Chương 39: Cơn Phẫn Nộ Của Đường Ly
Xuyên suốt bữa tiệc vốn dĩ không ai để ý đến những ánh mắt trong bóng tối chỉ duy nhất Đường Ứng nhìn được, cậu bất giác nhíu mày đi về phía cửa sau, bước chân tuy có chút dè chừng nhưng không hề sợ hãi.
Cậu nhìn thấy phía trước có người đang bỏ chạy, Đường Ứng vội đuổi theo muốn bắt người phía trước nhưng trăm ngàn lần không ngờ đến được người phía trước đột nhiên quay lại chụp lấy bả vai cậu.
Không biết như thế nào, cậu chỉ cảm giác vật nhọn là dao trên tay người kia đã đâm thẳng vào bụng cậu, hai mắt cậu mở to không dám tin. Mộ Triết Viễn lúc này cũng đuổi theo đến, anh đi vệ sinh lại không ngờ bắt gặp Đường Ứng một mình đi ra đây trông có gì đó không ổn cho nên anh mới đi theo.
Nhưng lại không ngờ đột nhiên Đường Ứng bỏ chạy.
Hàng chân mày anh nhíu lại hét lớn ”Đường Ứng! Mẹ kiếp đứng lại.” Mộ Triết Viễn chạy đến, người kia cũng vội rút dao khỏi người Đường Ứng đẩy mạnh cậu ngã xuống rồi bỏ chạy vào màng đêm sau ánh đèn đường mờ nhạt.
Cả cơ thể Đường Ứng như mất đi hết sức lực, áo sơ mi cũng thấm đỏ màu máu, Mộ Triết Viễn chạy đến anh cũng không thể bỏ mặt cậu mà đuổi theo, anh cúi người đỡ lấy cậu, Đường Ứng nhìn anh, nhíu nhíu mày.
Nhưng đúng thật trên đời này có những cuộc gặp gỡ không nên diễn ra, bởi vì không chỉ sai người mà ngay cả thời điểm cũng sai. Lúc này Đường Ly cũng đi đến cánh cửa này cô không biết cô tìm em trai mình, chân lại theo linh tính mà bước đến đây.
Mi mắt không chớp khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt, cô làm sao không nhìn ra được chứ, trong đầu cô hiện lên sự phẫn nộ vô hình, thước phim như đang tua lại những lời mà anh đã từng nói, nếu như cô không đến tổ chức anh sẽ động vào em trai cô.
Không phải chính anh là người đã nói sẽ không ép cô, sẽ không động vào em trai cô cho dù rời khỏi tổ chức sao? Mộ Triết Viễn tại sao hết lần này đến lần khác đều lừa cô vậy? Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy.
Cô như mất đi lí trí tức giận hét lớn “Mộ Triết Viễn! Anh mau buông em trai tôi ra, anh làm cái gì vậy hả??” Đường Ly càng không kiềm chế được lao đến đẩy Mộ Triết Viễn ra, rồi ôm lấy em trai mình.
Đôi mắt cô nhìn anh đầy sự phẫn nộ mang theo sự chán ghét, hận thù, Đường Ứng không mở nổi mắt chỉ mấp mấy môi nói không thành tiếng.
“Ứng Ứng! Đừng sợ, đừng sợ sẽ không sao đâu, chị nhất định không để em xảy ra chuyện, em yên tâm chúng ta đến bệnh viện.” Cô liên tục nói với Đường Ứng có trời mới biết được cô đã sợ hão đến mức nào, cơ thể cô khẽ run lên bần bật.
Ôm lấy Đường Ứng trong lòng, đưa đôi mắt phẫn nộ đến cùng cực nhìn sang Mộ Triết Viễn đang thẫn thờ nhìn cô.
Anh không biết nói thế nào khi nhìn vào ánh mắt của cô, tất cả mọi thứ đến cổ họng lại không thể nói thành lời, muốn nói không phải anh làm, muốn nói là cô hiểu lầm anh rồi.
“Nếu tôi nói không phải tôi làm, em có tin tôi không?” Giọng anh trầm ấm, lại có chút khàn khàn vì nghẹn, đôi mắt nhìn cô mong đợi, mong cô tin mình, mong cô sẽ hồi đáp.
