạnh đứng đằng sau cô đưa hai tay về phía trước ôm lấy cô. Lúc này bị bàn tay của anh giữ chặt cô mới giật mình:
"Anh làm em giật mình đấy"
Anh hơi thấp người xuống ghé vào tai cô:
"Đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?"
"Không có gì. Chỉ là…có một chút chuyện"
"Chuyện của Giản Đan hay là…chuyện ba em?"
"Cả hai. Ngày nào mà họ không có tin tức thì em vẫn còn lo lắng"
Đúng lúc ba anh đi tới nhìn thấy anh và cô âu yếm ông tỏ ra không vui bèn ho lên vài tiếng. Cô phát hiện ba anh nên đã hất tay anh ra.
"Lục lão gia"
Anh quay lại nhìn thấy ba mình nhưng lại vẫn cố tình ôm cô.
"Ba, ba có chuyện gì không?"
"Chống lại lời ba chỉ thiệt cho con, còn những người mà biết điều sẽ không bao giờ mặt dày mà ở lại đây"
Ông nói xong câu đó thì rời đi. Tuy chỉ là một câu nói bình thường nhưng lại chứa đầy ẩn ý. Cô biết ba anh không thích cô đang cố đuổi khéo cô đi. Nhìn thấy vẻ mặt không vui của cô anh hỏi:
"Anh đã nói là đừng để ý đến lời ba anh nói như thế em sẽ thấy phiền"
"Nhưng mà…"
"Ba anh sắp chuẩn bị ra nước ngoài rồi. Ông ấy sẽ tổ chức tiệc hoàn thành nhiệm vụ trước khi rời đi, em yên tâm sẽ chẳng có ai chia rẽ chúng ta cả"
…
Xe của Garrick dừng ở đồn cảnh sát Thiên Tân một lúc lâu khiến Giản Phong không kiên nhẫn nổi đành phải rời đi. Bọn chúng thành công cắt đuôi Giản Phong sau đó mới quay trở về căn cứ.
Trên đường trở về căn cứ Garrick nhận được điện thoại của Ngô Tuyết Lan, hắn ngán ngẩm nhìn điện thoại rồi ấn nút nghe:
"Có chuyện gì thế?"
Đầu dây bên kia trả lời với một giọng điệu giễu cợt:
"Tôi cứ tưởng ông phải thành công xử lý Tô Dịch Nhi chứ? Trước đó ông còn bảo tôi vô dụng giờ thì ai mới là vô dụng đây?"
Ngô Tuyết Lan vắt chân ngồi trong phòng ngủ của ả lắc nhẹ ly rượu vang trên tay. Garrick nghe vậy câm nín không biết nói gì hèn hỏi lại cô ta:
"Vậy xin hỏi Ngô tiểu thư cô có kế hoạch gì không?"
"Để xử lý Tô Dịch Nhi trước hết phải tách cô ta khỏi Lục Nam Thành. Mấy hôm nữa Lục Gia sẽ có đại tiệc ông cứ chờ đó mà xem kế hoạch tiếp theo của tôi, sẽ có kịch hay đây…"
Anh tức tốc chạy vào trong bệnh viện tìm cô. Đang loay hoay không biết cô nằm ở phòng nào thì Giản Phong bước tới trước mặt anh:
"Anh tới rồi sao?"
Thấy Giản Phong, anh bèn hỏi:
"Cô ấy…đang ở đâu?"
"Phòng 167, cô ấy đang đợi anh đấy"
Phòng 167, anh vừa lẩm nhẩm vừa chạy đi. Giản Phong đừng nhìn theo dáng vẻ hấp tấp lo lắng ấy đành thở dài rồi nở một nụ cười vui vẻ rời đi.
Anh đến trước cửa phòng bệnh thì nhìn thấy cô đang ngồi trên giường trong bộ đồ bệnh nhân nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn vết thương trên cánh tay của cô anh chạnh lòng, bước vào quở trách:
"Tô Dịch Nhi, ngoài việc hay gây chuyện thì em còn có việc gì làm tốt đẹp hơn không?"
Nghe thấy tiếng của anh cô giật mình ngoái mặt lại tròn mắt nhìn.
"Nam…Nam Thành"
Anh đến trước giường bệnh rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Ánh mắt cau có nhìn cô gái đang bị thương này tuy có hơi giận nhưng anh không nỡ mắng miếc quá đáng. Anh nhìn vào vết thương hỏi han cô nhẹ nhàng:
"Còn đau không?"
Cô khẽ lắc đầu.
