Chương 19: Sự đáp trả ngay thẳng
Buổi chiều xuất phát, Đường Ly cũng không thèm nhìn lấy Mộ Triết Viễn một lần, cô chỉ mang theo những thứ mình cần thịt đến đó cùng với số hàng, sắc mặt không biến sắc, có chút thiếu kiên nhẫn nhìn Trương Ngưng muốn đi cùng coi nhưng lại cứ khóc sướt mướt ôm lấy anh.
Đường Ly kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống một chút, che khuất nửa gương mặt của mình, giọng điệu lạnh lùng lên tiếng “Chị Dâu sợ xa Lão Đại như vậy thì chị cứ ở nhà đi, theo tôi làm gì.” Phiền chết đi được, từ trước đến nay đi giao hàng cô chưa từng được Mộ Triết Viễn ra tiễn bây giờ còn phải nhìn hau người họ.
Nghe thấy giọng điệu thiếu kiên nhẫn Mộ Triết Viễn liếc nhìn Đường Ly đang dùng mũ che khuất nửa gương mặt, vẫn lộ ra nét lạnh lùng không có bất kỳ cảm xúc nào thì có chút nhói lên bên ngực trái.
Trương Ngưng cũng bước lên xe, cô ta ngồi xuống cạnh cô, nhưng nhìn hau người có thể nhìn rất rõ là hai thái cực khác nhau, một người thì một cây đen đội mũ lạnh lùng bất cần, người thì tiểu thư dịu dàng mềm mại, nếu là đàn ông thì chắc chắn chọn vị tiểu thư kia.
Mi mắt của coi khẽ nhắm lại không muốn quan tâm, chỉ muốn chợp mắt một chút, dù sao đơn hàng cũng không khó, đường đi rất thuận tiện. Đột nhiên Trương Ngưng ngồi bên cạnh nhìn cô lên tiếng.
“Đường Ly! Cô thích Triết Viễn đúng không? Đều là phụ nữ cho nên tôi có thể nhìn ra tình cảm của cô dành cho anh ấy.”
Khoé môi cô khẽ nhếch lên “Vậy thì cô nhìn nhầm rồi, về nhìn lại đi tôi không thích Lão Đại.”
Câu trả lời của cô khiến cô ta không ngờ tới, cô lại bình thản trả lời một cách ngay thẳng như vậy, nhưng cô ta không tin, cô ta chắc chắn giữa Đường Ly và Mộ Triết Viễn có cái gì đó.
Cô ta phải bắt cô chính miệng thừa nhận, như vậy cô ta mới xác định sẽ làm gì tiếp theo “Nói dối, tôi thấy cô thích anh ấy như vậy, nhưng anh ấy ngoài tôi ra cũng chưa thấy anh ấy thích ai, nếu cô thích anh ấy tôi sợ cô sẽ tổn thương mất.” Trương Ngưng bày ra dáng vẻ vô tội với cô, nhưng tiếc là Đường Ly cô còn không thèm nâng mũ nhìn lấy một lần.
Vắt chéo chân, khoanh tay lại, ngửa đầu ra phía sau một cách thông thả, Đường Ly vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng thái độ vô cùng nghiêm túc không chút biểu cảm nào “Chị dâu à chị là đang sợ tôi tổn thương? Hay sợ tôi cướp bạn trai của chị?” Rốt cuộc còn muốn dò hỏi cô đến bao giờ? Định hỏi từ Ma Cao đến Myanmar luôn sao.
“Tôi không có ý đó đâu cô đừng hiểu lầm, tôi là sợ cô tổn thương vì anh ấy không đáp lại tình cảm của cô được mà thôi.” Trương Ngưng kinh ngạc khẽ rùng mình một cái khi nghe cô đáp từng câu từng chữ, không ngờ đến cô vậy mà lại thẳng thắn lạnh lùng đến mức này.
Càng nghe càng nực cười, Đường Ly cuối cùng cũng nở nun cười nhạt trên môi “Nếu chị sợ tôi tổn thương thì xem ra chị lo lắng thừa rồi, tôi không thích chính là không thích, mà đã là không thích thì lấy đâu ra tổn thương? Còn nếu chị sợ tôi cướp bạn trai chị thì yên tâm, tôi không có thói quen chọc đũa vào bát người khác.”
Trương Ngưng nghe xong thì cũng thỏa mãn bởi sự thẳng thắn của cô, cô ta vui vẻ nói cho cô nghe tựa như đang xem cô là một người bạn của cô ta “Tôi và Viễn dự định cuối năm sẽ kết hôn, tôi thật ra không muốn kết hôn sớm nhưng anh ấy lại một mực muốn kết hôn vì sợ tôi lại chạy mất.” Cô ta vừa nói vừa quan sát nét mặt của cô.
