Chương 22: Roi mây chỉ có thể chạm vào da thịt bên ngoài
Đường Ly cùng Chu Yến Tây đứng trước cửa phòng giam, đột nhiên khoé môi của cô nhếch lên nở nụ cười nhàn nhạt, cũng không phải lần đầu nhưng lần này chẳng hiểu sao lại cảm thấy có chút đặc biệt.
Nhìn cô định bước vào Chu Yến Tây liền muốn ngăn lại “Thật sự muốn vào sao? Chị không muốn cầu xin Lão Đại bỏ qua một lần, dù sao cũng chỉ là một lô hàng cùng lắm chúng ta cùng nhau đi tìm chúng về, nếu ở đây đừng nói là 6 ngày 5 ngày đã muốn chết đi rồi.” Trên gương mặt của anh t lộ rõ sự lo lắng cho cô, nếu có thể thì có lẽ Chu Yến Tây đã xung phong bước vào phòng giam thay cho cô rồi.
“Yến Tây, chuyện tôi làm tôi sẽ mình tự chịu, chuyện lô hàng tôi nhất định sẽ đi tìm, bảo người giám sát tôi đừng nương tay, đối với người khác thế nào thì đối với tôi như vậy, chỉ có như vậy mới công bằng, mới không xảy ra lục đục nội bộ.”
“Về đi!” Đường Ly mỉm cười lên tiếng xong liền bước thẳng vào bên trong phòng giam tĩnh mịch, bóng dáng của cô như bước vào cánh cửa địa ngục khuất mất sau bóng tối phía bên kia.
Dáng vẻ kiên quyết của Đường Ly bắt buộc Chu Yến Tây phải quay ra đi về phía hệ thống, anh thật muốn biết tại sao người khác lại biết điểm giao dịch, cũng thật muốn biết đám người dám cướp hàng kia là ai mà có thể qua mặt được Đường Ly.
Cô ngồi xuống một góc phòng giam, ngắm nhìn thật kỹ sau đó chỉ cười nhạt.
Trăm ngàn khổ cực chưa từng than vãn, âm thầm chỉ mong anh một đời bình an có được mọi thứ trong tay vô lo vô nghĩ. Nhưng chỉ cần vết thương trên tay cô ấy rỉ máu, chỉ cần sai sót một lần thì những thứ trước kia đều không có ý nghĩa.
Cánh cửa bỗng có tiếng, cô ngẩn đầu nhìn thì liền thấy Mộ Triết Viễn và một người khác bước vào, cô cũng chống tay đứng dậy phủi phủi người mình một chút, tự ý đút tay mình vào dây thừng đã được buộc sẵn.
Anh nhíu mày nhìn cô, đến nước này cô cũng không muốn cầu xin anh? Cô nghĩ bản thân có thể chịu nổi sáu ngày sao, Mộ Triết Viễn cuối cùng vẫn là không nhịn được mà mở miệng.
“Lần này xem như bỏ đi, lô hàng cũng không tổn thất gì nhiều.”
Thanh âm nhẹ nhàng, nhưng trái ngược với anh là sự bình thản của cô, cùng với ánh mắt không chút cảm xúc gì, còn bỡn cợt lên tiếng đáp lại lời của anh một cách sắc bén “Không được, là tôi làm thất bại nhiệm vụ của tổ chức, ảnh hưởng đến nhiều người. Cũng là tôi bảo vệ Chị Dâu không tốt, cho nên tất nhiên phải chịu phạt. Đánh đủ không thừa không thiếu, không được nhẹ tay.” Đôi mắt của cô lạnh lẽo đến lạ khoé môi còn nở nụ cười nhàn nhạt, tựa như muốn chống đối lại lời nói của anh.
Mộ Triết Viễn tức đến mức cuộn tròn tay lại nhìn thẳng vào mắt cô gằn lên từng chữ một “ĐỪỜNG... LY!”