"Sao không gọi cho anh?"
Cô cúi thấp mặt xuống vẻ mặt hơi ủ rũ mà đáp lại lời anh:
"Em sợ…sẽ làm phiền đến anh và Ngô Tuyết Lan"
"Tô Dịch Nhi. Bình thường em sẽ không để yên nếu Ngô Tuyết Lan bên cạnh anh vậy tại sao hôm nay lại trở nên như vậy?"
"Dù em có không thích cô ta thì cuối cùng anh và cô ta cũng sẽ…à mà thôi, bỏ đi"
Cô khẽ nhếch miệng cười. Nụ cười gượng gạo như kiểu cô đang cố ép mình cười vậy. Anh nghiêm túc:
"Những lời của ba anh em không nên để tâm. Ông ấy chỉ là quá bảo thủ"
"..."
"Người anh yêu là em, sẽ không có bất cứ ai có thể xen vào"
Cô tròn mắt nhìn anh, ánh mắt long lanh ngấn lệ:
"Anh yêu em nhưng sẽ cưới cô ta?"
"Ai nói anh sẽ cưới Ngô Tuyết Lan. Lục Nam Thành này chỉ cưới duy nhất một người đó là Tô Dịch Nhi"
Cô không ngờ anh có thể nói ra những lời này. Anh làm vậy chính là đang làm trái lại ý của ba mình. Tuy cô cảm thấy không nên nhưng lại mừng rỡ đến tột đỉnh. Cô nhướn người ra đằng trước nắm lấy cà vạt của anh khẽ kéo anh về phía mình rồi hai người môi chạm môi. Anh bất ngờ trước phản ứng của cô nhưng lại tỏ vẻ thích thú.
Tới đoạn cô định dừng lại thì anh được đà giữ chặt lấy cô hôn cô cuồng nhiệt hơn. Nụ hôn nóng bỏng khiến cho nhiệt độ của phòng dường như cũng tăng lên. Hôn không chưa đủ anh bắt đầu luồn tay vào trong áo của cô lần mò. Cô phát hiện ra "bàn tay hư hỏng" của anh đang trong người nhưng lại để yên và ôm chặt lấy cổ của anh cùng phối hợp. Hai người họ cứ như vậy quấn quýt cả một lúc lâu…
…
Khoảng vài giờ sau đám người của Garrick trở lại nhà kho KR để tìm xác của cô. Lúc mới tới hắn còn hớn hở vì nghĩ rằng sẽ được thấy bộ dạng thê thảm của cô lúc chết nhưng không…sắc mặt của hắn trở nên lạnh tanh khi nhìn thấy xác của đàn em mình nằm ngổn ngang trên đất.
"Cái…cái quái gì thế này?"
Garrick gầm gừ:
"Mau chia ra tìm xác của Tô Dịch Nhi mau lên"
"Vâ…vâng"
Đám đàn em của hắn sợ toát mồ hôi hột ba chân bốn cẳng chạy đi mọi ngóc ngách của nhà kho tìm xác cô.
"Tô Dịch Nhi, tôi không tin là cô có thể sống sót mà ra ngoài được"
Sau một hồi tìm kiếm, tất cả đàn em của hắn đều mệt bở hơi tai quay trở về chỗ cũ báo cáo. Thấy bọn chúng trở về với tay không Garrick trợn trừng mắt quát:
"Xác cô ta đâu?"
"Đại…đại ca. Chúng em đã tìm hết mọi nơi không tìm thấy xác hay dấu vết nào của cô ta"
"Như vậy có nghĩa là…con ranh đó đã chạy thoát. Chết tiệt, một đám vô dụng có một con nhóc cũng không giải quyết nổi"
"Chúng ta lại để Tô Dịch Nhi thoát liệu tí nữa về ông chủ có…"
"Câm miệng. Ta không tin cô ta thoát được thêm một lần nữa, chúng ta đi"
Đám người Garrick ra khỏi nhà kho, một vài tên chịu trách nhiệm dọn xác của mấy tên xấu số đem đi chôn cất. Giản Phong không biết tự lúc nào xuất hiện ở gần nhà kho núp gần đó theo dõi Garrick. Nhìn thấy tên cầm đầu Garrick đang nhởn nhơ làm chuyện tàn ác Giản Phong căm phẫn nhưng không thể làm gì được.
"Mình phải tìm cách bám đuôi chúng để tìm ra căn cứ của Sói Đen"
Dọn xong xác, bọn chúng mới lái xe rời đi. Giản Phong đuổi theo ra đường lớn bắt taxi rồi bám đuôi bọn chúng.