“Vậy sao? Chúc hai người trăm năm hạnh phúc nhé, lúc đó tôi sẽ gửi quà mừng đến cho hai người.” Đường Ly bình thản trả lời, mắt cô vẫn nhắm lại sau chiếc nón che nửa khuông mặt, giọng điệu nghiêm túc.
Kết hôn sao? Cũng đúng anh đợi cô ấy lâu như vậy sao có thể không kết hôn. Nhiều năm như vậy một lòng đi tìm cô ấy trở về chính là mong đợi đêna ngày này, ngày hai người họ bước vào lễ đường.
Đợi đến khi anh kết hôn, cô cũng sẽ không ở lại tổ chức, đến lúc đó có khi Trương Ngưng đã có thể giúp được anh quản lý mọi thứ. Từng câu từng chữ cô ấy hỏi cô, cô đều biết đó là giác quan thứ sáu của người phụ nữ khi họ cảm thấy bất an, chỉ là khi nghe đến chuyện anh kết hôn có có chút không vui.
Trên đời này có thứ gọi là duyên số định sẵn, có người yêu nhau chín mười năm cuối cùng lại đường ai nấy đi, mỗi người một cuộc sống. Nhưng cũng có những người chỉ mới quen vài tháng đã bên nhau cả một đời rồi.
Con người sẽ có đôi ba lần phải đưa ra quyết định buông bỏ để chọn ra lựa chọn tốt nhất. Chúng ta có thể khóc ngay cả khi nước mắt không rơi, và cũng có thể vỡ tan không một tiếng động nào, âm thầm lặng lẽ.
Trương Ngưng đã từng nghĩ Đường Ly cũng như những người phụ nữ khác, khi bị nói như vậy sẽ tức giận mà tìm lý do chối cãi, và tìm lý do để biện minh, nhưng cô ta không ngờ Đường Ly lại thẳng thắn một cách bình thản mà trả lời như chuyện không liên quan đến mình.
Cho dù thế nào thì cô ta cũng sẽ thắng, bởi vì cô ta có được trái tim của anh, vậy nên cuộc chơi ngay từ đầu đã sớm có kết quả thắng thua. Tình yêu chính là một cái bẫy lớn, người mắc bẫy là người yêu nhiều cũng chính là người vừa ngu ngốc vừa là người thua cuộc, còn người chiến thắng thì chính là người đã tạo ra cái bẫy mà muốn cô bước vào.
Đường Ly kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống một chút, che khuất nửa gương mặt của mình, giọng điệu lạnh lùng lên tiếng “Chị Dâu sợ xa Lão Đại như vậy thì chị cứ ở nhà đi, theo tôi làm gì.” Phiền chết đi được, từ trước đến nay đi giao hàng cô chưa từng được Mộ Triết Viễn ra tiễn bây giờ còn phải nhìn hau người họ.
Nghe thấy giọng điệu thiếu kiên nhẫn Mộ Triết Viễn liếc nhìn Đường Ly đang dùng mũ che khuất nửa gương mặt, vẫn lộ ra nét lạnh lùng không có bất kỳ cảm xúc nào thì có chút nhói lên bên ngực trái.
Trương Ngưng cũng bước lên xe, cô ta ngồi xuống cạnh cô, nhưng nhìn hau người có thể nhìn rất rõ là hai thái cực khác nhau, một người thì một cây đen đội mũ lạnh lùng bất cần, người thì tiểu thư dịu dàng mềm mại, nếu là đàn ông thì chắc chắn chọn vị tiểu thư kia.
Mi mắt của coi khẽ nhắm lại không muốn quan tâm, chỉ muốn chợp mắt một chút, dù sao đơn hàng cũng không khó, đường đi rất thuận tiện. Đột nhiên Trương Ngưng ngồi bên cạnh nhìn cô lên tiếng.
“Đường Ly! Cô thích Triết Viễn đúng không? Đều là phụ nữ cho nên tôi có thể nhìn ra tình cảm của cô dành cho anh ấy.”
Khoé môi cô khẽ nhếch lên “Vậy thì cô nhìn nhầm rồi, về nhìn lại đi tôi không thích Lão Đại.”
Câu trả lời của cô khiến cô ta không ngờ tới, cô lại bình thản trả lời một cách ngay thẳng như vậy, nhưng cô ta không tin, cô ta chắc chắn giữa Đường Ly và Mộ Triết Viễn có cái gì đó.