“Lão Đại, cho dù không tính chuyện lô hàng, thì không phải tôi cũng bảo vệ Chị Dâu không tốt sao? Thuộc hạ làm không tốt thì tất nhiên phải chịu phạt nếu không thì sau có thể làm gương cho người khác?” Đường Ly chán ghét lên tiếng phản bác lại, cô làm cô chịu, là cô không tốt, đời này cô định sẵn sẽ thua rồi cho nên những thứ này thì có là gì chứ.
“Đánh đi, cậu sợ cái gì? Tôi không ăn thịt cậu, nhớ cho rõ không thừa không thiếu không được nhẹ tay.” Cô nhìn sang một người đang cầm roi mây trên tay khó chịu lên tiếng nhắc nhở cậu ta.
Người đó liếc nhìn sang anh rồi lại nhìn sang cô nhỏ giọng “Chị Ly hay là chị nghe theo Lão Đại đi.”
“Tôi nói đánh cậu có nghe không hả? Mau lên nếu không tôi giết chết cậu tại đây ngay lập tức.” Cô tức giận quát lớn, đôi mắt cũng vô cùng lạnh lẽo mặt kệ Mộ Triết Viễn có mặt ở đó cô cũng mặc kệ quy tắc mà không muốn quan tâm nữa.
Cậu ta cắn môi do dự, cúi mặt nói với cô “Chị Ly em xin lỗi.”
Vừa dứt câu tiếng roi mây “Vút!” vào lớp áo, nhưng có thể nhìn thấy cơn đau từng roi mây khảm xâu vào da thịt, đau đến tận xương tủy của con người. Đường Ly cắn răng chịu đựng, cô không cầu xin anh, cũng không đồng ý bước ra khỏi đây theo lời anh.
Tiếng roi mây không ngừng vang lên, ở trước mắt anh khiến anh trái tim cũng đập loạn lên, nhìn thấy cô kiên cường không khuất phục cắn răng chịu đựng cũng không bật ra một tiếng la nào, cho dù cân môi chịu đựng đến bật máu.
Tay anh nắm lại nổi đẩy gân máu, nhìn Đường Ly anh cảm giác đây không phải là sự trừng phạt cho cô, mà hình ảnh này chính là đang dày vò anh, anh vừa bực tức, vừa đau lòng, vừa khó chịu.
Mồ hôi trên trán của cô liên tục túa ra khắp gương mặt mộc không tô son điểm phấn nhưng lại đẹp đến đau lòng, mi mắt cô chớp chớp nhất quyết không được để rơi nước mắt. Mộ Triết Viễn không nhìn nổi nữa, nếu nhìn nữa anh sợ, anh sẽ phát điên bởi vì sự kiên quyết cùng ánh mắt vô tình đó của cô mất.
Nhìn bóng lưng anh rời đi cô lại nở nụ cười chua chát, cho dù ở trước mắt nhưng từ lâu đã không thể chạm tới được anh, cũng không hiểu nổi anh.
Roi mây chạm vào da thịt sẽ khiến con người ta bật máu, cũng sẽ để con người ta cảm thấy đau đớn, cảm thấy đau như muốn chết đi, vậy mà cho dù cơn đau có thế nào cũng không bằng trái tim tan vỡ.
Roi mây đánh tan da nát thịt, roi mây cũng đã đánh vỡ một trái tim từ xâu bên trong, da thịt có thể lành lại, nhưng vết thương trong lòng có khi phải mất cả đời người.
Mười roi, cứ cách ba mươi phút thì cô sẽ bị đánh 10 cái, khiến da thịt phía sau lớp áo kia của cô cũng trở nên đau rát.
Mộ Triết Viễn dù sao cũng chỉ thấy thương xót cho mặt trời nhỏ của anh ta, còn cô chỉ là một ngọn đèn mờ bên đường, chiếu sáng cả con đường bằng tất cả ánh sáng của mình có được, bằng cả năng lượng sức lực của mình mà gắng gượng, dùng những ánh sáng cuối cùng chỉ soi cả cin đường cho một người.