Đường Ly nhìn anh “Không tin, có chết cũng không tin loại người như anh thì có gì để mà tin chứ, Mộ Triết Viễn tôi phải nói tôi hận anh, hận đến muốn chết đi được, anh chính là người tôi căm ghét nhất từ trước đến bây giờ, cả đời không muốn gặp lại.” Cơn phẫn nộ như lên đến đỉnh điểm.
Tiếng xe cấp cứu đến, Lương Ngôn và Lương Tiêu cũng chạy ra Lục Phong Vân nhìn Mộ Triết Viễn đứng như trời trồng, Hạ Bắc Sâm để đánh lạc hướng quan khách không chú ý đến sự việc cho nên phải ở bên trong sắp xếp.
Mộ Triết Viễn khoé môi nhếch nhẹ nhàn nhạt gật đầu với Lục Phong Vân, anh ta chạy theo Đường Ly lên xe cấp cứu, Lương Ngôn không nhìn Mộ Triết Viễn, nhưng giây phút anh ta chạy ngang qua anh, đã nghe được anh nói với anh ta.
“Chăm sóc cô ấy thật tốt, hi vọng cậu có thể khiến cô ấy an tâm.”
Lời nói dứt rồi bọn họ chạy về phía xe cấp cứu, chỉ có Mộ Triết Viễn một bóng lưng cô độc đi về hướng ngược lại mặc cho cơ thể anh dính đầy máu của Đường Ứng, anh khẽ cúi đầu, không ngẩn đầu cao cao tại thượng như bình thường nữa.
Dáng vẻ của anh một mình bước đi khỏi nơi đó, lời nào cũng không nói, trong lòng anh đau chết đi được, từng câu từng chữ của cô như muốn giết chết anh ngay tại chỗ. Cái này người khác gọi là gì nhỉ? Quả báo sao? Anh đã khiến cô căm ghét mình đến mức nào rồi không nhớ nổi nữa.
Cả đời không muốn gặp lại anh, anh sẽ không suất hiện trước mặt cô nữa, cho dù có ra sao thì cũng sẽ không khiến cô khó chịu khi nhìn thấy anh.
Tối đó điện thoại Mộ Triết Viễn tắt đi, anh lái xe đi đến con đồi mà anh đã thường xuyên đến, thậm chí phải nói toàn bộ thời gian rảnh của anh đều ở đây.
Bầu trời tối đen như mực, những ngôi sao dần biến mất báo hiệu cho việc cơn mưa sẽ đến, anh đạp chân ga, đạp rất nhanh để đến con đồi của mình.
Mộ Triết Viễn bước vào bên trong, đột nhiên anh không cử động được chỉ đứng tại chỗ bất động đưa mắt nhìn mọi thứ ở trước mắt, cả thế giới cứ như sụp đỗ, những hạt giống anh trồng vốn dĩ rất tốt, như bây giờ dưới ánh đèn nhàn nhạt anh nhìn thấy những bụi Hoa Bụi Đường đều chết không sót bông hoa nào.
Sức sống của chúng không còn, anh như muốn phát điên lên, trong lòng cảm giác như bản thân anh đã đến được tầng cuối cùng của địa ngục rồi, đôi mắt lạnh lẽo đến vô cùng, không có chuyện chúng chết hết cùng một lúc như vậy, chắc chắn đã có người đến đây.
Đường Ly căm ghét anh, cô cả đời này không muốn gặp lại anh, hoa anh trồng cũng không còn sự sống, anh ngồi xuống gốc cây cổ thụ lớn ở ngọn đồi, chấm lấy điếu thuốc ngồi hút hết điếu này đến điếu khác, anh như đang muốn bản thân tỉnh táo hơn.
Nhưng từng câu từng chữ của cô nhưng quỷ ma đeo bám lấy anh không buông, anh cảm thấy nó nhưng muốn ăn lấy ý thức của anh.
Không gặp nữa, chỉ cần nhìn thấy em một đời bình an vui vẻ là đủ.
