Chương 28: Cảm Xúc
Cánh cửa còn chưa được đẩy đi thì Mộ Triết Viễn đã dụi tắt điếu thuốc, anh chống tay lên cửa khiến cô giật mình xoay người lại nhíu mày nhìn anh khó hiểu, đôi mắt sắc bén của anh quét qua gương mặt xinh đẹp của cô, rồi lại nhìn chăm chăm vào môi của cô.
“Em rời khỏi như vậy không sợ Đường Ứng sẽ là người thay em làm sao?” Giọng điệu không nóng không lạnh, cũng không mang theo ý cảnh cáo vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng lại vô cùng thành công đánh vào tâm lý của Đường Ly, khiến cô bất động không dám nhúc nhích, lời nói chỉ vỏn vẹn mấy chữ lại khiến cô có thể dao động cắn chặt môi đến mức muốn bật máu.
Đôi mắt lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mặt “Mộ Triết Viễn, anh dám động vào em trai tôi, tôi nhất định không bỏ qua cho anh.” Anh dùng lý do này là muốn uy hiếp cô, bởi vì anh rất rõ Đường Ứng quan trọng hơn bất kì thứ gì.
Khoé môi của anh nâng lên, mùi rượu thoang thoảng trên người của cô khiến anh thích thú “Em ở lại thì không có chuyện tôi động vào Đường Ứng, tùy thuộc vào em... À mà tôi cũng muốn nói cho em biết Đường Ứng đã đến gặp tôi rồi.”
Hai mắt của Đường Ly mở to nhìn anh, không dám tin những gì mà anh nói, em trai cô đến gặp anh khi nào sao cô lại không biết? Tại sao lại đi đến gặp anh chứ, rốt cuộc anh muốn gì, Trương Ngưng về rồi còn muốn cô ở lại làm gì.
“Mộ Triết Viễn không động được động vào Đường Ứng, thằng bé còn nhỏ không thể chịu đựng được, hơn nữa anh độc ác như vậy, em trai tôi không giúp anh gánh được tội... Một mình tôi sẽ gánh, đừng động vào em trai tôi nếu không cho dù bỏ mạng tôi cũng nhất định không tha cho anh.” Tay cô cuộn tròn lại, trong lòng từng chút một nguội lạnh.
Cô không thể bỏ mặt em trai mình, cô không sợ chết chỉ hi vọng em trai cô trong sạch, không vướng phải thứ không tốt, nếu để Mộ Triết Viễn thật sự bắt Đường Ứng đến, chỉ sợ em trai cô ngay cả mạng cũng không giữ nổi.
“Ngoan! Em biết đấy, em chạy không thoát... ” Mộ Triết Viễn nghiên đầu giữ lấy gáy cô, áp môi mình lên môi cô mà hôn, mùi rượu còn động lại, đầu óc cả hai đều đã trở nên mơ hồ.
Cho dù trong người có rượu hay không thì Đường Ly không bao giờ có đủ sức lực đẩy anh ra khỏi người mình, sức của anh rất lớn nếu anh không muốn thì không thể nào đẩy ra được.
Anh dùng lưỡi tách khoang miệng cô ra, dùng lưỡi càng quét bên trong cánh tay ở eo cô cũng nhanh chóng vặn lấy tay cầm cửa mà mở ra, chân anh đặt giữa hai chân cô. Môi vẫn không hề có ý định rời, muốn hôn cô, muốn hôn đến mức sắp phát điên lên rồi.
Đầu óc của cô trở nên trống rỗng, anh đã luôn như vậy, chưa từng hỏi ý cô, bởi vì chỉ cần là việc anh muốn anh sẽ làm cho bằng được, ngay cả việc ép cô quay lại với tổ chức, ép hôn cô thế này thì cũng đủ biết anh là người sẽ không có chuyện có thể nói lý lẽ được.
Mộ Triết Viễn di chuyển đi vào nhà của cô, chân anh đá vào cánh cửa đóng sầm lại, cũng là lúc anh rời môi cô, tay ở eo của cô, anh nhấc hẳng cô lên vai của mình rồi bước đi về phía phòng ngủ.
“Mộ Triết Viễn anh muốn gì mau bỏ tôi xuống.” Đường Ly đánh vào lưng anh một cách thô bạo lại dùng hết sức lực anh chỉ nhíu mày một chút rồi quăn cô lên giường.
