Chương 41: Nút Thắt Khó Tháo Gỡ (2)
Trương Ngưng nhìn thấy anh không thay đổi sắc mặt, gương mặt lạnh lẽo không chút cảm xúc bước vào, ngay cả liếc nhìn cô ta cũng không nhìn, đột nhiên trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu, khó chịu chết đi được.
“Anh! Sao bây giờ mới về? Có phải anh lại gặp Đường Ly đúng không?” Trương Ngưng lên tiếng nhìn anh, nhưng cô không hề biết được anh từ lâu đã biết cô ta phản bội anh rồi.
Chỉ là nể mặt ba cô ta bỏ qua cho cô ta một mạng, nhưng lần này cô ta lại dám động vào Đường Ứng thì chắc chắn cũng sẽ động vào Đường Ly, anh không thể nhịn, anh thà xuống địa ngục còn hơn là nhìn cô gặp nguy hiểm.
Nếu người bị thương là Đường Ly anh sợ rằng bản thân không bình tỉnh nổi như vậy đâu.
Mộ Triết Viễn thông thả không để ý đến lời cô ta nói, anh châm lên một điếu thuốc rồi đưa lên hút, ngã lưng dựa vào sofa ung dung đến đáng sợ.
Trương Ngưng nhìn thấy thái độ của anh cô ta càng căm phẫn hơn mà quát lớn “Mộ Triết Viễn! Anh thái độ này là thái độ gì đây hả?” Tay cô ta cuộn thành nắm đấm, đôi mắt có chút bất an xen lẫn sự khó chịu.
Khoé môi anh đột nhiên nhếch lên nở nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu cũng chán ghét nói với cô ta “Cô giả đò làm gì? Chẳng phải cô cũng ở bên Cao Hùng sao diễn mãi không thấy mệt à? Còn tôi, tôi xem đến chán ngấy rồi.” Lời nói của anh nhạt nhẽo, ngồi dậy dụi tắt điếu thuốc cảm giác mất hứng chết đi được.
Trương Ngưng cứ ngỡ mình nghe nhầm, cô nhìn anh chăm chăm “Ý anh là gì?” Sâu bên trong lòng cô ta đang rất sợ hãi, cô ta không sợ vì bị anh phát hiện sẽ bỏ mạng, mà sợ bị anh phát hiện rồ cô ta không thể ở bên cạnh anh, như vậy sẽ bất lợi đối với Cao Hùng.
“Ý của tôi? Ý của tôi chính là để Chu Yến Tây giam cô 12 ngày, áp dụng hình phạt của như đã dùng với Đường Ly…” Ánh mắt của anh chứ đầy sát khí khi nhớ lại chuyện Đường Ly uất ức chịu đựng cũng không cầu xin anh.
Chu Yến Tây xuất hiện ngay khi lời của Mộ Triết Viễn vừa dứt, bình thường anh sẽ chẳng quan tâm mấy cái vấn đề này, thậm chí anh sẽ thông thả hút thuốc, chẳng cần phải đánh nhau, cũng sẽ không ra được dáng một lão đại, đó là khi anh không nghiêm túc mà đùa giỡn.
Còn nếu Mộ Triết Viễn mà nghiêm túc thì người thật sự nên cảm thấy sợ là Cao Hùng, bởi vì ngay cả Hạ Bắc Sâm cũng phải rùng mình khi thấy Môn Triết Viễn nghiêm túc, mà lần này người khiến nó xảy ra lần nữa lại là Đường Ly.
Trương Ngưng nhìn anh, cô ta không hiểu tại sao anh lại có thể phát hiện cô ta sớm như vậy, nhưng lại không lây mạng của cô ta mà đợi đến tận bây giờ mơi ra tay cho cô chịu phạt.
Không lẻ thật sự như Cao Hùng nói, anh thật sự rất yêu cô ta cho nên mới không giết cô ta? Nghĩ đến đó thôi khoé môi cô ta đã nhếch lên vì nghĩ sẽ có cơ hội chạy thoát khỏi, nhưng vẫn phải diễn ra vẻ một kẻ đáng thương thì anh mới bỏ qua cho cô ta được.
“Viễn em sai rồi, em biết em không nên phản bội anh, nhưng nếu em không làm vậy Cao Hùng sẽ không cho em cơ hội gặp lại anh.” Cô ta nước mắt lưng tròng nhìn anh với gương mặt đáng thương, Chu Yến Tây nhìn thấy cũng nhướn mày không ngờ đế.
Anh chán ghét không đáp lại cô ta, nhưng cô ta lại ảo tưởng nghĩ rằng anh đang không nỡ, Trương Ngưng vội hất tay của Chu Yến Tây ra, cô ta chạy đến quỳ xuống dưới chân của anh. Mộ Triết Viễn thoáng chút nhíu mày, anh từ thắt lưng rút ra cây súng ngắn quen thuộc chỉa thẳng vào trán cô ta.