"Bác tài đuổi theo chiếc xe phía trước giùm tôi"
Tài xế nghe theo Giản Phong lái xe đuổi theo xe của Garrick. Đi được đoạn đường thì tên lái xe của Garrick phát hiện có chiếc xe lạ bám theo đuôi xe mình bèn nói với Garrick:
"Anh, nãy giờ chiếc xe màu vàng kia cứ theo sát chúng ta, em e là…"
Garrick liếc mắt nhìn chiếc xe ấy qua gương chiếu hậu rồi nhếch miệng cười:
"Lại là một kẻ bám đuôi. Cứ lái xe thẳng đến đồn cảnh sát Thiên Tân, ta cần gặp Hoàng Mặc Dương để bàn chút chuyện"
"Vâng"
…
Tối hôm ấy, tại biệt thự Lục Gia...
Cô cầm ly nước đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó rất chăm chú. Cô lắc qua lắc lại ly nước nghĩ:
"Ngô Tuyết Lan từ khi nào lại cấu kết với đám người Garrick? Liệu cô ta có biết căn cứ của Sói Đen hay không?"
Anh đi ngang qua hành lang tầng hai thấy cô đang đứng trước cửa sổ, mái tóc bay bay trong gió thật là hút hồn anh bèn sấn tới. Cô vì mải suy nghĩ mà không để ý anh đang tới. Anh đến bên cạnh đứng đằng sau cô đưa hai tay về phía trước ôm lấy cô. Lúc này bị bàn tay của anh giữ chặt cô mới giật mình:
"Anh làm em giật mình đấy"
Anh hơi thấp người xuống ghé vào tai cô:
"Đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?"
"Không có gì. Chỉ là…có một chút chuyện"
"Chuyện của Giản Đan hay là…chuyện ba em?"
"Cả hai. Ngày nào mà họ không có tin tức thì em vẫn còn lo lắng"
Đúng lúc ba anh đi tới nhìn thấy anh và cô âu yếm ông tỏ ra không vui bèn ho lên vài tiếng. Cô phát hiện ba anh nên đã hất tay anh ra.
"Lục lão gia"
Anh quay lại nhìn thấy ba mình nhưng lại vẫn cố tình ôm cô.
"Ba, ba có chuyện gì không?"
"Chống lại lời ba chỉ thiệt cho con, còn những người mà biết điều sẽ không bao giờ mặt dày mà ở lại đây"
Ông nói xong câu đó thì rời đi. Tuy chỉ là một câu nói bình thường nhưng lại chứa đầy ẩn ý. Cô biết ba anh không thích cô đang cố đuổi khéo cô đi. Nhìn thấy vẻ mặt không vui của cô anh hỏi:
"Anh đã nói là đừng để ý đến lời ba anh nói như thế em sẽ thấy phiền"
"Nhưng mà…"
"Ba anh sắp chuẩn bị ra nước ngoài rồi. Ông ấy sẽ tổ chức tiệc hoàn thành nhiệm vụ trước khi rời đi, em yên tâm sẽ chẳng có ai chia rẽ chúng ta cả"
…
Xe của Garrick dừng ở đồn cảnh sát Thiên Tân một lúc lâu khiến Giản Phong không kiên nhẫn nổi đành phải rời đi. Bọn chúng thành công cắt đuôi Giản Phong sau đó mới quay trở về căn cứ.
Trên đường trở về căn cứ Garrick nhận được điện thoại của Ngô Tuyết Lan, hắn ngán ngẩm nhìn điện thoại rồi ấn nút nghe:
"Có chuyện gì thế?"
Đầu dây bên kia trả lời với một giọng điệu giễu cợt:
"Tôi cứ tưởng ông phải thành công xử lý Tô Dịch Nhi chứ? Trước đó ông còn bảo tôi vô dụng giờ thì ai mới là vô dụng đây?"
Ngô Tuyết Lan vắt chân ngồi trong phòng ngủ của ả lắc nhẹ ly rượu vang trên tay. Garrick nghe vậy câm nín không biết nói gì hèn hỏi lại cô ta:
"Vậy xin hỏi Ngô tiểu thư cô có kế hoạch gì không?"
"Để xử lý Tô Dịch Nhi trước hết phải tách cô ta khỏi Lục Nam Thành. Mấy hôm nữa Lục Gia sẽ có đại tiệc ông cứ chờ đó mà xem kế hoạch tiếp theo của tôi, sẽ có kịch hay đây…"