Anh ép cô dưới thân mình, ánh mắt mơ hồ nhìn cô đang tức giận, chẳng khác nào con mèo nhỏ đang tức giận gầm gừ muốn cắn chết anh, muốn chạy khỏi đây, nhưng sự việc hôm nay thôi quá đủ rồi, anh sẽ không rời mắt khỏi cô nữa.
Khom người anh nghiên đầu cúi xuống hôn lên vai cô, rồi lại hôn lên cổ cô, chiếc áo bành tô trắng cũng bị anh vứt xuống sàn nhà một cách đáng thương, Đường Ly cắn chặt môi không bật ra thành tiếng, lòng cô vừa đau lại vừa lạnh.
Mộ Triết Viễn cởi bỏ quần áo trên người của cô và anh, nhìn cô ở dưới thân mình không một mảnh vải che thân, anh đột nhiên sững lại nhìn thấy cơ thể trắng của cô lại có rất nhiều vết sẹo mờ đi rồi, quét mắt một chút thôi đã thấy rất nhiều rồi.
Trong lòng anh dâng lên cảm giác khó tả, anh nhìn cô, nhìn sâu vào đôi mắt để bản thân ít ra cũng có thể hiểu nổi cô. Anh cúi đầu chậm rãi áp môi mình lên môi cô mà hôn, bên dưới cũng thô bạo, cũng không dùng lực như thường.
Anh vừa chậm rãi, vừa nhẹ nhàng đi vào bên trong cô, nhưng cho dù không phải lần đầu nhưng lần nào cô cũng bức anh đến muốn chết đi. Anh di chuyển rất chậm, chậm đến mức khiến cô cũng phải sững sờ với tốc độ này.
Vết thương dưới tấm lưng của cô, anh vẫn chưa thấy, Đường Ly đang chịu cơn đau rát từ tấm lưng đầy vết thương của mình, cô khẽ nhắm đi đôi mắt của mình, môi cắn đến bật máu cũng không la lên, giọt nước mắt từ khoé mi của cô rơi ra.
Mộ Triết Viễn không nhìn thấy, chỉ là khi nhìn thấy vết sẹo của cô anh đã rất khó chịu, thậm chí anh thật sự muốn chúng biến mất trước mắt mình. Anh sợ cô đau cho nên làm chậm, nhưng dù chậm thế nào cũng không ngăn được chuyện tốc độ sẽ tăng lên.
Chỉ là anh không thô bạo như bình thường, như thú hoang cắn lấy con mồi của mình.
“Mộ Triết Viễn! Tôi hối hận rồi, đáng lẽ ra lúc đó tôi nên chết đi, như vậy sẽ tốt hơn.” Đường Ly nhìn anh mồ hôi đầm đìa trên người mình.
“Như thế này... Cũng... thật giày vò,... Đau thật đấy.” Khoé môi cô nhếch lên cười như không cười rồi nhắm mắt buông lỏng bản thân.
Cơn đau thể xác lẫn tinh thần của mình, cô không chịu được mà ngất đi dưới thân anh. Mộ Triết Viễn cũng phóng thích tất cả vào bên trong cô, khi cô vừa dứt câu.
Anh nhìn cô vẫn ở dưới thân thì mới có thể yên tâm, Mộ Triết Viễn dùng khăn giấy lau mặt cho cô, rồi cẩn thận xoay người cô lại đi tắm, thì anh liền bàng hoàng khi nhìn thấy vết thương do roi mây trên lưng cô.
Chằng chịt lên nhau, màu đỏ của da thịt thật khiến người ta sợ hãi, Mộ Triết Viễn muốn vươn tay chạm vào nhưng không dám, anh sợ Đường Ly đau sẽ giật mình cho nên anh rút tay về. Anh đứng dậy đi tìm hộp cứu thương của nhà cô.
Thật may!
Đường Ly vẫn để trên bàn vì cô bị thương cho nên không đem cất chỉ để trước mắt có thể tùy tiện lấy ngay thứ mình muốn. Anh cầm hộp cứu thương đi đến, ngồi xuống phía sau tấm lưng của cô, dùng bông gòn cẩn thận dùng thuốc rửa vết thương rửa cho cô vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, mà cô không cảm nhận được nữa.
Mộ Triết Viễn cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho cô, chẳng hiểu sao cảm giác tội lỗi lại như muốn nuốt chửng anh, khiến anh như muốn phát điên lên. Cô vẫn không mở nổi mắt, cứ thế mà ngủ trong sự mệt mỏi.