Khiến cô ta sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu nhìn anh, trăm ngàn lần cũng không ngờ đến lại xảy ra chuyện này.
“Cút ra xa một chút đừng chạm vào tôi, cô nghĩ mình là cái gì? Cô nghĩ từ đâu mà tôi biết, cô muốn lừa người khác cũng phải lấy cái não ra mà nghĩ, tôi không giết chết cô ngay vì tôi nợ ba co một mạng, giam cô vào nhà giam là muốn cô chịu nổi đau gấp đôi người con gái của tôi đã chịu. Tất cả những gì cô gâu ra cho cô ấy tôi sẽ không bỏ sót dù chỉ một chút.” Lời nói mang theo sát khí rất nghiêm túc, sức uy hiếp cũng rất lớn bởi vì cô ta chưa từng nhìn thấy anh thật sự nổi giận.
Mộ Triết Viễn trước mặt cô hoàn toàn xa lạ, anh đáng sợ đến mức khiến cô ta cũng cảm thấy sóng lưng của mình lạnh lên từng chút, cơn sợ hãi muốn nuốt trọn cô ta.
Chu Yến Tây bước đến nắm lấy cô ta, dù sao bầu không khí này cô ta không muốn chạy còn anh ta muốn chạy, Lão Đại mà điên lên có khi anh ta cũng sẽ bị ảnh lấy mạng.
Đợi Chu Yến Tây rời đi, anh mới mở tin nhắn của Lục Phong Vân lên đọc tình hình của Đường Ứng, cũng khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, chỉ là anh không còn gặp Đường Ly được nữa.
Anh phải đền tội cho những gì mình gấy ra, phải đòi lại tất cả những gì đáng lẽ ra thuộc về cô. Mộ Triết Viễn đã hẹn Cao Hùng, anh hiện tại không còn gì để mất, ngay cả cái mạng này anh cũng cho cô, vậy nên hẹn gặp hắn ta càng sớm, càng tốt.
Lúc này ở bệnh viện Lam Tư Anh cũng đến bệnh viện, cô nàng còn mang theo đồ ăn sáng đến cho Đường Ly và Đường Ứng, sợ sau khi cậu tỉnh lại sẽ đói như vậy rất có hại cho người bệnh.
Mà không ngờ lúc đến đã thấy phòng bệnh đã có người mang đồ ăn đến trước, nhưng lại không thấy Đường Ly đâu, cô nàng thoáng chút giật mình đảo mắt tìm cô, còn chưa tìm được hình đã nghe thấy cô ở trong nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo…
“Anh! Sao bây giờ mới về? Có phải anh lại gặp Đường Ly đúng không?” Trương Ngưng lên tiếng nhìn anh, nhưng cô không hề biết được anh từ lâu đã biết cô ta phản bội anh rồi.
Chỉ là nể mặt ba cô ta bỏ qua cho cô ta một mạng, nhưng lần này cô ta lại dám động vào Đường Ứng thì chắc chắn cũng sẽ động vào Đường Ly, anh không thể nhịn, anh thà xuống địa ngục còn hơn là nhìn cô gặp nguy hiểm.
Nếu người bị thương là Đường Ly anh sợ rằng bản thân không bình tỉnh nổi như vậy đâu.
Mộ Triết Viễn thông thả không để ý đến lời cô ta nói, anh châm lên một điếu thuốc rồi đưa lên hút, ngã lưng dựa vào sofa ung dung đến đáng sợ.
Trương Ngưng nhìn thấy thái độ của anh cô ta càng căm phẫn hơn mà quát lớn “Mộ Triết Viễn! Anh thái độ này là thái độ gì đây hả?” Tay cô ta cuộn thành nắm đấm, đôi mắt có chút bất an xen lẫn sự khó chịu.
Khoé môi anh đột nhiên nhếch lên nở nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu cũng chán ghét nói với cô ta “Cô giả đò làm gì? Chẳng phải cô cũng ở bên Cao Hùng sao diễn mãi không thấy mệt à? Còn tôi, tôi xem đến chán ngấy rồi.” Lời nói của anh nhạt nhẽo, ngồi dậy dụi tắt điếu thuốc cảm giác mất hứng chết đi được.
Trương Ngưng cứ ngỡ mình nghe nhầm, cô nhìn anh chăm chăm “Ý anh là gì?” Sâu bên trong lòng cô ta đang rất sợ hãi, cô ta không sợ vì bị anh phát hiện sẽ bỏ mạng, mà sợ bị anh phát hiện rồ cô ta không thể ở bên cạnh anh, như vậy sẽ bất lợi đối với Cao Hùng.
“Ý của tôi? Ý của tôi chính là để Chu Yến Tây giam cô 12 ngày, áp dụng hình phạt của như đã dùng với Đường Ly…” Ánh mắt của anh chứ đầy sát khí khi nhớ lại chuyện Đường Ly uất ức chịu đựng cũng không cầu xin anh.