Nhìn cô định bước vào Chu Yến Tây liền muốn ngăn lại “Thật sự muốn vào sao? Chị không muốn cầu xin Lão Đại bỏ qua một lần, dù sao cũng chỉ là một lô hàng cùng lắm chúng ta cùng nhau đi tìm chúng về, nếu ở đây đừng nói là 6 ngày 5 ngày đã muốn chết đi rồi.” Trên gương mặt của anh t lộ rõ sự lo lắng cho cô, nếu có thể thì có lẽ Chu Yến Tây đã xung phong bước vào phòng giam thay cho cô rồi.
“Yến Tây, chuyện tôi làm tôi sẽ mình tự chịu, chuyện lô hàng tôi nhất định sẽ đi tìm, bảo người giám sát tôi đừng nương tay, đối với người khác thế nào thì đối với tôi như vậy, chỉ có như vậy mới công bằng, mới không xảy ra lục đục nội bộ.”
“Về đi!” Đường Ly mỉm cười lên tiếng xong liền bước thẳng vào bên trong phòng giam tĩnh mịch, bóng dáng của cô như bước vào cánh cửa địa ngục khuất mất sau bóng tối phía bên kia.
Dáng vẻ kiên quyết của Đường Ly bắt buộc Chu Yến Tây phải quay ra đi về phía hệ thống, anh thật muốn biết tại sao người khác lại biết điểm giao dịch, cũng thật muốn biết đám người dám cướp hàng kia là ai mà có thể qua mặt được Đường Ly.
Cô ngồi xuống một góc phòng giam, ngắm nhìn thật kỹ sau đó chỉ cười nhạt.
Trăm ngàn khổ cực chưa từng than vãn, âm thầm chỉ mong anh một đời bình an có được mọi thứ trong tay vô lo vô nghĩ. Nhưng chỉ cần vết thương trên tay cô ấy rỉ máu, chỉ cần sai sót một lần thì những thứ trước kia đều không có ý nghĩa.
Cánh cửa bỗng có tiếng, cô ngẩn đầu nhìn thì liền thấy Mộ Triết Viễn và một người khác bước vào, cô cũng chống tay đứng dậy phủi phủi người mình một chút, tự ý đút tay mình vào dây thừng đã được buộc sẵn.
Anh nhíu mày nhìn cô, đến nước này cô cũng không muốn cầu xin anh? Cô nghĩ bản thân có thể chịu nổi sáu ngày sao, Mộ Triết Viễn cuối cùng vẫn là không nhịn được mà mở miệng.
“Lần này xem như bỏ đi, lô hàng cũng không tổn thất gì nhiều.”
Thanh âm nhẹ nhàng, nhưng trái ngược với anh là sự bình thản của cô, cùng với ánh mắt không chút cảm xúc gì, còn bỡn cợt lên tiếng đáp lại lời của anh một cách sắc bén “Không được, là tôi làm thất bại nhiệm vụ của tổ chức, ảnh hưởng đến nhiều người. Cũng là tôi bảo vệ Chị Dâu không tốt, cho nên tất nhiên phải chịu phạt. Đánh đủ không thừa không thiếu, không được nhẹ tay.” Đôi mắt của cô lạnh lẽo đến lạ khoé môi còn nở nụ cười nhàn nhạt, tựa như muốn chống đối lại lời nói của anh.
Mộ Triết Viễn tức đến mức cuộn tròn tay lại nhìn thẳng vào mắt cô gằn lên từng chữ một “ĐỪỜNG... LY!”