Cô của hiện tại, trong lòng đã hạ được quyết tâm buông bỏ tình cảm của mình rồi, cô không muốn hi vọng, cũng không muốn tính chuyện cả hai, nó xa quá cô nhìn không nổi, cũng sợ bản thân sẽ lại vấp ngã trước khi đến điểm đích.
“Em rời khỏi như vậy không sợ Đường Ứng sẽ là người thay em làm sao?” Giọng điệu không nóng không lạnh, cũng không mang theo ý cảnh cáo vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng lại vô cùng thành công đánh vào tâm lý của Đường Ly, khiến cô bất động không dám nhúc nhích, lời nói chỉ vỏn vẹn mấy chữ lại khiến cô có thể dao động cắn chặt môi đến mức muốn bật máu.
Đôi mắt lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mặt “Mộ Triết Viễn, anh dám động vào em trai tôi, tôi nhất định không bỏ qua cho anh.” Anh dùng lý do này là muốn uy hiếp cô, bởi vì anh rất rõ Đường Ứng quan trọng hơn bất kì thứ gì.
Khoé môi của anh nâng lên, mùi rượu thoang thoảng trên người của cô khiến anh thích thú “Em ở lại thì không có chuyện tôi động vào Đường Ứng, tùy thuộc vào em... À mà tôi cũng muốn nói cho em biết Đường Ứng đã đến gặp tôi rồi.”
Hai mắt của Đường Ly mở to nhìn anh, không dám tin những gì mà anh nói, em trai cô đến gặp anh khi nào sao cô lại không biết? Tại sao lại đi đến gặp anh chứ, rốt cuộc anh muốn gì, Trương Ngưng về rồi còn muốn cô ở lại làm gì.
“Mộ Triết Viễn không động được động vào Đường Ứng, thằng bé còn nhỏ không thể chịu đựng được, hơn nữa anh độc ác như vậy, em trai tôi không giúp anh gánh được tội... Một mình tôi sẽ gánh, đừng động vào em trai tôi nếu không cho dù bỏ mạng tôi cũng nhất định không tha cho anh.” Tay cô cuộn tròn lại, trong lòng từng chút một nguội lạnh.
Cô không thể bỏ mặt em trai mình, cô không sợ chết chỉ hi vọng em trai cô trong sạch, không vướng phải thứ không tốt, nếu để Mộ Triết Viễn thật sự bắt Đường Ứng đến, chỉ sợ em trai cô ngay cả mạng cũng không giữ nổi.
“Ngoan! Em biết đấy, em chạy không thoát... ” Mộ Triết Viễn nghiên đầu giữ lấy gáy cô, áp môi mình lên môi cô mà hôn, mùi rượu còn động lại, đầu óc cả hai đều đã trở nên mơ hồ.
Cho dù trong người có rượu hay không thì Đường Ly không bao giờ có đủ sức lực đẩy anh ra khỏi người mình, sức của anh rất lớn nếu anh không muốn thì không thể nào đẩy ra được.
Anh dùng lưỡi tách khoang miệng cô ra, dùng lưỡi càng quét bên trong cánh tay ở eo cô cũng nhanh chóng vặn lấy tay cầm cửa mà mở ra, chân anh đặt giữa hai chân cô. Môi vẫn không hề có ý định rời, muốn hôn cô, muốn hôn đến mức sắp phát điên lên rồi.
Đầu óc của cô trở nên trống rỗng, anh đã luôn như vậy, chưa từng hỏi ý cô, bởi vì chỉ cần là việc anh muốn anh sẽ làm cho bằng được, ngay cả việc ép cô quay lại với tổ chức, ép hôn cô thế này thì cũng đủ biết anh là người sẽ không có chuyện có thể nói lý lẽ được.
Mộ Triết Viễn di chuyển đi vào nhà của cô, chân anh đá vào cánh cửa đóng sầm lại, cũng là lúc anh rời môi cô, tay ở eo của cô, anh nhấc hẳng cô lên vai của mình rồi bước đi về phía phòng ngủ.
“Mộ Triết Viễn anh muốn gì mau bỏ tôi xuống.” Đường Ly đánh vào lưng anh một cách thô bạo lại dùng hết sức lực anh chỉ nhíu mày một chút rồi quăn cô lên giường.
Anh ép cô dưới thân mình, ánh mắt mơ hồ nhìn cô đang tức giận, chẳng khác nào con mèo nhỏ đang tức giận gầm gừ muốn cắn chết anh, muốn chạy khỏi đây, nhưng sự việc hôm nay thôi quá đủ rồi, anh sẽ không rời mắt khỏi cô nữa.