Chu Yến Tây xuất hiện ngay khi lời của Mộ Triết Viễn vừa dứt, bình thường anh sẽ chẳng quan tâm mấy cái vấn đề này, thậm chí anh sẽ thông thả hút thuốc, chẳng cần phải đánh nhau, cũng sẽ không ra được dáng một lão đại, đó là khi anh không nghiêm túc mà đùa giỡn.
Còn nếu Mộ Triết Viễn mà nghiêm túc thì người thật sự nên cảm thấy sợ là Cao Hùng, bởi vì ngay cả Hạ Bắc Sâm cũng phải rùng mình khi thấy Môn Triết Viễn nghiêm túc, mà lần này người khiến nó xảy ra lần nữa lại là Đường Ly.
Trương Ngưng nhìn anh, cô ta không hiểu tại sao anh lại có thể phát hiện cô ta sớm như vậy, nhưng lại không lây mạng của cô ta mà đợi đến tận bây giờ mơi ra tay cho cô chịu phạt.
Không lẻ thật sự như Cao Hùng nói, anh thật sự rất yêu cô ta cho nên mới không giết cô ta? Nghĩ đến đó thôi khoé môi cô ta đã nhếch lên vì nghĩ sẽ có cơ hội chạy thoát khỏi, nhưng vẫn phải diễn ra vẻ một kẻ đáng thương thì anh mới bỏ qua cho cô ta được.
“Viễn em sai rồi, em biết em không nên phản bội anh, nhưng nếu em không làm vậy Cao Hùng sẽ không cho em cơ hội gặp lại anh.” Cô ta nước mắt lưng tròng nhìn anh với gương mặt đáng thương, Chu Yến Tây nhìn thấy cũng nhướn mày không ngờ đế.
Anh chán ghét không đáp lại cô ta, nhưng cô ta lại ảo tưởng nghĩ rằng anh đang không nỡ, Trương Ngưng vội hất tay của Chu Yến Tây ra, cô ta chạy đến quỳ xuống dưới chân của anh. Mộ Triết Viễn thoáng chút nhíu mày, anh từ thắt lưng rút ra cây súng ngắn quen thuộc chỉa thẳng vào trán cô ta.
Khiến cô ta sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu nhìn anh, trăm ngàn lần cũng không ngờ đến lại xảy ra chuyện này.
“Cút ra xa một chút đừng chạm vào tôi, cô nghĩ mình là cái gì? Cô nghĩ từ đâu mà tôi biết, cô muốn lừa người khác cũng phải lấy cái não ra mà nghĩ, tôi không giết chết cô ngay vì tôi nợ ba co một mạng, giam cô vào nhà giam là muốn cô chịu nổi đau gấp đôi người con gái của tôi đã chịu. Tất cả những gì cô gâu ra cho cô ấy tôi sẽ không bỏ sót dù chỉ một chút.” Lời nói mang theo sát khí rất nghiêm túc, sức uy hiếp cũng rất lớn bởi vì cô ta chưa từng nhìn thấy anh thật sự nổi giận.
Mộ Triết Viễn trước mặt cô hoàn toàn xa lạ, anh đáng sợ đến mức khiến cô ta cũng cảm thấy sóng lưng của mình lạnh lên từng chút, cơn sợ hãi muốn nuốt trọn cô ta.
Chu Yến Tây bước đến nắm lấy cô ta, dù sao bầu không khí này cô ta không muốn chạy còn anh ta muốn chạy, Lão Đại mà điên lên có khi anh ta cũng sẽ bị ảnh lấy mạng.
Đợi Chu Yến Tây rời đi, anh mới mở tin nhắn của Lục Phong Vân lên đọc tình hình của Đường Ứng, cũng khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, chỉ là anh không còn gặp Đường Ly được nữa.
Anh phải đền tội cho những gì mình gấy ra, phải đòi lại tất cả những gì đáng lẽ ra thuộc về cô. Mộ Triết Viễn đã hẹn Cao Hùng, anh hiện tại không còn gì để mất, ngay cả cái mạng này anh cũng cho cô, vậy nên hẹn gặp hắn ta càng sớm, càng tốt.
Lúc này ở bệnh viện Lam Tư Anh cũng đến bệnh viện, cô nàng còn mang theo đồ ăn sáng đến cho Đường Ly và Đường Ứng, sợ sau khi cậu tỉnh lại sẽ đói như vậy rất có hại cho người bệnh.
Mà không ngờ lúc đến đã thấy phòng bệnh đã có người mang đồ ăn đến trước, nhưng lại không thấy Đường Ly đâu, cô nàng thoáng chút giật mình đảo mắt tìm cô, còn chưa tìm được hình đã nghe thấy cô ở trong nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo…