Chương 36: Cao Hùng
Lúc Mộ Triết Viễn đem được giống Hoa Bụi Đường về đến biệt thự thì khoé môi anh không ngừng nhếch lên nụ cười vô cùng mãn nguyện, nhưng lọt vào mắt Trương Ngưng lại khiến cô ta khó chịu đến mức muốn phát điên lên.
Ánh mắt của Trương Ngưng không rời khỏi Mộ Triết Viễn.
“Em sao giờ này còn chưa ngủ? Đã trễ như vậy rồi.” Mộ Triết Viễn nhìn thấy cô liền nhíu mày sắc mặt liền thay đổi 180 độ, anh nhìn cô ta chầm chầm nhưng lại không tiến đến.
Cô ta nhìn anh “Viễn anh có tình cảm với Đường Ly đúng không?” giọng điệu lộ rõ sự chất vấn, bán tay nắm chặt, ngón tay thon dài như khảm vào da của lòng bàn tay.
“Đừng suy nghĩ lung tung, em ngủ sớm đi.” Anh gạt bỏ việc trả lời, bước chân thông thả đi ra phía sau chỉ để lại câu nói cho Trương Ngưng, một chút cảm xúc cũng không có.
Cô ta đứng bật dậy nhìn anh “Viễn! Anh có tin vào thần linh không? Mỗi ngày em đều dành một chút thời gian đi chùa, cầu nguyện mong anh bình an nhưng thứ em mong nhất chính là anh đừng thay lòng đổi dạ.” Lời nói của cô ta ở phía sau khiến bước chân của Mộ Triết Viễn dừng lại.
Anh nghiên đầu khẽ xoay người một chút, tay đút vào túi quần “Anh không tin vào thần linh, anh tin vào chính mình, anh tin vào thời gian. Ngưng Nhi, em ngủ sớm đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Anh không tin vào thần linh.
Cũng không tin vào sự cầu nguyện, không tin việc đi chùa hằng ngày sẽ có thể có được điều ước mà mình đã ước, Mộ Triết Viễn anh trên có trời dưới có đất, anh chỉ tin vào chính mình, vào năng lực của bản thân anh, và tin khi anh nhìn thấy.
Bóng lưng của anh khuất dần, cũng là lúc sắc mặt Trương Ngưng trở nên vô cùng khó coi chứ không phải là gương mặt đáng thương khi nãy đối diện với anh, cô ta tay cuộn tròn lại, cắn chặt môi. Lấy từ trong túi áo ra điện thoại của mình.
Vốn dĩ cô ta định sẽ từ từ rồi thực hiện nhưng không ngờ Mộ Triết Viễn thật sự có vấn đề rồi, nếu cô ta không nhanh lên chỉ sợ ngay cả cô ta cũng không thể rời khỏi đây.
Trương Ngưng bước ra ngoài, giọng nói mang theo sự ác hiểm “Chuyện lần trước cứ theo kế hoạch đi, nhất định không được bỏ qua ai.” Thứ đáng sợ nhất trên đời không phải là dao kề vào cổ.
Mà chính là tình cảm, nó có thể khiến người khác sống lại, cũng có thể khiến người khác chết dần chết mòn không thương tiếc, là thứ một khi đã mất đi sẽ không bao giờ có thể có lại được nữa. Mộ Triết Viễn đứng ở trước cửa phòng ngủ cũ của Đường Ly, anh đứng nhìn ra phía sân lúc trước đã trồng Hoa Bụi Đường nhưng bây giờ đã không còn bông hoa nào cả, ngay cả Đường Ly cũng không còn ở đây.
Làng khói trắng từ khói thuốc lá trên tay anh, bay ra nhè nhẹ vào không trung rồi biến mất.
Mấy ngày nay, anh đã đến ngọn đồi đẹp nhất Ma Cao, là nơi mà rất khó có thể mua được, anh phải cùng Hạ Bắc Sâm thương lượng rất lâu còn liên tục bị cậu ta mắng đến ngu người. Càng nghĩ thì khoé môi của Mộ Triết Viễn càng nở lên nụ cười đẹp đẽ.
Anh đã mua giống Hoa Bụi Đường để trồng trên con đồi đó,. anh muốn biến cả đồi cỏ thành đồi hoa, còn đồi đó mỗi ngày đều không thể lên đó bằng xe hơi được, chỉ có thể đi xe đến đó sau đó thì đi bộ leo lên. Anh không biết nhưng bị Hạ Bắc Sâm mắng, ngay cả Doãn Từ Ân cũng mắng, thì thật sự anh rất mông lung không biết nên thế nào, chỉ là hình như hình trong đầu anh thì 80 phần trăm đều là Đường Ly.
Đường Ly ở bên kia cho dù về nhà rồi nhưng cô thật sự không yên tâm, cô có thể không quan tâm Mộ Triết Viễn nhưng ở tổ chức có rất nhiều anh em của cô, không thể đứng nhìn họ bước vào nguy hiểm được, hơn nữa nếu tổ chức xảy ra chuyện họ không nguy hiểm nhưng như vậy thì họ có thể làm gì ra tiền để gửi về nuôi gia đình họ đây?
Lương Tiêu cũng nhíu mày, ngồi ghép lại toàn bộ thông tin mà anh ta đã tìm được về Trương Ngưng sau khi được Đường Ly gọi bảo có việc cần điều tra. Cô ta sinh ra ở Ma Cao. Anh ta tra lại một loạt dữ liệu ở chiếc Apple Watch trên tay mình, toàn bộ dữ liệu đã bị xoá sạch rồi.
“Chị từng nghe nhắc đến người tên Cao Hùng chưa?” Lương Tiêu cắn chặt môi, anh ta cảm thấy Trương Ngưng có gì đó không đúng ngay từ khi gặp mặt đến thời điểm hiện tại.
Cái tên này cô cảm thấy có chút quen, cũng có chút lạ, hình như cô đã nghe quay vô tình nhìn thấy ở trên bản thông tin mà Chu Yến Tây đã điều tra đưa cho Mộ Triết Viễn xem xét “Chị từng thấy cái tên này ở đâu đó nhưng chị không rõ có đúng hay không.” Cô sợ sai thì ăn năn.
“Cao Hùng là một trong những người đã từng là người rất nổi ở hắc đạo, nhưng lại thua dưới tay anh Bắc Sâm và Mộ Triết Viễn, cho nên không có chuyện trùng hợp đến mức Cao Hùng vừa quay lại Ma Ca, thì Trương Ngưng cũng được tìm thấy rồi đưa về.” Lương Tiêu tìm hiểu rất rõ cho nên cậu ta rất hiểu, đồ quản châu rất đẹp, nhưng không có nghĩa đó xóa thể thay đổi cái khác.
“Hứa với em sau chuyện này chị sẽ không ở bên cạnh Mộ Triết Viễn nữa.” Lương Tiêu nhìn cô chăm chú cảm thấy cô gần đây hình như sụt cân đi rồi.
Khoé môi Đường Ly nở ra nụ cười nhạt, cô cũng gật đầu “Đừng lo chị sẽ không sao đâu.”.
Đợi đến khi sắp xếp xong, Mộ Triết Viễn an tâm đứng vững thì xem như cô không mắc nợ anh nữa, sẽ cùng Đường Ứng rời khỏi Ma Cao, đến nơi khác sống bởi vì chỉ cần ở lại đây thì cho dù chạy đến chân trời gốc bể nào cô cũng không thể trốn khỏi tay Mộ Triết Viễn.
Giữa hai người chính là không thể, cả đời này cũng không thể, cái gì đã không thể thì chi bằng quên đi, như vậy không nặng lòng, càng không có chuyện sẽ đau lòng nữa.
Ánh mắt của Trương Ngưng không rời khỏi Mộ Triết Viễn.
“Em sao giờ này còn chưa ngủ? Đã trễ như vậy rồi.” Mộ Triết Viễn nhìn thấy cô liền nhíu mày sắc mặt liền thay đổi 180 độ, anh nhìn cô ta chầm chầm nhưng lại không tiến đến.
Cô ta nhìn anh “Viễn anh có tình cảm với Đường Ly đúng không?” giọng điệu lộ rõ sự chất vấn, bán tay nắm chặt, ngón tay thon dài như khảm vào da của lòng bàn tay.
“Đừng suy nghĩ lung tung, em ngủ sớm đi.” Anh gạt bỏ việc trả lời, bước chân thông thả đi ra phía sau chỉ để lại câu nói cho Trương Ngưng, một chút cảm xúc cũng không có.
Cô ta đứng bật dậy nhìn anh “Viễn! Anh có tin vào thần linh không? Mỗi ngày em đều dành một chút thời gian đi chùa, cầu nguyện mong anh bình an nhưng thứ em mong nhất chính là anh đừng thay lòng đổi dạ.” Lời nói của cô ta ở phía sau khiến bước chân của Mộ Triết Viễn dừng lại.
Anh nghiên đầu khẽ xoay người một chút, tay đút vào túi quần “Anh không tin vào thần linh, anh tin vào chính mình, anh tin vào thời gian. Ngưng Nhi, em ngủ sớm đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Anh không tin vào thần linh.
Cũng không tin vào sự cầu nguyện, không tin việc đi chùa hằng ngày sẽ có thể có được điều ước mà mình đã ước, Mộ Triết Viễn anh trên có trời dưới có đất, anh chỉ tin vào chính mình, vào năng lực của bản thân anh, và tin khi anh nhìn thấy.
Bóng lưng của anh khuất dần, cũng là lúc sắc mặt Trương Ngưng trở nên vô cùng khó coi chứ không phải là gương mặt đáng thương khi nãy đối diện với anh, cô ta tay cuộn tròn lại, cắn chặt môi. Lấy từ trong túi áo ra điện thoại của mình.
Vốn dĩ cô ta định sẽ từ từ rồi thực hiện nhưng không ngờ Mộ Triết Viễn thật sự có vấn đề rồi, nếu cô ta không nhanh lên chỉ sợ ngay cả cô ta cũng không thể rời khỏi đây.
Trương Ngưng bước ra ngoài, giọng nói mang theo sự ác hiểm “Chuyện lần trước cứ theo kế hoạch đi, nhất định không được bỏ qua ai.” Thứ đáng sợ nhất trên đời không phải là dao kề vào cổ.
Mà chính là tình cảm, nó có thể khiến người khác sống lại, cũng có thể khiến người khác chết dần chết mòn không thương tiếc, là thứ một khi đã mất đi sẽ không bao giờ có thể có lại được nữa. Mộ Triết Viễn đứng ở trước cửa phòng ngủ cũ của Đường Ly, anh đứng nhìn ra phía sân lúc trước đã trồng Hoa Bụi Đường nhưng bây giờ đã không còn bông hoa nào cả, ngay cả Đường Ly cũng không còn ở đây.
Làng khói trắng từ khói thuốc lá trên tay anh, bay ra nhè nhẹ vào không trung rồi biến mất.
Mấy ngày nay, anh đã đến ngọn đồi đẹp nhất Ma Cao, là nơi mà rất khó có thể mua được, anh phải cùng Hạ Bắc Sâm thương lượng rất lâu còn liên tục bị cậu ta mắng đến ngu người. Càng nghĩ thì khoé môi của Mộ Triết Viễn càng nở lên nụ cười đẹp đẽ.
Anh đã mua giống Hoa Bụi Đường để trồng trên con đồi đó,. anh muốn biến cả đồi cỏ thành đồi hoa, còn đồi đó mỗi ngày đều không thể lên đó bằng xe hơi được, chỉ có thể đi xe đến đó sau đó thì đi bộ leo lên. Anh không biết nhưng bị Hạ Bắc Sâm mắng, ngay cả Doãn Từ Ân cũng mắng, thì thật sự anh rất mông lung không biết nên thế nào, chỉ là hình như hình trong đầu anh thì 80 phần trăm đều là Đường Ly.
Đường Ly ở bên kia cho dù về nhà rồi nhưng cô thật sự không yên tâm, cô có thể không quan tâm Mộ Triết Viễn nhưng ở tổ chức có rất nhiều anh em của cô, không thể đứng nhìn họ bước vào nguy hiểm được, hơn nữa nếu tổ chức xảy ra chuyện họ không nguy hiểm nhưng như vậy thì họ có thể làm gì ra tiền để gửi về nuôi gia đình họ đây?
Lương Tiêu cũng nhíu mày, ngồi ghép lại toàn bộ thông tin mà anh ta đã tìm được về Trương Ngưng sau khi được Đường Ly gọi bảo có việc cần điều tra. Cô ta sinh ra ở Ma Cao. Anh ta tra lại một loạt dữ liệu ở chiếc Apple Watch trên tay mình, toàn bộ dữ liệu đã bị xoá sạch rồi.
“Chị từng nghe nhắc đến người tên Cao Hùng chưa?” Lương Tiêu cắn chặt môi, anh ta cảm thấy Trương Ngưng có gì đó không đúng ngay từ khi gặp mặt đến thời điểm hiện tại.
Cái tên này cô cảm thấy có chút quen, cũng có chút lạ, hình như cô đã nghe quay vô tình nhìn thấy ở trên bản thông tin mà Chu Yến Tây đã điều tra đưa cho Mộ Triết Viễn xem xét “Chị từng thấy cái tên này ở đâu đó nhưng chị không rõ có đúng hay không.” Cô sợ sai thì ăn năn.
“Cao Hùng là một trong những người đã từng là người rất nổi ở hắc đạo, nhưng lại thua dưới tay anh Bắc Sâm và Mộ Triết Viễn, cho nên không có chuyện trùng hợp đến mức Cao Hùng vừa quay lại Ma Ca, thì Trương Ngưng cũng được tìm thấy rồi đưa về.” Lương Tiêu tìm hiểu rất rõ cho nên cậu ta rất hiểu, đồ quản châu rất đẹp, nhưng không có nghĩa đó xóa thể thay đổi cái khác.
“Hứa với em sau chuyện này chị sẽ không ở bên cạnh Mộ Triết Viễn nữa.” Lương Tiêu nhìn cô chăm chú cảm thấy cô gần đây hình như sụt cân đi rồi.
Khoé môi Đường Ly nở ra nụ cười nhạt, cô cũng gật đầu “Đừng lo chị sẽ không sao đâu.”.
Đợi đến khi sắp xếp xong, Mộ Triết Viễn an tâm đứng vững thì xem như cô không mắc nợ anh nữa, sẽ cùng Đường Ứng rời khỏi Ma Cao, đến nơi khác sống bởi vì chỉ cần ở lại đây thì cho dù chạy đến chân trời gốc bể nào cô cũng không thể trốn khỏi tay Mộ Triết Viễn.
Giữa hai người chính là không thể, cả đời này cũng không thể, cái gì đã không thể thì chi bằng quên đi, như vậy không nặng lòng, càng không có chuyện sẽ đau lòng nữa.