“Lão Đại, cho dù không tính chuyện lô hàng, thì không phải tôi cũng bảo vệ Chị Dâu không tốt sao? Thuộc hạ làm không tốt thì tất nhiên phải chịu phạt nếu không thì sau có thể làm gương cho người khác?” Đường Ly chán ghét lên tiếng phản bác lại, cô làm cô chịu, là cô không tốt, đời này cô định sẵn sẽ thua rồi cho nên những thứ này thì có là gì chứ.
“Đánh đi, cậu sợ cái gì? Tôi không ăn thịt cậu, nhớ cho rõ không thừa không thiếu không được nhẹ tay.” Cô nhìn sang một người đang cầm roi mây trên tay khó chịu lên tiếng nhắc nhở cậu ta.
Người đó liếc nhìn sang anh rồi lại nhìn sang cô nhỏ giọng “Chị Ly hay là chị nghe theo Lão Đại đi.”
“Tôi nói đánh cậu có nghe không hả? Mau lên nếu không tôi giết chết cậu tại đây ngay lập tức.” Cô tức giận quát lớn, đôi mắt cũng vô cùng lạnh lẽo mặt kệ Mộ Triết Viễn có mặt ở đó cô cũng mặc kệ quy tắc mà không muốn quan tâm nữa.
Cậu ta cắn môi do dự, cúi mặt nói với cô “Chị Ly em xin lỗi.”
Vừa dứt câu tiếng roi mây “Vút!” vào lớp áo, nhưng có thể nhìn thấy cơn đau từng roi mây khảm xâu vào da thịt, đau đến tận xương tủy của con người. Đường Ly cắn răng chịu đựng, cô không cầu xin anh, cũng không đồng ý bước ra khỏi đây theo lời anh.
Tiếng roi mây không ngừng vang lên, ở trước mắt anh khiến anh trái tim cũng đập loạn lên, nhìn thấy cô kiên cường không khuất phục cắn răng chịu đựng cũng không bật ra một tiếng la nào, cho dù cân môi chịu đựng đến bật máu.
Tay anh nắm lại nổi đẩy gân máu, nhìn Đường Ly anh cảm giác đây không phải là sự trừng phạt cho cô, mà hình ảnh này chính là đang dày vò anh, anh vừa bực tức, vừa đau lòng, vừa khó chịu.
Mồ hôi trên trán của cô liên tục túa ra khắp gương mặt mộc không tô son điểm phấn nhưng lại đẹp đến đau lòng, mi mắt cô chớp chớp nhất quyết không được để rơi nước mắt. Mộ Triết Viễn không nhìn nổi nữa, nếu nhìn nữa anh sợ, anh sẽ phát điên bởi vì sự kiên quyết cùng ánh mắt vô tình đó của cô mất.
Nhìn bóng lưng anh rời đi cô lại nở nụ cười chua chát, cho dù ở trước mắt nhưng từ lâu đã không thể chạm tới được anh, cũng không hiểu nổi anh.
Roi mây chạm vào da thịt sẽ khiến con người ta bật máu, cũng sẽ để con người ta cảm thấy đau đớn, cảm thấy đau như muốn chết đi, vậy mà cho dù cơn đau có thế nào cũng không bằng trái tim tan vỡ.
Roi mây đánh tan da nát thịt, roi mây cũng đã đánh vỡ một trái tim từ xâu bên trong, da thịt có thể lành lại, nhưng vết thương trong lòng có khi phải mất cả đời người.
Mười roi, cứ cách ba mươi phút thì cô sẽ bị đánh 10 cái, khiến da thịt phía sau lớp áo kia của cô cũng trở nên đau rát.
Mộ Triết Viễn dù sao cũng chỉ thấy thương xót cho mặt trời nhỏ của anh ta, còn cô chỉ là một ngọn đèn mờ bên đường, chiếu sáng cả con đường bằng tất cả ánh sáng của mình có được, bằng cả năng lượng sức lực của mình mà gắng gượng, dùng những ánh sáng cuối cùng chỉ soi cả cin đường cho một người.