Khom người anh nghiên đầu cúi xuống hôn lên vai cô, rồi lại hôn lên cổ cô, chiếc áo bành tô trắng cũng bị anh vứt xuống sàn nhà một cách đáng thương, Đường Ly cắn chặt môi không bật ra thành tiếng, lòng cô vừa đau lại vừa lạnh.
Mộ Triết Viễn cởi bỏ quần áo trên người của cô và anh, nhìn cô ở dưới thân mình không một mảnh vải che thân, anh đột nhiên sững lại nhìn thấy cơ thể trắng của cô lại có rất nhiều vết sẹo mờ đi rồi, quét mắt một chút thôi đã thấy rất nhiều rồi.
Trong lòng anh dâng lên cảm giác khó tả, anh nhìn cô, nhìn sâu vào đôi mắt để bản thân ít ra cũng có thể hiểu nổi cô. Anh cúi đầu chậm rãi áp môi mình lên môi cô mà hôn, bên dưới cũng thô bạo, cũng không dùng lực như thường.
Anh vừa chậm rãi, vừa nhẹ nhàng đi vào bên trong cô, nhưng cho dù không phải lần đầu nhưng lần nào cô cũng bức anh đến muốn chết đi. Anh di chuyển rất chậm, chậm đến mức khiến cô cũng phải sững sờ với tốc độ này.
Vết thương dưới tấm lưng của cô, anh vẫn chưa thấy, Đường Ly đang chịu cơn đau rát từ tấm lưng đầy vết thương của mình, cô khẽ nhắm đi đôi mắt của mình, môi cắn đến bật máu cũng không la lên, giọt nước mắt từ khoé mi của cô rơi ra.
Mộ Triết Viễn không nhìn thấy, chỉ là khi nhìn thấy vết sẹo của cô anh đã rất khó chịu, thậm chí anh thật sự muốn chúng biến mất trước mắt mình. Anh sợ cô đau cho nên làm chậm, nhưng dù chậm thế nào cũng không ngăn được chuyện tốc độ sẽ tăng lên.
Chỉ là anh không thô bạo như bình thường, như thú hoang cắn lấy con mồi của mình.
“Mộ Triết Viễn! Tôi hối hận rồi, đáng lẽ ra lúc đó tôi nên chết đi, như vậy sẽ tốt hơn.” Đường Ly nhìn anh mồ hôi đầm đìa trên người mình.
“Như thế này... Cũng... thật giày vò,... Đau thật đấy.” Khoé môi cô nhếch lên cười như không cười rồi nhắm mắt buông lỏng bản thân.
Cơn đau thể xác lẫn tinh thần của mình, cô không chịu được mà ngất đi dưới thân anh. Mộ Triết Viễn cũng phóng thích tất cả vào bên trong cô, khi cô vừa dứt câu.
Anh nhìn cô vẫn ở dưới thân thì mới có thể yên tâm, Mộ Triết Viễn dùng khăn giấy lau mặt cho cô, rồi cẩn thận xoay người cô lại đi tắm, thì anh liền bàng hoàng khi nhìn thấy vết thương do roi mây trên lưng cô.
Chằng chịt lên nhau, màu đỏ của da thịt thật khiến người ta sợ hãi, Mộ Triết Viễn muốn vươn tay chạm vào nhưng không dám, anh sợ Đường Ly đau sẽ giật mình cho nên anh rút tay về. Anh đứng dậy đi tìm hộp cứu thương của nhà cô.
Thật may!
Đường Ly vẫn để trên bàn vì cô bị thương cho nên không đem cất chỉ để trước mắt có thể tùy tiện lấy ngay thứ mình muốn. Anh cầm hộp cứu thương đi đến, ngồi xuống phía sau tấm lưng của cô, dùng bông gòn cẩn thận dùng thuốc rửa vết thương rửa cho cô vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, mà cô không cảm nhận được nữa.
Mộ Triết Viễn cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho cô, chẳng hiểu sao cảm giác tội lỗi lại như muốn nuốt chửng anh, khiến anh như muốn phát điên lên. Cô vẫn không mở nổi mắt, cứ thế mà ngủ trong sự mệt mỏi.
Cô của hiện tại, trong lòng đã hạ được quyết tâm buông bỏ tình cảm của mình rồi, cô không muốn hi vọng, cũng không muốn tính chuyện cả hai, nó xa quá cô nhìn không nổi, cũng sợ bản thân sẽ lại vấp ngã trước khi đến điểm đích.