Cô ta phải bắt cô chính miệng thừa nhận, như vậy cô ta mới xác định sẽ làm gì tiếp theo “Nói dối, tôi thấy cô thích anh ấy như vậy, nhưng anh ấy ngoài tôi ra cũng chưa thấy anh ấy thích ai, nếu cô thích anh ấy tôi sợ cô sẽ tổn thương mất.” Trương Ngưng bày ra dáng vẻ vô tội với cô, nhưng tiếc là Đường Ly cô còn không thèm nâng mũ nhìn lấy một lần.
Vắt chéo chân, khoanh tay lại, ngửa đầu ra phía sau một cách thông thả, Đường Ly vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng thái độ vô cùng nghiêm túc không chút biểu cảm nào “Chị dâu à chị là đang sợ tôi tổn thương? Hay sợ tôi cướp bạn trai của chị?” Rốt cuộc còn muốn dò hỏi cô đến bao giờ? Định hỏi từ Ma Cao đến Myanmar luôn sao.
“Tôi không có ý đó đâu cô đừng hiểu lầm, tôi là sợ cô tổn thương vì anh ấy không đáp lại tình cảm của cô được mà thôi.” Trương Ngưng kinh ngạc khẽ rùng mình một cái khi nghe cô đáp từng câu từng chữ, không ngờ đến cô vậy mà lại thẳng thắn lạnh lùng đến mức này.
Càng nghe càng nực cười, Đường Ly cuối cùng cũng nở nun cười nhạt trên môi “Nếu chị sợ tôi tổn thương thì xem ra chị lo lắng thừa rồi, tôi không thích chính là không thích, mà đã là không thích thì lấy đâu ra tổn thương? Còn nếu chị sợ tôi cướp bạn trai chị thì yên tâm, tôi không có thói quen chọc đũa vào bát người khác.”
Trương Ngưng nghe xong thì cũng thỏa mãn bởi sự thẳng thắn của cô, cô ta vui vẻ nói cho cô nghe tựa như đang xem cô là một người bạn của cô ta “Tôi và Viễn dự định cuối năm sẽ kết hôn, tôi thật ra không muốn kết hôn sớm nhưng anh ấy lại một mực muốn kết hôn vì sợ tôi lại chạy mất.” Cô ta vừa nói vừa quan sát nét mặt của cô.
“Vậy sao? Chúc hai người trăm năm hạnh phúc nhé, lúc đó tôi sẽ gửi quà mừng đến cho hai người.” Đường Ly bình thản trả lời, mắt cô vẫn nhắm lại sau chiếc nón che nửa khuông mặt, giọng điệu nghiêm túc.
Kết hôn sao? Cũng đúng anh đợi cô ấy lâu như vậy sao có thể không kết hôn. Nhiều năm như vậy một lòng đi tìm cô ấy trở về chính là mong đợi đêna ngày này, ngày hai người họ bước vào lễ đường.
Đợi đến khi anh kết hôn, cô cũng sẽ không ở lại tổ chức, đến lúc đó có khi Trương Ngưng đã có thể giúp được anh quản lý mọi thứ. Từng câu từng chữ cô ấy hỏi cô, cô đều biết đó là giác quan thứ sáu của người phụ nữ khi họ cảm thấy bất an, chỉ là khi nghe đến chuyện anh kết hôn có có chút không vui.
Trên đời này có thứ gọi là duyên số định sẵn, có người yêu nhau chín mười năm cuối cùng lại đường ai nấy đi, mỗi người một cuộc sống. Nhưng cũng có những người chỉ mới quen vài tháng đã bên nhau cả một đời rồi.
Con người sẽ có đôi ba lần phải đưa ra quyết định buông bỏ để chọn ra lựa chọn tốt nhất. Chúng ta có thể khóc ngay cả khi nước mắt không rơi, và cũng có thể vỡ tan không một tiếng động nào, âm thầm lặng lẽ.
Trương Ngưng đã từng nghĩ Đường Ly cũng như những người phụ nữ khác, khi bị nói như vậy sẽ tức giận mà tìm lý do chối cãi, và tìm lý do để biện minh, nhưng cô ta không ngờ Đường Ly lại thẳng thắn một cách bình thản mà trả lời như chuyện không liên quan đến mình.
Cho dù thế nào thì cô ta cũng sẽ thắng, bởi vì cô ta có được trái tim của anh, vậy nên cuộc chơi ngay từ đầu đã sớm có kết quả thắng thua. Tình yêu chính là một cái bẫy lớn, người mắc bẫy là người yêu nhiều cũng chính là người vừa ngu ngốc vừa là người thua cuộc, còn người chiến thắng thì chính là người đã tạo ra cái bẫy mà muốn cô bước vào.