Hi vọng em sẽ vô lo vô nghĩ, không cần hoàn hảo chỉ cần là chính mình, bởi vì cô chính là phiên bản duy nhất trên đời này vậy nên, chỉ cần ngày mai khi cô thức giấc, có thể vui vẻ, sức khoẻ tốt thì anh nguyện giảm đi tuổi thọ của mình.
Cậu nhìn thấy phía trước có người đang bỏ chạy, Đường Ứng vội đuổi theo muốn bắt người phía trước nhưng trăm ngàn lần không ngờ đến được người phía trước đột nhiên quay lại chụp lấy bả vai cậu.
Không biết như thế nào, cậu chỉ cảm giác vật nhọn là dao trên tay người kia đã đâm thẳng vào bụng cậu, hai mắt cậu mở to không dám tin. Mộ Triết Viễn lúc này cũng đuổi theo đến, anh đi vệ sinh lại không ngờ bắt gặp Đường Ứng một mình đi ra đây trông có gì đó không ổn cho nên anh mới đi theo.
Nhưng lại không ngờ đột nhiên Đường Ứng bỏ chạy.
Hàng chân mày anh nhíu lại hét lớn ”Đường Ứng! Mẹ kiếp đứng lại.” Mộ Triết Viễn chạy đến, người kia cũng vội rút dao khỏi người Đường Ứng đẩy mạnh cậu ngã xuống rồi bỏ chạy vào màng đêm sau ánh đèn đường mờ nhạt.
Cả cơ thể Đường Ứng như mất đi hết sức lực, áo sơ mi cũng thấm đỏ màu máu, Mộ Triết Viễn chạy đến anh cũng không thể bỏ mặt cậu mà đuổi theo, anh cúi người đỡ lấy cậu, Đường Ứng nhìn anh, nhíu nhíu mày.
Nhưng đúng thật trên đời này có những cuộc gặp gỡ không nên diễn ra, bởi vì không chỉ sai người mà ngay cả thời điểm cũng sai. Lúc này Đường Ly cũng đi đến cánh cửa này cô không biết cô tìm em trai mình, chân lại theo linh tính mà bước đến đây.
Mi mắt không chớp khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt, cô làm sao không nhìn ra được chứ, trong đầu cô hiện lên sự phẫn nộ vô hình, thước phim như đang tua lại những lời mà anh đã từng nói, nếu như cô không đến tổ chức anh sẽ động vào em trai cô.
Không phải chính anh là người đã nói sẽ không ép cô, sẽ không động vào em trai cô cho dù rời khỏi tổ chức sao? Mộ Triết Viễn tại sao hết lần này đến lần khác đều lừa cô vậy? Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy.
Cô như mất đi lí trí tức giận hét lớn “Mộ Triết Viễn! Anh mau buông em trai tôi ra, anh làm cái gì vậy hả??” Đường Ly càng không kiềm chế được lao đến đẩy Mộ Triết Viễn ra, rồi ôm lấy em trai mình.
Đôi mắt cô nhìn anh đầy sự phẫn nộ mang theo sự chán ghét, hận thù, Đường Ứng không mở nổi mắt chỉ mấp mấy môi nói không thành tiếng.
“Ứng Ứng! Đừng sợ, đừng sợ sẽ không sao đâu, chị nhất định không để em xảy ra chuyện, em yên tâm chúng ta đến bệnh viện.” Cô liên tục nói với Đường Ứng có trời mới biết được cô đã sợ hão đến mức nào, cơ thể cô khẽ run lên bần bật.
Ôm lấy Đường Ứng trong lòng, đưa đôi mắt phẫn nộ đến cùng cực nhìn sang Mộ Triết Viễn đang thẫn thờ nhìn cô.
Anh không biết nói thế nào khi nhìn vào ánh mắt của cô, tất cả mọi thứ đến cổ họng lại không thể nói thành lời, muốn nói không phải anh làm, muốn nói là cô hiểu lầm anh rồi.
“Nếu tôi nói không phải tôi làm, em có tin tôi không?” Giọng anh trầm ấm, lại có chút khàn khàn vì nghẹn, đôi mắt nhìn cô mong đợi, mong cô tin mình, mong cô sẽ hồi đáp.
Đường Ly nhìn anh “Không tin, có chết cũng không tin loại người như anh thì có gì để mà tin chứ, Mộ Triết Viễn tôi phải nói tôi hận anh, hận đến muốn chết đi được, anh chính là người tôi căm ghét nhất từ trước đến bây giờ, cả đời không muốn gặp lại.” Cơn phẫn nộ như lên đến đỉnh điểm.
Tiếng xe cấp cứu đến, Lương Ngôn và Lương Tiêu cũng chạy ra Lục Phong Vân nhìn Mộ Triết Viễn đứng như trời trồng, Hạ Bắc Sâm để đánh lạc hướng quan khách không chú ý đến sự việc cho nên phải ở bên trong sắp xếp.
Mộ Triết Viễn khoé môi nhếch nhẹ nhàn nhạt gật đầu với Lục Phong Vân, anh ta chạy theo Đường Ly lên xe cấp cứu, Lương Ngôn không nhìn Mộ Triết Viễn, nhưng giây phút anh ta chạy ngang qua anh, đã nghe được anh nói với anh ta.
“Chăm sóc cô ấy thật tốt, hi vọng cậu có thể khiến cô ấy an tâm.”
Lời nói dứt rồi bọn họ chạy về phía xe cấp cứu, chỉ có Mộ Triết Viễn một bóng lưng cô độc đi về hướng ngược lại mặc cho cơ thể anh dính đầy máu của Đường Ứng, anh khẽ cúi đầu, không ngẩn đầu cao cao tại thượng như bình thường nữa.
Dáng vẻ của anh một mình bước đi khỏi nơi đó, lời nào cũng không nói, trong lòng anh đau chết đi được, từng câu từng chữ của cô như muốn giết chết anh ngay tại chỗ. Cái này người khác gọi là gì nhỉ? Quả báo sao? Anh đã khiến cô căm ghét mình đến mức nào rồi không nhớ nổi nữa.
Cả đời không muốn gặp lại anh, anh sẽ không suất hiện trước mặt cô nữa, cho dù có ra sao thì cũng sẽ không khiến cô khó chịu khi nhìn thấy anh.
Tối đó điện thoại Mộ Triết Viễn tắt đi, anh lái xe đi đến con đồi mà anh đã thường xuyên đến, thậm chí phải nói toàn bộ thời gian rảnh của anh đều ở đây.
Bầu trời tối đen như mực, những ngôi sao dần biến mất báo hiệu cho việc cơn mưa sẽ đến, anh đạp chân ga, đạp rất nhanh để đến con đồi của mình.
Mộ Triết Viễn bước vào bên trong, đột nhiên anh không cử động được chỉ đứng tại chỗ bất động đưa mắt nhìn mọi thứ ở trước mắt, cả thế giới cứ như sụp đỗ, những hạt giống anh trồng vốn dĩ rất tốt, như bây giờ dưới ánh đèn nhàn nhạt anh nhìn thấy những bụi Hoa Bụi Đường đều chết không sót bông hoa nào.
Sức sống của chúng không còn, anh như muốn phát điên lên, trong lòng cảm giác như bản thân anh đã đến được tầng cuối cùng của địa ngục rồi, đôi mắt lạnh lẽo đến vô cùng, không có chuyện chúng chết hết cùng một lúc như vậy, chắc chắn đã có người đến đây.
Đường Ly căm ghét anh, cô cả đời này không muốn gặp lại anh, hoa anh trồng cũng không còn sự sống, anh ngồi xuống gốc cây cổ thụ lớn ở ngọn đồi, chấm lấy điếu thuốc ngồi hút hết điếu này đến điếu khác, anh như đang muốn bản thân tỉnh táo hơn.
Nhưng từng câu từng chữ của cô nhưng quỷ ma đeo bám lấy anh không buông, anh cảm thấy nó nhưng muốn ăn lấy ý thức của anh.
Không gặp nữa, chỉ cần nhìn thấy em một đời bình an vui vẻ là đủ.
Hi vọng em sẽ vô lo vô nghĩ, không cần hoàn hảo chỉ cần là chính mình, bởi vì cô chính là phiên bản duy nhất trên đời này vậy nên, chỉ cần ngày mai khi cô thức giấc, có thể vui vẻ, sức khoẻ tốt thì anh nguyện giảm đi tuổi thọ của mình.